Truyện không tên

Lê Diệu Linh
(dieulinhle)

New Member
Hôm qua anh Duy dắt tao về nhà gặp mẹ rồi, vui lắm. Trông mẹ anh ấy cứ dễ thương thế nào ấy nhé, chắc hồi bé ông này nũng mẹ kinh lắm.

-Con hâm, mày bổi hồi bồi hồi như sắp làm con dâu người ta ấy. Đến bao giờ mày mới thôi xúc động vớ vẩn thế cớ chứ - Em lè lưỡi nhìn Hà vẻ khinh khỉnh - Chờ đấy nhé, đến lúc cụ ấy bảo - cô dẹp cái giá vẽ cho tôi nhờ, nhà tôi đang cần thằng cháu bế, xem mày có thấy dễ thương nữa không?

Mới nói thế mà má đã phớt hồng. Em nhìn xoi mói vào cái vẻ ngượng ngùng của Hà, vừa khoái chí vùa có cái gì cay cay dâng lên. Hà cười cấu nhẹ vào má em " Con rồ, mày cũng chẳng hơn gì tao đâu, đừng nói cứng."

Mắt em cận còn mắt Hà long lanh. Mới nhìn đã biết là lãng mạn một cục. Hà trong trẻo như đôi mắt và đa cảm đến kì cục, tốt đến lạ lùng.Tóc Hà dài, mắt Hà sâu, Hà mặc màu nhẹ nhàng, Hà cười khóc hồn nhiên và yêu tất cả mọi người. Em hay nhìn cái vẻ lăng xăng rất mợ của Hà khi chạy lon ton hết từ nhà này sang nhà khác, giúp hết người này đến người khác một cách bực bội và ngưỡng mộ ngấm ngầm. Chơi với nhau lâu rồi nhưng mọi người bảo hai đứa một trời một vực, Hà dịu dàng như mây còn em cứ tưng tửng chả ra cái kiểu gì. Em đọc thơ như điên nhưng lại nhạo báng những đứa làm thơ. Nghe nhạc Trịnh buồn đến nẫu ruột và luôn khinh khỉnh trước những đứa nhũn như con chi chi, có bao nhiêu ruột gan đem phơi tất. Lang thang với Hà trên khắp các nẻo đường Hà Nội, sục sạo vào các phòng tranh, đững ngây người trước những mảng màu rồi lắc đầu nhìn những lão họa sĩ lôi thôi lếch thếch, chân không bao giờ chạm đất. Thế rồi đêm về lại chúi mũi vào đồng bài tập, mơ mộng vớ vẩn đến ngày trở thành người phụ nữ thành đạt, ngập ngụa trong hàng đống tiền, giống như ước mơ của bao đứa trường chuyên lớp chọn hám danh khác. Hà bảo em là trí thức nửa mùa, lãng mạn cũng nửa mùa, là nước chanh không đường nhiều đá nhạt thếch chả ra cái vị gì. Ừ nhỉ, có khi thế thật.

Bây giờ em yêu anh cũng nửa mùa. Giá anh hoàn toàn đểu hoặc hoàn toàn thật thà có lẽ em sẽ không yêu anh đến thế. Nếu anh hoàn toàn đểu, em sẽ phẩy tay lạnh lùng bỏ đi, vì tiểu thuyết vốn dạy em là bọn đểu không bao giở có hậu. Nếu anh hoàn toàn thật thà, em sẽ thương anh như thương con cún con ở nhà suốt ngày lẽo đẽo theo em xin ăn. Nhưng mà anh là anh, cũng nửa nọ nửa kia, đan xen giửa thật và giả như giọng nói của anh nửa Nam nửa Bắc. Nửa bỡn cợt ào ào sôi nổi như người miền Nam phổi bò vốn thế. Nửa xa xôi thâm trầm kiểu Bắc Kỳ. Để cho em cuống quít như người tìm vàng, hăm hở với ước mơ có ngày đánh được quả lớn.

- Nó bẫy mày đấy, thằng cha mặt mỏng khó tin, mắt thì đa tình. Cẩn thận con ơi, mày bỏ kính ra mắt cũng chông chênh lắm đấy - Hà lo lắng. " Kệ tao," em gắt, bực mình vì lúc nào Hà cũng nói đúng những gì em đang nghĩ. " Đi mà trồng cây gây rừng với anh giai nhà may đi, tưởng ai cũng dễ bị xỏ mũi như mày đấy chắc." Làm sao mà em lại không nhận ra điều Hà nói cơ chứ, sau bao nhiêu năm đọc tiểu thuyết để mà cười nhạo. Nhưng mà như anh nói " Khi yêu cô nào cũng đần đần như nhau.", rồi cười nửa như giễu cợt, nửa như mơn trớn, cái ý định làm đần hóa em rõ ràng trên mặt. Nhìn mặt muốn cho cái tát, căm tức trào lên. Giá em là loại không có óc, em sẽ bá vai bá cổ anh mà hôn lấy hôn để bất kể anh mỉa mai châm chọc cái gì, như tình yêu vốn là như thế. Giá em lý trí lạnh lùng, em đã có thể gào vào mặt anh " Đồ đểu, xéo đi cho tôi nhờ". Thế nhưng mà đấy, chúng mình đểu nửa vời, Và giữa những nửa vời của trò mèo vờn chuột, em thấy mình hóa ra bo vơ.

Hồ Tây lộng gió. Em cố nhìn vào mắt Huân xem có cái ngạo nghễ của anh không. Tuyệt nhiên không. . Huân không hề có cái nét ga lăng lãng tử chết người của anh. Mắt Huân không dài mà cận nặng và thừ ra vì thiếu ngủ. Chẳng bao giờ nhường nhịn em trong các cuộc tranh cãi và lúc sắp thua thì đem đàn ra gẩy theo cái giọng chao chát của em. Nhiều trưa ngái ngủ biết đánh thức em dậy bằng cái giọng ngớ ngẩn " Tôi đang ở Đà Nẵng, ở đây chán quá". Thế thôi, đủ để em nhận thấy hai người là bạn mà sao khac quá, kể cả tình cảm dành cho em.

Mai em đi, nửa đêm anh gọi tới, giọng nghe lịch sự quá mức cần thiết. Bực mình và ngái ngủ, em buông xuôi " Thôi nhé". Anh ừ. Sao lại ừ? Trong tiểu thuyết các nhân vật nam có bao giờ ừ đâu? Em cụp máy, kiêu hãnh và bất lực vỡ vụn.

Lâu lắm rồi, tưởng như đã quên. Em đọc thơ, đi ăn hàng, hát nghêu ngao, bỡn cợt bông đùa như bất kì cô gái vô tâm nào khác. Mọi thứ xa xôi lắm rồi. Nhưng em có cái thói quen quái gở là hay lục lọi những gì trong quá khứ giông như ngày xưa vẫn hay ngồi thừ trong mảnh vườn con của trường tiểu học dù đã lên câp II rồi. Chiều nay tự nhiên tìm được số của anh. Gọi lại thử một lần, cái giọng tưng tửng vẫn thế, như chưa bao giờ nói dối, như ngày xưa đánh thức em dậy giửa đêm kể chuyện miên man. Cụp máy chẳng nói gì và em biết chắc em sẽ làm thế. Sao lúc nào em cũng nửa vời, nửa vời như chỉ sống nửa cuộc đời, yêu nửa mối tình, khóc vơi nửa nỗi buồn, cười cạn nửa niềm vui. Sao em không có được cái hồn nhiên sống như Hà, như Huân, sống không toan tính, sống ào ạt như thác lũ. Mà cuộc sống thì có quay trở lại bao giờ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ái chà, văn rất hay nhưng mà buồn quá. Vả lại, chẳng ai "sống hồn nhiên, không toan tính, sống ào ạt như thác lũ" đâu em gái ạ, kể cả Hà hay Huân cũng thế :) Người biết sống là người biết sử dụng cái khái niệm equilibrium khi chia các thì quá khứ, hiện tại và tương lai thôi.

quote
" Thế rồi đêm về lại chúi mũi vào đồng bài tập, mơ mộng vớ vẩn đến ngày trở thành người phụ nữ thành đạt, ngập ngụa trong hàng đống tiền, giống như ước mơ của bao đứa trường chuyên lớp chọn hám danh khác."

:D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ái chà :D, triết lí của cô Toác đấy à:
Hải Anh đã viết:
Người biết sống là người biết sử dụng cái khái niệm equilibrium khi chia các thì quá khứ, hiện tại và tương lai thôi.

Chị chỉ hiểu phiên phiến thôi nhưng mà cứ như cô thì chị chả biết sống kiểu thế làm gì.

Này mà cái em xưng em ở truyện em Linh thế cũng chả nửa vời mấy

Ờ mà các cậu cho mình hỏi "xoi mói" hay là "soi mói" nhỉ?

Thôi đi ngủ, chắc cũng ko mơ làm phụ nữ thành đạt nổi...
 
Nó là "xoi mói", cái này xuất phát từ một thao tác của thợ đục đẽo. Nếu là lời nói thì là "xoi móc", là cái nhìn thì là "xoi mói", và cả hai thì là "móc mói" :D. Còn "soi mói" thì chắc do mọi người nghĩ "nhìn kỹ" với "soi" nó gần nghĩa nên dùng sai đi.

Thế cuối cùng thì tình hình Duy với Hà thế nào :p
 
Này, cô chị LK vào chành choẹ tôi cũng được, nhưng mà cấm lôi tên cúng cơm ra nhá. Cả nhà cả cửa có mỗi cái tên...

" Chị chỉ hiểu phiên phiến thôi nhưng mà cứ như cô thì chị chả biết sống kiểu thế làm gì."

Sống thế để sống thanh thản và có ích, không bị phụ thuộc vào quá khứ, hiện tại chiếm dụng và tương lai làm mờ mắt. Đấy là ý kiến riêng thôi.

Nhưng mà sống không chỉ cho riêng mình, hơn nữa có thể có một thứ tên là Tình Yêu làm đảo lộn mọi nguyên tắc. Cái đấy thì tôi không rành lắm, có lẽ phải nhờ cô chị chỉ giáo vậy. :D

Em Linh viết tiếp đi nhé, chị không định discourage em đâu. :)
 
Ừ thì Hải Anh, :D

Cô ạ, có phải cứ ko equil như cô nói là ko có ích đâu, không thanh thản thì đúng, cô nhỉ? Nguyên tắc của chị thì chẳng cái nào xuôi chiều cả, không lộn thì cũng vẹo nhưng cũng chả phải tại Tình tiếc gì mấy, cô đừng đổ oan

Cô để cái signature ý nữa làm gì, não ruột tôi lắm, thế thì cô equil equel cái gì được nhỉ.

Viết dài rồi đột nhiên nó bay mất, thôi 2 bà già ko cãi nhau nữa, cô nhé, cứ tưởng truyện em Linh đến đây là hết, thế nhường chỗ em viết tiếp nhé :)
 
Hehe, truyện đến đây là hết rồi ạ. Chắc em phải cho quả Fin vào cuối truyện mất :D
 
Nhân vật chính trong truyện là có cá tính nửa vời, nên chuyện này cũng phải kết thúc nửa vời như vậy, cái nửa vời còn lại là để cho mọi người tự điền vào chỗ trống tiếp chứ, phải không em Linh? :D

Truyện hay lắm em à. Viết tiếp truyện khác đi em.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Critical thinking:
Tại sao người ta cứ phải cố sống cố chết để mà "không sống nửa vời" nhảy? Tại sao cứ phải "yêu bằng cả con tim" hoặc chẳng yêu gì sất? Cứ phải thuộc vào một trong hai thái cực mới gọi là "đang sống" hay "sống một cách có ý nghĩa/sống thật sự" còn đứng ở giữa chỉ là "lờ đờ nước hến" mà thấy mình bất lực và vô nghĩa? Trong khi đó, càng học, càng biết nhiều, đọc nhiều, người ta càng cảm thấy rằng chẳng có gì là absolute hết cả, những sự điên cuồng ngày hôm nay, lùi ra xa một chút cũng sẽ chỉ là một giây phút của ngày hôm nay và chìm nghỉm trong hàng ngàn giây phút khác thôi. Bố khỉ, vậy thì ước ao gì cái cuộc sống/cách sống/vị trí của người khác mà mình không có được khi có lẽ nếu sống như thế mình sẽ không chịu nổi mà ngộp thở chết mất? Tốt nhất là hãy yêu chính mình đi, nửa vời cũng tốt vì đó là của mình, bước vào một trong hai cái extreme chỉ để hối tiếc mà thôi đơn giản vì đó không phải là mình.

Hị hị, truyện của em Linh viết hay thật. Lời văn hay. Và ý cũng hay. Khiến người ta nghĩ được nhiều thứ. :) Thanks
 
Hà Chi đã viết:
Trong khi đó, càng học, càng biết nhiều, đọc nhiều, người ta càng cảm thấy rằng chẳng có gì là absolute hết cả, những sự điên cuồng ngày hôm nay, lùi ra xa một chút cũng sẽ chỉ là một giây phút của ngày hôm nay và chìm nghỉm trong hàng ngàn giây phút khác thôi. \

Hì hì chị Chi, :mrgreen:, em sẽ rất tin vào cái này lúc em 60 tuôi :p
 
Em Linh thân mến, em không có ý định bảo rằng chị đã 60 tuổi đấy chứ :D?

Hì hì, mà nói chung là tán phét về người khác thì bao giờ cũng dễ hơn là làm những điều mình nói. Nhưng at least nghĩ như thế cũng thấy mình đáng sống hơn :p

Với cả phét lác thêm một đoạn nữa về con trai. Những loại con trai như cái "anh" gì gì ở trong truyện ý, chẳng nên dính vào làm giề :D Ít ra là những người con gái như nhân vật em trong truyện không nên dính vào tẹo nào, bởi động vào trò chơi đấy, chưa biết đứa nào thua đứa nào thắng, nhưng chỉ biết trước được rằng mình sẽ "đau" hơn nó mà thôi :D Bọn con gái chuối lắm, cứ hay thích đùa với lửa, dù sợ bị bỏng bỏ xừ; mà nhiều khi chỉ là chính mình làm khổ mình, chứ có phải là ai khác đâu? Mà nhân vật "em" cũng biết rồi đấy, loại con trai như vậy tốt nhất hãy để dành cho những cô gái đơn giản, có khả năng yêu "mù quáng" (không mang offensive meanings nhá) hoặc những cô lạnh lùng quay nó như quay dế, chứ tội gì rước khổ về mình. Có đáng không? :D
 
Em Linh thân mến, em không có ý định bảo rằng chị đã 60 tuổi đấy chứ ?
chỉ 60 thôi á, em nghĩ có khi già hơn :>:D

Thanks, vừa đọc vừa cố đoán xem là của cô nào viết, Vàng Anh hay LHL, DTH , cuối cùng hóa ra LDL, impressed :)

Tố ơi, có mấy truyện tương tự đâu rồi nhở, anh bụng phệ ý :>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Phong trào sáng tác nào. Hải Anh, Lam Khê, Tố Giao, Hà Chi, Thụy Miên, các bạn khác cùng sáng tác nào. Em xin tài trợ 15 vạn đồng (say: mười lăm vạn đồng) làm giải thưởng.
 
Lê Diệu Linh đã viết:
Bây giờ em yêu anh cũng nửa mùa. Giá anh hoàn toàn đểu hoặc hoàn toàn thật thà có lẽ em sẽ không yêu anh đến thế. Nếu anh hoàn toàn đểu, em sẽ phẩy tay lạnh lùng bỏ đi, vì tiểu thuyết vốn dạy em là bọn đểu không bao giở có hậu. Nếu anh hoàn toàn thật thà, em sẽ thương anh như thương con cún con ở nhà suốt ngày lẽo đẽo theo em xin ăn. Nhưng mà anh là anh, cũng nửa nọ nửa kia, đan xen giửa thật và giả như giọng nói của anh nửa Nam nửa Bắc. Nửa bỡn cợt ào ào sôi nổi như người miền Nam phổi bò vốn thế. Nửa xa xôi thâm trầm kiểu Bắc Kỳ. Để cho em cuống quít như người tìm vàng, hăm hở với ước mơ có ngày đánh được quả lớn.
Ốm dở chết dở mà đọc đến đoạn này vẫn không nhịn nổi cười khùng khục như một con dở hơi.

Sao lúc nào em cũng nửa vời, nửa vời như chỉ sống nửa cuộc đời, yêu nửa mối tình, khóc vơi nửa nỗi buồn, cười cạn nửa niềm vui. Sao em không có được cái hồn nhiên sống như Hà, như Huân, sống không toan tính, sống ào ạt như thác lũ. Mà cuộc sống thì có quay trở lại bao giờ.
Có chắc không cô nàng?

Hà Chi đã viết:
Tại sao người ta cứ phải cố sống cố chết để mà "không sống nửa vời" nhảy? Tại sao cứ phải "yêu bằng cả con tim" hoặc chẳng yêu gì sất? Cứ phải thuộc vào một trong hai thái cực mới gọi là "đang sống" hay "sống một cách có ý nghĩa/sống thật sự" còn đứng ở giữa chỉ là "lờ đờ nước hến" mà thấy mình bất lực và vô nghĩa?
Ừ, đúng rồi. Nhưng mà liệu con người ta có thể tự quyết định cho mình sống theo kiểu nào không nhỉ? :rolleyes:

Ôi giời, nẫu ruột quá. Đúng là hôm nay trở trời, lại mắc bẫy em Linh mất rồi.
 
Nguyễn Hữu Cầu đã viết:
Phong trào sáng tác nào. Hải Anh, Lam Khê, Tố Giao, Hà Chi, Thụy Miên, các bạn khác cùng sáng tác nào. Em xin tài trợ 15 vạn đồng (say: mười lăm vạn đồng) làm giải thưởng.

Theo nguồn tin không chính thức thì một anh việt kiều ở Thụy Điển tên là Filip Thanh Bùi cũng sẽ tài trợ 20 vạn đồng nữa cho giải thưởng, như thế chắc tạm đủ để mời tất cả chị em sáng tác một bữa thịt cầy Nhật Tân.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thụy Miên đã viết:
chỉ 60 thôi á, em nghĩ có khi già hơn :>:D

Em Thụy Miên nhâm hiểm thật, anh nghĩ dân tình đoán là mới 50 thôi mà em bắt em Hà Chi già hơn cả chục tuổi thì còn gì là tuổi trung niên phơi phới nữa. Nghe đồn tuổi cỡ 50 hay buồn và triết lý lắm.
 
Anh giai trong truyện em Linh nếu là người thật thì tính cách hơi chán. Yêu thì yêu, không yêu thì không yêu, đàng hoàng và dứt khoát, chứ như Linh tả thì chỉ khổ cho em “Em” trong truyện. Còn em “Em” có vẻ không phải là người nửa vời.

Theo em, những người sống theo cách của mình không thể là người nửa vời được. Hơn nữa, xét về khía cạnh nào đấy đều là người hấp dẫn, không phải bởi hình thức, trí tuệ hay gia sản, mà bởi tính cách và sự phong phú. Ngày trước có lần em học một cô giáo tên là Nam Trân. Gọi là cô giáo nhưng rất trẻ, xinh đẹp, thông minh, học ở Havard. Bọn em hôm đấy tán phét về bốn doanh nhân có những sáng tạo về quản lý hay công nghệ làm thay đổi nền kinh tế Hoa Kỳ. Sloan của GM, Henry Ford của Ford, Bill Gate của Microsoft, và Thomas Watson con của IBM. Em hỏi đùa cô giáo là để sống cùng, cô chọn ai? Câu trả lời là Thomas Watson, không phải bởi anh này là CEO và và đưa IBM thành công ty máy tính số một thế giới, nghĩ ra những thứ như văn hóa và giá trị công ty , mà bởi anh sống theo cách của mình, can trường và phong phú, ví dụ như lái máy bay đi chiến đấu, câu cá, đánh nhau hay đi du lịch gãy cả tay chân, rồi làm cả đại sứ của Mỹ bên Liên Xô. Cô giáo lớn lên ở Mỹ và quốc tịch Mỹ. Em không biết các bạn gái của ta thích chọn sự phong phú, biến động hay sự an toàn và thực tế.

Để là chính mình hay sống theo cách mình muốn đòi hỏi một suy nghĩ độc lập để không phải theo người khác, một tinh thần dũng cảm để mình là chính mình, và một bản lĩnh vững vàng để đương đầu với những sức ép lúc nào cũng có nhằm áp đặt định kiến, chuẩn mực hay mong muốn của người khác lên mình. Hơi bị khó, nhỉ. Nhìn chung, những người dũng cảm thường hy sinh trong những cuộc chiến tranh hay đấu đá, những cá thể khác biệt sẽ bị bầy đàn làm cho bầm giập tơi tả. Vì thế số lượng những cá nhân này tồn tại và phát triển cũng ít ỏi. Nhưng những người này thường là leader, hay nghĩ và làm ra cái gì đấy giá trị. Như Bill Gate nếu không bỏ học để làm cái mình thích chắc không có Microsoft, hay Hemingway nếu không đấm bốc, săn bắn, câu cá hay chiến đấu khắp nơi chắc cũng không có Chuông nguyện hồn ai với Ông già và biển cả phải không các bác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Để là chính mình hay sống theo cách mình muốn đòi hỏi một suy nghĩ độc lập để không phải theo người khác, một tinh thần dũng cảm để mình là chính mình, và một bản lĩnh vững vàng để đương đầu với những sức ép lúc nào cũng có nhằm áp đặt định kiến, chuẩn mực hay mong muốn của người khác lên mình. Hơi bị khó, nhỉ

Em rất tâm đắc với một quyển truyện.
Nó là "Veronika decides to die" của bác Paulo Coelho (có lẽ sẽ được biết đến nhiều hơn với quyển The Alchemist mà các bác VN dịch là "Cuộc phiêu lưu của chàng chăn cừu")

Đại để trong truyện người đọc sẽ được dẫn đến rất nhiều định lý luật: "Tại sao mày điên?", và dẫn ra một câu truyện: Một vương quốc nọ bị gã phù thủy đổ thuốc độc vào nguồn nước để biến dân chúng thành ngu ngơ hết- trừ vua và hoàng hậu (chắc uống nước nhập khẩu). Khi cả vương quốc đã thành các bác khò khạo, họ la ó phản đối nhà vua: "Vua là một kẻ điên, ăn nói toàn điều phi lý, phải dìm nó xuống thôi". Bác Vua mới ngày đêm suy nghĩ, làm sao kiếm ra thần dược nào để chữa cho thần dân. Hoàng Hậu mới có thiển ý: sao Anh va Em ko ra uống xừ nước đấy và cũng điên.

Cuối cùng, cả vương quốc trở nên bình thường trở lại và sống mãi trong hạnh phúc, an khang.

Đúng, sống là chính mình, đôi khi bình thường (nếu cái tôi của mình common) và đôi khi trở thành điên (nếu cái tôi nó hơi đặc biệt). Em trong truyện, tinh tế đấy, sâu đấy nhưng lại mong manh và dễ vỡ. Có thể là người điên trong mắt mọi người, nhưng cũng có thể mọi người trong mắt em cũng điên ko kém, nếu ko muốn nói là đáng chán.

Tuy nhiên, chẳng biết được, cuộc sống của Hà sẽ bình yên hơn, vì thuộc về số đông quần chúng- Và Em sẽ suốt đời vật lộn với cái tôi của chính mình.

Cách mạng thành công nhờ phần nhiều vào số đông quần chúng. Điều kiện cần-Nhưng thiếu leader, cách mạng thiếu đi điều kiện đủ.

Đừng tự hỏi "Sao em không có được cái hồn nhiên sống như Hà, như Huân, sống không toan tính, sống ào ạt như thác lũ. Mà cuộc sống thì có quay trở lại bao giờ".

Có khi, Em mới thực sống- trong mắt Hà, Huân :>, nhở.
 
Nghe đồn tuổi cỡ 50 hay buồn và triết lý lắm.

Còn em nghe Tây nó đồn là ở tuổi bác Dương ko những hay buồn, triết lý mà còn rất hay nghe Chế Linh và ngày ngày gọt bút chì đến nhọn hoắt (dù mòn còn có một mẩu) :>
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên