Welcome to 12 russian

hic nói chuồn chuồn như kiểu là một bài tiểu luận nghiên cứu về đời sống sinh vật ấy nhày ^^
 
Hôm nay trời Sài Gòn lại mang một màu xám, cái màu của những trận mưa ào ào sắp tới, nhưng đó cũng là cái màu của bình yên và cả sự dịu lòng người. Sao bỗng thấy Sài Gòn đẹp, không đẹp ở những cái nắng hanh vàng trên đường phố, không đẹp ở những ngọn đèn lung linh về đêm... mà đẹp mộc mạc, phô với cái màu xam xám của bầu trời, của những dải mây nhẹ giăng, đan khắp vòm trời rộng, hay là cái không khí ẩm mùi mưa, và những giọt nước từ đâu lại bỗng dưng chợt đến, nhè nhẹ rồi ào ào, chẳng mấy chốc mà trắng xoá con đường...

Cơn mưa ở Sài Gòn không chỉ nhận ra được bằng thị giác, mà còn bằng cả thính giác, xúc giác và khứu giác nữa... Ngồi trong nhà, nghe vài tiếng lộp độp là ta biết mưa đã tới... Đi trên đường, ngửi thấy mùi nước ẩm nghĩa là mưa sắp tới... Tự dưng thấy lòng nhẹ lại, quên đi những tính toán của người, của đời... quên đi những dằn vặt, những nghi kị đố ghét lẫn nhau... chỉ đơn giản để cảm nhận một vẻ đẹp tinh khiết.

Mưa Sài Gòn đến bất ngờ như thế, bởi vậy ở bất kì nơi đâu người ta cũng có thể cảm nhận mưa.

Ngồi trong quán café, nhìn ra đường, thấy những chiếc xe honda được trùm trong những tấm nylon mà chạy vun vút... Hạn hẹp tầm nhìn lại, đến tấm kiếng kế bên mình, thấy những giọt nước chảy xuống, bệt vào kiếng, nửa muốn ở lại nửa muốn tiếp tục cuộc hành trình đến mặt đất của mình...

Đứng trên đường, chợt thấy mũi mình ươn ướt, biết là đã mưa... Thế là vội vào một mái hiên nhà ai đó để trú...

Ở trường học, tự dưng nhìn ra cửa sổ thấy một trời xám xịt, có nghĩa là mưa đã tới...

Nhưng mưa Sài Gòn mau đến, đôi lúc cũng lại vội đi. Có những khi mưa đi ngay vừa lúc người ta nhận ra mưa mới đến. Nắng kiêu kì đã vội lấy lại vị thế của mình, bắt đầu sưởi ấm những tán cây, dát vàng những con đường và mang đi cái màu xám dễ chịu kia để thay vào bằng một màu xanh trong rực rỡ... Và khi ấy, Sài Gòn lại tiếp tục nhịp sống bận rộn, hối hả của mình. Từng chiếc xe vội vã rời khỏi mái hiên trú mưa để lại tiếp tục phóng vun vút trên đường... Vài người tấp lại bên lề, cởi bỏ cái tấm nylon tù túng ấy rồi tiếp tục công việc của mình... Cũng tương tự như sau vài phút lặng yên, sau vài phút tự dành cho chính mình của mỗi người, người ta lại phải quay về với cuộc sống thực tại. Nhưng cũng có đôi lúc, mưa dai dẳng chẳng chịu rời xa, mưa cứ mưa mãi, suốt cả buổi chiều, đôi khi nhỏ dần, đôi khi tạnh bớt những rồi lại tiếp tục ào ào như lúc đầu tiên... Khi ấy, người ta quen với sự hiện diện của mưa đến nỗi cuộc sống lại tiếp tục diễn ra như chẳng có gì... Ừ thì, đường trắng xoá, mưa vẫn rơi nặng hạt, đôi khi quất rát cả mặt, nhưng vẫn phải hoà vào mưa thôi... Bởi thế mưa cứ rơi, có khi rả rích cả buổi tối, và tạnh lúc nào không hay. Chỉ biết rằng, sáng hôm sau, nắng lại ló dạng trên vạn vật, nắng cũng dường như dịu hơn, hiền ngoan hơn... như là cũng vừa học được thêm vài điều từ mưa vậy.


Gửi những ai yêu màu xám của bầu trời: Dù cái màu xám ấy buồn và ảm đạm đến thế nào (đối với một số người), thì chúng ta vẫn cảm nhận được cái đẹp trong nó, đúng không? Cũng giống như cuộc sống, những khoảng xám cũng không thể nào khiến ta lùi bước được. Cứ đi, rồi sẽ đến... Và cái bình yên, hạnh phúc cũng sẽ về.

-->Triết lý quá nhưng cũng hay, mình cũng khoái cái màu xám xám của trời sắp mưa
 
Nhìn qua bài Linh bầu...thấy viết về Sài Gòn...^^ Nên ko đọc nữa...Ngại...với lại mình là dân Hà Nội chính gốc cơ mà....:D:D:D:D
 
Nhìn mấy bài của Linh là không mún đọc rùi.Dài quá trời lun...
Viết ngắn lại hoặc tóm tắt cho bà con nhờ cái pác ơi!!!:D

TƯ TỬONG LƯỜI GẶP NHAU:D:D:D
 
2 hôm nay đi học mệt thế...:(:( Hôm qua, lúc chuông vào tiết Lý rồi...mới hộc tốc chạy từ cổng trường lên.... Chạy hộc cả bơ....lên đến lớp bủn rủn chân tây, đau đầu chóng mặt...tay run run...:(:)(( Thiếu mỗi điều buồn nôn và thèm của chua...là giống hệt triệu chứng của Đức Hà lúc mang thai Lan Hương...:(:)((
@ Đức Hà: này, sao dạo naytoanf cà khịa Chi bầu thế??? Dạo này thấy ĐH nói bậy hơi bị nhìu đấy nhá...X-( Tình hình là rất tình hình....X-(
 
Ôi trời! Hum nay học Nga ĐT thật là khủng khiếp.Cô nói như 1 cái máy í. Lại thêm bạn HP bắn lia lịa chả hiểu sao nhanh thế? :-/ Chắc năm nay tình hình thi Nga của mình lại bi quan rồi :(( Mà thế rồi kéo theo ôn thi ĐH chắc ... chết mất :((
 
HỜ, chết đi cho đời nó khỏe :))
Bùng học chính đi học Nga rùi còn kêu gì nữa
 
Chỉnh sửa lần cuối:
chán,mấy hôm nay rơi vao tâm trạng chán dek hỉu vì sao mà chán.Bùng học Lý ra hàng net vẫn thấy chán,:((
Tối bố mẹ đi vắng hết mà dek có ai đi chơi:((,chả lẽ lại ngồi nhà xem TV
AH,tuần sau Trung thu rồi nhẩy,lớp mình có đi chơi đâu ko
 
Có j mà viển vông...Lớp mình mà cứ thế này thì buồn lắm...:( Sống vì lớp 1 chút đi....đừng có cái kiểu ng ta đưa ra ý kiến j thì lại gạt phắt đi.....Trung thu cuối cùng của quãng đời học sinh...cố mà làm cho nó thật vui, thật đẹp....:D
 
Vấn đề là làm sao mà xin ba má cho đi được khi mà chiều hum đó lại đi học thêm chứ.Cho ý kiến hỗ trợ cái nào .Không đi được cũng tiếc lắm chứ bộ.Năm nay là lớp 12 rùi mà :D :D :D Phải không nào!!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Sặc, PAnh lại bán hộ ai đĩa đấy, mày bán thì chỉ có lỗ thui,, :))
Tuỳ, thích đi thì chiều... Có nghĩ ra đc. chỗ đi kô :))
 
Đi chơi thì rất hay nhưng ai xin cho PA.CHả biết có được đi hay không đây!!!
À dạo này học nga thấy các bạn giỏi quá .Sợ!!! Hay đếch thi nữa .Thi kém lại nhục mặt ra :(
 
Back
Bên trên