Nguyễn Xuân Sơn đã viết:
Xin chào các bạn,
Thực ra mình không hề có suy nghĩ áp đặt một tiêu chuẩn nào lên cuộc sống cá nhân của các bạn, đó là điều không nên và không thể. Các bạn cũng hẳn đồng ý rằng sự đa dạng trong phong cách nhận thức và tiếp cận vấn đề, ham muốn thành công và nghị lực theo đuổi nó của mỗi cá nhân trong xa hội sẽ là nguồn gốc của sự tiến bộ của mỗi xã hội.
Mình chia sẻ quan điểm với Vinh Linh, Anh Thư, Hoàng Lê và không muốn một sự bào chữa cho việc ăn chơi bằng việc so sánh với Việt Đức hay Trần Phú. Tuy vậy, cách nhìn của mình có phần hơi cực đoan ở chỗ, mình nghĩ trong một chưng mực nào đó luôn phải thách thức mình, đặt mình trong tình trạng "sinh tồn" của cuộc sống sinh tử hay danh dự cá nhân. Mình nhận thấy răng tất cả các xã hội biết tạo ra điều kiên này và biết lợi dụng nó đều đạt được những bước tiến đáng kinh ngạc: Nước Nga soviet, Nước MỸ thế chiến thứ 2 và những năm 50, nước Đức Nhật Triều Tiên sau thế chiến, nước Việt Nam trong chiến tranh vừa qua...Khi con người ta ép bản thân đến giới hạn sinh tồn, họ chạy nhanh hơn, phản ứng tốt hơn....
Tớ nghĩ sẽ có bạn phản đối tớ về hậu quả của việc cố sức này...tớ cứ để ngỏ đã.
XS
Vâng, em xin phép được phản hồi về vấn đề này của anh.
Trước hết, em công nhận các dẫn chứng của anh. Những dẫn chứng như thế không chỉ có ở các dân tộc, mà có ở rất nhiều con người cụ thể trong cuộc sống [chẳng hạn như những bạn nhà nghèo vượt khó]. Em cũng đồng ý với quan điểm của anh:"Khi con người ta ép bản thân đến giới hạn sinh tồn, họ chạy nhanh hơn, phản ứng tốt hơn...". Đấy là khả năng của yếu tố ý chí đối với kết quả hành động của con người. Nhiều khi ý chí là động lực có thể làm cho con người ta làm được những điều mà thường không thể làm được, vì cơ sở và những nền tảng cần thiết cho nó không đủ rộng và vững chắc.
Tuy vậy em cũng có những ý nghĩ thêm khác nữa. Đầu tiên là về hậu quả của việc cố sức này, như anh đề cập, sẽ có nhiều vấn đề. Thứ nhất, dù là nhiều khi ý chí có thể làm được những điều vượt ra ngoài giới hạn của khả năng vốn có của con người, nhưng nó cũng có giới hạn của nó. Nói chính xác hơn, để nhảy càng cao hơn khả năng vốn có ấy, ý chí cần phải càng mạnh mẽ hơn nữa, và vì thế xác suất để có được điều đó lại càng nhỏ. Nhiều việc chúng ta có thể nói là dù cho ý chí mạnh mẽ đến đâu vẫn không thể thực hiện được, có thể coi là vì cái xác suất đấy quá nhỏ, hoặc do sức mạnh ý chí có thể đạt được của con người chưa bao giờ đạt được, cũng có thể đúng là ý chí không thể thực hiện được [nhưng em không tin lắm vào vế thứ ba này].
Thứ hai, sức mạnh ý chí ấy không thể duy trì trong thời gian vô hạn được. Con người chỉ có thể tập trung ý chí trong một thời gian ngắn mà thôi. Trong thời gian như thế, nó có thể thực hiện được nhiều thứ, song nếu đòi hỏi nó thực hiện lâu hơn, sẽ không thể.
Thứ ba, sức mạnh ý chí ấy nằm trong tinh thần, nó là một sự tập trung nên ảnh hưởng rất rõ rệt và nhiều khi tiêu cực đến tâm lí con người. Cùng với điều thứ hai em vừa nói ở trên, khi đòi hỏi vượt quá khả năng duy trì tác dụng của ý chí, thì không những một mặt nó không còn thúc đẩy kết quả tiến lên được nữa, nhưng mặt tệ hại hơn ấy là nó ảnh hưởng làm mất cân bằng giữa các yếu tố tâm lí, vì cái ý chí ấy không mất đi ngay [cái mà nó mất đi là hiệu lực của nó, vì đã qua giới hạn duy trì]. Vì thế thường dẫn đến khủng hoảng. Ngay ở các ví dụ nói trên ở các dân tộc chúng ta đều thấy: Sự bất ổn ở Mĩ, những sự căng thẳng quá mức trong cuộc sống ở Nhật, thời kì bao cấp ở VN.... [tất nhiên đây không phải lí do duy nhất] Ngay cả ở trong mỗi con người, sự khủng hoảng đó cũng thấy rõ. Nhiều người học giỏi lên nhờ ý chí có thể bị khủng hoảng tinh thần, nhẹ thì sốc, nặng thì điên khi bước ra một môi trường rộng lớn hơn, ở đó đòi hỏi của thực tại vượt quá khả năng duy trì được của ý chí. Nhưng người ta vẫn có thể vượt qua, thậm chí tránh được điều đó, em sẽ đề cập sau.