Viết cho người bạn của tôi!

Phan Ngoc Linh
(strawberry)

Thành viên danh dự
Câu chuyện mà tôi sắp kể không có tôi làm nhân vật, nhân vật là một người bạn của tôi, giờ cô ấy đang rơi vào tuyệt vọng, buồn bã và chán nản, tôi mong khi cô ấy đọc được bài viết này, cô ấy sẽ dũng cảm để vượt qua.
Hôm nay, cô ấy vừa đi uống rượu về, gọi điện cho tôi lúc 8h, giọng nghẹn ngào, và tôi nghe như có tiếng khóc ở đầu dây kia. "Chị ơi, em đã chán nản rồi, em buồn quá, nhưng em chẳng biết làm thế nào", giọng nói yếu ớt ấy là giọng của bạn tôi. Nó đã lỡ cảm mến một người, nhưng nó không hề biết rằng người ta không giành cho nó tình cảm nhiều như nó giành cho người ta. Chỉ khi nó điều tra chuyện ấy bằng một cách làm không mấy hay ho, nó đã nhận ra, hơi muộn, thế mà nó vẫn hi vọng.
Cho đến hôm nay, khi mọi việc xảy ra với nó như một cơn ác mộng, nó trở về nhà, trong lòng buồn bã, vậy mà vẫn còn một chút hi vọng.
Nó nhận ra người ta không tốt đẹp như trước kia nó từng nghĩ, nó không lí giải nổi chuyện người ta bỏ rơi nó ở sân trường trong khi nó phải chờ người ta đến 2 giờ đồng hồ. Người ta đã thất hứa, người ta đã làm cho nó đau khổ, cũng có thể người ta làm như thế vì lí do riêng của người ta....Nhưng nó , 1người bạn và ngay cả tôi cũng không thể chấp nhận được điều đó. Tại sao lại hành động như thế, tại sao lại muốn làm cho người khác đau khổ. Sống ở trên đời không làm cho người ta hạnh phúc thì thôi, sao lại phải làm như thế, như thế có quá đáng không, như thế có xứng đáng với những hạnh phúc mà mình đã nhận được không?????????
 
Em ơi, khi em đọc được bài post này, chị mong em hãy quên đi và bắt đầu lại từ đầu, người đó không xứng đáng với em đâu. Chị biết nói điều này sẽ làm em đau khổ, nhưng em hãy chấp nhận đi, đừng cố níu kéo điều gì ở con người đo, hãy chọn biện pháp này đi, em đau khổ một thời gian còn hơn đau khổ cả đời (hơi nặng nề quá). Cố lên em nhé, bên cạnh em còn có chị và chị H, mọi người sẽ giúp em vượt qua chuyện này.
 
Đôi khi người con trai vì 1 lí do riêng làm cho người dó buồn.Cũng có thể muốn người con gái đó ko phải khổ về mình nữa,đấy là 1 việc làm cao thượng:)Đã có đủ = chứng kết tội anh chàng kia chưa mà em nặng lời với người ta thế:p
 
Chị chỉ muốn nói với em gì đó một câu là rượu ko phải là cách để giải quyết vấn đề và cũng ko thể giải quyết vấn đề đó của em đâu,nó sẽ chỉ làm cho em mệt mỏi trong khi tâm trạng cũng ko khá hơn chút nào như thế có phải là càng tồi tệ hơn ko???
Thực ra bạn Tuyên nói rất đúng nên tìm hiểu kỹ nguyên nhân rồi hãy kết tội người khác...dù vì bất cứ lý do nào thì cũng cố gắng nhìn vào mặt tôt của sự việc đặt mình vào địa vị của người ta để mà thông cảm với họ...Tha thứ ko hề là một việc dễ dàng nhất là đối với người đã làm mình tổn thương và thất vọng nhưng nếu như có thể tha thứ thì đó thực sự cũng là một niềm hạnh phúc...Thân mến ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chậc chậc 1 kết cục đã được dự báo từ trước ,nhũng lúc thế này uống rượu sẽ là 1 cách giải quyết hay đấy ,nào...zôôô!!! :beerchug:
 
Chị đã từng thích một người, rất lâu, và trong khoảng thời gian hơn 4 năm, tuy không có gì nhiều, thậm chí đôi lúc có những lời đồn về người ấy với một ai đó, nhưng chị đều không bận tâm. Quá tin ... Đến lúc biết được sự thực, khi người ấy công khai nắm tay một người khác trên sân trường thì chị ngã, nhưng chưa thật sự đau, và thật điên rồ, chị vẫn nuôi hy vọng, vì chị biết chắc người khác kia không thực sự có tình cảm đặc biệt với người ấy. Uhm, rồi chị thấy người ấy khác, buồn, ít nói, đoán biết chuyện gì đã xảy ra, và chị lại có cái cảm giác điên rổ là người ấy vẫn có tình cảm với mình.
Chị đã nói, và chuyện gì xảy ra, thực chất, tất cả những gì chị nghĩ – trong 4 năm – đều không là gì cả, sốc, nhưng sốc hơn là “người ấy” đem chuyện của chị kể với “người khác”, rồi đến tai cả đứa bạn khá thân của chị. Chị đã tức giận, đã không hiểu tại sao, chị chỉ muốn tốt cho người ấy, chỉ muốn chia sẻ, người ấy không chấp nhận thì thôi, sao còn phải đem đi kể với người ta – trong khi ai cũng biết ai vì tất cả đều quen nhau - tại sao?
 
Lòng tin và lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Nhưng chị đã nghĩ, việc gì phải gục ngã, phải đau đớn, rổt cuộc chỉ có mình là người khổ nhất, chị thực sự muốn sống vui, sống hạnh phúc, hơn cả trước kia, để người ấy biết rằng người ấy thật không đáng để chị quan tâm nhiều như thế. Chị vẫn coi người ấy là bạn, phải, khi chị nghĩ chị quá cao thượng để giận một người như thế ......
Bây giờ, bọn chị vẫn chơi với nhau, thậm chí rất vui vẻ. Và chị đủ bình tĩnh, đủ sáng suốt để nhận ra rằng người ấy quả thực không quá tuyệt vời như chị nghĩ trước kia, thậm chí không phải mẫu người chị thích, nhưng người ấy cũng không xấu như chị tưởng - chỉ là một hành động vô tâm trong lúc đang bối rối mà không ngờ khiến chị bị tổn thương. Khi không còn bị chị tô vẽ thêm, người ấy thực sự là một người bình thường, một người bạn tốt.
Có thể em nhìn người ấy từ xa, hoặc giả tiếp xúc qua loa đi nữa, qua một vài điểm tốt đã thần thánh hoá họ, một vài hành động đã lầm tưởng là họ chú ý tới mình, qua một vài lỗi lầm đã biến họ thành kẻ tồi tệ. Nhưng chung qui thì họ cũng chỉ là con người, với đủ “hỉ nộ ái ố lạc” :D Đừng vội trách người ấy. Hoặc là nếu người ấy thật sự tồi tệ thì thử nghĩ mà xem, việc gì em phải đau khổ, hoặc tìm đến rượu, tự hại chính bản thân mình vì một người như vậy. Không đáng đâu em ạ ...
Chị không phải (đến bây giờ vấn không phải) là một người sáng suốt, chị rất hồ đồ là đằng khác :) nhưng chị muốn giúp người khác sáng suốt và hạnh phúc hơn, chỉ vậy thôi, mong em luôn vui vẻ ;)
 
Em ơi, hãy vào đọc và suy ngẫm những gì mọi người viết cho em, mong em sẽ tìm được một cách giải quyết đúng đắn.
Nếu như người con trai ấy giải thích "Anh quên mất" thì sao? Em không hiểu được đó là tốt hay xấu!
 
hi` đọc cái bài này, tự dưng nghĩ lại cái thân mình, thấy nhiều lúc mình cũng vô cảm với ng khác, cứ ngồi ôm cái tay đau của mình mà ko nghĩ đến cái tay đau của ng khác, có nhiều lúc bạn mình cũng hết lòng vì mình, mình nhận ra, nhưng mà lúc đó mình bị vô cảm, mình k có thậm chí một chút cảm xúc biết ơn trong lòng, đơn giản chỉ vì mình đang chán nản một chuyện khác, nhìn vào nỗi đau của ng khác bằng sự dửng dưng đáng khinh bỉ...
Hôm nay đọc bài của Linh, thấy mình sao giống kẻ vô tâm kia....
chao ôi..
lại nói linh tinh rồi...
Cuộc đời âu chỉ là một vòng luẩn quẩn, mình đi tìm hạnh phúc của mình, bị ng khác làm khổ, rồi lại làm khổ ng khác, cứ thế, cứ thế, trong cuộc đời này, ng sống thanh thản là ng biết chấp nhận khổ đau, biết tin vào cuộc đời vốn không thể khác...
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt....
Đáng tiếc mình suốt đời ko thể sống thanh thản, oán trách ng khác, bị ng khác oán trách, rồi lại oán trách bản thân, niềm tin suy cho cùng là gì, là gì đã, rồi hãy hỏi nên tin vào ai, tin như thế nào?
oh`, ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn, ta biết tha thứ cho mình thì cũng nên tha thứ cho ng khác. Sống cũng chỉ là để sống mà thôi...
Chao ôi, những dấu 3 chấm trôi trong cuộc đời..
Có những điều suốt đời ko nói hết được, ko nghĩ hết được, ko hiểu hết được, vì thế, mới cần phải học chấp nhận..
Dù trong đắng cay:)
 
hi` Linh thân mến, ngay khi viết bài này đây tớ ko hề chán nản, tớ chỉ viết những điều mà tớ nhận ra và hy vọng bạn của Linh cũng sẽ nhận ra mà thôi:)
Linh bảo nghiệt ngã quá ư, hi`, cuộc sống cả thôi, mà còn ko nghiệt ngã bằng cuộc sống đâu
còn nhiều nỗi đau, còn nhiều đắng cay
mình phải học chấp nhận
thế thì mới sống được


oh`, sẽ có ng bảo tớ thỏa hiệp, bảo tớ hèn nhát
Nhưng cứ sống đi
đến một lúc
sẽ thấy


hi`còn gửi đến bạn của Linh:tha thứ đi, tha thứ đi, bạn thân mến ạ:)
 
Cám ơn chị Linh nhiều lắm chị ơi..
Đến bây h em không nhớ là hôm qua em đã nói cái gì nữa cả. Say mà chị. Chấp gì người say...Em biết chị ạ, nhiều người cũng khuyên em như thế.. nhưng em không nghe, mà không phải em không nghe , đấy là tại vì em không biết nghe xong em sẽ phải làm gì nữa cả. Biết là người đấy đáng giận , đáng ghét , nhưng tại sao em ko thể giận được , không thể ghét được. Cũng như hôm qua , em đã tự bảo mình rằng không được gọi điện , ko được bị lụy quá, thê mà em lại gọi. Chả biết cái gì đã sũi giục em như thế nữa. Biết sự thật , em cũng không trách . Em ko biết những điều người ta nói với em có phải là thật lòng hay không , nhưng em vẫn tin. Chắc người ta nói cũng đúng, " con người ta dễ mềm yếu khi thế này lắm ". Thực sự nếu là em cách đây mấy tháng thì chắc em cũng khó có thể chấp nhận được lời giải thích là " anh quên mất " một cách dễ dàng như thế được. Em biết chị giận thay em , mọi người giận thay em. Thê mà người đáng nhẽ phải giận nhiều nhất lại không giận , không giận một chút nào. Em quá tin người đúng ko chị ? Tin đến mù quáng , tin đến mức không nhận ra đâu là cái đáng giận , đâu là cái đáng ghét. Em nhớ có 1 câu nói thế này " phải biết yêu những gì đáng yêu và ghét những gì đáng ghét " , nhưng em ko làm được như thế. Biết là phải quên đi để làm lại từ đầu , nhưng em lại không thể dứt bỏ hình ảnh đấy ra khỏi đầu được. bây giờ em chẳng còn phân biệt được cái gì phải làm và cái gì không nên làm nữa cả... Sáng chị đến , thấy em rất vui vẻ phải không? Em cũng không biết lúc đó em vui thật hay là cố tình tỏ ra vui nữa , nhưng có 1 điều chắc chắn là em vui khi thấy người đấy vui. Khó nghĩ quá, chả biết phải làm gì nữa cả...
Xin lỗi mọi người , tự nhiên lại lôi chuyện của mình ra nói. Cám ơn mọi người nhiều lắm, cám ơn chị Linh nhiều lắm. Tự nhiên thấy tràn ngập không khí gia đình...ấm áp...
 
Tớ không hiểu chuyện của ấy.
Từ hôm qua đến giờ, tớ đã phải nói quá nhiều từ không hiểu rồi.
Chọc mũi vào chuyện của ấy, một chuyện mà tớ không hiểu và không biết gì hết có phải là vô duyên không?

Dù sao, tớ cũng mong ấy coi tớ là một người bạn, nếu ấy cần đến tớ thì cứ gọi nhé.
 
gọi ư...ừ gọi...sẽ gọi...nhưng gọi chỉ để nghe được câu nói " em gọi đến có việc gì không?" thì có phải là quá tàn nhẫn không? chắc thế...th
ôi ấy không cần hiểu đâu..quá khứ rồi mà, bỏ đi. Chúc ấy hạnh phúc và may mắn. Đừng bao giờ nhìn nhầm người như tớ đấy nhé!
Tớ không giận ấy vì đã xem vào chuyện của tớ đâu. Hôm nào rảnh gọi cho tớ. Tớ chờ ấy.
Chờ điện thoại của một người nữa, nhớ cái giọng trầm ấm của ngày xưa ..nhưng mãi không thấy. Người mình không mong lại cứ theo , còn người mình muốn lại không thấy...không biết người ấy có đọc được những dòng này không nữa..
 
Sẽ làm cho người ta khó xử...
Khi đã ko còn gì với mình... chị thích buông xuôi... chị ko thể và ko bít cách giành giật... Chị cũng khổ... :((
 
ừ ...khổ...mong là người ta sẽ hiểu được lòng chị. Không cần phải giành giật chị ạ, cứ để nó tự đến. CHị nói đúng, nếu trong lòng người ta không có mình thì việc gì phải níu kéo nữa , vô ích..
 
nhớ đêm 22 - 2 -2003...đêm đẹp , mát , trong...đạp xe chậm chậm..tâm sự..số điện thoại...ăn kem...nói chuyện...nhớ..
 
Nếu là nhớ ko thôi??? thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả...
 
Back
Bên trên