Ngày.. mở màn và câu nói bất hủ
Hôm nay là một ngày trọng đạI! Đây là một câu khẳng định hùng hồn có dấu chấm than (nên thường được gọI là câu cảm thán), và dĩ nhiên, để minh chứng cho cái dấu chấm than ấy, là một lí so sặc mùi hiện thực khách quan: Hôm nay anh đã chuyển từ học ca 1 sang ca 2, tức là từ 4h-6h sang 6h-8h để cùng tụ tập đàn đúm vớI một nhóm các phần tử ưu tú mà ngườI ta thường gọI là hạt sạn. Nói qua một chút về mấy cái xịp (ấy chết, đừng nhìn anh thế, shift ấy mà, anh cứ tưởng ca thì ngườI ta mỹ miều gọI là shift?) Mk, ca trước hết lúc 6h, ca sau đã đòi vào lúc 6h, thế là một cảnh tượng hỗn loạn xảy ra. Những khuôn mặt mệt mỏI bơ phờ nhưng tràn ngập hạnh phúc (vì sắp được thoát khỏI cái lò ấy) tay dắt xe hoặc không dắt xe tạo thành một bức tường chắc chắn chắn ngay trước một bức tường khác được tạo nên bởI một loạt các khuôn mặt khác, hăm hở, háo hức và hùng hục (trong đó có chúng ta - ngôi thứ nhất số nhiều, gồm thường xuyên: anh mày, thằng Tuấn con, Minh liên, Vinh -không biết biệt danh- trọc và không thường xuyên: cái gì Thái Sơn, Tuấn Sơn,…) bị chắn giữa bởI một tên gác dan bỉ ổI có tên là Giáp râu. Mk, không thể không nói về thằng cha này được. Lẽ dĩ nhiên, từ cái tên anh em có thể suy ra hắn tên là Giáp, và hắn có râu. Có điều anh em không thể, hoặc không chắc đã suy ra được là hắn không chỉ có râu mà còn có rất nhiều râu, cũng như là mức độ bỉ ổI của hắn. Có thể nói một cách vĩ mô là hắn bỉ ổI như một thằng mõ trong chuỵên của Nam Cao, còn về vi mô thì anh viện lí do chúng ta là đàn ông (cái này có xúc phạm gì thằng Minh liên thì mày bỏ quá cho anh nhá, anh không cố tình động chạm đến nỗI đau, thể xác cũng như tinh thần của mày. Mà không, biết đâu vớI mày đấy lạI là niềm hạnh phúc lớn lao ngọt ngào thì sao, ai mà biết được) nên không thể giống bọn đàn bà nhiều chuyện được. Nhưng thôi, là chỗ anh em, anh nói toẹt ra là anh có biết dek thằng mõ nó ra làm sao đâu, cả đờI ngườI, anh chỉ nghiên cứu những kiệt tác của Nam Cao đạI loạI như “Trẻ con không được ăn thịt chó”, vì nhờ nó mà anh biết tạI sao mà mùa đông thì thịt chó bán chạy hơn mùa hè, mà chó mất tích cũng nhiều hơn.
RồI, coi như xong thằng Giáp râu. Bây giờ xin phép anh em cho trở lạI vớI những bức tường. Anh em đã hiểu những bức tường đó là gì chưa? Đừng hoang mang thế chứ, anh nào đủ tài năng và trình độ làm nên một kiệt tác mang tầm cỡ như The Wall của Pink Floyd, chẳng qua cũng chỉ là lốI thô thiển học trực quan và siêu hình thôi. Những bức tường đó tạo nên là vì sự mâu thuẫn vận động…đậy không ngừng của hai nhóm ngườI đạI diện cho cặp phạm trù bên trong và bên ngoài (lớp học). Cụ thể hơn, mấy thằng bên trong thì mong sao ra cho nhanh mà về bú tí mẹ (còn có bú tí mẹ không hay là ai khác thì anh chịu), còn những thằng bên ngoài thì chỉ trông sao cho chen được vào, vứt cái cặp lên mặt bàn, rồI giăng sách vở đầy ra xung quanh để giữ chỗ cho đồng độI; cộng thêm một cái hích của thượng đế là thằng Giáp râu (đáng tên thằng này không được viết hoa đâu, nhưng nhắc anh em nhớ, chúng ta là đàn ông, tái xin lỗI Minh liên, nên không được thù vặt) chặn ngườI đi vào đòi xem thẻ, chặn ngườI đi ra không cho tuồn thẻ ra ngoài, nên mâu thuẫn càng trở nên gay gắt. Cho đến khi những biến đổI về lượng (số ngườI) đã đạt đến một mức độ nhất định, thì xảy ra bước nhảy (tức có những thằng nhảy tường ra cho nhanh) thì diễn ra sự thay đổI về chất, tức là học sinh ca 2 ùa vào lớp. Thế đấy, một quá trình mang đầy tính hiện thực khách quan như vậy lạI được cho là sẽ diễn ra trong… chẳng một giây nào cả (chứ chúng mày nghĩ 6-6=mấy) Thế là anh em đã có một cái nhìn sơ lược về cái xịp rồI chứ. Vâng, quả là cay đắng cho những hạt sạn lạI phảI chui đầu vào đây để mà lãng phí những giây phút hừng hực đáng giá nghìn vàng của tuổI thanh xuân (chứ mày bảo 1 tiếng nhật đã 3 nghìn rồI, mà biết tính toán thì 3 nghìn ấy sẽ là 210 nghìn chứ ít gì)
Được cái, ngày hôm đó, không hiểu có phảI thằng TrờI chào mừng anh mày đi học ca 2 không mà tự nhiên lạI chiếm được cái bàn đầu (nói là bàn đầu chứ thực ra là bàn 2 vì bàn đầu chả có ma nào ngồI, mặc dù đằng sau chật vãi tè). Để chào mừng cho sự kiện ấy, các hạt sạn đã định tổ chức một buổI đua xe, mục tiêu dĩ nhiên là thằng Tuấn con, tui nhiên do điều kiện khách quan không cho phép nên đành huỷ. Thay vào đó là màn lục hộp bút nó. PhảI thừa nhận rằng, ở cái tuổI thập bát cổ lai hi này, không thằng nào còn khái niệm gì về cái hộp bút cả. Mang hộp bút đi học, hoạ có là bọn con gái. Thế nhưng, mớI ngạc nhiên làm sao, từ trong cái túi vảI nhàu nát cáu bẩn quen thuộc từ thờI cấp 2 của thăng này lòi ra (do sự tác động vật lý của nó) một thứ xinh xắn và đáng yêu, trông nhang nhác như cái vật mà một thờI không đứa học sinh nào là không một lần tần ngần đứng ngoài cửa sổ nhà bách hoá ngó vào một cách thèm thuồng và đầy ước ao, mà giờ chỉ còn lạI trong kỷ niệm. Cũng may là hộp bút của nó không có hình Hoàn châu cách cách, nếu không thì nó xứng đáng bị đua rồi. Bên trong cái kho tàng riêng tư của hắn là một mớ lộn xộn hổ lốn, gồm có bút bi còn mực và hết mực, thờI khoá biểu, ghim giấy, và quan trọng nhất là một tấm ảnh đầy thơ ngây ngơ ngác của cu, trông chỉ muốn đeo cho 2 cái tai thỏ hồng hồng để lên bìa Playboy. Chính nhờ cái thứ này, mà sự kiện trọng đạI nhất trong ngày đã xảy ra. Đó là câu nói bất hủ của chú Vinh -lúc đó đã- trọc: “Mày đừng bôi râu vào ảnh nó, không lạI giống ông hàng xóm thì bỏ mợ” Tiếp đến là những màn quen thuộc như thêm thân hình cho đầu, hay lập bia mộ vớI ảnh cho trước. Và như thế, ngày đầu tiên đã trôi qua đầy êm ả, bình yên như một khúc nhạc lúc nhá nhem lên đèn, theo nghĩa đen và bóng.