Đôi chút cảm nhận về các album và ban nhạc

Hoàng Bảo Long
(P3Charmed)

New Member
Lâu lắm rồi không thấy có trận bút chiến nào ở trên HARC. Thực tế là dạo này, mình thấy các bạn có vẻ im ắng quá, trong khi Metal có rất nhiều điều sôi nổi để nói :D Tại sao các Rockmania của chúng ta không vào đây, và cùng trao đổi về những ý kiến của mình liên quan đến Metal nhỉ :x :x :x Chắc hẳn, sẽ có rất nhiều điều để nói, và nhiều cuộc tranh luận nóng bỏng >:) >:) Nào mọi người, come on, come on :D

Bắt đầu bằng Green Carnation nhé ;)

Nói chung, chẳng có gì nhiều để nói rằng "đây là một band vĩ đại" hay "đúng là một album đỉnh cao" đối với Green Carnation cũng như những album của họ, chẳng hạn: Light of Day, Day of Darkness hay The Acoustic Verses. Nhưng nói để nói rằng Green Carnation là một band Doom Progressive Metal hay và các album của họ đáng nghe, thì chắc cũng chẳng phải quá lời.

Hãy dạo qua Light of Day, Day of Darkness một chút. Đây là một album đặc biệt, với chỉ một track duy nhất dài đúng 1 giờ đồng hồ. Dạo này, tôi không thích miêu tả album theo kiểu tuần tự từ đầu đến cuối, cho nên tôi sẽ thuật lại cảm xúc của mình theo cách đơn giản nhất là những điểm nổi bật trong album mà tôi ấn tượng.

Phải nói thật là tôi rất ấn tượng với đoạn mở đầu của album. Khá quen thuộc theo cách hiểu là nó cũng được mở đầu trong không gian nhiều âm thanh kì lạ, có tiếng người nói gì gì đó ... Nhưng khi tiếng trẻ con cười cất lên, tôi cảm giác có điều gì đó mơ hồ. Những nốt nhạc đầu tiên, bắt đầu cho một album, không rõ là âm u hay tươi sáng đây?

Có một đoạn nữa mà tôi thích, đó là đoạn solo guitar, sau đó, có tiếng trống nổi lên, cảm giác như thể có gì đó đang thúc giục. Sau đó, có một đoạn mà giọng hát của vocal nghe hơi giống trong các album của My Dying Bride, cũng kiểu âm nhạc nặng nề, giọng hát trầm, hơi có vẻ giật. Các đoạn sau cứ thay nhau nhịp điệu nhanh chậm, và không có gì đặc sắc lắm.

Cho đến khi, có một đoạn không gian trầm xuống. Giọng hát của người phụ nữ cất lên, Ha-ley-ya ... Trong tiếng một nhạc cụ gì đó, giống như tiếng kèn túi. Nghe rất tha thiết. Cũng rất van nài. Không hiểu rõ nữa, chỉ biết là có một chút gì đó rất ấn tượng với giọng hát đấy. Càng ngày càng về sau, càng cảm giác nó thê thảm, đẫm lệ. Đoạn nhạc đó dài, dài và rất dài, cứ kéo dài lê thê như con đường trải đầy lệ.

Có một lúc, tiếng guitar bứt lên gào xé. Tiếng lead dữ dội, như than thở. Âm nhạc cũng trỗi dậy mạnh mẽ. Rồi lại có một lúc không gian cứ trầm xuống. Chỉ có guitar, người hát và không gian hữu thanh. Tiếng chuông! Nguyện! Cuối cùng, bài hát chấm dứt trong những nốt nhạc quen thuộc đã xuất hiện từ đầu. Rất thích tiếng trống nghe tiếng trống diễu hành ở cuối. Và tiếng music box ...

Còn The Acoustic Verses, cũng như The Burden Is Mine... Alone (Single thì phải), là một thể nghiệm mới về Acoustic. Sự lột xác từ những tiếng guitar điện mạnh mẽ, sang tiếng guitar thùng trong trẻo, quả là một sự đột phá của Green Carnation. Trở về với những chiếc guitar thùng, những cái trống, đôi ba cây sáo và đàn violin, những bản nhạc được viết nên quả khác biệt. Không thấy sự âm u chìm trong trống vắng nữa, mà thấy sự nhẹ nhàng, hiền dịu. Hãy nghe Six Ribbons để thấy những tiếng nhạc như dân ca Anh, hay Sweet Leaf với tiếng violin êm ả.

Trong album này, tôi ấn tượng với Sweet Leaf và Alone. Sweet Leaf, nhẹ nhàng, ngọt ngào, ca từ cũng rất hay và ý nghĩa. Trong bài hát ấy, có tiếng trống đặc biệt, chỉ Green Carnation mới có. Tiếng violin cũng rất đẹp. Giọng hát như thì thầm, thì thầm ... Oh dear father, can you see? I'm not running away, I'm just searching for the real me ... Chiếc lá trên cây, rồi khi nào đó, chiếc lá rụng. Chúng ta sẽ ở bên con.

Alone được ra mắt trước khi cả album được phát hành. Đây là bản nhạc xuất hiện sớm nhất và cũng gây được ấn tượng cho người nghe nhạc. Có thể nói, sự phối hợp giữa tiếng đệm của guitar, tiếng violin réo rắt và giọng hát lôi cuốn của vocal, đã khiến Alone trở nên rất hấp dẫn. Cũng như Sweet Leaf, Transparent Me hay Six Ribbons, người ta cảm thấy như đang sống trong không khí rất châu Âu. Có những khung cảnh mùa thu lá vàng rơi, có dòng suối trong lành tí tách ...

Không thể chỉ vài dòng mà nói hết được về vẻ đặc biệt của các album của Green Carnation. Tốt nhất, các bạn hãy nghe và cảm nhận. Tôi xin tạm dừng bài cảm nhận của mình ở đây. Có bạn nào muốn đóng góp ý kiến gì đó chăng?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hồi trước thì em thích Sweet Leaf nhất trong cái The Acoustic Verses.. Nhưng càng nghe nhiều càng thấy The Burden Is Mine... Alone mới là bài hát đáng chú ý nhất album. Ca từ, phần guitar đệm và cả giọng hát của tay bass Stein Roger... tất cả đều chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ "ám ảnh"... Giống như 1 người lữ hành đã đi đến cuối con đường, mệt mỏi và cô độc.. Nghe The Burden Is Mine ... Alone vào 1 ngày mùa đông xám xịt, để từng tiếng guitar sắc lạnh cứa vào tâm hồn, còn j` tuyệt vời hơn :) Thật đáng tiếc là h đây cái tên Green Carnation sẽ mãi chỉ còn là quá khứ...
 
Hehe các cậu lại sa đà vào việc bàn tán nhố nhăng mà không đi sâu vào chủ đề của topic rồi. Cậu nào không có đĩa thì hoặc tự tìm hoặc tự gửi PM mà hỏi mượn chứ cứ viết chình ình vào đây thì chỉ có làm loãng cái topic "có chủ đích rất tốt" này thôi. Thế nên nhờ Mod Đăng Linh về Việt Nam gặp gỡ xong thì nhớ bỏ chút thời gian ra để xóa mấy bài hỏi han trên kia đi nhé :*

Nói về Green Carnation thì chắc chắn không thể nào bỏ qua được album Day of Light, Light of Darkness. Mặc dù đã nghe qua không ít các bài hát dài và có cấu trúc phức tạp (hai ban nhạc điển hình nhất là Opeth và Dream Theater) nhưng khi nghe đến Day of Light, Light of Darkness thì tớ vẫn phải giật mình phân vân là liệu hai ban nhạc kia có phải là hai ban nhạc hoàn hảo nhất trong việc tạo ra các tác phẩm có độ dài ngang ngửa với các movement của nhạc cổ điển kia hay không. Thực ra ai tò mò thì câu trả lời là Opeth vẫn là ban nhạc số một còn Dream Theater thì đã ko chịu nổi và bị đẩy xuống số ba :)). Rõ ràng là Day of Light, Light of Darkness xứng đáng là bài hát đánh bạt tất cả các long tracks của Dream Theater trên mọi phương diện. Từ concept, đến âm nhạc, đến lyrics và sư cuốn hút người nghe. Nhân đây một cũng recommend cho những ai thích "nhạc dài" một ban nhạc đánh Progressive Doom rất hay đến từ Pháp, Monolithe.

Day of Light, Light of Darkness phần nào rũ bỏ được chất Doom của album trước (Journey to the End of the Night), và hướng nhiều hơn đến Progressive Metal. Album này cũng xứng đáng được liệt vào hàng những viên ngọc quý (với tớ) của Green Carnation vì Blessing in Disguise không còn những câu nhạc lắt léo mà thay vào đó là một straight-forward metal/hard-rock với những đoạn sắp đặt ngắn ngủn. Và xin lỗi trước những ai thích hai album cuối cùng của Green Carnation, The Quite Offspring và Acoustic Verses thực sự không thể đem so sánh với hai album đầu tay của nhóm.

Đại khái là nhóm đạt đỉnh cao ở thời kì Day of Light, Light of Darkness và xuống sức rõ rệt ở Acoustic Verses.

Không phải tự nhiên tớ lại đặt Day of Light, Light of Darkness lên cao chót vót như thế. Cả bài hát dài hơn 60 phút này là một cuộc trải nghiệm âm nhạc kì thú, với đủ mọi cung bậc của cảm xúc, và đầy đủ kiểu dạng âm nhạc. Có thể nhận thấy những tiếng guitarrrr nặng trịch cho đến những khúc nhạc mang âm sắc của nhạc giao hưởng. Toàn bộ bài hát có thể coi là journey of life và được truyền cảm hứng từ đứa con trai mới sinh của Tchort (sau sự kiện Journey to the End of the Night). Một trong những điểm mấu chốt tạo nên thành công vượt bậc của Day of Light, Light of Darkness đó là Tchort quá khéo léo trong việc dàn xếp các nhạc cụ. Những album prog thường sa đà vào hoặc là cấu trúc âm nhạc kì quái (Six Degrees of Inner Turbulence) hoặc tư tưởng quá demanding (BE), nhưng Day of Light, Light of Darkness thực hiện hoàn hảo việc trộn lẫn âm nhạc và tư tưởng. Cả album là sự kết hợp của vô số các loại nhạc cụ, tầng tầng lớp lớp âm thanh, và cấu trúc khác lạ nhưng chặt chẽ.

Thường các bài hát dài luôn được break up thành từng đoạn nhỏ, để tránh sự buồn tẻ cho người nghe cũng như thực hiện các đoạn chuyển giữa từng phần được thuận tiện hơn (nhạc nhỏ dần rồi tạch rồi nhạc mới nổi lên). Tuy nhiên Green Carnation không hề đi theo cấu trúc đó, cả 60 phút đó là 60 phút liền mạch không ngưng nghỉ. Đó là sự biến chuyển từ giọng nữ vang vọng trong tiếng kèn saxophone và tiếng synth cho đến cú riff guitar chậm rãi và nặng nhọc của Funeral Doom cùng với sự bùng nổ của âm thanh. Nhưng mọi thứ lại dần dần lắng xuống trong những thanh âm trong trẻo của nhạc cụ dây, để rồi tiếng guitar solo nổi lên một cách ấn tượng, đưa bài hát lên đến cực điểm, và giải toả sự đè nèn được tạo ra từ các phần trước đó. Có thể nói nếu không có khoảng thời gian lắng đọng trong một vài phút thì chắc chắn tiếng guitar solo lại không thể mang lại nhiều cảm xúc đến thế.

Tóm lại Day of Light, Light of Darkness là một album (bài hát) không thể diễn tả bằng lời nói (cũng như chữ viết). Tốt nhất là nên tìm một album về mà nghe để biết tài năng của Tchort' thời kì đó ra sao và thời kì Acoustic Verses ra sao.

Dù sao thì Green Carnation cũng sẽ còn bị gián đoạn một thời gian dài, nhưng các hardcore fan cứ yên tâm là Tchort' ko dễ bỏ cái thương hiệu Hoa cẩm chướng xanh đâu. Cùng lắm vài năm nữa quay lại làm tiếp cái The Rise and Fall of Mankind để tiếp nối cái Day of Light, Light of Darkness trong chuỗi triology album The Chronicles of Doom của anh ý thôi.
 
xuống sức rõ rệt ở Acoustic Verses.
Tớ vẫn nghĩ rằng mỗi album có một vẻ đẹp riêng, bạn thân yêu ạ. Có thể bạn không thích cái màu sắc của album này lắm, nhưng cảm nhận của tớ là nó giống một bông hoàng lan giữa rừng hoa cúc, hồng, loa kèn ... Đẹp dịu dàng.

Tớ có nghe album Journey to the End of the Night, chính xác là vì tò mò giọng hát của Vibeke trong album đó. Tớ thấy nó đúng là nặng nề và Doomy hơn Day of Light, Light of Darkness. Sang đến album thứ hai, quả thực, gánh nặng như được trút bỏ. Có chăng thì là những câu guitar kéo dài đâu đó, đôi khi thê lương nhưng vẫn không nhọc nhằn. Hoặc đôi chỗ có sự rũ rượi của một Doom Metal xõa xượi, nhưng vẫn giữ được độ biểu cảm cần thiết mà âm nhạc Progressive mang lại.

Ừ, đó là sự sáng tạo của Light of Day, Day of Darkness. Nhưng tớ thấy, The Acoustic Verses, nế nói là nó xuống sức, thì tớ cũng không đồng ý hoàn toàn. Sự thể nghiệm mới của Green Carnation, có sáng tạo đấy chứ. Âm nhạc tự nhiên nhẹ nhàng và thanh thản hơn rất nhiều. Vẫn đôi phần bí mật và có gì đó thú vị để khám phá. Tại sao lúc nào cũng cần có những câu riff, hay những nhịp trống mạnh, và sự dằn vặt trong bài hát? Thử để một chút hơi thở của khí trời tràn vào xem. Rất dễ chịu. Tớ thấy tiếng trống trong album này rất hay.
 
Nào khởi động chút xíu. Anh em cho rằng có còn tí Gothic nào ở trong The Silent Force không :D Tớ cho rằng vẫn còn một chút Gothic ở trong đấy, có lẽ là trong bài Memories hoặc A Dangerous Mind chăng? Nghe vẫn thấy man mác buồn, đôi khi hơi tối tăm!
 
Gothic lên cao và các dòng khác thoái trào? Như thế thì có ảnh hưởng gì ạ? :-s

Anh Giang chê cũng có phần đúng đấy ạ. Giọng Sharon den Adel ngân vang nhưng lại kéo dài quá, trong veo nhưng không mạnh bằng Tarja Turuna, ít tha thiết như Vibeke Stene… Nhưng nghe lại lần nữa, lần nữa, sự truyền cảm cuối cùng qua giọng hát của Sharon nằm ở mức độ cao vút, lảnh lót như thấu tận mây xanh, một giọng hát mà sự lôi cuốn không ngừng ở thực tại vì nó bắt ta phải cuốn hút theo những tầng mây đó :) Giọng soprano của Sharon như một vết son đậm nét, tô đẹp thêm nét hùng tráng và mạnh mẽ của các tiếng đàn, tiếng trống vốn đầy vẻ nam tính trong âm nhạc của WT.

Nhưng anh Giang nói thế này thì em lại không đồng ý :-?? " Nhạc của The Silent Force không có một nét gì đặc biệt, cả album cứ nhàng nhàng một giọng điệu như nhau " ???

Một động cơ thúc đẩy nữa để nghe Winthin Temptation , đặc biệt là The Silent Force , đó là âm thanh Symphonic của họ qua những cảm xúc biến chuyển dạo trên keyboard, violin cùng nhiều nhạc cụ khác. Chính vì thế nên nói The Silent Force nhàng nhàng là hơi khó nghe rồi :-@

Âm thanh của họ chơi, nếu gọi là phân loại, nổi bật nhất phải kể đến Symphonic. Nhạc của WT được liệt vào hàng Gothic Symphonic Metal nhưng có khi lại còn thêm tính celtic, folk gắn vào. Nhưng điều chủ yếu để công nhận chung là tính du dương, âm thanh nổi ở chiều sâu mà tiết nhịp vừa phải cùng với dàn nhạc tuy nhỏ nhưng đầy đủ các nhạc cụ đã tạo nên sự hấp dẫn này: các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ.

-> " Backstreet Boys và Westlife? Hầu như các giai điệu guitar bị lược bỏ thay vào đó là một lô lốc các đoạn trùng lặp nhàm chán của keyboard. " -> =; ^:)^

:)

Anh Giang đừng dỗi em nhớ :">
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gothic lên cao và các dòng khác thoái trào? Như thế thì có ảnh hưởng gì ạ? :-s

Anh Giang chê cũng có phần đúng đấy ạ. Giọng Sharon den Adel ngân vang nhưng lại kéo dài quá, trong veo nhưng không mạnh bằng Tarja Turuna, ít tha thiết như Vibeke Stene… Nhưng nghe lại lần nữa, lần nữa, sự truyền cảm cuối cùng qua giọng hát của Sharon nằm ở mức độ cao vút, lảnh lót như thấu tận mây xanh, một giọng hát mà sự lôi cuốn không ngừng ở thực tại vì nó bắt ta phải cuốn hút theo những tầng mây đó :) Giọng soprano của Sharon như một vết son đậm nét, tô đẹp thêm nét hùng tráng và mạnh mẽ của các tiếng đàn, tiếng trống vốn đầy vẻ nam tính trong âm nhạc của WT.

Nhưng anh Giang nói thế này thì em lại không đồng ý :-?? " Nhạc của The Silent Force không có một nét gì đặc biệt, cả album cứ nhàng nhàng một giọng điệu như nhau " ???

Một động cơ thúc đẩy nữa để nghe Winthin Temptation , đặc biệt là The Silent Force , đó là âm thanh Symphonic của họ qua những cảm xúc biến chuyển dạo trên keyboard, violin cùng nhiều nhạc cụ khác. Chính vì thế nên nói The Silent Force nhàng nhàng là hơi khó nghe rồi :-@

Âm thanh của họ chơi, nếu gọi là phân loại, nổi bật nhất phải kể đến Symphonic. Nhạc của WT được liệt vào hàng Gothic Symphonic Metal nhưng có khi lại còn thêm tính celtic, folk gắn vào. Nhưng điều chủ yếu để công nhận chung là tính du dương, âm thanh nổi ở chiều sâu mà tiết nhịp vừa phải cùng với dàn nhạc tuy nhỏ nhưng đầy đủ các nhạc cụ đã tạo nên sự hấp dẫn này: các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ.

-> " Backstreet Boys và Westlife? Hầu như các giai điệu guitar bị lược bỏ thay vào đó là một lô lốc các đoạn trùng lặp nhàm chán của keyboard. " -> =; ^:)^

:)

Anh Giang đừng dỗi em nhớ :">

Nào bây giờ bắt đầu phần bút chiến :x. Như tớ đã nói ở bài trên tớ xóa đi kia, thì Gothic Metal đã đang và sẽ không bao giờ được tớ coi trọng như một dòng nhạc Metal, what the hell they do in the songs anyway. Và chính vì tớ không ưa gì Gothic Metal nên tớ hầu như nghe rất ít, chỉ có các band đầu đàn như To/Die/For, Lacrimosa, hay Tristania là phần nào nhận được sự chú ý nhất định của tớ mà thôi. Hậu quả là, với số lượng hạn hẹp như vậy, việc chỉ trích một album nhạc của một ban nhạc Gothic tượng đài như Within Temptation thực sự là "múa rừu qua mắt thợ" trong khi HARC đang trong thời kì các dòng nhạc khác thoái trào để cho Gothic fan tha hồ tràn vào như hiện nay.

Có lẽ bây giờ Gothic Metal trở thành cái mốt khi rất nhiều các ban nhạc với female vocal mọc lên như nấm, thậm chí Lacuna Coil còn tấn công cả MTV Châu Âu. Suy cho cùng, theo thiển ý của tớ, Gothic Metal không có biểu hiện rõ rệt, không có một trademark đàng hoàng cho âm nhạc của mình. Một ban nhạc Gothic điển hình trong đầu tớ là một ban nhạc có hai cái guitar, một cái bass, một cái trống, một đống keyboard, violon rồi giọng nữ cao giọng nam cao giọng beast và vô thiên lủng các thứ hỗn độn khác. Tất nhiên có thể có nhiều người nhận định đây là bước tiến mới của Metal (Gothic có thể coi là đứa con trẻ tuổi nhất của underground metal), nhưng với tớ thì đây là một bước lùi nhất định. Việc đưa thêm rất nhiều nhạc cụ vào trong bài hát, đồng thời việc làm mất nghiêm trọng vai trò của guitar, trống và bass thực sự báo hiệu một kỉ nguyên mà như tớ vẫn hay nghĩ ngợi một mình, đó là kỉ nguyên "hết cái để làm với guitar."

Leave classic music alone! Việc đưa dàn nhạc giao hưởng cùng các yếu tố symphonic vào trong nhạc metal, theo tớ, không thể hiện sự sáng tạo không ngừng của các ban nhạc, mà ngược lại, nó chứng minh thời gian đã làm bào mòn đi sức sáng tạo của âm nhạc. Tớ có thử nghe Therion, Nightwish (những ban nhạc sử dụng Symphony) thì đều cảm thấy rất khó chịu, tại sao? vì tớ không hề tìm thấy một pha solo nào sáng chói (các cậu đừng cãi và hay bình tĩnh so sánh thử solo guitar của Nightwish và Therion với Metallica thôi thử xem các cậu sẽ thấy ngay tại sao tớ lại có ác cảm với Symphonic element trong metal) Vô hình chung việc đưa dàn nhạc giao hưởng vào trong các bài hát đã trở thành chiếc phao cứu sinh cho các ban nhạc khi họ không tìm được cách nào để tạo giai điệu cho bài hát của mình khi sử dụng những nhạc cụ truyền thống của Rock. Within Temptation muốn làm nhạc nền cho Pale, ko nghĩ ra guitar nên làm thế nào, rồi, cho keyboard vào cả bài. Đáng buồn là không phải chỉ có một bài mà Within Temptation phải sử dụng đến biện pháp đấy, mà là vô số bài trong cả album. Và cứ như thế. Dude, I can't think of any new guitar melody. So put a piano and a violon instead. Done! Album ra lò nóng hổi và hãy suy xét thật kĩ xem The Silent Force hay ở điểm nào? Hay ở điểm là giai điệu dễ nghe dễ thuộc dễ nhớ (và rồi nó cũng sẽ dễ quên) Đó là những gì chúng ta tìm thấy ở metal ư? Hay những bài hát như trong The Silent Force có thể nghe hao hao ở trong một bản pop ballad nào đó? Đến với thế giới của Gothic Metal, nghĩa là đừng bao giờ expect những cú lead guitar giật mình hay những pha dồn trống ngoạn mục và ngoắt nghéo, thay vào đó, là những biện pháp chống chế yếu ớt để chứng tỏ cho thiên hạ rằng Gothic Metal của chúng ta cũng có guitar cũng có trống đấy, chứ không phải chỉ có keyboard đâu. Đấy cũng chính là tại sao Cradle of Filth, một ban Extreme Gothic Black Metal luôn luôn đi đầu trong đoàn những ban nhạc Fake Metal bị phê phán nhận xét nhiều nhất.

Nhân đây cũng xin nhắc Tiên rằng tranh luận phải có đầy đủ dẫn chứng và lập luận, không thể sử dụng một vài emo để có thể thuyết phục người nghe, ngược lại sẽ làm cho người trả lời (anh) có cảm giác không được tôn trọng. Tất nhiên nếu Tiên muốn thế you can have it your way.

Âm thanh của họ chơi, nếu gọi là phân loại, nổi bật nhất phải kể đến Symphonic. Nhạc của WT được liệt vào hàng Gothic Symphonic Metal nhưng có khi lại còn thêm tính celtic, folk gắn vào. Nhưng điều chủ yếu để công nhận chung là tính du dương, âm thanh nổi ở chiều sâu mà tiết nhịp vừa phải cùng với dàn nhạc tuy nhỏ nhưng đầy đủ các nhạc cụ đã tạo nên sự hấp dẫn này: các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ.

You filthy gothic bands stains the pure blood of metal. Từ bao giờ một ban nhạc được gắn cái mác metal khi thứ chủ yếu để nghe từ nó là tính du dương, là âm thanh nổi ở chiều sâu được tạo ra bởi "dàn nhạc" bao gồm "các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ."? Nhìn quanh và xem các ban nhạc metal tiêu biểu, đại diện cho từng trào lưu và có thể diễn tả được tính chất của metal là những ban nhạc như thế nào? Metallica, Iron Maiden, Death, In Flames, My Dying Bride, Immortal và Sentenced, họ không bao giờ dựa vào keyboard hay dàn nhạc trong bất kì một album nào trong sự nghiệp hơn một thập kỉ qua.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Rìu, ấy ạ.

đang trong thời kì các dòng nhạc khác thoái trào để cho Gothic fan tha hồ tràn vào như hiện nay
Đề nghị bạn xem lại câu này cho tớ nhé. Thế nào là tha hồ tràn vào? Cái đấy nó xấu lắm à?

Suy cho cùng, theo thiển ý của tớ, Gothic Metal không có biểu hiện rõ rệt, không có một trade mark đàng hoàng cho âm nhạc của mình
Đúng là Gothic Metal không có một tiêu chuẩn rõ ràng, như tớ đã nhận định trong topic về nó, và do đó, để phân một band vào hoặc không vào dòng nhạc này, là rất khó. Quan điểm của mỗi người khác nhau, cũng không có một người professional nào đứng lên xác định ranh giới cho Gothic Metal. Thế nhưng, nó đã xuất hiện, đã tồn tại và đang phát triển. Gothic Metal lại rất dễ dàng hòa nhập vào những dòng nhạc khác, để tạo ra những phong cách mới, có thể coi là sự thể nghiệm cho các ban nhạc. Không thể phủ nhận được rằng, màu sắc âm nhạc của Gothic Metal là đa dạng nhất. Từ mềm mại nhẹ nhàng của Within Temptation, cho đến đau đớn trống trải của The Sins of Thy Beloved, rồi cô độc thất vọng của Tristania, hay tràn trề nước mắt của Lacrimosa ... Suy cho cùng, Gothic Metal là dòng nhạc có khả năng tùy biến cao nhất.

Cũng xin nói luôn, hiện nay, một số band "tùy biến" một cách "vô độ", và tự coi mình là Gothic Metal. Xin lỗi chứ, còn khướt mới được thừa nhận. Cái gì cũng có sự ngộ nhận, và cái gì càng dễ chấp nhận thì càng dễ bị ngộ nhận.

Leave classic music alone! ... trong đoàn những ban nhạc Fake Metal bị phê phán nhận xét nhiều nhất.
Cái này là vấn đề quan điểm, tớ không tranh cãi. Có người nói rằng Mỹ Linh đem phổ lời cho nhạc cổ điển là làm xấu đi nhạc cổ điển, nhưng có người lại bảo đó là một phong cách mới. Chúa cũng chả thể phân định được.

Metallica, Iron Maiden, Death, In Flames, My Dying Bride, Immortal và Sentenced, họ không bao giờ dựa vào keyboard hay dàn nhạc trong bất kì một album nào trong sự nghiệp hơn một thập kỉ qua.
Sao ta không nói, mỗi dòng nhạc có một đặc trưng riêng? Đừng bắt tất cả các dòng nhạc phải ở chung một khuôn mẫu?

Lại nói đến Sentenced, xin bạn Giang và mọi người cho ý kiến: Nó có phải là một band chơi Gothic không?
 
Rìu, ấy ạ.


Đề nghị bạn xem lại câu này cho tớ nhé. Thế nào là tha hồ tràn vào? Cái đấy nó xấu lắm à?


Đúng là Gothic Metal không có một tiêu chuẩn rõ ràng, như tớ đã nhận định trong topic về nó, và do đó, để phân một band vào hoặc không vào dòng nhạc này, là rất khó. Quan điểm của mỗi người khác nhau, cũng không có một người professional nào đứng lên xác định ranh giới cho Gothic Metal. Thế nhưng, nó đã xuất hiện, đã tồn tại và đang phát triển. Gothic Metal lại rất dễ dàng hòa nhập vào những dòng nhạc khác, để tạo ra những phong cách mới, có thể coi là sự thể nghiệm cho các ban nhạc. Không thể phủ nhận được rằng, màu sắc âm nhạc của Gothic Metal là đa dạng nhất. Từ mềm mại nhẹ nhàng của Within Temptation, cho đến đau đớn trống trải của The Sins of Thy Beloved, rồi cô độc thất vọng của Tristania, hay tràn trề nước mắt của Lacrimosa ... Suy cho cùng, Gothic Metal là dòng nhạc có khả năng tùy biến cao nhất.

Cũng xin nói luôn, hiện nay, một số band "tùy biến" một cách "vô độ", và tự coi mình là Gothic Metal. Xin lỗi chứ, còn khướt mới được thừa nhận. Cái gì cũng có sự ngộ nhận, và cái gì càng dễ chấp nhận thì càng dễ bị ngộ nhận. ( nói cái này rất hay )


Cái này là vấn đề quan điểm, tớ không tranh cãi. Có người nói rằng Mỹ Linh đem phổ lời cho nhạc cổ điển là làm xấu đi nhạc cổ điển, nhưng có người lại bảo đó là một phong cách mới. Chúa cũng chả thể phân định được.


Sao ta không nói, mỗi dòng nhạc có một đặc trưng riêng? Đừng bắt tất cả các dòng nhạc phải ở chung một khuôn mẫu?

Lại nói đến Sentenced, xin bạn Giang và mọi người cho ý kiến: Nó có phải là một band chơi Gothic không?


Xin lỗi vì giữa dòng tranh luận hăng say của các bạn thì tớ - 1 kẻ chả biết gì về nhạc nhẽo , chẳng biết gì về gothic lại nhảy vào phá ngang thế này
Nhưng theo tớ thì việc ta cố gắng đem 1 band ra để tìm ra xem band đấy là band chơi dòng nhạc nào trong những dòng nhạc đã được phân định và liệt kê là 1 việc làm vô nghĩa , tốn thời gian nhất ...
 
Rìu, ấy ạ.


Đề nghị bạn xem lại câu này cho tớ nhé. Thế nào là tha hồ tràn vào? Cái đấy nó xấu lắm à?

=)) giờ mới biết nó là "rìu." Cám ơn bạn Long nhé :*

tha hồ tràn vào làm mưa làm gió j/k ;;) ;;)


Đúng là Gothic Metal không có một tiêu chuẩn rõ ràng, như tớ đã nhận định trong topic về nó, và do đó, để phân một band vào hoặc không vào dòng nhạc này, là rất khó. Quan điểm của mỗi người khác nhau, cũng không có một người professional nào đứng lên xác định ranh giới cho Gothic Metal. Thế nhưng, nó đã xuất hiện, đã tồn tại và đang phát triển. Gothic Metal lại rất dễ dàng hòa nhập vào những dòng nhạc khác, để tạo ra những phong cách mới, có thể coi là sự thể nghiệm cho các ban nhạc. Không thể phủ nhận được rằng, màu sắc âm nhạc của Gothic Metal là đa dạng nhất. Từ mềm mại nhẹ nhàng của Within Temptation, cho đến đau đớn trống trải của The Sins of Thy Beloved, rồi cô độc thất vọng của Tristania, hay tràn trề nước mắt của Lacrimosa ... Suy cho cùng, Gothic Metal là dòng nhạc có khả năng tùy biến cao nhất.

Long đừng nhầm là tớ có ác cảm với những thứ có khả năng tùy biến cao. Nếu nói như thế thì chắc tớ không devote my life to Opeth như bây giờ quá, cái tớ ghét là âm nhạc nhạt nhòa, rất mờ nhạt, không có điểm nhấn. Và theo thiển ý của tớ thì Gothic là một ví dụ điển hình.

Cái này là vấn đề quan điểm, tớ không tranh cãi. Có người nói rằng Mỹ Linh đem phổ lời cho nhạc cổ điển là làm xấu đi nhạc cổ điển, nhưng có người lại bảo đó là một phong cách mới. Chúa cũng chả thể phân định được.


Sao ta không nói, mỗi dòng nhạc có một đặc trưng riêng? Đừng bắt tất cả các dòng nhạc phải ở chung một khuôn mẫu?

Bạn Long đùa tớ rồi, một khi đã dính cái chữ metal vào thì không thể nào (lặp lại một lần nữa) chủ yếu là tính du dương, là âm thanh nổi ở chiều sâu được tạo ra bởi "dàn nhạc" bao gồm "các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ." được. Đã là metal thì phải dựa trên những đoạn nhạc guitar điện nặng trịch (hay bay bổng thì tùy), trống và bass, có thể có thêm tiếng keyboard chạy nền điểm nốt. Nhạc Mỹ Linh tớ không nghe nên không biết, không thể nói gì được ở đây. Nếu Mỹ Linh hát hay, và không gắn mác Gothic Metal vào nhạc của mình, good for her.
 
Nhưng theo tớ thì việc ta cố gắng đem 1 band ra để tìm ra xem band đấy là band chơi dòng nhạc nào trong những dòng nhạc đã được phân định và liệt kê là 1 việc làm vô nghĩa , tốn thời gian nhất ...
Có thể coi cái topic là một nơi cho những kẻ vô nghĩa, thừa thời gian đi ;)

cái tớ ghét là âm nhạc nhạt nhòa, rất mờ nhạt, không có điểm nhấn. Và theo thiển ý của tớ thì Gothic là một ví dụ điển hình.

Một khi đã dính cái chữ metal vào thì không thể nào (lặp lại một lần nữa) chủ yếu là tính du dương, là âm thanh nổi ở chiều sâu được tạo ra bởi "dàn nhạc" bao gồm "các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ." được
Tớ có thể hiểu được ý bạn Giang. Dù sao, Metal và Rock nói chung, là những khái niệm đã có tiền định về các yếu tố cấu thành, có lẽ, khó thay đổi được? :-< Nhưng thử cùng phân tích xem, Doom Metal, có điểm nhấn nào nổi bật? Hay là mỗi câu guitar dài 10 giây, và lặp lại 5, 6 lần để tạo ra 1 phút lê thê?
 
Có thể coi cái topic là một nơi cho những kẻ vô nghĩa, thừa thời gian đi ;)

topic hay và đáng đọc , đáng theo dõi
nhưng thiết nghĩ ko cần thiết đem 1 band cụ thể nào ra để mổ xẻ , vì tớ nghĩ là nếu muốn mổ xẻ , chi bằng lập nguyên thread mới cho band đó , ở đây đang tranh luận về 1 dòng nhạc- tùy biến cao , việc lấy 1 band phân tích ra ko nói lên điều gì to tát hơn cả .
;)
 
nhưng thiết nghĩ ko cần thiết đem 1 band cụ thể nào ra để mổ xẻ , vì tớ nghĩ là nếu muốn mổ xẻ , chi bằng lập nguyên thread mới cho band đó , ở đây đang tranh luận về 1 dòng nhạc- tùy biến cao , việc lấy 1 band phân tích ra ko nói lên điều gì to tát hơn cả .
Lấy ví dụ thôi mà anh zai ;)

Thế cậu không thấy điểm nhấn nổi bật của nó chính là cái đấy à
Doom Metal thất bại thảm hại. Gothic Metal nhạt nhòa không có điểm nhấn. Thế những band Doom Gothic mà Giang đã từng nhắc đến, nay phiêu dạt nơi đâu? Hay là được cho vào một dòng nhạc mới - Depressive Metal, để thoát khỏi cái bóng dáng xưa?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Doom Metal thất bại thảm hại. Gothic Metal nhạt nhòa không có điểm nhấn. Thế những band Doom Gothic mà Giang đã từng nhắc đến, nay phiêu dạt nơi đâu? Hay là được cho vào một dòng nhạc mới - Depressive Metal, để thoát khỏi cái bóng dáng xưa?

Cá nhân tớ ko muốn phân ra dòng nào hay , dòng nào dở , mà chỉ phân ra dòng nào mình thích nghe , dòng nào không ... Bản thân việc phân dòng metals chỉ mang tính chất tương đối , cái quyết định nằm ở cái tai của mỗi người thôi . Nếu nói đến việc thất bại thảm hại , hay nhạt nhòa không có điểm nhấn ... tớ ko rõ là Long đánh giá trên những tiêu chí nào , vì nếu xét chung ra hiện nay thì chẳng phải riêng gì doom hay goth , nhiều dòng metal khác cũng đang ngày một nhạt nhòa dần , những band mới đi theo trào lưu mới , càng có nhiều trào lưu thì lại càng có nhiều biến thể hơn của cái mà ta đã phân định ra : dòng nhạc ( dòng metal ? ) . Tớ ko nghe nói nhiều đến cái gọi là depressive metal , nhưng nói chung thì cứ nghe dc , cứ có ấn tượng thì cũng chẳng có gì phải băn khoăn về cái chữ đứng trước chữ metal , nhỉ ?!
 
Hê hê sôi nổi ghê :x

Tớ có thử nghe Therion, Nightwish (những ban nhạc sử dụng Symphony) thì đều cảm thấy rất khó chịu, tại sao? vì tớ không hề tìm thấy một pha solo nào sáng chói (các cậu đừng cãi và hay bình tĩnh so sánh thử solo guitar của Nightwish và Therion với Metallica thôi thử xem các cậu sẽ thấy ngay tại sao tớ lại có ác cảm với Symphonic element trong metal)

Nếu em nhớ ko nhầm thì My Dying Bride (hoặc 1 ví dụ khác : Anathema thời kỳ đầu) cũng không có lấy 1 câu solo guitar nào (với Saturnus thì lại là 1 câu chuyện khác, chỉ là guitar lead theo phần giai điệu của vocal, em nghĩ không phải là guitar solo :) ), vậy thì như thế là tốt hay xấu? và anh có cảm thấy khó chịu khi nghe những band này không? :) Tại sao doom metal không solo thì được coi là đặc trưng riêng của dòng nhạc còn những band khác (các band gothic hoặc như anh nói, Therion và NW) không solo thì lại bị chê? Chẳng lẽ chỉ vì Therion hay NW có sử dụng symphonic elements còn Doom metal thì không?

Việc đưa dàn nhạc giao hưởng cùng các yếu tố symphonic vào trong nhạc metal, theo tớ, không thể hiện sự sáng tạo không ngừng của các ban nhạc, mà ngược lại, nó chứng minh thời gian đã làm bào mòn đi sức sáng tạo của âm nhạc.

Nói thật là em thấy rất nhạc nhiên.... Hãy lấy Haggard làm ví dụ, nếu theo như tiêu chuẩn của anh thì Haggard và cụ thể là Asis Nasseri sẽ được coi là những con người thiếu ý tưởng nên mới phải dùng đến các nhạc cụ cổ điển?? Em dám khẳng định là nếu hỏi 10 chú metalhead bất kỳ (có thể nghe các dòng khác nhau, tùy, nhưng chỉ cần biết đến Haggard) thì 9.5 chú sẽ không đồng ý với câu trên của anh. Anh có thể làm 1 poll ngay trong box này nếu muốn...

Việc đưa thêm rất nhiều nhạc cụ vào trong bài hát, đồng thời việc làm mất nghiêm trọng vai trò của guitar, trống và bass thực sự báo hiệu một kỉ nguyên mà như tớ vẫn hay nghĩ ngợi một mình, đó là kỉ nguyên "hết cái để làm với guitar."

Đúng là guitar rất quan trọng với metal/rock nói chung nhưng hình như không có 1 tiêu chuẩn nhất định nào là phải dùng guitar với liều lượng bao nhiêu trong 1 bài metal/rock. Ý em là, cái quan trọng nhất trong âm nhạc nhiều khi là ở sự sáng tạo, giới hạn 1 bản nhạc chỉ trong mấy nhạc cụ như guitar, trống, bass cuối cùng cũng sẽ chỉ đưa các ban nhạc vào những ngõ cụt, and no way out :). Ở 1 góc độ nào đó thì em đồng ý với câu ""hết cái để làm với guitar." của anh :)), nhưng hãy coi đó là 1 sự tìm tòi đột phá và anh sẽ thấy mọi chuyện đâu phải là quá tệ. ( Iron Maiden trong album 'Somewhere In Time' cũng sử dụng khá nhiều synthesizers, trong trường hợp anh cần dẫn chứng :) )

Đến với thế giới của Gothic Metal, nghĩa là đừng bao giờ expect những cú lead guitar giật mình hay những pha dồn trống ngoạn mục và ngoắt nghéo, thay vào đó, là những biện pháp chống chế yếu ớt để chứng tỏ cho thiên hạ rằng Gothic Metal của chúng ta cũng có guitar cũng có trống đấy, chứ không phải chỉ có keyboard đâu.

Thế giới của Gothic metal khác hẳn những "thế giới" khác, cũng như thế giới của Doom khác với thế giới của Thrash hay Heavy.... như anh Long nói, mỗi dòng nhạc có 1 đặc trưng riêng.. nếu anh không thích anh không cần phải nghe.. Cũng như em không hề ưa nhạc của Children Of Bodom 1 chút nào :), nhưng em không bao giờ có những "yêu cầu" kiểu " Ê thằng Alexi mày đừng solo nữa nghe điếc tai ** ** :"> "

từ bao giờ một ban nhạc được gắn cái mác metal khi thứ chủ yếu để nghe từ nó là tính du dương, là âm thanh nổi ở chiều sâu được tạo ra bởi "dàn nhạc" bao gồm "các loại đàn dây, organs và hòa ca bè phụ."

Từ đoạn này của anh em có thể hiểu anh nói là WT không phải là metal :-?. WT bây giờ thì nhạt nhòa quá rồi, cái đấy em đồng ý. Nhưng trong quá khứ..., anh có nghĩ là WT đã từng chơi metal không? nếu xét kỹ lại Enter và The Dance... , chúng có phải là metal không ạ?

You filthy gothic bands stains the pure blood of metal

Nghe như 1 phát ngôn từ Manowar :)) .....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hê hê sôi nổi ghê :x



Nếu em nhớ ko nhầm thì My Dying Bride (hoặc 1 ví dụ khác : Anathema thời kỳ đầu) cũng không có lấy 1 câu solo guitar nào (với Saturnus thì lại là 1 câu chuyện khác, chỉ là guitar lead theo phần giai điệu của vocal, em nghĩ không phải là guitar solo :) ), vậy thì như thế là tốt hay xấu? và anh có cảm thấy khó chịu khi nghe những band này không? :) Tại sao doom metal không solo thì được coi là đặc trưng riêng của dòng nhạc còn những band khác (các band gothic hoặc như anh nói, Therion và NW) không solo thì lại bị chê? Chẳng lẽ chỉ vì Therion hay NW có sử dụng symphonic elements còn Doom metal thì không?

1. Good point here. Với một dòng nhạc như Doom Metal, khi cả bài hát chậm rãi và dài lê thê thì việc nó có không có solo guitar là chuyện có thể hiểu được. Solo guitar vốn chú trọng vào kĩ thuật cũng như tốc độ, và tốc độ nhanh lại là cái tối kị của Doom Metal. Thường thì (theo anh nhớ, vì khoảng một năm nay không động vào nhạc Metal) toàn bộ album Songs of Darkness, Words of Light không có một lần guitar solo nào. Nhưng không thể phủ nhận tiếng guitar nặng trịch (hay trong My Wine in Silence là tiếng bass) là thứ đã làm nên tất cả giai điệu của album này. Một lần nữa anh phải nói lại đó là vấn đề với Gothic không phải chỉ đơn giản là nó không có solo guitar sáng chói, mà còn nằm ở việc Gothic Metal không đặt trọng tâm vào trống-guitar-và bass (vốn là ba nhạc cụ khẳng định một ban nhạc có phải là Rock hay không imho)



Nói thật là em thấy rất nhạc nhiên.... Hãy lấy Haggard làm ví dụ, nếu theo như tiêu chuẩn của anh thì Haggard và cụ thể là Asis Nasseri sẽ được coi là những con người thiếu ý tưởng nên mới phải dùng đến các nhạc cụ cổ điển?? Em dám khẳng định là nếu hỏi 10 chú metalhead bất kỳ (có thể nghe các dòng khác nhau, tùy, nhưng chỉ cần biết đến Haggard) thì 9.5 chú sẽ không đồng ý với câu trên của anh. Anh có thể làm 1 poll ngay trong box này nếu muốn...

2. Anh có nghe Haggard, nhưng chuyện một ban như Haggard có được gọi là metal hay không thì anh chắc chắn sẽ trả lời là không. Một ban nhạc sử dụng 1 guitar, 1 bass còn lại hoàn toàn là các nhạc cụ cổ điển (10 cái) thì có lẽ nào lại được gọi là một ban nhạc Metal. Xin lỗi vì có thể cách nhìn của anh rất radical nhưng rõ ràng là Haggard (cũng như các ban sử dụng yếu tố symphonic làm chủ đạo) không nên được liệt kê vào cá ban nhạc Metal.

Đúng là guitar rất quan trọng với metal/rock nói chung nhưng hình như không có 1 tiêu chuẩn nhất định nào là phải dùng guitar với liều lượng bao nhiêu trong 1 bài metal/rock. Ý em là, cái quan trọng nhất trong âm nhạc nhiều khi là ở sự sáng tạo, giới hạn 1 bản nhạc chỉ trong mấy nhạc cụ như guitar, trống, bass cuối cùng cũng sẽ chỉ đưa các ban nhạc vào những ngõ cụt, and no way out :). Ở 1 góc độ nào đó thì em đồng ý với câu ""hết cái để làm với guitar." của anh :)), nhưng hãy coi đó là 1 sự tìm tòi đột phá và anh sẽ thấy mọi chuyện đâu phải là quá tệ. ( Iron Maiden trong album 'Somewhere In Time' cũng sử dụng khá nhiều synthesizers, trong trường hợp anh cần dẫn chứng :) )

3. Xem lại vấn đề 1. Bổ sung thêm là vẫn còn rất nhiều các ban metal đang làm mưa làm gió với trống/guitar/và bass. Điều này có nghĩa là chỉ có những ban nhạc lười suy nghĩ và không muốn tìm tòi cái mới mới làm cái việc là bê một đống hổ lốn những nhạc cụ của dàn nhạc giao hưởng vào trong tác phẩm của mình. Việc này, giống như cho Eminem (or any hiphop star) hát ở trên nền symphony No.5 của Beethoven.

Thế giới của Gothic metal khác hẳn những "thế giới" khác, cũng như thế giới của Doom khác với thế giới của Thrash hay Heavy.... như anh Long nói, mỗi dòng nhạc có 1 đặc trưng riêng.. nếu anh không thích anh không cần phải nghe.. Cũng như em không hề ưa nhạc của Children Of Bodom 1 chút nào :), nhưng em không bao giờ có những "yêu cầu" kiểu " Ê thằng Alexi mày đừng solo nữa nghe điếc tai ** ** :"> "

4. Anh cũng không yêu cầu Gothic Metal phải làm gì cả, người nghe thì cứ nghe, thích thì cứ thích, anh nói ý kiến của anh, thế thôi :)). Các cậu có thể vào đây nói Opeth là tạp nham, là biến thái là thế nào cũng được. Free Speech mà. À và nếu em không thích nhạc của Children of Boredom thì đấy là một lựa chọn sáng suốt.

Từ đoạn này của anh em có thể hiểu anh nói là WT không phải là metal :-?. WT bây giờ thì nhạt nhòa quá rồi, cái đấy em đồng ý. Nhưng trong quá khứ..., anh có nghĩ là WT đã từng chơi metal không? nếu xét kỹ lại Enter và The Dance... , chúng có phải là metal không ạ?

5. Như anh đã nói có một điều rất rõ ràng đó là anh không phải là fan của Gothic Metal, thêm nữa là anh nghe rất hạn chế. Số lượng ban anh nghe kĩ càng hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay nên nếu hỏi toàn bộ album Enter và The Dance... thì đúng là anh không thể trả lời được. Chuyện Within Temptation làm gì trong quá khứ anh không quan tâm. Vấn đề đó là xu hướng của Gothic Metal hiện nay (như một vài bài anh thỉnh thoảng nghe) là đi dần vào lối mòn của việc lạm dụng tiếng synth, nhạc cụ điện tử và giao hưởng, dẫn đến việc anh thực sự không còn nhận ra mình đang nghe ban nào, đang nghe bài gì. Còn những To/Die/For hay Moonspell của quá khứ vẫn xứng đáng được regard là những ban nhạc metal.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Giang,
Đâu phải gothic metal band nào được biết nhiều cũng phải có vocal soprano và male grunt đâu ạ. Em xin dẫn chứng những band em nghe như Lacrimas Profundere, Paradise Lost và Poisonblack. Paradise Lost sau một thời gian dài lạm dụng synth đã dần bớt nó đi, để trở về thời kỳ gothic-metal-giọng-nam-thường-ít-synth. Lacrimas Profundere sau 3 album đã bỏ hẳn vocal nữ và chất classical trong các album tiếp theo. Poisonblack thì toàn guitar trong cả 2 album rồi.

Từ doom metal sang gothic metal, theo em, không phải là một ranh giới rõ rệt lắm.

Anh Long ơi, Draconian là doom hay gothic ạ? Anh từng bảo em nếu coi họ là doom thì sẽ là doom, coi là gothic thì sẽ là gothic. Đó, có rõ rệt lắm đâu. Lại còn Silentium nữa chứ, đổ gothic và doom metal vào 1 cái cốc rồi ngoáy lên.

Đến Katatonia, anh Giang cho em biết style của họ trong những album gần đây là depressive metal hoặc alternative metal. Nhưng anh Long lại bảo đó là doom metal. Em tra trên metalstorm thì họ lại xếp katatonia từ discouraged ones trở đi là alternative GOTHIC metal. Có 1 chữ gothic.

Em nói lạc đề rồi :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh Giang,
Đâu phải gothic metal band nào được biết nhiều cũng phải có vocal soprano và male grunt đâu ạ. Em xin dẫn chứng những band em nghe như Lacrimas Profundere, Paradise Lost và Poisonblack. Paradise Lost sau một thời gian dài lạm dụng synth đã dần bớt nó đi, để trở về thời kỳ gothic-metal-giọng-nam-thường-ít-synth. Lacrimas Profundere sau 3 album đã bỏ hẳn vocal nữ và chất classical trong các album tiếp theo. Poisonblack thì toàn guitar trong cả 2 album rồi.

Chính vì thế Paradise Lost sau khi nghe xong cái Paradise Lost thì tí nữa anh shoot myself in the face. Lacrimas Profundere không thể hiện được gì nhiều lắm còn Poisonblack nghe là để có cảm giác được tiếp tục nghe giọng của anh Laihiala tung hoành, hết.


Đến Katatonia, anh Giang cho em biết style của họ trong những album gần đây là depressive metal hoặc alternative metal. Nhưng anh Long lại bảo đó là doom metal. Em tra trên metalstorm thì họ lại xếp katatonia từ discouraged ones trở đi là alternative GOTHIC metal. Có 1 chữ gothic.

Cái alternative metal của Katatonia hầu như là rất hiếm hoi, tất nhiên gọi là alternative vì nó dựa trên một vài đặc điểm như không có solo guitar, nhạc tiết tấu gấp gáp. Và anh chắc chắn là anh không bao giờ nói nhạc của Katatonia là Alternative Metal (đứng riêng) như Chiêm nói như thế. Katatonia quá quá quá quá emo để có thể xếp vào Alternative. Nếu hỏi anh ban nhạc nào giàu cảm xúc nhất trong metal world thì chắc chắn câu trả lời chỉ có thể là Katatonia. Thêm nữa Katatonia theo anh được coi là Depressive Metal vì âm nhạc của họ quá đặc biệt, cá nhân anh không thể xếp loại nó vào bất cứ đâu khác. Có lẽ gọi là Depressed Metal vì nó là Metal và nó rất depressing :)).

Nếu giả sử đặt Sentenced vào Gothic Metal anh còn thấy (hơi) có lý, nhưng cho Katatonia vào Doom Metal và Gothic Metal thì simply là không-thể-nào-chấp-nhận-được. Katatonia sau Brave Murder Day đã thay đổi hoàn toàn. Trước đó Dance of December Souls và Brave Murder Day thể hiện chất Doom Death Metal rõ rệt. Nhưng sau album thứ hai ban nhạc gần như giải tán trong khoảng thời gian 96-97 vì không tìm được hướng đi mới cho đến khi họ thống nhất với thứ âm nhạc hoàn toàn mới, đầy cảm xúc và giằng xé đến mãnh liệt trong Discouraged Ones. Và kể từ đó đến nay thì Katatonia vẫn trung thành với thứ âm nhạc dark, depressed của mình. Trong những album này, có thể thấy dấu hiệu mờ nhạt của alternative metal và doom element đâu đó, nhưng để kết luận Katatonia là thuần alternative hay thuần doom là hoàn toàn không có cơ sở. Việc xếp Katatonia vào bất kì một dòng metal nào đã được vẽ ra khuôn khổ như alternative, gothic, hay doom anh đều thấy rất không ổn. Và vì thế, tốt hơn hết, anh suggest việc xếp KatatoniaEmotional Depressed Metal. Xong!

Với Sentenced rõ ràng có thể thấy Gothic element xuất hiện rất rõ rệt, nhưng vì thế mà xếp Sentenced và Gothic Metal thì có lẽ hơi vội vàng. Một lần nữa với tớ Sentenced có thể coi là Depressed Gothic Metal. Thế nào cũng phải đặt chữ Depressed (hay bất kì từ gì có tính chất tương đương như downhearted chẳng hạn) ở đằng trước vì Sentenced với tất cả những bài hát sau năm 2000 thực sự xứng đáng với ý nghĩa của từ này (cậu nào tìm được bài nào vui vui của Sentenced thì báo tớ để tớ nhận sai, trừ bài You are the One trong The Cold White Night nhé)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
OK, vấn đề 1 và 3 của anh Giang em sẽ gộp chung vào như thế này...

Nhưng không thể phủ nhận tiếng guitar nặng trịch (hay trong My Wine in Silence là tiếng bass) là thứ đã làm nên tất cả giai điệu của album này. Một lần nữa anh phải nói lại đó là vấn đề với Gothic không phải chỉ đơn giản là nó không có solo guitar sáng chói, mà còn nằm ở việc Gothic Metal không đặt trọng tâm vào trống-guitar-và bass (vốn là ba nhạc cụ khẳng định một ban nhạc có phải là Rock hay không imho)

OK Song Of Darkness, Words Of Light thì đúng là như anh nói, nhưng thử "mổ xẻ" toàn bộ album The Light At The End Of The World, rõ rành anh không thể phủ nhận vai trò của keyboard trong album đấy. Như trong bài hát cùng tên album, ảnh hưởng của keyboard lên toàn bộ bài hát là rất rõ rệt, tạo đc 1 không khí rất "doom" cho bản nhạc (nói không quá thì bài đấy mà bỏ hết key đi thì chả ra cái j` nữa). Do đó em nghĩ anh nên xem lại câu sau nữa :

Metallica, Iron Maiden, Death, In Flames, My Dying Bride, Immortal và Sentenced, họ không bao giờ dựa vào keyboard hay dàn nhạc trong bất kì một album nào trong sự nghiệp hơn một thập kỉ qua.

À suýt quên 1 điều nữa là trong quá khứ My Dying Bride cũng sử dụng rất nhiều violin, thậm chí lúc diễn live còn có cả 1 tay violin chơi cùng ban nhạc

Về vấn đề gothic metal, em recommend anh album Lucidity của Delain, không biết anh nghe album này chưa. Đóng cộp 1 cái luôn là band này là Symphonic Gothic chính hiệu nhưng anh thử (khách quan) nghe xem phần trống và guitar (và cả các câu solo guitar) trong album này như thế nào. Nếu anh quan tâm thì vào đây down : http://mediaportal.ru/2007/07/21/delain__lucidity_2006.html

Điều này có nghĩa là chỉ có những ban nhạc lười suy nghĩ và không muốn tìm tòi cái mới mới làm cái việc là bê một đống hổ lốn những nhạc cụ của dàn nhạc giao hưởng vào trong tác phẩm của mình.

Cũng có thể :), nhưng nhạc giao hưởng cũng không phải là mỳ ăn liền làm 1 cái có ngay được.... :)

2. Anh có nghe Haggard, nhưng chuyện một ban như Haggard có được gọi là metal hay không thì anh chắc chắn sẽ trả lời là không. Một ban nhạc sử dụng 1 guitar, 1 bass còn lại hoàn toàn là các nhạc cụ cổ điển (10 cái) thì có lẽ nào lại được gọi là một ban nhạc Metal. Xin lỗi vì có thể cách nhìn của anh rất radical nhưng rõ ràng là Haggard (cũng như các ban sử dụng yếu tố symphonic làm chủ đạo) không nên được liệt kê vào cá ban nhạc Metal.

Cái này thì quan điểm của anh với em ngược nhau hoàn toàn rồi :|. tranh luận đến Tết năm sau chắc cũng chả giải quyết được gì :|. Em xin rút ở khoản này, Haggard và toàn bộ các band symphonic khác có phải là metal hay không hãy để cộng đồng metalhead nói chung đánh giá :)

Các cậu có thể vào đây nói Opeth là tạp nham, là biến thái là thế nào cũng được. Free Speech mà. À và nếu em không thích nhạc của Children of Boredom thì đấy là một lựa chọn sáng suốt.

Nói chung là free speech đến đâu thì cũng vẫn nên khách quan 1 chút. Btw Opeth cũng là fav band của em nên chắc em không nói thế đâu :-", với lại cách chơi chữ Boredom hay đấy :)), cái này thì anh em mình giống nhau ;))

Chuyện Within Temptation làm gì trong quá khứ anh không quan tâm.

That's the point man :), em chỉ kết lại quan điểm của em về WT như thế này : trong quá khứ (Enter, The Dance và thậm chí cả Mother Earth và Running Up That Hill) : gothic metal. Từ The Silent Force trở đi : rock (còn cái j` rock thì tùy, atmospheric chẳng hạn). The Silent Force đúng là không thể so sánh đc với những album trước nhưng đối với em nó vẫn được ở 1 điểm là cảm xúc (còn The Heart.... thì đến cảm xúc lúc nghe cũng không còn, buồn thế .... :-<)

Off topic tẹo : HARC lúc nào lập confer đoán lyrics tiếp đê :">

EDIT : em hoàn toàn đồng ý với đoạn của anh về Katatonia, nhưng mà không hiểu tại sao vẫn có những đồng chí không (chịu) tiêu hóa âm nhạc của Katatonia từ Discouraged Ones :-<. À với cả hôm qua mới kiếm được 1 album tribute to Katatonia :)), Cold Ways chúng nó cho cả vocal nữ vào ;;) (nhưng rất tiếc đoạn chorus cho vocal nữ vào nghe như *&^%$ :|
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Dài quá ngại chả đọc

Mọi người để ông Giang thở với chứ
Chỉ vào đây để nói 1 vài í về keyboard và 1 số yếu tố symphonic #

Dù sao cũng là đứa chơi keyboard nên không thó mặt vào là bứt rứt không chịu được :">

Thực ra việc sử dụng key & ... v.v... là một sáng tạo mờ , nhưng tùy quan điểm từng ng , và dân metal gốc thì cảm giác nó đang giết chết metal , từng ngày một :-ss

Nhưng ngày nay yếu tố keyboard & ... càng ngày càng đóng vai trò quan trọng , điển hình là black , trc đc coi là đỉnh điểm đấy thôi , nhưng nay sử dụng key có ít đâu , chỉ có điều key ko được làm nền như gothic hay doom :">

Đến cái trâu bò như Thrash cũng đầy bài fải mó vào keyboard đấy thôi :">

Rồi còn progressive , folk :| :| :|

Một cách ngắn gọn , việc phủ nhận ảnh hưởng của keyboard và các yếu tố non-metal khác trong âm nhạc của metal rốt cuộc sẽ chẳng đi tới đâu và thay đổi được gì vì không có keyboard , metal sẽ trở nên khô khốc và đanh cứng , đành rằng là bass , guitar hay trống đóng vai trò chủ đạo , làm nên khuôn mẫu thực thụ của mỗi cái genre được đánh já là metal :-<

@ Ông Giang : Lão nghe Opeth điên cuồng thế cơ mà , cái Ghost Reveries sử dụng key gần như là lạm dụng đấy thôi , còn í kiến jè :-< Hay lại bảo với anh Opeth đã chết rồi đi /:)

Tóm lại là chả cái gì có ranh giới rõ ràng được :-< Ai mà biết đuợc có những thằng nào trộn những cái gì vào nhau và ngoáy chúng nó lên như thế nào :-??
 
Back
Bên trên