Lê Mai Phương
(jennie)
New Member
Đây có thể không phải là một MP mọi người biết mà đơn giản chỉ là một con người....
Mọi người chơi với tôi đều nghĩ họ biết một tôi như thế, nhưng liệu có đúng là họ biết con người thật của tôi?
Mọi người biết đến một tôi vui vẻ, hòa đồng, một tôi luôn biết cách pha trò cười cho lớp, một tôi cũng như bao người khác....
Mọi người biết đến một tôi cá tính, không để một thằng con trai nào bắt nạt và một tôi khá mạnh mẽ, tính cách ít ai có được....
Mọi người biết đến một tôi yêu đời, vui vẻ, hay hát những bài hát không đầu không cuối để chợt nhận ra tôi hát cũng không phải là không hay.....
Mọi người biết một tôi nhiều bạn bè và hạnh phúc khi được sống trong tình yêu của bạn bè dánh tặng, nhiều người còn ước giá như họ cũng có nhiều bạn như tôi....
Mọi người cũng biết một tôi hay khóc nhè lắm, một tôi hơi có chuyện buồn là khóc, nhưng lúc mọi người khóc thì luôn luôn có mặt an ủi hay chỉ đơn giản là ngồi cạnh họ rất lâu....
Mọi người cũng biết tôi với tư cách một "người lớn", biết chia sẻ và an ủi người khác, một bờ vai cho người khác tựa mỗi khi mệt mỏi....
Mọi người còn biết nhiều điều khác về tôi, có phải như thế là đủ?
Nhưng tại sao không ai biết đến tôi như một con người khác?
Tại sao không ai biết một tôi hay chán đời đến thế, một tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng khi quan tâm đến những người mình yêu quý mà không bao giờ cảm thấy thế là đủ?
Một tôi chưa bao giờ hài lòng với chính mình và luôn muốn thay đổi mà chưa thay đổi được?
Tại sao không ai nghĩ tôi cũng chỉ là một con người bé nhỏ như biết bao con người khác?
Một tôi cũng muốn được vui vẻ như mọi người, được đi chơi, được cảm thấy yên ổn học hành, muốn tận hưởng tình bạn mà mọi người mang đến?
Nhưng sao chưa bao giờ tôi làm được như vậy?
Đôi hki tôi thấy nhiều bạn quá lúc nhìn lại liêu có ai bên mình?
Đôi lúc nhiều bạn quá nhìn lại tôi nhận ra mình cô đơn, tôi nhiều bạn nhưng không ai muốn hiểu hay không ai đủ hiểu được tâm sự của tôi?
Tôi cũng như những con người khác, tôi cũng muốn được người khác quan tâm , muốn câu chuyện của mình đước lắng nghe và trân trọng.....
Tôi cũng muốn được hỏi thăm mỗi khi tôi ốm, mỗi khi tôi khóc hay chỉ là khi giọng nói của tôi chợt thay đổi bất thường?
Đôi lúc tôi cũng muốn mình khóc như ai, cũng muôn nhẹ bớt nỗi lòng mình, nhưng sao dạo này tôi lại không thể, dù chỉ là những giọt nước rất nhỏ?
Tại sao tôi lại yếu đuối như thế, làm sao tôi biết đó có phải thật sự là tôi khi mọi người lại biết đến một tôi khác....
Đôi lúc tôi tự hỏi chính bản thân mình mà chưa dám trả lời
LIỆU ĐÂU MỚI THỰC SỰ LÀ TÔI?