Đôi khi cảm thấy bất lực trước cuộc sống...

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Trần Hương Giang
(Zzang Tran)

New Member
Đã rất rất nhiều lần, ta đứng trước cuộc sống và tự hỏi, bây giờ ta sẽ bước tiếp như thế nào, sẽ đưa ra quyết định nào, sẽ đi đâu và về đâu? Đã nhiều lần hỏi ông Trời tại sao lại không công bằng như thế, tại sao lại đặt hạnh phúc vào tay những kẻ không xứng đáng, tại sao lại cho một người tất cả và để những người khác chẳng có gì? Đôi khi ta muốn hét lên với những người xung quanh rằng họ đã quá hạnh phúc rồi, tại sao họ không biết giữ lấy? Tại sao họ còn đỏi hỏi nhiều như vậy? Tại sao họ ích kỷ quá thế?

Để rồi cuối cùng, đối mặt với chính mình, ta lại tự hỏi ta có nên tham lam và kiêu ngạo như thế không? Ta đã làm gì để tự biến cuộc sống của mình trở nên khó khăn nhường này?

17 tuổi, ta đã sai lầm khi cố nhét vào đầu quá nhiều suy nghĩ, những suy nghĩ không đầu không cuối...không biết thể hiện thế nào...Vì những ứơc muốn rồ dại và phù phiếm mà ta đã cố gắng làm quá nhiều điều, để rồi cuối cùng vẫn không thỏa mãn với những cái mà mình nhận được. Ta hiểu rõ hơn ai hết quy luật khốn nạn của cuộc sống này...và cũng là kẻ giỏi hơn ai hết trong việc nói ra những câu sáo rỗng..những triết lý cao xa. Nhưng khi đứng trước một sự thật, ta vẫn ngàn lần không thể chấp nhận, vẫn không thỏa mãn và muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa. Tồi tệ, quá tồi tệ.


Và bây giờ thì ta bất lực, bất lực trước mọi điều, tình cảm, bạn bè, người thân, box, anh trai, em gái...và nhất là trước bản thân mình, tương lai và mơ ước của mình, hiện giờ thì chưa, nhưng rồi ta sẽ đánh mất tất cả. Ta bất lực vì ta hiểu ta không thể làm gì nữa, vậy thì ta còn cố níu kéo làm gì? Tại sao ta không chịu rời bỏ, đó chẳng phải là một sự ích kỷ ư?

Lẽ ra khi một thứ đạt đến mức độ nhất định nào đó, ta nên biết dừng lại và hài lòng với những gì đã làm được, nhưng ta đã không làm thế... Đó là sai lầm lớn nhất của ta. Ta luôn tự nghĩ rằng ta không nên ân hận, không bao giờ nên ân hận, nhưng bây giờ ta lại ước nếu ta có thể làm lại từ đầu.

Ta lầm lì chôn mọi thứ vào, để mọi suy nghĩ chồng chất lại thành một khối đè nặng lên ta, để mỗi khi nhắm mắt lại là cả một nỗi ám ảnh xâm chiếm lấy bản thân mình, để hàng đêm ta ngồi lặng, không đầu không cuối suy nghĩ về những gì đã qua, không còn thở dài được nữa.....Con người ta mâu thuẫn đến cực điểm và điên rồ đến cực điểm...Day dứt giữa nhiều thứ, để rồi hiểu rằng trên đời này đâu phải cái gì cũng rạch ròi được:)


Ta là một kẻ tồi tệ và lẽ ra không bao giờ nên viết ra những điều này, không bao giờ nên lặp lại từ đầu quy trình của một sai lầm như việc mà ta đang làm, khi gõ ra những chữ này. Nhưng đó là ta, và ta muốn tự cười nhạo mình, như những kẻ khác đang nhìn ta và cười nhạo, ta còn cần gì nữa đâu? Sẽ làm những gì mà ta muốn, khi còn kịp, bởi vì giờ đây, tương lai và mơ ước, tất cả đã thay đổi hoàn toàn rồi...Ta chỉ còn hy vọng ở một người, hy vọng người sẽ thành công, và hy vọng một ngày ta sẽ làm được như người:)

Trăm vạn niềm đau đã cạn rồi
Việc đời cứ để việc đời trôi.
Ngày mai trong khoảng hồn tĩnh lặng
Thuyền hoa dạo khúc nhạc trùng khơi.

Bại - thành, được - mất cũng vô hư
Nhân gian vốn vẫn tiếc tình dư
Thôi, ta về vẽ tình thiên hạ
Qua những vần thơ, những sáo từ...

- Thơ Quản Di Ngô -


Đây là nhà của ta, ta cần gì phải đi đâu, tại sao không nói trước nhà mình:)):))
 
hi` em cũng có lúc như chị......bỗng cảm thấy quanh mình chẳng có ai để cất lời yêu thương.....bỗng thấy mình trắng tay .......nothing........và thế là mình như chìm vào một khoảng đêm đen kịt là lùng.......ở đó em như 1 ng` mù ko nhìn thấy ko sờ thấyko hi vọng.......nhẹ bẫng.....và rơi thụp......
 
Tôi đã đoạn định được tất cả điều này...
Khi nhìn những dòng cậu viết...
Tôi đang soi gương....
Khuôn mặt tôi ở bên kia...mang một tên khác...
Thế đấy !!!
Tôi buồn chán và không còn muốn là tôi nữa...
 
Zang Trần này , có bao giờ tự hỏi có đủ mạnh mẽ , đủ tự tin để bước qua nỗi buồn , bước qua ám ảnh ??
Bên ngoài em là vỏ gai
Buộc bong bóng buồn
Thả bay này..
Những vết thương mùa bong bóng
Vết sẹo dây gai
nguyên vẹn
Phật gọi tâm sầu ...
 
vẫn bước qua, và vẫn bước qua đấy chứ
chỉ có điều những vết thương không thể lành mà thôi...


:) cảm ơn
Chỉ còn lại màn đêm
Ta trốn ngày nắng gắt
Tiếng thở dài lay lắt
Rơi chìm vào hư không

- Thơ Trần Chí Trung -
 
Zz à! Tớ chưa bao giờ ngồi nói chuyện với ấy một cách nghiêm túc về những chuyện như thế này. Vì như thế, hai bọn mình sẽ thành 2 bà già mất :)
Nhưng thực sự, có nhiều lúc chúng ta có tâm trạng rất giống nhau, nhất là bây giờ, đọc bài của Zz tớ chỉ biết ngồi khóc mà thôi. Tớ thực sự chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như lúc này, bất lực trước mọi thứ, trước cuộc đời, gia đình, bạn bè, anh em và bất lực trước chính bản thân mình. Tớ thực sự chưa bao giờ cảm thấy mọi thứ xung quanh mình lại tồi tệ như lúc này, tất cả như đều sup. đổ mà cảm giác như mình không còn đủ sức để đứng lên được nữa, không thể, vì mọi người xung quanh đang ngày càng xa mình hơn, ngày càng xa hơn...mà tớ không còn kịp với tới...
 
Có lẽ nào ngày mai
Bao nhiêu là mơ ước
Chẳng thể nào có được
Mà vỡ oà biến đi

Thân ta có là gì
Cô đơn ta vẫn vậy
Người thân còn cạnh đấy
Mà sao như xa xăm

Bạn bè bao tháng năm
Nào một ai thấu hiểu
Riêng ta, riêng mọi điều
Vẫn là ta, ta, ta cả !

Cuộc đời ơi, vội vã
Đừng bỏ lại người này
Đừng vô tình buông tay
Để thân ta ngơ ngác


Mấy hôm trước đọc được bài thơ của anh Trung, tự nhiên thấy đồng cảm không thể tửơng được, chỉ tiếc rằng trên đời này tri kỷ ko dễ kiếm, nếu không muốn nói là không thể:) và chỉ tiếc rằng có những niềm tin và hy vọng ta đã đặt vào một người, và sự ích kỷ không cho phép ta tiếp tục chia sẻ với người khác nữa...thế nên giờ đây người đã đi rồi, thì ta ngồi tự cảm với mình mà thôi...:)
 
:-? bit nói thế nào nhỉ...tớ hiểu những gì ZZ muốn nói lắm...cái tâm trạng đấy...nhưng mà có lẽ cái phản ứng của zz thì ko giống với tớ...:)
Nhẽ ra thì có nhiều điều để chia sẻ lắm..nhưng vấn đề là tớ lại đang ở trong tình hình vô cảm...vì thế nói ra câu nào cũng vô nghĩa thôi.....vấn đề của mình thì chỉ 1 mình mình biết rõ nó nhất...vì thế cũng chỉ có mình mình là bit làm thế nào để thoát khỏi nó....nói gì thì cũng thấy nó ngon lành lắm...nhưng ko fai lúc nào cũng làm được....
Bất lực...nó là cái cảm giác tệ nhất...cứ đứng đó mà nhìn mọi thứ diễn ra..chẳng làm đuợc gì cả....
cái cảm giác khi ngừoi thân của mình cứ từng nguời,từng nguời bỏ mình mà đi,để mình lại 1 mình với vô số những cảm giác khó tả...
cái cảm giác khi mà những nguời mới hôm wa còn thế này mà ngày hôm sau đã thay đổi làm mình chẳng nhận ra nổi nữa.....và mình cảm thấy như bị cuốn theo cái thay đổi đó để rồi còn lại là 1 cảm giác lạc lõng ,chẳng có ai....
cái cảm giác cứ mỗi ngày trôi wa...cái thời gian của mình càng it lại...và mình chẳng muốn sang tới ngày hôm sau nữa vì biết rằng ngày mai...đồng nghĩa với vịệc mình ko còn là mình ngày hôm nay,bạn bè ko còn là những con ngưòi thân wen với mình ngày hôm nay,.....thời gian cứ trôi đi...có ngưòi đến rồi lại đi...và điều đáng buồn nguời ra đi lại là những ngưòi wan trọng.....
cái cảm giác khi nhìn thấy sự cố gắng và vất vả của bố mẹ mà chẳng thể làm được gì để ngăn lại cái sự lo lắng của họ...nhìn thấy những điều chẳng thể nhìn thấy mà cũng chẳng thể chạm vào đang hàng ngày hàng giờ lấy đi sức khỏe của nguời mình yêu thuơng...
cái cảm giác khi 1 mình đối mặt với tất cả những vấn đề của mình mà chẳng bit phải giải quyêt như thế nào...cái cảm giác như nguời mù mò mẫm tìm đường và liên tục vấp ngã..biết đến bao h mình mới đi được đúng đường đây.....
tất cả những cảm giác đó ko bit có phải là bất lực ko nữa....:)
Nhưng mà tớ ko bi quan như ZZ đâu..dù chuyện gì xảy ra thì mình vẫn phải cố gắng thôi.Đó là nguyên tắc và phải tuân theo..bất lực nhưng ko có nghĩa cứ bỏ mặc nó mà ko làm gì cả...có lẽ những gì mình làm ko fai hoàn hảo nhưng nó vẫn tốt hơn là ko làm gì cả...và dù sao thì ko có gì còn tốt hơn buồn chán :D

Mình lại nói linh tinh rồii :p :shy:
Điều cuối cùng muốn nói với zz là:nếu mà mình ko ngăn cản được những điều vô vị khiến mình bất lực thì sao ko tìm cách chung sống tốt với nó :) đôi khi chấp nhận là 1 việc nên làm B-)
 
Hic, mình chẳng biết thơ văn gì cả, đôi khi chán đời đọc thơ văn cũng hay ho đấy. Cái này gọi là vẫn bình thương của mày đấy hả Zz, dù sao thì cũng cảm ơn mày về món quá sinh nhật.
Leaving everything behind
And the sweet moments we bust
Here we stand, lost for words
I don't believe in another life
 
cái cảm giác đó ai mà chẳng gặp ít nhất là 1 lần chứ ??? Cố chấp nhận thôi !
Sorry vì tớ chẳng biết nói gì hơn !
 
sis. đã viết:
Nhưng đó là ta, và ta muốn tự cười nhạo mình, như những kẻ khác đang nhìn ta và cười nhạo, ta còn cần gì nữa đâu?
chị gái, đã bao nhiêu lần rồi, em gái nghĩ chính mình bất lực vì đã ko thể nào giúp được chị gái qua cái cảnh phải suy nghĩ linh tinh về tất cả những thứ thuộc về cuộc sống của chị gái mà có lẽ em sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi và chăgnr bao giờ được chị gái chia sẻ, vì chị gái đếu nói :"chị ko muốn nhồi nhét vào đầu bé những cái linh tinh, chẳng có chuyện gì đâu"... hay những câu đại loại như thế
và rồi sau bài viết của em và mọi người đây chị sẽ nói gì nhỉ, rằng là "oh cám ơn tất cả mọi người :) đôi khi Zz lại suy nghĩ lung tung và viết về những cái ko đáng nói.... ko sao đâu, mọi chuyện rồi nói ra cũng ko khác gì được..." và rồi chị gái lock topic? :((
em ko muốn chị gái như thế, bên cạnh chị gái có bạn hiền , và vì bạn hiền cũng như vì mọi người, xin chị gái hãy đừng suy nghĩ nhiều quá nữa. Chị gái rất nhạy cảm trong mọi chuyện, em biết thế . Đúng như sign. cũ của chị gái "too much love will kill you" thế sao chị gái ko cố quên đi, phải khẳng định xung quanh chị gái là những người tuyệt vời, hãy vì họ mà vui vẻ lên
ai chả có những lúc như chị gái, suy nghĩ rất nhiều về mọi sự. Có lẽ em gái cũng ko thế, nhưng bạn bè của em, và nhiều người đều hay suy nghĩ như chị gái, đó là điều bình thường thôi... nên chị gái càng phải quên đi, và vượt qua, đứng dậy, vui vẻ, trở lại làm chính chị gái, một Zz năng động và luôn có nụ cười trên môi :) đó mới là chị gái thực sự của em :)
yêu chị gái nhiều nhiều, cho dù chăgnr mấy khi chị gái nói với em về những tâm sự của chị ... :) dù sao, gửi đến chị gái :*:*:*
:x:x:x
SI bên cạnh chị, 0205 bên cạnh chị, nhà mình bên cạnh chị
gửi cho đến chị những lời chúc tốt đẹp nhất :) :* yêu nhiều
 
Chỉnh sửa lần cuối:
, bên cạnh chị gái có bạn hiền

bạn là bạn, và tôi là tôi
là hai người nên có thể đi hai con đừơng hoàn toàn khác:)
.....



...tại sao mình luôn hối hận vì những gì mình đã làm nhỉ:) ngu ngốc thật đấy

còn cái gọi là chấp nhận:) đã ai tự hào vì mình chấp nhận được mọi điều chưa? Chính vì chấp nhận quá nhiều nên ngày hôm nay mới phải gõ ra những dòng chữ tự phỉ báng mình như thế này;)

Không đâu, Giang thân yêu ạ, mày là người chấp nhận giỏi nhất trên thế giới này đấy:)
 
thế nào là "đặt hạnh phúc vào tay những kẻ không xứng đáng" hả bạn Zz;)? tôi không phải la người mê tín dị đoan, nhưng tôi luôn tin rằng ông trời có mắt, nếu bạn luôn sống tốt với mọi người thì bạn luôn là người hạnh phúc (theo sách quá nhưng tui luôn nghĩ thế đấy:) ), bạn có dám chắc rằng bạn chưa bao giờ cảm nhận được cái gì gọi là hạnh phúc, dù đó chỉ là một giây phút bạn cảm thấy vui vẻ không? :) không nên suy nghĩ nhiều thế làm chi bạn ah, cái gì mình đã làm ra, dù có hối hận, nhưng đó là điều do mình quyết định làm, nếu đó không phải là điều xấu xa, không cần phải nghĩ ngợi nhiều...
luôn có những người bạn luôn ở bên cạnh bạn, theo tôi đó cũng là một hạnh phúc...:)
(tb: tui tự cảm thấy mình không thuộc tuyp người chấp nhận tất cả được, bởi vì trên đời này có quá nhiều điều cần phải suy nghĩ, "chấp nhận" theo tôi không phải lúc nào cũng là sự lựa chọn hay đâu ;) )
 
Zzang Tran đã viết:
bạn là bạn, và tôi là tôi
là hai người nên có thể đi hai con đừơng hoàn toàn khác:)
.....
"...Nhưng bạn thấy không?lá ở nơi nào cũng đang xao xác
Bởi chúng mình cùng gặp mùa thu..." :)

Cuộc sống đôi khi là như vậy đấy Zz ạ,nếu chỉ nhìn về một phía thì cũng không khác nào chỉ đọc một nửa bài thơ...Tớ rất thích cách nhìn của Vân-"tập chung sống với nó"...17 tuổi,đúng là chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều để rồi không hẳn tìm cho mình một lối thoát .Mình cứ nghĩ,cứ trầm ngâm rồi lại tự mình thất vọng...Tớ cũng nằm trong quy luật ấy...Một đôi lần khóc chỉ vì những điều "như không mà lại có"...một đôi lần muốn chạy trốn...và một đôi lần đã muốn bỏ cuộc...Nhưng tớ đã thay đổi khi nghe ước mơ của một cậu bạn cũng 17 tuổi.Cậu ấy chỉ ước mình được đi học,được thi đại học,được...có một gia đình thứ 2 trong đời.Những ước mơ được cậu ấy viết trên giường bệnh... cuộc sống nhất thiết không nên chỉ nhìn về một phía được,cứ nhìn ra xung quanh,mình sẽ thấy những lý do khiến mình muốn được sống :)
 
tui tự cảm thấy mình không thuộc tuyp người chấp nhận tất cả được, bởi vì trên đời này có quá nhiều điều cần phải suy nghĩ, "chấp nhận" theo tôi không phải lúc nào cũng là sự lựa chọn hay đâu

đúng là như thế!
 
tốt rồi, mọi chuyện sẻ ổn thôi
chị gái là chị gái mà ;) :x:*
 
...Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo với nhân gian một nét cười....



Cảm ơn mọi ngưởi rất nhiều, những gì mọi người nói, đâu phải tớ chưa từng nghĩ tới, đâu phải tớ chưa từng đem những lời đó đi nói với kẻ khác...dù sao cũng cảm ơn mọi người rất nhiều:x

:) ..có những dòng sông không trở lại bao giờ
hi`, theo yêu cầu của người post bài, topic lock tại đây:)


Em ra đời mỏi mắt tìm một người tri kỷ
Nhưng cõi người hờ hững lắm ai ơi....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên