Truong Que Chi
(quecay)
New Member
Em đã chờ anh bao nhiêu lâu ?
Hôm qua , em đã tưởng tượng rằng em đã gặp anh và câu đầu tiên em sẽ nói là câu hỏi tại sao đến giờ anh mới xuất hiện , trách anh tại sao lại bỏ lại em suốt cả mùa thời gian trước …
Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh . Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh.Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .
Em đã cố gắng gọi anh bất cứ khi nào có thể … Em tin tình yêu sẽ đưa câu gọi của em đến thật gần anh …Nhưng tại sao ,em không thấy nổi anh vô hình ?
Giữa một biển người mênh mông , khuôn mặt nào sẽ là khuôn mặt em thấy ?
3 năm rồi , những câu hỏi chờ đợi không ngớt , lặp lại những xúc cảm em nguyên vẹn …
Vẫn những vở kịch hai người với một diễn viên ….
Ám ảnh …Em khát tình yêu lắm rồi…
Bao giờ em mới thôi khóc ...Em đã mệt lắm rồi…
Khi có người hỏi điều em sợ nhất là gì , em trả lời rằng tất cả bắt đầu từ khi em đọc quyển truyện “Cánh buồm đỏ thắm ” năm 9 tuổi , từ khi em biết tình yêu …
Đôi lúc , em đồ rằng khuôn mặt anh là khuôn mặt của Phật vì mỗi lần bước qua bậu cửa chùa ,em lại oà vỡ …Em luôn muốn tự lưu mình thật lâu trước tượng Phật…muốn lưu thật lâu…
Cuộc sống phi lý …Em ý thức mình đang sống vô nghĩa …Cuộc sống của em vô nghĩa …
Tại sao năm 17 tuổi , em thấy mọi thứ đã quá muộn màng ?
Em đang thức mơ màng...và em muốn ngủ ....
Hôm qua , em đã tưởng tượng rằng em đã gặp anh và câu đầu tiên em sẽ nói là câu hỏi tại sao đến giờ anh mới xuất hiện , trách anh tại sao lại bỏ lại em suốt cả mùa thời gian trước …
Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh . Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh.Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh . Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .Em yêu anh .
Em đã cố gắng gọi anh bất cứ khi nào có thể … Em tin tình yêu sẽ đưa câu gọi của em đến thật gần anh …Nhưng tại sao ,em không thấy nổi anh vô hình ?
Giữa một biển người mênh mông , khuôn mặt nào sẽ là khuôn mặt em thấy ?
3 năm rồi , những câu hỏi chờ đợi không ngớt , lặp lại những xúc cảm em nguyên vẹn …
Vẫn những vở kịch hai người với một diễn viên ….
Ám ảnh …Em khát tình yêu lắm rồi…
Bao giờ em mới thôi khóc ...Em đã mệt lắm rồi…
Khi có người hỏi điều em sợ nhất là gì , em trả lời rằng tất cả bắt đầu từ khi em đọc quyển truyện “Cánh buồm đỏ thắm ” năm 9 tuổi , từ khi em biết tình yêu …
Đôi lúc , em đồ rằng khuôn mặt anh là khuôn mặt của Phật vì mỗi lần bước qua bậu cửa chùa ,em lại oà vỡ …Em luôn muốn tự lưu mình thật lâu trước tượng Phật…muốn lưu thật lâu…
Cuộc sống phi lý …Em ý thức mình đang sống vô nghĩa …Cuộc sống của em vô nghĩa …
Tại sao năm 17 tuổi , em thấy mọi thứ đã quá muộn màng ?
Em đang thức mơ màng...và em muốn ngủ ....