Bão

Hoàng Mạnh Khải
(Prime Minister)

New Member
Dũng cảm cứu bạn chài


Anh Hoàng Mai, một trong những ngư dân đã nhiều ngày vật lộn với sóng dữ để cứu bạn nghề.
Trong lúc ở đất liền mọi người đang suy xét nguyên nhân vì sao xảy ra thảm nạn, ai cứu, cứu thế nào thì ở ngoài khơi, những ngư dân của 15 tàu đánh cá thoát chết sau cơn bão dữ đã quyết định ngay lập tức cứu bạn nghề... Nhờ họ mà hàng chục người thoát chết, hàng chục thi thể đã và sẽ về được với đất liền.

Đã là bữa cơm thứ hai trên đất liền, trưa hôm qua 24/5, nhưng ngư dân Hoàng Mai (44 tuổi, thôn Bình Tân, Thăng Bình, Quảng Nam) vẫn thấy miệng đắng ngắt.

Anh nói: "Nuốt chi nổi, anh ! Ròng rã 30 giờ đánh vật với bão, rồi dang nắng hai ngày đêm đi cứu đồng nghiệp, lại thêm mấy ngày đêm nữa ngồi giữ xác mang về... Đến cái dây thừng quăng cũng không nổi, anh em đuối sức cả. Có người lả, gục xuống sàn tàu. Nước tăng lực cũng uống không vô"...

Ngư dân Mai về đến nhà khoảng 18h ngày 23/5, cũng là lúc chính quyền địa phương chuẩn bị lễ truy điệu tập thể nạn nhân xấu số. Trên chuyến tàu cứu hộ cập cảng Đà Nẵng ngày 23/5, trong số 15 thi thể có 7 ngư dân ở cùng xã Bình Minh, do chính anh và các bạn vật lộn với sóng dữ để mang về. Câu chuyện những ngư dân vừa thoát hiểm đã lùng sục trên mặt biển mênh mông để cứu vớt bạn thật cảm động.

Đó là quãng thời gian kinh hoàng. 22h ngày 16/5, gió mạnh dần lên trên cấp 12. Lúc đó, anh Mai đi trên tàu DNA-90354 cùng 27 ngư dân khác. Chủ tàu này có 4 chiếc đang đánh bắt tại vùng biển đó đi trên chiếc thứ 4 đã bị đánh chìm. "Phải cắn răng chịu, chặt bỏ giàn, vứt bớt tài sản không cần thiết, chống cự", anh Mai kể.

Bão tan, các ngư dân trên tàu DNA-90354 lập tức đi cứu bạn. Lúc ấy họ ở vị trí 19,45 độ vĩ Bắc, 115,30 độ kinh Đông. "Cố mà tìm cho kỳ hết, ai nỡ bỏ bạn trên biển. Có một cánh tay chúng tôi cũng vớt. Nhưng tàu chìm thì chịu, không đủ sức lai dắt nổi, đành bỏ thôi. Gặp xác nạn nhân, mình nín thở thả võng xuống, kéo lên. Vớt lên tàu mình thì dễ, nhưng khi gặp được tàu cứu nạn từ đất liền ra phải chuyển thi thể sang mới thật gay go. Lúc ấy, xác của họ đã trương phình", anh Mai rít hơi thuốc trấn tĩnh.

Không ai muốn quay tàu về đất liền, dù gió lại nổi lên, sóng mù mịt, tầm nhìn xa chừng 2 cây số. Đã sang ngày tìm kiếm thứ 4, radio vừa báo có áp thấp và họ đã "trôi" đến vị trí 21,48 độ Bắc - 118,30 độ kinh Đông.

"Nhẩm tính phải đến 1.000 hải lý nữa mới về đến đất liền Việt Nam, phải đi tìm tiếp hay quay về? Anh em tính toán, ai nấy sức cạn cả rồi. Không khéo gió nổi lên thì người sống lẫn người chết đều bị hất văng trở lại xuống biển...", anh nói. Lúc này, anh đã nhảy sang chiếc tàu thứ 4, bởi theo lệ, hễ vớt được thi thể nào là "đi" theo thi thể đó để giữ.


Ông Hoàng Tấn Điền: "Bão tan, chúng tôi tìm được 20 chiếc tàu".
Dồn thi thể tìm được từ 3 chiếc tàu, anh Hoàng Mai cùng 23 ngư dân sống sót bắt đầu nhắm hướng đất liền trở về. Vừa rời vị trí tìm kiếm trước đó chừng 50 hải lý thì gặp tàu cứu nạn Trung Quốc. "Trên tàu có một người biết tiếng Quảng Đông, nói một hồi mới hay họ đến ứng cứu mình. Họ bơm sang một ít dầu, 2 thùng đồ ăn, 1 chai thuốc ướp xác. Lúc đó, hầu như ngư dân của mình đã tự cứu nhau nhiều rồi... Tàu chúng tôi đang chở theo 20 xác. Muối không đủ để ướp". Giọng anh Mai chùng xuống: "Tất cả vì bạn. Khi trở về đất liền, thấy cảnh hàng nghìn đồng bào đón tiếp tận tình, mình thấy công sức bỏ ra cũng không đến nỗi".

Hai anh em Võ Văn Ý, Võ Văn Kệnh (xã Bình Minh, Thăng Bình) cùng trở về với anh Mai, khư khư ôm xác chết của người anh ruột Võ Văn Mệnh. Một người anh khác của họ, Võ Văn Mến, vẫn biệt tăm. Nỗi đau đã khiến cho vợ anh Mến phải đi cấp cứu nhiều lần dù sắp đến ngày sinh nở.

Bà Trần Thị Liên, 59 tuổi, mẹ của những ngư dân xấu số ấy không kịp mừng khi hai con trai trở về thì đã đau vì 2 người khác chết và mất tích. Điều lo lắng nhất bây giờ đối với những người thoát hiểm chính là những người ở lại.

Ngư dân Hoàng Tấn Điền (50 tuổi, ở thôn Bình Tân, Bình Minh) vừa trở về cùng ngư dân Hoàng Mai, bần thần: "Tôi biết còn nhiều bạn ngoài đó. Như tàu DNA-90153, đi cả thảy 32 người nhưng mới vớt được 6. Chúng tôi đã làm hết sức mình rồi, nhưng có lẽ anh em bị "kẹt" dưới san hô... Tôi nhớ, lúc đoàn tàu neo đậu có đến 40 chiếc cả thảy, nhưng bão tan tìm hoài chỉ còn 20 chiếc gồm 5 chiếc câu gù, lặn bắt tôm hùm ở Quảng Ngãi, Bình Định và 15 chiếc câu mực Quảng Nam".

Thâm niên 20 năm đi biển, năm nào cũng "đụng" 1-2 trận bão cấp 9-11, chỉ lần này ngư dân Hoàng Tấn Điền mới thật sự gặp bão dữ. Mãi đến ngày 23/5, vợ ông nhìn thấy danh sách tàu tìm thấy phát trên tivi mới thôi khóc lóc. Còn riêng ông, sau nụ cười thoát hiểm thì thoáng chạnh lòng: "Chúng tôi đã kiệt sức để cứu bạn nghề, nhưng... cũng không hết được".

Ông Phạm Văn Xinh (tức Xinh Xoài), thuyền trưởng tàu ĐNa 90189 kể: "Bão tan lúc 22h ngày 18/5, gió còn cấp 7. Sáng sớm ngày 19/5, tôi bắt đầu lái tàu đi cứu người. Một giờ chiều, vớt được thi thể đầu tiên là em ruột Phạm Văn Hoa, thuyền trưởng tàu ĐNa 90199. Theo điện đàm của Xin "nhà quê" (tức Đỗ Văn Xin, thuyền trưởng tàu ĐNa 90152), tôi cho tàu chạy ra 16 lý theo hướng chính E (chính Đông) nhận thêm 3 thi thể và 4 người quê Tư Nghĩa (Quảng Ngãi) được tàu ĐNa 90351 (anh Phùng làm thuyền trưởng) vớt lên trước đó. Trên đường vô, tàu tôi nhận thêm 2 thi thể từ tàu số đuôi 07 và 1 thi thể từ tàu số đuôi 61. Lúc đó là 12 giờ khuya. Trên đường chạy vô, lại cứu thêm 4 người đang kêu cứu trên đảo. Đêm 21/5, đoàn tàu ngư dân cứu nạn ngư dân quay về Việt Nam. Mãi đến sáng 22/5, tàu của tôi là tàu đầu tiên gặp tàu nước bạn (Trung Quốc). Tàu bạn đã giúp chúng tôi một ít dầu chạy tàu, 1 thùng cá khô, 1 thùng sữa, ít thuốc tây, 2 chai thuốc tẩy, 1 lọ nước hoa, 1 chai khử mùi. Họ cho gạo nhưng tôi cảm ơn, không nhận".

Ông nói thêm: "Giữa biển gặp được người là mừng rồi, bạn giúp thì mình rất cám ơn! Nhưng ai nói họ cứu sống thuyền viên, vớt xác người chết là không đúng bản chất sự việc".

Ông Phạm Văn Thắm (tức Thắm "Mập"), thuyền trưởng tàu ĐNa 90151 thì kể: "Máy bay trực thăng có quần quanh đảo, sau đó có mấy chiếc ho-bo chạy ra, không cho vào gần đảo. Còn ngày 22/5, đoàn tàu của ngư dân nhận được tín hiệu phải dừng lại chờ tàu nước bạn đuổi theo. Khi gặp, họ giúp cho tàu của tôi 1 thùng cá hộp".

Chiều 24/5, ông Phạm Thuận, nhà ở phường Thanh Khê Tây (Thanh Khê, Đà Nẵng) chủ hai tàu đánh cá Đna 90261 và Đna 90342 cho biết, sáng ngày 18/5, khi bão tan, một trong hai tàu đánh cá của ông (chiếc Đna 90342) đã bị bão đánh kéo ra khỏi đảo Đông Sa hơn 4 hải lý. Lúc này trên tàu có 25 thuyền viên, trong lúc tàu lại bị hỏng máy. Rất may, các tàu Đna 90111, Đna 90307 đã nhanh chóng đi tìm và đã kéo được tàu bị nạn vào đảo, hỗ trợ sửa chữa máy móc. Sửa chữa xong, hai tàu của ông Phạm Thuận cùng với các tàu của ngư dân Đà Nẵng thống nhất phân chia nhau bủa ra các hướng tìm kiếm, cứu vớt các nạn nhân và đã vớt được 3 thi thể nổi vật vờ trên biển (sau đó bàn giao cho tàu SAR 412).


Ông Phạm Văn Xinh đã giữ xác người em trai trong suốt 1 tuần trên biển.
Ông Phạm Thuận khẳng định, hai tàu của gia đình ông không nhận bất kỳ sự cứu giúp nào cả. Bởi trên tàu chuẩn bị đầy đủ lương thực và các nhu yếu phẩm khác cho 2 tháng đi biển trong khi thời điểm gặp bão mới đi được hơn 1 tháng, nên chẳng thiếu thứ gì. "Ngày 20/5, khi chuẩn bị trở về, tàu chúng tôi mới gặp tàu cứu nạn của nước bạn", ông Thuận nói.

Ngay trong sáng 24/5, gia đình ông Thuận cũng đã mua 1 tấn gạo hỗ trợ cho 10 gia đình có thân nhân mất tích tại phường Thanh Khê Đông.

Sau một thoáng băn khoăn, chị Đặng Thị Mỹ, vợ anh Nguyễn Đức Toàn (Thanh Khê Đông, Đà Nẵng) mới cho người vào gặp. Chị sợ nhiều người vào hỏi han nhiều sẽ làm anh mệt bởi từ ngày hôm qua đến giờ, anh chỉ mới nói được vài câu với người nhà.

"Ngày hôm qua đến giờ, anh ấy chỉ ăn được một ít cháo" chị khẽ bảo. Chống chọi với bão tố, rồi hành trình tìm kiếm xác của hai người thân và gần một tuần sống chung với những người chết đang bị phân hủy đã vắt kiệt sức lực của anh. Anh Toàn, tài công của tàu 90345, xọp trông thấy, gương mặt đen sạm chỉ còn nhìn thấy hốc mắt.

Sáng 24/5, anh Toàn gắng gượng cùng vợ về Bình Minh (Thăng Bình, Quảng Nam) quê của 6 thuyền viên bị tử nạn trên tàu 90053 để thăm hỏi, động viên gia đình họ. Chị Mỹ thở dài thườn thượt bên cạnh người dì, bà Lê Thị Huệ, chủ 4 chiếc tàu đi biển lần này, trong đó chiếc 90053 đã bị chìm mang theo cả người chồng và người em của bà. Sau khi đi thăm người nhà của những nạn nhân xấu số đến giờ, anh Toàn chỉ biết nằm một chỗ. Sợ sức khỏe anh xấu, người nhà đã phải chạy đi mời bác sĩ đến khám và truyền đạm.

Với hai ông Phạm Văn Thắm và Phạm Văn Xinh, cuộc trở về lần này quá nặng nề. Gần một tuần trên tàu lo bảo quản thi thể của người em trai Phạm Văn Hoa, vừa bước chân lên bờ, hai người đã phải đứng ra lo mai táng. Ông Thắm ngậm ngùi: "Mọi lần về đến bờ, anh em tụi tui sau khi cân mực cho mấy người buôn thì rủ nhau đi nhậu liền. Còn chuyến về lần này...".

Căn nhà ông Thắm ngày 24/5 vắng tênh. Lúc đến, chỉ nghe người giúp việc bảo: vừa bước chân vào nhà, ông liền lên bàn thờ thắp hương cho ông bà rồi qua chuẩn bị tang lễ cho chú Hoa.

(Theo Thanh Niên)



Còn gì nữa, biển ơi


Chuyển xác nạn nhân từ tàu cứu hộ.
"Còn gì nữa, biển ơi?", bà Phạm Thị Cảnh tóc bạc muối xõa xuống cát cùng hai đứa con gái vật vã bên cạnh. Cả cái xóm Động (phường Thanh Khê Đông, Thanh Khê, Đà Nẵng) này vuốt nước mắt.

10 năm trước, chồng bà đã bỏ xác ngoài khơi. Bà ở vậy nuôi hai con, với nỗi hận biển, rằng biển là giả con ơi! Vậy mà hai con gái của bà vẫn bước theo dấu chân nhoè nhoẹt cát lầy của bà ngày xưa, lấy hai chàng trai làm biển.

Để bây giờ, hai chàng trai ấy vĩnh viễn ở lại với biển. Và cả đứa em trai Phạm Văn Hoa lực lưỡng nặng tới 90 cân của bà, là tài công (thuyền trưởng) cừ nhất xóm, sau bão số 1, thân xác đang được ướp muối đưa vào bờ.

Hôm ngồi nghe Icom liên lạc ra biển, nghe thuyền trưởng tàu DNA 90189 Phạm Văn Xinh giọng khản đặc gọi về, xác thằng Hoa lớn quá, phải xẻ đôi cái thùng phuy nhựa 200 lít nối lại để ướp mà vẫn chật. Mà muối trên tàu câu mực đâu có mang theo nhiều.

“Muối mang theo là để ướp cá, chứ có để ướp người đâu, trời ơi!”, bà Cảnh thốt lên. Xinh cũng là em của bà. Lại thêm một đứa em của bà nữa là Phạm Văn Thắm cũng đang kiệt sức hoảng loạn trên con tàu cứu nạn trở về bờ chiều nay.

Trưa 23/5 này, mâm cơm từ thiện chan nước mắt nơi đường Trần Quý Cáp, Bạch Đằng đối diện Cảng dành cho những người mẹ, người vợ từ Thăng Bình, Quảng Nam ra nhận xác người thân. Hết bàn, phải dọn trên những tấm carton trải trên đường.

Những hộp cơm trắng xóa bày la liệt không ai đụng đến. Những người đàn bà vùng biển cát Quảng Nam khắc khổ dầu dãi vặn mình như những gốc dương cháy gục đầu vào tấm khăn, khóc lặng không ra tiếng.

Đôi mắt trong veo ngơ ngác của những đứa trẻ quê mới 4-5 tuổi đầu, giữa dòng xe cộ. Có tiếng còi hú từ trong cảng, thế là tất cả tán loạn nháo nhào xô đẩy chạy...

Trên chuyến tàu đang vào bờ kia có 15 thi hài, thì đã có 8 thi hài của riêng xã Bình Minh (Thăng Bình), chưa kể hàng trăm người của xã, của huyện đang mất tăm tích giữa biển khơi.

Riêng thôn 3 xã Duy Hải (Duy Xuyên, Quảng Nam) có tới 13 ngư dân có tên tuổi danh sách hẳn hoi đang đâu đó giữa trùng khơi, để những người vợ, người mẹ vật vã bên lề đường khóc ròng.

Đại tá Lê Thanh Tùng, Chỉ huy trưởng BĐBP Quảng Nam ngậm ngùi với mẩu giấy ghi tên tuổi các nạn nhân trên tay: “Cho tới giờ Quảng Nam đã có tới 157 người chết và mất tích, riêng huyện Thăng Bình có tới 113 người”.


Ông Nguyễn Viết Hùng người thoát nạn trong cơn bão số 1, xã Bình Minh huyện Thăng Bình tỉnh Quảng Nam sau khi điều trị ổn định được gặp lại cháu tại bệnh viện Đà Nẵng.
Bà lão 67 tuổi Phạm Thị Thúy (phường Thanh Khê Đông) mấy ngày nay ôm tấm ảnh của chồng là ông Nguyễn Văn Độ tuổi nay cũng đã gần thất thập.

Ông lão ngư dân già quá rồi, lên tàu nấu cơm, phơi mực mà ngư dân gọi bằng từ “tàu lột”, công sá nào có đáng là bao. Ông không đủ sức để xuống thúng câu như bọn trẻ, vậy mà biển cũng không tha.

Bà Thúy là con gái của liệt sĩ Anh hùng Lê Thị Dãnh, người Đà Nẵng vẫn quen gọi là Mẹ Nhu. Tượng Mẹ Nhu bằng đồng vẫn sừng sững nơi cửa ngõ vào thành phố, đi vào thơ ca nhạc họa.

Mẹ Nhu hôm nay có nhìn ra bờ biển Thanh Khê xa xa kia, có thấy cái dáng đang gục xuống bên chiếc thuyền thúng lật úp mang dáng một nấm mồ?

Hai con đường đẹp nhất Đà Nẵng là Nguyễn Tất Thành và Bạch Đằng, một biển, một sông, mấy ngày nay chất chứa nỗi tang thương vô bờ.

Đến Thanh Khê, cả một cây số biển đêm dằng dặc những nén nhang nhập nhoà, những ngọn nến leo lét. Vị mặn chát từ gió biển và len lén từ giọt nước mắt chảy xuống bao giờ. Những ban thờ dọc bờ cát tối sẫm như bóng những người đang ngồi sụp vĩnh viễn không bao giờ dậy nữa.

Biển ơi, còn gì? Còn, sẽ còn rất nhiều. Những tai ương rình rập, những cái chết thương tâm, những gia đình tan nát, những thế hệ cút côi ... Nhưng cũng còn đó rất nhiều những thứ vẹn nguyên không bão tố nào quật nổi, đó là tình người, là sự kiên cường, là niềm hy vọng vượt lên thất vọng và tuyệt vọng.

(Theo Tiền Phong)


Sống chung với người chết


Ông Thắm đang kể lại những gì đã trải qua với người nhà.
Đó là những ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời bám biển của những thủy thủ trên ba chiếc tàu DNA 90189, DNA 90345 và DNA 90099: vật lộn một sống một còn với cơn bão mạnh cấp 15. Chưa kịp hoàn hồn đã bắt đầu với cuộc tìm kiếm các bạn nghề bị nạn giữa trùng khơi và sau đó lại tiếp tục sống chung với những thi thể đã bắt đầu bị thối rữa và phân hủy suốt một tuần liền trên đại dương.

Câu chuyện ông Phạm Văn Thắm (tàu DNA 90151) kể đôi khi lại bị ngắt quãng nửa chừng bởi nỗi ám ảnh về những hình ảnh cuối cùng của những người đồng nghiệp, của người em, người cháu đã mãi mãi không bao giờ được trở về nữa.

"Lúc ấy tàu của mấy anh em chỉ cách nhau một quãng, nếu trời yên thì có thể bơi thúng qua được nhưng bão dữ quá...", tiếng thở dài não ruột của ông khiến căn nhà chùng lại sau những lời hỏi thăm chia vui của những người hàng xóm.

Gần 24 tiếng đồng hồ vật lộn với bão, mạnh thuyền ai nấy giữ, mọi liên lạc là hầu như không thể. Khi bão đã yên, ông mới biết rằng tàu của em mình bị sóng đánh chìm. Mới hơn 30 chiếc nằm cạnh nhau trước bão vậy mà bây giờ đã tan tác. Ông kể tiếp, cả ngày hôm sau là cuộc tìm kiếm các xác tàu để hy vọng còn những người sống sót. Và may mắn thay, ông đã kiếm được vài người sống sót nhờ họ bám trên cột tàu.

"Áo phao nổi lềnh bềnh trên mặt nước nhiều lắm, còn người thì chẳng thấy đâu", ông kể. Để có thể vớt được những người chết, mọi người phải bơi thúng ra tận nơi rồi bơi xuống nước, lấy chiếu cuốn quanh người chết, đưa vào thúng bơi về thuyền. Đau lòng hơn khi ông và người anh đầu của mình phát hiện ra xác của người em trai mình đang trôi giữa biển. "Nó chết rồi mà gương mặt còn như đang khóc", ông lặng người đi. Cuộc nói chuyện bị cắt đứt nửa chừng.

Dù đã gần như kiệt sức nhưng sau khi được các bác sĩ của Bệnh viện Đa khoa sơ cứu, anh Hoàng Mai (Bình Tân, Bình Minh, Thăng Bình) vẫn cố gắng chậm rãi kể lại những gì anh và những đồng nghiệp của mình đã trải qua sau 7 ngày lênh đênh trên biển cùng 8 thi hài của những con người xấu số trên chiếc tàu DNA 90189.

"Chúng tôi đã gần như kiệt sức sau gần một ngày chống chọi với bão, đến khi cố gắng tìm kiếm, cứu hộ cho một số người còn sống và vớt một số thi thể nổi lên mặt nước, chúng tôi đã hoàn toàn suy sụp. Rồi "Thằng Quang, thằng Tình, thằng Dũng... Mới ngày hôm qua thôi, qua ICOM còn cười đùa với nhau, ngày trước khi đi biển còn ngồi chung bàn nhậu, vậy mà", anh bàng hoàng nhận ra lần lượt những người bạn xấu số vừa được vớt lên.

"Mỗi thi hài đều được các anh đánh dấu riêng để dễ nhận dạng", anh kể. Ban đầu, không còn đá, các anh lấy muối để ướp những người chết. Tất cả những thi hài đều được tập trung để vào đằng sau tàu chứ không dám để vào khoang vì "Không biết sẽ còn bao lâu mới chạy về được đất liền, sợ để trong đáy hầm, mùi không chịu nổi. Tang thương lắm!", anh Trần Công Sỹ (Bình Minh, Thăng Bình) cho biết sau khi cố gắng nuốt thìa cháo từ tay người nhà.

Theo các thủy thủ còn sống sót kể lại thì mỗi thi hài ban đầu còn được bỏ vào từng thúng, có người bỏ vào thùng phi để ướp xác. Nhưng sau muối cũng không còn để ướp nữa, chỉ còn một ít mọi người để dành ướp cho mặt người chết khỏi bị biến dạng, về đất liền người thân còn có thể nhận ra.

Tiếp theo những ngày sau đó là cuộc đối mặt với mùi tử khí của những xác chết đã bắt đầu bị phân hủy. Không ai chịu nổi nhưng anh em bấm bụng, động viên nhau: "Mình còn may mắn sống sót trở về đã là phúc lớn. Tội nghiệp các anh em xấu số, phải cố gắng đưa họ về nhà với người thân".

Trên tàu, vì không chịu nổi mùi tử khí mà nhiều người ngất đi, xỉu lại. Có người mấy ngày liền không nuốt nổi một miếng cơm vào bụng, chỉ biết uống nước cầm hơi, bởi cứ ăn vào là trào ra lại. Mỗi lần ăn cơm là mỗi lần như bị cực hình. Không ăn thì lấy gì mà sống, nhưng cũng không thể nuốt vào khi trên diện tích chỉ chừng vài chục mét vuông mà mang theo cả gần 30 người sống và 8 thi hài đang bị phân hủy. "Mỗi lần ăn cơm, anh em phải chạy ra đầu mũi thuyền để ăn vì chiều gió thổi ngược lại, không còn nghe mùi hôi. Nhưng cứ lui lại để lấy thêm cơm thì tất cả lại trào ra".

Ông Thắm thốt lên khi được một người hàng xóm hỏi khi nào đi biển lại. Ông chua xót: "Thấy thằng em ruột với đứa cháu nằm đó mà nước mắt cứ trào ra. 20 năm đi biển, cũng nhiều trận bão phải đối diện nhưng tui chưa bao giờ có ý định bỏ nghề. Nhưng chuyến đi biển lần này tui mất mát lớn quá, đau quá. Làm nghề biển hồn treo cột buồm mà!".

Còn anh Nguyễn Đức Toàn, cháu của chị Huệ (chủ nhân của 4 chiếc tàu đi biển lần này, trong đó có một chiếc bị chìm cùng với người chồng và đứa em chồng) thì chuyến đi biển này anh cũng mất một lần 3 người thân. Anh mấy lần ngất xỉu vì bị tụt canxi do chịu đựng những mất mát quá lớn, lại thêm mấy ngày quần ở ngoài biển tìm xác chú và em. Lúc đến nhà thăm chỉ thấy anh ngồi thừ một chỗ, hai má đã hóp đi, đôi mắt trắng dã nhìn đau đáu ra phía ngoài đường như tìm kiếm gì. Chỉ nghe người nhà bảo sức anh quá yếu, từ khi về đến giờ chỉ ngồi một chỗ, rồi ôm đứa con gái út mới 2 tuổi, không nói với ai điều gì.

(Theo Thanh Niên)



Cuộc trở về trong nước mắt


Một nhóm người dân Đà Nẵng đã tự nguyện thành lập điểm phát cơm từ thiện nhằm giúp đỡ các thân nhân có người thân bị nạn.
Trưa 23/5 là một buổi trưa không thể quên được của thành phố biển Đà Nẵng. Dưới nắng hè chói chang, hàng trăm phụ nữ và trẻ em từ các làng chài của Thăng Bình (Quảng Nam), Tư Nghĩa (Quảng Ngãi) và Thanh Khê (Đà Nẵng) đứng suốt nơi bến cảng sông Hàn đau đáu chờ tàu cứu hộ trở về. Những khuôn mặt ràn rụa nước mắt.

13h40, chiếc tàu cứu hộ SAR 412 kéo một hồi còi não nề và cập vào cầu cảng số 1. Trên boong tàu hiện ra những khuôn mặt ngư dân đen cháy và tiều tụy, những khuôn mặt từ “cõi chết” trở về nhưng lại không biểu lộ nổi sự vui mừng. Lực lượng y tế với 20 nhân viên và tám xe cứu thương đã túc trực sẵn.

Trong khi đó, phía bên dãy nhà dã chiến cạnh đó, một dãy dài 14 chiếc băng ca và 12 nhân viên mai táng đã chuẩn bị tươm tất “chỗ nằm” cho những người xấu số. Phía ngoài đường, đám đông chợt nhao nhao như muốn phá vỡ hàng rào bến cảng và những tiếng khóc thét xé lòng. Bên cầu cảng, một đám đông khác cũng như muốn nhào ra ôm lấy chiếc tàu cứu nạn. Bắt đầu ngửi thấy mùi tử thi bốc lên nồng nặc.

Người đầu tiên bước lên bờ từ con tàu cứu hộ là một chàng trai 28 tuổi, trong bộ quần áo xanh cứu trợ rộng thùng thình và nét mặt thẫn thờ đến ngây dại. Anh chỉ thều thào nói: “Tên Sĩ, Bình Minh” (huyện Thăng Bình, Quảng Nam), và bật khóc nghẹn ngào khi được hai nhân viên y tế dìu vào ghế.

Ông Trần Viết Hùng, 53 tuổi, cũng quê ở Bình Minh, cho biết tàu của ông (QNa 90345) có 30 thuyền viên thì đã mất đi ba người. Đêm nay gặp bão thì chiều hôm sau mới được tàu Trung Quốc cứu .

“Lúc đó chúng tôi đang ở gần đảo Đông Sa. Không hề nhận được tin bão chuyển hướng. Xung quanh có rất nhiều người trôi trên biển nhưng bão mạnh quá, tàu tôi không thể nào cứu được”, ông nói.

Cả hai khu tiếp nhận bệnh nhân Bệnh viện Đa khoa Đà Nẵng trở nên nhốn nháo hẳn lên khi chiếc xe cứu thương đầu tiên chạm vào chiếc cổng sắt. Hàng trăm người nhà của những ngư dân trở về từ “cõi chết” bật dậy lao thẳng tới xe cấp cứu.

Khó khăn lắm một y tá đi theo xe mới có thể bật được chiếc carbo. “Ôi trời, thằng Sĩ còn sống Hoa ơi, thằng Sĩ nhà mi còn sống tề”. (Đó chính là người đã bước lên bờ đầu tiên). “Mô, ôi Sĩ ơi... em ơi... Rứa thằng Cu Em chết hay sống?”. “Chết rồi”... “Trời ơi, em ơi”... Khu đón tiếp đột nhiên lặng im, chỉ có tiếng lăn bánh của chiếc băng ca trắng đưa Sĩ vào phòng cấp cứu.

Căn phòng lại trở nên nhốn nháo, khi chiếc xe thứ hai chở hơn 15 ngư dân dừng bánh trước phòng cấp cứu. Hàng trăm người thân đang ngóng tin lại lao lên. Nhưng một lần nữa bà Bảy Thương (quê Tư Nghĩa, Quảng Ngãi) lại thất vọng, rút chiếc khăn dài trong túi áo, chấm lên đôi khóe mắt. Bà lặng lẽ bước ra một góc khuất ngồi khóc. Và trong khi bà ngồi thẫn thờ thì đứa con dâu của bà vẫn tìm cách cố chen chân vào cửa phòng cấp cứu, nhưng không được, cánh cửa đã khép lại.

Trong khi hai khu cấp cứu rộn tiếng khóc thì phía khu nhà xác, nơi tiếp nhận 15 thi thể nạn nhân, từng lượt xe cứu thương lặng lẽ chở những gói thi thể vào sâu bên trong. Tất cả đều được phủ bằng một tấm vải đỏ. Hai hàng người xếp dọc dài, tất cả im lặng. Trên đường Quang Trung dẫn vào bệnh viện, tiếng còi xe cứu thương nghe đến não lòng.

Tại nhà xác Bệnh viện Đà Nẵng, chiếc xe cứu thương đầu tiên vừa chở thi thể vào thì những tiếng khóc cũng vừa òa lên nức nở. Hai người chị của bà Phạm Thị Cảnh, người Thanh Khê (Đà Nẵng) vừa khóc vừa an ủi em: “Không phải thằng Linh, ông Hoa trong nớ mô”.

Cùng lúc đó, đứa cháu ông Hoa là Phạm Văn Sáng vừa thoát chết trở về, mặt trắng bệch nói với bà Cảnh không biết ông Hoa, anh Linh ở phương nào. Những người phụ nữ ôm nhau sụp xuống. Sáng ngồi bất động, khuôn mặt thẫn thờ không nói nổi một câu an ủi. Không biết rồi người ngư phủ trẻ này có qua được cơn ám ảnh của bão biển Chanchu.


Ngư dân Nguyễn Văn Bạn ôm lấy đứa con trai út Nguyễn Văn Vinh của mình.
Trong số những ngư dân đưa vào cấp cứu, đặc biệt chú ý đến một người đàn ông có bộ râu mép. Nguyễn Văn Bạn, tên của ông, vẫn còn nằm lặng trên băng ca, duy chỉ có đôi mắt là mở thật to như muốn nói một điều gì đó.

Giọng yếu ớt, ông Bạn bần thần nhớ lại: “Sau hơn 8 giờ trong bão dữ tui mới biết là mình vẫn còn ngồi trên thân tàu. Tụi tui tìm cách liên lạc với các tàu khác nhưng không một ai trả lời. Hơn một ngày trời quần quanh hòn đảo, nhưng cuối cùng cũng chỉ vớt được có ba xác”.

Nói đến đó, ông úp mặt xuống khóc nức nở. Cả nhóm y, bác sĩ lặng lẽ rút lui. Đúng lúc ấy thì phía ngoài cửa, một cậu bé đen nhẻm chừng 14 tuổi đã đánh liều chui tọt qua chân của một bảo vệ rồi lao thẳng tới chiếc băng ca ông Bạn. “Ba ơi, con là Vinh nè. Ba ơi... con tưởng ba chết rồi...”.

Nghe vậy, ông Bạn ngồi bật dậy, mắt đỏ hoe, ôm chầm đứa con trai vào lòng. “Ba cũng tưởng không gặp được mẹ con bây. Rứa mẹ mô rồi...?”. “Sáng giờ tìm ba không thấy, nên mẹ ngất xỉu rồi”. Nói đến đó thì cả hai cha con ôm chầm nhau khóc...


(Theo Tuổi Trẻ)


Thông tin về bão số 1 quá chậm


Thuyền trưởng Võ Văn Hết đưa tàu cùng các thuyền viên về Đà Nẵng ngày 22/5.
"Thông tin quá chậm nên không kịp trở tay", đó là nhận xét đầu tiên khi thoát khỏi cơn bão về tới đất liền của các ngư dân trên 3 chiếc tàu đánh cá vừa cập cảng Đà Nẵng lúc 9h30 ngày 22/5

Lúc 9h30 ngày 22/5, tàu đánh cá ĐNa-90324 do anh Võ Văn Hết (Thanh Khê Đông, quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng) làm thuyền trưởng với 23 thuyền viên đã cập cảng Xuân Hà (Đà Nẵng) sau những ngày chống chọi với bão. Trong cơn phong ba, dù phải vật lộn với sóng to gió lớn nhưng tàu ĐNa-90324 vẫn nỗ lực cứu hộ tàu ĐNa-7022 (25 thuyền viên) thoát khỏi tâm bão và cùng tàu HT-04536 (20 thuyền viên) dìu tàu ĐNa-7022 bị chết máy trở về đất liền an toàn.

Niềm vui ngập tràn

Khi tàu vừa cập cảng Xuân Hà, hàng trăm người thân kéo nhau chào đón những thuyền viên trong niềm vui tột đỉnh. Chị Trần Thị Bé, vợ của anh Trương Xuân (quê Điện Dương, Quảng Nam) chạy đến ôm chầm lấy chồng, vui sướng đến trào nước mắt. Chị Bé nói trong nghẹn ngào: “Anh bình an trở về với vợ con là tốt rồi”. Trong lúc mọi người tràn ngập niềm vui thì một đứa trẻ chừng 5 tuổi chạy quanh trên bờ khóc nức nở gọi cha: “Ba ơi, ba ơi, ba đâu rồi!”. Từ trong khoan tàu ĐNa -7022, thuyền viên Mai Văn Sáng được 2 đồng nghiệp dìu ra khỏi tàu. Đứa bé chạy đến ôm lấy chân anh Sáng và nói: “Ba về rồi. Ba về rồi”. Chứng kiến cảnh trên, hàng trăm người không kìm được nước mắt.

Còn anh Võ Minh Công trên chuyến tàu ĐNa-90324, dù bị thương ở chân và tay nhưng anh cũng cố gượng dậy đi lên bờ. Vợ quấn quít lấy chồng, cha ôm con vào lòng trong niềm vui hạnh phúc.

Cùng nhau chống bão để sống sót

Anh Trương Xuân kể: "Khi bão đột ngột chuyển hướng lên Tây Bắc, chiếc tàu của anh chỉ còn cách tâm bão 30 hải lý, nhưng do sức lan tỏa của bão quá rộng nên tàu của anh chìm dần trong tâm bão. Sóng lớn dữ dội tràn vào khoang tàu làm cho tàu chết máy. Mọi người vứt tất cả dụng cụ trên thuyền, rồi dùng 13 thùng và 5 phi dầu vứt xuống nước trước mũi tàu để giữ tàu khỏi bị sóng, gió cuốn, nhờ vậy mà tàu không bị sóng đánh chìm. Trong 2 ngày đêm chống chọi với bão dữ, 24 người trên tàu chỉ ăn mì tôm sống và uống nước lã".

Vì quá mệt nhọc sau những ngày chống chọi với bão nên đến 16h ngày 22/5, anh Võ Văn Hết (chủ tàu và cũng là thuyền trưởng của tàu ĐNa-90324) mới trò chuyện được. Anh Hết cho biết: "Chiều 17/5, trong lúc tàu anh đang cố tìm cách tránh bão thì không ngờ lại rơi vào tâm bão. Thấy mọi người trên tàu nhốn nháo, anh đã khuyên anh em bằng mọi cách phải giữ cho tàu khỏi chìm". “Nếu tàu chìm thì chết hết. Anh em phải cố gắng giữ tàu để còn cơ may các tàu bạn cứu giúp”, anh Hết nói với anh em trên tàu như vậy. Trong lúc các thuyền viên nỗ lực sửa chữa máy thì nhận được tin từ chiếc tàu ĐNa-7022 bị chết máy trong vùng sóng lớn và nhờ ứng cứu. Sau 2 giờ sửa chữa, máy đã nổ. Anh Hết vội vã điều tàu đi ứng cứu. Sau 5 giờ mới gặp được tàu ĐNa -7022 và dìu tàu này ra khỏi vùng sóng lớn. Anh Hết tiếp tục liên lạc với tàu HT-04536 của Hà Tĩnh rồi cùng nhau dìu chiếc tàu ĐNa -7022 vào bờ. Chỉ tay vào con tàu của mình, anh Hết cho biết toàn bộ đồ đạc đã vứt hết xuống biển rồi, con tàu cũng hư nát. Bây giờ sửa lại cũng mất vài chục triệu đồng.

Thông tin về cơn bão quá chậm

Đó là lời tâm sự của các thuyền viên trở về từ tâm bão Chanchu. Anh Hết cho biết, khi nhận được thông tin của đài duyên hải miền Trung có mưa bão ở biển Đông, nhưng đài không nói rõ là bão ở tọa độ nào nên anh rất khó định hướng. Khoảng 48 giờ sau, có nhận được tin từ đài Hà Nội. Sau đó, nhận tiếp thông tin bão di chuyển theo hướng Tây -Tây Bắc ở 116 độ kinh Đông. Lúc này tàu của anh Hết đã dừng ở 115 độ kinh Đông và đang trên đường vào hướng Tây. Lúc này, ai cũng nghĩ là tàu đã thoát khỏi tâm bão. Từ lúc đó, tàu không nhận được thông tin gì của các đài về cơn bão. Không ngờ bão chuyển hướng đột ngột và tàu rơi vào tâm bão. Anh Hết còn cho biết thêm, hệ thống đài khí tượng thủy văn của ta rất kém và rất chậm chạp. Còn anh Đình Hoàng (quê Bình Minh, Quảng Nam), người vừa trở về từ tâm bão, cho biết tàu của anh nhận thông tin bão chuyển hướng quá trễ. Hơn nữa thông tin nghe không rõ ràng.

(Theo Người Lao Động)


Bàng hoàng ngày trở về


Anh Phạm Phơ trong vòng tay của vợ sau khi sống sót trở về sáng 22/5.
Trưa qua 22/5, hai chiếc tàu cứu nạn SAR của Trung tâm cứu nạn hàng hải khu vực 2 đã cập mạn những chiếc tàu đánh cá của ngư dân từ “tọa độ chết” trở về ở vị trí cách đất liền khoảng 250 hải lý.

Những nạn nhân trở về đều kể lại với nét mặt còn kinh hoàng. Tàu đánh cá VN bị nạn tại vị trí một đảo nhỏ lánh nạn gần Đài Loan bởi phía họ không cho các tàu VN vào đảo lớn, do đó phải neo lại ở một rạn san hô cách đảo Đài Loan 4-5 hải lý.

Cơn bão đã hoành hành tại vị trí lánh nạn này trong 13 tiếng đồng hồ, gió và mưa cực lớn, thời tiết lạnh. Mọi liên lạc trên tàu gần như vô vọng. Các tàu bị chìm phần lớn là bị đứt neo va phải rạn san hô.

Theo bác Phạm Văn Thắng (thuyền trưởng tàu ĐNA-90151), neo chung với tàu của bác là 40 chiếc tàu khác. Trong đó có tám tàu ĐN bị chìm và sáu tàu Quảng Ngãi bị chìm theo, trung bình mỗi tàu có 22 người.

Bốn anh Võ Văn Nam (thôn Tân Mỹ, xã Nghĩa An, Quảng Ngãi), Trần Ngọc Hoành (Nghĩa An, Quảng Ngãi),Trương Văn Lên (Nghĩa Hòa, Quảng Ngãi) và Lê Thanh Vân (Nghĩa An, Quảng Ngãi) thuộc tàu Quảng Ngãi 2726 may mắn thoát chết, trong khi năm người đồng hương còn lại mãi mãi ở biển khơi.

Đó là anh Hồng (30 tuổi), anh Xinh (22 tuổi), anh Cường (23 tuổi), Thật (16 tuổi) và thuyền trưởng Thanh (39 tuổi). Theo lời kể của anh Hoành, tàu 2726 chìm vào khoảng 11h20 ngày 17/5. Khi tàu chìm, chín người trên tàu dạt thành hai nhóm.

Nhóm của anh Hoành gồm bốn người bám trên hai chiếc can nhựa, nhóm năm người còn lại bám trên hơn 10 can nhựa. Nhóm anh Hoành bám được mấy khúc gỗ, trong khi nhóm năm người còn lại đã trôi hoặc chết gần nơi tàu chìm. Trước khi bị chìm hẳn, nhóm anh Hoành hét to với nhau cố gắng giữ can tìm cách bơi lại vị trí tàu chìm. Nếu có chết thì cùng nhau chết.

May mắn là nhóm bốn người anh Hoành vượt sóng trở lại tàu thì phần mũi vẫn còn nổi. Bốn người bám vào phần mũi đó chờ đợi cứu sống trong ba ngày hai đêm, ăn rong biển và cá sống cầm hơi.

Sau thời gian sống trên mũi con tàu nửa chìm nửa nổi, họ được tàu ĐNA-90351 cứu và sau đó chuyển sang tàu ĐNA-90189. Đến chiều 22/5, bốn người này đã được đưa qua tàu cứu hộ SAR 412.

Suốt đêm 21/5, liên lạc giữa đất liền và các tàu bị nạn với lực lượng cứu nạn Trung tâm 2, hải quân, biên phòng vang lên liên tục trên máy bộ đàm. Trên tàu SAR 412, thuyền trưởng, chỉ huy trưởng hiện trường Phan Xuân Sơn đã quyết định cho một nửa số anh em được nghỉ để giữ sức cho ngày 22/5 tập trung cứu nạn. Số còn lại phải thức trắng mắt theo dõi và điều khiển tàu đúng hướng đến hiện trường.

Sau 23h ngày 21/5, sóng gió bắt đầu mạnh so với lúc khởi hành. Gió tây nam cấp 4 và sóng cao khoảng 2m khiến anh em trên tàu đều hết sức mệt mỏi. Lúc 0h ngày 22/5, tàu SAR 412 ở vào vị trí 17 độ vĩ Bắc, 109 độ 55 phút kinh độ Đông, tốc độ tàu 14 hải lý/giờ. Như vậy tàu đã rời cảng Đà Nẵng được 122 hải lý. 1h30 ngày 22/5, sóng và gió bắt đầu mạnh hơn, sóng cấp 4, cấp 5 và lên cao đến 3m.

Lúc 6h hôm qua (22/5), qua bộ đàm tàu SAR 412 nhận được tín hiệu của tàu bị nạn ngoài khơi. Đó là tàu cá 99 và tàu 45 của Đà Nẵng. Lúc 7h30, tàu SAR 412 đã đi được 215 hải lý, vượt qua đảo Hoàng Sa 33 hải lý. Lúc 8h30, theo tính toán của thuyền trưởng SAR 412, nếu đi với vận tốc 18 hải lý/giờ, tàu đang cách các tàu bị nạn 100 hải lý. Thuyền trưởng Sơn quyết định tăng tốc để kịp công việc trước khi trời tối.

Đến 11h, qua liên lạc với các tàu cá, số người chết và mất tích trên các tàu hơn 200 người. Hơn 12h, tàu ĐNA-90189 báo đã nhìn thấy tàu SAR 412. Lúc 12h15, tàu SAR 412 cặp được với tàu 90189 để nhận thi thể và đưa số nạn nhân còn sống sót lên tàu. Gió vẫn cấp 4, cấp 5 nhưng sóng mạnh do tồn lưu dòng không khí sau bão nên hai tàu tròng trành. Việc đưa xác nạn nhân, người bị nạn qua tàu cứu hộ rất khó khăn.

Mọi người trên tàu bị nạn đều ổn định, xác của nạn nhân bắt đầu phân hủy, mùi hôi thối tỏa ra khắp nơi. Mọi nặng nhọc đều đè trên vai các thuyền viên hai tàu SAR 411 và 412. Nước biển một màu đen sẫm. Trên trời, hải âu kêu thảm thiết. Tàu ĐNA-90189 khác có 21 thuyền viên và thêm bốn người sống sót từ tàu Quảng Ngãi. Tàu SAR 412 đã tiếp nhận tám thi thể và mười thuyền viên. Lúc 13h30 tàu SAR 411 tiếp cận được với hai tàu Đà Nẵng số hiệu 90345 và 90299 có bảy thi thể và 23 thuyền viên.

Sau hơn 5 tiếng đồng hồ quần quật đưa thi thể và người cùng hàng cứu trợ từ các đơn vị đất liền gửi ra ở trên hai tàu cứu hộ, công tác cứu nạn ở ba tàu kết thúc vào lúc 17h30. Anh Nguyễn Đức Toàn, thuyền trưởng tàu ĐNA-90345, bị tụt canxi và suy kiệt, được các bác sĩ trên tàu cấp cứu.

Dự kiến sau 20 tiếng nữa, tức 13h30 ngày 23/5, hai tàu SAR mới đưa được thi thể người chết và người bị nạn về cảng Đà Nẵng. Qua bộ đàm liên lạc, tàu hải quân 628 cũng đã cứu hộ và tiếp nhận ba thi thể người chết cùng 25 người bị nạn.

Hiện tàu hải quân này vẫn còn ở lại hiện trường bị nạn để cứu nạn, cứu hộ và tiếp nhiên liệu cho các tàu bị nạn khác.

(Theo Tuổi Trẻ)


thảm quá
bão chạy tít ngoài xa mà cuối cùng viêt nam lại bị nặng nhất
mấy hôm trước thì nghe tin tàu Trung Quốc cứu nạn VN nhiều, giờ hóa ra lại toàn dân ta cứu nhau. chẳng lẽ trong chuyện này mà còn tranh công hay ý đồ gì?
dự báo bão của VN thì chậm, ko rõ, mà lại còn sai. có bài báo nói trên mạng điện tử nước ngoài đã dự báo chính xác bão sẽ chuyển hướng Bắc, VN thì vẫn đinnh ninh sẽ vào đất liền - đây là nguyên nhân lớn nhất gây thiệt hại lớn?
 
Cứ nghĩ là nó vào TQ
Thế mà TQ chả mất đến 1 cái xuồng nào
ĐÚng là lố bịch
 
Hoàng Mạnh Khải đã viết:
dự báo bão của VN thì chậm, ko rõ, mà lại còn sai. có bài báo nói trên mạng điện tử nước ngoài đã dự báo chính xác bão sẽ chuyển hướng Bắc, VN thì vẫn đinnh ninh sẽ vào đất liền - đây là nguyên nhân lớn nhất gây thiệt hại lớn?
Em cũng vừa đọc được sáng nay xong, chán chẳng thốt lên được lời nào :|, rồi thì các bác ý lại đổ cho "phương tiện kĩ thuật không đủ hiện đại" thôi.

Bài này trên dantri.com.vn, em quote lại cho mọi người cùng đọc.

KHÔNG CÓ CHUYỆN BÃO CHANCHU "ĐỘT NGỘT ĐỔI HƯỚNG"

Những ngày qua, dư luận đã đặt rất nhiều câu hỏi về công tác dự báo đường đi bão Chanchu, do Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn trung ương thực hiện. Tại sao việc dự báo của Việt Nam lại có nhiều khác biệt so với các đài khu vực khác như Philippines, Hawaii, Hong Kong, hải quân Mỹ...?
Sự khác biệt đó thể hiện ở bản đồ dự báo hướng đi bão Chanchu của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn VN và của Đài Khí tượng Hong Kong.

baochanchu250506_2.jpg

Ngay từ tối 12/5, khi tâm bão còn ở Philippines, Đài Khí tượng Hong Kong đã dự báo đường đi của bão Chanchu: không đổ bộ vào VN. (Hình ảnh lúc: 20h ngày 12/5)

baochanchu250506_1.jpg

Trong khi đó, vào sáng 14/5, mặc dù dự báo muộn hơn, Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn trung ương (VN) lại cho rằng bão Chanchu “trong 24 giờ tới sẽ di chuyển theo hướng tây tây bắc”. Trung tâm cũng dự báo đường đi của bão là hướng thẳng vào VN. (Ảnh chụp: 3h30 ngày 14/5)

baochanchu250506_4.jpg

Lúc 20h ngày 13/5, Đài Khí tượng Hong Kong và các đài khí tượng trong khu vực đã xác định đường đi của bão Chanchu là hướng thẳng lên phía bắc, vào vùng biển giữa đảo Hải Nam và Đài Loan. (Ảnh: 20h ngày 13/5)

baochanchu250506_3.jpg

Bản tin vào lúc 3h30 ngày 15/5 (tức là gần 2 ngày so với các đài khác) của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn VN vẫn đưa ra một dự báo: “Tâm bão cách bờ biển Quảng Ngãi - Phú Yên 690km về phía đông. Dự báo trong 24 giờ tới, bão sẽ di chuyển theo hướng giữa tây tây bắc và tây bắc”. Và theo bản đồ dự báo đường đi cơn bão Chanchu của trung tâm, bão sẽ hướng thẳng vào đảo Hải Nam.

baochanchu250506_6.jpg

20h ngày 14/5, Đài Khí tượng Hong Kong và các đài khí tượng khu vực tiếp tục dự báo đường đi bão Chanchu theo lộ trình cũ (lộ trình dự báo này sau đó đã được xác định là gần đúng với đường đi thực tế của bão).

baochanchu250506_5.jpg

Trong bản tin phát lúc 9h30 ngày 15/5, đã có sự “đột ngột thay đổi” trong dự báo của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn VN. Đối chiếu bản đồ dự báo đường đi của bão do trung tâm phát lúc 3h30 và 9h30, chúng ta có thể thấy rõ sự thay đổi đó là rất đáng kinh ngạc. Thật hiếm thấy dự báo lộ trình bão nào lại được “bẻ cua đột ngột” như thế.



Là những người theo dõi sát sao và xử lý thông tin về cơn bão Chanchu, chúng tôi có thể khẳng định là hoàn toàn không có chuyện cơn bão này “đột ngột chuyển hướng”, mà sự chuyển hướng đó đã được dự báo rõ ràng từ sớm của các đài khí tượng khu vực.
Đối với câu hỏi đáng kinh ngạc về sự khác biệt giữa dự báo của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn trung ương và các đài khí tượng khu vực khác, chúng tôi xin không đưa ra kết luận gì. Việc đó là của các nhà khoa học, của ngành khí tượng thủy văn và phòng chống lụt bão. Nhưng kiểu dự báo bão “chắc ăn” chỉ trong 24 giờ tới cần phải xem xét lại ngay, vì nó đã và sẽ dẫn tới những tình huống nguy hiểm chết người.
Và chúng tôi muốn nói thêm rằng: 10 năm trước, sau cái chết của hàng trăm ngư dân Hậu Lộc (Thanh Hóa), chúng ta đã học được những bài học đau đớn về dự báo thời tiết và cứu nạn trên biển. Còn bây giờ, tức 10 năm sau, chúng ta lại sẽ học được bài học gì, và quan trọng hơn, sẽ làm gì, làm gì để “thảm họa Chanchu” không quay trở lại nữa!

Theo Bùi Thanh
Tuổi Trẻ
 
Chỉ khổ cho dân mình , đi kiếm ăn xa quê hương thế mà cuối cùng chỉ vì miếng cơm manh áo mà phải bỏ mạng tại xứ người thế kia :(:)((
 
Tang thương nơi xóm chài


Chị Trần Thị Thu Trang làng Bình Tịnh trong nỗi đau tột cùng mất người chồng chưa cưới .
Một không khí âm u não nề của Bình Minh (huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam), nơi có hơn 700 con người trai tráng, khoẻ mạnh vừa trải qua cuộc vật lộn mất còn với tử thần mà số phải nằm lại vĩnh viễn với biển khơi không ít.

Thời gian dài lê thê đang đi qua vùng biển nghèo tang tóc này. Những chờ đợi giờ đây chuyển sang hồi ức chắp nối về những vật dụng thân yêu của nguời thân thường mang theo hàng ngày, vì ngày mai họ phải đi nhận dạng người thân từ những hình hai rời rã, cái việc chưa bao giờ họ nghĩ đến một lần trong đời…

Lác đác ở các thôn, những chiếc xe đò đưa họ trở về, lặng lẽ, những tiếng mừng vui cũng cất lên ngẹn ngào, tức tưởi. Đến 18h ngày 22/5, anh Nguyễn Văn Sơn (Bình Tân) mới trở về cùng các bạn chài may mắn khác. Người đàn ông 35 tuổi này có 12 năm đi câu mực khơi nhưng lần này anh hoàn toàn bị quật ngã trước nỗi đau quá khủng khiếp: nhiều bạn bè thân thiết của anh chẳng trở về.

Trong nỗi xót thương vô hạn, đêm 23/5, hàng nghìn bà con và đại diện các cấp chính quyền trong huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam đã tới đưa tang những nạn nhân xấu số trong cơn bão số 1 được tổ chức cấp tốc do tử thi đã để gần 10 ngày trên biển.

Riêng 3 thôn của 2 xã Bình Minh và Bình Hải đã có 99 người mất tích, trong đó có 7 người tìm thấy xác.

Các công việc tìm kiếm những người còn mất tích, chăm sóc, giúp đỡ các nạn nhân còn sống trở về và khắc phục hậu quả cơn bão số 1 đang tiếp tục được tiến hành khẩn trương .

Anh Sơn khóc hù hụ như một đứa trẻ: “Tôi đau lắm, cả làng không còn một bóng đàn ông. Cha con Đức - Đưa, thằng Mến, thằng Sơn… đi trụi cùng lúc. Có thằng trước đó đi tàu này, mai nhảy qua tàu khác để ít “tổn” hơn không ngờ lại chìm luôn, dại chi mà dại, em ơi”.

Ở thôn Hà Bình, 5 bà cháu bà Huỳnh Thị Chấp (85 tuổi) ôm nhau khóc ròng khi biết tin anh Vương Công Trung đã chìm ngoài khơi, 4 đứa con lít nhít mai này chẳng biết ai nuôi chúng. Bà Chấp lúc nhớ, lúc quên chỉ kể toàn chuyện nuôi anh Bộ (con chồng trước của bà) và anh Trung lúc còn nhỏ, chị Điền vợ anh Trung mê sảng hàng chục lần suốt hai ngày qua…

Trong khi đó, bệnh viện Đa khoa huyện Thăng Bình cứ vài chục phút lại đưa xe xuống các tổ cấp cứu của xã “vớt” người về huyện. Bác sĩ Mai Văn Mười, Giám đốc BV bần thần: “Chúng tôi không dự lường được khả năng số người cấp cứu tăng nhanh như thế này”.

Còn tại tổ cấp cứu thôn Bình Tịnh, bắt đầu từ sáng 22/5 người đổ đến chật cứng. Một phòng học của trường mẫu giáo thôn được dùng làm nơi cấp cứu cho những người có thân nhân mất tích bị ngất xỉu bởi sốc mạnh. Ông Nguyễn Văn Tư, trưởng thôn bảo: “Từ sáng đến giờ đã có hơn 6 chục ca rồi, mai đưa xác các anh em về chắc số người ngất xỉu sẽ tăng lên, không biết chỗ nào để cấp cứu cho hết đây…”.

Nỗi đau xé lòng, không chỉ những người gìa cả, ngay đến những phụ nữ trẻ, những em bé cũng bị nỗi đau bất ngờ quật đến kiệt lực, những đôi mắt vô hồn nhìn dán vào những chai nước dần vơi.

Anh Hồ Bảo (40 tuổi), hoàn toàn mê sảng, phải truyền thuốc trợ tim vì mất đi đứa con 15 tuổi đang học lớp 9 bỏ học đi câu mực lần đầu. “Thằng cu Thư vừa thi xong học kỳ 2, nài cha nó xin đi một chuyến để làm quen với biển đặng đi tiếp một vài chuyến nữa để kiếm tiền học lớp 10. Ai dè”, thôn trưởng Tư nói.

Bà Nguyễn Thị Học (50 tuổi), có hai con mất tích, bà Nguyễn Thị Ở (45 tuổi), có chồng và hai con mất tích, bà Phạm Thị Nhung (45 tuổi), có hai con mất tích…, không thể nào ghi hết nỗi đau của những con người ngất đi và kiệt sức hoàn toàn.

Đau đớn hơn, đã có những ông cha bà mẹ gần như bị mất trí. Nghe tin chồng bị mất tích, chị Hồ Thị Bảy (40 tuổi), hết khóc than đến cười sằng sặc rồi bỏ đi lang thang khắp xóm, bỏ lại 5 đứa con dại mà đứa nhỏ nhất chỉ mới 14 háng tuổi cho mẹ già. Ông Nguyễn Văn Lâm cũng hoảng loạn cùng cực khi được tin hai đứa con trai của mình bị mất tích. Hai hôm nay ông đóng cửa phòng, hăm hành hung những ai mở của bước vào…

Tại trụ sở uỷ ban xã chiều 22/5, một cuộc họp diễn ra trong không khí tang thương, hàng trăm gương mặt hốc hác, câm lặng. “Tôi lưu ý bà con, từ nay đến ngày mai cố giữ sức khoẻ, giữ bình tĩnh cho mình và mọi người trong nhà. Chỉ môt người thân duy nhất được theo xe ra Đà Nẵng nhận dạng người thân, ai còn nhớ đặc điểm gì của người thân thì đêm nay cố nhớ…”, chủ tịch xã Trương Công Hùng nói trong ngẹn ngào.

Bà Phan Thị Bền, mẹ của anh Nguyễn Văn Lộc khóc: “Biết có nhận ra con không, chết đã năm bảy ngày rồi, họa may chi có nhớ chút áo quần mang theo”.

“Không có đêm. Ai kiệt sức thì gục xuống thiếp đi, dậy lại khóc…”, ông Trương Công Hùng nói khi đêm sắp đổ xuống. Cả làng, góc nào cũng có tiếng khóc. Trong giờ thời sự, không khí có xôn xao môt chút, nhiều người còn mong tìm kiếm chút hình ảnh về người thân của họ được nhà đài quay được, hay bất cứ tin tức nào...

Vào nhà anh Nguyễn Tấn Hùng (Hà Bình), ba đứa con côi của anh, đứa lớn nhất 13 tuổi phải tự nấu ăn cho 2 đứa em còn lại vì bà nội chúng đã vào cấp cứu ở bệnh viện sáng nay. Cháu Nguyễn Tấn Ni bảo: “Mấy đêm ni con cứ ngủ một chặp là thức dậy, thằng cu út vừa ngủ vừa khóc, nó cũng biết cha sẽ không về”. Những đứa trẻ cũng trải qua những đêm trắng… Đêm nay, một đêm trắng dằng dặc nữa trôi qua, chờ đón xác người thân.

Biển Bình Minh nằm ở sát làng nhưng không một ai ngóng ra biển để chờ người thân bởi tất cả đều rời nhà ra tận Đà Nẵng để hy vọng và thấp thỏm chờ đợi. Tang thương ngút ngàn.

Đêm nay, chỉ mình chị Lê Thị Thiêng ra biển thắp hương, xin biển trả lại hai người anh của mình…

Người trên bờ cũng đã kiệt lực

Không còn nước mắt để khóc cho người chết, người mất tích, người chưa trở về… Những thôn biển Hà Bình, Bình Tân, Bình Tịnh của xã Bình Minh (Thăng Bình) giờ này chìm trong nỗi im lặng đến đáng sợ.

Những tiếng gào thét không còn, những người phụ nữ mất chồng, mất con đã được hàng xóm đưa về trạm cấp cứu dã chiến hoặc đưa về bệnh viện Đa khoa Thăng Bình. Ngoài đường lúc này chỉ còn tiếng xe máy, xe cứu thương chạy đi chạy lại…

Nhiều người đã kiệt lực trước khi nghe tin gió ngoài khơi lúc này vẫn đang ở cấp 6, tàu mang thi thể người thân của mình mỗi giờ chỉ đi được chừng 4 hải lý, như vậy chờ đợi phải mất 2 ngày đến 1 tuần lễ nữa… và có cả những sự chờ đợi vô vọng.

Anh Hồ Văn Ngọc, y sĩ quân y đồn biên phòng 264 (Bình Minh) cho biết: 3 ngày nay, chỉ riêng anh đã cấp cứu 25 trường hợp sốc, ngất xỉu, trong đó nhiều ca phải cấp cứu ngay tại nhà ông Trần Minh Hồng, nơi đặt máy ICOM, hàng chục ca khác cấp cứu tại nhà riêng rải rác trong các thôn.

Thương tâm nhất là trường hợp của chị Vương Thị Khương, vợ ngư dân Võ Văn Hưng, chị Khương mang thai đến tháng thứ 7, nguời ốm và xanh xao như một chiếc lá, 5 ngày qua ra đứng dưới gốc dừa cụt ngay trước nhà trưởng thôn Nguyễn Văn Tư, chị đứng đó để chờ chồng (không ai dám khẳng định chồng chị đã chết), vừa để các y bác sĩ tiện cấp cứu…

Còn chị Nguyễn Thị Hoa vợ anh Võ Hồng Quang, chị Hoàng Thị Nguyệt vợ anh Trần Đình Hùng đã có dấu hịêu tâm thần, chị Trần Thị Minh, mẹ của em Trần Xuân Lượm không hồi tỉnh 3 ngày nay sau khi Lượm, đứa con duy nhất ra đi.

Chị Trần Thị Vân, bí thư chi bộ thôn Bình Tịnh trả lời chúng tôi khi giọng gần như đã tắt hoàn toàn : chưa bao giờ những người phụ nữ vùng biển này đối diện với nỗi mất mát quá lớn như thế này. Từ 3 ngày qua, chị Vân hết chạy từ nhà này qua nhà khác để nhắc nhở người nhà chăm sóc cho các chị, các em, trách nhiệm của một cán bộ thôn khiến chị không thể gục ngã lúc này mặc dù chị cũng có đến 5 người thân mất tích…

Lúc 13h30 ngày 21/5, Bệnh viện đa khoa tỉnh phải chi viện thêm đội công tác gồm 1 bác sĩ, và 6 y sĩ, y tá khác về tại Bình Minh mới kịp xử lý tình huống. Trong đêm, các y sĩ của trạm y tế xã phải đến tận nhà của chị em em Vương Công Hiệp để truyền đạm khi đã 3 ngày qua em không có một hạt cơm vào bụng. Mới tuổi 15, Hiệp đã sốc nặng khi nghe tin cha và anh đã mất, nhiều người để Hiệp đi học, người anh tên Thuận (23 tuổi) phải bỏ học đi câu mực khơi để em mình tiếp tục được đi học…

Không riêng gì nhưng người phụ nữ, những người đàn ông khỏe mạnh trở về sau bão của Bình Minh cũng đã bắt đầu kiệt sức sau nhiều ngày chờ đợi. Những khu chợ nhỏ của vùng biển tang thương này đã nhiều ngày không ai buồn đi chợ hay mua bán, những căn bếp đã không còn đỏ. Tất cả đã kiệt sức rồi.


(Theo Tiền Phong)


mỗi lần thế này lại vác mấy thằng Bùi Tiến Dũng Phạm VIệt Tiến ra bắn vài phát cho đỡ tức nhỉ
 
Chú Khải :)):)):)) Ý tưởng lớn thế :D:D . Nếu vác được mấy ông đấy ra thì :(:( cũng đỡ tức cho bà con mình . Chúng nó ăn bao nhiêu tiền còn người dân thì phải chịu cảnh đói nghèo tan hoang thế kia . Bức xúc ko thể nào chịu nổi :(
 
Thật tang thương, sáng nay đọc bài của Trần Chí Hiển - Báo Thanh Niên. Mới cảm nhận được nhiều công chức Nhà nước , nguyên tắc, rập khuôn... đến vô cảm. Thế mà sắp đến còn định Nhà máy điện hạt nhân.... với cung cách làm việc như thế này thì nguy hiểm thật.

Gửi bà Phó giám đốc Trung tâm khí tượng thủy văn trung ương
00:41:46, 25/05/2006

Điều gì tôi được biết, sau khi đọc bài trả lời phỏng vấn của bà Phó giám đốc Trung tâm khí tượng thủy văn (Báo Tiền Phong, ngày 23/5/2006)? Đó là:

1- Trung tâm khí tượng thủy văn T.Ư đã làm đúng quy chế báo bão lũ và khi báo cáo tiến trình báo bão lũ thì chưa có ý kiến gì phê phán công việc của Trung tâm cả.
Lãnh đạo Chính phủ không phải là các nhà khí tượng. Tôi tin lãnh đạo Chính phủ ra quy chế trên cơ sở dự thảo của cấp ngành chủ quản, có thẩm định của các đơn vị khác. Không ai biết rõ hơn ngành chủ quản quy chế ấy có đủ hay chưa đủ đối với thực tế cuộc sống.

Có hiện thực là ngư dân Việt Nam (vào lúc này còn chưa rõ bao nhiêu) đã không thoát chết, kể cả khi họ qua sóng VOV vẫn nghe các bản báo bão ấy.

2- Trung tâm biết là quy luật phổ biến của các cơn bão sớm là không đổ bộ vào Việt Nam mà thường đổi hướng quặt lên phía Bắc, nhưng Trung tâm không thể và không dám chắc điều này, vì lẽ cũng có trường hợp hiếm gặp là bão không ngoặt lên phía Bắc (bà dẫn ra ví dụ là cơn bão năm 1989).

Và có hiện thực là ngư dân VN không thoát chết khi cơn bão số 1 đã làm đúng cái "thông lệ" của các cơn bão sớm, vì họ chạy về chỗ mà theo thông lệ bão sẽ ngoặt lên.

3- Các Trung tâm dự báo của quốc tế đều giống nhau là họ dự báo rất sớm khả năng bão Chanchu sẽ đổi hướng lên phía Bắc cao hơn là giữ hướng đổ vào Việt Nam, Trung tâm khí tượng thủy văn T.Ư biết các dự báo trên, nhưng không dám báo về khả năng này, vì như bà nói, các trung tâm quốc tế kia cũng không khẳng định chắc chắn bão sẽ chuyển hướng, mà Trung tâm Việt Nam thì muốn dự báo "có xác suất lớn nhất".

Điều này khá mỉa mai, thưa bà Phó giám đốc. Theo tôi, về bản chất, Trung tâm VN đã không dự báo cái gì cả, mà thực ra chỉ thông báo hướng bão đang đi, nó đi đến đâu thông báo đến đó. Tôi đã đọc thấy có trung tâm ngày 13.3 đã khẳng định xác suất bão đổ về phía Hồng Kông lớn hơn là giữ hướng vào Việt Nam. (Đây là những dòng nguyên gốc tiếng Anh mà người ta đã gửi cho tôi, trích từ đường dẫn của một trung tâm dự báo châu Á: About the track, the most probable track at this moment is that the typhoon later make a northward turn to move toward Hong Kong, than that the typhoon will keep its current track toward Vietnam-link: http://agora.ex.nii.ac.jp).

Đấy là dự báo. Còn Trung tâm khí tượng VN có hết các thông tin tham khảo này nhưng đợi đến ngày 15.5, khi bão rõ ràng chuyển hướng rồi mới báo, thì đó không là dự báo, đó là thông báo. Bão đi đến đâu,"dự báo" đến đó thì quả là cách dự báo có "xác suất lớn nhất"!

Và có hiện thực là ngư dân Việt Nam không thoát chết vì đài khí tượng nhà làm việc theo "xác suất lớn nhất".

4- Chanchu đổi hướng thước thợ ngoặt lên phía Bắc từ 1 giờ sáng đến 13 giờ cùng ngày. Trung tâm VN ra tin báo về sự đổi hướng này lúc 9 giờ 30 phút. Tức là 8,5 giờ kể từ lúc bão đã bắt đầu đổi hướng. 8,5 giờ để trung tâm của bà có thể "nhận thấy bão có nhiều khả năng chuyển hướng lên phía bắc" và "dự báo khả năng này". Lại dự báo - một từ tôi cho là dùng không đúng chút nào.

8 tiếng rưỡi, nếu thuyền ngư dân chỉ chạy được 3-4 hải lý/giờ, thì có thể vượt được 25,5-34 hải lý, hay 41-54 km. Cũng có thể chạy được nhanh hơn. Như vậy là gần thoát khỏi khu vực bán kính 400 km gió cấp 6-8 như bà nói. Đó là lúc mỗi km xa khỏi tâm bão đồng nghĩa xa khỏi cái chết.

Nhưng hiện thực là nhiều ngư dân đã không thoát chết, vì chỉ sau 9h30 ngày 15/5 họ mới có thể nhận được dự báo, không còn nghi ngờ gì cả, hết sức chắc chắn này của Trung tâm.

5- Có thể đưa ra dự báo về các khả năng khác nhau đường đi của bão (ví dụ như có thể cảnh báo Chanchu có thể đi hướng Tây Tây Bắc - Tây Bắc nhưng cũng có khả năng ngoặt lên hướng Bắc), và bà Phó giám đốc cũng nói rằng "tôi đồng ý là có thêm thông tin ấy hẳn sẽ có ích hơn cho ngư dân”. Nhưng Trung tâm không làm thế vì sợ đưa ra hơn một khả năng thì các cơ quan có trách nhiệm "không biết xử lý thế nào". Và bà cho rằng "nói thế thì vô cùng lắm"!

Chúng ta đang nói đến chuyện dự báo hai khả năng, chứ không phải vô cùng các khả năng. Theo thiển nghĩ của tôi, nếu vấn đề đặt ra là có thể có họa từ hai phía, người ta sẽ biết cách chạy về phía thứ ba, chạy được chừng nào hay chừng đó. Và chạy được, bởi từ ngày 13 đến ngày 17 là khá xa.

Mỗi đứa bé không có "vô cùng" các người cha đi biển. Mỗi người mẹ không có "vô cùng" các người con đi biển. Và mỗi người vợ cũng không có "vô cùng" người chồng đi biển. Và hiện thực xảy ra là những người cha, người chồng, người con ấy đã không thoát chết.

Vâng, tôi đồng ý rằng: kể cả trong trường hợp cơ quan khoa học kỹ thuật,cơ quan quản lý làm hết sức mình, làm thật tốt công việc của mình, vẫn có thể họ không thoát chết. Nhưng trong trường hợp này, tôi vẫn xin được biết:

- Ai có trách nhiệm tham mưu cho lãnh đạo Chính phủ ra quy chế? Và ai có nhiệm vụ đề xuất sửa đổi quy chế, nếu rõ ràng nó lạc hậu? Bão vào đến biển Đông là bão xa, nhưng ngư dân lại đánh bắt cá ở ngoài biển Đông thì với họ bão - đồng nghĩa nguy cơ đối mặt với cái chết - là xa hay gần? Họ bắt đầu đánh bắt xa bờ từ bao giờ, từ hôm qua, từ năm ngoái hay sao? Chính phủ có cấm việc đưa ra một đề nghị sửa quy chế nhằm cho dân an toàn hơn? Sửa một quy chế mất bao nhiêu thời gian?
- Quy chế báo bão lũ có cấm việc đưa ra hơn một khả năng, nếu các thông tin của thế giới đưa ra hai khả năng khác nhau đường đi của cơn bão, và nếu quy luật bão sớm là thường đổi hướng?
- Tại sao, quy chế nào cấm chúng ta làm cái việc mà tâm trí chúng ta, kiến thức, hiểu biết của chúng ta mách bảo rằng đó là "hẳn sẽ có ích hơn cho ngư dân"?
Điều cuối tôi xin thưa với bà:
Không nói đến những người không muốn làm việc, không làm việc. Chỉ giới hạn trong những người tận tụy thật sự, cố gắng thực sự với công việc, thì vẫn có hai cách làm việc.
Cách thứ nhất: Làm việc sao cho không ai có thể nói mình có sai sót, mình có khuyết điểm. Mục đích đó dẫn đến cách nghĩ, cách hành xử: Làm như quy chế, không mạo hiểm, lấy cái không sai, cái đúng, đủ như quy chế làm nguyên tắc hàng đầu và duy nhất.
Cách thứ hai: Làm sao để lợi nhất cho mọi người, làm sao hiệu quả cuối cùng đạt được trong chừng mực tối đa có thể. Mục đích đó dẫn đến cách hành xử: Làm theo quy chế, nhưng thấy quy chế chưa đủ thì tích cực đề xuất một quy chế khác, chưa đề xuất được hoặc chưa kịp thì tận dụng mọi khả năng trong khuôn khổ quy chế đang có để làm hết những gì mình có thể, hoặc còn trên mức có thể thông thường chút nào hay chút đó. Bởi một ly vượt lên đó có thể rất đáng giá - có khi là giá sinh mạng - đối với người khác. Rồi ngay sau đó kiên trì đề xuất, kiên trì chứng minh cần đổi quy chế.
Sợ trách nhiệm và có trách nhiệm là hai cái không giống nhau. Khác ở chỗ cái thứ hai cũng là sợ, nhưng là cái sợ ở cấp độ khác.
Là quan chức, dù nhỏ dù to, sợ trách nhiệm là điều dễ hiểu. Tôi cũng thế. Viết bài này, tôi cũng có hai cái không hẳn là sợ, nhưng ngại:
- Ngại mình không những dốt, mà chính xác là không biết gì về khí tượng, nên viết những điều ngây ngô, người biết như bà vạch ra, thì tôi xấu hổ.
- Sợ có người quy kết: Thời điểm này cần khắc phục hậu quả, sao lôi chuyện này nọ ra để phân tâm.
Nhưng cái khiến tôi vẫn viết, là cái này: Chắc chắn không ai biết cơn bão số 2 sẽ bắt đầu lúc nào. Nếu nó bắt đầu ngay giờ đây, thì Trung tâm Khí tượng vẫn có trong tay quy chế hiện hành, và cách làm hiện hành. Có nghĩa là có những người vẫn có thể không thoát chết. Nhưng nếu như họ có thể thoát chết, trong trường hợp chúng ta có cách nghĩ, cách làm khác?
Còn nếu thực sự chúng ta đã không thể có cách làm khác, thì tôi - và nhiều người không có kiến thức gì về khí tượng thủy văn -cũng mong biết. Để nhẹ lòng hơn

Chào Bạn Khải!
 
Với cái kiểu này, Việt Nam gia nhập WTO liệu có phải là chui vào hang cọp ko ?
 
hic
bài viết hay quá
ko rõ có bài phát biểu của bà nào gì đấy kia ở đâu nhưng mà tại sao đến giờ này vẫn còn cố ngồi cãi chày cãi cối như thế kia được nhỉ? - nhất đây lại là phụ nữ nữa
vứt cho bà í đọc mấy bài báo, xem hình ảnh vợ con những người ở nhà mất người thân xem bà í nói gì nhỉ? hay là vẫn muốn giữ ghế, vin vào "tôi làm đúng quy chế"?
đúng là Việt Nam chưa có văn hóa từ chức thật, phải tự thấy xấu hổ về viẹc mình đã làm, hậu quả ra sao chứ nhỉ?


Trung Quốc phát hiện một tàu ngư dân VN bị đắm



Tin từ Cục tìm kiếm và cứu trợ Nam Hải của Trung Quốc cho biết, ngày 24/5, tàu cứu trợ Trung Quốc đã phát hiện một tàu đánh cá Việt Nam bị đắm ở vùng biển quần đảo Đông Sa của Trung Quốc.


Tàu cứu trợ Trung Quốc đã phát hiện chiếc thuyền đánh cá VN bị đắm với xác thuyền nhô cao khoảng 2 m trên mặt biển, gần đó còn có một chiếc thuyền thúng. Đáng lưu ý là khu vực xung quanh xác thuyền có nhiều cá mập.



Tin cho biết các tàu cứu nạn Trung Quốc đã tiến hành tìm kiếm ở khu vực rộng hơn so với đợt tìm kiếm trước, và việc tìm cứu được thuận lợi hơn do phía VN đã cung cấp thêm những số liệu về tọa độ, tần số của các thuyền đánh cá bị mất tích, và do mặt biển yên ả hơn.



Theo TTXVN

hic cá mập biển Đông có như trong phim ko nhỉ

510 ngư dân và 20 tàu đánh cá thoát bão Chanchu trở về


Giọt nước mắt bồi hồi xúc động của một thuyền viên vừa trở về từ tàu DNA 90299. (Ảnh: Trần Đức)
(Dân trí) - Tính đến 10 giờ sáng nay, 25/5, tổng số thuyền viên và ngư dân trở về sau trận bão số 1 tại Đà Nẵng đã lên đến 510 người. Tàu HQ 628 của Quân chủng Hải quân cũng đãng cập cảng Sông Hàn vào lúc 9 giờ 5 phút sáng nay.


Cùng vào cảng với tàu HQ 628 là 2 chiếc tàu đánh cá mang số hiệu DNA 90334 (23 thuyền viên) và DNA 90369 (28 thuyền viên). Hai chiếc tàu này đã tham gia công tác cứu hộ trên biển sau khi bão tan, lúc trở về đất liền thì bị hỏng máy nên được tàu HQ 628 lai dắt vào bờ.



Như vậy, đến nay đã có tổng cộng 20 tàu đánh cá trở về đất liền sau khi gặp thảm họa bão Chanchu.



Tổng số ngư dân sống sót đã trở về trên 20 chiếc tàu này và từ tàu HQ 628 là 510 người. Số người chết đã được tìm thấy và đưa vào là 18 tử thi.



Được biết, trong số 3 thi thể vừa được chuyển về sáng nay từ tàu HQ 628 đã nhận dạng được 1 người, đó là nạn nhân Hồ Ngọc Sơn ở tổ 13, phường Thanh Khê Tây, là thuyền viên tàu DNA 09154.




Hàng trăm người dân tụ tập ở cảng Sông Hàn hồi hộp chờ đoàn người trở về.


Toàn bộ số ngư dân và tuyền viên sau khi trở về đất liền hầu hết đã lên xe ca của Ban tiếp nhận trở về quê. Một số người sức khỏe yếu và bị sốc được đưa vào Bệnh viện Đà Nẵng chăm sóc y tế chu đáo.



Trung tướng Nguyễn Văn Hiến, Tư lệnh Quân chủng Hải quân, đã có mặt tại cầu cảng sông Hàn đón tiếp tàu HQ 628 và các tàu đánh cá trở về sáng nay.



Trao đổi với Dân trí, Trung tướng Hiến cho biết: “Hiện tại các tàu HQ 629 và HQ 631 vẫn đang được lệnh tiếp tục tìm kiếm trên biển. Tuy nhiên, kết quả tìm kiếm chưa có gì mới. Dọc đường đi, hai tàu này đã tìm thấy những mảnh vỡ, giàn câu mực của ngư dân nhưng không tìm thấy thi thể hoặc tàu chìm”.



Hiện tại tàu cứu hộ Trường Sa 20 cũng đang lai dắt 5 tàu cá Quảng Ngãi, dự kiến sẽ cập cảng Nghĩa Phú, Tư Nghĩa, Quảng Ngãi vào chiều tối nay. Đến nay vẫn chưa thể xác định chính xác số ngư dân trở về trên 5 tàu cá này. Được biết, các tàu này đã vớt được 21 ngư dân đi trên 5 chiếc tàu Quãng Ngãi bị chìm trong bão.

Trần Đức


“Nếu chủ quan, tất cả chúng tôi đã vĩnh viễn nằm lại biển khơi!”

TP - Trung tá Nguyễn Đình Liên, Đồn trưởng Đồn Biên phòng 248 (Đà Nẵng) nói: “Đừng nói là dân chủ quan. Với nghề biển, không bao giờ được phép chủ quan”.


Anh Trần Công Phô: “Tàu nước ngoài đã được báo trước chính xác!”
Anh Trần Công Tư (thôn Bình Tân, xã Bình Minh,Thăng Bình, Quảng Nam) - vừa thoát nạn trở về, kể: “Khi gặp bão, tàu tôi đang ở 12,3 độ vĩ bắc -122 độ kinh đông.

Khi đó, Đài thông tin Bạch Long Vĩ báo bão đang di chuyển theo hướng tây-tây tây bắc. Khi bão ở 14,1 độ vĩ bắc -115,3 độ kinh đông, thì có thông tin nó đã di chuyển theo hướng bắc-tây bắc, quần ở tọa độ này 1 ngày, 1 đêm.

Đến khi có thông tin nó đã chuyển hướng bắc-đông bắc, thì chúng tôi đã ở ngay hướng gió. May mà kịp chạy ra vòng ngoài”.

Theo anh Tư, các đài duyên hải Đà Nẵng, Hải Phòng, Phan Rang ... dự báo chênh nhau từ 1 đến 2 “chấm” (mỗi chấm tương đương 6 hải lý).

Theo anh Trần Công Phô ở thôn Tân An (Bình Minh) là thuyền trưởng tàu QNa 9145 vừa thoát chết trở về, lúc có bão, anh nghe thông tin từ Đài Bạch Long Vĩ. Đài này phát 2 lần/ngày. (vào lúc 19 giờ 45 phút và 2 giờ 45 phút).

Lúc đó, tàu đang ở 12,4 độ vĩ bắc-122 độ kinh đông. Lập tức, họ liền dùng bộ đàm hỏi lại các đài duyên hải. Câu trả lời của họ là “chưa nhận được tin gì cả, bây giờ mới nghe chúng tôi nói”! 10 giờ sáng, tôi điện đài Đà Nẵng, họ vẫn nói: “Thì 6 giờ sáng nay, bão đang ở hướng giữa tây -tây bắc”.

Tôi hỏi tiếp: “11 giờ trưa nay thì sao?”. Họ không trả lời được... Từ giờ phút đó, thông tin từ các đài duyên hải trở nên vô ích. Bản tin cuối anh Phô nghe được là bão đã chuyển hướng bắc thì lúc đó chúng tôi đã ở sát đảo Đài Loan, ở tọa độ 26 độ vĩ bắc -116,3 độ kinh đông.


Thuyền trưởng Phạm Văn Xinh: “Nếu chủ quan, tất cả chúng tôi đã không ai trở về”
Anh Phô nói thêm: “Việc dự báo “trong 13 giờ đến”… hoặc “24 giờ đến” là quá chậm. Trong vòng 24 giờ, bao nhiêu việc sẽ xảy ra. Như trong trận bão này, đến “giờ thứ 24” thì coi như chúng tôi đã ở ngay rốn bão, trở tay không kịp. Dự báo thời gian ngắn như vậy, có thể sẽ chính xác, nhưng quá nguy hiểm. Cần phải nâng lên “48 giờ đến...”, chúng tôi chắc sẽ xoay xở kịp”.

Chưa hết, theo anh Hà Văn Trung, cũng vừa thoát chết trở về, thì Đài thường dùng từ chuyên môn, nhiều khi ngư dân không hiểu. Thay vì nói gió cấp mấy, rõ ràng, thì Đài lại nói tốc độ gió mấy mét/trên giây, chẳng ai hiểu gì.

Anh Trần Công Phương (em ruột anh Phô, cũng đi cùng đoàn) bổ sung: “Báo 2 lần/ngày là tần suất quá thấp”. Anh Phô khẳng định: “Trước bão mấy ngày, chúng tôi đang neo thuyền cách đảo Đài Loan 6 độ, tránh ảnh hưởng không khí lạnh. Sau đó không khí lạnh yếu dần.

Nếu như đài dự báo: Tuy không khí lạnh đã suy yếu, nhưng bão có khả năng di chuyển lên hướng bắc, chắc sẽ không xảy ra thảm nạn này. Cùng neo thuyền với chúng tôi tại đây, có rất nhiều tàu nước ngoài. Nhưng khi bão đến, họ đã chạy khỏi đó trước 7 ngày. Nghĩa là, họ đã được báo trước và báo chính xác. Trong khi đó, bà con mình không biết tiếng nước ngoài, sóng của đài Việt Nam thì phát không tới.

Anh Phạm Văn Xinh (tổ 34, phường Thanh Khê Đông, quận Thanh Khê, Đà Nẵng) – thuyền trưởng tàu DNa 90189, chiếc tàu tả tơi thoát nạn trở về, là một trong số ít người can trường và may mắn chống chọi được với cơn thịnh nộ của biển.

Anh thở dài khi nghe PV Tiền phong hỏi, liệu có thể tránh được bão không và hạn chế đến mức thấp nhất tai họa “Tôi nghe Đài thông tin duyên hải miền Trung báo bão ở Philippines ngày 3/5, đến ngày 15/5 vẫn nghe tin hướng bão đi như thế.

Đến ngày 16/5, tôi nghe được tin qua Icom, bão đổi hướng, quật trở lại từ hướng Trung Quốc. 1 tiếng đồng hồ sau, tàu đã lạc vào gần vùng bão. Lúc đó, nếu chạy, chỉ biết chôn mình xuống biển. Hôm qua, nghe người nhà nói báo chí phỏng vấn ông gì đó ở Trung ương, nói dân chủ quan. Tôi hỏi anh chúng tôi chủ quan ở đâu?”.

Anh Xinh khẳng định: “Nghe báo bão, chúng tôi tạt ngay vào đảo Đông Sa để tránh. Đây là hòn đảo xung quanh có nhiều san hô. Lúc đó, thủy triều đang lên.

Nhưng chỉ 3 tiếng sau, thủy triều xuống, nên một số tàu mắc cạn ở đó, mặc cho bão đánh tới tấp. Khoảng 7 giờ tối, ngày 17/5, bão ập đến. Chúng tôi chỉ còn biết chống chọi. Nếu chủ quan thì tất cả đã vĩnh viễn vùi thây trong bão rồi”.

Anh Võ Văn Hết (tổ 34, Thanh Khê Đông) – thuyền trưởng tàu DNa 90324 đã may mắn trở về ngày 22/5 cho biết: “Tàu tôi không nằm ở tâm bão nhưng cũng bị sóng đánh tơi tả. Thời gian nhận được thông báo bão đổi hướng, đến khi bão ập tới là quá ngắn, không thể xử lý kịp”.

Như vẫn còn bực dọc, anh Hết nói tiếp: “Hôm trước có báo dẫn lời một số người nói rằng dân chủ quan, chủ tàu coi con tàu hơn mạng sống thuyền viên. Nói thế là chẳng biết gì cả. Sao mọi người không nghĩ việc chúng tôi bỏ cả thuyền, bất chấp nguy hiểm để cứu nhau trong bão như thế nào?”.

Trung tá Nguyễn Đình Liên – Đồn trưởng Đồn Biên phòng 248 (Đà Nẵng) cho biết: “Bão đổi hướng thì ngư dân có thể tránh được, nhưng đằng này vừa đổi hướng xong lại quật trở ra từ phía Trung Quốc, ngư dân sao mà trở tay kịp. Nhiệm vụ của chúng tôi qua Icom không phải là hướng dẫn cho ngư dân nên đi đâu, tránh hướng nào, mà chủ yếu thông báo cho họ đường đi của bão”.

Trung tá Liên nói thêm: “Trên 10 năm làm đồn trưởng ở đây, chưa bao giờ tôi phải chịu những giây phút tang thương như thế này. Cũng chưa bao giờ tôi phải xử lý một tai nạn xa bờ nào như thế này. Đừng nói là dân chủ quan. Với nghề biển, không bao giờ được phép chủ quan”.

Trung Việt- Nam Cường- Trần Tuấn


đã tìm được bài phỏng vấn bà Dương Liên Châu

TP - Đặc điểm chung của các cơn bão sớm là chúng rất ít đổ bộ vào VN. Chúng thường vào hoặc chưa vào đến biển Đông rồi quặt lên phía Bắc như kiểu cơn bão Chanchu. Nhưng chúng tôi không thể và không dám dự báo sớm hơn...


Đường đi của bão Chanchu
Bà Dương Liên Châu, Phó Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Trung ương (TTDB) đã cho biết như vậy trong cuộc trao đổi với PV Tiền Phong.

Lãnh đạo Trung tâm Dự báo Khí tượng Thủy văn Trung ương (TTDB) khẳng định công tác dự báo cơn bão Chanchu được thực hiện theo đúng quy chế báo bão lũ của Thủ tướng Chính phủ.

Song cần nghĩ đến việc dự báo cho nhóm đối tượng đặc thù hoạt động xa bờ để giảm thiểu thiệt hại trong tương lai.

Có ý kiến cho rằng, nếu được thông báo kịp thời về hướng đi bẻ quặt hình thước thợ của cơn bão số I lên phía bắc, ngư dân có thể không tìm cách chạy tàu lên mạn đó để trú ẩn và như vậy, có thể giảm thiểu được thiệt hại?

Bà Dương Liên Châu, Phó Giám đốc TTDB: Nếu có ý kiến như thế, cần có thời gian đánh giá lại một cách toàn diện. Còn bây giờ, cá nhân tôi chỉ có thể nói TTDB làm đúng theo quy chế báo bão lũ của Thủ tướng Chính phủ và thông tin kịp thời đến các cơ quan có trách nhiệm.


Bà Dương Liên Châu
Tại cuộc họp khẩn chiều thứ Bảy, 21/5, do Phó Thủ tướng Thường trực Nguyễn Tấn Dũng chủ trì nghe báo cáo về các thiệt hại của cơn bão số I và các biện pháp khắc phục hậu quả, GĐ Trung tâm KTTV Quốc gia là anh Bùi Văn Đức báo cáo toàn bộ tiến trình dự báo và tôi thấy không có ý kiến chất vấn nào.

Theo thông báo, vị trí ngư dân bị nạn gần vùng biển phía nam Đài Loan, còn cách đường đi của bão số I khoảng 300km. Đây là cơn bão rất mạnh. Vùng gió mạnh cấp 10 có bán kính 150km kể từ tâm bão số I. Còn vùng gió mạnh cấp 6 có bán kính tới 400km. Như vậy, khu vực trú bão của ngư dân có khả năng chịu gió cấp 6 - 8.

Về nguyên tắc, có thể dự báo sớm hơn đường đi bẻ quặt lên phía bắc của bão số I không, thưa bà?

Suốt 7 ngày trời, bão Chanchu di chuyển ổn định theo hướng Tây và Tây - Tây Bắc kể từ khi nó hình thành vào hồi 19 giờ ngày 9/5. Đến khi vượt qua kinh tuyến 120o đông vào hồi 13 giờ ngày 13/5, thời điểm chúng tôi bắt đầu phát tin bão xa theo quy chế, nó vẫn theo hướng cũ cho đến sáng 15/5.

TTDB tổ chức theo dõi chặt chẽ, sát sao diễn biến của bão. Sáng 15/5 khi nhận thấy bão có nhiều khả năng chuyển hướng lên phía bắc, TTDB đã dự báo khả năng này trong bản tin phát lúc 9 giờ 30.

Vì diễn biến đường đi của bão rất phức tạp, chịu ảnh hưởng của các hoàn lưu quy mô lớn nên việc dự báo trước vài ngày sẽ có sai số lớn.

Đối với các nhà chuyên môn ở TTDB, bão Chanchu có gì bất ngờ?

Có thể sớm hơn nửa tháng so với trung bình nhiều năm. Bình thường, mùa bão bắt đầu từ tháng 6 đến cuối tháng 11. Tuy nhiên, gọi là bất thường lại không đúng.

Chỉ tính từ năm 1961 đến nay, có gần 20 cơn bão và áp thấp nhiệt đới xảy ra vào tháng 5 trên biển Đông. Có năm có hai cơn như năm 1966 và 1989. Năm 1971 có ba cơn xảy ra trong tháng 5.

Các cơn bão sớm có đặc điểm chung gì, thưa bà?

Đặc điểm chung là chúng rất ít đổ bộ vào Việt Nam. Chúng thường vào hoặc chưa vào đến biển Đông rồi quặt lên phía bắc như kiểu cơn bão Chanchu.

Như vậy, chí ít có thể dựa vào quy luật phổ biến ấy để có thể thông báo sớm cho ngư dân đánh bắt cá xa bờ?

Rất khó. Quy luật là một chuyện song những dị thường nằm ngoài quy luật mà cứ tự tiện thông báo thì sẽ dẫn đến những hậu quả khó lường. Lấy ví dụ cơn bão ngày 25/5/1989 mạnh cấp 10 đổ bộ thẳng vào Đà Nẵng chứ đâu có ngoặt lên phía Bắc như quy luật.

Mặt khác, lâu nay hầu như chúng ta chưa có các biện pháp phòng tránh bão ở ngoài khơi biển Đông và vùng biển quốc tế. Từ trước đến nay, việc theo dõi bão chủ yếu chỉ để phòng tránh cho khu vực biển Đông gần bờ và trên đất liền.

Chính vì thế, nếu nói bất ngờ, TTDB bị bất ngờ khi thấy tai nạn xảy ra ở nơi rất xa bờ biển và trong tình trạng báo bão gần và bão xa như thế.

Xin hỏi lại vấn đề dự báo sớm. Ngoài yếu tố quy luật, thực ra còn có yếu tố khác cho phép dự báo sớm hơn. Được biết, ngay từ khi bão hình thành ở vùng Tây Thái Bình Dương, số liệu phân tích của các trung tâm báo bão thế giới đều có nhận định khá giống nhau là bão Chanchu sẽ dịch chuyển về phía Bắc. Dường như TTDB cũng biết xu thế này và nếu thế, tại sao không đưa ra dự báo sớm hơn?

Đúng là TTDB cũng biết xu hướng đó vì các số liệu chúng tôi xử lý cũng có tham khảo các dự báo của các trung tâm phân tích quốc tế. Nhưng chúng tôi không thể và không dám dự báo sớm hơn vì mấy lẽ:

Thứ nhất, tất cả các trung tâm khí tượng quốc tế đều không dám khẳng định bão Chanchu có thực sự chuyển hướng lên phía bắc hay không và đều không biết nó sẽ dịch chuyển lên phía bắc chính xác ngày nào.

Bản thân các dự báo của họ thay đổi từng 6 giờ một. Khoảng thời gian bão Chanchu đổi hướng ở vị trí góc thước thợ- ngoặt lên hướng bắc- cũng chưa đầy một ngày, từ 1 giờ sáng 15/5 đến 13 giờ chiều cùng ngày. Nhưng trước đó, hướng của nó ổn định tới 7 ngày.

Chính vì thế, chúng tôi chỉ có thể đưa ra những dự báo có xác xuất xảy ra lớn nhất. Nếu đưa ra tất cả các khả năng có trong tay, e rằng các cơ quan có trách nhiệm không biết xử lý thế nào.

Thứ hai, chỉ bằng cách theo dõi thật chặt chẽ, sát sao từng biến đổi nhỏ của cơn bão mới có thể đưa ra được các dự báo với mức chính xác cao. Còn với các dự báo trước nhiều ngày, sai số dự báo khá lớn.

Nhưng vẫn có thể đưa ra các phương án khác nhau theo thứ tự ưu tiên về khả năng xảy ra?

Nói thế thì vô cùng lắm mặc dù tôi đồng ý là có thêm thông tin ấy hẳn sẽ có ích hơn cho ngư dân.

Từ trước đến nay ngành thủy sản có bao giờ đặt hàng với TTDB cung cấp thông tin thời tiết để phục vụ đánh bắt xa bờ chưa?

Chưa bao giờ. Chỉ có tin dự báo chung thôi, kể cả dự báo bão.

Theo bà, có nên làm thông tin dự báo cho riêng nhóm này không, nhất là khi kinh tế của chúng ta đang hướng đến khai thác các lợi thế biển?

Tôi nghĩ nếu điều này xảy ra thì rất tốt nhưng lại phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Trước hết, chúng tôi có thể làm dự báo chi tiết hơn về thời tiết cho các vùng biển và ngư trường theo các thỏa thuận riêng với ngành thủy sản.

Về phía ngư dân, tôi nghĩ họ cần trang bị các thiết bị thông tin cần thiết để có thể thu được trực tiếp thông tin dự báo chi tiết của chúng tôi.

Cám ơn bà.

Quốc Dũng
(thực hiện)


Tàu bè Trung Quốc thoát bão nhờ "hải đăng số"

Hệ thống hải đăng kỹ thuật số của Trung Quốc vừa vượt qua bài kiểm tra lớn đầu tiên - bão Chanchu - và đã dẫn đường cho các tàu thuyền nước này tránh bão an toàn.


Ảnh chỉ mang tính minh họa (stanice.com)

Cơn bão nhiệt đới đầu tiên trong năm nay ở Biển Đông đã làm 11 tàu thuyền của ngư dân Việt Nam bị chìm, 6 tàu mất tích, 25 người chết, 89 người mất liên lạc.

Thương vong không xảy ra với các tàu của Trung Quốc chủ yếu là nhờ hệ thống xác định tự động (AIS), do Cơ quan An toàn hàng hải thiết lập, ông Liu Gongchen, giám đốc cơ quan này cho biết hôm qua. Hệ thống này nhằm chỉ dẫn cho các tàu bè, và được coi là những "ngọn hải đăng số" cho người đi biển.

Bằng cách sử dụng công nghệ số trong truyền thông, AIS ghi và báo thông tin về các con tàu, tốc độ và hướng di chuyển của chúng; nhận các thông báo về hàng hải từ các trạm kiểm soát trên bờ và từ các tàu khác nằm trong hệ thống AIS.

Trong thời gian 3 ngày mà cơn bão Chanchu hoành hành trên lãnh hải Trung Quốc, các cơ quan an toàn hàng hải địa phương ở tỉnh Quảng Đông và đông Thượng Hải đã gửi đi thông báo về sức gió và hướng đi của bão qua hệ thống AIS. Thông tin này được truyền tới các tàu Trung Quốc và nước ngoài ở trong vùng có nguy cơ bị bão đánh, đưa ra hướng dẫn cho các tàu bè đi trú ẩn.

Ông Mo Qi, phó giám đốc Cơ quan an toàn hàng hải Quảng Đông, cho biết tất cả tàu bè có AIS nằm trên đường đi của bão Chanchu đều bình yên vô sự.

Trung Quốc đã thiết lập "các hải đăng số" này từ năm 2003 và đến cuối năm 2004 đã kết nối các tàu thuộc hiệp hội hàng hải vứoi 50 trạm kiểm sóat trên bờ, đảm bảo "phủ sóng" cho tất cả các cảng và tuyến đường biển quan trọng.

Theo T. Huyền
Vnexpress/Xinhua


Ngư dân “mù” thông tin

TP - Việc hàng trăm ngư dân Việt Nam gặp nạn trên biển đã đặt ra câu hỏi về khả năng cung cấp (của các cơ quan chức năng) và tiếp nhận (của bản thân các ngư dân) thông tin về các cơn bão khẩn cấp ngoài khơi xa.

Ông Đào Văn Cổn - Trưởng ban Thời sự Đài tiếng nói Việt Nam (VOV), khẳng định: “Chúng tôi phát sóng thông tin về các cơn bão theo đúng chỉ đạo của Ban Chỉ đạo phòng chống lụt bão trung ương, đối với các cơn bão khẩn cấp thì cứ 30 phút chúng tôi thông báo một lần trên làn sóng”.

Ông Đoàn Việt Trung - Phó Tổng Giám đốc VOV - cho biết: “Hiện sóng ngắn của VOV có thể “phủ” được rất tốt trong khoảng 2.000 km kể từ bờ biển, điều này đồng nghĩa với việc sóng của VOV với tới được vùng biển nơi các ngư dân gặp nạn.

Thông thường, những ngư dân đi đánh bắt xa bờ được trang bị máy thu chuyên dụng, thu được những băng tần đặc biệt ở hải phận quốc tế, nhưng tôi không rõ là những tàu đánh bắt xa bờ của chúng ta ngoài những thiết bị chuyên dụng bắt buộc phải có, liệu có trang bị đầy đủ đài thông thường, tức là đài thu sóng ngắn không?

Trên thực tế, chúng tôi chưa có dịp nào để khảo sát sóng phát thanh ở vùng biển nơi các ngư dân gặp nạn, nhưng nói chung là khả năng phát thanh của Trung Quốc ở khu vực biển Đông rất tốt, cộng thêm đó là khả năng “can nhiễu” (làm nhiễu các sóng phát thanh khác để làm rõ sóng phát thanh của mình-P.V) cực mạnh của nước bạn”.

Võ Văn Thành



Không thể đổ lỗi cho ngư dân


Tàu ĐNa 90189 tại nơi gặp đội cứu nạn - Ảnh: Thế Anh

Đây không phải lúc chúng ta đổ lỗi cho nhau hoặc lại tiếp tục rút bài học kinh nghiệm trong khi những tai họa thảm khốc do cơn bão số 1 gây ra đối với ngư dân miền Trung đang đè nặng lên mọi trái tim của người dân đất Việt.

Trong điều kiện “biển trời cách mặt” hàng chục triệu người dân trên đất liền đành phải tìm kiếm các thông tin trên báo chí về những thảm họa vừa diễn ra.

Thật ngạc nhiên khi các thành viên của Ban chỉ huy phòng chống bão lụt - tìm kiếm cứu nạn Đà Nẵng (ông Huỳnh Vạn Thắng - phó trưởng ban và ông Lê Tiến Hưng - phó tham mưu trưởng Bộ đội biên phòng Đà Nẵng) lại nói rằng: “Không biết có tàu cá của dân mình đang ở trong vùng bão đi qua”.

Thử hỏi trong Ban chỉ huy phòng chống bão lụt - tìm kiếm cứu nạn Đà Nẵng lại không có đại diện ngành thủy sản hay sao? Bởi vì bất cứ một chuyên gia nào về thủy sản cũng đều biết mùa này ngư dân đánh bắt xa bờ các tỉnh miền Trung tập trung đi câu cá, mực ở các vùng đông-bắc biển Đông.

Do qui định của Chính phủ về báo bão, áp thấp, thiên tai hiện hành của VN nên cơn bão Chanchu vẫn thuộc diện “bão xa”. Chắc cũng vì thế mà Thứ trưởng Bộ Tài nguyên - môi trường (TN-MT) Nguyễn Công Thành mới tỏ ra bất ngờ về thiệt hại do bão gây ra.

Do lâu nay nước ta không coi trọng công tác dự báo biển nên mặc dù Nhà nước có đầu tư cho công tác điều tra, nghiên cứu lĩnh vực khí tượng - thủy văn, nhưng hiệu quả thu được chưa cao.

Do không được tập hợp, chỉnh lý và phân tích các nguồn số liệu, dữ liệu nghiên cứu trong nước và quốc tế về tương tác biển - khí quyển - lục địa trên khu vực biển Ðông, cho nên phần lớn các kết quả nghiên cứu vẫn nằm yên trong các kho tư liệu.

Có thể nói những thông tin dự báo khí tượng - thủy văn và hải văn trên các phương tiện thông tin đại chúng của Việt Nam hiện nay chỉ đạt trình độ của các nước tiên tiến cách đây 40 - 50 năm.


Bên lề lễ kỷ niệm 60 năm Ngày truyền thống phòng chống thiên tai 22-5, Thứ trưởng Nguyễn Công Thành đã nói: “... Bão ngoài lãnh hải mà gây thiệt hại lớn như bão số 1 thì chưa thấy. Tôi muốn nói rõ là cơn bão gây tai họa cho ngư dân khi cách đất liền 1.000km”.

Chắc chắn nhiều người không thể nhất trí với các ý kiến trên, vì hiện nay các hoạt động kinh tế, quốc phòng dân sinh của nước ta đã mở rộng phạm vi ra biển xa trên diện tích lớn hơn đất liền ba lần.

Có điều ông Huỳnh Vạn Thắng nói đúng: “Khi bão chuyển hướng đột ngột thì chúng tôi không thể thông báo được. Trách nhiệm dự báo là của Tổng cục Khí tượng thủy văn (nay là Trung tâm Khí tượng thủy văn quốc gia, Bộ TN-MT), trong khi đó họ chỉ dự báo với thời gian trong vòng 24 giờ hoặc 12 giờ đến, bão sẽ di chuyển theo hướng Bắc.

Nếu như họ dự báo sớm hơn, nghĩa là trong vòng 48 hoặc 72 giờ đến thì ngư dân đã chủ động. Đằng này họ quá bị động, biết nhưng không thể di chuyển kịp”. Nếu đúng là “toàn bộ quá trình dự báo về cơn bão số 1 hoàn toàn đúng theo qui định của Chính phủ về báo bão, áp thấp, thiên tai” (theo ông Thành), thì việc cần làm ngay lúc này là phải thay đổi qui định đó.

Thực tế cho thấy tính khoa học của phương pháp và qui trình dự báo ở nước ta đang... “có vấn đề”?

Chính từ qui trình dự báo đó, nên mặc dù từ ngày 11-5-2006 trên mạng điện tử quốc tế đã có bản đồ dự báo đường đi của cơn bão Chanchu: khi đến gần kinh tuyến 115 độ đông sẽ đổi hướng về phía bắc, vậy mà bốn ngày sau (15-5) các thông tin của VN vẫn còn dự báo “bão sẽ di chuyển theo hướng giữa tây tây bắc và tây bắc”.

Kiểu thông tin dự báo và cảnh báo này đã trở nên thông dụng ở VN. Đây là một trong những nguyên nhân làm cho người dân trên biển, cũng như ven bờ không biết tìm hướng nào an toàn và khi nào thì nên tránh.

Trung tướng Nguyễn Đức Soát, phó chủ tịch Ủy ban Tìm kiếm cứu nạn, cho rằng: “Rõ ràng là bà con ngư dân ta rất chủ quan”. Phải chăng đây là một cách đổ trách nhiệm cho người bị nạn? Qua những thông tin mà các nhà chuyên môn cung cấp cho báo chí, có thể thấy rằng chúng ta chưa có được những đảm bảo khoa học và cơ chế triển khai phối hợp giữa các cơ quan, bộ phận liên quan trong quá trình xây dựng, phát và chuyển thông tin cảnh báo bão đến với ngư dân trên biển.

Về mặt khoa học, cần khẳng định rằng hầu như tất cả những thiên tai ở VN: bão, lũ, nước dâng… đều có nguồn gốc từ biển, vì vậy cần phải quan tâm đúng mức đến nghiên cứu dự báo biển, trong đó có bão trên biển Đông.

GS.TS Đinh Văn Ưu
(khoa khí tượng thủy văn và hải dương học - Trường ĐH Khoa học tự nhiên - ĐHQG Hà Nội)
Theo Tuổi trẻ
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Vinh nhạy cảm ghê ;;). Sáng nay đọc được trên vnexpress có bài trả lời phỏng vấn của ông GĐ trung tâm dự báo khí tượng thủy văn trung ương giải thk về việc dự báo sai lệch :-s . 1 sự biện hộ hay là thực trạng ngành dự báo khí tượng thủy văn quá nghèo nàn,yếu kém và lạc hậu :| :-/


PV:Xin ông giải thích vì sao lại có sự khác biệt quá lớn giữa bản tin dự báo bão số 1 của Việt Nam và Đài khí tượng Hong Kong?

- Từ bản đồ dự báo của đài Hong Kong và so sánh với bản đồ dự báo của mình, rồi kết luận dự báo của ta quá sai thì tôi cho rằng mọi người chưa hiểu. Tại sao mọi người không thắc mắc trên bản đồ dự báo của Hong Kong có những vòng tròn kích cỡ khác nhau? Các vòng tròn đó nói lên sai số của dự báo. Trong 24 giờ, tâm bão có thể nằm bất cứ chỗ nào trong phạm vi vòng tròn. Và khi bão chuyển hướng, vòng tròn càng to vì sai số càng lớn. Khi bão đã đi ổn định (đi tương đối thẳng) vòng tròn sẽ nhỏ hơn.

Từ ngày 12/5, Đài khí tượng Hong Kong đã dự báo bão di chuyển lên phía bắc. Nhưng hãy nhìn các vòng tròn chỉ mức độ sai số, có thể 2 ngày sau bão sẽ không đi theo hướng bắc mà sẽ thay đổi nằm trong phạm vi vòng tròn, và hướng đi hoàn toàn có thể trùng với dự báo của ta.

PV : Nếu lấy ngày 14/5 để so sánh bản đồ dự báo của đài khí tượng Hong Kong và đài của Việt Nam, rõ ràng trong 24 giờ ta vẫn thông báo bão di chuyển theo hướng tây tây bắc, trong khi đài Hong Kong đã xác định bão đổi hướng bắc?

- Nhiều người chỉ lấy một bản đồ dự báo để phân tích, mà không nhìn cả quá trình một cách khách quan.

Nếu mà sai như thế này thì tôi sẵn sàng chấp nhận bị cách chức ngay và tôi cũng hoàn toàn thanh thản với linh hồn những ngư dân đã thiệt mạng. Nếu chúng tôi sai và thiếu sót thì hơn ai hết chúng tôi là người đau xót đầu tiên. Làm nghề dự báo khí tượng thủy văn, thành quả lao động lớn nhất chẳng phải là tiền bạc, danh tiếng với xã hội, mà là tránh thiệt hại cho đồng bào.

PV :Tại sao bão có xu hướng chuyển sang phía bắc từ ngày 13/5, nhưng phải ngày 15/5, Trung tâm mới dự báo nó đổi hướng?

- Phải hiểu rằng dự báo của chúng tôi chỉ trước 24 giờ, trong bản tin nào cũng nói rõ là bão sẽ di chuyển theo hướng tây tây bắc. Một ngày chúng tôi phát tới 7 bản tin (khi bão gần), có nghĩa là chỉ 3 tiếng sau đó, chúng tôi lại dự báo 24 giờ sắp tới, bão sẽ di chuyển theo hướng nào. Cụ thể, bản tin lúc 9h30 ngày 15/5, chúng tôi dự báo trong 12 giờ tới, cơn bão di chuyển chậm theo hướng tây tây bắc, mỗi giờ đi được 5-10 km, sau đó nhiều khả năng di chuyển dần lên phía bắc với tốc độ 10-15 km/h. Bản tin tiếp theo bão di chuyển theo hướng giữa tây bắc và bắc tây bắc, nghĩa là đi lên hướng bắc rồi. Có nghĩa là chúng tôi đã dự báo tương đối chính xác.

PV : Điều quan trọng là Cơ quan khí tượng không đưa ra dự báo sớm...

- Với khả năng công nghệ hiện nay, chúng ta chỉ có thể dự báo chính xác trong 24 giờ, đảm bảo cho công tác phòng chống hiệu quả. Nếu dự báo trước 48 giờ, sai số lớn thì thiệt hại lớn, hậu quả khôn lường. Như năm ngoái, trong cơn bão số 6, tất cả trung tâm dự báo quốc tế dự báo trước 2-3 ngày đều cho rằng bão đổ bộ trực tiếp vào miền Trung với sức gió rất mạnh. Nhưng kết quả là bão đi lên phía bắc.

Bây giờ chúng ta ngồi lại, nhìn đường đi thực tế của cơn bão và tưởng rằng dự báo của bạn là đúng lắm. Nhưng thử vào ngày 12 và 13/5, chúng ta có điều kiện để hỏi trực tiếp cơ quan khí tượng Hong Kong là đường đi chính xác của bão như thế nào thì họ sẽ giải thích đúng như tôi giải thích. Tức là trong ngày thứ nhất tâm bão có thể nằm bất cứ ở đâu trong vòng tròn nhỏ; ngày thứ hai, tâm bão có thể nằm bất cứ ở đâu trong vòng tròn thứ hai, lớn hơn.

PV : Nếu dự báo trước 2-3 ngày, mức độ sai số sẽ thế nào, thưa ông?

- Theo số liệu thống kê của Tổ chức khí tượng thế giới, mức độ sai số khi dự báo bão trước 24 giờ là cộng trừ 120 km (tâm bão đi lệch khỏi điểm dự báo 120 km), trong trường hợp bão đi tốc độ ổn định, sai số có thể nhỏ hơn, cỡ 80-90 km. Nếu bão chuyển hướng như bão số 1 thì sai số cỡ 150-170 km. Sai số dự báo trong 48 giờ là cộng trừ 250 km, 72 giờ sai số khoảng 400-450 km.

Hiện chúng tôi đang thử nghiệm dự báo bão sớm trước 48 giờ. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng khả năng dự báo này còn rất yếu. Để dự báo xa phụ thuộc vào nhiều yếu tố, từ con người đến công nghệ. Tại sao Mỹ, Nhật, Hong Kong dự báo tốt thế là vì Mỹ có vệ tinh bay cả tầng cao lẫn tầng thấp. Họ có máy bay, bay xuyên qua bão để thám sát cho chính xác. Nhật Bản, Hong Kong đều có vệ tinh khí tượng. Supercomputer của cơ quan khí tượng các nước bao giờ cũng nằm trong số siêu máy tính mạnh nhất của quốc gia ấy. Supercomputer của cơ quan khí tượng Mỹ chỉ sau của NASA. Tôi nói vậy không có nghĩa rằng chúng ta chỉ cần mua cái siêu máy tính mà đưa ra dự báo chính xác.

PV : Tại sao cơ quan khí tượng Việt Nam dự bão bão số 1 chỉ giật trên cấp 12, trong thực tế sức gió vùng tâm bão giật trên 160 km/h, tương đương với cấp 14?

- Bản tin dự báo của ta nói sức gió vùng gần tâm bão giật "trên cấp 12", chứ không phải là "cấp 12". Đến nay, các nước có công nghệ dự báo bão tiên tiến chỉ đo được cấp độ gió trên cấp 12. Còn những máy đo gió thông thường chỉ đo hết cấp 10, nếu mạnh hơn nữa thì tất cả các máy sẽ hỏng.

PV : Giả thử từ ngày 13/5, dự báo hướng di chuyển của bão là hướng bắc thì bà con có tránh được thiệt hại?

- Nếu ngày 13/5, ngư dân biết được dự báo về sự đổi hướng thì cần xem lại lúc đó họ đang ở đâu và khi biết tin này thì tránh bão như thế nào. Nếu thuyền đang ở bên trái quỹ đạo (phía tiếp giáp với đất liền) thì tàu thuyền phải chạy vào bờ. Nếu chỉ lệch 100 km, tức bên phải quỹ đạo thì rõ ràng phải chạy ra ngoài khơi.

Nếu ngày 13/5, mình thông báo bão theo hướng bắc thì bà con vẫn có thể chạy lên Đài Loan (hướng đông bắc) để tránh bão. Nhưng sau đó như tôi đã giải thích, dự báo của trung tâm quốc tế cũng có sai số. Sai số này xảy ra ngày 17/5, bão đã đổi hướng, không chạy vào Hong Kong nữa mà xiên lên bờ biển phía đông của Trung Quốc. Như vậy nếu chạy lên Đài Loan là theo đúng hướng đi của bão.

Phải nói rằng chúng tôi không biết vào mùa này, ngư dân đánh cá nhiều ở ngư trường rất xa hải phận của Việt Nam. Chúng tôi làm dự báo thời tiết là để bà con tránh được tai nạn. Nếu họ gặp nạn thì chúng tôi phải xem xét lại mình đầu tiên. Không ai nói bao biện để cho rằng mình đúng trong lúc bà con thiệt mạng cả. Nhưng chúng ta phải nhìn lại cả quá trình dự báo một cách khoa học và khách quan

PV : Khả năng công nghệ có hạn, tại sao cơ quan khí tượng lại không tham khảo dự báo của các đài quốc tế?

- Tất nhiên làm nghề dự báo khí tượng thủy văn mà không theo dõi dự báo của các nước thì làm sao mình hội nhập được. Chúng tôi thường xuyên tham khảo bản tin của đài khí tượng Mỹ, hải quân Mỹ, Nhật Bản, Hong Kong, Bắc Kinh, Quảng Châu. Ngoài ra còn tham khảo của Trung tâm dự báo châu Âu, của Anh, Australia.

PV : Sau bão số 1, nhiều ý kiến cho rằng cần xem xét lại trình độ của đội ngũ cán bộ dự báo thời tiết. Ông nghĩ sao?

- Điều đó hãy để cơ quan chức năng đánh giá. Tuy nhiên, tôi phải khẳng định lại rằng, nếu dự báo trong vòng 24 giờ thì chúng ta đang ở mức trung bình và trên trung bình thế giới. Còn dự báo 48 giờ của ta đang yếu, ở mức dưới trung bình thế giới. Trong cơ chế thị trường này, ngành khí tượng thủy văn rất khó thu hút người tài giỏi. Các bạn đến phòng dự báo sẽ thấy rằng nhiều người cán bộ tóc bạc hơn cả tôi, vì phải thức đêm hôm, nhưng chỉ có đồng lương thôi.

Như Trang thực hiện
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thật là bó tay , un-đỡ-able 8-} . Bão càn quét khắp vùng biển , tàu chìm , người chết vĩnh viễn nằm dưới đáy khơi mà còn lên đó mà biện với chả bạch. Đọc mấy dòng ông ấy nói , chả hiểu cái gì sất 8-| nhưng chung quy không phải lỗi của nhà dự báo .Chắc là do lỗi ông trời , lỗi cái cơn bão Chan-Chu chết tiệt "tự nhiên" dở chứng đổi hướng làm mấy người ăn học biết bao cơm áo gạo tiền mới được cái bằng giáo sư tiến sỹ , mới leo được đến cái vị trí cao như vậy không biết đâu mà lần . Thế nên các vị ấy cũng đã tận sức rồi , mà có phải dư đoán sai đâu chỉ "hơi chậm" với "thiếu tính chính xác" thôi . Người ta mất cha , mất chồng , mất con ngất lên ngất xuống xơ xác tan hoang mà còn ngồi đấy giải thích này , giải thích nọ đúng là không đỡ được .
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hậu bão Chanchu: Ngồi lại tìm nguyên nhân


Xác một nạn nhân thiệt mạng trong bão Chanchu được chuyển về đất liền ngày 23/5. (Ảnh: Trần Đức)
(Dân trí) - Cơn bão Chanchu tưởng chỉ “chào hỏi” Việt Nam bằng “biển động mạnh và mưa rào”, không ngờ lại cướp đi hàng chục sinh mạng ngư dân miền Trung. Bão đã qua, nhưng những câu hỏi về công tác dự báo bão Chanchu? Tỉ lệ sai sót của công tác dự báo của ta so với quốc tế như thế nào?... vẫn khiến dư luận băn khoăn.


Một loạt câu hỏi như: phải chăng công tác dự báo của chúng ta quá lạc hậu, không đáp ứng được nhu cầu; Trung tâm khí tượng của ta không thể xác định được đối tượng dự báo; và đặc biệt công tác dự báo của ta trong những năm tới ra sao...? đã được ông Phạm Huy Hoàn - Tổng biên tập báo Khuyến học & Dân trí, Chủ tịch Hội các nhà báo viết về môi trường đặt ra và hy vọng sẽ tìm được lời giải tại cuộc tọa đàm do báo Tiền Phong cùng Diễn đàn Nhà báo Môi trường Việt Nam (VFEJ) tổ chức chiều nay (26/5).

Không xác định nổi đối tượng dự báo

Theo đánh giá của GS.TS Đinh Văn Ưu - Giảng viên khoa Hải dương học (ĐH Quốc gia Hà Nội), sở dĩ có những thiệt hại đáng tiếc do cơn bão Chanchu gây ra cho các ngư dân là do quy trình dự báo thời tiết hiện hành của chúng ta mới chỉ đáp ứng được yêu cầu phục vụ cho phần đất liền và ven biển.

Việc không đưa ra đầy đủ các thông tin dự báo cho các vùng biển, vùng đảo xa bờ trong các bản tin dự báo thời tiết là một sai lầm đáng tiếc và hoàn toàn không phù hợp. Việt Nam đã tham gia Công ước về luật biển năm 1982, vì thế chúng ta cần phải đảm bảo an toàn không chỉ vùng biển tại Việt Nam mà còn các vùng biển của các quốc gia lân cận.

Quán triệt điều này, chúng ta cần phải thay đổi quy trình dự báo, không thể dự báo trong 24 giờ được, bởi như thế là quá ngắn. Cần xác định mục tiêu dự báo để phục vụ nhân dân.

Về điều này, Th.S Lê Công Thành - Giám đốc Trung tâm Dự báo Khí tượng và Thủy văn Trung ương cho rằng, với các trang thiết bị như hiện nay, khả năng của Trung tâm chỉ có thể dự báo trong khoảng thời gian 24 giờ.

“Là những người làm dự báo, chắc chắn chúng tôi có theo dõi, thu thập và xử lý một cách có khoa học các thông tin từ các trung tâm dự báo khí tượng thủy văn trong khu vực và quốc tế mà điển hình là các trung tâm dự báo của Nhật Bản, Mỹ... Chúng tôi hiện đang theo dõi rất nhiều trung tâm dự báo trên thế giới.

Còn vì sao chúng ta không báo cho ngư dân dựa trên những thông tin từ các trung tâm nói trên thì tôi xin khẳng định là công tác dự báo bao giờ cũng có sai số. Càng dự báo xa thì độ chính xác càng giảm” - ông Thành lý giải.

Cũng theo ông Thành, sau khi dự báo của Nhật Bản đưa ra thông tin cơn bão di chuyển lên phía Bắc, ngày 15/5, Trung tâm đã phát bản tin đưa thông tin này. Nhưng 2 ngày sau đó ông Thành và các cán bộ trung tâm dự báo không nhận được thông tin có ngư dân ở trên biển từ các cơ quan có liên quan.

Ông Thành cho biết: “Nếu ngày 15/5 có thông tin về việc có ngư dân của chúng ta trên biển thì chúng tôi đã có cách xử lý khác”.

Sẽ có bản tin dự báo 48 giờ từ cơn bão số 2


Quang cảnh buổi toạ đàm.


Theo Tiến sĩ Vật lý Nguyễn Văn Khải, vấn đề chúng ta cần đặt ra sau cơn bão Chanchu không chỉ là cảnh báo bão mà còn là việc chạy trốn khỏi bão. Hiện nay, với trình độ khoa học của thế giới, nhiều nước đã có vệ tinh viễn thám, chúng ta hoàn toàn có khả năng để mua và phóng những vệ tinh viễn thám lên không trung để nghiên cứu khí tượng thuỷ văn, dự báo thời tiết hoặc ứng dụng vào những vấn đề khác.

“Trên các tàu của chúng ta, sẽ phải có nhiều các thiết bị thông tin tầm xa và trên các tàu đánh bắt xa bờ, các thuyền viên đều phải được huấn luyện sử dụng chúng. Và ở thế kỷ này, có lẽ chúng ta nên chấm dứt dùng các tàu thuyền bằng gỗ hoặc tàu nhỏ đi đánh cá xa bờ ở khoảng cách 2.000km.

Đặc biệt, khi xảy ra bão biển, hoặc sóng thần, các phương tiện thông tin đại chúng, đặc biệt là Đài tiếng nói Việt Nam cần phải thông tin nhiều hơn và dùng máy có tần suất lớn hơn để thông tin cho bà con” - Tiến sĩ Khải đề xuất.

Về ý kiến cho rằng, các bản tin dự báo của Đài Tiếng nói Việt Nam không đến được với các ngư dân trên biển vì thế mới dẫn đến các thiệt hại nặng nề, ông Phạm Văn Ly, Trưởng phòng kỹ thuật phát thanh Đài Tiếng nói Việt Nam khẳng định: “Đài tiếng nói Việt Nam có phủ sóng tới vùng biển Đông.

Mặc dù chúng tôi chưa có điều kiện đặt chân tới đó, nhưng chúng tôi vẫn có thông tin từ những ngư dân khi họ gửi thư tới Ban bạn nghe đài. Vì vậy, chúng tôi cũng có thể biết được sóng có tới được những vùng biển đó hay không. Công việc này đã được chúng tôi tiến hành từ nhiều năm nay, thậm chí các ngư dân cũng đã nghe rõ các buổi tường thuật bóng đá trong nước và quốc tế”.

Kết thúc buổi tạo đàm, Th.S Lê Công Thành cho biết, Trung tâm dự báo sẽ làm việc với các cơ quan chức năng có liên quan để đưa ra những dự báo chính xác giúp giảm thiểu tối đa những thiệt hại về người và của. Và từ cơn bão số 2 tới, trên website của Trung tâm cũng như trong những bản tin dự báo phát trên truyền hình sẽ có những bản tin dự báo trong 48 giờ.

Tuy nhiên, dự báo càng xa thì sai số càng lớn, dự báo trên 24 giờ sai số sẽ trên dưới 100 km. Còn nếu dự báo trên 48 giờ thì sai số sẽ là 200-250km và trước 72 giờ thì sai số sẽ là 400-450 km.

Do đó, sự trợ giúp từ công nghệ để công tác dự báo đạt độ chính xác tối đa đang là một đòi hỏi hết sức cấp bách. Việc mua và phóng những vệ tinh viễn thám lên không trung phục nghiên cứu khí tượng thuỷ văn và dự báo thời tiết cũng cần được tính toán ngay từ bây giờ.

Nguyễn Hiền
 
Mình rất ít khi mất bình tĩnh, nhưng theo dõi báo chí mấy hôm nay, càng đọc càng sôi máu, càng muốn chém chết tươi mấy thằng cha quan chức Khí tượng Thủy văn.

Bực nhất là đến giờ này mà chúng còn ko biết điều biến đi! Còn ngồi nói năng huyên thuyên?

Làm sao tha được cho bọn chết vật ấy???

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thật ra thì để xảy ra như thế này cũng nhiều nguyên nhân :-s ...
Nguyên nhân đầu tiên chắc chắn thuộc về trung tâm dự báo khí tượng thủy văn,đã quá yếu kém mà lại còn chủ quan,không lường trước được tác hại của cơn bão,quá chú trọng đến ảnh hưởng của nó tới đất liền.
Nguyên nhân tiếp là do trang thiết bị của ngư dân đánh bắt xa bờ quá sơ sài và lạc hậu. Hic... nhìn mấy cái tàu trông rỉ sét,mục nát cũ cũ thế mà long dong trên biển cả tháng trời:-s,các thiết bị liên lạc,định vị ko đủ và quá ư lạc hậu.
Tiếp theo là công tác cứu hộ...cũng thiếu thốn đủ đường ( đáng lẽ ra với 1 nước có đường bờ biển dài như nước ta thì việc đó phải được đầu tư thk đáng chứ :|),quanh đi quẩn lại cũng toàn tàu của Hải quân,ko có những tàu chuyên dụng,máy bay trực thăng... :-s Nếu ko có TQ giúp đỡ thì số ngư dân thiệt mạng có khi lớn gấp nhiều lần ấy chứ.
Chung quy cho cùng thì cũng do nước mình còn quá nghèo :(,quản lý yếu kém ...thế nên mỗi khi xảy ra 1 việc j đó thì y như rằng người ta lại tìm được 1 lỗ hổng nào đó. Giá như...
 
Ngư dân miền Trung, nạn nhân của công tác dự báo thời tiết kém cỏi
Lượt theo RFA

Cho đến lúc này những đoàn tàu thóat nạn từ vùng tâm bão Chanchu hay bão số 1 tiếp tục đi về đất liền với những thuyền viên sống sót hay thi thể của những người xấu số. Trong khi đó thì các cơ quan chức năng vẫn cố tìm cách 'chạy tội’ trong việc dự báo không đến nơi đến chốn; đến nổi bao nhiêu tàu thuyền của ngư dân Việt Nam không thể thóat hiểm.

Rút kinh nghiệm qua sự việc đã rồi là họat động cần thiết. Thế nhưng đối với thảm họa như thiên tai, động đất, dịch bệnh thì thông thường phải có biện pháp dự báo trước để phòng tránh nhằm giảm thiểu thiệt hại.

Chức năng của cơ quan dự báo bão

Việt Nam cũng có trung tâm dự báo thời tiết đặt tại trung ương và các khu vực. Qua đợt bão Số 1 hay tên quốc tế là bão Chanchu thì trung tâm dự báo trung ương cũng đã đưa ra thông báo bão.

Thế nhưng theo các báo trong nuớc vừa loan tin thì có ý kiến cho rằng việc dự báo của Trung tâm Dự báo khí tượng thủy văn VN quá chậm và có sự khác biệt đáng kể so với các đài khí tượng trong khu vực.
Điều đáng nói nữa là không có chuyện bão Chanchu đột ngột chuyển hướng như phát biểu của các chuyên gia khí tượng tại Việt Nam.

Bà Dương Liên Châu, phó giám đốc Trung tâm Dự Báo Khí tượng thủy văn Trung uơng, trong trả lời phỏng vấn mạng Tin nhanh Việt Nam khẳng định rằng công tác dự báo bão mà trung tâm của bà thực hiện đối với cơn bão số 1 vừa qua hòan tòan đúng quy chế báo bão lũ của thủ tướng Việt Nam qui định, và thông tin kịp thời cho các cơ quan có trách nhiệm.

Ông Lê Huy Ngọ, trưởng ban chỉ huy Phòng chống lụt bão trung ương, hẳn là một trong những người đuợc thông báo nên ông cũng cho biết thông tin về bão như phía Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn trung ương: Dự báo đúng đuờng đi của bão nhưng do chuyển hướng quá đột ngột.

Quốc tế một đàng, Việt Nam một nẻo

Báo Tuổi Trẻ trên mạng ngày thứ năm công bố bản đồ dự báo huớng đi của bão Chanchu truớc khi có thảm họa xảy ra của trung tâm dự báo khí tương thủy văn trung ương Việt Nam và của Đài khí tượng Hong Kong để làm cơ sở cho kết luận là có sự khác biệt giữa dự báo của cơ quan trong nuớc và nuớc ngòai.

Vấn đề về việc dự báo đuờng đi của bão Chanchu của Trung tâm dự báo khí tuợng thủy văn trung ương Việt Nam là do tiến sĩ Ngô Đức Thành hiện là nghiên cứu sinh tại Đại học Tokyo nêu ra. Ông này thắc mắc vì sao có sự khác biệt.

Bà Duơng Liên Châu trong trả lời phỏng vấn của Mạng Tin nhanh VN khi đuợc hỏi là trung tâm có biết nhận định của các trung tâm dự báo bão thế giới là bão Chanchu sẽ dịch chuyển về phía bắc hay không và nếu biết thì tại sao không đưa ra dự báo sớm hơn.

Bà Châu nói là những dự báo của các trung tâm khác thay đổi từng 6 giờ một. Khỏang thời gian bão đổi huớng ở vị trí góc thước thợ- ngoặt lên hướng bắc- chưa đầy một ngày. Nhưng truớc đó hướng bão ổn định tới 7 ngày.
Chính vì thế trung tâm của Việt Nam chỉ có thể đưa ra những dự báo có xác xuất xảy ra lớn nhất. Theo bà Dương Liên Châu nếu đưa ra tất cả các khả năng có trong tay e rằng các cơ quan có trách nhiện không biết xử lý ra sao.

Đổ lỗi cho ngư dân

Thế rồi khi bão quét qua nơi mà nhiều ngư dân thuộc ba tỉnh miền trung đang đánh cá xa bờ; thì có ý kiến đổ lỗi là do ngư dân quá chủ quan vì đã có thông báo rồi.

Ông Lê Huy Ngọ, truởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão trung ương còn cho biết là nhờ có thông báo mà nhiều tàu thuyền đã lánh nạn kịp: Hơn 2000 tàu đã vào bờ.

Tuy nhiên chính những thành viên thuộc Ban chỉ huy tìm kiếm cứu nạn của thành phố Đà Nẵng, nơi có số nạn nhân nhiều nhất qua cơn bão số 1, thì lại nói họ không biết có tàu của dân mình tại vùng bão đi qua.

Thế rồi thứ trưởng Bộ Tài Nguyên Môi truờng, Nguyễn Công Thành, phát biểu bên lề lễ kỷ niệm 60 năm ngày truyền thống chống thiên tai Việt Nam hôm 22 tháng 5 thì cho rằng bão ngòai lãnh hải mà gây thiệt hại lớn như bão số 1 vừa qua thì chưa thấy, ý ông muốn nói là bão gây thiệt hại khi ở cách đất liền đến 1000 cây số.

Giới khoa học lên tiếng

Vừa qua, ông Đinh Văn Ưu, giáo sư thuộc khoa Khí tượng Thủy Văn và Hải dương học thuộc Đại học Khoa học Tự Nhiên ở Hà Nội có bài viết đăng trên mạng Vnnet cho rằng tính khoa học của phương pháp và qui trình dự báo ở Việt Nam đang có vấn đề.

Ông Ưu nhắc lại là từ ngày 11 tháng 5 trên mạng điện tử quốc tế đã có bản đồ dự báo đuờng đi của bão Chanchu cho thấy là đến gần kinh tuyến 115 độ đông sẽ đổi hướng về phía bắc, vậy mà bốn ngày sau, tức đến này 15 tháng 5 các thông tin của Việt Nam vẫn còn dự báo là bão sẽ di chuyển theo hướng giữa tây tây bắc và tây bắc.

Theo ông Đinh Văn Ưu, kiểu dự báo như thế khiến ngư dân trên biển xa cũng như gần bờ không biết tìm hướng nào an tòan và khi nào thì nên tránh. Ông Đinh Văn Ưu nói về hai vấn đề của họat động dự báo tại Việt Nam: Không dự báo xa và thiếu phối hợp.

Trong thực tế, người dân đi biển chỉ biết trông chờ vào bản tin dự báo của cơ quan khí tượng Việt Nam qua những máy ICOM và bộ đàm trên tàu. Đối với ngư dân như thế là hiện đại lắm rồi so với thời ông cha họ chỉ đi biển nhờ vào kinh nghiệm nhìn sao, nghe ngóng gió mây.

Những ngày này ai đến quận Thanh Khê tại Đà Nẵng hay dọc ven biển xã Bình Minh, Thăng Bình, rồi Quảng Ngãi đều phải nao lòng truớc nỗi đau mất mát của ngư dân. Rút kinh nghiệm là một chuyện nhưng làm thế nào để công tác dự báo được cập nhật và khoa học hơn là mong mỏi bức thiết của người dân

PS: Bây giờ Mạnh Khải đã biết Bà phó giám đốc Trung tâm Dự Báo Khí tượng thủy văn Trung uơng là ai rồi!

Tạm biệt cơn Bão số 1!

Nhân phẩm toàn... mất sạch rồi

Chỉ còn lương thực giá cao thôi

Lương tâm giá rẻ hơn lương thực

Chân lý chân giò cũng thế thôi.

PS: Kiểu này phải nuôi con vật nào đó để dự báo bão vậy (H.Anh). Tự cứu mình trước khi Trung tâm Khí tượng thủy văn Trung ương cứu.

Dù sao cũng cảm ơn Trung tâm đã "thông báo bão" một cách chính xác, bão đi đến đâu biết đến đấy.

"Nước đến chân mới nhảy" câu này nghe hay quá, tặng cho Trung tâm vậy.

Thôi các Bác ở Trung tâm dừng việc đối phó với công luận, âu cũng là do tình thương đồng loại. Tập trung chuyên môn "dự báo" cơn bão số 2 sớm đến đi.

Chào các Bác ở Trung tâm Trung ương!
 
Vừa xem truyền hình trực tiếp về hậu quả cơn bão trên VTV1, cảm giác là nhà đài làm gượng gạo quá vì không được nói nhiều về nguyên nhân dẫn đến thảm cảnh đó. Toàn bộ chương trình chỉ tập trung khai thác hậu quả, những mất mát đau thương nhằm kêu gọi sự giúp đỡ. Những cái đó là cần thiết nhưng điều quan trọng hơn và mang tính lâu dài về việc phát triển bền vững nghề đánh bắt xa bờ thì lại nói không sâu.

Đồng chí Hoàng MC nói năng mất tự tin toàn tập, dấp da dấp dính không biết là do không hiểu tiếng địa phương của các khách mời hay là do chỉ nhai đi nhai lại nỗi đau của dân chài nên không có chất lửa của người mang nặng bức xúc về công tác dự báo và trang thiết bị của dân chài. Nghe mà buồn ngủ không chịu được.

Quay lại về những "vấn đề bức xúc":

Thứ nhất là không có khách mời nào đại diện cho Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn tham gia chương trình, đối tượng có liên quan trực tiếp đến những mất mát này.

Thứ hai là không có câu hỏi nào của khán giả được đọc trong chương trình mặc dù nhà đài có cho số điện thoại nóng (không tin được là lại không có một câu hỏi nào). Có thể do động chạm đến "vấn đề bức xúc" nên bị gạt ra chăng?

Thứ ba là MC đã được quán triệt tinh thần triệt để không thảo luận về "vấn đề bức xúc". Khi ông Phó chủ tịch tỉnh Quảng Nam đưa ra kiến nghị cần làm tốt hơn công tác dự báo và trang bị những thiết bị thông tin liên lạc hiện đại cho tàu thuyền ra khơi thì ngay sau đó MC Hoàng chỉ nhấn mạnh vào vế thiết bị thông tin mà lờ lớ đi vế công tác dự báo. Phô kinh khủng luôn!

Tóm lại là chúng ta cứ chia sẻ, quyên góp giúp đỡ thôi còn những cơn bão tiếp theo thì có thể lại được xem những chương trình truyền hình trực tiếp kêu gọi tình thương :D
 
mấy ông bà TT khí tượng lúc nào cũng lải nhải "làm đúng quy chế"
thế là xong, là hết trấch nhiệm?
chưa đọc thấy dòng nào là các ông bà đấy có ý định làm gì để thay đổi cái "quy chế" đấy
 
Nguyen Hoai Nghia đã viết:


Đổ lỗi cho ngư dân

Thế rồi khi bão quét qua nơi mà nhiều ngư dân thuộc ba tỉnh miền trung đang đánh cá xa bờ; thì có ý kiến đổ lỗi là do ngư dân quá chủ quan vì đã có thông báo rồi.

Ông Lê Huy Ngọ, truởng ban chỉ huy phòng chống lụt bão trung ương còn cho biết là nhờ có thông báo mà nhiều tàu thuyền đã lánh nạn kịp: Hơn 2000 tàu đã vào bờ.



Hờ hờ quan trọng là 2000 tàu ấy nó nằm cách bờ bao xa... nếu mà có 1 số tàu mới ra khơi đc 1 tẹo... có ở nguyên vị trí đấy cũng không lọt vào vùng ảnh hưởng nghiêm trọng của bão... vậy tính làm gì => con số 2000 [-x chắc khoảng 1000 thôi
 
nghe nói tàu Trung Quốc thấy tàu Việt Nam găp nạn thì nó ko cứu ... thật là khốn nạn :( x(
 
Lê Quang đã viết:
Thật ra thì để xảy ra như thế này cũng nhiều nguyên nhân :-s ...
[...]
Chung quy cho cùng thì cũng do nước mình còn quá nghèo :(,quản lý yếu kém ...thế nên mỗi khi xảy ra 1 việc j đó thì y như rằng người ta lại tìm được 1 lỗ hổng nào đó. Giá như...
Em ơi, nước mình tuy nghèo nhưng cũng không đến nỗi không trang bị cho mình được những máy móc hiện đại đâu em ạ.

VN sắp sửa xây nhà máy điện nguyên tử, hihi, nghe mà.. "sướng" :))
Công trình này cũng mất khá nhiều tiền đấy ;) Người ta cứ quảng cáo "rẻ" với "sạch" đi. Rồi để xem sau này sẽ xử lý rác thải thế nào?! :|
Còn VN cũng đứng trong hàng ngũ những nước sử dụng số % tiền nhà nước cho vũ khí khá cao đấy, em có biết không? :)
Dân thì vẫn nghèo, đói, thiếu thốn cơ sở hạ tầng...
Quán lý tài chính kém thì tiền núi cũng hết mà vẫn chả làm được việc gì cả.

Chung quy à? Chung quy chỉ là do VÔ TRÁCH NHIỆM thôi. :(



Ôi, còn dự báo thời tiết của VN thì còn nói làm gì nữa...
Từ bé chị đã thuộc lòng cái bài "dự báo" hàng ngày đấy. Mà phần lớn là tối hôm nay là "dự báo" (thực ra là "thông báo") của chính ngày hôm đó. VN mình nằm ở vị trí này thì nhiệt độ không bao giờ thay đổi đột ngột cả ("đột ngột" lắm thì cũng phải mất 2-3 ngày, nên báo nhiệt độ của ngày vừa qua thì chả sai so với nhiệt độ hôm sau là mấy.
Mùa đông thì kiểu gì chả có gió Đông Bắc, còn mùa hè thì cứ gió Đông Nam mà báo :D

Suốt ngày "khu vực" này thì "nhiều mây, không mưa, có lúc có mưa rào và dông rải rác, có nơi mưa vừa, có nơi mưa torất to" :)) :)) =))
Tất cả thông tin đấy trong cùng 1 câu. Thử hỏi như thế thì lúc nào chả "tương đối chính xác" :))

Những ngày thường thì lúc nào chả "gió nhẹ, cấp 2, cấp 3", cứ khi có bão thì lại noi slaf khoảng cấp 6,7, bão vào gần thì kêu là cấp 9,10...

Mà gần đây, mình còn nghe thấy cụm từ: "Trời trở... mát" =)) =)) :)) :))
Chết cười :))
 
Back
Bên trên