Tiếng chim hót trong bụi mận gai!

Trả lời cho em Linh về cái đoạn đầu và kết thúc của tiếng chim hót trong bụi mận gai nhé. Theo chị, con chim đi tìm cây mận gai để lao ngực vào chính là nhân vật Mecghi trong truyện. Và Mecghi thì đại diện cho những người phụ nữ có những khát khao đam mê và yêu thương mãnh liệt nhưng đã bị những định kiến cổ lỗ của xã hội chà đạp lên số phận, trở thành người phụ nữ bất hạnh. Tuy nhiên nó cũng là tiếng nói thức tỉnh người ta phải nhìn nhận lại về người phụ nữ và quan niệm của xã hội về người phụ nữ. Số phận cô gái Mecghi, số phận con chim ấy thật bi thương nhưng... chắc là đẹp và cao cả. :)

Hì hì, mọi người trong này có đọc văn Việt Nam không nhỉ? Chả thấy nhắc đến mấy! Văn học VN có những cái cũng rất hay và chủ yếu là nó gần gũi với người Việt mình. Tìm hiều ra khối điều thú vị.
 
Văn học Việt Nam cũng hay, nhưng bây giờ là thời mở cửa, tâm lý là thích đọc văn học nước ngoài hơn, nhưng văn học việt nam đúng là có những kiệt tác đáng kể.... Bản thân em thì lại thích đọc tiểu thuyết nước ngoài, có lẽ xã hội Việt Nam đọc nghe ko hợp với mình lắm.... tuy nhiên đọc thấy rất gần gũi..:)
 
Uh nhưng mà có điều, văn học VN bi giờ hình như mất đi vẻ đặc sắc, nó không lôi cuốn được người đọc như văn học cận đại!
 
em thì không thích nhận xét về mấy thể loại văn học vì thật ra mình cũng chẳng đủ trình độ, chỉ dám nói thích hay ko thui... :0
 
"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy"
..........
"Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo qui luật bất di bất dịch của thiên nhiên; bản thân nó không biết sức mạnh nào đã buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế!"


Có một niềm tin rằng, trong đời của con người, người ta chỉ thực sự yêu hết mình một lần duy nhất, cháy hết mình một lần duy nhất đến tận giọt nến cuối cùng, cho một tình yêu duy nhất, mà cái na ná như thế thì gặp nhiều trong cuộc đời nhưng nó chỉ có một. Đó chính là bài hát duy nhất trong đời của con chim lao đầu vào bụi mận gai. Nó không biết tại sao, sức mạnh gì buộc nó lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất, và cũng không hiểu được tại sao nó có thể chết mà vẫn hót cái bài ca mà cả thế gian lặng đi lắng nghe. Nhưng con người, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Chúng ta biết tình yêu không phải chỉ là vị ngọt, nó có cả vị mặn của nước mắt, vị cay của ghen tuông, vị chua của hiểu nhầm, vị chát của "cái tôi", và vị đắng của chia ly mà rất nhiều khi, cái vị ngọt ngào của hạnh phúc trong cả cuộc yêu người ta chỉ nếm được một lần. Nhưng cái gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có nếu chúng ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Bởi vậy nên ta vẫn cứ lao ngực vào bụi mận gai-sẽ vẫn vắt kiệt sức mình vì tình yêu, dù biết nó có thể vô cùng đau đớn-để được nếm giọt mật ngọt tình yêu-quà tặng vĩ đại của cuộc sống, hay đơn giản chỉ để biết rằng mình-đã-từng-yêu. Đó chính là bài ca đẹp nhất của cuộc đời con người mà "khiến cả thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười."

Bởi thế nên Mecghi vẫn yêu Ran, bắt đầu hoài thai bằng tình yêu thơ ngây trong sáng của cô bé con, rồi trăn trở lớn lên thành sự khao khát chiếm hữu của người đàn bà, và mãi mãi khôn nguôi với yêu và hận của người phụ nữ. Cả cuộc đời, chỉ một tình yêu duy nhất. Dù đau đớn đến đâu, chạy đến đâu, vùng vẫy đến đâu, rồi lại quay lại với tình yêu khắc khoải đấy. Dù biết rằng mình sẽ không bao giờ có được hoàn toàn người đàn ông ấy, cả trái tim lẫn con người, đấu tranh và giằng xé, để rồi lại thấy mình tiếp tục yêu. Chấp nhận cái tình yêu đến trọn đời với con người luôn ngoài tầm tay với đó.

Ran chẳng có tội vì là một thầy tu. Ran tội nghiệp vì sự ngu ngốc của mình, (mà cũng là sự ngu ngốc của loài người?!)-vì đã đặt lên trên tình yêu những điều khác nữa, vì đã không dám lao ngực vào đến tận cùng của chiếc gai, để dù chết cũng đã từng hạnh phúc, trọn vẹn. Mà loài người, không phải trong tiểu thuyết, hình như cũng vậy mà thôi, rõ rệt hơn trong hình ảnh đàn ông thì phải. Con người, hay đàn ông, thường có cái ước mơ trở thành một-cái-gì-đó-vĩ-đại, còn tình yêu (và phụ nữ) dù quan trọng đến đâu cũng chỉ đứng thứ nhì. Nhưng dù sao vẫn thấy yêu quý Ran, cũng như những người phụ nữ cuối cùng vẫn luôn yêu những người đàn ông dù họ chỉ đặt mình ở vị trí thứ hai- ta yêu họ vì chính sai lầm (theo ý nghĩ của ta) của họ. Ran đã yêu với tình yêu của một con người bình thường bị chi phối bởi nhiều thứ vô hình khác trên thế giới bình thường hơn là tình yêu. Ông cũng đã từng dám vượt qua ranh giới để nếm vị ngọt của tình yêu, để biết được cái cảm giác thức dậy vào buổi sáng bên cạnh một người phụ nữ, ấm áp và đầy phước lành, để biết được cái cuộc đời trần tục mà thiêng liêng, và cũng để suốt đời đau khổ trong cái lồng tự tạo của mình vì đã không đủ dũng cảm bước xa hơn nữa.

Truyện còn nhiều điều khác không chỉ là tình yêu, cũng giống như khi nói đến Cuốn theo chiều gió người ta không chỉ nói đến Scarlet và Rhet vậy. Những đoạn văn miêu tả thiên nhiên khắc nghiệt mà quyến rũ của Australia, với mùi hoa hồng nồng nàn trong nắng, với những hàng (?) dương kỳ ảo. Những con người sống cuộc đời bình thường và chất phác, như mặt hồ lặng, nhưng dưới đáy ngầm là cuồn cuộn sóng. Truyện này càng đọc đi đọc lại càng thấy thấm, như thể chính người đọc cũng trưởng thành lên vậy.
 
(Không hiểu vì sao lại nhớ tới bài thơ này. Chắc là vì mày, :p)

Tiếng cu gù

Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu
Hoàng hôn sau cây rừng đan tựa sừng hươu không dành cho hai đứa
Đôi lứa nào trên võng êm của mùa rụng lá
Nỗi lặng tờ đêm khuya như một vị thuốc tiên không dành cho lời ta nói

Vì những thứ tầm thường ta đổi bao quà vô giá
Đổi cô đơn lấy những cuộc gặp chẳng cần chi
Đổi chiếc hôn lấy những tiếng cười đùa trống rỗng
Đổi nỗi dịu êm lấy những phút hội hè

Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu
Làm sao kéo về dù chỉ một vầng trăng đã lặn
Dù chỉ một quả dại ngọt ngào dưới chân núi Pirin
Dù chỉ một tiếng cu gù giữa giờ trưa mông mênh

Em sẵn lòng đổi chín vương quốc trần gian lấy một ánh đom đóm lập loè trước ngõ
Đổi những đất nước xa xôi lấy một phút giây lặng lẽ
Đổi những chiến công lấy một chiếc hôn
Đổi vinh quang lấy một đêm tình ái
Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu...


B.Dimitrova-Bulgari
Hoàng Hữu Phê dịch
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em khâm phục các chị quá, khả năng để phân tích và hiểu một cách sâu xa một câu chuyện rất khó. Có thể vì em chưa từng biết đến một cuộc sống thực sự, một cuộc sống như thứ hỗn hợp được pha lẫn bởi rất nhiều mùi vị như chị Chi nói.....
 
Hà Chi đã viết:
"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe, và chính thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy"
..........
"Con chim mang chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo qui luật bất di bất dịch của thiên nhiên; bản thân nó không biết sức mạnh nào đã buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế!"


Có một niềm tin rằng, trong đời của con người, người ta chỉ thực sự yêu hết mình một lần duy nhất, cháy hết mình một lần duy nhất đến tận giọt nến cuối cùng, cho một tình yêu duy nhất, mà cái na ná như thế thì gặp nhiều trong cuộc đời nhưng nó chỉ có một. Đó chính là bài hát duy nhất trong đời của con chim lao đầu vào bụi mận gai. Nó không biết tại sao, sức mạnh gì buộc nó lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất, và cũng không hiểu được tại sao nó có thể chết mà vẫn hót cái bài ca mà cả thế gian lặng đi lắng nghe. Nhưng con người, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Chúng ta biết tình yêu không phải chỉ là vị ngọt, nó có cả vị mặn của nước mắt, vị cay của ghen tuông, vị chua của hiểu nhầm, vị chát của "cái tôi", và vị đắng của chia ly mà rất nhiều khi, cái vị ngọt ngào của hạnh phúc trong cả cuộc yêu người ta chỉ nếm được một lần. Nhưng cái gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có nếu chúng ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Bởi vậy nên ta vẫn cứ lao ngực vào bụi mận gai-sẽ vẫn vắt kiệt sức mình vì tình yêu, dù biết nó có thể vô cùng đau đớn-để được nếm giọt mật ngọt tình yêu-quà tặng vĩ đại của cuộc sống, hay đơn giản chỉ để biết rằng mình-đã-từng-yêu. Đó chính là bài ca đẹp nhất của cuộc đời con người mà "khiến cả thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười."

Bởi thế nên Mecghi vẫn yêu Ran, bắt đầu hoài thai bằng tình yêu thơ ngây trong sáng của cô bé con, rồi trăn trở lớn lên thành sự khao khát chiếm hữu của người đàn bà, và mãi mãi khôn nguôi với yêu và hận của người phụ nữ. Cả cuộc đời, chỉ một tình yêu duy nhất. Dù đau đớn đến đâu, chạy đến đâu, vùng vẫy đến đâu, rồi lại quay lại với tình yêu khắc khoải đấy. Dù biết rằng mình sẽ không bao giờ có được hoàn toàn người đàn ông ấy, cả trái tim lẫn con người, đấu tranh và giằng xé, để rồi lại thấy mình tiếp tục yêu. Chấp nhận cái tình yêu đến trọn đời với con người luôn ngoài tầm tay với đó.

Ran chẳng có tội vì là một thầy tu. Ran tội nghiệp vì sự ngu ngốc của mình, (mà cũng là sự ngu ngốc của loài người?!)-vì đã đặt lên trên tình yêu những điều khác nữa, vì đã không dám lao ngực vào đến tận cùng của chiếc gai, để dù chết cũng đã từng hạnh phúc, trọn vẹn. Mà loài người, không phải trong tiểu thuyết, hình như cũng vậy mà thôi, rõ rệt hơn trong hình ảnh đàn ông thì phải. Con người, hay đàn ông, thường có cái ước mơ trở thành một-cái-gì-đó-vĩ-đại, còn tình yêu (và phụ nữ) dù quan trọng đến đâu cũng chỉ đứng thứ nhì. Nhưng dù sao vẫn thấy yêu quý Ran, cũng như những người phụ nữ cuối cùng vẫn luôn yêu những người đàn ông dù họ chỉ đặt mình ở vị trí thứ hai- ta yêu họ vì chính sai lầm (theo ý nghĩ của ta) của họ. Ran đã yêu với tình yêu của một con người bình thường bị chi phối bởi nhiều thứ vô hình khác trên thế giới bình thường hơn là tình yêu. Ông cũng đã từng dám vượt qua ranh giới để nếm vị ngọt của tình yêu, để biết được cái cảm giác thức dậy vào buổi sáng bên cạnh một người phụ nữ, ấm áp và đầy phước lành, để biết được cái cuộc đời trần tục mà thiêng liêng, và cũng để suốt đời đau khổ trong cái lồng tự tạo của mình vì đã không đủ dũng cảm bước xa hơn nữa.

Truyện còn nhiều điều khác không chỉ là tình yêu, cũng giống như khi nói đến Cuốn theo chiều gió người ta không chỉ nói đến Scarlet và Rhet vậy. Những đoạn văn miêu tả thiên nhiên khắc nghiệt mà quyến rũ của Australia, với mùi hoa hồng nồng nàn trong nắng, với những hàng (?) dương kỳ ảo. Những con người sống cuộc đời bình thường và chất phác, như mặt hồ lặng, nhưng dưới đáy ngầm là cuồn cuộn sóng. Truyện này càng đọc đi đọc lại càng thấy thấm, như thể chính người đọc cũng trưởng thành lên vậy.
chị nói đúng nhưng em chỉ đồng ý về một vài ý, em có cách nghĩ khác cơ...
 
o day toan nguoi dinh cao
toan triet ly cao sieu
dan Van doc con khong hieu gi?
Xin cam on
......................
Buon ngu qua.............zzzzzzzzzzzzzzzz
 

Source:
http://www.ttvnol.com/forum/t_160238


Tiếng hót của con chim trong bụi gai


Con chim lao mình vào chiếc gai to nhất, rồi cất lên tiếng hót say mê.........
Hình ảnh ấy đã cuốn hút biết bao nhiêu người, đã huyễn hoặc biết bao nhiêu người. Người này tiếp người kia, lần lượt lao mình vào gai nhọn, mơ ước về bài ca của đời mình, chấp nhận đau đớn, chấp nhận hy sinh, sẵn sàng đánh đổi...
Hình như tất cả đều quên mất một điều : không phải đau đớn nào cũng được trả lại bằng hạnh phúc, không phải cái gai nào cũng là CÁI GAI SỐ PHẬN, không phải bài ca nào cũng là BÀI CA CUỘC ĐỜI.
Con chim vô tư đó, sau khi phiêu lưu, sau khi đau đớn, sau khi hát ca, được chết đi, nhẹ nhàng và thanh thản, được trở thành biểu tượng của say đắm, lãng mạn. Nếu không chết đi, nó sẽ sống tiếp thế nào với một cái sẹo to trước ngực, một bộ lông xơ xác tả tơi, với thân hình run rẩy vì mất máu. Nó sẽ sống tiếp như thế nào với đồng loại, với chính bản thân nó.
Thật tệ, đấy chính là điều vẫn xảy ra với chúng ta. Sau khi dấn thân vào một cuộc phiêu lưu chúng ta không được chết đi. Nếu ngày mai là tận thế, hẳn mọi chuyện sẽ đơn giản. Nhưng không có ngày tận thế. và chúng ta vẫn sống. Vẫn phải sống, sống với những gì chúng ta đã gây ra, sống với hậu quả của những việc mình làm. Phải tiếp tục đau nhưng không còn sức lực và cũng không còn đủ cảm xúc mà ca hát, tiếp tục chảy máu dù máu chảy ra lúc này không mang lại điều gì. Và bàng hoàng tự hỏi : Sao lại thế này ???
Mẹ ơi, con sẽ yêu, sẽ đau đớn nhưng cũng thật hạnh phúc, con sẽ dấn thân và không hối tiếc, con sẽ làm được tất cả bằng tình yêu của con. Con tin ở tình yêu, tin ở bản thân con, tin ở anh ấy. Cô gái say sưa nói, sôi nổi, tự tin.
Đã có bao nhiêu tiếng nói say mê và tự tin như thế cất lên? đã có bao nhiêu tiếng gọi thúc giục người ta vào những đam mê, huyền ảo, đầy nguy hiểm và cạm bẫy?
Đã có bao nhiêu người đàn bà ngồi lặng với trái tim tan nát, sụp đổ, thất vọng, bơ vơ tự hỏi : Sao không có con đường dành cho ta? Ta đã có lỗi gì? chẳng lẽ yêu cũng là có tội?
Không có lỗi, cũng không có tội. Nhưng có sai lầm, rất nhiều sai lầm. Không phải chỉ có tội lỗi mới bị trả giá. Sai lầm cũng phải trả giá.
Người đàn bà đau khổ và mệt mỏi, cô biết nói gì với con gái mình khi nó sắp bước vào đời, cũng tự tin như cô ngày trước, cũng ngây thơ và bị mê hoặc như thế, cũng những lời nói sôi nổi ấy?
Và điều tệ hại nhất, nó chẳng chịu nghe cô.
Mẹ, cuộc sống bây giờ khác rồi, và con cũng sẽ khác.
Sẽ không có gì khác đâu, con chim vẫn hót vang trong sách vở, gai vẫn nhiều lắm, rải rác khắp đường đi, ma quỷ vẫn ở trong đầu chúng ta, xui ta dẫm vào gai, lao vào gai.
Lao vào đó đi, hạnh phúc bao giờ chẳng phải đánh đổi bằng đau đớn!
Lao vào đó đi, nếu không thử, thì làm sao biết được, làm sao tìm ra?
Hạnh phúc KHÔNG NHẤT THIẾT cứ phải được đánh đổi bằng đau đớn. Hạnh phúc có thể giản đơn hơn rất nhiều.
Nhưng hạnh phúc giản đơn không đến với tôi, tôi đã tìm rồi mà chẳng thấy?
Bởi vì chúng ra thích những động từ mạnh, những mỹ từ bay bổng, những thán từ đầy cảm xúc, những danh từ bí hiểm, chúng ta bị hấp đãn bởi quầng sáng của ngọn đèn.
Sao ta không ngồi lại, lặng yên và tự hỏi : Ta đang làm gì, Ta sẽ đi đến đâu? Ta có thể tìm thấy gì quanh ta?
Con chim xanh lãng mạn không có lỗi khi sống và chết ở trong trang sách. Nhưng nó làm cho nhiều người lầm lẫn cả tin, làm cho nhiều người đau khổ và thất vọng. Và bài ca ấy, đã bị ma quỷ phổ lời vào.

Gửi lúc :11:49, 27/02/2003
 
Is this better?


Hạnh phúc KHÔNG NHẤT THIẾT cứ phải được đánh đổi bằng đau đớn. Hạnh phúc có thể giản đơn hơn rất nhiều.

Si tình

Phan Thị Vàng Anh

I. Mười một giờ đêm, khách đã bắt đầu lục đục ra về, anh và em đã bắt đầu ngáp vặt, (chúng mình thân nhau quá mà, điều này đâu còn phải là cái để gọi là “xúc phạm” nhau như hồi mới quen cách đây hai năm!).

Trình tự một buổi cà phê đã diễn ra đủ: đã kể chuyện cơ quan anh, ở lớp em cho nhau nghe, đã chửi người này, khen người nọ, xong đến chuyện hai đứa, lại giận nhau, rồi khóc, rồi xin lỗi… và đến mục kể chuyện cười, những chuyện không vui lắm cũng cười (đôi lúc, trong bóng tối, em cảm thấy mình thật giả dối, những cơ cười cứ nhệch ra cầu tài…)

Mười giờ đêm, trời bắt đầu lạnh. Anh vu vơ hỏi em tên một nhà văn nữ. Em bảo em có đọc và ái mộ lắm lắm con người ấy, đôi mắt mở to ấy… mà có lần em được nhìn thấy ngoài đời thật. Anh bảo: “Đọc truyện thấy ngồ ngộ”. Anh mà cũng đọc truyện sao? (Một lần, anh bảo: “Ghét tiểu thuyết, anh chỉ đọc sách vớ vẩn, đại loại “Bạn biết gì về cá voi” hay “Tâm lý phụ nữ”… chẳng hạn, đọc trong lúc nghỉ ăn cơm, vớ được một quyển, hay tối về, đợi giờ đến nhà em…”)… Vậy nên em hào hứng kể cho anh nghe về những gì của chị X. mà em đọc được, mười giờ đêm, em mơ màng với những cốt truyện nhân ái em yêu. Anh lại bảo: “Em về tìm lại cho anh mượn nhé!”. Và em “Vâng!”, và sự khổ sở trong tình yêu của em lại có thêm một chi tiết mới.

II. Từ đấy, anh không quay lại nữa. Ngày hẹn, em mặc áo xanh thêu hai hàng lá đen mọi rợ, đợi anh đến. Mẹ em bảo: “Tao nghi lắm, nó luôn luôn sai hẹn!” Em cũng nghi lắm (kinh thật, sao em có thể chịu đựng được tình trạng phập phồng này trong suốt hai năm nhỉ?)… Rồi cũng như những lần trước, em nằm vật ra, úp mặt vào cái chăn lông vịt, thấy mình như chết lặng đi, em nghĩ: “Hết rồi!”

Lần này bình tĩnh hơn, em nằm xuống, vạch ra ngay trong đầu một kế hoạch sống mà không có anh, một đời sống gần như là tu hành, có điều, không có vị thần nào để em thờ phụng cả. Mẹ em bước vào phòng, dè dặt: “Con có đến cơ quan tìm nó không?” - “Để làm gì?”, em thấy, thật chẳng để làm gì. Mẹ em dè dặt mà giận: “Nó tệ quá!”, em phì cười: “Tệ gì, người ta không yêu, ép sao được!”. Ép sao được, càng ngày em càng thấy anh chủ tâm xử tệ để em đừng yêu nữa, có lẽ em cảm thấy anh tốt quá, phần “nghĩa” của em đè nặng lên vai anh quá, nếu nói trắng ra: “Thôi nhé, tôi không yêu nữa”, thì có vẻ hơi kinh, nên anh chọn cách nhân đạo hơn, anh làm những việc không ra gì để em tự quyết định… Và rồi cũng có hiệu quả, em cũng đau đớn nhận ra chuyện tình của mình gồm tám phần nghĩa, hai phần tình. Thật khốn nạn cái thân em, từ bé vẫn mơ mộng một mối tình với tám phần tình, hai phần nghĩa!

Em nằm, rứt mấy cọng chiếu ngo ngoe, mẹ em mắng: “Đừng rứt ra nữa, mấy bữa mà hư!”. Buồn cười thật, mẹ em lúc nào cũng tỉnh táo mà quan sát mọi việc, nhượng bộ em vài cọng chiếu này cũng không được sao? Nó an ủi em phần nào đấy chứ!

III. Em cầm cái chổi lông gà đã bị bầy chó con gặm chơi hết một nửa, một cái ghế đẩu, xuống nhà phụ đựng sách. Ở đây có năm dãy kệ cao hai thước, đứng xếp hàng, mạng nhện nhiều vô kể và mái tôn hầm hập nóng. Trên kệ, vô thiên lủng tổ tò vò, một con tò vò đang cong đít bên cái tổ như cái nậm rượu, em lấy cán chổi đụng vào nó, tò vò hoảng hốt bay đi, rồi vo một nùi mạng nhện, em nhét vào cửa nhà nó. (Một lần thấy em làm thế, có điều, em nhét bằng cơm nguội, anh bảo: “Em ác quá!”. A, anh là người luôn luôn mắng em ác!)

Em đi lần lượt từ cái kệ sát tường, từ tầng dưới lên tầng trên, hắt hơi liên tục vì bụi. Trong đầu em chỉ còn một hình ảnh duy nhất là cái bìa sách có vẽ một mảng cỏ úa làm nền cho hai chữ tựa sách bằng mực đen to cộ. Sách ra đã được năm năm, em đọc đi đọc lại cũng vài lần, một tập truyện về những khu vườn, những người yêu nhau, về một ông thầy giáo già… (Em nghĩ, nếu anh được đọc, có thể anh sẽ bắt đầu một kỷ nguyên mới: Thích đọc truyện).

… Em đi lẩn thẩn giữa những hàng kệ tăm tối, ẩm mốc. Trong đống báo cũ, em nhặt được một quả trứng gà ( gà nhà em có tật xấu đẻ rơi khắp nơi), trong đầu em ngay lập tức tưởng tượng ra cái cảnh tường thuật lại cho anh chi tiết này. Em lục được một chồng hồ sơ cũ, hồi ấy chữ còn tròn trịa, chữ “g” có một cái đuôi như một cái móc tay mời gọi. Sổ nào cũng ép vài tờ thư dở dang hay vài trang nhật ký. Không phải tờ nào cũng viết về anh, em sửng sốt vì thấy rằng mình cũng có lúc đau lòng vì người này, người nọ, khi đã có anh. Em yêu mình lắm, nên em không kết cho em cái tội “ngoại tình”, em gọi là “chọn lựa”… Em chợt hoảng lên, trước khi em lấy chồng một tháng, hẳn em sẽ phải giở lại từng quyển sách trong nhà, nhặt lại hết những tờ giấy ma mãnh này và ông chồng em sẽ an tâm rằng mình là mối tình đầu!

… Thất bại thảm hại, quyển sách không có gì ở đây. Em kê cái ghế ra trước cửa phòng ngồi hóng gió. Gió không có, nắng như đổ lửa, chị em hái đậu quyên mà mặt nhăn nhăn nhó nhó, hỏi: “Tìm sách cho nó à?”. Em thách thức: “ờ”, rồi em lảo đảo muốn ngã, anh có cần lấy sách đâu, anh hỏi vu vơ thôi mà, lúc ấy khuya rồi, hết chuyện rồi, anh hỏi vu vơ thế thôi, còn em, em thần thánh mỗi lời anh nói, em cầm cái chổi lông gà xông pha vào đống mạng nhện, vào đống bụi, vì anh.

IV. Rồi một người hiền đến với em. Tối thứ bẩy hàng tuần (sách vở như bao cặp tình nhân khác!), “Người hiền trên núi” ấy lặng lẽ ngồi ở cái bàn học của em, chờ đợi. Nếu may mắn trời mưa, em sẽ ở nhà, nếu trời tạnh ráo, em biến đi từ sớm cùng vài đứa bạn gái, để chín giờ tối về, đảo qua đảo lại vài câu rồi xin lỗi, vào buồng nằm thẳng cẳng, nghe ngoài kia, tiếng chào lí nhí và tiếng xe buồn bã lùi xa. Một lần, tụi bạn mách em, anh đi đâu ngoài phố, với một thằng bạn trai, anh phóng xe như bay, đẹp lắm với cái đầu vô cùng lạ mắt. Tụi bạn an ủi: “Thứ bẩy mà đi chơi với bạn trai, chắc là chưa có bồ mới!” (Trời ơi, tụi nó vô tình nhắc lại thói quen của hai ta, anh và em căm ghét ngày thứ bẩy, nó chật chội, đông đúc, ai cũng như ai. Và em trọn ngày thứ Tư làm thứ bảy để hẹn hò).

… Tối thứ bảy đó, em nằm nhà. Người hiền kia lại đến, gõ lạch xạch vào cái cổng tôn han rỉ phủ đầy tigôn rồi lí nhí mời em đi “uống nước”. (Anh ấy không dám dùng từ “cà phê”, sợ rằng sẽ xúc phạm em. Tội nghiệp!). Em ngồi sau xe, thẳng đơ, hai tay khoanh lại, ngửa mặt nhìn trời. Hai bên đường là đất mờ mờ ánh trăng, xe đi ngang vạt đất trồng vạn thọ, em hít thở hương hoa hồng ấy mà ứa nước mắt. Em bảo: “Đừng đi xa, mệt lắm rồi!”. Vào một quán nước bé tí, ghế mây thấp lè tè trên nên cát sỏi sạch sẽ, một anh chủ quán bé tí ưỡn ẹo đi ra, hỏi: “Anh chị dùng chi?”, anh bạn lại quay sang lịch sự: “Em dùng gì?”, em cáu tiết: “Cho bình trà!”, rồi em lấy tay ôm mặt, trong cái tư thế bất lịch sự ấy, em ngồi, nghe một người đang chịu đựng em, như em đã chịu đựng anh, như anh đang chịu đựng ai (biết đâu!), và cũng biết đâu, có một đứa con gái hiền lành đang chịu đựng anh bạn ngồi cạnh em bây giờ! Luẩn quẩn, em tưởng tượng ra một cuộc rượt bắt vĩ đại, em thấy mình mệt quá rồi, thấy mình ngu dại, sao không quay lại mỉm cười với cái người đang đuổi mình, rồi cả hai sẽ cùng nghỉ mệt dưới một bóng cây, như cây xoài ở cái quán này chẳng hạn.

V. Đến lúc này, em đã có người yêu mới, một người làm em thanh thản đến mức có thể ngủ quên đến tận giờ hẹn mỗi tối thứ bẩy, nghe tiếng gọi cửa, em bật dậy cười thầm: “Thế này sao gọi là yêu?”. Một người thật đến độ em không nỡ nói dối. Anh sẽ hỏi: “Còn nhớ không?”, nhớ lắm chứ, nhớ đến phát điên. Cơ quan của anh, căn nhà quét vôi hồng ấy em không dám đi qua lần nào, em đi học bằng một nẻo vòng vèo khác, ngang qua một khu chợ nhỏ, có một anh giữ xe đạp mắt lác vẹt đứng căng dây từ tờ mờ đất, qua một trường cấp một, trẻ con buổi sáng mắt nhắm mắt mở, khăn quàng xộc xệch đến lớp… Em đi cái đường vòng vèo ấy, xa xôi cốt để cho anh không phải thấy mặt, để anh không bị ám ảnh bởi cảm giác có một đứa theo đuổi, làm phiền.

Hàng ngày em làm việc như một cái đồng hồ. Sáng nghe bính boong chuông lễ, em mở mắt ra, việc đầu tiên là nghĩ đến anh như một thói quen, kế đến là bình thường an tưởng đến người hiền. Rồi em rửa mặt, đánh răng, nấu một nồi cơm, nhét chặt cùng rau thịt vào một cái lon guygô mà đến lớp. (Em tưởng tượng anh sẽ cười khi biết em bắt đầu có cái trò làm nhà lành này!). Ở lớp em lặng lẽ làm đủ số việc được giao, buổi trưa, ở một góc hành lang, em lặng lẽ mở nắp lon cơm đọng đầy nước, rồi ngủ một giấc ngắn ngủi với vài cơn mơ lẫn lộn… Sáu giờ tối, em về nhà. Ở cửa, em hỏi mẹ: “Có thư không?”, mẹ em sẽ uể oải: “Không!”. Em sẽ vào nhà, ăn cơm, nghỉ một chút rồi học bài. Để tám giờ ba mươi tối, ngày nào cũng đúng giờ ấy, em dành mười lăm phút để mở lại báo cũ xếp thành từng chồng lớn trong nhà, em tìm ở trang “Sáng tác” cái tên X. hay những gì liên quan đến X. rồi em cắt ra, tỉa góc tròn, phủi bụi, cho vào một cái phong bì to dán bằng bìa cứng, mà ở một góc, em đề chữ tắt, tên anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Con chim xanh lãng mạn không có lỗi khi sống và chết ở trong trang sách. Nhưng nó làm cho nhiều người lầm lẫn cả tin, làm cho nhiều người đau khổ và thất vọng. Và bài ca ấy, đã bị ma quỷ phổ lời vào.

A critical view! Nhưng sao không nghĩ lại rằng chúng ta đã "dịch" những bài ca đấy theo ý của chính mình và tự mình đau khổ :) Suy ra chính mình đã bị ma quỷ kéo đường, chứ không phải là bài ca đó. Người ta thường khuyên rằng, hãy cứ yêu nhưng luôn tỉnh táo. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng có lẽ là thật.

When you are young, dream big and do what your heart told you! "You may get hurt, but that's the only way to live your life to the full."(1) Life will teach you what is real and what is just illusion. You'll learn from your own experiences (not anyone else's) to know how to listen to your heart but not blindly do anything it says. The important thing is, I think, "keeping faith in the good"!

(1) Unknown source
 
Chỉnh sửa lần cuối:
There is a legend about a bird which sings just once in its life, more sweetly than any other creature on the face of the earth. From the moment it leaves the nest it searches for a thorn tree, and does not rest until it has found one. Then, singing among the savage branches, it impales itself upon the longest, sharpest spine. And, dying, it rises above its own agony to out-carol the lark and the nightingale. One superlative song, existence the price. But the whole world stills to listen, and God in His heaven smiles. For the best is only bought at the cost of great pain.... Or so says the legend.



Never Again Would Birds' Song Be the Same

He would declare and could himself believe
That the birds there in all the garden round
From having heard the daylong voice of Eve
Had added to their own an oversound,
Her tone of meaning but without the words.
Admittedly an eloquence so soft
Could only have had an influence on birds
When call or laughter carried it aloft.
Be that as may be, she was in their song.
Moreover her voice upon their voices crossed
Had now persisted in the woods so long
That probably it never would be lost.
Never again would birds' song be the same.
And to do that to birds was why she came
 
Back
Bên trên