A-->Z, một chặng đường.

Mấy bạn lớp minh ơi :)) , cho mình hỏi cái, :-/ các bạn đang dùng biện pháp tu từ ẩn dụ hay hoán dụ vậy???? :D Mình đọc 1 hồi mà chả hỉu ri` cả.... :(( :((
 
hi hi có khi phải sáng tác kịch bản cho bạn ấy ấy chứ :))
à mà cần gì đời thường là đủ tính Hàn Cuốc lắm rồi , truyện đẹp như mơ , tình cảm bất ngờ , tình huống đặc sắc , nhân vật lẫy lừng :))
tạo cơ hội cho mọi người cũng được nổi tiếng :))
để cô thôn nữ ngày nào lên làm hoàng hậu :)) trên tài các hoàng tử :))
 
Đúng là thời đại bây giờ..:)), giá trị đảo lộn hết cả :)), cứ tưởng thôn nữ mà hiền lành chất phác đấy :)), dắt mũi từ hoàng tử này đến hoàng tử khác :)), đảo ngược thế cờ một cách chóng mặt :))...Truyện cổ tích thời hiện đại nó ko giống hồi xưa đâu :D, ko phải lúc nào cũng happy ending :)), mà cũng chẳng phải cứ ở hiền thì gặp lành :))...Phải sống thực tế 1 chút thôi ;;), mơ mộng nhiều quá để đến cuối cùng bừng tỉnh ;;), nhận ra rằng tất cả những gì mình có chỉ là 1 vở kịch :))
 
nothins impossible :D
Thôn nữ xoắn quẩy các hoàng tử đều bóng sáng hết cả :)) mắt chữ A mồm chữ O cứ gọi là cả lượt :)) Thôn nữ thành tinh rồi :))
Sáng ra được là tốt ! chứ cứ để nó xỏ , lỗ mũi to ra thì kinh chết !
Coi như giống giấc mơ bị chết hôm nọ :)) vở kịch hạ màn như lúc tỉnh khỏi giấc mơ :))
 
Bệnh nhân ạ :D, giấc mơ bị chết đây :D, nó là ác mộng :D, chỉ muốn tỉnh dậy để thoát khỏi cơn ác mộng đây :D, còn vở kịch mà bác sĩ đã từng "tham gia" nó lại là 1 giấc mơ đẹp, tuy nó ko hoàn hảo từ đầu đến cuối :D, nhưng đó là một giấc mở mà khi đã chìm đắm vào rồi thì sẽ ko bao giờ muốn tỉnh dậy :D..Có điều "mơ với thực nó khác nhau nhiều lắm " :D, bác sĩ thấm thía câu này lắm rồi :D
 
Khác nhau ở đoạn kết mà đoạn kết rất quan trọng :D nghe câu khổ trước sướng sau ( khổ tận cam lai ) nhưng câu này dành cho ác mộng :)) Nếu 1 ngày giấc mơ đẹp trở lại :D thì cho bệnh nhân 1 câu : bảo trọng :D
 
Ah, được cái là khi mơ đôi khi bác sĩ cũng biết là mình đang mơ đấy :)), cũng cố gắng đánh thức mình dậy :)), nhưng mà :D, hehe :D, nếu tự dậy được thì đã ko thành diễn viên bất đắc dĩ :)), đóng suốt 1 năm mà chả được xu cát xê nào :((
 
ui xời bệnh nhân quên à ??? lỗ 50k :))
thôi coi như tiền học khôn :mrgreen: chứ đến 50k kia nó còn giữ lại :)) dễ đấy mà nó nhả ra 1 xu :)) ôi nói câu này xong cũng thấy tội lỗi nhưng mà lỗi của mình còn nhỏ lắm :)) mà có khi mình lại tinh mắt nhìn người ấy chứ :mrgreen:
 
Uh đúng đấy :)), ko chỉ học làm người đâu :)), mà còn là học đóng kịch nữa ý chứ :))..Tiền học 1 năm mà chỉ có 50k :)), siêu rẻ lại chất lượng :)), ko chỉ là kĩ năng diễn xuất mà còn dạy cho mình cách hòa mình vào nhân vật :)), hòa mình vào kịch bản :)), nhập tâm đến mức quên đi rằng đây chỉ là 1 vở kịch :))
 
hehe đúng là sư phụ tận tâm mà :)) dạy đến nơi đến chốn :)) mấy ai được như thế :mrgreen:
bài học nhớ đời :)) đời đời ghi công :))
làm bác sĩ cũng hiểu , có thể thay đổi 180 độ chỉ trong 1 thời gian ngắn :))
dễ cứ phải đa nghi như Tào Tháo mới ko bị lừa :))
 
Đúng là học thầy ko tày học bạn :)), 11 năm học môn đạo đức chẳng bằng 1 năm theo bạn diễn kịch :)),...Trường hợp của bác sĩ đã chứng minh cho cái gọi là "phải thực hành thì mới hiểu được" :)), cứ lý thuyết suông chẳng giúp ích được gì đâu :)), càng đau thì càng khắc cốt ghi tâm :))
 
CHúng mày cãi nhau ít thoai, hỏng mất "1 chặng đường" của người ta bi giờ ! :D
 
các cụ nhà ta nói cấm có sai :))
mỗi tội bài thực hành này hơi dài
được cái ko phải nộp bản báo cáo :D
ko hiểu còn bài nào mới để truyền đạt nữa ko :))
 
Kể ra thì cũng muốn theo sư phụ học thêm đấy :)), vì tự thấy mình chưa đủ lông đủ cánh :)), mà cũng đang đắm chìm cái giấc mơ đẹp nên chưa muốn dứt :)), nhưng hình như thầy dạy thấy mình ko có khả năng lĩnh hội tinh hoa của nghệ thuật :)), nên đuổi thẳng cổ khỏi lớp học rồi :)), đá bay ra khỏi vở kịch 1 cách ko thương tiếc :)), phí mất 1 năm trời tầm sư học đạo của tôi :((
 
sư phọ chắc truyền cho chân kinh rồi :)) mỗi tội khả năng linh hội của bệnh nhân chưa cao ,luyện tập thế đủ rồi :)) khả năng có hạn , già níu là đứt dây :)) thôi tham thì thâm , có gì tự học , để cho sư phọ lui về ở ẩn được rồi . Ko có lại quá đà 8-} ko cứu vãn được
 
Bác sĩ cũng chẳng biết nữa :)), 1 năm vừa rồi :)), trong quá trình học tập và tu luyện :)), ko hiểu sao su phụ cứ tiêm nhiễm vào đầu mình là mình có khả năng này nọ :)), lúc đầu cũng chẳng tin đâu :)), nhưng đến lúc mình tự tin vào bản thân rồi thì lại đốp cho 1 câu "ngộ nhận" :))...Còn gì đau hơn :))
 
hehe đấy bài học chốt : ngộ nhận :D
sau bao nhiêu gian khổ rèn luyện thì sư phụ mang cái búa đập vào đầu : mày hiểu chưa ? bài học tao muốn dạy mày là ngộ nhận thôi :|
Giật mình , tự tin vào bản thân quá :)) sẽ nhận được bài học đau ! :))
ko chỉ khai sáng cho bệnh nhân mà bác sĩ cũng tỏ tường lắm rồi :))
 
Hehe, bài học cuối cùng : ngộ nhận :D, hay là " Ở đời sống phải biết nghi ngờ " :)), thôi bac sĩ ko có duyên làm diễn viên rồi :)), đi làm MC cũng ổn ;;), có khiếu phết mà ;;)
 
oài , bọn mày "quẩy" giè ,tao chẳng hiểu :)) tao ko được xem đoạn cuối :(( chúng mày tao cũng chẳng hiểu :((
 
Back
Bên trên