Tomorrow...

Lê Mai Phương
(jennie)

New Member

Nó vốn vẫn nghĩ ngày mai sẽ là một ngày mới....mỗi sáng thức dậy nó tự hỏi hôm nay có gì để chờ đón.....Nó sẽ gặp người nó thích hay đơn giản chỉ là một cảm giác vui vẻ của một ngày thoải mái mà số tiết nó học sẽ không nhiều.....nó chỉ mong vẻn vẹn như thế.....Nhưng không hiểu sao mỗi khi nó dậy, nó vẫn thấy cuộc đời không đẹp như nó tưởng.....nó phải học nhiều, nó phải che dấu những cảm xúc của nó....nó không muốn ai biết nó đang nghĩ gì đang buồn gì, bởi chính nó cũng khôg hiểu nó là cái của khỉ gì nữa....nó thật phức tạp, chẳng ai hiểu nó cũng như chính nó chẳng bao giờ hiểu mình....nó lại ngẫm nghĩ thật lâu về những gì nó mong chờ sẽ đến.....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
dù thế nào thì ngày mai cũng là một ngày mới... :)
 
tại sao lại phải lập thêm cả 1 topic mới ???? [-(
 

Nó vốn vẫn nghĩ ngày mai sẽ là một ngày mới....mỗi sáng thức dậy nó tự hỏi hôm nay có gì để chờ đón.....Nó sẽ gặp người nó thích hay đơn giản chỉ là một cảm giác vui vẻ của một ngày thoải mái mà số tiết nó học sẽ không nhiều.....nó chỉ mong vẻn vẹn như thế.....Nhưng không hiểu sao mỗi khi nó dậy, nó vẫn thấy cuộc đời không đẹp như nó tưởng.....nó phải học nhiều, nó phải che dấu những cảm xúc của nó....nó không muốn ai biết nó đang nghĩ gì đang buồn gì, bởi chính nó cũng khôg hiểu nó là cái của khỉ gì nữa....nó thật phức tạp, chẳng ai hiểu nó cũng như chính nó chẳng bao giờ hiểu mình....nó lại ngẫm nghĩ thật lâu về những gì nó mong chờ sẽ đến.....


Nó thấy cảm giác thích một ai đó thật là hay, nó muốn dành tất cả những gì nó có thể cho họ, nó nhìn một chiếc lá rơi, nó hâm hâm nghĩ đến cả một rừng lá thu mà nó có thể được sống trong đấy....nó nhìn một cảnh tuyết phủ đường phố nó muốn được hòa vào cái không khí lạnh lùng mà ấm áp đấy....tất nhiên không phải một mình nó....nó muốn đánh đổi cả những gì nó đang có để có được một khoảnh khắc như thế cùng người nó muốn.....
Nó trầm tính hơn, nó muốn và nó thích những gì nhẹ nhàng, nó thích ngồi một mình...thích những chỗ hoang vu không ai thèm tới, nó ghét cái gì nó cho là bom chen, là chật chội và đông đúc......người khác bảo trong cuộc sống phải thường xuyên như thế...phải chịu đựng những không khí như thế này, chắc nó chịu mất, nó muốn yên tĩnh.....mọi người nhìn vào nó, nói nó tại sao phải làm khổ mình như thế....nó cứ vô tư như ngày nào, cứ toe toét như thế, có ai chê nó kém nữ tính đâu, hay mọi người vẫn an ủi nó, gọi đó là cá tính của riêng nó.....


Lúc đầu nó còn quan tâm đến ý kiến của mọi người, nó còn muốn sửa, muốn thay đổi để làm mọi người hiểu nói hơn...nhưng bây giờ nó chán thế....nó muốn mọi người bỏ mặc nó, để nó được có cuộc sống nội tâm của riêng mình....Trước đây nó nói nhiều, nó cởi mở, gặp ai cũng chào hỏi, nó hối tiếc vì như thế, giờ nó nhìn ai cũng thấy cần phải chào, phải nói xã giao với họ vài câu, nó muốn thay đổi, giờ đây nó khác đi nhiều, nó nhìn ai cũng khinh khỉnh, nó khắt khe hơn, nó muốn mọi người không quá xô bồ như thế, nó muốn mọi người hãy sống thật với nhau hơn.....Giờ đây mọi người không thich cách nó xử xự, nó thiếu khéo léo hơn, nó vụng về và hấp tấp, nó kém chịu đựng và cai quan trọng nhất nó mất đi là cái cảm nhận tốt đẹp về người khác.....


Chắc cái đó được gọi là đa nghi và mất lòng tin.....Nó tự nhận thấy thế là tội lỗi lắm, nó không tin một ai cả, nó đều nghĩ tình cảm họ dành cho nó là không thật, nó tự mình thấy tủi thân và tự mình dằn vặt mình......có phải nó sai?
Nhiều lúc nó nghĩ thế đều có người can ngăn nó lại, họ lại nói với nó rằng cũng có người nghĩ như nó và thật sự như thế là không nên...họ nói vẫn có những người yêu thương nó, và nói nó đừng buồn như vậy....nhưng chắc là nó khôgn tin nổi nữa, lúc đầu nó cũng nghĩ là nó nên suy nghĩ lại, rằng nó làm thế thì mọi người đần dần sẽ chán và không yêu nó nữa, nhưng bây giờ thì chắc nó chẳng cần biết đến những câu nói ấy nữa, bây giờ nó kệ tất cả, không quan tâm đến nó nữa thì nó cũng chẳng biết làm thế nào, vì đơn giản nó nghĩ thế, và nó sẽ làm thế, cho dù ai mắng nó thì nó đâu có thể làm khác được.....nó không muốn dấu suy nghĩ của mình.....

Nó không muốn mình phải chứng kiến những gì nó không đạt được ngay cả trong tình cảm khi nó biết nó đã mất cái cảm giác nhận xét về ai đấy....nó nhìn ai cũng thấy khó tin, cũng thấy sao họ xa lạ như thế...người nó tin yêu nhất không thuộc về nó, mà thất sự nó cũng đang mất dần niềm tin vào chính những gì trước đây nó tin là mãi mãi.....không....đúng là chẳng có gì mãi mãi được trong đời......những gì nó tin yêu nhất bây giờ nó đem ra hoài nghi và cân nhắc.....nó đâu có muốn thế nhưng thực sự nó mất hết lòng tin.......Và nó không còn tin ai nữa....


Nó cứ nghĩ ngày mai là một ngày mới nhưng nếu ngày mới chỉ lặp lại như một bản sao chán ngán của ngày hôm qua thì nó tự hỏi ngày mai ấy nó tìm được ở đâu?
 
hixhix...
ngày mai...


" Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rồi!
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng. Đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, những gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hi vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên, hoặc là chói lọi, hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên vào ngày mai, chúng ta sẽ chẳng có mối đe dọa nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng phải đấu tranh để sống, dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua hôm nay khiến người ta phát rồ, mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và sự lo lắng về những gì ngày mai có thể đem đến. "
 

Nó không bao giờ kịp đủ thời gian để nhìn lại ngày hôm qua, chỉ bởi vì ngày hôm nay với nó thế là đã quá đủ gánh nặng.....Nó biết những gì nó nói ngày hôm qua không thể rút lại được,những hành động nó làm đã làm tổn thương ai đó hay những gì người khác suy nghĩ về nó qua những hành động ngày hôm qua...nó không thể làm khác, có thể sau đấy nó tiếc, sao khoảnh khắc ngày hôm qua trôi đi lại nhanh thế....nó chưa nói hết mà....nó chưa làm được những gì nó muốn...chưa nói hết những gì nó nghĩ....thật là chán


Bây giờ nó muốn tin vào ngày mai, nhưng sao nó lại nghĩ lùi, nó nghĩ rồi ngày mai so với ngày mai, ngày kia nữa sẽ chỉ là dĩ vãng, ngày mai rồi cũng sẽ lại là ngày hôm qua, lại là một gì đó làm nó phải hối tiếc....
Nó biết, hay đúng hơn lý trí của nó biết rằng không có gì phải hối tiếc về ngày hôm qua hay lo sợ vì một ngày mai, nhưng tình cảm lại khôgn cho nó làm như thế...nó suy nghĩ, nó đắn đo và lo sợ....một ngày mai nào đó sẽ đến...không đẹp như nó hằng mong ước.....
 
Cho đến tận giây cuối cùng của ngày hôm nay ng` ta cũng ko thể biết đc ngày mai sẽ ra sao???
 
sao cứ phải sống phức tạp như thế?
sao cứ phải suy nghĩ nh` như thế ?
sống đơn giản thôi có đc. ko ???
tự dưng nhớ lại chuyện '' nửa gấu , 1 gấu ''
hồi đấy cả lớp mình vui thật, cả lũ chỉ là trẻ con thôi, vô tư
1 năm , ừh chỉ 1 năm thôi, mah` bn thứ đã thay đổi
lớp h chỉ còn 22 ng`_ ít vui đi nh`
và ngay cả bản thân mình chẳng phải cũng đang thay đổi hay sao :(
 

Mỗi sáng nó dậy nó đã cố nghĩ về một ngày nào đó tốt đẹp hơn thế....không phải là ngày hôm nay, cũng không phải là ngày hôm kia, những ngày chán nản mà nó từng trải qua trước đó....nó không muốn lặp lại như một bản sao chán ngắt....nó muốn có một sự kiện gì đó làm thay đổi không khí này....vui cũng được...buồn cũng được để nó có thể thoát ra.....


Nhưng hình như chẳng có gì là thay đổi cả....vẫn thế mà thôi...vấn nhạt nhẽo vô vị như thế...nó chỉ thấy con người càng ngày càng cách xa nhau hơn một chút nữa...càng có khoảng cách....mọi người nó thấy bên ngoài thì như vậy nhưng thực ra đang nghĩ gì có ai biết được đâu.....mọi người không đồng ý về nhau, ghét nhau nhưng vẫn phải như vậy....sao lại phải làm thế? Không còn gì là vui cả...chán ngắt....dối trá và trống rỗng.......
Nó mất niềm tin...ngay cả con người mà nó vốn nghĩ người ấy thật giỏi, thật can đảm và nghị lực thì giờ đây nó biết được một sự thất như thế......liệu ai đáng tin...đến những chuyện như thế người ta còn mang ra để đùa cợt thì nó tự hỏi, còn chuyện gì trên đời là đáng tin nữa.....đúng thế thật....nó không tin ai hết.....không một ai.....
Chẳng nhẽ con người sống chỉ có tình cảm với nhau đến thế? Chỉ thân thiện vẻ bề ngoài.......đến khi có chuyện thì chỉ khư khư giữ cho riêng mình mà không có chút gì thấy bận tâm hay tội lỗi....nó cũng không phủ nhận nó cũng chẳng tốt đẹp gì, nó chẳng làm được gì cho người khác, thậm chí chỉ quấy rầy họ mà thôi, nhưng khi ai cần nó giúp, chắc cũng không đến nỗi thế đâu nhỉ?


Nó chẳng muốn nói nhiều và nó đã quá cạn kiệt nước mắt để khóc...nó khóc quá nhiều cho nhưng điều vô ích mà trước đây nó từng làm...nó không muốn khóc hay nó không thể khóc nữa, empty là cảm giác của nó ngay lúc này, tất cả chỉ có thế.....nó không thể cứu vãn được gì hơn.....nó không muốn khóc hay nó thay chuyện đó thay cái cảm xúc đó thành những buổi bùng học liên tiếp chỉ chờ cô chủ nhiện gọi điện về nhà,thành những trận cười không ngớt, cười như không còn tự chủ, hay đơn giản chỉ vì nó nghĩ không khóc được thì hãy cười như thế?
Nó khôgn biết....nó vẫn rất bình thường vì nếu ai hỏi nó nó làm sao khi nói những tâm sự này thì sẽ không nhận được một câu trả lời gì hết..vì đơn giản nó đâu có sao, nó chỉ cảm thấy nó khôgn sao hết......
 
người chẳng sao hết thì sẽ chẳng nói như thế đâu...
tao chẳng biết nói thế nào nữa , tao chẳng biết mày có chuyện gì , mà hình như nếu tao biết thì tao cũng chẳng làm gì được ...chán quá .tự nhiên thấy buồn vì mình chả giúp được gì cho bạn bè...Tao cũng chỉ biết nói là mày đừng buồn nữa , là bọn tao luôn ở cạnh mày ,nhưng mấy lời đấy cũng chẳng giúp được gì đúng ko ?
nhưng tao vẫn muốn mày tin là ngày mai đã là một ngày khác...
 

To anh: em chẳng biết nói gì cả và em cũng qua mệt để nghĩ, em đã thay đổi cho dù dó là một MP anh muốn hay không, em xin lỗi vì không giúp gì dược anh...em xin lỗi.....nhưng em luôn ở bên anh......


Một ngày gió mùa đông lạnh lẽo, thằng bé đi qua con phố nó vẫn hay rảo bước trước khi về nhà...hôm nay trời có gió mùa đông bắc, nó bỗng thấy một con mèo trắng xinh đẹp nằm co ro một góc mà không ai thèm nhìn đến...nó hẳn rất xinh nhưng cái lạnh của chớm đông làm nó co ro, và những vết cắn đang liền lại làm nó thật đáng thương...thằng bé đến gần, vuốt ve con mèo nhỏ, con mèo liếm tay nó, chùi đầu vào bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo của thằng bé...thằng bé bế nó lên, ôm nó chạy về nhà...thằng bé cũng rất cô đơn, nó sống một mình và không có một người bạn để tâm sự.......
Hàng ngày thằng bé mua đồ ăn cho con mèo nhỏ, con mèo nũng nịu trong vòng tay rộng lớn của thằng bé ấy, con mèo giơ ra vết thương mới lành và hừ hừ kêu đau trong tay nó, nó thấy con mèo rất yếu nhưng nó không biết con mèo bị bệnh gì, có những lúc con mèo chảy máu, không nhiều lắm nhưng nó vẫn rất lo....con mèo tỏ ra yếu đuối và thằn bé rất thương, nó tự nnhur có thể làm tất cả những gì có thể để đem lại hạnh phúc và mái ấm cho con mèo bé nhỏ.......
bên cạnh thằng bé còn có một con mèo đen nữa, con mèo này có vẻ luôn buồn bã và chán nản, nó luôn lẩn thẩn đi lại quanh nhà mà không làm gì hết, thỉnh thoảng thấy nó làm những việc không đâu cả....nó như một con mèo lập dị, chỉ làm vướng chân trong nhà......
Thằng bé quan tâm cho con mèo trắng, lo lắng cho nó như cho đưa em bé bỏng của mình, con mèo đen biết nhưng cũng không có chút phản ứng gì hết.....nó vẫn thế...không có gì thay đổi...
Ngày nào cũng như thế....thằng bé luôn dành hết tình cảm cho con mèo bé nhỏ, con mèo dường như cũng thế...nó luôn làm cho thằng bé hài lòng, nhưng con mèo trắng bắt đầu ra ngoài nhiều hơn và lúc về, nó luôn có một vài thằng bé khác đi cùng, hay vài con mèo xinh xắn khác, con mèo không tỏ ra là mình bị bệnh nữa, nó khoẻ mạnh và thằng bé cảm thất mừng vì điều đó.....
Đôi lúc con mèo trắng mang về cho thằng bé những bông hoa nhỏ hay những cái lá rất đẹp mà con mèo tự xâu nó thành chuỗi...thằng bé rất cảm động và tự nghĩ rằng đó là tình cảm của con mèo nhỏ, nó nâng niu những thứ đó như một thứ vật bất ly thân....
Rồi đến một ngày nó thấy những chiếc lá đó, những bông hoa đó trên đường đi học, đó là những bông hoa của một chú mèo đen làm để tặng nó, nó thấy sao lạ thế, thảm nào gần đay con mèo đen cang ngày cang ít nói hơn, lặng lẽ hơn.....
Con mèo trắng vẫn thế, ngày nào cũng đi chơi và luc về dẫn theo rất nhiều bạn nữa, nó vẫn nũng nịu mỗi tối trong vòng tay thằng bé, nhưng thằng bé khóc, nước mắt rơi xuống bộ lông trắng muốt của chú mèo nhỏ, tình yêu bé bỏng của nó ngày nào....con mèo trắng vẫn không hề hay biết, nó vẫn nghịch đùa như mọi khi.......
Đến khi nó thấý tình cảm của thằng bé dành cho nó ngày càng ít thì nó thấy là lạ, sao thằng bé không ôm nó lấu như mọi khi, không pha cho nó những bát sữa ấm để nó lành vết thương nữa, nó giận, nó hay cắn mọi thứ trong nhà, nó tỏ ra đang thương hại, nó lại đau trở lại và lại co ro, hy vọng sẽ một lần nữa được thằng bé ôm trong vòng tay ấy.....những con mèo khác bạn nó cũng đến, những thằng bé khác cũng đến, nhìn thằng bé với ánh mắt đầy trách móc......thằng bé không biết phải làm gì.....nó không hiểu đâu là tình cảm thật nữa.....nó khóc.......
 

Nó muốn thay đổi, đó là ý nghĩ cuối cùng của nó sau khi trằn trọc ngày hôm qua...nó sẽ thay đổi sẽ là một con người khác, bất kể ai nghĩ gì và nhận xét gì....nó không cưỡng lại được cái quyết tâm ấy.....và đến hôm qua nó mới hiểu những ai dành tình cảm cho nó thật giả tạo mà nó cứ ngỡ nó đang được yêu thương........
Hôm qua, nó được nói chuyện rất lâu với một người bạn mới quen...một người bạn không hiểu nó và không biết chuyện gì của nó, nó cảm thấy thật thoải mái và vui vẻ khi không phải suy nghĩ trong suốt mấy tuần qua.....nó vui lắm......
Niềm vui của nó không kéo dài bao lấu khi nó nhận ra nó không thể làm ngơ mãi trước những gì nó đang phải đối mặt.....nó ôm mặt khóc to....và...nó hiểu....nó phải thay đổi........


Xin lỗi tất cả mọi người, nhưng đừng ai hỏi tôi nữa, đừng ai yêu cầu tôi giải thích hay nói những chuyện buồn với tôi, tôi không muốn nghe và sẽ không bao giờ nghe ai nữa, cũng đừng khuyên tôi vì tôi sẽ không bao giờ buồn trước mặt mọi người nữa đâu, vì ích gì cơ chứ, tôi đâu có biết đâu là tình cảm thật và đâu là tình cảm của những người giả dối...tôi mệt mỏi bởi việc phải cân nhắc xem tôi có làm ai khó chịu, có làm ai buồn hay chưa giúp gì được ai không , tôi mệt lắm rồi, tôi sẽ khôgn nghĩ gì hết và vì vậy đừng bắt tôi nghĩ......tôi xin lỗi và tôi sẽ không còn là MP trước kia nữa.......


Và cũng đừng lo vì tôi vấn vui vẻ mà, không phải hỏi tôi là tôi có sao không vì tôi không sao hết và sẽ không bao giờ sao nữa, không có gì cả....cũng đừng nói chuỵên tình cảm hay băn khoăn với tôi vì tôi sẽ không hiểu gì hết đâu, tôi sẽ chỉ làm mọi người thất vọng, tôi không biết nghĩ và không biết khóc.......
Và cũng đừng ai gọi điện thoại và nói chuyện với tôi vì tôi quá mệt để tiếp chuyện điện thoại, tôi qua mệt để nghe những câu đại loại như "chị mệt thế này, tao có chuyện này, anh buồn thế kia...." tôi xin lỗi, nếu có chuyện xin đừng tìm đến tôi nữa........tôi không thể nghe mọi người nữa đâu......
Nếu mesage trên YM của mọi người không được trả lời thì cũng đừng trách tôi, tôi không muốn trả lời những mess ấy, có làm sao không?


To Kathy: don't be so sad,ok? Relax 'cause life is beautiful......
To Rosy: Although I change, you still support me, don't you? I still love you as I am .......
To Jim, Lindsay and smallpig: I'm ok, so don't be worried.....Sorry if I can't help you any more......Sorry.....
To my little Trung: What if you know how you help me yesterday...thank you so much....If you want, I still talk to you every Sunday at 4:)
To my love: Try your best in your next test, I love you, and no one can replace you.....
To the rest of my friends: Sorry I can't write to each of you.....I'm ok, so you must be happy.....promise me,ok?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
:nono: anh Cường ko còn gì để nói nữa ah` B-)
 
ho`
bạn thân mến à:)
ko làm đựơc gì thì quên nó đi
tha thứ đi
tha thứ cho mình và cho mọi người nữa
đừng bắt mình phải sống như thế
cái gì cũng có giới hạn,
đừng dồn nén nhiều quá
có ngày sẽ nổ tung ra
nếu đã ko làm được gì
thì hãy cố gắng coi như ko nhìn thấy ko nghe thấy ko cảm thấy

đối với những người như mày
nên học cách sống vô tình một chút;)
tao ko hiểu có chuyện gì xảy ra với mày
cũng ko hiểu những băn khoăn trăn trở của mày có nguyên nhân cụ thể hay không
chỉ biết nói rằng
tất cả đã qua và sẽ qua
mày xứng đáng có hạnh phúc
và một ngày kia hạnh phúc sẽ đến
nếu không phải là tomorrow
thì sẽ là một ngày khác:)
...

Đừng co mình lại như thế
vì càng co lại sẽ càng thấy không gian xung quanh rộng lớn trống rỗng hơn thôi
nếu đã ko thể quay lại con người trước kia
sao ko trở thành một người mới;)


I believe
For you and me
The sun will shine one day
Even if it 's not tomorrow
....
:x
 
Avatar của Giang sao trông giống cu Vũ nhà anh thế ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
1. Bin và Cường nhảy vào làm các em ý hết cả hứng.
2. Bin làm quả avatar chuối quá, bất lịch sự quá.
3. Xin lỗi vì tui cũng nhảy vào đây nói lung tung! :">

Này Mai Phương! (gọi thế thôi, chứ anh nghĩ em cũng ko vào đây nữa) Em suy nghĩ vừa thôi nhé, đừng có thất vọng gì quá nhé... Ừm... cũng không biết nói gì hơn... nhưng mà... hừm.. Em làm cái gì em thích đi, đừng có lo chuyện này chuyện nọ. Ngày hôm nay khác ngày hôm qua, ngày mai sẽ lại càng khác và đáng ngạc nhiên hơn hôm nay. Cũng chẳng biết thế nào. Được ngày nào vui thì tốt ngày đó. May mắn chỉ đến rất ít, còn xui xẻo thì đến nhiều. Không có cách nào khiến cho những điều xui xẻo không đến. Thế nên chỉ có cách tận hưởng những điều may mắn, kéo dài nó ra thôi.
Ừm.. anh đang nói lung tung rồi. Chỉ nhắc nhở em đừng có bức xúc quá thôi!
 
Back
Bên trên