01-04...ngày... ngày... mở lòng...

giờ này mà còn post những bài như thế này trên mạng... đã lâu rồi chưa nói một điều gì nghiêm chỉnh...
có phải tớ đang đi tìm một cái gì đó hoàn hảo hơn. i have all.
điều tớ muốn nói là gì? tớ chẳng muốn cứ mãi ẩn ức như thế này. vừa được những ngày tươi đẹp cơ mà.
 
lại phải sáng tạo, để tìm ra một cái gì đó,... thoát ra khỏi.
mọi người có biết không, người ta chỉ làm lãnh tụ được, khi người ta không buồn.
 
làm gì bây giờ làm gì bây giờ làm gì bây giờ.

....(chỗ này tớ sửa đi rồi).....

tớ

tớ

tớ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Không sai . Đừng quá yêu ai , hãy yêu mình trước đã , nếu như yêu ai mà làm cho mình đau khổ , thì hãy vứt quách nó đi . Yêu lấy thân .
 
Nghe có vẻ hơi ích kỷ nhỉ? Thật ra nếu nghĩ quá nhiều cho bản thân thì mình cũng cảm thấy " ko thanh thản " mà.
 
Ờ nhưng cũng tùy quan niệm của mỗi người ...
 
Chả biết mọi người lải nhải cái gì nữa, im đê!
 
Hờ...
Hôm nay là sinh nhật em Diệu :D Dù biết là em ý ít lên mạng nhưng vẫn cứ post bài chúc mừng SN vậy.
Happy birthday to Diệu ;)
 
Chúc mừng Diệu nhé, thêm 1 tuổi, chín chắn hơn, năng động hơn, cái gì cũng hơn nhá!!!
 
chúc mừng em :)

còn gì trong nỗi tức (đã chuyển sang vẫn để khác)
 
Chà,Kiên đã yêu ai bao h chưa? Nếu yêu thật sự thì chắc Kiên ko fat' biểu vậy đâu.Tình yêu đâu có quyền chọn lựa.Nếu thấy đau khổ vì tình yêu mà vứt quách nó đi được thì nó đã là 1 cái "tình" (nếu thực sự là tình)gì # chứ ko fai tình yêu.Cái gì cũng có cái giá của nó.Và như Lynh nói đó : nỗi buồn làm ta lớn lên,đặc biệt là trong tình yêu. :)
Lynh à,tôi đã đọc bài của bà rồi.Rất hay! con(và)người(và) mơ(và) hôn! Đã đọc đi đọc lại 3 lần.Sau đó,thấy ...sợ! 1 kết cục khiến tôi sợ hãi!
Tôi đập mạnh vào nó mấy phát, trong lòng dưng thấy hả hê, nó không dậy. Gió thổi vào mạnh, hóa ra nó toàn nằm chỗ gió. Bên kia chùa, người ta vẫn tụng kinh.

Tiếng mở cổng lạch cạch. Nó làm tôi lo lắng. Nó giờ trong mắt tôi chỉ là một đống thịt méo mó câm lặng.

Này, dậy đi, dậy đi chứ, tao yêu mày như thế thì mày phải dậy đi chứ, mẹ về rồi, dậy đi. Mày dậy đi, nếu không, tao chết mất.

***

Tôi không biết...tôi không hiểu, có phải chỉ vì một nụ hôn mà tôi đã làm cho nó chết. Lượng thuốc ngủ nó uống hình như vẫn như mọi ngày mà.

..................................................
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đời sống càng ngày càng phức tạp và tôi dần dần nhận ra điều đó.Có cái hạnh phúc tồn tại trong nỗi nhớ,trong khổ đau và ngược lại.Có những lúc muốn lên tiếng ....Nhưng rồi lại nín bặt để rồi tự dày xéo tâm can.Có những con người muốn lao đến ôm,khóc,tâm sự,hỏi han.....nhưng rồi lại ngó lơ ,cúi mặt,nhìn sang chỗ khác....1 sự chạy trốn!
Nhưng còn có 1 niềm an ủi:ghét là sẽ lên tiếng!<===ngu thật!
 
một...hai...ba...hình người khác cũng thấy hơi hướng của những thứ khác ...đọc và thấy quen quen , ô hay đọc ở đâu rồi ,..năm , sáu , bẩy ,...vứt toẹt đi và hát ...tám , chín , mười ,...những điều nghiệm thấy đều nhạt thếch ? ai chỉ cho tôi mục đích sống ? ...đòi hỏi và lăn lộn ...buồn tẻ ...ngán ngẩm với tất cả ..sao cứ phải làm mệt nhau bằng thứ riêng tư sáo rỗng ...sáo rỗng tuốt ...thà cứ tưng tưng hò hét bình dân ...này , ta là bình dân ...cho cả lũ cùng hồ hề an lòng ...thế là vui ! "Đời thế mà vui " ...người ta viết lấy vợ - lấy chồng , sống trọn với con là để gánh trách nhiệm với đời cho nên là thèm khát yêu đương hoài bão ... mẹ kiếp , người ta cần lựa chọn - và chấp nhận vì lựa chọn...mà một cuộc sống bình thường rẻ rúm đến thế...thôi hão huyền và thôi đau buồn...em đang đâm em và đang phản chị .
 
này , thì anh cứ sống như anh muốn , nhưng mà tôi lạy anh , anh đừng có làm gì ảnh hưởng đến tôi ...bình dân và tôi ...số đông và tôi ...nhầm ...nói lại đi ...lỗi của số đông kia chỉ vì nhiều người có cá tính và thích đi dọc ...còn anh , anh thích đi ngang , mà anh đâu biết là trước anh , có nhiều vết chân đi ngang rồi , anh nằm ở số đông ...mà anh có đi chéo thì thưa , số người đi chéo có nhiều hơn anh tưởng , anh là số đông...Họ bảo trong nửa thế kỷ nửa , ở Việt Nam , ắt hẳn chẳng có gì mới thực sự về sáng tạo ...Còn nghệ thuật , trong 1/4 thế kỷ nữa , thế giới cũng không kham nổi một cái mới ...luận điệu cho cùng sẽ chẳng có gì được viết ra từ tôi và anh..thế giới của tôi chỉ gồm kiến thức của tôi- nghệ thuật của tôi là điều hoang tưởng...mà ý thức luôn đi...em đang bóp chết em và chửi chị.
 
Mọi người lại bắt đầu rồi nhỉ?
(không biết viết gì hơn, cũng không có gì để viết )
 
lâu rồi không và gặp mọi người
thấy LN gửi cho mọi người một cái message
ừ nó làm người ta bớt suy nghĩ về những thứ phiền muộn
nhìn cái avata của chim nhon là bật cười
nhiều lúc cũng nghĩ bay giờ dang vui lắm cực vui nhưng lại thấy chắc chắn lại sẽ gặp chuyện buồn
xin lỗi vì có lẽ không hiểu rõ về những gì mày nói
nhưng nếu mày đang muốn thử cái gì thì cứ làm
thử nhìn mọi người sống

nhưng
 
phân tâm học làm tôi lại thấy đỡ hơn.
Tôi đang giải thích được mọi thứ, mà cuộc sống thì có nhiều cái khó hiểu quá, giải thích được hết cũng là chết rồi. Không còn phải lo lắng nữa.
Trong mỗi một người đàn bà ngoài phần tính nữ được biểu hiện thì còn phần tính nam, do điều kiện xã hội không được biểu hiện nên đi vào tiềm thức của người đàn bà. Trở thành tính nam vô thức, gọi là anima ( của đàn ông tượng tự cũng vậy, gọi là animus) đến khi nào đó, người đàn bà yêu, thì không phải là yêu người đàn ông, mà yêu cái phần tính nam vô thức của mình đang được biểu hiện ở người đàn ông mà thôi.
Tức là thực ra chỉ là luôn yêu mình mà thôi.
Nhờ phần tính nam tiềm thức này mà giải thích được các hiện tượng Đồng tình luyến ái (do bị rối loạn tính), truyện cổ tích Trương Chi...

Vô thức, được biểu hiện qua các giấc mơ, lời nói lắp, nhịu. hành vi của người điên....

Nhờ phân tâm học,mình đã giải thích được nỗi buồn của tôi, sự cô đơn của tôi, lí do sống?
Tại sao tôi sống mà không phải là tôi chết, vì trong vô thức tập thể ở trong tôi là: không được chết, phải sợ chết.
Tại sao? Tại sao? Tôi đã tìm thấy cách trả lời cho những câu hỏi tại sao? Chính vì thế, tôi ở đây. Cuộc sống ở nơi đây....
 
Back
Bên trên