Phạm Quang Minh
(Minh172)
New Member
số 21:
Ngọn Lửa
(bài sưu tầm)
"Mẹ!" liệu trên đời này có gì trong sáng và tinh khiết hơn là cảm giác sung sướng, lâng lâng của đứa con khi nó biết được rằng ở đâu đó trên trái đất này, gần ngay bên cạnh, dưới bầu trời này, mẹ nó đang sống và đi lại trên trái đất. Tia sáng mặt trời ấp áp, cỏ ngọt long lanh sương đọng và hương thơm của lá và hoa. Tất cả những thứ đó là quà tặng của trái tim người mẹ. Trong cái nhìn của Mẹ, dịu dàng và tận tụy vô hạn, là tất cả niềm vui của cuộc sống. Khi mẹ mất đi thì dường như tình yêu cuộc sống của đứa con cũng mất theo người. Những kẻ tìm ảo ảnh đã nghĩ ra Thượng Ðế. Họ giấu Thượng Ðế ở trên trời cao? Họ bọc kín Thượng Ðế bằng một vầng hào quang chói lọi. Họ sơn son thiếp vàng Thượng Ðế và suốt đời cuối đầu sùng bái ông ta. Họ không tin hoặc không muốn tin rằng Thượng Ðế thật ra ở trên Trái Ðất chứ không phải trên trời. Tên của Thượng Ðế chính là người Mẹ. Mẹ là người tạo dựng và là thiên thần bảo hộ. Con người ra đời cùng với tiếng khóc đó cũng là niền hạnh phúc của Mẹ. Mẹ đau đớn, Mẹ kiệt sức, Mẹ lo lắng, lắng nghe tiếng khóc đó và toàn thân Mẹ mệt mỏi vì đứa con, được bù đắp lại bởi cảm giác sung sướng vô vàn, cảm giác được làm mẹ chan chứa sự dịu hiền, nổi lo âu thiêng liêng và niềm vui sướng.
Lúc đó anh không chỉ là một sinh vạt hay khóc nhè và bướng bỉnh mà còn là một sinh vật bất lực và nhỏ nhoi. Anh có thể làm được gì? Rất ít. Và người mẹ đã kiên nhẩn bế anh trên tay, ru cho anh ngủ, ấp ủ anh nơi ngực ấm áp của Người và anh ngủ yên, bởi vì trên đời này không có gì sung sướng và sự an toàn cho anh hơn là vòng tay của mẹ.
Nếu anh là người trong sạch như dòng nước mát buổi sáng chảy từ trên núi xuống. Nếu tâm hồn anh rộng mở, trái tim anh đầy lòng vị tha và tình cảm anh cao thượng, nghĩa là ngay từ nhỏ anh đã may mắn được nuôi hoàn toàn bằng sữa mẹ chan chứa lòng nhân hậu và dịu dàng. Còn nếu trái tim anh không rực cháy mà thối rửa , nếu anh nhẫn tâm, và độc ác nhỏ nhen thì anh là kẻ bất hạnh ngay từ thời thơ ấu, bị phù thuỷ cướp đi lòng nhân hậu ngay trong sữa mẹ.
Chín tháng mười ngày dài đằng đẳng, Mẹ mang anh trong người ngay dưới trái tim mình. Anh làm cho Mẹ mất vẻ nhẹ nhàng, vân đối và đổi thay cả dáng Mẹ. Không, không phải thế, người phụ nữ đẹp nhất chính người phụ nữ đang chuẩn bị trở thành người Mẹ. Không đúng vậy sao? Sự chờ đời tình mẩu tử đã làm cho Mẹ đổi mới, cổ vũ Mẹ và chiếu sáng đời Mẹ từ bên trong. Con người không thể không khâm phục tình mẩu tử.
Mẹ tạo nên tác phẩm của mình không phải dễ dàng mà ngược lại, trong đau đớn có lẽ cái giới hạn ngăn cách giữa sự sống và cái chết đối với người Mẹ. Chính vì vậy mà suốt đời anh, anh phải chịu ơn Người!
Và còn nữa, để nuôi anh mẹ đã phải ngồi hàng giờ bên nôi anh ru anh. Không biết đến nghĩ ngơi, không biết đến giấc ngủ. Cho đến khi anh cố gắng bước những bước rụt rè đầu tiên trên mặt đất, mẹ sẽ lại nắm tay anh, giúp đỡ anh, khuyến khích anh cho đến khi đôi chân anh bước vững vàng. Thế rồi anh lớn lên khoẻ mạnh, như con chim vỗ cánh bay ra khỏi tổ ấm thân yêu, lựa chọn cho mình một con đường và bước vào cuộc sống. Nhưng bất cứ lúc nào và ở đâu, anh cũng luôn cảm thấy Mẹ bên cạnh và cái nhìn thương yêu của mẹ suốt đời sưởi ấm tâm hồn anh. Từng giây từng phút mẹ sẵn sàng hy sinh vì anh, vì hạnh phúc của anh.
Còn anh? Anh sẽ lấy gì đền đáp những khổ đau và kiên nhẫn đó của Mẹ? Hay anh sẽ cố gắng không gây đau buồn cho Mẹ? Nhưng chính lòng nhân hậu của Mẹ boa giờ cũng vô biên. Dù điều gì chẳng đẹp đi nữa, Mẹ cũng sẽ tha thhứ cho anh tất thảy. Mẹ tha thứ vì lòng mẹ bao dung chứ không phải lòng mẹ muốn anh báo đền. Mẹ suốt đời theo dõi anh với niềm vui và hy vọng. Anh có phụ lòng tin của mẹ không?
****************************************
Có lẽ khi nhớ về gia đình người đầu tiên mà chúng ta thường nhớ về là mẹ. Nhớ về niềm vui, nỗi buồn và cả những khó khăn vất vả hàng ngày của mẹ. Mình có một kỷ niệm không bao giờ quên hồi hơn 2 tuổi. Lúc đấy bố đang đi học ở xa, buổi chiều mẹ đi làm về đón hai chị em..về đến nhà thì cửa mở toang, trộm vào khuân hết đồ đạc đi rồi...mẹ ôm hai chị em vào lòng khóc cả đêm.... Lúc đấy còn chưa biết gì.... Nhà chỉ có mỗi mình mẹ với 2 chị em..chắc mẹ nhớ bố lắm....
Mọi người có kỷ niệm gì về mẹ mình kể cho mọi người cùng nghe với.
*
* *
Gửi về mẹ - mùa thu
(thơ Bùi Thanh Dung)
Mẹ gửi cho con gái một lá thư
Gió mùa thu sắt se từng gốc dạ
Những hàng chữ nối vào nhau bươn bả...
Không thể ngọt ngào như tiếng ru
Con biết đã từng có những mùa thu
Mảnh trăng cong chiếc lược thời con gái
Mùa vụ đi qua... xuân thì rớt lại
Giọt mặn trên ruộng cày chưa vỡ. Mẹ ơi
Con muốn gửi về cho mẹ một mùa thu
Không có gió heo may, hanh khô đôi má
Không có ngõ buồn ngập tràn xác lá
Ô cửa một mình đếm hạt mưa rơi
Con muốn gửi về cho mẹ - mùa thu ơi
Ngọt gió mát lành ủ hương lúa mới
Hạt vàng mẹ đong, sợi vàng bà buộc chổi
Trước những ngày dông bão miền Trung.
Ngọn Lửa
(bài sưu tầm)
"Mẹ!" liệu trên đời này có gì trong sáng và tinh khiết hơn là cảm giác sung sướng, lâng lâng của đứa con khi nó biết được rằng ở đâu đó trên trái đất này, gần ngay bên cạnh, dưới bầu trời này, mẹ nó đang sống và đi lại trên trái đất. Tia sáng mặt trời ấp áp, cỏ ngọt long lanh sương đọng và hương thơm của lá và hoa. Tất cả những thứ đó là quà tặng của trái tim người mẹ. Trong cái nhìn của Mẹ, dịu dàng và tận tụy vô hạn, là tất cả niềm vui của cuộc sống. Khi mẹ mất đi thì dường như tình yêu cuộc sống của đứa con cũng mất theo người. Những kẻ tìm ảo ảnh đã nghĩ ra Thượng Ðế. Họ giấu Thượng Ðế ở trên trời cao? Họ bọc kín Thượng Ðế bằng một vầng hào quang chói lọi. Họ sơn son thiếp vàng Thượng Ðế và suốt đời cuối đầu sùng bái ông ta. Họ không tin hoặc không muốn tin rằng Thượng Ðế thật ra ở trên Trái Ðất chứ không phải trên trời. Tên của Thượng Ðế chính là người Mẹ. Mẹ là người tạo dựng và là thiên thần bảo hộ. Con người ra đời cùng với tiếng khóc đó cũng là niền hạnh phúc của Mẹ. Mẹ đau đớn, Mẹ kiệt sức, Mẹ lo lắng, lắng nghe tiếng khóc đó và toàn thân Mẹ mệt mỏi vì đứa con, được bù đắp lại bởi cảm giác sung sướng vô vàn, cảm giác được làm mẹ chan chứa sự dịu hiền, nổi lo âu thiêng liêng và niềm vui sướng.
Lúc đó anh không chỉ là một sinh vạt hay khóc nhè và bướng bỉnh mà còn là một sinh vật bất lực và nhỏ nhoi. Anh có thể làm được gì? Rất ít. Và người mẹ đã kiên nhẩn bế anh trên tay, ru cho anh ngủ, ấp ủ anh nơi ngực ấm áp của Người và anh ngủ yên, bởi vì trên đời này không có gì sung sướng và sự an toàn cho anh hơn là vòng tay của mẹ.
Nếu anh là người trong sạch như dòng nước mát buổi sáng chảy từ trên núi xuống. Nếu tâm hồn anh rộng mở, trái tim anh đầy lòng vị tha và tình cảm anh cao thượng, nghĩa là ngay từ nhỏ anh đã may mắn được nuôi hoàn toàn bằng sữa mẹ chan chứa lòng nhân hậu và dịu dàng. Còn nếu trái tim anh không rực cháy mà thối rửa , nếu anh nhẫn tâm, và độc ác nhỏ nhen thì anh là kẻ bất hạnh ngay từ thời thơ ấu, bị phù thuỷ cướp đi lòng nhân hậu ngay trong sữa mẹ.
Chín tháng mười ngày dài đằng đẳng, Mẹ mang anh trong người ngay dưới trái tim mình. Anh làm cho Mẹ mất vẻ nhẹ nhàng, vân đối và đổi thay cả dáng Mẹ. Không, không phải thế, người phụ nữ đẹp nhất chính người phụ nữ đang chuẩn bị trở thành người Mẹ. Không đúng vậy sao? Sự chờ đời tình mẩu tử đã làm cho Mẹ đổi mới, cổ vũ Mẹ và chiếu sáng đời Mẹ từ bên trong. Con người không thể không khâm phục tình mẩu tử.
Mẹ tạo nên tác phẩm của mình không phải dễ dàng mà ngược lại, trong đau đớn có lẽ cái giới hạn ngăn cách giữa sự sống và cái chết đối với người Mẹ. Chính vì vậy mà suốt đời anh, anh phải chịu ơn Người!
Và còn nữa, để nuôi anh mẹ đã phải ngồi hàng giờ bên nôi anh ru anh. Không biết đến nghĩ ngơi, không biết đến giấc ngủ. Cho đến khi anh cố gắng bước những bước rụt rè đầu tiên trên mặt đất, mẹ sẽ lại nắm tay anh, giúp đỡ anh, khuyến khích anh cho đến khi đôi chân anh bước vững vàng. Thế rồi anh lớn lên khoẻ mạnh, như con chim vỗ cánh bay ra khỏi tổ ấm thân yêu, lựa chọn cho mình một con đường và bước vào cuộc sống. Nhưng bất cứ lúc nào và ở đâu, anh cũng luôn cảm thấy Mẹ bên cạnh và cái nhìn thương yêu của mẹ suốt đời sưởi ấm tâm hồn anh. Từng giây từng phút mẹ sẵn sàng hy sinh vì anh, vì hạnh phúc của anh.
Còn anh? Anh sẽ lấy gì đền đáp những khổ đau và kiên nhẫn đó của Mẹ? Hay anh sẽ cố gắng không gây đau buồn cho Mẹ? Nhưng chính lòng nhân hậu của Mẹ boa giờ cũng vô biên. Dù điều gì chẳng đẹp đi nữa, Mẹ cũng sẽ tha thhứ cho anh tất thảy. Mẹ tha thứ vì lòng mẹ bao dung chứ không phải lòng mẹ muốn anh báo đền. Mẹ suốt đời theo dõi anh với niềm vui và hy vọng. Anh có phụ lòng tin của mẹ không?
****************************************
Có lẽ khi nhớ về gia đình người đầu tiên mà chúng ta thường nhớ về là mẹ. Nhớ về niềm vui, nỗi buồn và cả những khó khăn vất vả hàng ngày của mẹ. Mình có một kỷ niệm không bao giờ quên hồi hơn 2 tuổi. Lúc đấy bố đang đi học ở xa, buổi chiều mẹ đi làm về đón hai chị em..về đến nhà thì cửa mở toang, trộm vào khuân hết đồ đạc đi rồi...mẹ ôm hai chị em vào lòng khóc cả đêm.... Lúc đấy còn chưa biết gì.... Nhà chỉ có mỗi mình mẹ với 2 chị em..chắc mẹ nhớ bố lắm....
Mọi người có kỷ niệm gì về mẹ mình kể cho mọi người cùng nghe với.
*
* *
Gửi về mẹ - mùa thu
(thơ Bùi Thanh Dung)
Mẹ gửi cho con gái một lá thư
Gió mùa thu sắt se từng gốc dạ
Những hàng chữ nối vào nhau bươn bả...
Không thể ngọt ngào như tiếng ru
Con biết đã từng có những mùa thu
Mảnh trăng cong chiếc lược thời con gái
Mùa vụ đi qua... xuân thì rớt lại
Giọt mặn trên ruộng cày chưa vỡ. Mẹ ơi
Con muốn gửi về cho mẹ một mùa thu
Không có gió heo may, hanh khô đôi má
Không có ngõ buồn ngập tràn xác lá
Ô cửa một mình đếm hạt mưa rơi
Con muốn gửi về cho mẹ - mùa thu ơi
Ngọt gió mát lành ủ hương lúa mới
Hạt vàng mẹ đong, sợi vàng bà buộc chổi
Trước những ngày dông bão miền Trung.