Điều gì làm nên Việt Nam?????

Trịnh Thường Trường An
(che_guevara)

Active Member
--Thấy các anh bàn luận nhiều về kinh tế, đàn em cũng mở thêm 1 cái chủ đề về văn hoá cho đủ bộ:D

--Đã bao giờ chúng ta đặt câu hỏi là vì sao Việt Nam từ lâu có hơn 54 dân tộc mà lại không bị chia nhỏ thành khoảng 54 quốc gia. Ngay từ thời người Việt còn "ăn lông ở lỗ", bị Trung Quốc đô hộ, cả 54 dân tộc đều chiến đấu vì 1 mục tiêu chung: giành lại quyền tự chủ. Trong thời phong kiến, các ông vua Đại Việt đều chủ trương giữ quan hệ tốt với các dân tộc thiểu số. Nhưng vì sao phần lớn những người dân tộc thiểu số hồi đó lại đi theo Đại Việt chứ không theo Trung Quốc, đất của họ vẫn tự coi là Đại Việt chứ không phải là đất của Trung Quốc. Để ý rằng thời đó Trung Quốc ở tít phía Bắc, quá xa cho các dân tộc phía Nam có thể buôn bán thuận lợi, hơn nữa Trung Quốc luôn cho mình là thượng đẳng và các dân tộc phía Nam bị gọi là man di. Còn các dân tộc phía Nam thời đó có thể trao đổi hàng hoá với nhau dễ hơn với Trung Quốc và chịu chung 1 số phận bị áp bức, bị coi là "mọi" nên phải chăng có một "cái chung" nào đó hình thành giữa 54 dân tộc thông qua việc trao đổi, buôn bán, đi lại và dần dần được gọi là "văn hoá"? :-?

--Một vấn đề nữa là tại sao trong suốt mấy trăm năm ở Việt Nam chưa thấy xuất hiện 1 cuộc chiến tranh thanh trừng sắc tộc nào. Nhìn vào các nước khác như Liên bang Nam Tư (cũ), Đế Chế Ottoman (nay trung tâm của nó là Thổ Nhĩ Kỳ), Đức, Iraq và đặc biệt là các nước châu Phi, chuyện dân tộc đa số giết người thiểu số để "thanh lọc chủng tộc" xảy ra như cơm bữa. May mắn là Việt nam chưa có cuộc tàn sát nào như thế. Chúng ta đang có 1 chính sách đoàn kết dân tộc tương đối tốt và cần phát huy nếu muốn giữ tình hình yên ổn để mà làm ăn.

--Trong thời buổi hội nhập ngày nay, chuyện người nước ngoài đến Việt Nam làm ăn sinh sống sẽ không còn hiếm nữa. Hiển nhiên là họ sẽ đem theo văn hoá của Tổ quốc họ vào Việt Nam. Chúng ta sẽ làm gì? Bắt họ đi theo văn hoá Việt Nam hay dung hoà văn hóa của họ vào văn hoá Việt Nam. Và nếu dung hoà thì dung hòa như thế nào. Người Mĩ có 2 thuật ngữ cho vấn đề này:

1. "salad bowl" chỉ sự kết hợp của các nền văn hoá nhưng không hoà nhập tạo thành văn hoá chung. Giống như khi trộn salad thì cà rốt vẫn là cà rốt, khoai tây vẫn là khoai tây.

2. "melting pot" chỉ sự hoà nhập giữa các nền văn hoá để tạo thành văn hoá mới. Giống như khi nung chảy đồng với thiếc rồi đổ chung vào 1 khuôn thì sẽ có 1 thứ kim loại mới vậy.

Chúng ta có 1 nền văn hóa riêng và chúng ta muốn bảo tồn nó, nhưng sẽ thật không hay khi cứ trưng bày nó trong tủ kính. Còn nếu muốn phát huy nó thông qua việc học hỏi các nền văn hoá khác thì nên đi theo kiểu nào, "salad bowl" hay "melting pot", mọi người cùng thảo luận nha.

--Khi nói về công nghiệp hoá, nhiều người sẽ nói Việt Nam nên học tập phương Tây. Nhưng "học tập" là học tập cái gì và như thế nào? Chúng ta học công nghệ của Âu Mĩ nhưng có nhất thiết phải học luôn cả lối sống của họ không. Tất cả các nước công nghiệp hoá không phải phương Tây đều phải trải qua 2 thử thách là "công nghiệp hoá" và "phương Tây hoá". Phải chọn giữa 2 cái này quả thực không hề đơn giản. Nếu hoàn toàn theo Tây, quay lưng lại với văn hoá dân tôc thì có nghĩa là đánh mất chính mình. Còn nếu quá tin tưởng vào tổ tiên mà bảo thủ, không chịu tiếp thu cái mới thì sớm muộn cũng bị thôn tính. Phần lớn các nước châu Á trước đây đều đóng cửa không chịu cải cách nên bị tư bản phương Tây thôn tính. Nhưng ngược lại, trong chiến tranh lạnh, Thổ Nhĩ Kỳ muốn nhanh chóng được gia nhập EU nên phủ nhận quá khứ của mình là người Hồi giáo, sau khi LX tan rã, vai trò quân cờ chính trị không còn thì Thổ Nhĩ Kỳ bị phương Tây bỏ rơi và hiện nay đang phải đi tìm lại quá khứ của mình. Thành công hơn cả có lẽ là Nhật Bản khi vừa công nghiệp hoá, vừa giữ được bản sắc của dân tộc mình. Một vấn đề mà người châu Á hiện nay đang gặp phải do áp dụng lối sống phương Tây là bệnh tật. Một trong những bệnh đó là bệnh ung thư vú đang ngày một phổ biến ở châu Á. Nguyên nhân là do phụ nữ ở các vùng phát triển của châu Á (Hồng Kông, Singapore) bận bịu công việc nên thích có con muộn và họ thích ăn kiểu Tây, quá nhiều chất đạm và mỡ hơn kiểu truyền thống, nhiều rau xanh. Đến phần của Việt Nam, chúng ta sẽ làm gì, và làm như thế nào?:-/

--Trình độ của em có lẽ chưa đủ để diễn đạt vấn đề này mạch lạc hơn, mong mọi người cùng góp ý.
 
Tớ nghĩ là sẽ theo kiểu melting pot. Văn hoá các nước khác du nhập vào cũng rất hay, tài sản của cả nhân loại mà, chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội học hỏi. Mình mà sống một mình một kiểu mà không thay đổi thì hơi khó.

Theo tớ hiểu ý cậu muốn nói là hoà nhập nhưng không hoà tan.

Ý kiến tớ như sau:
Chúng ta có một nền văn hoá riếng (hình như ảnh hưởng Trung quốc quá nặng, không được unique cho lắm).
Để phù hợp với tình hình mới, văn hoá của chúng ta sẽ thay đổi.
Cái thay đổi đó có thay đổi do chúng ta tự tạo ra và thay đổi do các văn hoá nước ngoài nhập vào.
Nếu có sự cân bằng giữa cái gì giữ lại, cái gì tạo mới và cái gì học hỏi ở nước ngoài thì tớ nghĩ sẽ đạt được điều trên.
 
Có ý kiến cho rằng nếu coi đất nước như 1 chiếc đồng hồ, thì tốc độ đổi mới đối với mỗi lĩnh vực khác nhau cần khác nhau: kinh tế là kim giây, chính trị là kim phút, và văn hóa là kim giờ.

Mà mình nghĩ hình như em An đã hiểu nhầm một cách căn bản ý nghĩa / mục đích của thuật ngữ "melting pot" khi nói nó có nghĩa là hòa nhập các nền văn hóa khác nhau thành một nền văn hóa đồng nhất? Vì người Mỹ đặc biệt trú trọng, đề cao việc giáo dục con em mình tôn trọng sự khác biệt cơ mà, mình nghĩ vậy.

Thân,
thằng mèo hen
 
--Em nghĩ là "melting pot" chỉ 1 sự hòa nhập các nền văn hóa để tạo ra văn hóa mới. Người Mĩ chú trọng việc giáo dục tôn trọng sự khác biệt để các nền văn hóa cùng có thể tồn tại song song trong 1 đất nước và dần dần con người của các nền văn hóa khác nhau sẽ học hỏi cái hay của văn hóa khác. Nếu không tôn trọng lẫn nhau thì sẽ khó có thể học hỏi lẫn nhau được.
--Định nghĩa "melting pot" nằm ở trang này http://en.wikipedia.org/wiki/Melting_pot
 
Đồng thời trước khi đi vào thảo luận việc bảo tồn, hòa nhập văn hóa Ta và Tây như thế nào, nên hay không nên, thì mình nghĩ em An nên phân tích, mô tả sơ qua cụ thể những điểm nổi bật, đặc trưng của 2 nền văn hóa Tây, Ta. Từ đó người đọc, thảo luận có cho mình hình dung một thước đo tiêu chuẩn trong đầu để so sánh, đánh giá rõ hơn những điểm khác biệt, hay, dở giữa chúng, tiếp đến có thể lựa chọn cái gì cần ở lại, cái gì cần cho ra đi, cái gì cần học tập, tiếp thu, cái gì cần phòng ngừa, phòng tránh, v...v và v...v...

Thân,
thằng mèo hen
 
Trịnh Thường Trường An đã viết:
--Em nghĩ là "melting pot" chỉ 1 sự hòa nhập các nền văn hóa để tạo ra văn hóa mới. Người Mĩ chú trọng việc giáo dục tôn trọng sự khác biệt để các nền văn hóa cùng có thể tồn tại song song trong 1 đất nước và dần dần con người của các nền văn hóa khác nhau sẽ học hỏi cái hay của văn hóa khác. Nếu không tôn trọng lẫn nhau thì sẽ khó có thể học hỏi lẫn nhau được.
--Định nghĩa "melting pot" nằm ở trang này http://en.wikipedia.org/wiki/Melting_pot

Khờ khờ, thế hóa ra là từ trước tới nay mình toàn nhầm nhọt sang trồng trọt, vì cứ đinh ninh là văn hóa, giáo dục Mỹ đề cao duy nhất kiểu model "salad bowl".

Cảm ơn em An đã giúp chị nhận thức được vấn đề đầy đủ, toàn diện hơn. :*

Thân,
thằng mèo hen
 
Cái riêng ỏ nước khác ko có sẽ làm nên VN thế thôi.
 
Cấu thành nên Việt Nam gồm 1 số yếu tố chính nhất là : Lãnh thổ , con người & văn hóa . Điều làm nên đặc trưng của VN là văn hóa.Mỗi dân tộc , quốc gia có 1 nền văn hóa khác nhau , ko có sự rập khuôn lớn ( Nếu có chỉ na ná nhau ).
Văn hóa Việt được cấu thành bởi văn hóa đa phong của 54 dân tộc trong đó văn hóa Việt ( Kinh ) là chất chủ đạo . Nó tạo ra 1 bản sắc VN riêng biệt so với thế giới.
 
--So sánh 1 tí về văn hóa Việt với văn hóa Tây cho vui (ai thấy có khiếm khuyết gì sửa giúp mình nha, cám ơn trước :D)

--Văn hóa Việt có ảnh hưởng của văn hóa Trung Quốc, đặc biệt là Khổng giáo
Về tư tưởng: vẫn còn nhiều tư tưởng theo kiểu kinh viện. "Vì sao thế, bởi vì nó thế, hỏi nhiều" là 1 ví dụ thường thấy. Tư tưởng kinh viện kiểu này nếu nặng quá dễ dẫn đến tình trạng trì trệ trong tư duy. Trì trệ trong tư duy thì không khá lên được. Mặt khác, điều đó cũng giúp hình thành tính kỉ luật của người Á Đông nói chung và người Việt nói chung. Kinh tế cũng phần nào ảnh hưởng đến văn hóa. Trước giờ toàn theo kinh tế kế hoạch đến tận 1986 nên cung cách làm việc cũng hơi chậm chạp, dựa dẫm vào người khác phổ biến.

--Phương Tây (Mĩ & châu Âu): Chế độ phong kiến châu Âu hình thành theo kiểu cát cứ, nhà nước không có quyền lực vững chắc kiểu độc tài như phong kiến phương Đông nên văn hóa phương Tây thời phong kiến không có dấu ấn đậm nét, văn hóa phương Tây chủ yếu được nhắc tới sau cách mạng tư sản. Tư tưởng dân chủ tự do có ảnh hưởng lớn tới văn hóa, nó giúp người ta suy nghĩ từ nhiều phía. Chính điều đó dẫn đến ý tưởng mới và phát minh mới, thúc đẩy kinh tế đi lên. Kinh tế đi lên, mức sống cao thúc đẩy nhu cầu giải trí như âm nhạc, thể thao, ví dụ như hiphop mà nhiều bạn vẫn khoái í (có cả mình nữa). Mặt khác, tự do quá mức có thể hiểu như 1 kiểu vô chính phủ, đâu có thể nói là "tui đánh bom vì tui thích thế" đâu :))

--So sánh tí để thấy là hiện nay chúng ta đang thiếu gì và thừa gì. Tự do quá mức thì Việt Nam chia nhỏ thành 54 nước đi là vừa >:). Nhưng nếu kìm hãm quá mức thì có mà nghèo rớt mùng tơi :D
 
Kinh tế là nguồn gốc mà . Tất nhiên kinh tế chi phối chính trị & mọi mặt đời sống xã hội.Nền kinh tế hội nhập đã làm bão hòa khá nhiều nét đặc trưng của văn hóa Việt , vì vậy mới có chủ trương " Hòa nhập nhưng ko hòa tan " chứ.
 
Anh tầm lày chúng ta nên nghĩ xem how to do it hơn là What should to do... :D
 
Tự do tư tưởng là linh hồn của Sức sáng tạo.

Vì vậy đề cao tự do cá nhân là cần thiết và đúng đắn. Tuy nhiên tự do cũng có giới hạn của nó (nói một cách trần trụi và luýnh như các cụ vẫn hay bảo là "tự do trong khuôn khổ" :D) để tránh dẫn tới những vấn đề văn hóa xã hội nghiêm trọng như sự suy giảm của: tính cộng đồng, các giá trị, truyền thống gia đình - không phải bởi chúng cao cả, đẹp đẽ, mà là bởi những điều này lại có những tác động, ảnh hưởng trực tiếp tới sức khỏe tâm lý của con người (điển hình bệnh tâm lý thường thấy ở xã hội Mỹ là chứng trầm cảm).

Giải pháp khả thi cho vấn đề thúc đẩy, tạo điều kiện cho tự do cá nhân ở xã hội Ta một cách hệ thống, cục bộ là khởi đầu từ các phần tử cấu thành của nó: gia đình - mô hình thu nhỏ của xã hội. Thế hệ thanh thiếu niên khó có thể giành được tự do tư tưởng trong khi vẫn phải phụ thuộc vào cha mẹ về mặt tài chính. Đến đây ta lại vấp phải bài toán Kinh tế muôn thuở là làm sao Đảng và Nhà nước có thể tạo nhiều công ăn, việc làm cho các bạn trẻ chưa bằng cấp; đồng thời Nhà trường giúp đỡ cho học sinh, sinh viên bằng cách cung cấp các nguồn học bổng, hỗ trợ tài chính; v...v và v...v...

Nói chung khó khăn vẫn ở chỗ có thực mới vực được đạo.


Thân,
thằng mèo hen
 
--Có người nói âm nhạc phản ánh xã hội, điều đó tương đối đúng. Em đã nghe qua nhiều loại nhạc Việt như nhạc nhẹ, rock, rap (nhạc dành cho thanh niên) và nhận thấy là số bài hát mang tinh thần bi quan chiếm số lượng áp đảo. Chuyện chán đời là chuyện bình thường trong đời người, hứng lên sáng tác vài bài thì không sao. Nhưng nếu mà nhạc mang âm hưởng chán đời có số lượng áp đảo thì có lẽ cần xem lại các hoạt động dành cho thanh niên đã thực sự phù hợp với thanh niên chưa.:-?
 
Trịnh Thường Trường An đã viết:
--Có người nói âm nhạc phản ánh xã hội, điều đó tương đối đúng. Em đã nghe qua nhiều loại nhạc Việt như nhạc nhẹ, rock, rap (nhạc dành cho thanh niên) và nhận thấy là số bài hát mang tinh thần bi quan chiếm số lượng áp đảo. Chuyện chán đời là chuyện bình thường trong đời người, hứng lên sáng tác vài bài thì không sao. Nhưng nếu mà nhạc mang âm hưởng chán đời có số lượng áp đảo thì có lẽ cần xem lại các hoạt động dành cho thanh niên đã thực sự phù hợp với thanh niên chưa.:-?

Chị cũng có cùng quan điểm với An. Mong là xã hội ta đang trên đà phát triển rồi thì sẽ phát triển nhanh hơn nữa, có thế mới có khả năng hỗ trợ, giúp đỡ trong việc đáp ứng được các nguyện vọng, nhu cầu hoạt động, học tập, vui chơi, giải trí của lớp trẻ.

Nói gì thì nói dù sao nhạc trẻ hiện đại vẫn còn đỡ buồn và sến hơn so với nhạc vàng ngày xưa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Một giả thiết khác lí giải vì sao nhạc buồn phổ biến có thể do đơn thuần bởi tính thương mại cao của nó. Sở dĩ vì bản chất nội dung, ý nghĩa của nhạc thể loại này giản đơn, dễ hiểu, không quá sâu sa, phức tạp; giai điệu, và lời bài hát dễ nghe, dễ liên hệ; nên giúp thu hút được đông đảo số lượng người nghe, người tiêu dùng hơn?

Trịnh Thường Trường An đã viết:
--Có người nói âm nhạc phản ánh xã hội, điều đó tương đối đúng. Em đã nghe qua nhiều loại nhạc Việt như nhạc nhẹ, rock, rap (nhạc dành cho thanh niên) và nhận thấy là số bài hát mang tinh thần bi quan chiếm số lượng áp đảo. Chuyện chán đời là chuyện bình thường trong đời người, hứng lên sáng tác vài bài thì không sao. Nhưng nếu mà nhạc mang âm hưởng chán đời có số lượng áp đảo thì có lẽ cần xem lại các hoạt động dành cho thanh niên đã thực sự phù hợp với thanh niên chưa.:-?
 
Trịnh Thường Trường An đã viết:
--Có người nói âm nhạc phản ánh xã hội, điều đó tương đối đúng. Em đã nghe qua nhiều loại nhạc Việt như nhạc nhẹ, rock, rap (nhạc dành cho thanh niên) và nhận thấy là số bài hát mang tinh thần bi quan chiếm số lượng áp đảo. Chuyện chán đời là chuyện bình thường trong đời người, hứng lên sáng tác vài bài thì không sao. Nhưng nếu mà nhạc mang âm hưởng chán đời có số lượng áp đảo thì có lẽ cần xem lại các hoạt động dành cho thanh niên đã thực sự phù hợp với thanh niên chưa.:-?

Nhân tiện đang ngồi vừa nghe nhạc Hip-Hop vừa đọc, post bài trong TLNT, chị come up với 1 giả thiết thứ 3 lí giải tại sao nhạc trẻ hiện đại VN "buồn" nữa. Đó là: người VN, kể cả thanh niên VN ngày nay năng lượng ít, cho nên nhịp gõ, giai điệu trong nhạc thường chậm, trầm, dẫn đến hệ quả một sản phẩm âm nhạc ra đời có tính "buồn" như người ta thấy là vậy đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Rock Việt à, rock Việt đâu có chậm và bi quan. Em nói rock nước ngoài thì còn có lý một tí.
Thực ra, các bài hát chậm và bi quan phải kể tới nhạc sến. Hôm qua đi trên xe buýt, ông lái bật 10 bài thì cả 10 bài đều thất tình. Lúc nào cũng đau đớn, tuyệt vọng và nước mắt. Những bài hát chết vì tình thế, buồn nôn.
Có nhiều bài còn sến và đau đớn gấp vạn lần nhạc vàng hồi xưa. Những thứ nhạc đó vô nghĩa và làm suy thoái một thế hệ giới trẻ.
 
Hoàng Bảo Long đã viết:
Rock Việt à, rock Việt đâu có chậm và bi quan. Em nói rock nước ngoài thì còn có lý một tí.

Ờ, chị cũng đồng quan điểm. Nên viết xong, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, rồi lại xóa đi, chỉ tội em vào trả lời nhanh quá đấy mà. :p
 
--Với nhạc rock thì giai điệu của nó không buồn 1 tí nào cả, ngược lại cực kì sôi động là khác. Muốn biết 1 bài rock nói cái gì thì có lẽ nên nghe hết cả bài và ngẫm nghĩ 1 lúc. Em thử thử nghe Bức Tường với Sói đen thì thấy cũng có nhiều bài nói về nhiều chủ đề khác ngoài nỗi đau của tình yêu đấy chứ. Một số chủ đề của rock việt là tự hào dân tộc, nỗi đau chiến tranh, nỗi đau của tình yêu.
--Có lẽ em đã thiếu sót khi viết chung chung, cái mà em muốn nói ở đây là nhạc sến và rap. Phần lớn chủ đề là nỗi đau của tình yêu. Và cái em thắc mắc cũng là ở chỗ vì sao nó áp đảo các chủ đề khác.
--Các giả thiết của chị Trang làm em tự hỏi là phải chăng hiện nay một bộ phận thanh niên đang chỉ biết hưởng thụ theo chủ nghĩa tiêu dùng, tiều dùng xong thì buồn đời. :-/
 
Back
Bên trên