Đào Việt Nga
(ngadv)
Member
Cuộc sống vẫn luôn chứa đựng những điều bất ngờ như thế. Người nghệ sĩ tài hoa của muôn đời đã lặng lẽ ra đi mà không biết rằng bao con người đang bàng hoàng, tiếc nuối đến khôn cùng cho một giọng ca, một phong cách lãng tử xưa nay hiếm có này.
Tài tử Ngọc Bảo, cái biệt danh nghe mà đã thấy chất "chơi" ở trong đó rồi. "Chơi" là dám hết mình với nghệ thuật, sống đến tận cùng với nỗi đam mê nghệ thuật bất chấp thời thế đổi thay, bất chấp sức mạnh tàn phá của thời gian. Vẫn là từng nét nhạc rưng rưng khi ông thả hồn trong bài hát "Gửi người em gái" của Đoàn Chuẩn, đôi mắt mơ màng của ông khiến người nghe như càng say hơn với cái tình của người Hà Nội cổ - một tình cảm da diết, thầm lặng và u hoài.
Tóc đã bạc, da đã nhăn nheo, chuyển động đã chậm, từng ấy hậu quả của bước chuyển thời gian không làm mất đi thần thái hào hoa của chàng trai Hà Nội năm nào. Cái chất sang và lãng tử ngập tràn chữ tình ngấm trọn trong từng bài hát ông mang đến cho đời đã làm rung động biết bao trái tim phụ nữ. Họ yêu tiếng hát của ông hay cũng chính là yêu nhân cách của ông, một biểu tượng bất tử của Hà Nội ngàn năm văn hiến.
Cứ như thể cuộc đời này là chốn dừng chân tạm thời trong hành trình bất tận cống hiến vì nghệ thuật của ông. Biết đâu ở một cuộc đời khác, ông đang say sưa cất tiếng hát những bản tình ca tha thiết thấm đượm tình người cho những linh hồn cô liêu xích lại gần với nhau hơn.
Tài tử Ngọc Bảo, cái biệt danh nghe mà đã thấy chất "chơi" ở trong đó rồi. "Chơi" là dám hết mình với nghệ thuật, sống đến tận cùng với nỗi đam mê nghệ thuật bất chấp thời thế đổi thay, bất chấp sức mạnh tàn phá của thời gian. Vẫn là từng nét nhạc rưng rưng khi ông thả hồn trong bài hát "Gửi người em gái" của Đoàn Chuẩn, đôi mắt mơ màng của ông khiến người nghe như càng say hơn với cái tình của người Hà Nội cổ - một tình cảm da diết, thầm lặng và u hoài.
Tóc đã bạc, da đã nhăn nheo, chuyển động đã chậm, từng ấy hậu quả của bước chuyển thời gian không làm mất đi thần thái hào hoa của chàng trai Hà Nội năm nào. Cái chất sang và lãng tử ngập tràn chữ tình ngấm trọn trong từng bài hát ông mang đến cho đời đã làm rung động biết bao trái tim phụ nữ. Họ yêu tiếng hát của ông hay cũng chính là yêu nhân cách của ông, một biểu tượng bất tử của Hà Nội ngàn năm văn hiến.
Cứ như thể cuộc đời này là chốn dừng chân tạm thời trong hành trình bất tận cống hiến vì nghệ thuật của ông. Biết đâu ở một cuộc đời khác, ông đang say sưa cất tiếng hát những bản tình ca tha thiết thấm đượm tình người cho những linh hồn cô liêu xích lại gần với nhau hơn.