Bình yên

Nguyễn Thanh Thảo
(Violethn)

Điều hành viên
Năm tôi 20 tuổi, trong một lần ngồi đọc sách với bố, bố đã cho tôi xem hai bức tranh và hỏi tôi thích bức nào hơn. Bức thứ nhất vẽ một hồ nước êm ả, mặt hồ là một tấm gương tuyệt mỹ, quanh hồ là những ngọn núi cao vúi xanh ngút ngàn. Phía trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Bức thứ hai cũng vẽ những ngọn núi cao nhưng là những ngọn núi trần trụi, lởm chởm đá. Bên vách núi, một dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bên trên là bầu trời giận dữ, mưa đổ như trút, sấm chớp ầm ầm... Sau khi xem xong, tôi chọn ngay bức thứ nhất với lý do cảnh thật đẹp và quá yên bình. Nhưng bố tôi lắc đầu cười nói: Con đừng vội vàng như thế, con chỉ mới nhìn thấy hiện tượng mà không nhận thức được bản chất. Con hãy nhìn kỹ xem, phía sau dòng thác của bức tranh thứ hai là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của đá. Trong bụi cây, có con chim mẹ đang xây tổ. Giữa giông tố giận dữ, con chim mẹ vẫn an nhiên trong tổ của mình. Đó mới thật sự bình yên ... con hãy nhớ rằng: Bình yên không phải là không ồn ào, không khó khăn cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp, ta vẫn cảm thấy yên tĩnh trong tim. :)

(st)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Tử Long đã viết:
Hay!

Chị có hay viết truyện không?

Chị cũng thỉng thoảng có hứng viết linh tinh, em có muốn đọc thì vào box Truyện... đọc để tham khảo thôi nhé... :)
 
Bình yên không phải là không ồn ào, không khó khăn cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp, ta vẫn cảm thấy yên tĩnh trong tim.

có lẽ đây chính là chất liệu để ông anh em viết truyện Thấy Nắng:)
 
Không biết chị Thảo đã nghe bài Bình yên của nhạc sĩ Quốc Bảo chưa ? :)



Bình Yên
Nhạc sĩ: Quốc Bảo

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.

Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.

Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa


Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Mừng em ta hát đầy hơn xưa.


:x
 
Nguyễn Thảo đã viết:
Chị cũng thỉng thoảng có hứng viết linh tinh, em có muốn đọc thì vào box Truyện... đọc để tham khảo thôi nhé... :)

Truyện hay quá, em Thảo có nhiều cảm hứng viết truyện nhỉ, truyện này em Thảo viết lúc 20 tuổi à?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thảo là Mod Văn thơ có khác, viết Thơ văn đều hay cả....:D

Phải quá rồi, chả thế mà ai ai cũng đòi chép thơ của Thảo, anh nhớ là ngày xưa đã từng đọc truyện này, cái thằng nó lấy ý tưởng của Thảo rất thô nhé, anh đã từng đọc và thích thú vô cùng, hóa ra nó chép của Thảo mà chẳng nói cho anh biết :((, giận nó quá đi. Nó dám viết thế này chứ:

"Ta chấm bức tranh này !" Nhà vua công bố. "Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp người ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn mình. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên....

http://www.quangduc.com/tho/25subinhyen-dt.html

Ông bố đẹp như thế, nó dám thay bằng nhà vua, vua cái lua tua xua ấy nhỉ?

Dạo này nhiều người cứ post văn thơ mà chẳng chịu đề tên tác giả, sợ nhỉ ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tống Minh Tuấn đã viết:

Đọc bài của anh Tuấn, nhớ lại hồi trước học cấp 2, có ông nhà văn cũng nổi tiếng hồi đấy (chả biết bây h còn nổi tiếng kô, xa quê lâu ngày ko rõ tình hình nước nhà /:)), bác í có kể chuyện, tại sao hồi đó chiến tranh ầm ĩ thế, mọi ng còn đang loạn lạc lo chiến đấu, bác làm thế nào để nổi tiếng trong nghề văn được, bác bảo bác nổi, mọi ng nghĩ bác giỏi, chứ thực ra giỏi gì đâu, việc của bác là tìm những gì có sẵn rồi, biến đổi tí cho hợp thời thế, rồi đem xuất bản, ai bảo hồi đó chưa có luật bản quyền, mà có thì cũng chả ai hơi đâu đem đi kiện, nên bác như trúng quả, vậy thôi, nói xong bác cười cái, ở dưới vỗ tay cái (em cũng chả hiểu sao lại vỗ tay quả đấy nữa /:) ). Bác còn khuyên, cái trò này tác dụng được lâu lắm, các cháu kô tin sau này thử mà xem, giả sử phải bán báo mang tên phụ nữ chẳng hạn, ít ng mua quá, các cháu đổi tên cho bác, ví dụ: bạn của chị em, thử xem các ông chồng có lo lắng mà đổ xô đi mua ko :-s :-s . Đấy đấy, thay đổi chút thôi mà tác dụng lắm các cháu ạ
Dạ :-?
 
Tống Minh Tuấn đã viết:
Thảo là Mod Văn thơ có khác, viết Thơ văn đều hay cả....:D

Phải quá rồi, chả thế mà ai ai cũng đòi chép thơ của Thảo, anh nhớ là ngày xưa đã từng đọc truyện này, cái thằng nó lấy ý tưởng của Thảo rất thô nhé, anh đã từng đọc và thích thú vô cùng, hóa ra nó chép của Thảo mà chẳng nói cho anh biết :((, giận nó quá đi. Nó dám viết thế này chứ:

"Ta chấm bức tranh này !" Nhà vua công bố. "Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp người ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong tâm hồn mình. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên....

http://www.quangduc.com/tho/25subinhyen-dt.html

Ông bố đẹp như thế, nó dám thay bằng nhà vua, vua cái lua tua xua ấy nhỉ?

Dạo này nhiều người cứ post văn thơ mà chẳng chịu đề tên tác giả, sợ nhỉ ?


Tệ quá, có đứa sang Paris cứ đòi gặp mình uống cà phê, mình cũng mong mãi, vậy mà lại ở Hà Nội mất rồi... tiếc :((
(Lời hứa gió bay, đúng là symbol của box Văn Thơ em Tuấn nhỉ)
 
Lê Thu Quỳnh đã viết:
Không biết chị Thảo đã nghe bài Bình yên của nhạc sĩ Quốc Bảo chưa ? :)



Bình Yên
Nhạc sĩ: Quốc Bảo

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.

Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa

Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Lòng ta se sẽ câu kinh bình yên.

Bình yên để gió đưa em về
Bình yên ta chờ nghe
Chờ nghe tình vỗ lên tim mình
Chờ nghe tình lung linh
Bình yên để nắng soi môi thơm
Bình yên ta mừng
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.

Như từ bao la ta ra đời một kiếp nữa
Như từ trong nhau lớn lên khôn lên cùng nhau
Như một câu hát ứa ra từ tim
Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên
Để quên hết khó khăn chia lìa


Bình yên một thoáng cho tim mềm
Bình yên ta vào đêm
Bình yên để đóa hoa ra chào
Bình yên để trăng cao
Bình yên để sóng nâng niu bờ
Bình yên không ngờ
Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
Mừng em đã biết xót thương tình yêu.
Mừng em ta hát đầy hơn xưa.


:x

Cảm ơn Em Quỳnh, hay quá... giá như mua được hai chữ "bình yên" nhỉ... :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Thảo đã viết:
Năm tôi 20 tuổi, trong một lần ngồi đọc sách với bố, bố đã cho tôi xem hai bức tranh và hỏi tôi thích bức nào hơn. Bức thứ nhất vẽ một hồ nước êm ả, mặt hồ là một tấm gương tuyệt mỹ, quanh hồ là những ngọn núi cao vúi xanh ngút ngàn. Phía trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Bức thứ hai cũng vẽ những ngọn núi cao nhưng là những ngọn núi trần trụi, lởm chởm đá. Bên vách núi, một dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bên trên là bầu trời giận dữ, mưa đổ như trút, sấm chớp ầm ầm... Sau khi xem xong, tôi chọn ngay bức thứ nhất với lý do cảnh thật đẹp và quá yên bình. Nhưng bố tôi lắc đầu cười nói: Con đừng vội vàng như thế, con chỉ mới nhìn thấy hiện tượng mà không nhận thức được bản chất. Con hãy nhìn kỹ xem, phía sau dòng thác của bức tranh thứ hai là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của đá. Trong bụi cây, có con chim mẹ đang xây tổ. Giữa giông tố giận dữ, con chim mẹ vẫn an nhiên trong tổ của mình. Đó mới thật sự bình yên ... con hãy nhớ rằng: Bình yên không phải là không ồn ào, không khó khăn cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp, ta vẫn cảm thấy yên tĩnh trong tim. :)

(st)
Chị thảo ơi, sao nghe truyện này quen thế? Hình như đã từng xuất hiện trong quyển "Quà tặng của cuộc sống" rồi thì phải?
 
Trần Nhật Anh đã viết:
Chị thảo ơi, sao nghe truyện này quen thế? Hình như đã từng xuất hiện trong quyển "Quà tặng của cuộc sống" rồi thì phải?

Chị không nhớ rõ ở đâu, nhưng mà em có thấy chị viết là st à? :) :), có thể là quà tặng cuộc sống, có thể là một tạp chí nào đó... inspiration hay như thế, mọi người cùng thưởng thức nhé, và khuyến khích ai có hứng tiếp tục ... :x
 
Em xin lỗi vì nói năng linh tinh, chỉ tại cái chữ (st) nó vàng chóe nên em không để ý.
 
Trần Nhật Anh đã viết:
Em xin lỗi vì nói năng linh tinh, chỉ tại cái chữ (st) nó vàng chóe nên em không để ý.


Có gì đâu em, tại chị chứ, cố tình ý mà :) :x
 
Thực ra cũng không xem chữ vàng chóe kia cũng biết đâu là Văn thơ sưu tầm, đâu là Văn thơ tự sự của nữ văn sĩ NT:D. Nói chung đã là văn sưu tầm thì tất nhiên phải rất là hay rồi, còn văn nàng Nguyễn Thảo thì thật là ấn tượng, nhớ mãi không quên, độc giả có thể đọc phát biết ngay, nhận ra hình bóng Nguyễn Thảo ngay...:D
 
Híc, mình nhớ là lúc đọc bài này làm gì có cái gì vàng chóe ở phía dưới nhỉ, mắt mình dạo này xuống đi nhiều, nguy hiểm nguy hiểm.
Ơ mà sao lại có dòng thông báo bài viết được sửa bởi (..) 10:22 ngày hôm qua nhỉ :eek: :eek: , ai thèm sửa cái gì mà thông báo, thông báo vớ vẩn =;
 
Nguyễn Thảo đã viết:
Bình yên không phải là không ồn ào, không khó khăn cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp, ta vẫn cảm thấy yên tĩnh trong tim. :)

(st)

Con người ngày nay thật là tham lam quá. Vừa muốn dấn thân vào chốn quan trường lại muốn được yên cái thân. Anyway, có chí lớn thì cũng tốt. Nhưng mà tìm yên tĩnh trong tim thì tìm cả đời cũng không ra.
 
Nguyễn Chí Trung đã viết:
Nhưng mà tìm yên tĩnh trong tim thì tìm cả đời cũng không ra.

Tại sao lại không được nhỉ? Cái bình yên thứ nhất là bình yên của kẻ lánh đời, ở ẩn như kiểu Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày xưa viết:

Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao

Còn cái bình yên thứ hai, không biết anh Trung đã đọc "Chữ người tử tù " của Nguyễn Tuân chưa? đấy là cái ung dung tự tại của kẻ anh hùng, hiếm nhưng không phải không có.

Hihi, hơi khập khiễng, nhưng Xuân Quỳnh lại có câu này nữa:

Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng người đi và rừng cây lặng gió
Tôi yêu những dòng sông nhiều thác lũ
Qua bão táp ngàn đời vẫn là lượng phù sa...

Cũng là 1 khái niệm khác về bình yên...

P.S. Anh Tống Tuấn càng ngày càng tinh tế ;) với phụ nữ hi hi
 
Nguyễn Chí Trung đã viết:
Con người ngày nay thật là tham lam quá. Vừa muốn dấn thân vào chốn quan trường lại muốn được yên cái thân. Anyway, có chí lớn thì cũng tốt. Nhưng mà tìm yên tĩnh trong tim thì tìm cả đời cũng không ra.

Bạn Trung nhé, sao cứ mâu thuẫn thế, chính cậu cũng là một trong nhưng điển hình nằm chốn quan trường mà vẫn bình yên đấy thôi, tớ chỉ nói theo cách suy nghĩ của bản thân về cậu... bỏ quá ok. tks. :) - Em MTrang đâu ý nhỉ??
 
Phạm Thủy Anh đã viết:
Tại sao lại không được nhỉ? Cái bình yên thứ nhất là bình yên của kẻ lánh đời, ở ẩn như kiểu Nguyễn Bỉnh Khiêm ngày xưa viết:

Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao

Còn cái bình yên thứ hai, không biết anh Trung đã đọc "Chữ người tử tù " của Nguyễn Tuân chưa? đấy là cái ung dung tự tại của kẻ anh hùng, hiếm nhưng không phải không có.

Hihi, hơi khập khiễng, nhưng Xuân Quỳnh lại có câu này nữa:

Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng người đi và rừng cây lặng gió
Tôi yêu những dòng sông nhiều thác lũ
Qua bão táp ngàn đời vẫn là lượng phù sa...

Cũng là 1 khái niệm khác về bình yên...

P.S. Anh Tống Tuấn càng ngày càng tinh tế ;) với phụ nữ hi hi

Hay quá Thủy Anh ạ, nhưng chỉ thơ với văn thôi là đủ, em lại phát biểu tiếp một câu nữa làm đến chị cũng tưởng thật... :)
 
Back
Bên trên