ĐIỀU GIẢN DỊ (Ngọn Lửa)

Nhân bài viết của bạn Nghĩa viết về một người bạn bị mất bố, tớ cũng chợt nhớ tới một người bạn của tớ hồi còn bé cũng bị mất mẹ.... Và điều bất hạnh đó cùng với thời gian đã làm cho một cô bé luôn vô tư yêu đời trở thành một người ốm yếu, trầm cảm, sống khép mình và luôn sợ sệt mọi thứ xung quanh! Lúc ấy tớ còn quá nhỏ để hiểu được cách an ủi người khác... điều duy nhất làm tớ sợ là rồi một ngày nào đó mẹ mình cũng không còn ở bên mình...

Trẻ con, đến con mèo chết, con chim non bị gãy cánh rơi từ trên cây xuống cũng khóc hết nước mắt chứ đừng nói đến chuyện phải vĩnh viễn mất đi một người thân trong nhà, đặc biệt là những người có ảnh hưởng đến cả cuộc đời mình như bố- mẹ! "Hạnh Phúc đôi khi nằm trong những thứ hiển nhiên và bình thường đến nỗi, người ta chỉ thực sự nhận ra khi người ta đã mất nó"Hạnh phúc không phải là những cảm nghiệm có được do đuổi bắt tranh giành các hưởng thụ từ thế giới bên ngoài. Mà là sự an bình, thỏa mãn phát sinh từ chính bên trong mỗi người... :)

Mẹ ơi...!

Bản nhạc nào viết về mẹ cũng hay, bài thơ nào viết về mẹ cũng cảm động bởi vì ngôn ngữ dành cho mẹ là ngôn ngữ của trái tim. Tình yêu đầu tiên con nhận được khi chào đời là tình yêu của mẹ... Một điều gì đó quá hiển nhiên, quá bình thường mà đôi lúc con không nhận ra rằng nó quan trọng đối với cuộc đời con tới mức nào.

Nếu có một người để con có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho con dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ vẫn là mẹ. Ý nghĩ đầu tiên của một ngày là ý nghĩ về mẹ, nghĩ về khuôn mặt của mẹ, tiếng cười của mẹ, lời dặn dò của mẹ hay thậm chí chỉ là tiếng mẹ gọi con dậy thôi cũng đủ cho con bắt đầu một ngày mới với cảm giác an lành và hạnh phúc. Mẹ là người mang con đến với cuộc đời, và cũng là nơi để con được trở về sau một ngày mệt mỏi, nơi có một căn nhà luôn ấm áp sạch sẽ, gon gàng do bàn tay mẹ tạo nên!

Ai cũng có một cuộc đời để sống. Ai cũng có một con đường riêng để mơ ước. Ai rồi cũng phải tự bước vào đời trên chính đôi chân của mình. Và ai cũng sẽ có một lần vấp ngã rồi lại đứng lên đi tiếp! Nỗi bất hạnh nào rồi cũng nguôi ngoai. Vết thương nào cũng lành đi với thời gian! Nhưng có một thứ mà thời gian không thể xóa nhòa được, đó là tình yêu của Mẹ... Tình yêu đôi lứa làm cho chúng ta ngất ngây trong hạnh phúc. Tình bạn làm cho chúng ta mạnh mẽ vững vàng hơn.... Nhưng tình yêu của mẹ lại có khả năng cảm hóa và làm cho tâm hồn trở nên hướng thiện!
 
Lâu lâu không vào HAO, tự nhiên thấy cái topic này được kéo lên. Tặng các bạn yêu thơ Bằng Việt bài thơ này nhé, dù ngọn lửa trong bài thơ này cũng không liên quan lắm đến Ngọn lửa của anh Minh ;)

Những Ban Mai

Bằng Việt

Chẳng bao giờ tôi thôi ước vọng
Những ban mai thành dự cảm trong tôi

Lòng yêu da diết cuộc đời
Như ánh sáng nhiều ban mai dệt lại
Thứ ánh sáng tinh mơ cứ nối dài ra mãi
Với những gam màu đột ngột xếp kề nhau.

Tôi có những ban mai của một mối tình đầu
Hương sen nhỏ thuở hoa niên, gương mặt hồ Hà nội
Thành phố như năm mười sáu tuổi
Bâng khuâng trước lắm lối rộng dài.

Suốt đời, tôi mắc nợ những ban mai
Thời khắc của những tư duy kỳ lạ
Vừa mở mắt.... Bỗng dưng trời đẹp quá
Mỗi khuôn mặt trên đường đều ánh một màu riêng.

Tôi có những ban mai trên một cánh đồng yên
Hương cốm mới làm xuýt xoa trong miệng
Một vạt cỏ đầm sương thu sắc trời lúng liếng
Cảnh vật đều có hồn, sống động thở trong tôi

Tôi có những ban mai giá rét ở quê người
Ngồi chăm chú lắng nghe trong giảng đường Đại học
Nghe lịch sử xưa xa, vinh quang và khó nhọc
Hường tôi nghĩ sâu về sức lớn quê mình

Lại có ban mai, tôi ngụp lội trong sình
Chiến khu đang mùa mưa, bùn sâu lần mấy tấc
Những cô gái đi trước tôi, gùi nặng và thở dốc
im lặng dạy tôi lòng gan góc yêu đời!

Và có ban mai, leo tận đỉnh Trời....
Chóng mặt trước gió ngàn cao nhất nước"
Vượt trên đạn trên bom, đi hết tầm mơ ước,
Dọc đường mòn thần thoại tuổi hai mươi...

Những ban mai dần kết tụ trong tôi
Thầm thì tiếng tình yêu, nặng đằm dòng sự kiện
Dồn dập giữa đạn bom, trước mưa nguồn chớp biển
Tỏa thành ánh thẳm sâu - tinh chất của tâm hồn...

Ngày chiến thắng mênh mông. Tôi đến giữa Sài Gòn
Cây xanh hết màu cây, người rưng rưng trong sạch
Dẫu biết sẽ khó khăn, sẽ chất chồng công việc,
Tôi vẫn muốn say nhìn bằng con mắt của ban mai.

Mỗi ban mai có niềm hân hoan chào đón những đổi thay
Mỗi ban mai ló rạng dần kỷ nguyên hòa bình, thống nhất
Mỗi ban mai là tạo dựng, cấy cày, là mồ hôi thấm đất
Từng suy nghĩ cỗi cằn dần đào thải - mỗi ban mai...

Chẳng bao giờ tôi thôi ước vọng,
Những ban mai thành dự cảm trong tôi.

1976
 
Back
Bên trên