Bây giờ anh đã xa...

Nguyễn Thúy Hà
(pretender)

New Member
Bây giờ anh đã xa...
Trần Thị Khánh Hội

Cám ơn người phụ nữ vừa kịp đến sau em
Sự tiếp nối ngẫu nhiên hay là định mệnh
Em tự ngắm lại mình, em không hề ân hận
Vâng, anh bây giờ mới thật là anh!
Bây giờ anh đã xa...
Tất cả rồi sẽ trôi vào quên lãng
Thời gian sẽ xoá nhòa những hờn ghen, khổ đau những đêm hò hẹn
Cỏ sẽ xanh dày trên ly rượu trăm năm.
Bây giờ anh đã xa…
Anh mất tích lúc lửa tình nồng thắm
Em choáng váng mất anh giữa cuộc đời xoáy lốc
Làm sao níu lại một làn hương?
 
Mỗi lúc anh bên em
Em tựa như băng giá
Tim anh thành ngọn lửa
Đốt cháy để băng tan

Giờ tảng băng giá lạnh
Trong tim em đã tan
Nhưng trong anh ngọn lửa
Cũng đã bị lụi tàn
 
Biết chỉ là ước vọng, mà sao lòng chẳng nguôi
Ước vọng
Cao Kim Phương

Ao ước một lần được cùng anh
Soi đáy mắt tìm lại ngày xưa cũ
Mảnh nắng sân trường xôn xao vòm lá rủ
Một thoáng mùa thu thơ dại đến trong đời

Hạnh phúc giản đơn sao thấy xa vời
Em ngoảnh lại cả trời chiều đổi gió
Nhớ, nhớ...và cồn cào nỗi nhớ
Anh yêu ơi, biết gửi đến nơi nào?

Em biết về đâu khi dứt tiếng còi tàu
Câu hát cũ không quay về được bến
Xanh mái tóc của một thời ước hẹn
Khát khao hoài nắng ấm giữa mùa đông

Như cánh hoa trôi giạt giữa dòng
Trong dông bão không tay người ấp ủ
Một phím đàn trầm tư qua ô cửa
Cũng bộn bề xáo trộn cả tâm can

Có bao giờ... bao giờ nữa không anh
Trở lại cái thời gừng cay, muối chát
Để vẹn nguyên những gì đã mất
Giữa vòng tay -Anh-vô giá của đời em

Bây giờ se lạnh gió từng đêm
Em xin viết lời thơ trong nước mắt
Và cho dù trái tim tan nát
Còn mãi trong đời bát ngát một tình yêu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Viết cho người đến sau
Lê Hoài Vũ

Chị cũng từng yêu anh ấy như em
Chỉ có khác chị là người đến trước
Khóc làm gì em cho má hồng thấm ướt
Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu
Có một thời chị cũng thích giận nhau
Để đo hết yêu thương theo chiều dài giận dỗi
Để một lần chị vô tình mắc lỗi
Một lần thôi thế rồi mãi mãi xa
Biết nói gì về tất cả đã qua
Chị là quá khứ hôm qua - em là hôm nay, hiện tại
Biết chẳng thể thêm một lần yêu lại
Chị vẫn thấy xót lòng khi đối diện tình em
Em sẽ có cái bấy lâu chị đã khát thèm
Tuổi trẻ - hồn nhiên - gót chân mềm mới lạ
Và một buổi trời đông cây thay lá
Voan cưới cô dâu bay ngợp trước hiên nhà
Khi ấy vô tình chị đi bộ ghé qua
Bâng quơ ngắm cô dâu, nghẹn lòng nhìn chú rể
Em đừng quay ngang rồi chau mày như thế
Chị ấy kia kìa, chị ấy cũng đến xem
Phố cũ - cơn mưa cũ ướt mèm...
:(
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Hữu Cầu đã viết:
Mỗi lúc anh bên em
Em tựa như băng giá
Tim anh thành ngọn lửa
Đốt cháy để băng tan

Giờ tảng băng giá lạnh
Trong tim em đã tan
Nhưng trong anh ngọn lửa
Cũng đã bị lụi tàn
...
Thời gian như sợi chỉ

Xuyên qua ngàn trái tim

Đời đa đoan vá áo

Tình yêu đi trốn tìm
...
(Trích "Thời gian"-thơ Bùi Việt Phương)

Quyết tâm không viết nhăng nữa
:(
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
Bị cúm mãi không ngủ được, thôi vào post tiếp vậy

Ruy băng và cây sồi

Đêm trước hôm rời Hà Nội sang Mỹ học chưa biết bao giờ trở lại, cô không sao ngủ được. Bố mẹ giục cô đi ngủ sớm để giữ sức khoẻ cho chuyến bay dài vượt đại dương sang bên kia bán cầu. Cô tắt điện để chiều lòng bố mẹ, tắt cả cái đèn ngủ nhỏ mà hàng đêm cô vẫn giữ sáng; rồi nằm trong bóng tối nghe nhạc từ một cái cassette cũ. Có hai bài hát cô mở đi mở lại trong một băng nhạc Folk - Country của Mỹ. Một là bài I am leaving on a jet plane của John Denver; một là bài Tie a yellow ribbon round the ole oak tree do Tony Orlando hát. Bài thứ nhất làm cô nghĩ đến phim Amageddon, một phim khá hiện đại, nên cô không thích lắm. Bài thứ hai làm cho cô thấy đau thắt trong lòng. Lời của nó thế này:

Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng.
Bác tài ơi, làm ơn nhìn hộ tôi
Vì tôi không có can đảm nhìn cây sồi già duy nhất ấy
Tôi là một kẻ tội nhân, và chỉ có tình yêu của cô ấy mới đem đến tha thứ
Và cô ấy sẽ tha thứ nếu cô ấy buộc lên cây sồi già một dải ruy băng”

Cô đã nghe câu chuyện này nhiều lần rồi. Câu chuyện có thật và xảy ra vào năm 1972 ở một miền nào đó của nước Mỹ - nơi mà cô sắp đến. Chuyện kể về một người con trai phải đi tù ba năm vì phạm tội. Anh viết thư cho vợ và nhắn cô ấy nếu còn yêu và tha thứ cho anh thì hãy buộc lên cây sồi già duy nhất trong quảng trường của thị trấn họ sống một dải ruy băng vàng vào ngày anh sẽ mãn hạn tù. Nếu anh đi xe đò qua mà không thấy có dải ruy băng vàng đó, anh sẽ rời thị trấn và bỏ đi biệt tích, không quay lại làm rầy cô nữa.

Chuyện cũng kể rằng ngưòi con trai này đã khóc nữc nở khi anh nhìn thấy hàng trăm dải ruy băng vàng được buộc quanh cây sồi già trong quảng trường thị trấn vào buổi chiều hôm anh trở về nhà.

Năm 1972, đĩa nhạc này của Tony Orlando trở thành đĩa bán chạy nhất. Tháng 12 năm đó, nước Mỹ - trong một nỗ lực cuối cùng của những kẻ sắp bại trận - đã ném bom tàn phá Hà Nội của cô vào chính những ngày Giáng Sinh. Những ngưòi mẹ, người chị Mỹ phản chiến cho chiến tranh Việt Nam bắt đầu đeo một dải ruy băng vàng trên ngực áo với thông điệp: hãy đưa những người lính trở về nhà. Năm 1991, cuộc chiến ở Iraq một lần nữa làm thay đổi ý nghĩa của dải băng vàng. Nhưng lúc nào nó cũng vẫn là niềm tin, tình yêu và tha thứ.

Cô nằm nghe bài hát rất nhiều lần, rồi ngủ quên lúc nào không biết. Buổi trưa hôm sau ở sân bay Nội Bài, cô cười rất tươi, ôm hôn bạn bè, các chị em gái rồi vội vàng đi vào phòng cách ly. Hai tiếng sau, ở sân bay Hồng Kông, cô ngồi một mình trên ghế dài mặc cho nước mắt chảy xuống.

***
Có một người nhất định không đi tiễn cô vào ngày cô đi. Người này về sau cũng không giải thích lý do và cũng không kể anh đã làm gì vào ngày đó. Thực ra, một lời giải thích là không cần thiết. Cả anh và cô đều hiểu.

Chính người này đã hẹn gặp cô vào buổi tối trước buổi tối cô nằm không ngủ. Cô và anh đi luăng quăng qua các con phố, chẳng ai nói câu gì. Đến bây giờ cô vãn còn nhớ cảm giác đó - cảm giác ở rất gần với anh mà chẳng thể nào nói được điều gì. Mà biết nói gì? Cô đoán anh cũng ngổn ngang như cô. Hai người cứ đi. Anh đưa cô qua tất cả những con phố họ vẫn thường qua; cả những con đường dài vắng vẻ trên Hồ Tây - lúc chiều tà vẫn hay gợi nhớ đến Chiều ở Autengeui của Monet, cả những khu phố cổ náo nhiệt - chợ Hàng Da, phố Hàng Điếu, Lý Quốc Sư, Đinh Tiên Hoàng, Hàng Bông và Hàng Đào. Họ ngồi uống nước mía ở ngay đầu phố Hàng Điếu, chỗ ngã năm chợ. Đấy là lần duy nhất trong cả buổi tối, cô nhìn thoáng vào mặt anh. Bình thản và điềm đạm. Khi đưa cô về ngõ, anh cười, cũng không nhìn vào mặt cô, và nói: “Nhớ giữ gìn sức khoẻ, có gì thì viết thư về nhé”.

Chính người này, mùa hè trước đó vẫn hay chơi Passion Blue trên chiếc piano cũ của Nga mỗi khi cô ghé qua nhà. Anh cũng đưa cô đến những lớp học vẽ người xem anh vẽ. Cô đã ngồi hàng giờ trong căn phòng chật chội trên gác hai của một ông hoạ sỹ già, xem anh và các bạn đo và vẽ bằng than chì. Anh là người duy nhất trong lớp được phép vẽ sơn dầu. Hai bàn tay anh gầy có những ngón dài và xương, nắn nót đưa những nét cọ trên tấm toan trắng. Lúc nào cũng bình thản và điềm đạm như thế.

Cũng chính người này đã đi dạo với cô những tối Sapa mù sương khi bạn bè mải chơi bài hay trêu nhau. Anh mua ngô nướng và kem; đi đến khi mỏi chân thì về.

Trong ba năm quen biết, anh và cô chưa bao giờ cần nói với nhau về tình cảm của mình. Đến tận ngày cô đi cũng thế. Họ cũng chưa bao giờ cầm tay; chưa bao giờ gần gũi. Thậm chí họ cũng không có cả ý nghĩ đó. Nhưng cảm giác thì thật rõ ràng: rằng người kia luôn ở gần khi ta cần. Cả hai đều biết là có quá nhiều thời gian và việc phải làm ở phía trước.

***
Có thật là có nhiều thời gian thế không?

Lúc ngồi ở sân bay Hồng Kông để kệ cho nước mắt chảy, em có cảm giác như là trách móc. Trách điều gì thì em cũng không hiểu. Chỉ cảm thấy có một chút trống vắng và cảm thấy rõ ràng có cái gì đó lẽ ra đã có thể tốt hơn, chắc chắn hơn. Lần này em đi, nhanh thì 3 năm, mà lâu thì chưa biết đến bao giờ sẽ về. Một cái gì đó níu chắc chắn có lẽ là một cái em cần lúc đó. Thế mà em chỉ cảm thấy đi là đi.

Nước mắt chảy một lúc thì em bắt đầu bình tĩnh lại và lôi túi sách ra lục lọi xem bạn bè với bố mẹ còn cố nhét thêm gì lúc sáng nay. Em thấy có một cái gói giấy nho nhỏ, vặn thành hình cái kẹo to, không biết của ai bỏ vào túi. Mở ra thì thấy bên trong là một cái túi nhỏ xíu bằng vải nhung đỏ rực, có dây thắt miệng màu vàng rực giống như túi của các bà già. Bên trong túi có một cái vòng bạc đeo cổ rất đẹp. Cái vòng bạc này - người mà em kể là không đi tiễn em đã đeo nó không biết từ bao giờ rồi. Em không biết ai đã bỏ nó vào túi em sáng nay.

***
“Dear G,” - anh viết, lúc nào cũng bằng tiếng Anh, chắc viết từ văn phòng.
Are you doing fine over there? It is almost autumn here, beautiful as always. What a shame I don’t have time to enjoy it. The reason is already known: too much work. Are you doing okie, G?”

Lúc nào anh cũng vẫn thế: are you doing fine? Cô có doing fine không ư? Có và không. Làm thế nào để giải thích cho anh hiểu khi mà anh không có cùng tham chiếu về nước Mỹ này? Làm thế nào để anh biết về những mệt nhọc của cuộc sống mới xa xôi, những lo toan hàng ngày; những niềm vui không có người nào xung quanh thực tâm hiểu được; những câu đùa mà những người không chung ngôn ngữ với cô chỉ có thể tán thưởng mà không bắt hết ý. Làm thế nào để cho anh hiểu được những giây phút lo thắt ruột khi một mình lo toan mọi thứ; những lúc nghe một giọng ca nữ hát “Tôi mong về Hà Nội để thương áo len cài vội một chiều đông rét mướt” mà thấy xúc động sâu tận đáy lòng; những lúc đêm muốn gọi điện hay nói chuyện về nhà mà cứ phải nói nhỏ vì các bạn cùng phòng đang ngủ;rồi những khi vui như điên vì những thành tích, những tiến bộ mới, những người bạn mới mà không thể kể cho anh vì không muốn phải dài dòng kể hết về người này người nọ.

“Dear M,” - cô ấn vào nút reply:
“ I am doing perfectly fine here. Yeah, what a shame you don’t find time to enjoy beautiful days in Hanoi. The reason is indeed known and confirmed silly. Are you doing okie too, M?”

***
Em đeo cái vòng cổ bằng bạc đó từ ngày sang Mỹ. Không biết sẽ đeo đến bao giờ. Em vẫn doing fine in almost every way, except one. Cái này thì có lẽ em sẽ phải doing my way thôi.

***
Cuộc chiến mới ở Apghanistan làm cho cả nước Mỹ nơi cô đang sống như lên cơn sốt. Khắp nơi, cô gặp những người Mỹ đeo những dải ruy băng có ba màu trắng, xanh và đỏ như màu cờ Mỹ. Nước Mỹ chờ đợi gì ở cuộc chiến này - cô không biết. Mấy người bạn Mỹ của cô tháng trước cũng đến chào để đi tập trận cho hải quân ở Michigan. Cô cười và nói đùa các bạn rằng có lẽ cô cũng nên đeo một dải ruy băng đỏ, trắng, xanh cho ra vẻ.

Cô dán một dải ruy băng vàng lên trước máy vi tính trong phòng riêng. Các bạn cùng nhà tò mò hỏi, cô chỉ cười và dài giọng hát vui vui:
Em yêu ơi, hãy buộc một dải ruy băng vàng lên cây sồi già duy nhất
Cây sồi đã ở đó lâu rồi. Còn em có yêu anh nữa không?
Nếu không có dải ruy băng ấy, anh sẽ tiếp tục đi và sẽ cố quên những gì chúng ta đã có vì anh là người có lỗi
Em yêu ơi, anh sẽ đi nếu không nhìn thấy dải ruy băng vàng

Phan Việt
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhìn em Thúy Hà trong cái avatar trông cũng được phết nhẩy? :D
 
Chú Cầu,
Chú tự dưng làm anh nhớ đến giọng của thanh niên Huỳnh Khắc Tùng. Hôm nọ chú Tùng có bảo anh là có thằng em trai cũng tên là Cầu, không biết có phải là chú không nữa? Nếu đúng thì hôm nào chú với anh chatting giao lưu cái nhỉ.
 
Hà ơi, bài Viết cho người đến sau hay phết nhỉ? Mỗi tội là cậu có nghĩ là bị cúm thì không nên vào mạng vì mạng có thể làm lan truyền virus không?
 
Nguyen Thanh Binh đã viết:
Hà ơi, bài Viết cho người đến sau hay phết nhỉ? Mỗi tội là cậu có nghĩ là bị cúm thì không nên vào mạng vì mạng có thể làm lan truyền virus không?
Vụ cảm cúm Hà không rõ lắm, lây hay không còn tùy thuộc vào việc 2 bên đối tác tiếp xúc kiểu gì trên mạng, chắc chỉ qua thơ văn thì không lây đâu:)
Vậy Thanh Bình đọc bài này nữa xem bài nào hay hơn nhé:
Viết cho người đến trước
Hùynh Sâm Cẩm Tuyến

Em ghen thầm chị có hay không
Bởi hai ta đều yêu anh ấy
Chị đến trước em thì thôi đành vậy
Em lỡ vô tình làm kẻ đến sau


Chị là người hạnh phúc nhất trần gian
Anh ấy thủy chung chỉ yêu mình chị
Em có thương cũng chỉ đành mộng mị
Bởi chỉ trong mơ người ấy mới tỏ tình


Thôi cũng đành sống với lặng thinh
Lá thư xanh giấu hoài trong ngăn tủ
Đời rộn rã riêng mình em ủ rũ
Anh ấy thật gần cũng thật xa xăm


Thôi cũng đành buồn với tháng năm
Anh vẫn vô tư kể về người yêu dấu
Và cứ mỗi lá thư xa chị gửi
Em lại buồn trong ánh mắt ai vui

Buồn nhỉ, có bài "Viết cho cả hai người" nữa cơ, tiếc thay lại không hay bằng chỉ viết cho một người :(
 
Bác Dương, em không biết bác Tùng nhưng em luôn sẵn sàng giao lưu với bác. Bác cho em cái YIM.
Em Bình thân mến, cúm lây qua đường nào anh cũng không biết. Em bảo có lây qua mạng được không?
 
To Thúy Hà: Definitely. Viết cho một người là viết bằng tình yêu, còn viết cho người đến trước, đến sau là viết bằng lòng hờn ghen và nỗi buồn. Vì thế, không thể so được. Tớ chỉ thấy hay vì nó cũng mang tâm trạng thôi. Hà có bài nào viết về tình yêu đang nồng cháy không, đọc cái đây mới khoái vì nó vui tươi, nhiều hy vọng và hứa hẹn
To anh Cầu: Anh Cầu đẹp giai ơi, em tưởng cứ virus là lây qua mạng được. Thế nên em là cứ giữ cái vấn đề cẩn thận.;)
 
Nguyen Thanh Binh đã viết:
To Thúy Hà: Definitely. Viết cho một người là viết bằng tình yêu, còn viết cho người đến trước, đến sau là viết bằng lòng hờn ghen và nỗi buồn. Vì thế, không thể so được. Tớ chỉ thấy hay vì nó cũng mang tâm trạng thôi. Hà có bài nào viết về tình yêu đang nồng cháy không, đọc cái đây mới khoái vì nó vui tươi, nhiều hy vọng và hứa hẹn
Úi chà, tình yêu nồng cháy thì thiếu gì thơ. Nhưng Hà thì vẫn thích những bài thơ buồn, không hiểu sao dường như nỗi buồn dễ làm người ta đồng cảm hơn niềm vui. Hơn nữa khi buồn, thơ lại trở nên khắc khoải hơn, da diết hơn, hìhì, túm lại là hay hơn (theo ý Hà thôi):)
Bên topic "Tôi yêu" đang nói chuyện tình yêu của XQ-LQV nên Hà post thơ Vũ tặng XQ nhé:
...
Không có em anh sống cũng chẳng là anh
...
Anh yêu em và anh tồn tại
Không biết như vậy đã đủ nồng cháy chưa:D

Em
Lưu Quang Vũ

Em làm thay đổi đời anh
Như màu trời đổi thay sắc nước
Như gió bấc, gió nồm đổi mùa nóng lạnh
Như phù sa đằm thắm tạo đồng bằng

Anh vào trong vòng tay em
Như tàu vào bến cảng
Biết em là nước mắt của quê hương

Có gì đâu. Chuyện đơn giản dễ dàng
Mà đến nay anh vẫn chưa hiểu hết được
Giữa ý nghĩ rối ren, em là mặt trời trong biếc
Ý nghĩ của anh, thành vầng trán của em

Mỗi ngôi nhà, ngọn gió, mỗi ban đêm
Mỗi tiếng hát đều vọng từ em tới
Anh đọc bao sách dày về tình ái
Bao vần thơ anh viết trót đau buồn
Cứ nghĩ rằng những thiếu nữ như em
Chỉ có trong giấc mơ huyền hoặc
Trên đời này niềm vui không có thật
Và tình yêu chỉ trong chuyện mà thôi

Anh hay đâu, anh đã lầm rồi
Em vụt đến cho lòng anh chói lọi
Em vụt đến như mùa xuân bối rối
Với tình yêu là ngọn gió màu xanh

Người đầu tiên hiểu đôi mắt anh
Người duy nhất hiểu điều anh chẳng nói
Hiểu nỗi anh lo, cả những điều tội lỗi
Vẫn bao dung như biển lớn yên lành

Không có em anh sống cũng chẳng là anh
Cám ơn bàn tay chỉ sắc màu hạnh phúc
Em là rễ nối liền anh với đất
Lại là chồi mở búp đón sương mai

Lạ lùng như giấc mơ, mà chẳng phải giấc mơ
Em rất thật như là da thịt
Gần gụi lắm như cơm ăn áo mặc
Lại lung linh như một ánh trăng ngà

Hơi thở êm đềm, đôi mắt mở to
Ngày hạnh phúc có nụ cười mỏi mệt
Là dịu dàng, em cũng là mãnh liệt
Như thủy triều sóng mạnh vỗ vào đêm

Ôi đêm này anh biết nói gì thêm
Em đã là tất cả :
Sao của hoàng hôn
Mầm thơm của mạ
Niềm tin cần cho những năm gian khổ
Và tình yêu nuôi nấng những con người.
 
Và ước gì có ai yêu mình như thế này nhỉ:D

Và anh tồn tại
Lưu Quang Vũ

Giữa bao la đường xá của con người
Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
Chỉ một người ở lại với anh thôi
Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
Khi những điều giả dối vây quanh
Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
Biết ơn em, em từ miền cát gió
Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
Anh thành người có ích cũng nhờ em
Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
Như người làm vườn, như người dệt vải
Ngày của đời thường thành ngày - ở - bên - em
Anh biết tình yêu không phải vô biên
Như tia nắng chúng mình không sống mãi
Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
Ai biết ngày mai sẽ có những gì
Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
" Anh yêu em và anh tồn tại "
Em của anh ơi, đôi vai ấm dịu dàng
Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
Em ở đấy, bàn tay tin cậy
Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
Ngọn đèn sáng rụt rè bên cửa sổ
Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ
Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.
 
Hà post bài Anh thì tớ post bài Em của XQ, chả biết có phải cho LQV không.

Anh

Cây bút gẫy trong tay
Cặn mực khô đáy lọ
ánh điện tắt trong phòng
Anh về từ đường phố
Anh về từ trận gió
Anh về từ cơn mưa
Từ những ngày đã qua
Từ những ngày chưa tới
Từ lòng em nhức nhối...

Thôi đừng buồn nữa anh
Tấm rèm cửa màu xanh
Trang thơ còn viết dở
Tách nước nóng trên bàn
Và lòng em thương nhớ...

ở ngoài kia trời gió
ở ngoài kia trời mưa
Cây bàng đêm ngẩn ngơ
Nước qua đường chảy xiết
Tóc anh thì ướt đẫm
Lòng anh thì cô đơn
Anh cần chi nơi em
Sao mà anh chẳng nói

Anh, con đường xa ngái
Anh, bức vẽ không màu
Anh, nghìn nỗi lo âu
Anh, dòng thơ nổi gió...
Mà em người đời thường
Biết là anh có ở !
 
Ưu điểm lớn nhất và cũng là nhược điểm của người phụ nữ nằm ở trí tưởng tượng của họ. Ví dụ như em Bình tưởng tượng là tình yêu vui tươi và hứa hẹn, hay anh Cầu đẹp trai.

Đây thì một tình yêu mãnh liệt và một tình yêu lý tưởng như mơ ước của một số chị em

Gửi em

Hỡi em
nếu có nghìn đàn ông yêu em
em có biết trong nghìn người ấy
có Rasoul Gamsatov nữa mà
Còn nếu như chỉ có
trăm đàn ông yêu em
em hãy nhớ trong số người đó
nhất định Rasoul Gamsatov có tên

Còn nếu như yêu em
đàn ông chỉ còn một chục
thì Rasoul Gamsatov
đứng thử bảy hay tám trong hàng

Nếu đàn ông chỉ còn lại một người yêu em
tôi xin thề - người đó không ai khác
ngoài Rasoul Gamsatov, em ơi

Còn nếu em đi cô đơn buồn tủi trên đời
không ai yêu em nữa
thì có nghĩa ở một nơi nào đó
trên núi cao, Gamsatov chết rồi.

Rasoul Gamsatov
 
Hmm, 3 lần Hà từng đọc bài thơ này của Gamsatov là 3 lần tự hỏi nó hay ở chỗ nào:(
 
Nó hay ở chỗ người yêu nhất sẽ bị chết ở đâu đó trên núi cao (hoặc vực sâu, tùy theo tính cách) :)
 
Nguyen Thanh Binh đã viết:
Hà post bài Anh thì tớ post bài Em của XQ, chả biết có phải cho LQV không.
Bài "Anh" Xuân quỳnh viết vào ngày 19-7-1973, chắc chắn là viết cho LQV rồi:)
 
Back
Bên trên