☆ [PVTV] V.I.P of this week (04/03/2007-10/03/2007) - Lê Hải Anh ☆

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Nguyễn Thùy Dung
(Nguyễn Thùy Dung)

Điều hành viên
Đến hôm nay thì dư vị của Tết đã gần hết rồi, mọi người đã thực sự bắt đầu cho 1 năm mới bận rộn.
Tuần này mọi người sẽ được gặp 1 người rất thú vị, lại còn rất xinh và dễ thương nữa ;;). Đây là 1 người mà Junnie ấn tượng từ rất lâu rất lâu rồi ấy :x :p.
Vâng, V.I.P của tuần 10 chính là ;;):

- Họ tên: Lê Hải Anh :)smoking: Ryo)
- Sinh nhật: 11/09/1988
- Địa chỉ mail: [email protected]
- Yahoo! ID: ryo_lily119
- Sở thích: Đọc sách, nghe nhạc cổ điển + piano, xem phim, shopping, ăn kem + chocolate, vẽ...
- Thông tin hoạt động trong TSVB: Có một hồi không ngày nào không vào TSVB, để lại ở đây biết bao tâm sự vui, buồn, giận hờn, thất vọng,... Có một hồi gần như bài nào cũng đọc...
- Các thông tin khác: Nhìn qua cũng được nhìn kỹ hơi có vấn đề =)) =((.

Dạo này chị Hải Anh không còn ghé thăm TSVB thường xuyên nữa, nhưng trước kia, chị thật sự là 1 người rất đặc biệt của box:x. Cứ đọc bài của chị ấy là mọi người sẽ thấy liền :x ;;)

>:-D< Huyền Anh ạ, tớ luôn nhìn ấy rất lạ, và bây giờ cũng vậy vì ấy có thể rung động trước những điều rất bình thường và giản dị, những nét đẹp tưởng chừng rất nhỏ thôi, những điều tớ chẳng bao giờ thèm ngó tới :)):x. Nhưng đó cũng là một điều đặc biệt ở ấy, mà ấy nhất định phải giữ nhá, dù sau này ra cuộc sống có khó khăn đến đâu, nó có không đẹp như ấy vốn nghĩ cũng không được mất đi những cảm giác lúc này :x. Về cái này thì chỉ ngưỡng mộ ấy được thôi :)), ko thể nào học tập ấy được.

:smoking: Nhưng ấy biết ko, ấy cũng lại lạ nữa ở chỗ trong khi rung động trước những nét thoảng qua của gió trời, thì ấy lại bất lực trước những đại tiểu thuyết của nhân loại :)), những cái có thể gọi là kiệt tác của loài người :)). Anna Karenina là một ví dụ :|. Dù sao, điểm khác nhau đó giữa bọn mình cũng rất hay :)). Mà, có lẽ vì vậy mà ấy rất thích Thạch Lam nhỉ ;;), vì Thạch Lam tìm đến những nét đẹp ấy. Còn tớ, tớ ko mê nổi ông này :|, đọc cảm giác như thời gian của mình đang đi đâu mất. Tớ chỉ tìm những cái gọi là "extremity" thôi, cả hạnh phúc và bi kịch :(.

Nó chợt nghĩ đến những khoảng thời gian hạnh phúc, như mới đây thôi, mà cũng như xa lắm lắm rồi. Nó giơ tay ra với, với lấy cái gì, cố giữ lấy cái gì đây, nó không biết nữa. Nó chợt ước cho thời gian quay trở lại, để nó lại được yêu, được sống hạnh phúc, được sống những giờ phút vui vẻ, để lại được thấy cuộc sống kỳ diệu, để lại được nói "Tôi yêu tất cả mọi người", để lại được dùng bạt ngàn những cái emos :x mà nó vẫn thích, để được luôn cảm thấy an toàn, dù nó làm gì cũng có người dõi theo nó, có người luôn quan tâm đến nó, sẵn sàng chia sẻ và lắng nghe nó nói...

Xa lắm rồi, nó không sao với tới được, ko sao nắm lấy được. Tất cả mọi chuyện tuột khỏi tay nó mất rồi. Giờ đây nó khác quá. Nó nghĩ lại, nó thấy mình đã đánh mất quá nhiều thứ. Mất hết chưa nhỉ? Nó cũng đã đạt được rất nhiều thứ mà trước kia nó ao ước, nhưng sao nó mất nhiều quá? Không, nó xứng đáng được nhiều hơn thế. Sao thế này, sao nó cảm thấy lạc lõng giữa đất trời bao la rộng lớn. Nó đi về nhà trên con đường hàng ngày nó vẫn đi, nó thấy xa lạ. Một đứa bạn gọi nó, nó mãi mới nghe ra. Chà, nó quên mất mình đang là Hải Anh rồi kìa, chẳng biết đứa bạn đấy hỏi gì, nó cứ ừ, ừ, ừ.

Cuộc sống có được, và có mất, nhưng sao nó thấy hình như những gì nó có được ngày hôm nay nó phải đánh đổi bằng quá nhiều thứ. Nếu được chọn lại, nếu được chọn nó trong quá khứ, và trong hiện tại, nó chọn cái gì đây?

Chẳng biết nữa...
Có phải mọi thứ nó trân trọng trong quá khứ đang dần dần tuột khỏi tay nó, tất cả...

Thích topic này :)). Vì viết bài nào là chỉ một ngày sau thôi, có khi chưa đến, vài giờ sau là đã chìm xuống tận trang nào rồi :)). Lâu lắm rồi, chẳng viết gì. Từ cái ngày set blog cho mọi người đọc, tự nhủ sẽ ko than thở, sao blog gì mà toàn stress và stress. Chỉ khi nào vui mới viết, mà có buồn thì cũng viết cái kiểu gì cho nó vui vui :)).

Buồn. Chẳng hiểu nữa. Vì kỷ niệm ngày cưới lần thứ 19 mà bố mẹ mỗi người một chỗ? Buồn vì giao thừa, đầu năm mới mà mà nằm trên giường đắp chăn? Haha, vừa vì ốm, vừa vì chẳng ai rủ đi chơi hết. Mình cứ nghĩ đơn giản, về là đi chơi với lớp. Lớp nay ko còn nữa. Mỗi người đã có cuộc sống riêng rồi, con trai thì có bạn gái hết rồi, con gái thì đi hết rồi, những người ở lại cũng ko biết đâu nữa... Lúc đầu chỉ là vài chuyện vu vơ, rồi nó cứ lớn dần lên. Những điều trong lòng như muốn bung ra, nổ tung. Cần thiết phải nói với một ai đó. Cần chia sẻ. Nhưng ai? Ai đây? Mỗi người mỗi nỗi khổ riêng. Muốn khóc mà cũng không khóc được. Mà không được khóc.
(...)
Nhưng mình cũng là người bình thường. Chị nghĩ về em thế nào hả chị? Mọi người nghĩ về mình thế nào? Cũng không muốn quan tâm đến nữa, mà cũng không quan tâm nổi được. Biết làm thế nào đây? Chỉ cần một người lắng nghe, hay tỏ ra lắng nghe. Không cần hiểu mà chỉ cần tỏ ra hiểu. Chẳng biết thế nào nữa. Có khi nghĩ gần ra rồi, lại có một cái gì đó xuất hiện. Có khi là một vài dòng trong một quyển sách nào đó, có khi là từ phim, có khi từ lời nói của một ai đó, có khi phát ra từ chính cái con người nào đó từ trong sâu thẳm nội tâm... Cứ thế này đi, kệ mọi chuyện, cứ thế rồi đến đâu thì đến. Có đơn giản vậy không? Có phải cứ kệ là mọi chuyện sẽ tốt đẹp ko đây?

Ngồi một mình thế này, thích thật. Mọi suy nghĩ là của mình. Nỗi buồn là của mình. Niềm vui cũng là của mình. Nhưng có lúc tưởng chừng đã tìm ra, đã đạt đến trạng thái tột cùng thì lại thấy cô đơn khủng khiếp, thấy lạnh lẽo, thấy lạc lõng. Không phải, không phải như thế. Có khi mọi người nói cười, có khi không khí đầm ấm bao trùm, có khi chính mình đang kể chuyện. Lại luồng gió lạnh ấy. Đã gần tìm ra rồi. Cũng không phải như thế. Muốn khóc, muốn hét lên, không phải như thế, mọi người đi đi hết đi. Cái này chị gọi là muốn gì thì phải được đấy. Muốn được yêu thương thì phải được yêu thương. Muốn một mình thì phải được một mình. Mình thì gọi là tham lam. Cái gì cũng muốn có. Mà người tham lam thì thường kết thúc chẳng có gì hết.

Không biết nữa. Chẳng biết gì. Năm mới rồi. Nhìn lại những gì đã qua, nhanh quá. Nhanh thật. Rồi sẽ ra sao đây?

(Ôi muốn trích tất cả các bài của chị Hải Anh từng viết vào đây luôn ấy :p :">)
Mọi người bắt đầu "mổ xẻ" chị Hải Anh đi nhé. (Nếu lôi kéo được chị ấy trở lại với box lại càng tuyệt hơn ;;) :p).
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
thanks Dung đã cho chị đươc đọc lại bài mà Hải Anh viết từ rất lâu:x.
3 năm học cùng lớp, gần nhà nhau, học thêm có nhau và trở thành bạn thân, rồi 2 đứa cùng đi du học, cùng ở 1 nơi, cùng học 1 trường, tớ tầng 5, ấy tầng 6, chẳng có tuần nào là không gặp nhau 5-6 lần. Mọi thứ của ấy tớ đều biết, tớ cũng không hiểu mình cần hỏi gì thêm, cần biết gì thêm. Giờ này có khi ấy vẫn ngồi dưới reading room với đống assignment trong khi tớ ở đây ngồi khóc sau khi xem "1 litre of tears".
3 năm cấp 3 + 4 năm học đại học+ 3 năm bond, ít nhất số phận bọn mình gắn với nhau ít nhất là 10 năm. Tớ chỉ muốn hỏi, bao giờ bọn mình mới thôi cãi nhau :)) :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hì hì...chị biết về em Hải Anh là lần chị và benny lập topic 'For benny, sunshine and friends", em đã cộng điểm cho chị với một lí do là "cảm ơn vì đã ở bên benny" :p.Chị đã rất ấn tượng về em lúc ý mặc dù là chưa gặp em bao h :p.
Chị cũng muốn hỏi Ryo mấy câu nhé:
1.Với em thế nào là bạn thân?
2.Tại sao em lại lấy nick là Ryo?
3.Em thấy cuộc sống xa nhà như thế nào?(có gì buồn?có gì vui?)
4.Những lúc buồn chán, mệt mỏi hay nhớ nhà em thường làm gì?
 
1.Chị Hải Anh đang học ở NUS hay NTU ạ? Học về ngành gì hả chị?
2. Em đoán là chị thích đọc manga, không biết có đúng không :p. Nếu có thì từ trước đến giờ truyện nào chị thích nhất?

----------

1.Chị Hải Anh đang học ở NUS hay NTU ạ? Học về ngành gì hả chị?
2. Em đoán là chị thích đọc manga, không biết có đúng không :p. Nếu có thì từ trước đến giờ truyện nào chị thích nhất?
 
:x:x:x Trước hết cảm ơn bé Dung (Đọc những dòng em viết chị thấy sướng quá chừng :"> , cảm ơn TSVB và mọi người :((. Rất ít khi tớ thấy mình trở nên quan trọng thế này :p:p:p, topic mà trung tâm là mình ở ngay đầu tiên (và ko sợ bị xuống dưới trong vòng 1 tuần :smoking:) ở TSVB này :x. Đây là một điều thật sự tuyệt vời đấy :x. Sau, cảm ơn Huyền Anh :*, vì đã nhắc tớ tuần này tớ vinh dự là người được PV :p, chứ nếu ko đến lúc nào đó tớ phát hiện ra sẽ tiếc lắm lắm lắm :(:)).

Ngày xưa, tớ cũng đã từng lập vài topic ở đây, có topic gì nhi, lâu quá rồi tớ ko nhớ chính xác nữa, "Bao giờ thì những ngày này mới qua đi...", sau đổi tên thành Topic cho Toán 1 0306. Topic lúc nào cũng ở trang đầu, không nhiều thành viên lớp vào viết bài, nhưng ai viết, đều thật chân thành... Bài viết đó, tớ vẫn còn nhớ, vẫn còn lưu :)smoking: chính xác là lưu tất cả những bài tớ đã tâm sự trong đó, nên giờ dù topic ấy ko còn nữa, tớ vẫn đọc được những dòng ấy, đôi khi, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, hồi tưởng lại những ngày đã xa lắm rồi). Ngày 22/2/2005. Đó là một trong số những bài đầu tiên tớ viết ở TSVB, và thật bất ngờ. Hồi ấy chưa thân lắm với con gái trong lớp. Vậy mà, hôm sau, Giang hỏi cậu có chuyện buồn sao vậy, rồi Mai Phương hỏi. Mai Phương còn viết bài trên đó nữa, tỏ ra đồng cảm. 2 người bạn gái chưa chẳng mấy khi nói chuyện bao giờ, các cậu đã làm tớ thực sự rất xúc động. Rồi bao người, thậm chí tên còn xa lạ...

Topic ấy là cả một quãng thời gian rất rất dài. Đầu năm lớp 11, và mãi mãi về sau. Trung Anh ở bên Mỹ, topic ấy về sau trở thành nơi 3 đứa nói chuyện :p. Mấy bạn bên lớp khác còn biết, nói lớp Toán chẳng có 1 topic "chất lượng" bên TSVB đó sao :)).

Đến một ngày, tớ xóa đi tất cả :)... Anh Việt hỏi, em có thực sự muốn xóa đi không... Tớ vẫn nhớ lý do của nó... Một topic mười mấy trang, hơn 300 bài viết, biết bao niềm vui và cũng biết bao nỗi buồn... Lúc tớ viết, tớ chỉ nghĩ muốn được chia sẻ, muốn được viết những dòng tâm sự của mình... Tớ đã không nghĩ được rằng, tớ có thể sai khi được phép nghĩ như vậy, cho mình quyền để viết ra như vậy. Ai đó nói, con bé đó nó viết về gia đình của nó như thế đấy. Tớ đã rất buồn. Và tớ đã xóa đi, kể từ ngày hôm ấy...

Chúa ơi, lâu lắm rồi con cũng chẳng biết cái ngày được gọi là hôm nay có những chuyện gì xảy ra nữa. Chẳng muốn nghĩ đến, mà cứ nghĩ đến là đau đầu, mệt mỏi. Đọc bao nhiêu là sách, biết mình yếu mềm, biết mình cần phải mạnh mẽ hơn, biết cái cảm giác này hoàn toàn có thể gạt đi được... Nhưng, biết rồi, sao vẫn khó quá?.

Đã tự bao giờ phải tự hành hạ bản thân bằng những cái tự tát vào mặt, tự đánh vào người cho bớt căng thẳng. Để rồi, mọi chuyện qua đi lại thấy mình dại. Dại ko tả được, ai lại đánh mình thế cơ chứ, mặt méo xệch, đau đến ko cười nổi, cứ cười là lại đău, tay thì tím, nhìn đến là thảm. Dại thế mà đến lần sau lại quên mất, lại cứ làm như thế.

Đã tự bao giờ uống nhiều cafe đến mức mà uống bao nhiêu bây giờ cũng không tỉnh táo được. Cafe đen, nâu, loại nào cũng chơi tất, mà vẫn vô dụng.

Đã tự bao giờ cảm thấy bất cần bè bạn, đã tự bao giờ mình đánh giá tình cảm ở mức độ thấp và không đáng tin cậy đến thế, đã tự bao giờ mình trở thành một con người vô tình như thế này nhỉ? Chẳng biết nữa. Thở dài. Cuộc sống mà. May mà vẫn còn cười được. Giả sử một ngày nào đấy ko cười nổi nữa chắc ko còn sống để thấy mặt trời và mọi người được nữa.

Đã tự bao giờ thế giới hiện ra ngày càng thật thế này, càng ngày càng nghiệt ngã, ngày càng nhiều bất công, tính toán, thủ đoạn,... Đã từ bao giờ thế giới này ko còn đẹp như trong truyện cổ tích? Heaven ư, tớ tự hỏi nếu một ngày được lên đấy liệu có tuyệt vời như tớ từng nghĩ ko đấy. Bố bảo, thế giới có thể phát triển, văn minh hơn, con người tiến bộ hơn trong nhận thức, nhưng, chỉ là tiến lên, còn lý tưởng của con người vẫn mãi mãi là sống vì lợi ích của mình mà thôi. Chẳng có người nào là tốt, chẳng có cái gì là tốt nếu nó đi ngược lại với lợi ích của mình. Cuộc sống đấy sao? Đâu có sai?

Đã tự bao giờ nảy sinh nhiều mối hoài nghi về tất cả.
Đã tự bao giờ cảm thấy ko có chỗ dựa, cảm thấy cần tôn giáo đến mức này.

Ôi, mình ước, giá mà... Giá mà cái gì nhỉ? Chẳng biết, chẳng buồn biết nữa. Ước giá mà nó khác đi, mọi chuyện khác đi. Bế tắc. Cái gì cũng bế tắc. Nhưng rồi, lúc này nghĩ thế, lúc sau mọi chuyện lại đâu vào đấy, nó phải như thế, chẳng nhẽ cứ nghĩ mọi chuyện bế tắc thì thôi luôn, bỏ tất cả luôn?

Thôi, chẳng nghĩ tiếp nữa. Ngày mai trời lại sáng, mọi chuyện lại khác mà nhỉ. Ước, hy vọng, và tiếp tục sống :)).


Từ bao giờ hả ? anh cũng không nhớ nổi, nhưng:

Từ ngày ấy, không còn thấy những dòng tâm sự vui lẫn buồn, sẻ chia cảm xúc trong topic dành riêng cho các em.

Từ ngày ấy, em đã chính tay khép lại những kỉ niệm cũ, cho rằng sẽ tốt hơn để thực hiện những thay đổi mới mẻ cho chính mình.

Từ ngày ấy, dường như em chỉ càng buồn bã hơn, ủ rũ vì những điều gì đó mà người khác - hay ít nhất là anh - không được biết để chia sẻ cùng em.

Từ ngày ấy, em lặn tăm để thỉnh thoảng quay lại, nói như mình vẫn ổn.

Nhưng em ạ, không hiểu em đã làm sao, đã thay đổi gì, đừng tiếp tục làm mình buồn phiền và mệt mỏi thế nữa, em vẫn còn những người bạn xung quanh mà :)

Em hoài nghi về thế giới này, nơi mà tưởng như mọi thứ đều là giả dối, tối đen. Mở lòng mình như trước đi, em sẽ thấy vẫn còn những người quan tâm và thật sự tốt với mình đấy ;)

Thôi, chẳng nghĩ tiếp nữa. Ngày mai trời lại sáng, mọi chuyện lại khác mà nhỉ. Ước, hy vọng, và tiếp tục sống

Tomorrow is another day...

^^

Cuộc sống không hoàn toàn đẹp như tớ từng nghĩ nó phải như thế, nhưng cũng không hoàn toàn "bất công, nghiệt ngã", "giả dối và tối đen". Tớ đã tiếp tục sống, ước, và hy vọng... Ừ, tớ đã mất nhiều, nhưng cũng được nhiều không kém. Có phải cuộc sống nhanh đến chóng mặt ở đây làm tớ ngày càng không còn đủ sức và thời gian để nghĩ đến như tớ đã từng nghĩ? Tớ cũng không biết nữa. Có thời gian tớ lại vào đây, viết vài dòng. Có khi lại nghĩ đã lâu thế rồi mà Hải Anh vẫn còn suốt ngày tâm sự sao? Lại nghĩ phải mạnh mẽ, và lại thôi. Dù sao, tớ ít cảm thấy hối tiếc hơn rồi, vẫn dằn vặt, vẫn lo lắng, vẫn mấy nỗi buồn muôn thủa :)). Mọi chuyện chưa hẳn thông suốt, bế tắc vẫn cứ chồng ngày lại ngày ở đó. Quá khứ chưa hoàn toàn khép lại sao nói đến một tương lai rộng mở. Và tớ vẫn không tìm thấy... Nhưng tớ tin là ngày ấy sẽ đến, bây giờ tớ tin, ít nhất giây phút này. Tớ vẫn đang tìm kiếm...
 
:p Vì lỡ viết bài kia dài quá :(, nên chị/tớ/em (8-| nên xưng là gì bây giờ :-??) viết bài khác ạ :p.

@Huyền Anh: ^^ Tớ nghĩ là chừng nào bọn mình vẫn còn gặp nhau ko dưới 20 lần một tuần như bây giờ thì vẫn còn :D. Nhưng chỉ là, mình nghĩ nó là "cãi nhau", hoặc nghĩ nó là "một cơ hội để hiểu nhau hơn" 8-> =)) :x. Tớ biết, bây giờ tỉnh táo tớ nói vậy, lúc giận lên rồi thì ko còn biết gì nữa :(, cái mặt lại sẽ thật đáng ghét :D, lại sẽ ko nói gì hoặc đá đểu ấy 8-|... Mình phải tìm cách khác, tớ chỉ nghĩ thế. Cố gắng nói ra...\:d/...

@Chị Hằng: Em biết đến chị là em gái anh Việt trước :)) (hichic, em vẫn nhớ anh Việt nói chỉ nhận 2 em gái là chị Hằng và chị Phương, em đã buồn mất mấy tiếng liền =((), rồi biết về chị qua Huyền Anh :). Có lúc hồi nào em thấy buồn ghê gớm vì Huyền Anh có vẻ chia sẻ với chị nhiều hơn em rồi :p, sinh nhật cũng còn cùng chị đi làng SOS nữa... Thật trẻ con :p. Chị tha lỗi cho em. Nhưng cảm ơn chị vì đã luôn ở bên Benny. Đến bây giờ, em vẫn luôn cảm ơn chị vì điều đó :). Có những điều, em không thể làm được, vậy tại sao lại có thể không muốn người khác làm...

Em trả lời 4 câu hỏi của chị :).
1. Bạn thân. Em cũng ko biết mình có khái niệm bạn thân ko nữa :p. Nhưng nhìn vào group "Close friends" trong YM của em, thì thấy có 4 người.

Một người đã gắn bó với em suốt 4 năm cấp 2, ăn trưa cùng em 6 buổi 1 tuần, đi học cùng, ngồi cùng bàn, rồi ngồi nói chuyện tất cả các giờ giải lao, thậm chí sau tất cả các buổi học vẫn còn la cà... Chủ để nói chuyện ko bao giờ hết. Những buổi học đội tuyển toán muộn, một đứa cầm chổi, một đứa lo dòm đáp án của cô b-). Cùng nhau đi học muộn vì lo làm thiếp giáng sinh, trốn học đi xem đá bóng, rủ nhau đi chèo thuyền rồi rơi xuống hồ :)), ra hồ vẽ tranh rồi cũng ngã xuống hồ luôn :(, đi xe đạp trong mưa :x. Một người bạn em đã khóc hết nước mắt khi nhìn từng dòng máu rơi xuống cổ áo đồng phục trắng. Quỳnh vẫn cười, sao thế mày? Chỉ vì mải đùa mà để người bạn thân hơn ai hết ấy phải vào BV khâu đầu mấy mũi :(... Nhiều đến mức em ko còn nhớ hết nổi nữa. Đó ko đơn thuần là kỷ niệm, đó là cả một quãng thời gian ko bao giờ có lại, những việc ko bao giờ làm lại được, một Hải Anh không bao giờ như thế nữa... 2 đứa khác nhau, rồi chí hướng cũng khác nhau... Nhưng đến tận bây giờ, đó vẫn là một người bạn tuyệt vời trong số những người tuyệt vời. Hai đứa vẫn thấy thân nhau lắm, thậm chí ko thư từ, mà chỉ qua một vài blog comments, một vài emo :x:*, một hai dòng chữ, "Yêu mày lắm" :x.

Huyền Anh, và Trung Anh :x. Huyền Anh thì có lẽ không phải nói nhiều :D. Ấy với tớ gắn bó đến cái bàn cũng dùng chung, ngăn bàn chung, đi chung xe buýt, đi xe máy về cũng bố mẹ hoặc anh Chính kẹp 3 =))... Nhưng khác với Quỳnh. Tớ với ấy hay cãi nhau, mình lại cùng một điểm đến. Tị nạnh có khi đến 1 điểm trong bài kiểm tra :p:D. Kỷ niệm thì có lẽ cũng ko phải bàn. Ấy là người đã cùng tớ trải qua những giây phút hạnh phút và buồn nhất trong 3 năm cấp 3, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, và sau này nữa. (Không chắc có đến cuối ko vì vẫn còn tranh cái ai sống lâu hơn :D). Và có lẽ về Huyền Anh chị Hằng cũng hiểu chút nào đó, "For benny, sunshine, and friends". Topic ấy, là những gì tớ đã muốn nói. Còn bọn mình giờ đây đang rẽ sang 2 hướng rồi :D. Nhưng số phận hình như vẫn gắn chặt 2 đứa thì phải 8-> :x.

Trung Anh. Một lớp 10 không trọn vẹn. Một lớp 11 bận rộn của ấy với nào QG, Toefl, essays, Neo... Một mùa hè với 4, 5 lần chia tay :p. Một lớp 12 chỉ qua không nhiều lá thư vượt Thái Bình Dương :)). Và bây giờ đây, cũng chỉ vài lá thư về nơi ko xa lắm, nhưng ko sao gặp ấy được. Lý do ấy rất đặc biệt tớ không biết nữa. Nhưng trên đời này chỉ có một Trung Anh như thế, một người mà tớ đã nói với Huyền Anh, nói gì tớ cũng nghe ko cần hỏi lại. Người duy nhất ngoài mẹ tớ, mà mỗi khi tớ nói chuyện lại cảm thấy mình thật tệ, thật xấu tính... :(. Người nói câu "ấy bị điên rồi" nhiều hơn bất kỳ ai... Tớ ko biết nữa. Nhưng dù năm sau nữa lại vài cái thư sang tận US xa xôi kia, Trung Anh vẫn là Trung Anh :)):x. 9 năm rưỡi nữa ^^.

Và một người nữa, chỉ quen chưa đầy 8 tháng - "PG - Cậu yêu" :D. Tớ cũng lạ vì mình để cậu vào close friends. Tớ nghĩ, vì mình "Close" mà. Close về khoảng cách địa lý =)). Và từ từ, sẽ close cả trong sự cảm thông, suy nghĩ... <:p. Mình có nhiều thời gian mà :p. Nhưng tớ tin vào cảm giác ấy. Có cảm giác rất gần cậu. Khi tớ chưa nói chuyện với Trung Anh bao giờ, tớ đã thấy cảm giác này. Tớ tin mình ko nhầm :x.

:D A, sau khi viết một hồi, em đã nghĩ ra :p. Bạn thân của em là những người tuy xa ngàn dặm, một năm ko chắc đã gặp nhau vài lần nhưng luôn cảm thấy gần, và muốn gần; những người đang ở rất rất rất gần :)), và những người cả đang ở gần lẫn trong lòng cảm thấy gần. Tất cả những ai "close", dù theo nghĩa nào :).

2. Ryo. Đây là nickname Huyền Anh đặt ạ :p. Ryo bắt nguồn từ một buổi tối đẹp trời :D, ở bus stop trước nhà HuA. Em thích Annie, vì nó giống tên em, nhưng vì một lý do ko lấy tên đó được. Ryo từ Rio - hậu vệ trụ của tuyển bóng đã nữ lớp Toán =)):p. Và có lẽ, vì khi nghe lần đầu tiên "Không mà ấy, Ryo với chữ y cơ" :)), em đã thấy ừ, mình hợp với Ryo lắm. Thế rồi đợt đấy đang chuẩn bị cho dạ hội của Ams, 4 đứa vẽ tranh tường, chuẩn bị gian hàng, mấy ngày tối mịt mới về nhà. Một khoảng thời gian dài chỉ gọi nhau "Ryo", "Benny", "Luce", và "May". 4 cái tên ấy vẫn còn lại trên bức ảnh chụp năm ấy ^^... Và giờ, Ryo, Benny, Luce vẫn thế. Chỉ có May là như ngày nào "Tớ vẫn thích tên khác nữa, tên khác nữa...".

3. Sống xa nhà. Em đã cảm thấy vui, và buồn. Nhưng trừ ngày Tết ra, em chưa cảm nhận được việc sống xa nhà ấy. Những ngày đầu tiên khó khăn, mọi việc đều tự làm, em đã chỉ muốn về luôn, ở nhà có mẹ :(. Nhưng cũng chỉ thế. Chưa một lần khóc vì nhớ nhà. Ở đây tự do :). Ở đây, em thấy mình là người tốt, ít nhất cũng ko thấy mình hoàn toàn xấu và vô dụng. Ở đây em có bao người mong nhớ từ tận nơi xa. Khóc bất kỳ lúc nào mà không sợ cần phải có một lý do hợp lý. Không có những câu hỏi, ko thấy cả những "thực tế" cần biết mà bố vẫn nói, mọi người vẫn kêu hàng ngày... Nhưng buồn, buồn lắm, buồn mỗi khi nghĩ đến việc em tại sao lại có thể vui như thế. Buồn khi thấy người khác cuối tuần ríu rít gọi điện, viết thư. Buồn khi thấy ánh mắt sáng ngời của mọi người khi nói đến Tết về nhà, đến hè về nhà. Buồn biết bao khi em ko cảm thấy như thế...

4. Những lúc buồn chán hay mệt mỏi (còn nhớ nhà thì chưa ạ :(). Trước kia thì phong phú hơn, vì hồi còn ở nhà em rơi vào trạng thái nghiêm trọng hơn, tự hành hạ bản thân với hy vọng thoát khỏi bế tắc. Một cách trung thực, đã có một lần nghĩ đến chuyện tự sát :|. Hồi đó là ở bên này rồi. Lần đầu tiên em thấy tuyệt vọng vì nhận ra, không phải điều gì cứ cố gắng hết sức là làm được, khả năng của con người không hề vô hạn như người ta vẫn nói. Nhưng thường thì em ngồi khóc, nghe nhạc. Em nghe nhạc theo khoảng thời gian ^^. Mỗi bản nhạc, hay bài hát lại ghi nhận một khoảng thời gian khác nhau. Em ko biết có phải do mình ko có đủ kiên nhẫn để nghe hết cả một đĩa nhạc không, mà chỉ trừ khi idle, ko có việc gì làm, hoặc bật nhạc để học, thì em mới chọn ngẫu nhiên một folder nhạc, một album hay một đĩa nhạc. Còn lúc buồn hay vui, lúc suy nghĩ, nhạc là thứ giúp em ghi lại những khoảnh khắc. Em ko chọn bừa :). Lúc buồn hay mệt mỏi, em còn viết nhật ký, hoặc viết thư, hay có khi gọi một người nào đó để nói chuyện. Trước đó, sau này em ko biết. Nhưng người em gọi lúc đó là người trong lúc đó em thấy đặc biệt :).

:(( Em mỏi tay quá :(. Nhưng cứ mỗi lần trả lời thư, hay câu hỏi thế này em lại viết rất nhiều (ko biết nội dung có gì ko nữa :(). TrA kêu phải tập viết ngắn thôi ko thì ko đọc nữa :(. Lâu lâu rồi, em lại quên mất...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
1.Chị Hải Anh đang học ở NUS hay NTU ạ? Học về ngành gì hả chị?
2. Em đoán là chị thích đọc manga, không biết có đúng không :p. Nếu có thì từ trước đến giờ truyện nào chị thích nhất?

#:-s Cái này chị trả lời ko dài dòng được :p.

1. Chị đang học ở NUS. Học Food Science and Technology :)).

2. :x Em đoán đúng rồi, chị thích đọc manga lắm :x. Nhưng chị đọc cũng ko nhiều lắm :(. Hồi bé thì còn nhiều, lớn rồi bố mẹ cấm, phải mua lén nên ko mua được mấy truyện :(:(:(. Mãi đến hồi ko phải thi đại học, cứ mấy tiết Toán, rồi thì tiết Anh là chị chui vào hàng thuê truyện gần trường, cố đọc vớt vát trước khi đi :p:p. Mỗi ngày cứ phải 5, 6 quyển mượn bạn :)).

Chị thích nhất là Glass mask, chỉ tiếc là nó chưa kết thúc :(. Doraemon thì gắn liền với thời nhỏ, gắn liền với tưởng tượng và ước mơ. Candycandy là một bộ truyện ngắn nhưng tuyệt vời :x.

^^ Bây giờ chị làm mất hết bao nhiêu truyện rồi, chỉ còn đủ Glass mask, Candy, và Conan thoi :(. Trước khi đi đã giao cho thằng em ở nhà lo giữ bằng mọi giá :p, nhưng ko biết có được ko :(.
 
Đọc bài viết của em chị thấy thật chân thành và cảm động :).Chị nghĩ là chị còn rất nhiều điều muốn hỏi em nhưng mà tự nhiên cảm xúc như bị đóng băng lại vậy.Có lẽ phải ngày mai chị mới nghĩ ra được chị đang muốn hỏi gì mất.Nhưng có một điều chị chắc chắn đấy là em là một người bạn tuyệt vời của benny và bất kì ai được em coi là 'close friends'.Hãy giữ mãi những tình bạn ấy em nhé!
Mà tự nhiên chị thấy em giống chị ghê có một dạo vào TSVB suốt viết nhiều và thật nhiều như để trút hết cảm xúc trong lòng rồi sau đấy lại lặn mất tăm.Và một ngày kia lại quay trở về và tìm thấy một cảm giác thật lạ...Thật gần gũi, em nhỉ?
 
Cảm ơn chị vì đã nói như vậy ^^. Đúng rồi chị à, lâu rồi, đọc lại, thấy là lạ, vừa vui, nhưng cũng hơi buồn, có khi thêm cả tiếc nuối nữa...

^^ Đợi câu hỏi của chị.
 
Đây, thế anh hỏi 1 2 câu vui vui nhé :D

Em tự thấy mình là một người dễ mất bình tĩnh, hay là người có khả năng điều khiển cảm xúc của mình dễ dàng? Điều đấy đã từng mang lại kết quả (hay hậu quả) gì quan trọng (hoặc nghiêm trọng) chưa?
 
1. Chị ơi chị yêu lớp cấp 1, lớp cấp 2 hay lớp cấp 3 nhất?;;)
2. Chị thấy con trai lớp Toán thế nào (lớp chị ấy ;)) )? Cả con gái lớp Toán nữa? ;;).
 
Đây, thế anh hỏi 1 2 câu vui vui nhé :D

Em tự thấy mình là một người dễ mất bình tĩnh, hay là người có khả năng điều khiển cảm xúc của mình dễ dàng? Điều đấy đã từng mang lại kết quả (hay hậu quả) gì quan trọng (hoặc nghiêm trọng) chưa?

Câu này em thấy khó trả lời quá à :p. ^^ Em nghĩ mình không phải là một người dễ mất bình tĩnh, trong nhiều trường hợp (không phải mọi trường hợp 8-|). Nhưng có lẽ em càng không phải là người có thể điểu khiển cảm xúc của mình dễ dàng. Điều này thể hiện rõ khi vui, khi buồn, lo lắng và không hài lòng :D. Vui là mặt mày hớn hở, cười từ sáng đến tối. Buồn thì ủ rũ, không nói được gì, lo lắng cũng vậy, còn ko hài lòng thì dù có cười nhưng trên mặt vẫn hiện ra mấy chữ to "Chẳng ổn chút nào hết", "không thể như thế đc" :|:|. Nhưng nếu ko điều khiển cảm xúc tốt thì khó mà diễn kịch được ^^. Lúc diễn kịch hoặc bình thường ko trong trạng thái "thật" nào thì em lại thấy mình làm gì cũng được :D. Muốn vui có vui, muốn buồn có buồn, muốn rơi nước mắt có nước mắt... Nhưng ko hài lòng thì em vẫn chưa nghĩ ra hướng giải quyết :(. Em thấy cảm xúc của mình ko được rõ ràng lắm, rất phức tạp :|. Có lúc này lúc khác. ^^ Em nghĩ thì có lẽ ko phải mình ko có khả năng kiểm soát và điều khiển cảm xúc, mà có thể chỉ là chưa thực sự muốn một cách nghiêm túc :).

Kết quả đáng ghi nhận của việc điều khiển cảm xúc là tỏ ra buồn vui được lúc nào cần, khi nào bị bắt nạt thì ko đau cũng khóc nên từ sau mọi người nhường hết :D (hồi cấp 2 thôi ạ :p). Trốn học hoặc làm điều gì sai trái vẫn về nói với mẹ tỉnh như ko có gì :| (nghe thật đáng sợ). Quan trọng nhất là khi diễn kịch có thể đặt mình vào hoàn cảnh và tâm trạng của nhân vật ^^. Hậu quả của việc ko thể điểu khiển cảm xúc thì em thấy nghiêm trọng nhất vẫn là việc nhận quà :p. Em ko hay bóc quà trước mặt người tặng, vì khả năng 80% là sẽ ko thích, và sẽ ko bao giờ nói được là "Ôi thật tuyệt vời" mà người ta ko nhận ra mình nói dối :(.
 
1. Chị ơi chị yêu lớp cấp 1, lớp cấp 2 hay lớp cấp 3 nhất?;;)
2. Chị thấy con trai lớp Toán thế nào (lớp chị ấy ;)) )? Cả con gái lớp Toán nữa? ;;).

:smoking: Trả lời một cách thật lòng, chị yêu lớp cấp 3 nhất. Không thể yêu lớp cấp 1, và cấp 2 nhất được khi chị thực sự ko nhớ nổi tên của một nửa số bạn bè hồi cấp 2 :(, và chục người thôi hồi cấp 1 :)( trong số ấy thì đến 8/10 giờ ko biết đang ở đâu rồi).

Cấp 1 chị cũng nhớ, có kỷ niệm, nhưng còn quá nhỏ. Dù sao đấy cũng là những năm duy nhất mà chị còn biết đến "ra ngoài chơi với bạn hàng xóm". Cũng ko nhiều, nhưng còn có. Chỉ trừ những lúc đến trường, còn chị ko mấy khi ra khỏi nhà ^^. Những gì còn đọng lại bây giờ cũng chỉ là mấy câu chuyện, trò chơi mơ mộng đến ko thể ngờ, người lớn có thể cho là ngớ ngẩn :(. Trong đó có 4 thứ chị còn nhớ nhất.

Một là Vương quốc mặt trăng (hội con gái), Trái Đất (Con trai), và một số bị gán là Vương quốc bóng tối. =)) Em có đọc Sailormoon ko :D.

Hai là Tây Du Ký với quạt ba tiêu là cái xẻng hót rác =)).

Ba là, mỗi một góc trong sân trường có một cái tên, đại diện cho một khách sạn 5 sao để mấy đứa con gái "nghỉ chân" mỗi giờ ra chơi :D.

Bốn là, bọn mình có sứ mệnh đặc biệt đi cứu Trái Đất. Có một list những câu thần chú trong mọi hoàn cảnh, có tín vật nhận ra nhau là cái chốt cửa :)). Trong số ko biết bao nhiêu câu thần chú đó, có 1 câu "Trin sơn" (ko nhớ sao có cái tên đó :|) là câu thần chú trong mọi hoàn cảnh. Đau bụng cứ kêu là khỏi liền :)). Nghe thật vớ vẩn khó tin. Nhưng đến bây giờ chị thỉnh thoảng vẫn làm thế :D. (Thử xem ;))).

Cấp 2. Kỷ niệm thì nhiều vô kể. Từ lớp 6 đã bản kiểm điểm (nhưng tự ký :D), mang túi nước ném nhau khắp sân trường. Rồi xếp hàng đá đít bạn đi hót rác :(.

Lớp 7 thì đi tham quan xong rồi thích một bạn trong lớp. Ai ngờ bạn gái của bạn ý lại ghê gớm quá, trêu nhau thế nào mà gọi cả hội ra đòi xử :|. Cãi nhau ko được, đành phải hỏi "Thế cậu được mấy phẩy" (8-} bó tay, bạn ý học ko giỏi mà :p). Rồi diễn kịch 2 lần ở lớp, 1 hài kịch thành công, 1 bi kịch thất bại (khi mình khóc, cả lớp cười :(). Diễn văn nghệ, hát nhưng đến tiết mục của lớp thì mất điện, ko có micro và nhạc.

Lớp 8 ko mấy ấn tượng, ko nhớ lắm, hình như có đi vẽ tranh. Lớp 9 thì thôi rồi, cổ vũ bóng đá cho con trai lớp, trốn học, bị gọi điện về nhà, bị dọa đuổi khỏi đội tuyển toán, đi học muộn bị đình chỉ học 3 ngày :D. Con trai con gái rất đoàn kết, toàn chơi "úp sọt", cứ giờ ra chơi là ngồi quây quần nói chuyện :x, con trai đá cầu, con gái tán phét :p. Ngồi cả ngày để cắt dán băng rôn rồi đủ các thể loại để cổ vũ mấy đứa biểu diễn văn nghệ ở trường. Đi chèo thuyền với ko lần nào ko xuống nước, đi trượt patin đến rách cả quần, về bảo trời mưa 8-|, đi hết sinh nhật này đến sinh nhật khác... Là lần chia tay duy nhất mọi người đều đã khóc. Những năm duy nhất cảm nhận được sự gắn bó đến như vậy ^^.

Cấp 3. Lúc nào lớp cũng chỉ có khoảng 30 người, nên dễ nhớ :p. Kỷ niệm nhiều, nhưng chị xin được giữ lại. Mọi người ai cũng lớn hơn rồi, có mục tiêu hướng tới nữa rồi, bắt đầu nhìn đến tương lai rồi, ko chỉ đơn thuần chơi cho thỏa thích như trước. Sự gắn bó trên tập thể là khó có thể được. Nhưng có sự đồng cảm, chia sẻ. Cấp 3 khác, chia tay không nhiều nước mắt. Đến lúc chia tay bao người đã đi mất rồi. Đến hè lớp ko còn đến một nửa ^^. 3 năm với chỉ 1 lần tham quan. Có thể đó là ít, nhưng chị thấy từng ngày cấp 3 đó đều rất tuyệt vời. Có thể giờ nghĩ lại mới thấy nuối tiếc, giá mình sống hết mình hơn như thế... Nhưng, chị thích cấp 3 nhất, một lớp đặc biệt với những con người đặc biệt :).

:smoking: Con trai lớp Toán à :D. Chị thấy nhé, chỉ nói lớp chị thôi :p. Con trai lớp chị bị chê lắm trong khoản "không giống dân toán". Các câu chuyện mở đầu ko bao giờ bằng Toán hay bất kỷ môn học nào :)). Con trai lớp Toán gì mà không hài hước và dí dỏm như bên Toán SP (Trích của lớp trưởng Minh Phương, hihi, con trai lớp mình dí dỏm kiểu khác đấy :D). Con trai lớp Toán gì mà trên bàn lúc nào cũng Toefl với Alevel :-??. Chơi bi-a và dota thì thôi khỏi nói 8-}. Bùng học nhiều nhất trong lịch sử (cứ đến tiết nào dễ bùng, mà tiết dễ bùng là 60% tổng số tiết, các bạn nam đồng loạt sách cặp ra về :D, "hôm trước ông bùng rồi hôm nay đến lượt tôi".

8/3 các bạn nam tổ chức từ A-Z. Lớp 11 bún chả + Karaoke bét nhè + bốc thăm "ko ngẫu nhiên" quà :)). Lớp 12 ngày 20/10 dẫn các bạn nữ xinh đẹp đi ăn lẩu :D, ai ngờ hết gần 1T, ko đủ tiền nhưng nhất định "Cậu cất đi", ko để các bạn nữ chi. Vừa nói dứt lới một bạn nam phi vào, "Đây rồi anh em ơi" :eek: =)). Lại còn vẫn sống chết "Karaoke nữa nhé" :D. 14/2 các bạn bùng học đi mua bánh gato, bình thường đi bi-a điện tử trót lọt, đúng hôm việc chính nghĩa thì lại bị bắt 8-}. Về đến nơi đã thấy phụ huynh ngồi chờ :(:)(:)((. Hoa hồng và bánh gato ăn trong nước mắt :D:D:D. Tết đi chơi con gái đòi về xem phim. Đèo về tận nơi tận chốn, trước khi thả xuống còn hỏi có tiền chưa, cầm mà đi thuê phim nhé rồi mới đi điện tử :)). Thế nào ko biết chứ trước mặt con gái sỹ diện phải biết. Ko chịu uống nước mía vỉa hè :|, mà cứ phải Highland hoặc City view, dù ngày mai đây có thể nhịn đói =)). Buồn gì cũng ko nói, lúc nào cũng ổn lắm ổn lắm [-x. Con gái đá bóng con trai đi cổ vũ nhiệt tình... Chị ko nhớ hết :D. Con trai lớp Toán có lẽ ko được như lớp Lý, lớp Hóa, nhưng mà chân chất và tốt bụng :D. Trông thế thôi chứ làm mặt buồn là gì cũng chiều hết :)):p:x:x.

Con gái thì ^^, 12 thành viên đều là những người vô vô cùng đặc biệt :x. Trừ 4 người chị không có cơ hội nhiều để tiếp xúc, nhưng cũng dám khẳng định đây là 12 con người có một ko hai mà sau này mãi mãi ko gặp được những người như thế :x. Và một khẳng định, ko giống lớp Toán từ trước đến nay :D. Từ vẻ ngoài :D, đến nói chuyện, đến tính cách,... Một lần nữa Toán ko phải là một topic thú vị. Cuộc sống có nhiều chuyện hơn mà :)). Quần áo, đầu tóc, bạn trai, bạn gái, gia đình, con cái, sự nghiệp, quá khứ, tương lai, đủ các thể loại sách truyện, phim ảnh, nhạc nhẽo, từ giờ này sang giờ khác không bao giờ kết thúc. Mỗi người lại có một biệt tài nào đó ^^. Ai cũng ngọt ngào và dễ thương. Con gái lớp Toán tham vọng nữa chứ :D, nhiều hoài bão. Giờ quá nửa đã không ở VN nữa rồi, trên còn đường chinh phục ước mơ :). Mỗi người mỗi ngả. Cũng ít thư từ, liên lạc. Hihi, vẫn nhớ cậu sẽ cải cách giáo dục, rồi tớ sẽ xây lại trường, tớ sẽ phụ trách nội thất, mai sau mình xây cả một khu nhà lớn để về già ở với nhau, con của cậu sẽ kết hôn với con của tớ... Mơ mộng, nhưng ko phải là những người thiếu thực tế ^^. Đó thực sự là những người đặc biệt... :x.

picture0142cd2.jpg




picture016uu6.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hihi, chị hỏi em thêm mấy câu nữa nhóc nhé:
1.Xa HN, em nhớ điều gì ở HN nhất?
2.Lên đại học em có cảm thấy cách học và môi trường học khác cấp 3 nhiều lắm ko?
3.Đã bao h em cảm thấy hối hận vì điều gì chưa?Và em đã làm gì khi ấy, chấp nhận nhưng ko sửa chữa hay cố gắng vượt qua bản thân để nói một lời xin lỗi.:).Câu hỏi của chị có lủng củng quá ko nhỉ?:p
 
Em xứng đáng được nhận huy chương về việc viết bài dài [-o<

Anh hỏi thêm nhé :D
- Khi em buồn, điều gì có thể giúp em vui nhanh nhất?
- Khi em vui, điều gì có thể làm em nổi cáu hay buồn bực ngay lập tức?
- Em thích cuộc sống sôi động hay bình lặng?
 
^^ Việc được nhận huy chương viết bài dài này nó mang nghĩa nên vui hay cần sửa chữa à anh 8-| :p. Nhưng lần này quyết tâm viết ngắn :smoking:, trả lời mấy câu trong 1 bài luôn b-).

@Em Linh: :x. Chị đọc câu này từ đêm qua hoặc sáng sớm nay ko nhớ :D, căn bản dạo này đêm ngày như một =((. Ko trả lời ngay được bởi vì ko biết trả lời thế nào ^^. Hôm nay sau khi rơi vào một số "hoàn cảnh" nhất định :D, kết hợp những gì đã xảy ra :smoking:, chị nghĩ điều đáng sợ nhất với chị bây giờ là mất hết hy vọng (có phải là tuyệt vọng ko nhỉ) vào bản thân. Chị đã suýt vài lần rồi, nhưng đều đã may mắn đứng dậy được :). (Bây giờ ngồi đây yên bình nói vậy thôi :|, chứ cứ thử có con nhện ngồi bên cạnh xem 8-} :(( :D).

@Chị Hằng:
1. Xa HN, em nhớ nhiều thứ lắm :p. Nhưng chỉ khi thấy thiếu mới nhớ thôi ^^. Còn cái mà lúc nào cũng thiếu (nên lúc nào cũng nhớ) và ko hiểu thế nào là thiếu :)-??) là 3 thứ: thời gian ngồi trên xe buýt đi qua phố Kim Mã nhìn bằng lăng, rồi đi từ hồ Gươm rồi lại quay lại hồ Gươm; Vườn Bách Thảo, và cái ban công trước phòng của em :).

2. Em thật sự chưa nghĩ về điều này :p. Em có thấy khác, ít thời gian nghĩ ngợi 8->, ít thời gian làm những việc mình thích hơn (có lẽ điều này là do em trong việc quản lý thời gian thôi :(), tốc độ nhanh hơn, có lẽ vì vậy mà đôi lúc hơi qua loa, thiếu hứng thú hơn và thời gian để tiếp thu, "tận hưởng" kiến thức. Về từ "tận hưởng" em thật sự thấy vậy. Đôi lúc muốn từ từ nghiền ngẫm cũng ko thể được :|. Những môn em thích bây giờ được học sâu hơn, thầy hay, sách hay, trò giỏi, nhưng chi có điều nhanh quá, ko có chuyện mỗi tối đi ngủ đọc một tí như xưa :(. Còn lại thì có lẽ học ít phụ thuộc hơn, chú trọng sáng tạo cá nhân, rồi đề cao phối hợp, cộng tác, trong nhóm, tập thể... Em gặp nhiều khó khăn trong việc làm theo nhóm :(, và đang phải tìm cách khắc phục :(:)(.

3. Hối hận, có lẽ em thường hay gặp ^^. Hối hận ngay khi đưa ra một quyết định nào đó, hối hận ngay sau khi nói một điều gì đó... Khi đưa ra quyết định mà hối hận thì thường hình như em phải làm tới :|. Còn vì một lời nói thì em tự nhủ lần sau ko nói vậy nữa ^^. Nhiều khi nó cũng gây ra hậu quả ko nhỏ, thường thì em cứ chấp nhận vậy :|, có khi vì bảo thủ, tự ái, lòng tự tôn cao nên ko muốn thừa nhận... Nhưng một số ít lần em đã vượt qua được bản thân để nói lời xin lỗi :). ^^ Hình như chị cũng đọc một số bài viết của bọn em hồi đó, một giai đoạn khó khăn...

@anh Việt:
Câu 1&2 em thật sự chưa nghĩ ra :(:(:(.

Còn câu 3 thì em thích một cuộc sống thiên về lặng, nhưng vẫn có sóng ^^, tĩnh có động. Bình lặng có sôi động :)). Nhưng không phải ngược lại ^^.

=D> Done. 2 câu của anh Việt để em nghĩ nốt :)). Hôm nay Hải Anh vừa qua được giai đoạn mở đầu của một chuỗi những ngày mệt mỏi và căng thẳng :(, kết quả ko mấy khả quan nhưng có tự tin chiến đấu tiếp ạ :D.
 
Hầy, nếu em vẫn có hứng trả lời thì cứ trả lời nhé :D nhưng nếu thấy bí quá thì bỏ qua 2 câu đấy cũng được em ạ :D Tại vì anh hỏi cả 3 câu với mục đích nhận được câu trả lời xuất hiện lập tức khi em đọc câu hỏi (giống như là phản xạ khi vấn đáp trực tiếp :p), chứ nếu em phải mất công suy nghĩ nhiều thì nói chung là câu trả lời không nói lên nhiều nữa rồi :p
Thôi để mọi người hỏi, lúc khác có hứng anh hỏi tiếp sau nhé :smoking:
 
:D Lúc em đọc mấy câu hỏi của anh em cũng đoán là cần có câu trả lời ngay :p. Câu 3 thì có ngay rồi, dù chỉ là một ý tưởng nào đó :)). Còn 2 câu đầu thì thực sự là em ko có ^^. Em nghĩ là nghĩ nữa chắc cũng ko ra :p.

Cảm ơn anh hihi ^^.
 
1. Từ trước đến bây giờ, thời gian nào là lúc chị cảm thấy khủng hoảng, bế tắc nhất? Chị đã vượt qua nó như thế nào?
2. Chị có nghĩ mình là 1 người tham vọng không?

8-3, em chúc chị Hải Anh càng ngày càng xinh ;;), lúc nào cũng học giỏi ;;), ít stress (trng học tập và cuộc sống) :p,... Wish you everything :x
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên