Thôi thôi bọn mày làm gì mà cãi nhau loạn xị lên thế này? Mỗi đứa bớt một tiếng, ko lại làm ảnh hưởng đến ko khí chung. Dương nói thế cũng chỉ là góp ý cho mày thôi mà Nga, làm gì mà phải phản ứng kinh dị thế
À sao Zz sao tự nhiên hiền thế mày? Bình thường thấy chỗ nào đụng độ cãi nhau òm tỏi là thấy mặt mày mà???
)
Thôi nhé, sau bài của tao ko đứa nào được cãi nhau nữa đâu đấy, nhớ chứ!
Tao lười đi tập bóng rổ quá cơ bọn mày à, hic, làm thế nào bây giờ? Đi tập chiều thứ 6 thì đúng là một cực hình, nhà Dương ngay gần trường đi mấy phút là ra, còn nhà tao..... toàn phải đi qua những cái đường ko 1 bóng cây. Còn sáng CN thì ôi thôi, 8h tao phải học lý rồi.... mệt khủng khiếp! Làm thế nào bây giờ nhỉ? À ảnh thì chạy qua nhà AD lấy thôi chứ sao (Zz nói đúng quá!!!) Sao bọn mày tự nhiên lười thế hả?
Mấy hôm nay nóng điên cuồng bọn mày nhỉ, đúng là phải dùng từ điên cuồng ý!
( dã man quá, từ sáng đến giờ tao chỉ ra khỏi phòng đúng 2 lần, 1 là để đánh răng rửa mặt, 2 là đi ăn trưa, hết! Mà cái trời này chả muốn ăn gì ý, hình như tao chỉ có uống nước thôi. Tối hôm qua tao quyết định uống nước thay ăn bọn mày ạ
, hình như là 3 cốc nestea và 1 cốc thạch hay sao ý! nóng quá đi mất thôi!!!! cóc ngủ được Zzzzzzzzzz
May I drop some lines of diary here, my beloved friends? If you’re curious, I won’t prevent you from reading cause I post it here, but hehe I’m sure none of you will understand anything, except for....
You’re able to guess 1 person to whom I’m sending this message only, the second one you’ll never know... It’s really hard to tell them upfront what I think, hmmmmmmz yet I need to say... I can’t keep in my heart, so hurtful....
to 2 people I adore so much...
Here I stand alone with this wound in my heart, and it will not go away. In my head I keep on looking back, right back to the start, wondering what it was that made you changed. Well, I tried but I had to draw the line. And still this question keeps on spinning in my mind. What if I had never... you. Would you be the one I used to know? If I didn't tell you, if we never ... IF ONLY WE COULD TURN BACK TIME, but I guess we'll never know...
......
Now everything seems fine.
I learned to accept facts and wait for the right time.
Little by little I'm letting go,
And it makes me more happy to do so.
To end this poem, I want you to know,
You've been so special to me that it's hard to let you go.
I know forever in my heart you'll always be here.
but only to remain as a cherished memory.