Định chẳng post nữa và đợi kết quả của em Thịnh, tự nhiên lại đọc thấy bài của em Tuyên thế nên chị tâm sự với em nốt bài post này...
Em lại cũng không đọc kỹ những gì chị viết rồi...
Chị nói là nhiều khi
tưởng là sẽ vì con, nhưng cũng không biết được là đúng thế không, cái đấy thì phải hỏi con thì mới biết được chứ... Đứa con nó cứ phải nhìn cảnh Bố Mẹ nó không hạnh phúc, thì liệu nó có hạnh phúc được không?
Có những trường hợp không thể không bỏ...
Chị lấy vd nhé (toàn là số rất ít trong rất nhiều ví dụ chị đã được chứng kiến tận mắt):
VD1: Vợ đi làm mệt nhọc kiếm từng xu để nuôi con, nuôi cả chồng, trong khi ông chồng chỉ uống rượu, chơi bời, về nhà nhiều lúc còn đánh vợ vô cớ. Chẳng lẽ vì con, người vợ vẫn sẵn lòng chịu đựng những điều ấy? Mà có muốn chịu cũng không có sức mà chịu nữa ý. Con đang bé, nó chưa biết gì, nhưng khi nó lớn lên, nếu nó biết nghĩ, thì có lẽ chẳng có đứa nào chịu để Mẹ nó chịu khổ như thế đâu...
VD2: Vợ ít học, không có nghề, không đi làm, sống hoàn toàn dựa vào chồng, chồng là người kiếm tiền duy nhất trong nhà. Người vợ luôn chu đáo, tận tụy, chăm lo cho ông chồng. Nhưng ông chồng tính ham chơi, nhiều khi đưa cả bồ về nhà. Vợ muốn bỏ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, vì bỏ thì không còn miếng ăn, chỗ ở nữa, và cố cam chịu. Con chứng kiến cảnh này thì nó sẽ thế nào?
Vì con thì tất nhiên là rất muốn, nhưng mà cũng chỉ đến mức độ nào đấy thôi chứ... Dù sao, sức chịu đựng của 1 con người cũng chỉ có hạn thôi chứ..
Thế cho nên, trước khi lấy nhau thì cần cân nhắc thật kỹ. Của mỗi tội, ở VN mình vẫn có nhiều trường hợp lấy nhau vì sợ... ế, vì gia đình giục cưới, cưới chạy tang, vì tiền, vì lỡ, v.v...
Vì vậy, chị hay nhìn mọi thứ từ nhiều phương diện.
Tất nhiên, với chị, chỉ vì tự nhiên rạo rực tình cảm với 1 người trời ơi đất hỡi nào đó mà bỏ cả gia đình thì là người không thể chấp nhận được rồi... Nhưng dù sao, người đang có nguy cơ sắp bị mất bạn đời cũng phải tự xem lại mình, vì có khi, mình cũng có lỗi ở trong đó. Muốn cứu hạnh phúc gia đình mình thì mình cũng phải tự biết điều chỉnh lại mình. Nếu có trách nhiệm, còn chút tình cảm sau nhiều năm chung sống thị sẽ vượt qua được không khó. Nói nghe thì đơn giản lắm, nhưng mà lại rất ít người làm được điều đó. Thường thì người ta hay chỉ trách
mỗi người phản bội...
Không biết em thế nào, chứ người nào vẫn sống bên chị chỉ vì "trách nhiệm" mà không còn tình cảm nữa thì chị cũng chẳng cần đâu. Trách nhiệm thì trách nhiệm cho bằng hết, chứ đừng có nửa vời. Cứ mang tiếng là "trách nhiệm" với con, thế mà vô trách nhiệm với vợ/chồng thì... hết từ để tả. Gia đình đâu chỉ là mối quan hệ giữa Bố Mẹ với con cái. Như thế thì thà chị sống 1 mình còn hơn. Ai thích nghĩ gì thì nghĩ, chị cũng chẳng quan tâm... (Có lẽ hiếm ai hiểu được ý này của chị...
)
Chị tưởng tuợng ra là người "lý trí" đó sẽ nói thế này: "Tình cảm của tôi dành cho cô/anh đã cạn kiệt, hiện giờ tôi đang yêu 1 ngưới khác. Nhưng vì lý trí, và vì con chung của 2 người, cô/anh với tôi vẫn sẽ là vợ chồng, không ly dị, cho con nó hạnh phúc."
Thật nực cười... Lý trí, vâng. Trách nhiệm, vâng. Nhưng sao người ta không biết rằng nếu có lý trí và trách nhiệm thì sẽ không bao giờ để chuyện "cạn kiệt" tình cảm xảy ra đi? Sao không cố gắng duy trì, hâm nóng tình cảm vợ chồng đi?
Để giữ được hạnh phúc là khó lắm chứ đâu phải tự nhiên mà hạnh phúc được đâu...
Thật là nửa vời...