Trăng nơi xứ lạnh

Đinh Lan Hương
(carnation0903)

New Member
Hiện thực chẳng tươi đẹp như ai nghĩ.Thường thì người ta nhìn nó qua lăng kính mầu hồng.Trăng cũng đẹp nhưng mà để vươn lên đến mặt trăng người ta phải đứng vững trên mặt đất.

Đêm qua,đêm hôm nay,khi mà xung quanh đã chìm vào yên tĩnh,khi màn đêm màu tím thẫm dần.Ánh trăng lại ùa vào phòng.Ở đây xa dần phố xa với những ánh đèn nhiều màu,có lẽ thế nên ánh trăng càng trong càng tỏ hơn.Nơi đât khách,có lẽ ta không nghĩ ta lại có thể đối diện được với trăng như thế này.Ngẫm mình,tự dưng nhớ đến Lý Bạch.Người khổng lồ đời trước,xa đến mấy ngàn dặm đã có chung chút gì đó với ta,một hạt cát bé nhỏ chăng?-Ngẩng đầu nhìn trăng và cúi đầu nhớ cố hương.

Công viên Christ Church thật rộng.Hai lớp áo mỏng chẳng thể ngăn được gió buốt lạnh thổi dọc con đường đầy cây lá vàng.Mùa thu,lá vàng như nắng,lá đỏ ánh lên trong nắng..lấp lóa.Bên bờ hồ,trên thảm cỏ,từng tốp người,từng đôi,từng cặp,trông thật vui vẻ và hạnh phúc.Duy chỉ có một chiếc bóng áo vàng ,rực rỡ mà lẻ loi.Gió thổi vi vút,tay đã lạnh cóng và lòng cũng vậy.

''Yếm rách còn ngăn được gió,tình em dang dở yếm nào che?''

Tưởng rằng tất cả đã nguôi,tưởng rằng có thể ''ra đi đầu không ngoảnh lại''.Tưởng rằng ta là một con người cứng rắn...Có đôi khi con người thật ảo tưởng vì cuộc đời là một chuỗi tiếp diễn,chẳng thể cắt lìa quá khứ với hiện tại hay hiện tại với tương lai...

Thấm thoát đã hơn hai tuần rồi.Nhắm mắt lại để lướt qua chỗi ngày vừa dứt,để hướng về Hà Nội,hướng về những người mặt người thân,những hình bóng đã mờ nhạt,mở mắt ra để thấy hiện tại,để tỉnh táo thấy ta đang ở đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
có ng vẫn nghĩ và vẫn nghĩ nhiều đến thế sao...
có lẽ vì mới cách xa nên nỡi nhớ của mày càng da diết hơn...
 
Người ở Hà Nội,hãy kể ta hay cây lá Hà thành mùa này có gì mới không?Hãy vẫn là hoa sữa ngan ngát dọc phố Nguyễn Du.Thứ hoa ấy ta đã thầm yêu và thầm nhớ.Cây vẫn trút lá hai bên đường Phan mà ta vẫn lang thang mỗi khi thấy nản lòng?

Người phương xa ở đây vẫn hướng về đất cũ và ăn năn mình đã dang dở cùng mùa thu.Nơi xứ lạnh,mùa thu se se vi vút gió làm ta nhớ những ngày đông qua .Những ngày đông Hà Nội gió lạnh buốt tái tê cõi lòng,hơi ấm từ mẩu ngô non nướng vội hay hơi ấm từ bàn tay thân tình sẻ chia.

Hà Nội nhỏ bé,Hà Nội đầy bụi và khói,Hà Nội nóng và ẩm
nhưng với ta dường như nó là một mảnh tâm hồn.

''Có phải em là mùa thu Hà Nội,ngày sang thu ta lót lá em nằm,bên trời thu sương khói bay''

Hồ Tây ,này người ở Hà Nội,có còn lảng bảng khói sương mỗi sáng mùa đông.Hồ Tây,từ gác cao của ngôi nhà yên tĩnh của ta,mỗi chiều lộng gió ta lại lặng ngắm mãi mặt nước như gương bạc kia.Này người,người có biết ở phương xa,ta vẫn ngắm Hồ tây buổi chiều tà qua những bức ảnh trên mạng. Không hiểu ông thầy giáo da đen cuả ta có thấy nổi cái đẹp ấy qua những bức ảnh ấy hay không.
Người Hà Nội,người có còn ngắm hàng liễu hai bên bờ hồ Gươm?Yếu mềm và dịu dàng.Liễu có còn xanh như ngày ta đi?'Liễu Chương Đài' ,liễu có còn xanh cho ai hoài niệm?

''Kẻ chốn Chương Đài,người lữ thứ
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn?''''

Đất cũ nhưng người đã đổi thay.Có phải không người Hà Nội?
:?

Bài viết của mình gần đây đọc lại,thấy tính chân thực thì ít mà 'làm văn ' thì nhiều. =;
Bài này đã gửi bên TTVNOL trong chủ đề của một người bạn cũng xa nhà.Xa nhà,những con người trẻ tuổi một mình đương đầu với tất cả,những điều mới mẻ của một cuộc sống cũng không kém phần lạ lẫm.Trong giấc mơ mê mệt,lại thấy nhập nhoè những ngày xưa quen thuộc, giật mình tỉnh ra ' Ồ nắng đã lên rồi','giật mình tỉnh ra,ồ phố xa lạ'.Bản nhạc Trịnh'' bên đời hiu quạnh'' vẫn theo ta đến bây giờ.
Không hiểu tháng 12 này ta có lại một lần nữa lỡ hẹn hay không?
Tất cả mọi cái đều trôi chảy.Ta không được quyền,không được phép sa lầy một lần nữa.Con người ta có vươn lên được hay không có lẽ nhờ ý chí.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
nếu cả mình cả ng đều đi xa thì nhớ gì....
chả nhớ gì cả
nhớ nhiều mệt lắm mà
này hình như lại phá vỡ bầu ko khí của heo rùi hici
 
hê hê :D yêu cầu bạn Hương không kích động lôi kéo mọi người về nước nhé :D .... hu hu nhớ nhà quá :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
chú Hải bị tăng tăng rồi. Huhu mà mặt cười nhăn nhở . Hê hê ta sắp được về rồi . 1 tháng nữa thôi. :D rồi 4 tháng rưỡi nữa ta lại về tiếp . :D đời có ai sướng như ta :D
 
hê hê :D chú về nhà nhiều thế thì làm được gì :D ... chỉ có bọn hàng không nó sướng thôi :D
 
Thật ra chú Hải sướng nhất :((. 2, 3 năm nữa thôi chú đâu cần về nữa :((
 
Lyon đẹp ko Hải?
Bao giờ thì có tuyết rơi ...
Lạnh lắm đấy, ấy và mọi ng dưới đó giữ gìn SK nhé
:)
 
Tặng Heo bài này nhé...
Mùa hạ bâng khuâng đi rồi
HN ơi có nghe thu về
Vàng hoe sắc nắng trên hè
Thu..thu chưa tới nhưng hồn thu đã tới
chiều lạc lối buông theo làn tóc

...(ý đoạn này quên rùi, chờ tìm lại đã)
HN đó mỗi góc phố hàng cây
Nhắc tới những kỉ niệm xưa
Hn nơi nhọc nhằn mẹ nuôi tôi bao năm tháng
Hn đó bạn bè tôi chân thành
tình yêu tôi ban đầu
Tôi..đi giữa HN lòng thầm hát
Hn ơi....mùa thu
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lạ thật hồi ở Việt Nam ,mình toàn nghe nhạc cổ điển không lời với lại nhạc nước ngoài.Bên này mấy ngày nghỉ chẳng có gì làm toàn lôi MP3 của Hồng Nhung TLam , ML với HTrần ra nghe.Bài của Thủy tặng vừa mới nghe hôm qua.
Tự dưng lại nhớ đến một bài khác,hoàn toàn đối lập:

KHÔNG CÒN MÙA THU-Hồng Nhung

Không còn mùa thu trăng rơi bên thềm
KHông còn lời ru mơ trên môi mềm
Em thơ như mùa xuân đầu nối dài đêm sâu

Anh làm mùa thu cho em mơ màng
Anh làm lời ru quấn quít bên nàng
Em đi tiếc gì thu vàng ,tiếc gì xuân sang
Con thương nhớ nhau về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề
Lời yêu chưa nói trên môi vụng về

Đường ta đã qua chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua nào ai biết tới
Chiều buông rã rời ru lòng thôi mơ ,ru hồn lên thơ

Đúng là người ta chẳng thể tiếp tục mơ có phải không? ''Trong trái tim con chim nào nằm đau,ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu.Một sớm mai chim bay đi triền miên...làm tiếng hót tan trong chiều gió lên''.Có những cảm xúc chẳng thể tồn tại lâu,có những cái hằn lại vết khắc trong lòng.Môi trường này khác,con người cũng quá khác.Ai dám chắc mình không đổi thay?
Ngậm ngùi bởi ''Đường ta sẽ qua nào ai biết tới ?''
Mơ về xứ lạ và băn khoăn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm nay nhận được thư mày.Tao biết mày vô tâm nhưng dường như mày vẫn lo cho tao.Sau bố mẹ,người hướng về tao thực sự từ đáy lòng có lẽ chỉ có mày.Mày ạ,cái tao thực sự quan tâm không phải chuyện nào khác mà có lẽ bây giờ chỉ là nghe được,đọc được những dòng chữ thân quen của chúng mày.Khi nhận được tin nhắn reply lại tao đã linh cảm thấy một điều gì đó.Tao biết nỗi ám ảnh của tao vẫn chưa kết thúc.Và tao đã đúng.

Khi mà những cơn sóng của cảm xúc qua đi,khi mà nó đã tràn đầy bờ thì cái trơ lại trên bờ cát trắng chỉ là một nỗi niềm bải hoải,một sự hụt hơi. Thế mà thôi.Tao biết tao vốn cố tỏ ra cứng rắn,nhưng thực chất là vô cùng hèn yếu.Tao biết tao không thể chịu đựng tất cả những cay đắng như nó chẳng là gì với tao.Tao là một con người bình thường không phải là một vị thánh,phải tao thừa nhận.Vì vậy, sup đổ sau tất cả thất vọng,hoài nghi và mộng tưởng là điều tất yếu.

Câu chuyện của tao,hừ mỉa mai thay,đống tro tàn ấy vẫn làm đau tim đến bây giờ.Trái tim tao ,hãy để mặc nó trong băng,hãy để nó '' ngủ dài lâu mang theo vết thương đau''.Đừng gửi cho tao những chuyện buôn,dù thật giả lẫn lộn.Là dĩ vãng ,là dĩ vãng rồi người ơi.Tao đã quá mệt mỏi.Chán nản.

''Khi cơn đau chưa dài thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao
Một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau như cánh chim cuối đèo''

Ừ có lẽ,như lời ai đó nói, tao đã '' yêu tình yêu'' chứ chẳng yêu người yêu.Tao đã yêu bóng yêu hình chứ chẳng yêu người.Chẳng có chuyện nào như câu chuyện này cả,không có câu chuyện nào lạ kì thế này.Mặc kệ nó.

Tương lai,ai biết là gì.Chẳng ai hứa hẹn .Chỉ có thể cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình,để khỏi cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Mày sẽ chẳng vào đây đọc đâu,tao chắc chắn.Nhưng tao muốn viết ra để nhẹ bớt ,để khỏi làm phiền mày,tao đã làm phiền mày nhiều quá rồi.Một tháng nữa thôi,một tháng nữa,tao sẽ trở lại.
 
Hôm nay thành phố mưa,mưa ở đây kì lạ một nỗi không tầm tã,tuôn xuống như trút ,mà cứ lất phất nhẹ nhàng.Bỗng chốc nhớ mưa xuân Hà Nội,cũng se se lạnh như thế này,cũng nền trời xám chì thế này.Bỗng chốc nhớ những cô nàng chuyên Văn hay đi dạo thơ thẩn dưới sân trường thời tiết này.Mùa đông năm ngoái...Thảng thốt,giật mình,ta dã ở đây rồi sao?Giữa lòng xứ lạnh này.
 
Chuyện lạ bỗng gặp

Hôm nay thấy một chuyện lạ,lạ thật.Mình không ngờ nổi.
KLI? Là ai thế nhỉ? Chữ kí hơi giống mình.Con người giấu mặt làm ta tò mò quá đỗi.Dù sao cũng cảm ơn,cảm ơn vì đã cho tôi được cảm giác mình vẫn được quan tâm,vẫn được dõi theo ,sự tồn tại của mình vẫn có ý nghĩa.

Ngày hôm nay,thành phố đã chăng đèn kết hoa đợi Giáng Sinh.Ở một nơi nào đó của xứ nóng cũng đang rộn ràng chuẩn bị.Không gian bên ngoài là rộn rã ,còn khong gian bên trong là gì khác,ngoài một nỗi u ám đamg dần vợi bớt, một cảm giác empty tận sâu đến đáy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em da song nhung dem chi co anh trang chieu vang

Em da song nhung dem ngoai kia bien ru bo cat

Uoc gi anh o day gio nay! Uoc gi anh cung em chuyen tro,

Cung nhau nghe song xo ghenh da ngan cau hat yen binh.



Em da biet co don la the, moi khi cach xa

Tung dan chim cuoi chan troi biet tim noi binh yen

Uoc gi anh o day gio nay! Uoc gi em duoc nghe giong cuoi

va hoi am da bao ngay qua minh luon sat vai ke



Em xa anh da bao ngay roi nghe nhu thang nam ngung troi

Khi xa em nho anh that nhieu, nay nguoi nguoi yeu, anh hoi!

Uoc gi em da ko lo loi! uoc gi ta dung co gian hon!

De gio day co don vang anh vi em da mat anh roi



Uoc gi cho thoi gian tro lai! Uoc gi em gap anh 1 lan

Em se noi em luon nho anh va em chi co anh thoi!
Heo oiiiiiiiiiiiiii
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tỉnh lại đi Thủy của tao.Ngoài chuyện tình cảm,cái gì lớn hơn trong cuộc đời này hả Thủy? Mấy ngày hôm nay tao chợt nhận ra chúng ta còn quá trẻ để ngồi một chỗ cho việc nhớ thương sầu muộn.
Tao không phủ nhận tao không có tham vọng, và để đạt được mục đích người ta phải gạt bỏ những cái khác. Thủy nhỉ?
 
ơ heo hâm
tao có ngủ mê đâu
bài này giai điệu hay chứ có gì đâu
mày nghĩ gì thế
 
Back
Bên trên