Để gió cuốn đi

Phạm Thủy Anh
(anhthuy)

New Member
Để Gió Cuốn Đi

Huân đi xa về, qua chơi, mang cho em một túm hoa vàng rưòi rượi, “Miền Nam yêu thương của Khanh đây này,” Huân nheo mắt nhìn em ngụ ý. Em cười không nói.
Huân nhìn em thăm dò, rồi trầm ngâm. Lát sau Huân bảo “Tôi gặp thằng ấy trong đó đấy, nhiều chuyện hay lắm, có muốn nghe không?” Em nhìn ra xa mông lung, thấy đốm nắng cuối chiều vàng quạnh quẽ phía sau hè, vỡ vụn như thuỷ tinh. Quay lại nhìn Huân thảng thốt “Thôi, Huân kể làm gì, có đĩa nhạc nào mới đưa đây.”

Gieo mình vào chăn, em vặn to volume. Giọng Hồng Nhung vút lên thênh thang:
Nếu như trời không gió
Mưa sẽ về đồi thông
Nếu như em không đến
Sẽ vô cùng mênh mông…

Xa hun hút rồi anh và đuôi mắt dài đa tình. Và tính đam mê ngông cuồng. Và giọng nói tha thiết như là yêu. Xa hun hút rồi cả thời nông nổi, tim mong manh chỉ chực vỡ vụn. Những nẻo đường em qua, những ngả đường đan vào nhau chằng chịt, em không còn nhớ ngả đường nào mang tên anh. Có dạo mẹ đi xem bói đâu về bắt đầu lo “Thân cư Thiên Di con ơi, suốt đời bôn ba, mày cứ lông bông mãi thế. Đi ít thôi, con gái cần ổn định...” Em cười, trong mắt có nắng, tay đan vào tóc, thấy tóc đã gần ngang lưng.

Chuông điện thoại reo. Em vặn nhỏ volume, nhấc máy. Đầu kia ngập ngừng “ Khanh hả…đi uống nước khooong..?” Em thẽ thọt “Nhưng giờ đang giữa trưa”. Đầu kia ấp úng, giọng miền Nam dễ thương chi lạ “Vậy hả, xin lỗi đã làm phiền.” Em cố nhịn cười, trêu “ Này thôi đừng có khóc, đợi chút rồi tôi ra.”

Vấn tóc khoe cổ cao, xúng xính trong cái váy đỏ rực rỡ, nhảy lên đôi guốc cao nhún nhảy đi vài vòng, em bật cười khi nghĩ đến vẻ mặt ngố nghệt của Huy nếu trông thấy em thế này. Huy hiền như bụt, và rõ là hay ngạc nhiên. Vì thế nên sau một lần, trong cơn đồng bóng em bảo “Này, Huy đẹp trai nhỉ,” Huy ngạc nhiên đến nỗi thành cái bong tò tò đi theo em từ ngả đường này sang ngả đường khác.

Huy đứng chờ ở cổng, tay đút túi quần, mắt nhìn đăm đắm. Trông thấy em, hai mắt Huy đã to và ướt lại càng đâm ra ngơ ngác. Biết ngay mà. Em cười nửa miệng, nhảy phắt lên xe, đắc thắng cộm lên trong long. Rồi lại thấy chùng xuống. Nếu là anh, em hẳn đã nhận được một cái nhìn như là mỉa mai và trêu chọc khi mặc cái gì nổi loạn thế này. Lụa trắng ngà, nền nã và quý phái, đó là màu anh yêu. Cả đuôi mắt dài đa tình, giọng trầm bổng không phân biệt đối tượng, cái cười mơn trớn trái tim sẵn sang nổ tung của những cô bé nông nổi và lãng mạn, có lẽ cũng quý phái.

Huy có cái gì hao hao như anh, mà lại không hoàn toàn giống. Cũng giọng miền trong ấm áp, nhưng rụt rè đến tội nghiệp. Mở đầu câu nói bao giờ cũng ừ. “Huy ăn kẹo nhé,” “Ừ.” Trời đẹp quá Huy nhỉ,” “Ừ.” Tôi vừa bị mẹ mắng,” “Ừ.”. Bực mình em gắt “Eo, tôi xinh nhỉ Huy nhỉ, ừ đi,” “Ừ”
Mắt Huy đẹp và buồn, nhưng lại có vẻ ngây thơ của chú hoẵng con chưa một lần bị sập bẫy. Cũng bốc đồng và cuồng nhiệt, nhưng có lẽ thành thật và vụng về hơn. Đôi lúc giật mình em như thấy lại trò diễn ngày xưa, vai diễn của anh giờ em đóng thế , cũng lạnh lung và tỉnh táo với trò mèo vờn chuột.

Nắng gắt. Em ngồi khuấy nước nhìn Huy tư lự. Mắt Huy tự nhiên thăm thẳm như một giấc mơ nào, trong giấc mơ ấy em vùng vẫy thấy mình rơi mãi, rơi mãi xuống một vực sâu không cùng, chơi vơi và bất ổn. Sửa lại tóc, em giục “Huy ơi, về đi, chiều tôi bận rồi.” Mắt Huy tự nhiên dữ dội và giọng cứng lại: “ Khanh, hay là lấy tôi đi.”

Im lặng. Rồi em cười sặc sụa. “Huy cũng có óc hài hước đấy nhỉ.” Không, tôi nói thật, tôi đã nói dối Khanh bao giờ đâu.” Em hoang mang “Nhưng tôi chưa học xong, không được.” Huy kiên quyết: “ Có sao, tôi đợi.” Mắt Huy lấp lánh.
Đến lượt em bị dồn vào chân tường. Em nhìn Huy khẩn khoản “Sao phải thế hả Huy, đang yên đang lành…”
“Khanh yêu tôi không?” giọng Huy chợt lắng xuống, đau đáu buồn, rồi ngợp quanh em một vùng mắt mênh mông, đôi mắt của chú hoẵng bị thương, đôi mắt của em ngày xưa chơi vơi giữa yêu thương và hờn giận. Trò chơi tình yêu lạ lung nhỉ, người không có nhiều thường yêu say sưa, kẻ giàu có ngồi chiêm nghiệm những nước cờ, bình thản chờ chiến thắng. Tự nhiên em nghĩ đến anh, có thể cũng đã vứt bỏ cái bốc đồng xốc nổi của người nghèo sau một ván cờ nào đó.
“Huy ơi tôi vội lắm, về đã…”

Bầu trời cuối ngày vần vũ những cuộn mây, kéo dài tít tắp về cuối chân trời, như khói tàu trong những chuyến đi. Gió phần phật thổi làm xổ tung mái tóc, rồi phút chốc không còn biết đâu là tóc, đâu là gió. Gió cuốn phăng những cánh hải âu, đập mạnh vào thành tàu chao đảo. Gió xoá mờ những dấu chân in trên cát, và phút chốc cát lại phẳng lì như chưa từng có chân người qua. Gió bao giờ cũng thế, bạo liệt và nghiệt ngã, nhưng gió cuốn đi tất cả, xoá nhoà tất cả, cả nụ cười phớt đời của anh, cả cái nhìn đau đáu của Huy, cả những toan tính trong trò chơi của kẻ giàu-người nghèo. Nhưng gió có bao giờ neo đậu, cứ lang thang mãi, từ bến bờ này sang bến bờ khác.
Em đã nghe tiếng còi tàu rúc trên sông, báo hiệu một chuyến đi dài.

Phạm Thủy Anh
29/3/04
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:) Ưhm, văn giàu hình ảnh lắm, sáng tạo. Mình thích "em" trong truyện ;) Mà người cá tính như vậy, đương nhiên chẳng thể cùng với Huy. Hình như con trai mà hiền lành, chân thật thì lại dễ khiến con gái bị cảm giác nhàm chán, không hứng thú, và ngược lại.

Chỉ băn khoăn không biết Huy sau này với ai có tiếp tục trò chơi kẻ giàu - người nghèo như thế và tiếc lắm nếu để mất mắt nai to, ướt và ngơ ngác ấy.
 
Đoàn Trang đã viết:
:) Chỉ băn khoăn không biết Huy sau này với ai có tiếp tục trò chơi kẻ giàu - người nghèo như thế và tiếc lắm nếu để mất mắt nai to, ướt và ngơ ngác ấy.
:???:, Sigh. Không biết cái vòng luẩn quẩn ấy có phải là tất yếu không nhỉ?
 
Phạm Thủy Anh đã viết:
:???:, Sigh. Không biết cái vòng luẩn quẩn ấy có phải là tất yếu không nhỉ?

Dĩ nhiên là không rồi, bởi có ai mà lại thắng được liên tiếp các canh bạc cuộc đời, và cuối cùng cũng nào có ai được, ai mất vì đều tay trắng cả mà thôi... :shy:

Chờ tác phẩm truyện ngắn thứ 2 của Thủy Anh đó ;) Trang thích giọng văn của Thủy Anh lắm :x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bầu trời cuối ngày vần vũ những cuộn mây, kéo dài tít tắp về cuối chân trời, như khói tàu trong những chuyến đi. Gió phần phật thổi làm xổ tung mái tóc, rồi phút chốc không còn biết đâu là tóc, đâu là gió. Gió cuốn phăng những cánh hải âu, đập mạnh vào thành tàu chao đảo. Gió xoá mờ những dấu chân in trên cát, và phút chốc cát lại phẳng lì như chưa từng có chân người qua. Gió bao giờ cũng thế, bạo liệt và nghiệt ngã, nhưng gió cuốn đi tất cả, xoá nhoà tất cả, cả nụ cười phớt đời của anh, cả cái nhìn đau đáu của Huy, cả những toan tính trong trò chơi của kẻ giàu-người nghèo. Nhưng gió có bao giờ neo đậu, cứ lang thang mãi, từ bến bờ này sang bến bờ khác.
Em đã nghe tiếng còi tàu rúc trên sông, báo hiệu một chuyến đi dài.

Truyện viết khéo, nhiều chỗ “dí dỏm” rất cá tính. Nhưng vừa đọc vừa đợi một cái kết thúc khác, một kết thúc nâng mình hơn nữa với nhan đề ”Để gió cuốn đi”, chứ như vậy thì câu truyện lại chìm xuống mất thôi. Mà liệu có ai nhỏ tuổi hơn mình có thể viết được truyện thế này không nhỉ ?
 
Nguyễn Minh Trung đã viết:
Truyện viết khéo, nhiều chỗ “dí dỏm” rất cá tính. Nhưng vừa đọc vừa đợi một cái kết thúc khác, một kết thúc nâng mình hơn nữa với nhan đề ”Để gió cuốn đi”, chứ như vậy thì câu truyện lại chìm xuống mất thôi. Mà liệu có ai nhỏ tuổi hơn mình có thể viết được truyện thế này không nhỉ ?

Hi hi, em Trung khỏi lo, chị chắc chắn là không nhỏ tuổi hơn em đâu :biggrin: .
Đoạn kết là đoạn viết khó nhất, lúc đấy mình đang ngồi ở bến cảng. Thực ra khi bắt đầu viết mình không bao giờ nghĩ đến tên truyện cả. "Để gió cuốn đi" đúng là không đúng với tư tưởng của Trịnh Công Sơn trong bài hát ấy, nhưng mà cách nhìn ấy siêu thoát quá, cách nhìn của một người đã qua vòng tục lụy trong đời. Còn "em" ở tuổi đôi mươi có lẽ chỉ biết để "gió cuốn đi," hay để thời gian xóa hết thôi. Mà người trần tục có lẽ cũng sống như thế. Thủy Anh viết truyện để khắc họa những gì mình thấy nhiều hơn là với các tầm cao.

@ Đoàn Trang: thanx :). By "Vòng luẩn quẩn", Thủy Anh muốn nói là người mất mắt nai to, ướt và ngơ ngác không phải chỉ có Huy, có lẽ cả anh, cả em và nhiều người khác nữa cũng thế sau mỗi lần thất bại. Sau mỗi cú ngã ấy người ta yêu điềm tĩnh hơn. Không biết có negative quá không?
 
Đoạn kết là đoạn viết khó nhất, lúc đấy mình đang ngồi ở bến cảng. Thực ra khi bắt đầu viết mình không bao giờ nghĩ đến tên truyện cả. "Để gió cuốn đi" đúng là không đúng với tư tưởng của Trịnh Công Sơn trong bài hát ấy, nhưng mà cách nhìn ấy siêu thoát quá, cách nhìn của một người đã qua vòng tục lụy trong đời. Còn "em" ở tuổi đôi mươi có lẽ chỉ biết để "gió cuốn đi," hay để thời gian xóa hết thôi. Mà người trần tục có lẽ cũng sống như thế. Thủy Anh viết truyện để khắc họa những gì mình thấy nhiều hơn là với các tầm cao.

Khác với Minh Trung, mình lại nghĩ như chị Thủy Anh, cái kết đó có lẽ là nhẹ nhàng và siêu thoát nhất: không còn nữa chuỗi nuối tiếc, trái ngang, dằng co, không còn nữa những ván cờ sếp đặt trước hoàn thiện tới tàn nhẫn, lạnh lùng, và không còn nữa những người chơi tự đặt mình làm con cờ thí và đi những nước cờ nghiệt ngã trong cuộc đời. Bởi tình yêu có bao giờ là toan tính, hơn thua...Và có lẽ "em" ở đây cũng đã mỏi mệt bước chân để bắt kịp với những trò chơi và quy tắc chơi do chính mình đặt ra...

Phải chăng nỗi đau này là quá đặm sâu, mà "em" mạnh mẽ, bốc đồng thậm chí cũng không dám can đảm một mình đối mặt và hứng chịu, và vượt qua mà lại đem gánh đau của mình giờ trút nặng trên đôi vai Huy ngơ ngác?!? Có phải "em" thấy mắt Huy "đau đáu", cũng "bốc đồng, cuồng nhiệt nhưng chân thật và vụng về hơn" là khi em thấy mắt mình ngày xưa trong đó?!? Còn "anh" với "nụ cười phớt đời" buổi nao mà giờ đây lại nghe mặn đắng trên chính khoé môi "em"?!? "Em" bây giờ là ai? Có phải đang tìm nhặt những mảnh vỡ cố chắp lại mình nguyên vẹn của một thời xưa khi gieo mình vào những cuộc chơi?

Thấy xót xa và buồn cho "em"...Giá như cũng con người ấy, cũng trái tim ấy, cũng cá tính ấy, chỉ với kiêu hãnh bớt đi một chút thôi, với dũng cảm một chút hơn thế nữa thôi, giáp lá cà và tranh đấu với niềm đau, có lẽ "em" đã có thể bước ra tự hào và ngẩng cao đầu mình là người sống sót, chiến thắng. Và không phải để cái bóng của quá khứ cứ đè chặt nơi tim "em" khiến em mù lòa, lần mò vô hướng tìm kiếm những bước đi, ngỡ đã nắm đời mình hoàn toàn kiểm soát trong tay, mà có ngờ đâu "em" đã vô tình vẽ ra trước mắt mình một trời các lối cụt..."Em" ơi, có phải cái giá đề thành "người giàu" là quá đỏ đắt không "em", sao chỉ bởi một người mà phải chiến đấu với vạn người còn lại theo dọc cuộc đời mình để đi tìm lại công bằng cho ai? để cho lấy đủ vốn liếng mình từng một thời "người nghèo" và thua cuộc? "Em" có nghe "em" vừa nổi gió mang hạnh phúc trên tay...cuốn đi?...




@ Đoàn Trang: thanx :). By "Vòng luẩn quẩn", Thủy Anh muốn nói là người mất mắt nai to, ướt và ngơ ngác không phải chỉ có Huy, có lẽ cả anh, cả em và nhiều người khác nữa cũng thế sau mỗi lần thất bại. Sau mỗi cú ngã ấy người ta yêu điềm tĩnh hơn. Không biết có negative quá không?

À, hì, em lại tưởng chị đang nói về trò chơi giàu nghèo :biggrin: Anyway, thế cũng không chắc là tất cả mọi người rồi cũng sẽ có kết cục trở thành như những "em", những "anh" trong truyện, và rất có thể Huy vẫn sẽ mãi là Huy... Cũng có thể con tim nhỏ từng một lần bị bóp chết, giờ hồi sinh và đập nhịp yêu thương mạnh mẽ, cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, chị có nghĩ?... :)

Truyện hay! (Biết rồi, khổ lắm nõi mãi :biggrin:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
À, nói chuyện ngoài lề một chút, em nghĩ chị Thủy Anh trước kia đã từng yêu, thậm chí yêu say đắm ;) Chỉ cần đọc tác phẩm là có thể đoán ra được điều này ở các tác giả. Hay là em sai ?!? :) (This is not a question, you don't have to answer anything anyway :D)
 
Thủy Anh yêu dấu của mình.:D
Đọc truyện của Thủy Anh làm tôi nhớ đến một người....(sigh...)
Có điều ,tôi tự hỏi ,khi người ta đã có một gia đình ,và hàng ngày có một đống nhóc tì chờ Thủy Anh (chẳng hạn ...)tắm gội và đét đít,
Thủy Anh có còn nhớ những chuyện tình yêu bị gió ,hay cát gì đấy cuốn trôi?Thủy Anh sẽ không thể nhầm lẫn giữa một giọng nói "tha thiết như yêu "Với một giọng nói cũng như yêu tha thiết không kém"Em thân yêu ,bao giờ mới có cơm tối "
Văn hay,đẹp như tâm hồn Thủy Anh vậy:)
 
Dam Duong Ha đã viết:
Thủy Anh yêu dấu của mình.:D
Đọc truyện của Thủy Anh làm tôi nhớ đến một người....(sigh...)
Có điều ,tôi tự hỏi ,khi người ta đã có một gia đình ,và hàng ngày có một đống nhóc tì chờ Thủy Anh (chẳng hạn ...)tắm gội và đét đít,
Thủy Anh có còn nhớ những chuyện tình yêu bị gió ,hay cát gì đấy cuốn trôi?Thủy Anh sẽ không thể nhầm lẫn giữa một giọng nói "tha thiết như yêu "Với một giọng nói cũng như yêu tha thiết không kém"Em thân yêu ,bao giờ mới có cơm tối "
Văn hay,đẹp như tâm hồn Thủy Anh vậy:)

Con Hà về nấu cơm đê, không phá bạn Thủy Anh sáng tác nghe chưa :biggrin:. Về câu hỏi của mày, vấn đề là làm tốt phận sự, khi còn trẻ tội gì mà không bay bổng, để gió cuốn đi, để ít nữa nấu cơm với đét đít trẻ con nó đỡ tiếc đời, ờ, trẻ không hư già đổ đốn đấy, nhỉ Thủy Anh nhỉ ;)
 
Phạm Thủy Anh đã viết:
Nhưng gió có bao giờ neo đậu, cứ lang thang mãi, từ bến bờ này sang bến bờ khác.
Em đã nghe tiếng còi tàu rúc trên sông, báo hiệu một chuyến đi dài.

Cuộc đời là những chuyến đi à. Bài hay phết! tuy nhiên văn có chút gì đó ngậm ngùi.
 
Công nhận với em Hà hồi đọc truyện này của Thủy Anh chị cũng thấy nhớ một người...(cũng lại thở dài...)
Vẫn là hoa vàng và đuôi mắt dài đa tình ấy. Và vẫn hay đi loanh quanh cho đời mỏi mệt như vậy...
Nhớ ơi là nhớ.....
Thương ơi là thương...


:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mình không nghĩ cuộc đời là những chuyến đi dài,chỉ có con người hay loanh quanh với lòng mình ,cứ cảm thấy chơi vơi ,không biết đâu là bến đậu.
Truyện hay nên không dám bình luận thêm nữa .Tuy mình không đồng cảm với cách nghĩ của bạn Thủy Anh ,nhưng mình rất thích giọng văn của bạn .Vẫn là một viên ngọc sáng , không vấp váp...
 
:). Truyện của Thủy Anh rất hay, tôi thích cái giọng văn lãng đãng thơ mà lại chân thực của bạn.
Chỉ có điều đọc truyện Thủy Anh tôi chả nhớ gì như chị Chi và bạn Hà. Qua là tôi để gió cuốn đi luôn. Đơn giản là tôi nghĩ manly không đồng nghĩa với đểu, mà nhân vật nam của bạn, gã manly và đểu. Cũng có thể em chưa đủ nữ tính để giữ chăng:)
Mọi chuyện rồi sẽ qua, cũng có thể để tìm được hoàng tử của mình, Thủy anh phải gặp vài con ếch như "anh".Ờ, ếch.
 
Phạm Hồng Anh đã viết:
:). Đơn giản là tôi nghĩ manly không đồng nghĩa với đểu, mà nhân vật nam của bạn, gã manly và đểu. .

Ấy Hông Anh, trong truyện Thủy Anh không hề mảy may nói là "anh" manly nhé, "anh" chỉ quyến rũ quá quyến rũ không chịu nổi thôi.
 
Mọi chuyện rồi sẽ qua, cũng có thể để tìm được hoàng tử của mình, Thủy anh phải gặp vài con ếch như "anh".Ờ, ếch.

Đọc xong chuyện này... chả biết ai là con ếch, ờ :).
Đây, anh còn nhớ một câu chuyện ở xứ nghìn lẻ ngày và đêm...

Ngày xưa có một chàng hoàng tử bị một bà phù thủy yểm bùa hóa thành con ếch :), với lời nguyền rằng: chỉ khi nào có một nàng công chúa thiết tha yêu chàng, hôn lên chàng, con ếch :), thì chàng mới được trở lại kiếp xưa!! Bà phù thủy còn có một lời nguyền thứ hai...

Tháng năm trôi, có một nàng công chúa mới nhớn :) ước ao tìm cho được chàng hoàng tử của lòng mình. Nàng đã quết định phải tìm bằng được con ếch, chàng hoàng tử, để giải lời nguyền cho chàng!!

Nàng lên đường, và đi, đi mãi... vượt núi cao, băng rừng sâu. Gặp con ếch nào, nàng cũng... hun :). Không quản ếch hôi, ếch độc, ếch ngây thơ hay ếch láu cá, nàng cứ hun. Dưng mà chàng hoàng tử mãi vẫn chưa hiện ra. Và, bực mình vì phải hun con ếch hôi, nàng quẳng ngay con ếch vừa hun xuống: "Thôi nhé, đồ ếch, chị vội lắm, phải đi đây".

Một ngày kia, nàng bắt gặp con ếch thứ 1001! nàng tóm lấy và định hun lên con ếch, nhưng phốc... nàng công chúa đột nhiên biến ra một con ếch :). Đó là lời nguyền thứ hai của bà phù thủy: "Kẻ nào hun quá nhiều con ếch, sẽ biến thành con ếch :)"
 
Hah Hah chết cười anh Ngọc. Oh well, thì đọc ai chả thấy cả 3 đều ếch: "anh" với lị "em" là ếch đáng giận, Huy là ếch đáng thương :D. Mà ý, ếch nhất là "em" đấy chứ chả phải ai :)
 
Back
Bên trên