Trống rỗng

Lan ơi chị em ta sống để ăn >:-D< cô Hương em nói là đời mày sống được mấy tý hả Nga, đừng có lo béo :D béo mầy chồng mày chả yêu :p (yêu anh nhỉ :*) phải tận hưởng cuộc sống đi :D đồ ăn trên đời này nhiều vô cùng, cố gắng thưởng thức cho hết ;;) ăn xong nhớ mang về cho cô Hương ăn với :mrgreen:

nhớ cô mình quá 8-|

cô Nga mình nữa. cô Nga chú Thành cũng phải 5 năm rồi, mà lúc nào cũng như vợ chồng mới cưới! thích thế!

ngày xưa ở nhà bà, ngủ dậy là thấy ông mua xôi về cho mình ăn sáng này :p ông cũng đi chợ rồi mua bao nhiêu đồ về :D bà sẽ đang vo gạo nấu cơm, cô Nga đi làm, cô Hương cũng loăng quăng bếp núc rồi đi học. nhìn thấy một đống đồ ăn là sung sướng hạnh phúc lắm rồi :x

thế là tràn đầy nhỉ :p không trống rỗng mà!

anh yêu của em đổ đầy em với thật nhiều yêu thương!
 
Chưa bao h em thấy trống rỗng hụt hẫng như thời điểm này, từ khi chia tay ny em đã thay đổi hẳn, dù ny em còn rất y e và e đã chủ động nói chia tay trước, em ko hiểu tại sao bây h em thành thế này nữa, em ko còn như trưc nữa, em thấy h đây em ko thể y :((, em ko còn những cảm xúc mãnh liệt trước đây, bây h em lạnh lùng đến mức bạn em nó thấy em như thế nó ko muốn chào, đứa nào cũng nói "mày đã thay đổi, mày khác quá rồi" nhưng em kob biết vì sao em như thế :((
 
đời còn dài em ;;) con gái còn đầy ra đấy :)) cứ từ từ mà sống em ạ :p

someday you'll see your today is ... thôi chả nói nữa :p

đọc to cái chữ ký của em lên 5 lần nào :mrgreen:

<dạo này mình bị sao cứ phởn phởn nhỉ :"> >
 
Người yêu em vẫn yêu em, người chủ động chia tay là em, và người buồn nhất cũng là em.... Tại sao vậy ???
Em thay đổi, theo anh nghĩ có thể là mọi việc xung quanh em không thay đổi, nên em thay đổi ..... Cũng có thể là chẳng vì lý do gì cả,chỉ là cảm giác /:) ..... đừng lo ;)
 
Nói gì bây giờ nhỉ ? Xin lỗi ai bây giờ ? Sự thực là hiện tại không ai có thể hiểu nổi con nữa rồi . Ngay cả con . Con biết điều đó vì hiện tại con không biết làm gì ?hôm nay con từng trách số phận là để con sống 4 năm cuối phổ thông trong hào nhoáng , vinh quang mà sau đó lên ĐH lại vứt con xuống 1 hẻm tối tăm .
Nhưng rồi con cũng biết rằng số phận không tồn tại . Hoàn toàn không tồn tại . Con người ta sống trong thực tế . Tất cả mọi thứ đo đếm bằng những giá trị thực tế .Lời nói là sáo rỗng . Chẳng có nghĩa lý gì cả . Cả ngày hôm nay ôm trong tay 1 quyển sách với tư cách là hậu quả 14 năm ko chịu cải thiện mình .Rồi nó cũng đến , tiếc rằng , nó đến muộn .
Rồi con tự hỏi tại sao con lại chọn con đường này ?Con có 2 con đường để lựa chọn : Trở thành 1 công dân trí thức hoàn toàn & thật sự tự do , nhưng cuộc sống bình lặng . Nếu con thi vào ĐHKXXH&NV . Hoặc là trở thành 1 sỹ quan cảnh sát , xô xát với cuộc đời.
Con đường 1 . Mẹ muốn con đi, mẹ muốn con sống yên ổn & hạnh phúc . Con đường 2 bố muốn con theo nó , bố muốn con trở nên mạnh mẽ , trở thành 1 người đàn ông thực sự .
Con chọn con đường 2 . Đó là quyết định của con . Không ai chi phối . Lý do , con muốn trở nên mạnh mẽ hơn , thoát khỏi cái cảnh 3 năm học chuyên khối C vốn mệnh danh yếu ớt.Hơn nữa , con muốn lấy lại danh dự cho sai lầm mà bố mắc phải . Sai lầm mà không ai trách bố . Bố lương thiện nhất trong những sỹ quan có cùng chức quyền như bố , 1 vị trí mà nhiều người dễ sa ngã . Con thề là như vậy !
Mục tiêu mà con đặt ra lớn lắm ! Con từng vạch ra kế hoạch tham vọng . Đứng đầu thành tích học tập của Học viện này . Rồi tiếp đó trở thành Tướng ở tuổi 45 , dùng thủ đoạn & tài năng vọt lên làm Đại tướng , sau đó kết học với quốc phòng lật đổ để trở thành lãnh đạo tối cao , tiến hành chiến tranh giành lại quyền lợi cho Việt Nam .
Một tham vọng cuồng bạo phải không ạ ?
sau đó, chỉ cách đây 1 tháng thôi , con chỉ còn muốn làm trung tướng , tư lệnh cảnh sát . ! bước cho sự khủng hoảng . Giờ đây , con chỉ mong muốn là 1 dân thường thôi , 1 người bình thường , con muốn có những người bạn chia sẻ với con những sự kiện , tình huống nặng nề mà con đang gặp . Con có nhiều bạn , rất nhiều . Nhưng họ chỉ là bạn xã giao .Con không chơi thân với ai , vì con ko quan tâm đến điều đó , con vốn quá quen với việc 1 mình mình làm tất cả , chịu đựng tất cả & hưởng thụ tất cả . Như 1 ngôi sao chổi đi 1 mình trong vũ trụ .
Giờ con không muốn thế nữa . Con đang lún sâu vào thất bại .Ngôi trường con đang học không phải nơi trú ngụ của lũ ngu, trái lại , đó là những tinh hoa của đất nước . Con nói thật lòng mình , không lăng xê . Điểm đầu vào rất cao , hơn tất cả các trường khác ở đất nước này , Lý lịch 3 đời tốt đẹp , sức khỏe tốt , thuộc loại tuyển . Có thể sau này khi ra làm họ tha hóa . Nhưng đó là sau này . Con đang nói đến hiện tại . Con không khoe khoang . Tất cả những gì con đang nói là thật lòng . Con thất bại , đứng hạng giữa của lớp .Nếu con thể hiện hết sức & bọn họ cũng vậy . Con sẽ không than phiền . Nhưng con không thể . Không thể thể hiện hết sức . Tại sao vậy , con không vượt qua được chính mình . Con không hiểu nổi mình .
Con vào ĐH với những điều kiện tốt nhất cho ước mơ .Một tiền đề phôt thông đáng mơ ước . Sự chu cấp của bố mẹ gấp 4 lần chị con , mặc dù con không phải lo tiền ăn , ở , học hành .Con được học 1 chuyên ngành cao nhất của lực lượng , được tạo điều kiện học tập tốt nhất trong số tất cả các trường thuộc lực lượng vũ trang .
vậy tại sao con không thể thực hiện ? Bản thân con . Con không thể vượt qua . Con đặt ra hàng chục kế hoạch rồi lại sụp đổ . Con mệt mỏi . Con là 1 người bình thường . Ngu dốt .bây giờ con không muốn thực hiện bất kỳ 1 hành động nào . Con đang phó mặc mà không cần quan tâm . Không ai chia sẻ với con . bố mẹ cũng không thể biết , về nhà con cũng không bao giờ nói về trường lớp của con , lúc này con không cần những gì con đang có . Tiền bạc chỉ là phù du , quyền lực là tội lỗi . Con cần 1 người chia sẻ với con , ai đây ? 1 người có thể giúp con vượt qua thời khắc này . Thời khắc mà nếu không vượt qua được , có thể con sẽ thay đổi hoàn toàn , hoàn toàn thay đổi .
Bố mẹ & người thân không thể đọc được dòng này . Con cũng không muốn ai đọc được , con chỉ muốn xả nỗi lòng mình vào đây . Con phải làm gì ????Ai giúp con . Giờ này con là 1 người yếu đuối & con cũng không cần phải giả dối là 1 người mạnh mẽ . Con là 1 người thất bại . Con không muốn nghe những lời triết lý , giảng giải . Con muốn gì ??...Con cũng không biết nữa .Con xin lỗi . Thật lòng xin lỗi !!!
 
Người yêu em vẫn yêu em, người chủ động chia tay là em, và người buồn nhất cũng là em
Cái chuyện này thì cũng không hẳn là không thể. Nhưng mà yêu xong rồi (tạm gọi là thế :p) thì chịu khó đứng lên mà đi tiếp! Zai gì mà yếu đuối quá! Ít nhất thì cũng cười tươi cho bọn bạn nó còn nhận ra mình chứ :)

@ cháu Cường: gì mà điên, hoàn toàn bình thường!! Sống phải hưởng thụ chứ, xong đi tập :D không lo béo :))
 
Dương Quang Phúc đã viết:
Rồi con tự hỏi tại sao con lại chọn con đường này ?Con có 2 con đường để lựa chọn : Trở thành 1 công dân trí thức hoàn toàn & thật sự tự do , nhưng cuộc sống bình lặng . Nếu con thi vào ĐHKXXH&NV . Hoặc là trở thành 1 sỹ quan cảnh sát , xô xát với cuộc đời.
Con đường 1 . Mẹ muốn con đi, mẹ muốn con sống yên ổn & hạnh phúc . Con đường 2 bố muốn con theo nó , bố muốn con trở nên mạnh mẽ , trở thành 1 người đàn ông thực sự .
Con chọn con đường 2 . Đó là quyết định của con . Không ai chi phối . Lý do , con muốn trở nên mạnh mẽ hơn , thoát khỏi cái cảnh 3 năm học chuyên khối C vốn mệnh danh yếu ớt.Hơn nữa , con muốn lấy lại danh dự cho sai lầm mà bố mắc phải . Sai lầm mà không ai trách bố . Bố lương thiện nhất trong những sỹ quan có cùng chức quyền như bố , 1 vị trí mà nhiều người dễ sa ngã . Con thề là như vậy !
Mục tiêu mà con đặt ra lớn lắm ! Con từng vạch ra kế hoạch tham vọng . Đứng đầu thành tích học tập của Học viện này . Rồi tiếp đó trở thành Tướng ở tuổi 45 , dùng thủ đoạn & tài năng vọt lên làm Đại tướng , sau đó kết học với quốc phòng lật đổ để trở thành lãnh đạo tối cao , tiến hành chiến tranh giành lại quyền lợi cho Việt Nam .
Một tham vọng cuồng bạo phải không ạ ?
No comment, cố lên nhé, anh hoàn toàn ủng hộ chú. Khi nào xảy ra chiến tranh nhớ báo trước để anh di tản gia đình và người thân sang bên này :mrgreen:
 
Cực kì cuồng bạo đấy! :)) Thà hoang tưởng thế (đừng để ý từ ngữ :p) còn hơn trống rỗng :x :)
 
ngày hôm nay khó hiểu thật....:) càng lớn mình càng thấy sao mà cuộc sống khó hiểu thế.....sao mà càng ngày mình càng gặp nhiều điều khó khắn đến thế..... rồi cả mọi người nữa chứ.... chẳng biết nữa.....ặc ặc.... chắc cái này người ta cũng có thể coi là 1 phần của trống rỗng.....
 
lost....
tớ chẳng biết...:)) mất cái gì.... tớ đã có cái gì đâu mà mất.... uh... từ trước đến h tớ vẫn luôn hiểu cái cảm giác muốn khóc mà ko khóc đc.... nhưng lần đầu tiên xen giữa cái cảm xúc ấy còn là sự trống vắng...... tớ đang cười... rõ rằng là vậy.... thế mà mắt tớ vẫn cứ nhòa đi... tớ chẳng biết nói gì... tớ cũng chẳng biết tại sao lại thế.... tớ biết nó ổn.... vẫn biết là thế.... mà sao ko phải thế.... nó tốt mà... tại sao lại thế..... tớ ko biết.... tớ chẳng biết gì hết... cứ thế đi.... rồi lại một buổi đêm trôi qua... lại chỉ có bóng tối nhạt nhòa với ánh sáng hiu hắt ngoài kia... làm gì có gì hả ấy.... nó chỉ gợi nỗi buồn thôi.... từ bé tớ đã thix tiếng gió rít ngoài cửa mỗi buổi đêm vắng... từ bé tớ đã thix cái mùa đông lạnh lẽo.... từ bé tớ đã là thế.... đã cứ sống trong cảm xúc của riêng mình.... tớ khùng rồi..... vớ vẩn.... vớ vẩn quá.... giá như tớ thay đổi.... cuộc sống của tớ cũng sẽ thay đổi mà.... thế mà h dù chỉ muốn thoát ra khỏi cái cảm xúc lúc này nhưng tớ lại vẫn lưu luyến nó.... trống rỗng ấy ah.... uh.... chẳng có gì hết...... uh.....
 
Back
Bên trên