Trịnh Công Sơn_ Đoản văn

Hà Chi
(Libra)

Điều hành viên
Tr?nh Công S?n_ ?o?n v?n

//////////////////////////////////////////
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình

Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước. Một buổi sáng cách đây bốn năm, lúc tôi đang ngồi uống rượu với bạn, mẹ tôi bảo: "Mạ đi chơi chút nghe". Thế rồi một giờ sau tôi được điện thoại báo tin mẹ tôi đã mất tại nhà người bạn.

Nhạc sĩ Xuân Hồng cũng đã từ biệt chúng tôi như thế. Không kịp nói một lời, không kịp đưa tay vẫy chào bạn bè, vẫy chào cuộc sống. Thế kỷ 21 thế mà cũng khó đến được dù chỉ còn mấy năm.

Càng yêu ta càng thấy: có tình yêu thì khó mà mất tình thì quá dễ. Hôm qua mới yêu nhau đấy, hôm nay đã mất rồi. Mất sạch như người đi buôn mất hết vốn liếng. Cứ tự an ủi mình khi nghĩ rằng mình đau khổ thì có một kẻ khác đang hạnh phúc. Và biết đâu cái thời gian mình được yêu thì một người khác cũng đang đau khổ vô cùng. Nghĩ thế thì thấy cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn và cũng dễ tha thứ cho nhau. Sống mà giữ mãi trong lòng những hờn oán thì cũng nặng nề.

Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Dù sao cũng đã lãng quên một nơi này để đi về một chốn khác. Phụ đời và phụ người hình như cũng vậy mà thôi. Người ở lại bao giờ cũng nhớ thương một hình bóng mình đã mất. Khó mà quên nhanh, khó mà xóa đi trong lòng một nỗi ngậm ngùi.

Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Cuối cùng thì lòng yêu thương cuộc sống cũng không giữ lại đời người. Cuối cùng thì tình yêu không giữ được người mình yêu...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Giấc mơ Hạ Trắng

Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.

Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức.

Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.

Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.

Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".


Lấy từ www.dactrung.com
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Diễm của những ngày xưa

Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt để đến trường đại học văn khoa ở Huế.
Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái ấy vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.

Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những mùa nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế người còn gái ấy đi qua nhòa nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mờ mịt.
Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.

Từ balcon nhà tôi nhìn xuống, cái bóng dáng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người ở quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Ði để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng, mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho nhiều người hoặc chỉ cho một người thì có quan trọng gì đâu.

Những bước chân ấy từ mọi phía đổ về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi lại quá cũ kỹ. Ði để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thì giờ nhìn ngắm trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, muối, mù u và một giòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn thanh khiết. Huế nhờ vậy không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, đền đài, lăng tẩm khiến con người dễ có một hoài niệm man mác về quá khứ hơn và một phần nào cũng cứu rỗi cho con người ta khỏi vành đai tục lụy. Và từ đó Huế đã hình thành cho riêng mình một không gian riêng, một thế giới riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và ước mơ những cõi trời đất như không có thực.

Nhưng thật sự thực và mơ là gì? Thật ra, nói cho cùng, cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời, khá dài lâu, những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đó đã dệt gấm theo hoa những giấc mơ, giấc mộng của mình.

Ðó cũng là thời gian mà mỗi sớm tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, chuyền đi trên dòng sông để đến với từng căn nhà khép hờ hay đang đóng kín cửa.

Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không bóng hình, không màu sắc. Chỉ có cái chết của những người già, vào mùa đông giá rét, mới làm sực tỉnh và bổng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ ở những vùng đồi núi chung quanh.

Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái ấy vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Ði đến trường mà đôi lúc dường như đi đến một nơi vô định. Ðịnh hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoang lạc của giấc mơ.

Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt, để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.

Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường. Giấc mơ liêu trai nào cũng sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.

Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.


Lấy từ www.dactrung.com
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:cry: Chị Chi kiếm được source hay thế. Trịnh Công Sơn là nhạc sĩ No.1 của em đấy. Em cũng xin góp vui bằng một vài suy nghĩ của em về nhạc Trịnh. Bài này một lần em đã post lên ở Vninvest rồi, nhưng vẫn muốn mang lên đây để share với mọi người. Em viết không có kiến thức chuyên nghiệp đâu ạ, chỉ là cảm nhận thôi.
_________________________________________________________


Bài hát của Trịnh Công Sơn đầu tiên tôi hát là " Nắng Thủy Tinh". Khi ấy tôi mới là nhóc con lớp 5, chưa biết gì về " tình đời, tình người", hay nối đau xé ruột trong nhạc Trịnh cả. Chỉ biết là bài hát ấy cứ trong leo lẻo, và cái cô bạn ngồi cạnh tôi mắt cũng trong như thế, như nuốt từng lời tôi hát:

Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên...


Lúc ấy là mùa thu, sân thượng nhà Hà lộng gió, nắng thu nhẹ như tơ, mỏng manh tưởng chạm vào là vỡ tan được. Bầu trời gần lắm và xanh như miệng giếng. Cỏ dại ở đâu vươn mình lên ngơ ngác nhìn quanh. Lúc ấy tôi tưởng như mình sắp bay lên thật, cả cô bạn kia cũng thế. Hai đứa hay mơ màng tưởng mình như ở trong bài hát, cả cảnh với người cư nhẹ như không.
Đó là lần đầu tiên tôi đến với nhạc Trịnh và bắt đầu cảm nhận mơ hồ về nó. Cảm nhận đầu tiên về những nốt nhạc duyên dáng ấy là sự trong trẻo đến thanh thoát. Tôi yêu cái thế giới lung linh trong nhạc Trịnh, thế giới lúc nào cũng chênh chao những con đường nắng không biết trải về đâu, những ngôi thành cổ như những lâu đài trong cổ tích, tiếng chuông chùa xa xăm, một khu vườn nhỏ có một loài hoa dại nở lặng lẽ , một loài sâu ngủ ngoan trong đất, một mùi hương quỳnh như có như không, tiếng lục lạc ngựa vẳng từ đâu xa lắm. Tôi yêu những bức tranh không màu ấy đơn giản chỉ như đứa trẻ mừng rỡ khi thấy thế giới cổ tích của mình được chuyển thành giai điệu, từng giọt âm thanh cứ thánh thót rơi, làm cho thế giới ấy càng xa xôi bí ẩn gợi thức bao tò mò.
Nhưng một hôm nào đó, khi bắt đầu biết buồn, tôi bất chợt nhận ra thế giới ấy đối với tôi là thế giới trẻ thơ, đối với Trịnh Công Sơn là nơi nương náu. Cái thế giới ảo có nhiều điều thần tiên ấy là nơi ông gửi gắm những nỗi niềm kín đáo, giống như cách một đứa trẻ cất giữ nhứng thứ đồ lấp lánh, đôi khi len lén giở ra để chắc rằng trong tay mình vẫn còn chút gì quí giá. Ở đó có những khoảnh khắc rất thơ mà tâm hồn rất đa cảm ấy ghi lại

Nhòa phố mong manh nhoè phố mưa..
Chợt nắng long lanh
, chợt nắng thưa

(Đoản khúc thu Hà Nội)

Hay là cái buồn xanh xao mà lãng mạn:

Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu
..

( Diễm xưa)

Rồi có lúc lại là những cảm xúc dứ dội và hoang dã, những cảm xúc nguyên sơ và có lúc ngây thơ:

Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo
Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều
Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền
Bàng hoàng lạc gió mây miền
Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm


( Dấu chân địa đàng)


Nhưng quý giá hơn cả là hình ảnh một người con gái Huế. Giống như trong một giấc mơ, người con gái ấy như một cái bóng không nhìn rõ mặt, nhưng cũng đủ như một nỗi ám ảnh kéo dài, một cơn mê khó dứt, để một đời TCS " Gọi nắng trên vai em gầy đường xa áo bay", rồi " Gọi tên em mãi suốt cơn mê này".
Đó là một nửa êm đềm trong tâm thức TCS. Nhưng nếu chỉ có không gian nhạt nhòa và thơ trẻ ấy, sẽ không làm nên một Trịnh Công Sơn mà tôi ngưỡng mộ. Khi tôi bắt đầu hiểu rằng những ca khúc của Trịnh Công Sơn là những mảnh nhỏ kí ức cuộc đời ông, tôi bắt đầu cảm thấy đó là một nhân cách lớn. Bởi vì ông đã sống một cách chân thật hiếm có, viết thành thật những cảm nhận của mình, và dũng cảm bước ra khỏi bầu trời trong quả trứng mà ông ngủ yên. Dầu có nhứng lúc ông cảm thấy tuyệt vọng trước cuộc đời nhiều sóng gió:
Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người


( Này em có nhớ)

Và không biết bao lần tê dại trong nỗi đau tình đời và tình người, không biết bao nhiêu lần ở "đỉnh cao" rồi "về vực sâu", không biết bao lần thấy chồn chân mỏi gối, muốn quay về cái vỏ yếm thế

Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình

( Phúc âm buồn)
Và cuống quýt, thu lu trước những khốn khổ, đày đọa của kiếp người, đến nối đã có lúc mong cho mình được ra đi, được giải thoát:

Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
..
Còn bao lâu tôi xa em, xa em, xa tôi?


Nhưng rồi cuối cùng thực ra ông vẫn đã nếm trải hết cuộc đời nhiều sóng gió ấy. Như một chú gà con dò dẫm bước ra khỏi vỏ trứng, rồi nhận ra thế giới bên ngoài đẹp quá, TCS đã sống hết mình để trải nghiệm hết các nỗi khổ niềm vui, và vẫn chưa khi nào thôi háo hức. Con người truân chuyên ấy đã bao lần phải vượt qua nỗi sợ bơ vơ, bị " bỏ xa xôi yêu và gần gũi", bị " bỏ tôi đững bên đời kia", rồi bao lần " phơi tình cho nắng khô mau". Thé nhưng mỗi khi một tình yêu mới đến, lại thấy một TCS mới mẻ yêu hồn nhiên như chưa từng vấp ngã

Một cuộc tình nhỏ bé, bên đôi môi hồng đào
Đường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao
?
( Môi hồng đào)

Bời vậy thật không có gì đáng ngạc nhiên là càng ngày, nhạc Trịnh càng đằm hơn, mang nặng triết lý của một người từng trải. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác thích thú khi nghe bài " Con mắt còn lại" của ông. Dường như triết lý sống của TCS ẩn náu trong đó, trong một nụ cười tinh quái phớt đời:

Con mắt còn lại, nhìn một thành hai
Nhìn em yêu thương, nhìn em thú dữ
Con mắt còn lại, ngờ vực tình tôi
Cuồng điên yêu thương, cuồng điên nỗi nhớ...


Đó là hai mặt của cuộc sống, có "lên cao" và có " xuống thấp", có thánh thiện và xấu xa, có thực có hư. Quan trọng hơn cả là cái nhìn vị tha, khi hai con mắt biết chấp nhận sự đa chiều của cuộc sống ấy, để yêu đời ngày một tha thiết hơn:

Con mắt còn lại, nhẹ nhàng từ tâm
Nhìn em ra đi, lòng em xa vắng
Con mắt còn lại, là đêm tối tăm
Con mắt còn lại, là đêm nồng nàn...


Và khi đã hoàn toàn bươc ra khỏi vỏ trứng ấy với triết lý sống kia, tôi thấy một TCS sôi nổi và rực lửa với những ca khúc Da Vàng. Thú thực khi nghe Khánh Ly chầm chậm nhả chữ những bài hát phản chiến, tôi không khỏi cảm thấy thần kinh mình rệu rã và hơi sởn gai ốc. Nhưng đó chính là hiện thực chiến tranh. Tôi chưa thấy nhạc sĩ đương thời nào viết về chiến tranh chân thực đến thế. Lần đầu tiên tôi thấy một nhạc sĩ không nói đến những đoàn quân hùng dũng huy chương đỏ ngực rầm rập bước ra chiến trường. Lần đầu tiên tôi thấy một nhạc sĩ không cố gắng tung hô cho sự chém giết, không đứng về bên nào trong nhứng cuộc chiến phi nghĩa và đẫm máu. Trong các bài ca của ông chỉ thấy dấy lên sự xót thương với những kiếp người bị đày đọa trong chiến tranh, thấy những núi xương, những em thơ giật mình, những tương lai bị đốt cháy theo từng loạt đạn về đêm đêm. Cái chết đến với người lính một cách vô nghĩa khi cuộc đời còn mở rộng thênh thang

Bạn bè còn đây anh nhớ không anh
Người tình còn đây anh nhớ không anh
Vườn cỏ còn xanh, bạn bè rồi xa
Khi bóng anh, như cánh chim chìm xuống..

( Cho một người nằm xuống)

Và còn tệ hơn cái chết, đó là cuộc sống mòn mỏi của những cô gái làng chơi, sống một kiếp hao gầy, để nghe những tàn phai:

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là một chuyến xe...
..Nhớ về một người tình cũ
Nhớ về một đời đã quá ê chề...


Ở góc độ này, tôi cho rằng Trịnh Công Sơn có nhân loại tính. Đã có mấy nhạc sĩ dành những giai điệu êm ái của mình để xót thương những phận người như vậy. Chính Trịnh Công Sơn cũng đã thầm thốt lên mơ ước nhân bản của mình trong bài " Có những con đường" :

Đương nhân loại một đường rất dài
Đường sau này mọi người sẽ tới
Đất tương lai không ai thù ghét ai
Đường lứa đôi...


Tôi xin kết thúc đôi dòng lan man của mình về một nhạc sĩ tôi yêu bằng đôi dòng tự sự của ông, câu nói có thể bạn đã thấy quen thuộc từ lâu
Tôi chợt biết vì sao tôi sống. Vì đất nước này cần một trái tim. Và như thế tôi đến trong cuộc đời. Và như thế tôi sống vui từng ngày. Đã yêu đời bằng trái tim tôi. ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hoạ bóng hồng bằng giai điệu
From...

... Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi …


Người nữ trong những bài tình ca Trịnh Công Sơn, hay gọi chính xác hơn, những tụng ca tình yêu của Trịnh Công Sơn, thường mang dáng dấp mảnh khảnh, hình hài mong manh. Nàng ắt hẳn là một kiều nữ nhẹ nhõm, thanh thoát.

... Bống ra ngoài phố nhịp bước khoan thai
... Ði đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều
... Cho đời chút ơn biết tà áo nọ


Dù vật đổi sao dời, dù nghìn năm trước hay vạn năm sau, nàng vẫn hiển hiện như một biểu tượng sống động nhất của nữ tính

... Từ bờ môi hát lên nhè nhẹ
... Từ lời ca rớt thành cơn mưa
... Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm


Nàng mong manh thật đấy, sương khói thật đấy, nhưng sự độ lượng của nàng đối với thế giới này, sự thủy chung của nàng đối với cái đẹp vĩnh cửu, đối với sự trong sạch tâm hồn, thì chẳng thể nào xóa nhòa được, đánh vỡ được.

... Ru em hoài bé dại
Một hồn thơm cây trái
... Ôi tà áo xưa lồng lộng
Ðã xô giạt trời chiều
Như bờ xa nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu


...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhac Trinh kieu nhu chang thanh nien rat gia gian lai luy ve tinh cam. Anh ta dau kho vi co nguoi yeu nao do, da bo anh ta, anh ta song tiec nuoi va quen mat rang, sau nay anh ta se tiec nuoi cai khoang thoi gian anh ta dang song. Anh ta ko co du can dam de dut bo cai gi mong manh dep de day, nen anh ta chang co cai gi ca.
Toi thich nhung cau hat, nhac vu vo mong manh mot cach lang man thap nien 60-70 cua Trinh Cong Son, nhung toi ko me duoc chang trai trong cac ca khuc cua ong ta.

em con nho hay em da quen
... ben hang xom doi khi ghe tham...
co 2 mua van di ve, co con duong...

em ra di noi nay van the....

.....

u thoi em ve, chieu mua giong toi...
bay gio anh vui, 2 ban tay roi, 2 ban chan moi...
thoi gian noi day, bay gio anh vui, mot linh hon roi...
mot lan yeu thuong, mot lan gia tu....
lam sao em nho, mua ngoai song bay, loi ca anh nho, noi long anh day...

ru mai ngan nam, dong toc em buon, ban tay em 5 ngon kieu sa ca 5...
 
:)...
Bắt đầu thế nào nhỉ. Mình cũng yêu nhạc Trịnh, khá nhiều :).
Cái gì cũng có nguyên do của nó. Và mình cũng có.

Nhưng đến bây giờ, đọng lại đậm nhất trong tim vẫn là sự đồng cảm. Đúng, nói nhạc Trịnh buồn, hơi ảm đạm ko sai. Nhưng chính điều đó làm nhạc Trịnh thêm quyến rũ, lòng buồn lại muốn nghe Trịnh như tìm về chốn nương náu đầy bao dung.

Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình..
Ko còn ko còn ai, ta trôi trong cuộc đời, ko chờ ko chờ ai...
(Ru ta ngậm ngùi)
"Làm sao, ru được tình vơi, à ơi nỗi đau này người"
(Lặng lẽ nơi này)


Nhưng Việt nói rằng:
"Nhạc Trịnh kiểu như chàng thanh niên rất già dặn lại lụy về tình cảm. Anh ta đau khổ vì có người yêu nào đó, đã bỏ anh ta, anh ta sống tiếc nuối và quên mất rằng, sau này anh ta sẽ tiếc nuối cái khoảng thời gian anh ta đang sống. Anh ta ko có đủ can đảm để dứt bỏ cái gì mỏng manh đẹp đẽ đấy, nên anh ta chẳng có cái gì cả."

Mình ko nghĩ vậy.
Có thể chàng thanh niên đó (mình sẽ gọi là Trịnh nhé) đem đến cảm giác già dặn vì ca từ của Trịnh rất trừu tượng, triết lý. Nhưng, ko hề lụy tình. Mà mạnh mẽ đấy chứ
"...Xin vỗ tay cho đều, khi tình trôi đã trôi xa..
phơi tình cho nằng khô mau..
treo tình trên chiếc đinh ko...."
(Tình xót xa vừa)


Và tình yêu của Trịnh ko phải chỉ là một thôi đâu, Trịnh yêu nhiều lắm..Vì Trịnh yêu cái đẹp...Cô gái trong "Màu nắng hay là màu mắt em..." khác cô gái của " vai em gầy guộc nhỏ, như cánh hạc về chốn xa xôi", và càng ko phải cô gái của "em đi về cầu mưa ướt áo, em đến thăm mây âm thầm mang gió lên"

Như Linh viết, cuộc tình nào đối với Trịnh cũng nguyên sơ lắm,
Một cuộc tình nhỏ bé, bên đôi môi hồng đào
Đường đời xa lắm nhé, em không nhớ tôi sao?
( Môi hồng đào)


Say mê lắm....
"Ru em chờ em nói trên môi tình thoát thai..
Ru em hài nhung gấm
Ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng
Vừa hồn tôi chắp cánh
..
Ru người ngồi mãi cùng tôi"
(Ru tình)


Trong sáng lắm
..Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên môi..."
(Quỳnh hương)


Và cũng đong đầy nỗi khát khao ...
"Tôi xin làm mưa bay
Trong vườn em mùa hạ
Tôi xin làm chút gió
Mát thêm những bờ vai
..
Tôi xin làm nụ cười
Chờ em giữa bờ môi
Vì tôi cần thấy em yêu đời..."
(Vì tôi cần thấy em yêu đời)


Nhưng có lẽ vì yêu nhiều, đau nhiều, nên nỗi đau là nét bao trùm của hầu hết các tình khúc của Trịnh. Nhạc sỹ từng nói rằng "Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. "

Trịnh đã buồn, buồn đến tuyệt vọng....
"Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay"
(Chiếc lá thu phai)


Để rồi ..
"Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
..
Đôi khi thấy trăm vết thương hồn tôi bỗng vu vơ..."

(Rồi như đá ngây ngô)


Trịnh dày xé tâm can, nhìn cuộc sống âm u....

"Từng dòng nước mắt sẽ nhớ thương cho đời
Từng dòng nước mắt sẽ tiếc cho ngày vui
Người người yêu nhau đã mất nhau trong đời
Một ngày tăm tối đã khép nghìn sớm mai
(Còn có bao ngày)...

"Không có em còn tôi với ai
ko có em lạnh giá đường vui
Ai đã chia người mãi xa người
Ai giết đi tình đau lứa đôi..."
(Còn ai với ai)...

Tưởng rằng đã quên....cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên nhưng tim yếu mềm
Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn
(Tưởng rằng đã quên)


Nhưng, Trịnh lại tiếp tục yêu thôi :). Tình yêu của Trịnh, ko phải mối tình rách rưới hay nhầy nhụa, ko phải than khóc lâm ly. Nó đẹp, đẹp ngay trong lời bội bạc, trong bước chân quay gót, trong dang dở và vỡ tan.
.. cuộc sống này ko thể thiếu tình yêu....Và trên cả, là cuộc sống này tuyệt lắm. Đừng tuyệt vọng...

"Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuỵệt vọng
Tôi là ai mà còn khi dấu lệ
Tôi là ai mà con trần gian thế
Tôi là ai, là ai mà yêu quá đời này..."
(Tôi ơi đừng tuyệt vọng)


Trịnh chấp nhận đấy chứ....

"Ừ thôi em về, chiều mưa giông tới, bây giờ anh vui hai bàn tay đói...
Sầu thôi xuống đầy
(Cuối cùng cho một tình yêu)

"Thôi em đừng bối rối trong ta chiều đã tàn thôi em đừng khóc nuối cho môi còn chút thanh tân"
(Yêu dấu tan theo)


Trịnh vẫn đi bên cuộc đời, yêu đời cuồng nhiệt, yêu người cuồng say. Việt nói rằng, sẽ chẳng còn lại gì cả ? Còn chứ, còn nhiều lắm..., còn chút tình nhỏ bé, để thấy đời thật vui...còn tấm lòng một thủa, để thấy yêu thương thêm tuổi đời vẫn ngào ngạt hương hoa này...

"Vẫn thấy bên đời còn có em
Tấm lòng em như lá kia còn xanh
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
Những cành hoa phai quá ko đành

Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước ko thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài ...."
(Vẫn có em bên đời)


:), nhưng mình thích nhạc Trịnh ko chỉ vì những bản tình ca....mà còn vì những lời kinh của cuộc sống, những triết lý, những bản tình ca quê hương, lời bàn về thân phận. Mọi người tiếp tục bàn ạ.

Mình chỉ đôi lời vậy thôi...

Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối...
Hãy trao cho nhau muôn ngàn yêu dấu
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều.......


Ps: Linh ơi, tuyệt thế :). Mình có một website của một anh bạn, Linh thử ghé xem, nhiều thứ lắm. Có hẳn forum nhưng mà server đang down
VT Trịnh's collection
 
Chỉnh sửa lần cuối:
(Thanks chị Miên nhiều vì cho bọn em một source về Trịnh rất hay :) Tiện thể em copy lại một số bài về đây để mọi người cùng đọc)

Đêm giao thừa 1993


Tôi có bao nhiêu tuổi thì tôi cũng có bấy nhiêu đêm giao thừa. Có Tết tây và Tết ta. Tờ lịch cuối cùng bóc ra và tự dưng thấy trơ trọi một nỗi buồn vu vơ. Nỗi buồn đó thuộc về lịch tây. Chờ thêm mấy mươi ngày nữa thì lại thêm một nỗi buồn ta. Nỗi buồn của một người thấy mùa xuân thuộc về kẻ khác. Nỗi buồn của kẻ không dám thốt lên hai tiếng tương lai..

Có những đêm nằm không ngủ được. Nghĩ đến tương lai thuộc về người khác mà lòng cứ rầu rầu. Vì sao phải vậy. Quy luật tự nhiên là cái quái gì vậy mà làm não nề những cõi lòng ham sống, thèm yêu cuộc đời. Yêu đời và cứ muốn tồn tại mãi đâu phải là một cái tội. Nếu là tội lỗi thì xưng tội, sám hối với ai.

Cuộc đời sắm ra cái sự yêu thương nhức nhối này làm tình làm tội biết bao nhiêu thân phận con người. Yêu cuộc đời và muốn ở lại mãi mãi. Vì sao không cho ở lại. Trái đất quá chật và vì vậy phải có kẻ ở người đi. Buồn lắm mà không thể than phiền với ai cả.

Ðêm giao thừa dù tây dù ta tôi vẫn luôn luôn một mình một cõi. Số phận vẫn thường hay hậu hĩ với kẻ này mà lại bạc đãi kẻ kia. Có rất nhiều bạn bè thân hữu chứng nhân cứ thấy mỗi lần vào dịp lễ là tôi lại một mình một cõi. Ðành vậy biết làm sao - Người ta có thể vui chơi, đàn đúm, quây quần một đời nhưng vẫn cứ lạc loài lẻ loi một chốc. Một chốc mà là tất cả. Cái sát na nhỏ bé của thời gian đôi khi cũng quy định cả đời người. Một người mẹ bỏ đi. Một người tình bỏ đi cũng nằm trong cái sát na đó.

Ðừng than thân trách phận. Ðời không có lỗi với ai, chỉ có ta có lỗi với đời. Ðêm giao thừa không có người yêu thì buồn lắm nhưng cũng không vì thế mà chết được. Những lễ lạc đi qua đời người mà thiếu vắng hồng nhan thì vẫn có thể vui nhưng là một niềm vui không trọn. Như một khúc hát dở dang. Symphonie inacheveé. Một mùa thu không có lá vàng. Một mùa hè không có nắng. Một đêm đông không giá rét.

Ðêm giao thừa ngồi một mình và hát :

“Ðừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng

Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông...”

Ðừng tuyệt vọng vì cuộc đời hồn nhiên đôn hậu vẫn luôn luôn cho ta những ngày vui khác. Những ngày vui của đời thì thênh thang vô tận. Hết cuộc tuyệt vọng này đến một cuộc tuyệt vọng khác biết đâu cũng là một niềm vui. Một niềm vui dù không có thật thì cũng đủ an ủi trong phút chốc.

Cuộc sống là một niềm an ủi vô bờ. Cuộc sống chỉ cho ta mà không cần lấy bớt đi. Cuộc sống cho ta tất cả và mỉm cười khi thấy ta dại dột. Con người sinh ra vốn bất toàn và để làm những điều lầm lỗi. Nó đẹp vì bất toàn. Nó đáng yêu vì nó luôn luôn lầm lỗi. Vậy thì cứ yêu mà đừng tuyệt vọng. Hết cuộc tình này sẽ có một cuộc tình khác. Không có ai lang chạ. Không có ai phản bội ai. Có thứ tình này có thứ tình nọ. Có tội lỗi và có thiên thần. Ðừng khen chê, bôi bác, thẩm định. Ðược yêu hay bị từ chối cũng là số phận của đời. Mà đời thì rộng quá không yêu được chốn này thì yêu nơi khác. Còn yêu thì còn sống. Còn được yêu thì còn sống dài lâu.


Không bao giờ có điều gì tuyệt đối. Và như thế phải có một đêm giao thừa nào đó phải có người yêu. Có những đêm không phải giao thừa mà vẫn có người yêu. Những đêm như thế ta cứ xem như là đêm giao thừa vậy.
 
Cuộc sống không thể thiếu Tình Yêu

Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.

Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.

Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù.

Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.

Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".
 
Lời tựa tập nhạc "Trong nỗi đau tình cờ"

Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ - Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ lại những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua.Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.


Sài Gòn
Tháng 11.1972
 
Nhớ lại

Mười tám năm. Thời gian đủ để một người con gái sinh ra, lớn lên và trở thành hoa hậu trong một cuộc thi nhan sắc vóc dáng hình hài của thành phố. Tôi ngồi ở bàn giám khảo trong vài cuộc thi hoa hậu và nhìn ngắm nghĩ ngợi. Tôi chiêm ngưỡng và không thể nào không nghĩ về thời gian. Mười tám năm, đời làm nên một nhan sắc. Một nhan sắc là một tác phẩm không phải bất cứ nghệ sĩ tạo hình nào cũng có thể làm nên dù trong phút giây đột hứng.

Ði ngược dòng thời gian, tôi thấy em trong bào thai của mẹ. Và tôi, tôi ở trong bào thai của một xã hội, một chế độ hoàn toàn lạ lẫm với tôi. Em thì được sinh ra nhưng tôi thì lại được tái sinh trong một cuộc đời khác. Trong hội họa cũng đã từng có thời kỳ phục hưng. Renaissance. Ðược sinh lại một lần nữa cũng có nghĩa là được sống lại một lần nữa và cũng có nghĩa là được đầu thai vào một kiếp khác. Em bỡ ngỡ khóc tiếng đầu đời và tôi cũng bỡ ngỡ cười khóc tiếng đầu đời. Em là đứa bé và tôi cũng là đứa bé. Chỉ khác một điều là em thì hồn nhiên thơ mộng còn tôi thì thấp thoáng lo âu.

Em thả đời em lớn lên như cây cỏ xanh tươi đôn hậu mỹ miều còn tôi thì cũng cứ thả đời tôi như con thuyền không lèo lái.

Ngày ấy, cách đây mười tám năm, tôi đứng ở một bờ bến khác. Tôi gọi con đò, con đò dừng lại và chở tôi đi. Sau giờ phút ấy, điểm khởi đầu của mười tám năm sau, tôi ngần ngại không dám gọi đò. Em tập tễnh bước đi. Tôi ngần ngại bước đi. Em không sợ ngã nhưng tôi thì lại sợ vấp ngã. Em không né tránh. Em thơ thới hân hoan còn tôi thì dè dặt. Mỗi bước chân tôi là vụng về e ngại. Là tự nhủ, băn khoăn.

Ngày ấy xa rồi. Em lớn lên và tôi cũng đã lớn lên. Em yêu đời và tôi cũng yêu đời. Chỉ khác một điều là tôi già dặn mà em thì non nớt. Cái non nớt đáng yêu và cái già dặn đáng ghét.

Ðôi khi tôi tự hỏi: Có phải tôi là kẻ hạnh phúc hơn nhiều người ? Không phải bất kỳ ai cũng có thể sống trong một đời dưới nhiều hình thái xã hội khác nhau. Tôi là ai vậy ? - Tôi, hình như, đã có lúc mang thân phận chiến tranh, rồi hòa bình, rồi tư sản và rồi cộng sản. Cái lý lịch đa mang này cũng đủ để tôi tự thấy mình là một loại công dân ngoại hạng.

Ngoái nhìn lại, mười tám năm, hun hút sâu như một lối đi biền biệt, một con đường xa ngái, tôi bần thần nhận ra mình là một kẻ khác. Một kẻ khác mà vẫn là mình, không xa lạ, không oán hờn, không hề có một chút trách móc tự thân. Mà lạ thay, giờ phút này tôi lại hân hoan cười đùa về một thứ số phận gần như muốn đùa cợt tôi trên những dặm đường tưởng như không có thật. Tôi đi trồng và gặt lúa. Tôi đi trồng khoai, sắn, ở Cồn Tiên, trên bãi đất chằng chịt mìn có thể nổ bất cứ lúc nào ở cửa ngõ Trường Sơn. Tôi đi chợ nấu ăn. Tôi chở bột mì rải trắng cả một con đường như ngày xưa Mỵ Châu làm dấu cho Trọng Thủy. Tôi xếp hàng mua từng điếu thuốc hạng tồi. Tôi lãnh hàng tháng một lóng tay thịt mỡ không đủ cho một con mèo ăn. Và cứ thế nhiều năm, mù mịt. Nhưng có hề gì đâu, vì trên tất cả những vụn vặt, nhiễu nhương đó là Hà Nội, Huế, Sài Gòn. Là tình yêu chan chứa, là những mặn nồng mà cả một cuộc đời ngày trước chưa bao giờ được đời trao tặng một cách rộn rã, đậm đà và lộng lẫy đến như vậy.

Tôi đã yêu cuộc đời hơn bao giờ cả. Tôi yêu cuộc sống và cuộc sống cũng mở hết vòng tay cho tôi.

Mười tám năm, em đã là xứ sở, em cũng là quê hương. Tôi cũng đã là một thành phần nhỏ bé của xứ sở, của quê hương. Những gì đẹp nhất thuộc về em và cũng thuộc về tôi. Em và tôi là những phân tử không thể tách rời của đất nước này. Ðừng mơ ước gì xa xôi bởi vì giấc mộng của chúng ta là có thật hoặc sẽ có thật trong bờ cõi nhỏ nhắn nhưng đôn hậu và tình tứ này.

Tôi mở lòng tin vào tương lai. Tôi tự nhủ mình không bao giờ lập lại những điều đã cũ. Ðừng để hồn mình mòn đi vì những tổn thương tưởng có thật mà không thật. Tôi đã từng bị chẻ ra làm nhiều mảnh trên quê nhà nơi tôi sinh ra nhưng tôi loại bỏ hình ảnh đó bởi vì với tôi, cái xấu, cái ác không bao giờ có thật. Vì thế cái tình yêu đất nước quê hương trong tôi không có gì làm suy suyển được. Tôi đã trầm tư trong nhiều ngày tháng để tập cho mình giữ được lòng vô ngại, tính vô ưu trước mọi đắng cay. Không thể có một thứ bạo lực nào khiến em có thể xa lìa đất nước. Sự phản bội còn mạnh hơn bạo lực. Và chỉ có sự phản bội mới làm ta xa lìa nhau. Còn bạo lực thường không có một đời sống lâu dài.

Cái dòng sông mười tám năm ấy đã làm nên em mỹ miều xinh đẹp và đồng thời cũng đã cuốn đi hết trong tôi những vướng mắc cuối cùng. Sống mà không còn biết đến oán hờn thì đương nhiên là hạnh phúc quá. Tôi biết tôi hạnh phúc mà có lúc không biết chia xẻ với ai. Tôi tin rằng sẽ có lúc tất cả mọi người đều cảm thấy mình thật sự hạnh phúc khi biết xóa đi cái biên giới thù nghịch trong lòng mình. Hai con người cùng màu da cùng xứ sở gặp nhau nơi này hoặc nơi kia, mà không vồ vập yêu thương nhau là điều vô nghĩa. Mười tám năm có người ở lại có kẻ ra đi nhưng cái biên giới địa lý ấy làm sao có thể gây chia lìa những tình cảm trong sáng trong mỗi con người được. Cứ mỗi ngày tôi càng thấy yêu cuộc đời hơn. Yêu cuộc đời cũng có nghĩa là yêu cái tuổi mười tám trên cơ thể của một đất nước nguyên vẹn. Từ Bắc vô Nam đi nơi nào cũng có thể tìm được tình yêu. Chỉ có thần thoại mới làm được công việc đó. Ðã hết rồi cái ngàn năm, trăm năm, ba mươi năm chia lìa loạn lạc. Em còn mơ ước gì nữa. Em mười tám tuổi, em là hạnh phúc. Tôi chia buồn với tôi vì tôi có một hạnh phúc ngắn ngủi hơn em. Nhưng có hề gì, cuộc đời còn dài lắm cho em và tôi thì em không cần thắc mắc. Tôi đã sống đủ và làm đủ những gì cần thiết. Chỉ tiếc là không nhiều thời gian để làm những gì lợi ích cho đời. Ðời sống thì đẹp mà rộng dài quá còn đời người thì hạn hữu. Biết làm sao bây giờ.

Viết bài này như một tấm thiệp mừng mười tám năm nhan sắc lừng lẫy. Cám ơn tuổi mười tám của đời Việt Nam.


Tháng 4.1993
 
Chỉnh sửa lần cuối:
(Nhân nói đến Trịnh Công Sơn...và chuyến đi của Trịnh...)
Dạo Trịnh vừa bỏ mặc con đường, bỏ ai đứng bên đời kia... có ba bài hát ám ảnh mình nhất...., và nghe nhiều nhất
Cát bụi
Lời thiên thu gọi
và...Như một lời chia tay...

Ko hiểu mọi người có cảm giác như thế ko, gai cả người và cảm thấy thảng thốt. Đúng, Trịnh đã mơ thấy chuyến đi của mình...

Con người, dù cuộc đời có sao thì ước nguyện lớn nhất vẫn là được sống và được yêu cuộc đời "tôi là ai mà yêu quá đời này".

Một khi linh cảm thấy được ngày ra đi...
"Lòng tôi có khi mơ hồ, tưởng mình đang là con gió
Về chân núi thăm nấm mồ, giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu là, một đường ko bến bờ"

Thì dường như mọi chuyện sẽ hiển hiện, rõ mồn một...
"Về trên phố cao nguyên ngồi, tiếng gà trưa gáy khan bên đôi" (Trịnh ra đi khoảng hơn 12 giờ trưa 1/4)

Trịnh sinh ra ở Tây Nguyên, nơi chỉ có nắng, bụi, và gió của đại ngàn. "Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi"

Dù Trịnh yêu cõi đời này lắm...."luôn nhớ thương tuổi trẻ của mình, tuổi của tình yêu nồng nàn. Khi tôi yêu thương cái tuổi đời ngào ngạt hương hoa này thì đồng thời tôi cũng yêu một cõi đời tôi đã mất"

Để Trịnh "chợt biết vì sao tôi sống. Vì đất nước này cần một trái tim. Và như thế tôi đến trong cuộc đời. Và như thế tôi sống vui từng ngày. Đã yêu đời bằng trái tim tôi. "

Nhưng, quy luật cuộc sống, tạo hóa luân hồi, cũng sẽ đến lúc
Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây

Đóa hoa vàng mòng manh cuối trời
...Như một lời chia tay...."

(lan man xíu vì đang nghe Lời thiên thu gọi :) )
 
Mọi người xem quyển "Trịnh Công Sơn_ người hát rong qua từng thế hệ" chưa ?
Có lẽ chúng ta ai cũng tìm thấy một phần hồn mình trong thơ , văn và đặc biệt là nhạc của Nhạc Sĩ.
Hì, bây giờ thế hệ học sinh yêu TCS ít quá, cám ơn chị Hà Chi vì những bài viết nha ;)
 
Anh chi viet hay qua.Em chi muon noi mot it thoi.Khi em thay doi buon nhat, khi hang dem ,moi khi tinh giac em thay minh dang khoc, em so noi co don , doi khi con hkoc to hon, va thiep thi khi met.Luc ay em nghe TCS, toi oi dung tuyet vong,em nghe nhu loi tu trong coi long minh,va mot cach nao do , em co niem tin voi cuoc doi va yeu doi.
Nhac cua ong em thay nhieu hon ca la su dong cam, moi khi vui, moi khi buon vi nguoi yeu bo, em lai tim thay o noi ong mot niem tam su.
va dep nhat, nhac cua ong tuy buon day, am dam day, nhung roi cung ,mang den cho em mot niem tin, mot niem yeu voi cuoc doi.Chac cung nhu ong, khong bao gio mat di niem hi vong
 
Tự sự Trò Chơi của Trịnh Công Sơn

Khi cảm thấy trò chơi cuộc sống có điều gì đó bất ổn thì hãy tìm đến một nơi tịch mịch, khóa kín các cánh cửa lại và giả vờ thả mình vào một cơn đau mộng mị. Cơn đau có thể tùy thích nhưng không thể không đau. Đau đến mịt mù để cái chết có cơ hội đến nhìn ngắm, thử thách số phận của bạn và vào một lúc tưởng chừng như tuyệt vọng nhất, bỗng những cơn gió lành đến từ các thảo nguyên xa xôi mang theo mùi hương cốm, hương bạc hà của những loài hoa dại đánh thức bạn dậy và làm hồi sinh những mùa xuân đang ngủ quên trong các mạch máu của bạn. Đó cũng là thời gian phục sinh của các sinh vật nhỏ bé trong các đầm lầy và là thời tỉnh thức của các bậc thiện giả trên các đỉnh núi cao hay trong các hang động.

... Trong một tháng mà bạn phải đi thăm năm , bảy bệnh nhân cấp cứu nặng, mười cái đám tang và hai mươi cái đám cưới (trong đó có ngày trong cùng một giờ phải tham dự đến 2,3 cái) thì cái tháng quỷ quái đó không còn bày biện ra một cuộc chơi nữa mà đó là một trò địa ngục.
Khi một trò chơi biến thành địa ngục thì không có lý do gì nữa để tiếp tục cuộc chơi, hãy rút lui và cao bay xa chạy.

...Có lẽ trong các trò chơi chung thì trò chơi tình bạn là ít gây phiền não nhất. Nó chỉ có thể vui nhiều hoặc vui ít chứ không thể làm nên những đoạn trường. Nhưng nếu vì không may mà trò chơi tình bạn bỗng dưng gây nên thảm trạng thì hãy từ tốn mở rộng lòng bạn thêm một đôi lần nữa và ngẫm nghĩ. Đừng để ngộ nhận réo gọi thêm ngộ nhận. Đừng để những vết ố của lòng tị hiềm di căn trên niềm tin.

Có những ngôi nhà nền móng không vững chắc nên sụp đổ. Những khu vườn gầy guộc vì thiếu phân bón. Đừng làm nặng thên những gì đã quá nặng bởi tâm trí ta sẽ bị nặng thêm dưới gánh nặng ấy. Hãy biết lãng quên và biết để lại đằng sau những gì không thể cùng ta đồng hành về phái trước.

...Có những trò chơi ta chơi suốt đời không biết chán. Ngược lại cũng không ít trò chơi chỉ tham dự một đôi lần đã không còn hứng thú.Trò chơi uống rượu, uống trà một khi đã lao vào thì khó bề rút lui. Uống trà đã trở thành đạo. Trà đạo thì hầu như ai cũng đã có lần nghe nói đến và nó là một trò chơi thanh nhàn cao cấp của những bậc thượng thừa cao niên. Trò chơi uống rượu gần gũi với đời hơn. Nó là người bạn, người tình, nó là niềm vui và cũng là nỗi buồn, nó là lời an ủi, là niềm phấn khích, nó chia sẻ rồi lại bù đắp. Tóm lại, với người biết uống rượu như một trò chơi tao nhã thì nó là tất cả. Uống rượu để thấy yêu đời, yêu người hơn và thậm chí yêu cả những lập lòe đom đóm ma trơi tình phụ.
Nếu biềt giữ đúng lời hứa với những cánh đồng lúa mạch, những cánh đồng nho, thì trò chơi uống rượu không bao giờ gây ra những đổ vỡ. Tôi đã đi qua những cánh đồng như thế, rồi bước qua những ngưỡng cửa đưa vào nơi ăn chốn ở của những thùng gỗ sồi cao chất ngất chứa đầy một chất lỏng màu hổ phách và trong mỗi giọt thơm đó đang hình thành mỗi ngày, cả trong mỗi giây phút một sự sống âm thầm, kỳ bí trong bóng tối tĩnh mịch kéo dài hàng mấy trăm năm. Trong mấy trăm năm ấy rượu không ngủ mà rượu thức. Thức và hóa thân. Hóa thân thành một tấm thân mềm mại trong suốt, vàng óng thơm tho.

Khi trò chơi uống rượu không còn mời gọi ta nữa thì ta tạm thở dài và tự nhủ đây không phải là một sự phụ rẫy. Đây chỉ là một cuộc chia tay ngắn hạn và sẽ không bao lâu những giọt rượu thơm tho lại làm đầy những chiếc ly thủy tinh trong những bữa tiệc đời thầm lặng riêng lẻ hay náo nhiệt đầm ấm cùng bạn bè.

...Có một ngàn lẻ một trò chơi, nhưng với tôi trò chơi tình yêu, cuộc sống và rượu là những trò chơi thiết thân và ngọan mục nhất. Những trò chơi ấy đã chọn tôi và tôi đành nhận lấy. Nhận lấy như một chọn lựa đầu tiên và cuối cùng thứ số phận không màu sắc huy hoàng cũng không u ám. Tôi chạy quanh những trò chơi đó như chạy quanh lòng trắc ẩn. Những trò chơi có khi giải thoát tôi, vực tôi dậy từ những vũng tăm tối quỷ quyệt của sự suy tàn, có khi dìm tôi xuống tận cùng sâu thẳm của trầm luân.

Tôi không vỗ tay hoan nghênh đặc biệt một trò chơi nào cả bởi vì tôi muốn giữ được lòng chính trực và sự khoan dung. Trên lối đi đẫn vào cuộc sống tôi vẫn gặp gỡ tình yêu và rượu. Giờ đây tôi đang nói thêm một lời tạm biệt khác. Tạm biệt những ly rượu nồng nàn sớm, trưa, chiều, tối. Cuộc sống tôi đang trần trụi những trò chơi. Cuộc sống trắng. Trò chơi cuộc sống không màu sắc đã buộc tôi tìm lại chính mình, tìm lại một gương mặt mà tôi nghĩ rằng không còn như xưa nữa.


Trịnh Công Sơn

Lấy từ www.ttvnol.com. Posted by home_nguoikechuyen
 
Nhật ký tuổi 30.

Nhật ký ở tuổi 30
Trịnh Công Sơn - 1969.

Vào đầu mùa xuân này tôi có ba mươi tuổi chẵn. Câu nói đã xưa lặp lại mãi âm thầm trong trí tôi: Tam thập nhi lập. Riêng tôi chưa lập được gì cả.

Tôi đang ở trong một thành phố có những vết tích cổ xưa của đền đài thành quách. Bây giờ những thứ đó cũng không nói lên được điều gì. Thỉnh thoảng nhìn lại cũng có gợn lên trong lòng một chút buồn bâng quơ vậy thôi. Người ta chỉ còn chú ý đến những đổ nát quanh thành phố và ngay trên những đền đài đó. Có lần tôi cùng vài người bạn đưa một cô bạn từ xa đến, đi thăm những đền đài này, cô bạn thắc mắc hỏi sao người ta chưa lo sửa sang lại những nơi này. Người bạn tôi cười bảo: lo gì, cứ làm một cuộc cách mạng, lo cho mọi việc khác xong thì một trăm cái đền đài này xây cũng nổi. Ðó là câu chuyện nhỏ của năm vừa qua, vào khoảng đầu mùa hạ. Bây giờ là mùa xuân của một năm mới. Mùa xuân mà tôi vừa đến tuổi ba mươi.

Tôi đã dự định sẽ tổ chức sinh nhật của mình thật lớn để mừng tuổi khởi đầu cho sự trưởng thành thật sự. Tôi có nói điều đó với mấy đứa em, cả với mẹ tôi nữa. Những đứa em gái có vẻ mừng, nhắc nhở luôn và chờ đợi. Chúng nó hỏi tôi tổ chức như thế nào, dọn ăn ra sao và mời những ai đến. Tôi cũng vẽ ra một không khí thật rực rỡ và bảo thôi chờ đến đó hẵng hay.

Ngày sinh nhật cuối cùng đã đến cùng với mùa xuân. Hàng cây trước nhà đã thay lá xanh nõn. Và tôi, cũng như những đứa em đã quên hẳn ngày sinh nhật đã vẽ ra từ năm ngoái. Hai ngày sau ngày sinh nhật, tôi nhận được một điện tín. Ðó là điện tín của một người con gái dễ thương nhưng không yêu gửi một lời chúc mừng sinh nhật.

Tôi đã bỏ một buổi chiều để nghĩ về ngày sinh của mình cách đây ba mười năm. làm sao còn nhớ được cái ngày khởi đầu cho một đời người xa heo hút như thế. Tôi thử kiểm điểm lại xem mình đã làm được gì. Tôi nhớ năm mười lăm tuổi có lần tôi đã mơ ước được đến tuổi hai mươi để làm người lớn, để được hút thuốc, được tự do đi chơi nơi này nơi nọ, được làm tất cả những gì mà với tuổi 15 tôi chưa có quyền làm.

Như thế mà đã 15 năm nữa. Tuổi mơ ước làm người lớn cũng đã đi qua. Ði qua với một số kỷ niệm buồn vui có khi không còn nhớ rõ.

Thời gian mơ ước được làm người lớn cũng là thời gian của mối tình đầu tiên. Cũng là thời gian đã được yêu và được nhìn người yêu mình đi lấy chồng. Cuộc tình duyên này không cân xứng về tuổi tác nhưng cân xứng về danh vọng và nhan sắc. Ðiều này đã trở thành cổ điển và không gây thêm được một chút ngạc nhiên nào trong xã hội nho nhỏ của thành phố. Tuy thế, riêng tôi là một thất vọng lớn không lường được. Sau đó là những mối tình khác nhưng tôi vẫn khó xoá được mặc cảm (tuy càng ngày càng mỏng dần trong tôi) đối với thành phố này.

Bây giờ tôi đã 30 tuổi.
Ba mươi cây nến không cây nào được đốt lên. Buổi chiều trong căn phòng chỉ còn lại mình tôi, những đứa em gái đã đi học. Một thằng em trai làm ăn ở xa. Một đứa khác đang hành quân trên đỉnh một núi cao mà có lần nó bảo là sương mù quanh năm lạnh lắm. Mẹ tôi thì sang phố từ sau bữa cơm trưa.

Tôi nhớ đến tên những thằng bạn thân, bây giờ mỗi đứa đang ăn, ngủ, nhậu hay hiểm nguy trên những địa thế khác nhau của mặt đất này. Ví dụ lúc này có thằng Tường (*) ở đây thì nó sẽ uống thật cạn một ly rượu và mang cái ly ra dòng sông bên cạnh nhà để vứt xuống. Không hiểu nó đã vứt được bao nhiêu cái ly xuống biển, xuống sông, xuống đèo cho những sinh nhật bạn bè. Ðó cũng là một thói quen làm người khác dễ nhớ đến. Tất cả đều đã phiêu bạt. Như tôi cũng đã phiêu bạt.

Những lần quay về lại với căn nhà này tôi luôn luôn mang cảm giác sự trở về của một đứa con đi hoang. Thời gian trở về bao giờ cũng là thời gian để nằm nghỉ và dưỡng sức. Như một con bệnh mệt mỏi, rã rời...

Trịnh Công Sơn


(*) Hoàng Phủ Ngọc Tường
 
Trịnh Công Sơn và những người đẹp
Dương Kỳ Anh

Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là người rất có duyên với người đẹp. Ông yêu cái đẹp và đã nhiều lần được ban tổ chức các cuộc thi hoa hậu mời làm giám khảo. Nhà thơ Dương Kỳ Anh đã kể lại những kỷ niệm cùng chấm thi với nhạc sĩ tài hoa này:

Cuộc thi Hoa hậu toàn quốc năm 1990, Á hậu Trần Vân Anh là người mà Sơn "mê" luôn từ cái nhìn đầu tiên. Nghe nói về sau, nhạc sĩ có một thời gian rất "mật thiết" với người đẹp họ Trần.

Đến cuộc thi Hoa hậu toàn quốc năm 1992, suốt thời gian ngồi ghế giám khảo, tôi luôn "bám sát" nhạc sĩ họ Trịnh. Mạc Lê Đan Thanh, cô gái xứ Quảng vừa xuất hiện, Trịnh Công Sơn cũng "mê" luôn. Đan Thanh có thân hình mảnh mai, giọng nói nhẹ và êm, đôi mắt xa xăm. Cô đi lại trên sân khấu, chân như không bén sàn diễn. Thanh thoát, trả lời rất thông minh, cô gái họ Mạc quả thật có sức quyến rũ lạ lùng, đẹp như một bài thơ. Tuy nhiên, cô khó có thể được chọn làm hoa hậu bởi điểm nhân trắc học của cô kém xa Hà Kiều Anh. Tôi lo Trịnh Công Sơn vì quá "mê" mà cho điểm cao chăng? Nhưng thật bất ngờ khi nhìn sang phiếu chấm thấy anh cho điểm thật khách quan. Tôi chợt nhận ra một điều: Những tài năng lớn bao giờ cũng công bằng, khách quan và nghiêm túc trong công việc. Sơn cân nhắc rất thận trọng và chi li, tuân thủ nghiêm ngặt các tiêu chuẩn mà ban tổ chức đưa ra.

Nhưng điều đặc biệt nơi Sơn khiến tôi trân trọng là sự cầu thị. Ông luôn biết phải làm gì vào những lúc cần thiết. Ở cuộc thi Người đẹp miền Đông Nam Bộ và TP HCM, Trịnh Công Sơn đã uống rượu cùng Giáo sư Hoàng Thiệu Khang. Sau khi uống xong, Sơn coi như không có chuyện gì xảy ra. Chừng ấy chất men đối với ông chưa có nghĩa lý gì. Riêng Giáo sư Khang có vẻ ngà ngà. Khi ban thư ký cộng điểm, trưởng ban mới hốt hoảng: "Chết rồi, phiếu của Giáo sư Hoàng Thiệu Khang chưa có điểm". Chắc hẳn trong thời gian chấm, ông đã ngồi lơ mơ.

Công việc của tổ thư ký vì thế mà rối lên như canh hẹ vì đã đến lúc họ phải công bố kết quả vào vòng trong. Tình huống này chưa bao giờ xảy ra nên ban tổ chức rất lúng túng. 10 phút, 15, rồi 20 phút trôi qua, khán giả đã bắt đầu ồn ào sốt ruột. Và lúc ấy, Trịnh Công Sơn đã thể hiện tài năng của mình. Ông lấy cây đàn guitar bước lên sân khấu, hát say sưa, hết bài này đến bài khác, khán giả vỗ tay rào rào. Ông tự tung tự tác phải đến 20 phút, rồi các phiếu điểm cũng hoàn thành, các cô gái cũng được lựa chọn cho vòng sau. Không ai trong số khán giả biết rằng Trịnh Công Sơn đã "chữa cháy" cho một sự cố làm toát mồ hôi hột của ban giám khảo.

 
...CUỐI CÙNG THÌ LÒNG YÊU THƯƠNG CUỘC SỐNG CŨNG KHÔNG GIỮ LẠI ĐỜI NGƯỜI. CUỐI CÙNG THÌ TÌNH YÊU KHÔNG GIỮ ĐƯỢC NGƯỜI MÌNH YÊU...
 
Back
Bên trên