Nguyễn Hà Lê
(NguyễnHàLê)
New Member
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ đc sự đáng sợ của cái chết đến thế. Hôm qua tôi đã đc nghe 1 tin sét đánh : Cô giáo dạy đàn của tôi đã chết đuối ngày CN vừa qua. Tôi thật ko thể tin nổi, chỉ mới đây thôi cô còn nói cười, đùa với tôi, viết cho tôi những bản nhạc trong các bộ phim mà tôi ưa thích. Không thể tưởng tượng nổi, một cô gái trẻ sống sôi nổi, đầy nhiệt tình như thế sao giờ đây đã ko còn. Tôi thực sự yêu quý và mến phục cô vì , cách sông và vì nụ cười của cô. Nhưng từ đây tôi sẽ ko còn được nhìn thấy nó, không còn đc nghe những âm thanh ấm áp đi vào lòng người từ cây đàn của cô . Cô ra đi đột ngột quá. Cô còn chưa dạy xong cho tôi bản Memory mà tôi yêu thích. Tôi còn chưa nói với cô rằng tôi yêu quý cô biết chừng nào. Tôi sợ răng 1 thời gian nữa thôi tôi sẽ quên đi khuôn mặt của cô mất.Giờ đây trước mắt tôi chỉ còn những bản nhạc đang học dang dở và sự trống trải vô cùng. Một lát nữa tôi sẽ đến thăm cô, tôi sẽ nhìn thấy cái gì đây? Hình ảnh khuôn mặt của cô gái trẻ trên bàn thờ ư?
Cuộc sống này thế mới biết, có thể chấm dứt ngay bất kì lúc nào, nhưng cũng vì thế mà tôi càng cảm thấy trân trọng nó hơn.
Tôi post bài này cũng chỉ mong chia sẻ với 0306 1 chút xúc cảm
Cuộc sống này thế mới biết, có thể chấm dứt ngay bất kì lúc nào, nhưng cũng vì thế mà tôi càng cảm thấy trân trọng nó hơn.
Tôi post bài này cũng chỉ mong chia sẻ với 0306 1 chút xúc cảm