Đinh Trần Phương
(Dinh_Tran_Phuong)
New Member
Trăng
Tập thơ này ban đầu có tên là “Nhật ký thơ” vì tôi muốn ghi lại những điều cảm nhận hằng ngày qua những vần thơ. Nhưng một đêm tôi đạp xe vòng quanh thành phố, dạo chơi dưới ánh trăng, và rồi nhận ra chẳng cái tên nào thích hợp hơn : “Trăng”.
140106
Trăng đầy
Không trăng, cũng không sao
mây kín trời
đêm mùa đông
một đêm buốt giá
Không rượu, cũng không gái
khách đầy nhà
trưa mùa hè
một ngày nóng nực
[Thơ xuyên tạc của bạn Thái mèo]
-----
150106
Một vòng chao lượn
thêm một vòng chao lượn
cánh chim vui
giữa gió mùa xuân !
Vội vàng lên
cánh chim trời
xuân đang đến !
-----
210106
Không một chiếc lá
cành cây trơ trụi
vầng trăng treo !
Không một miếng thịt
bụng trống rỗng
ngồi đói meo !
-----
260106
Trên những mái nhà
dưới tầng mây
một đàn én bay
Ôi, tuyết còn rơi!
Đông dần qua
tan trên mình ta
-----
270106
Hôm đó là ngày 29 Tết, ngày cuối cùng của năm. Tối đó tôi sẽ đón giao thừa cùng các bạn trên trường cũ (tôi đã ra trường được hai năm rồi, nhanh thật !). Nhưng giờ thì vẫn còn đang là chiều, tôi muốn lên ngôi chùa Trúc Lâm gần ngay dưới chân đồi, nơi mà tôi thường tới mỗi lúc rảnh rỗi, muốn thắp một nén nhang cho một năm sắp qua, và một năm sắp đến.
Trên đường bỗng bắt gặp mấy ông già đang chơi trò ném bi sắt, trên một bãi đất nhỏ, xung quanh có cây cối, bên cạnh có một chiếc cầu bắc qua một con suối. Tôi dừng lại xem thích thú mặc dù chẳng hiểu gì luật chơi. Những giờ phút cuối cùng của một năm bao giờ cũng đem lại một cảm giác đặc biệt, nó khiến người ta nhạy cảm hơn với tất cả mọi thứ xung quanh mình. Tôi ngồi lại xem họ chơi rất lâu, tự nhiên thấy vui vui và yêu đời. Họ đã già thế kia mà vẫn cười đùa hồn nhiên như những đứa trẻ. Điều đó khiến tôi nhớ lại hồi tôi còn bé vẫn thường chơi bắn bi cùng bọn trẻ trong khu. Khi nhớ lại những kỷ niệm như vậy, ai mà chả không vui. À phải nói thêm rằng mấy bác già đó chắc không biết hôm đấy là ngày cuối cùng của năm tính theo âm lịch đâu, họ cứ vô tư vậy đó khiến tôi càng thấy họ giống trẻ con hơn.
Chơi ném bi sắt
Sáu ông già
mười hai hòn bi
đi loanh quanh khắp sân
bay lên rồi bay xuống
khăn mùi xoa,
khói thuốc,
sương lành lạnh
một chiều Đông…
Ngồi một lúc lạnh quá, nước mũi bắt đầu muốn lòng thòng, nên tôi quyết định đứng dậy đi. Cuối cùng thì tôi cũng chẳng hiểu được gì nhiều hơn về luật chơi ngoài việc mỗi người có hai hòn bi sắt !
...Có một lần, trên con phố nhỏ này, khi đang vừa đi vừa ngắm nhìn những bông hoa trong các khu vườn nhà hai bên đường, thì bỗng một con chó từ đâu chui ra, nhảy xồm lên và sủa tôi rất to. Tôi giật mình đánh thót vì nó ngay sát, hai chúng tôi chỉ ngăn cách nhau bởi một mảnh rào nhỏ. Và từ đó, lần nào đi qua con phố này tôi đều rất tập trung vừa đi vừa chờ đợi xem có con chó nào bỗng nhiên muốn hù dọa tôi không. Có lần chẳng có gì, có lần có ; và mặc dù có tập trung đến mấy, có sẵn sàng chờ đợi đi chăng nữa thì khi nó xuất hiện, tôi vẫn luôn giật mình. Điều đó làm tôi thấy buồn cười, nhưng cũng vui vui. Chắc hẳn dọa được tôi, con chó đó cũng khoái chí lắm !
Nhưng hôm đó, ngày cuối năm, chẳng có con chó nào xuất hiện, thay vào đó là tiếng chim ríu rít. Chim hót say sưa, mải miết, chẳng biết chúng có biết một năm sắp đi qua ?
Trong lùm cây
một bầy sẻ nhỏ
trò chuyện, hát ca
giữa ngày Đông tuyết giá
Lên đến nơi, tôi đi một vòng thăm lại ngôi chùa vì đã lâu tôi không đến. Mọi thứ dường như yên lặng hơn vào mùa đông. Bể cá ngoài sân, mặt nước đóng một lớp băng mỏng dù đã gần cuối đông. Vừa nhìn, tôi vừa nhớ về những con chim ban nãy...
Giờ này bạn ra sao
cá vàng nhỏ ?
nước còn buốt lạnh
nhưng ngày mai…
ngày mai…Xuân sang !
Chui vào điện thờ, tôi đi thắp hương một vòng, và vì không có ai nên tôi quyết định nằm ngủ một lúc, ngay dưới chân chư Phật và Bồ tát. Phật thì chỉ cười.
Được một lúc thì sư trụ trì và một tăng trong chùa lên điện, có một bác già nữa. Chúng tôi cùng nhau thắp hương và tụng kinh cho ngày cuối năm. Tụng đến kinh xưng hồng danh của các vị Phật thì thật là vui. Cứ xưng xong mỗi danh hiệu Phật, chúng tôi lại cùng nhau quỳ lạy một cái, đứng lên, một danh Phật khác, lại tiếp tục lạy, cứ thế. Dễ đến cả trăm lần ấy chứ ! Lúc làm lễ xong toàn thân mỏi dừ, không biết vị sư trụ trì và bác già kia sao có thể làm được vậy nhỉ ? Chắc họ phải vui lắm vì có rất nhiều Phật trên đời !
Xong xuôi đâu đó, tôi ra về, lòng vui phơi phới vì chuẩn bị được đón giao thừa cùng các bạn.
-----
050206
Tôi sống ở quận 13, quận của người châu Á. Hôm nay khu phố thật tấp nập, người người đổ ra đường đón năm mới, còn tôi thì ra đường để đến chơi nhà cô tôi. Thế là tình cờ tôi cũng tham dự vào đoàn người nhộn nhịp. Những băng pháo đỏ hai bên đường khiến tôi bỗng nhớ nhà quá đi mất. Tết nào tôi còn đi chơi Bờ hồ xem bắn pháo hoa, chen chúc cùng mọi người, chẳng quen ai nhưng thật nồng ấm. Và tôi vẫn luôn mơ ước một lần nào đó được chen chúc như vậy, bên Bờ hồ, cùng với một ai đó...
Đằng trước,
đằng sau,
hai bên…
năm mới đến !
chẳng còn nghe
tiếng bước chân xao xuyến
giữa pháo hồng sắc xuân
Xác pháo đỏ
nằm trên đất
cho ngày mới sang !
Khi tất cả
cùng vui năm mới
gió sẽ cuốn bạn đi
xác pháo nhỏ ơi !
-----
Tập thơ này ban đầu có tên là “Nhật ký thơ” vì tôi muốn ghi lại những điều cảm nhận hằng ngày qua những vần thơ. Nhưng một đêm tôi đạp xe vòng quanh thành phố, dạo chơi dưới ánh trăng, và rồi nhận ra chẳng cái tên nào thích hợp hơn : “Trăng”.
140106
Trăng đầy
Không trăng, cũng không sao
mây kín trời
đêm mùa đông
một đêm buốt giá
Không rượu, cũng không gái
khách đầy nhà
trưa mùa hè
một ngày nóng nực
[Thơ xuyên tạc của bạn Thái mèo]
-----
150106
Một vòng chao lượn
thêm một vòng chao lượn
cánh chim vui
giữa gió mùa xuân !
Vội vàng lên
cánh chim trời
xuân đang đến !
-----
210106
Không một chiếc lá
cành cây trơ trụi
vầng trăng treo !
Không một miếng thịt
bụng trống rỗng
ngồi đói meo !
-----
260106
Trên những mái nhà
dưới tầng mây
một đàn én bay
Ôi, tuyết còn rơi!
Đông dần qua
tan trên mình ta
-----
270106
Hôm đó là ngày 29 Tết, ngày cuối cùng của năm. Tối đó tôi sẽ đón giao thừa cùng các bạn trên trường cũ (tôi đã ra trường được hai năm rồi, nhanh thật !). Nhưng giờ thì vẫn còn đang là chiều, tôi muốn lên ngôi chùa Trúc Lâm gần ngay dưới chân đồi, nơi mà tôi thường tới mỗi lúc rảnh rỗi, muốn thắp một nén nhang cho một năm sắp qua, và một năm sắp đến.
Trên đường bỗng bắt gặp mấy ông già đang chơi trò ném bi sắt, trên một bãi đất nhỏ, xung quanh có cây cối, bên cạnh có một chiếc cầu bắc qua một con suối. Tôi dừng lại xem thích thú mặc dù chẳng hiểu gì luật chơi. Những giờ phút cuối cùng của một năm bao giờ cũng đem lại một cảm giác đặc biệt, nó khiến người ta nhạy cảm hơn với tất cả mọi thứ xung quanh mình. Tôi ngồi lại xem họ chơi rất lâu, tự nhiên thấy vui vui và yêu đời. Họ đã già thế kia mà vẫn cười đùa hồn nhiên như những đứa trẻ. Điều đó khiến tôi nhớ lại hồi tôi còn bé vẫn thường chơi bắn bi cùng bọn trẻ trong khu. Khi nhớ lại những kỷ niệm như vậy, ai mà chả không vui. À phải nói thêm rằng mấy bác già đó chắc không biết hôm đấy là ngày cuối cùng của năm tính theo âm lịch đâu, họ cứ vô tư vậy đó khiến tôi càng thấy họ giống trẻ con hơn.
Chơi ném bi sắt
Sáu ông già
mười hai hòn bi
đi loanh quanh khắp sân
bay lên rồi bay xuống
khăn mùi xoa,
khói thuốc,
sương lành lạnh
một chiều Đông…
Ngồi một lúc lạnh quá, nước mũi bắt đầu muốn lòng thòng, nên tôi quyết định đứng dậy đi. Cuối cùng thì tôi cũng chẳng hiểu được gì nhiều hơn về luật chơi ngoài việc mỗi người có hai hòn bi sắt !
...Có một lần, trên con phố nhỏ này, khi đang vừa đi vừa ngắm nhìn những bông hoa trong các khu vườn nhà hai bên đường, thì bỗng một con chó từ đâu chui ra, nhảy xồm lên và sủa tôi rất to. Tôi giật mình đánh thót vì nó ngay sát, hai chúng tôi chỉ ngăn cách nhau bởi một mảnh rào nhỏ. Và từ đó, lần nào đi qua con phố này tôi đều rất tập trung vừa đi vừa chờ đợi xem có con chó nào bỗng nhiên muốn hù dọa tôi không. Có lần chẳng có gì, có lần có ; và mặc dù có tập trung đến mấy, có sẵn sàng chờ đợi đi chăng nữa thì khi nó xuất hiện, tôi vẫn luôn giật mình. Điều đó làm tôi thấy buồn cười, nhưng cũng vui vui. Chắc hẳn dọa được tôi, con chó đó cũng khoái chí lắm !
Nhưng hôm đó, ngày cuối năm, chẳng có con chó nào xuất hiện, thay vào đó là tiếng chim ríu rít. Chim hót say sưa, mải miết, chẳng biết chúng có biết một năm sắp đi qua ?
Trong lùm cây
một bầy sẻ nhỏ
trò chuyện, hát ca
giữa ngày Đông tuyết giá
Lên đến nơi, tôi đi một vòng thăm lại ngôi chùa vì đã lâu tôi không đến. Mọi thứ dường như yên lặng hơn vào mùa đông. Bể cá ngoài sân, mặt nước đóng một lớp băng mỏng dù đã gần cuối đông. Vừa nhìn, tôi vừa nhớ về những con chim ban nãy...
Giờ này bạn ra sao
cá vàng nhỏ ?
nước còn buốt lạnh
nhưng ngày mai…
ngày mai…Xuân sang !
Chui vào điện thờ, tôi đi thắp hương một vòng, và vì không có ai nên tôi quyết định nằm ngủ một lúc, ngay dưới chân chư Phật và Bồ tát. Phật thì chỉ cười.
Được một lúc thì sư trụ trì và một tăng trong chùa lên điện, có một bác già nữa. Chúng tôi cùng nhau thắp hương và tụng kinh cho ngày cuối năm. Tụng đến kinh xưng hồng danh của các vị Phật thì thật là vui. Cứ xưng xong mỗi danh hiệu Phật, chúng tôi lại cùng nhau quỳ lạy một cái, đứng lên, một danh Phật khác, lại tiếp tục lạy, cứ thế. Dễ đến cả trăm lần ấy chứ ! Lúc làm lễ xong toàn thân mỏi dừ, không biết vị sư trụ trì và bác già kia sao có thể làm được vậy nhỉ ? Chắc họ phải vui lắm vì có rất nhiều Phật trên đời !
Xong xuôi đâu đó, tôi ra về, lòng vui phơi phới vì chuẩn bị được đón giao thừa cùng các bạn.
-----
050206
Tôi sống ở quận 13, quận của người châu Á. Hôm nay khu phố thật tấp nập, người người đổ ra đường đón năm mới, còn tôi thì ra đường để đến chơi nhà cô tôi. Thế là tình cờ tôi cũng tham dự vào đoàn người nhộn nhịp. Những băng pháo đỏ hai bên đường khiến tôi bỗng nhớ nhà quá đi mất. Tết nào tôi còn đi chơi Bờ hồ xem bắn pháo hoa, chen chúc cùng mọi người, chẳng quen ai nhưng thật nồng ấm. Và tôi vẫn luôn mơ ước một lần nào đó được chen chúc như vậy, bên Bờ hồ, cùng với một ai đó...
Đằng trước,
đằng sau,
hai bên…
năm mới đến !
chẳng còn nghe
tiếng bước chân xao xuyến
giữa pháo hồng sắc xuân
Xác pháo đỏ
nằm trên đất
cho ngày mới sang !
Khi tất cả
cùng vui năm mới
gió sẽ cuốn bạn đi
xác pháo nhỏ ơi !
-----