Nguyễn Hoàng Dương
(TONKIN)
Thành viên danh dự
…Tuổi thơ tôi, nếu mất đi …
11:19 p.m
Như thói quen mà rất nhiều người khuyên tôi nên từ bỏ, tôi lại ngồi bên chiếc màn hình vi tính vô cảm để bắt đầu tập viết… Chỉ xin dám nói hai tiếng “tập viết” vì tôi không dám mạo phép dùng cái từ “viết” mà theo tôi nó quá xa xỉ và kiêu ngạo …
Bên tai tôi đang vang lên giai điệu “Childhood’s end” với vô vàn tiếng trống rung như kéo dài đến vô tận; Sâu thẳm trong trái tim này lại hiện lên bao ảo ảnh của những kỷ niệm thời bé thơ…
Nhớ không những trưa hè nắng cháy, cùng lũ bạn nô đùa vui vẻ bên những rặng cây trong khu phố cũ…
Nhớ không những nụ cười quá đỗi ngây thơ, để bây giờ thèm khát được trải qua cái cảm giác ngày ấy dù chỉ là trong mơ …
Và…
Con đường kia đã gắn bó với tuổi thơ của tôi, của bạn bè tôi… Bây giờ, mỗi đứa đi một ngả, những ký ức đôi khi vọng về đâu đó trong những giấc mơ thoáng vụt qua trong đêm, khiến tôi như bần thần, bần thần vì một thứ rất quý giá trong tôi và cả các bạn nữa: TUỔI THƠ…
Không biết từ bao giờ bọn tôi quen nhau… Hồi đó chúng tôi mới có 4 hay 5 tuổi gì đó, cùng học một mái trường, và run rủi thế nào, hai đứa bé lại cùng chung một lớp… Hồi đó tôi tính rụt rè, nên ít bạn lắm,… Nhớ những buổi sáng tinh mơ chỉ mong được ủ ấm trong vòng tay mẹ, chẳng muốn đến trường tẹo nào, mà có lẽ đứa bé nào mà chẳng như vậy nhỉ…
Nhưng rồi…
Một buổi chiều nọ, lủi thủi một mình bên cửa sổ, “1, 2, 3, 6 ,5 ,7 ,8 ,… 1, 2, 3, 6, 5, 7,..” – Tôi ngơ ngẩn đếm trong đầu mà thậm chí cũng chả biết mình đang đếm cái gì nữa,… Chợt cơn dông đó đến, gió bụi bay mù mịt, chẳng hiểu sao trẻ con bọn tôi lại thích thú trước cái cảnh người lớn chạy mưa toán loạn, cứ hò hét ầm ĩ lên, và cô giáo cũng chẳng còn quản được nữa vì ông Sấm đã tranh mất giọng của cô rồi … Cơn dông cuối cùng cũng đã qua, và mưa bắt đầu trút xuống, tiếng nước rơi, tiếng nước chảy, tiếng nước lăn hoà quyện vào nhau tạo thành một thức âm thanh tạp nham mà sao nghe thật vui tai! …
Cơn mưa to quá…
Trời bắt đầu xâm xẩm tối…
Bạn bè tôi đã lác đác, vì bậc phụ huynh ai mà chẳng lo lắng cho con cái mình trong cái thời tiết kinh khủng như thế này, nên họ luôn muốn đón ngay con mình về nơi an toàn nhất: đó là tổ ấm…
Bầu trời đã sậm đen nhưng mưa thì vẫn như trút, mây đen che phủ trêu ngươi mặt trời…
Chỉ còn có vài đứa chơi trong lớp…
…Tối hẳn rồi, có lẽ do mây che đi mặt trời chứ không phải do những ánh nắng kia không muốn sáng nữa… Trong lớp chỉ còn tôi và hắn…
Hắn bắt chuyện trước, giữa hai thằng bé con trai thì còn gì hơn là những trò tinh nghịch. Y như vậy, bọn chúng tôi bắt đầu nghịch mấy thứ đồ chơi với cung cách của những con người thư thả và dư thừa, lúc thường thì chẳng có nhiều đồ chơi đến như vậy vì chỉ có một rổ đồ mà phải chia cho mấy chục đứa, gì mà chẳng phải tranh giành của nhau! … Chán chơi mấy trò cũ rích, chúng tôi lại chuyển sang nghịch nước mưa… Đến bây giờ nghĩ lại những trò vui đó, trong tim tôi lại rạo rực tình yêu thương và tấm lòng tôi lại cháy lên một tình bạn trong trắng bị bỏ quên đã lâu…
Cứ như vậy, hai bọn tôi trở nên rất hợp nhau và đến lúc mẹ đến đón về thì hai đứa cứ ngậm ngùi như một đôi bạn rất thân phải chia xa nhau mãi mãi…
Có gì đâu, sáng mai hai đứa lại gặp nhau thôi mà …
Tình bạn…
“ Không có gì quý hơn, cao thượng và thiêng liêng hơn tình bạn… Tình bạn lúc tuổi thơ sẽ hình thành những đức tính và phong thái ứng xử để đến khi trưởng thành, bạn sẽ có được và giữ được những tình bạn lớn trong suốt cuộc đời… ”
Hai đứa bọn tôi giờ đây đã xa nhau, không còn địa chỉ liên lạc gì hết, nhưng mong rằng trên con đường đời đầy gian lao kia, hai linh hồn đồng điệu của bọn tôi có thể chọn những con đường có điểm giao hợp, để một ngày nào đó một cuộc hội ngộ trong nước mắt hạnh phúc trào dâng sẽ trở thành hiện thực…
…Tuổi thơ tôi, nếu mất đi …
12:06 p.m
11:19 p.m
Như thói quen mà rất nhiều người khuyên tôi nên từ bỏ, tôi lại ngồi bên chiếc màn hình vi tính vô cảm để bắt đầu tập viết… Chỉ xin dám nói hai tiếng “tập viết” vì tôi không dám mạo phép dùng cái từ “viết” mà theo tôi nó quá xa xỉ và kiêu ngạo …
Bên tai tôi đang vang lên giai điệu “Childhood’s end” với vô vàn tiếng trống rung như kéo dài đến vô tận; Sâu thẳm trong trái tim này lại hiện lên bao ảo ảnh của những kỷ niệm thời bé thơ…
Nhớ không những trưa hè nắng cháy, cùng lũ bạn nô đùa vui vẻ bên những rặng cây trong khu phố cũ…
Nhớ không những nụ cười quá đỗi ngây thơ, để bây giờ thèm khát được trải qua cái cảm giác ngày ấy dù chỉ là trong mơ …
Và…
Con đường kia đã gắn bó với tuổi thơ của tôi, của bạn bè tôi… Bây giờ, mỗi đứa đi một ngả, những ký ức đôi khi vọng về đâu đó trong những giấc mơ thoáng vụt qua trong đêm, khiến tôi như bần thần, bần thần vì một thứ rất quý giá trong tôi và cả các bạn nữa: TUỔI THƠ…
Không biết từ bao giờ bọn tôi quen nhau… Hồi đó chúng tôi mới có 4 hay 5 tuổi gì đó, cùng học một mái trường, và run rủi thế nào, hai đứa bé lại cùng chung một lớp… Hồi đó tôi tính rụt rè, nên ít bạn lắm,… Nhớ những buổi sáng tinh mơ chỉ mong được ủ ấm trong vòng tay mẹ, chẳng muốn đến trường tẹo nào, mà có lẽ đứa bé nào mà chẳng như vậy nhỉ…
Nhưng rồi…
Một buổi chiều nọ, lủi thủi một mình bên cửa sổ, “1, 2, 3, 6 ,5 ,7 ,8 ,… 1, 2, 3, 6, 5, 7,..” – Tôi ngơ ngẩn đếm trong đầu mà thậm chí cũng chả biết mình đang đếm cái gì nữa,… Chợt cơn dông đó đến, gió bụi bay mù mịt, chẳng hiểu sao trẻ con bọn tôi lại thích thú trước cái cảnh người lớn chạy mưa toán loạn, cứ hò hét ầm ĩ lên, và cô giáo cũng chẳng còn quản được nữa vì ông Sấm đã tranh mất giọng của cô rồi … Cơn dông cuối cùng cũng đã qua, và mưa bắt đầu trút xuống, tiếng nước rơi, tiếng nước chảy, tiếng nước lăn hoà quyện vào nhau tạo thành một thức âm thanh tạp nham mà sao nghe thật vui tai! …
Cơn mưa to quá…
Trời bắt đầu xâm xẩm tối…
Bạn bè tôi đã lác đác, vì bậc phụ huynh ai mà chẳng lo lắng cho con cái mình trong cái thời tiết kinh khủng như thế này, nên họ luôn muốn đón ngay con mình về nơi an toàn nhất: đó là tổ ấm…
Bầu trời đã sậm đen nhưng mưa thì vẫn như trút, mây đen che phủ trêu ngươi mặt trời…
Chỉ còn có vài đứa chơi trong lớp…
…Tối hẳn rồi, có lẽ do mây che đi mặt trời chứ không phải do những ánh nắng kia không muốn sáng nữa… Trong lớp chỉ còn tôi và hắn…
Hắn bắt chuyện trước, giữa hai thằng bé con trai thì còn gì hơn là những trò tinh nghịch. Y như vậy, bọn chúng tôi bắt đầu nghịch mấy thứ đồ chơi với cung cách của những con người thư thả và dư thừa, lúc thường thì chẳng có nhiều đồ chơi đến như vậy vì chỉ có một rổ đồ mà phải chia cho mấy chục đứa, gì mà chẳng phải tranh giành của nhau! … Chán chơi mấy trò cũ rích, chúng tôi lại chuyển sang nghịch nước mưa… Đến bây giờ nghĩ lại những trò vui đó, trong tim tôi lại rạo rực tình yêu thương và tấm lòng tôi lại cháy lên một tình bạn trong trắng bị bỏ quên đã lâu…
Cứ như vậy, hai bọn tôi trở nên rất hợp nhau và đến lúc mẹ đến đón về thì hai đứa cứ ngậm ngùi như một đôi bạn rất thân phải chia xa nhau mãi mãi…
Có gì đâu, sáng mai hai đứa lại gặp nhau thôi mà …
Tình bạn…
“ Không có gì quý hơn, cao thượng và thiêng liêng hơn tình bạn… Tình bạn lúc tuổi thơ sẽ hình thành những đức tính và phong thái ứng xử để đến khi trưởng thành, bạn sẽ có được và giữ được những tình bạn lớn trong suốt cuộc đời… ”
Hai đứa bọn tôi giờ đây đã xa nhau, không còn địa chỉ liên lạc gì hết, nhưng mong rằng trên con đường đời đầy gian lao kia, hai linh hồn đồng điệu của bọn tôi có thể chọn những con đường có điểm giao hợp, để một ngày nào đó một cuộc hội ngộ trong nước mắt hạnh phúc trào dâng sẽ trở thành hiện thực…
…Tuổi thơ tôi, nếu mất đi …
12:06 p.m