Thời thơ ấu

:D em gái thế mà cũng nghịch quá :p Nhưng chắc giờ thì nữ tình hơn rồi nhỉ hay la vẫn thế đấy :rolleyes: CHị thấy hình như hồi nhỏ đứa trẻ con nào mà chẳng hiếu động nhưng giờ thấy em chị no nghịch quá nhiều khi lại đau hết cả đầu :D Giờ mới biết thương papa đến chừng nào:kiss1: Chị cũng nhớ ngày bé tí thích đi xe đạp nước hì hì ngày nào cũng đòi bố đưa đi nhưng bố toàn bảo "chờ khi nào mẹ về rồi cả nhà cũng đi nhé con" Thế mà hơn chục năm rồi mẹ về rồi em ra đời thế mà bố vẫn ko thực hiện lời hứa :( Chị vẫn luôn nhớ đến cái kỉ niệm đó chả trách ai :) nhưng hơi buồn. Sau chuyện đó chị gái em luôn tự hứa mai sau mà có con thì sẽ ko bao giờ thất hứa với nó :D ;) Thôi chị té đi học cái đã :)
 
Có mấy chuyện vui ở trong của một tên cũng học ams ngày xưa post ra đây để mọi người cùng đọc :D
Have fun ;)

1. Nhà nghèo và quả trứng gà luộc
Vào những năm 87-88, nhà SH nghèo lắm (bi zờ vưỡn thế ). Ăn cơm toàn với rau muống luộc, cà với cả lạc rang muối. Hôm nào khá khẩm thì có thêm món cá long hội (tức là cá lôi họng, hì hì do nhỏ lại nhiều xương). Ăn xong uống nước là xong, chả biết đến cái rì gọi là đéc xe hoa quả cả . Nhà SH nuôi 1 đống gà với cả ngan, toàn nuôi để bán trứng và bán thịt lấy tiền. Tuy là ngày nào bé SH cũng lon ton đi nhặt trứng cho mẹ nhưng cả đời bé có bít đến cái mùi vị quả trứng gà nó ra làm sao đâu. Một hôm bé tình cờ hỏi mẹ :" Mẹ ơi người ta mua trứng của nhà mình để ấp ra gà con hả mẹ ? Tại sao nhà mình không giữ lại mà ấp ?". Mẹ phì cười bảo :'Không, người ta mua để ăn đấy con ạ".

Trố mắt ngạc nhiên : "Quả trứng gà để ăn ạ, thế nó ăn như thế nào, sao con chưa được biết bao giờ ?". Do quá thương thằng con bé bỏng, mẹ SH quyết định xài sang, đem luộc 1 quả cho con ăn. Cầm quả trứng trên tay, SH đã phần nào tưởng tượng ra nó ngon lành như thế nào rồi (thực ra thì đối với SH cái gì lúc đó cũng ngon cả ). Chấm chấm vào muối như lời mẹ bảo, SH.....đút tọt cả quả trứng vào mồm và ....nuốt...

Hic, mồm đứa trẻ con lớp 2 thì làm sao mà nuốt nổi quả trứng gà cơ chứ. Mắt trợn ngược, mồm phồng to hết cỡ, SH xoay xở không bít làm thế nào, còn mẹ thì gần như phát khóc vì sợ thằng con tội nghiệp háu ăn bị nghẹn. Mẹ cứ kêu ầm lên :"Nhả ra con ơi, nhè ra !!!". Nhưng SH lắc đầu quầy quậy, nghĩ bụng 'Nhả ra rồi thì kinh lắm, làm sao mà ăn lại được nữa". Thế là phải đến 10 phút đồng hồ, 2 mẹ con đánh vật, con thì cứ phồng mang trợn mắt để nuốt quả trứng, mẹ thì cứ gào bắt nhè ra.

Hehe cuối cùng chân lý đã thắng, SH đã nuốt được quả trứng gà và cũng chả bít được mùi vị nó ra làm sao, thứ nhất là gần như nuốt chửng hết, thứ 2 là do cảm giác quá sung sướng khi thoát chết nghẹn (chết nhục wá ha ).

Hị hị, từ đó mẹ lại càng thương mình hơn, nhưng về sau chỉ dám cho ăn trứng chim cút luộc chứ không cho ăn trứng gà nữa

2. Tự nhiên như ruồi


Em nhớ hồi đó em đang học lớp 2, luôn đứng đầu lớp nên được cô cho làm lớp trưởng . Nói chung là ngoan ngoãn trắng trẻo lại học giỏi nên các bạn gái mến mộ lắm . Hê hê thế mà chỉ vì 1 giây phút hồn nhiên mà em đã đánh tuột mất bao nhiu cảm tình của chị em, đến bây giờ vẫn có người nhắc lại

Chả là một buổi chiều nọ, trước khi vào lớp em được bọn con gái rủ đi uống sấu đá, hì hì mình vốn nhà nghèo hông có tìn nên được các bạn bao thì tốt wá, em uống có 2-3 cốc thôi thì phải .(tính em nó vốn tham ăn tham uống từ bé ).

Đến tiết cuối, em cứ thấp tha thấp thỏm, nỗi buồn vu vơ tự đẩu tự đâu cứ dần dần xâm chiếm lòng em, buồn ơi là buồn . Mà hồi đó em sợ cô lắm, tính lại vốn nhát :lol:nên cứ cố nhịn nỗi buồn sâu kín mà nghiêm túc nghe cô giảng. Cô thì hôm đó lại hăng say nên giảng wá giờ đến 5-10 phút chứ chả chơi.

Cần phải nói thêm là bọn em học trong 1 nhà chùa (căn bản trường Tây Sơn hết chỗ nên đành sơ tán ra đó học tạm một thời gian). Cái nhà chùa tồi tệ đấy nó có mỗi 1 nơi duy nhất để giải quyết nỗi bùn và xưng tội (nam nữ bình đẳng ).

Hết giờ học em tẩu như phi ra cái chỗ ý thì hỡi ôi, đã có người trong đó rồi. Không còn cách nào khác, em phi như bay ra khỏi cổng chùa, chạy đến cái gốc cây (em là người ra khỏi lớp đầu tiên) và làm 1 việc mà ai cũng biết là việc gì ấy (hì hì chăm bón cho cây mau nhớn).

Đen đủi cho em là mấy đứa con gái nó cũng phi ra sớm, nhưng là phi ra để ăn wà, và thế là xảy ra tình cảnh như sau

-> -> -> ->->

Em chỉ còn nước , mặt em lúc đó như thế này này :shock: .

Hic hic, tin lành đồn xa, hôm sau cả lớp bít chuyện. Từ đó trở đi lớp trưởng mẫu mực liên tục được đem ra làm trò cười. Em phải từ chức để nhường cho 1 con mồm to lên mới được yên thân học hết cái năm học khốn khổ đấy đấy

3. Đào hoa từ bé

He he, truyện kể ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu sinh được 1 cô công chúa vô cùng xinh xắn. Thế nhưng bà hoàng hậu này lại chỉ thích có con trai thôi, nhưng không biết làm thế nào.

Cô công chúa lớn dần và đi học, nàng quen được với 1 cậu bé chăn dê tên là SH. 2 người rất hợp nhau và trở thành bạn bè thân thiết

Thật trùng hợp, mẫu thân của cậu bé chăn dê lại là bạn thuở ấu thơ của bà hoàng hậu. Thế là 1 ngày nọ bà hoàng hậu đến túp lều lụp xụp của 2 mẹ con và có nhã ý đón cậu bé xinh xắn đến ở trong hoàng cung 1 ngày 1 đêm (Do bà rất thích có con trai nên bà coi cậu bé chăn dê như con mình vậy).

Lần đầu bước vào hoàng cung, bé SH cảm thấy vô cùng choáng ngợp. Vừa mát mẻ rộng rãi, lại được chiêu đãi các món cao lương mĩ vị như chả lá lốt, thịt gà luộc... những món mà SH chưa bít đến bao zờ.

Bà hoàng hậu trìu mến hỏi han SH đủ điều và cậu bé cũng hồn nhiên trả lời bà 1 cách rất vô tư. Thế rồi khi đêm đến, SH được 1 đặc ân là ngủ cùng giường với..........nàng công chúa xinh đẹp.

Lúc đó SH mới 7 tuổi nên đầu óc vô cùng ngây thơ trong trắng (bi zờ vẫn thế ). Cu cậu lên giường êm đệm ấm, đánh 1 giấc tì tì đến sáng mà chả quan tâm đến 1 mỹ nhân đang nằm bên (Sao mà ngu thế không bít nữa ).

Sáng ra, SH được mời xuống đánh cầu lông cùng các cung nữ và công chúa. Cả đời chỉ bít chăn dê chứ có bít cái vợt cầu lông là cái gì đâu, vì thế SH chả mấy chốc biến thành cho các nàng cười ngất.

Chuyện qua đã lâu nghĩ lại vẫn thấy tiếc, bi zờ có bạn nào có nhã ý mời tớ đến ngủ không ?? Tớ đảm bảo không quên bạn đâu, hứa danh dự đấy (lớn rồi , đàn ông rồi mà ).

4. Mối tình súc văn tơ

Đối diện nhà SH bấy giờ là nhà của 1 cô bé xinh xắn, ôi nghĩ lại thấy tuổi thơ của mình lãng mạn thật đấy Bố của cô bé ,tên là Bảo lại làm cùng viện nghiên cứu với bà ngoại của SH, hị hị, lẽ tự nhiên là 2 cô cậu chơi thân với nhau. Nhà SH lúc bấy giờ chính xác là có 8m2 nên chật chội lắm, toàn sang nhà chú Bảo để chơi cho sướng, nhà chú í có cả vườn to, rộng rãi mát mẻ và cái chính là có.......

Cái vườn ấy cũng có biết bao nhiêu là kỷ niệm, nào là đào bắt sâu đá để chơi, bắt bọ chét cho cá ăn, đào giun cho gà, rồi chơi trò gia đình, bố mẹ con cái (búp bê), nấu ăn toàn là rau lấy của lợn và giun thái nhỏ coi là thịt.

Lại nói :

Bố của SH tốt nghiệp trường HV kỹ thuật QS, nên khá thông thạo về điện. Ở nhà SH bố là 1 ông tiên, chuyên sửa chữa tất cả các thiết bị điện hỏng hóc, tháo cắt dây điện, hị hị, nhờ có bố mà cái mạng điện nhà SH nó trở nên 1 trận đồ Bát Quái đến nỗi có lần bố đi công tác, mẹ nhờ ông thợ điện đến sửa mừ ông ý mất đứt 4 tiếng đồng hồ để rồi thốt lên 1 câu :'Tôi chịu chị ạ, không thể hiểu nổi tư duy của anh nhà'

Dù sao thì bố cũng làm cho SH trở nên vô cùng thích thú với những cái trò tháo tháo lắp lắp, sửa sửa, dùng tuốcnơvít vặn ra vặn vô, chọc chỗ này chỗ kia.....

Và rồi :

SH hồi bé rất thích chơi trò bố mẹ gia đình, mà từ hồi đó trong đầu SH đã có cái tư tưởng phong kiến tức là Mẹ thì chỉ làm những việc như nấu ăn chợ búa và cho con bú, nếu Bố rỗi rãi thì bố sẽ giúp 1 tay thôi (dĩ nhiên là trừ cái việc cho bú) còn người đàn ông trong gia đình phải làm những việc to tát và khó khăn, ví dụ : Bê chuyển đồ đạc, khuân vác, gánh nước, sửa chữa mọi thứ (từ mộc cho đến điện).....

Cái cảm giác được đóng vai bố mới thích làm sao, được chăm sóc cho cái tổ ấm rởm mới vui làm sao, đổ mồ hôi mồ kê khuân vác những thứ vớ vẩn lại để che chắn cho cái chuồng gà, rồi giúp vợ cho lợn ăn, vác mấy cái ghế hỏng ra gõ gõ đập đập cho ra cái điều sửa chữa. Rồi hì hục gánh nước gánh nôi, hi hi, ra dáng ra phết đấy

Thế rồi cái gì đến cũng phải đến, một hôm SH quyết định phải làm 1 việc thật là xứng mặt đấng mày râu, tức là phải thật khó khăn vất vả mới bõ. Đúng rồi, phải sửa 1 thiết bị điện nào đó, thế mới kinh chứ !!

Nhìn quanh nhìn quẩn, cuối cùng cái đập vào mắt SH là cái Súcvănto của chú Bảo để dưới chân cầu thang gác xép. Ke ke, cu cậu hăm hở về nhà tìm đồ nghề của bố, kìm, tuốc nơ vít, bút thử điện, băng dính etc...(mặc dù cũng chả biết hết công dụng) vác hết sang nhà vợ iêu.

Nên nhớ rằng cái súcvăntơ đang chạy chứ hông phải đồ hỏng nghen, SH tháo tung cả vỏ ra và bắt đầu ngồi bệt xuống đất để dùng bút thử điện và tuốc nơ vít chọc ngoáy linh tinh. Phức tạp phết nhể, nhưng thế mới là trụ cột của gia đình chứ.

Đang tí ta tí toáy thì mẹ vợ và mẹ iêu đi chợ với nhau về, mẫu thân đang định đón SH về nhà. Nhìn thấy cái cảnh tượng kinh hồn táng đởm đấy (kinh thật, cái súcvănto đang chạy ro ro, nắp thì tháo tung, ranh con lớp 2 đang ngồi bệt dưới đất chọc chọc ngoáy ngoáy) mẹ vợ, hic hic ngất ngay tại chỗ còn mẹ của SH thì rú lên 1 tiếng như là chó sói lạc bầy. Bà vội vàng lấy cái chổi tre (cẩn thận thế) thò vào gạt thằng con trời đánh ra và ôm chầm lấy nó đến ngạt thở. 2 vợ chồng trẻ chả hiểu có chiện gì xảy ra mà 2 bà hoàng hậu lại tự nhiên dở hơi như thế, một bà xỉu ngất còn một bà lại ngăn cản ông bố trẻ làm nghĩa vụ gia đình

Hi hi., giờ nghĩ lại thấy lạnh hết cả người, may mà cái số mình nó chưa cho chết từ bé . Về sau khi đã lớn gặp lại vợ iêu cả 2 cứ khúc khích mãi vì cái hồi trẻ con dở hơi ăn cám lợn ấy, nhưng dù sao nó vẫn cứ mãi là những kỷ niệm khó quên.
 
Ui cha cha bay gio moi biet Yeu quai nhieu tai den the , kiem chuyen o dau ra ma hay the , the nay thi dung co dau nghe nua di yeu quai oi ,
Hom nao chi cho to vai chieu di. :D :D Khan phuc khan phuc:mrgreen:
 
Ối thôi cảm ơn yêu tinh quá lời :D tớ chỉ chuyện gia đi góp nhặt chuyện người khác thôi để hôm nào gọi chính tác giả của bài viết trên lên để góp vui vậy ;) chứ tớ thì có tài gì đâu chứ :)
 
Ui sao bay gio kiem ton the co ah Yeu quai , co tai co duyen toi gi ma ko nhan , co to cai andress cua ay de to send card qua xin chu ky :D :D

lao~ nao vo phai cung suong ca 3 doi :mrgreen: :mrgreen: nho` yeu quai nho` ;)

Hom nao bat mi cho to vai bi quyet di , lam gi ma dau nghe kinh xe^´ ban be voi nhau muh cung ho. yeu ma ay :lol:
 
puppy6 đã viết:
Ối thôi cảm ơn yêu tinh quá lời :D tớ chỉ chuyện gia đi góp nhặt chuyện người khác thôi để hôm nào gọi chính tác giả của bài viết trên lên để góp vui vậy ;) chứ tớ thì có tài gì đâu chứ :)
Ầy ầy, chị Bích Thủy yêu quái em hỏi tý xíu, mấy cái truyện trên ý, truyện của nhóc SH ý:D, tác giả là ai thế chị, nhờ chị cung cấp thông tin giùm em nhá:), nếu cả ngày mà tác giả sáng tác thiên truyện này:D thì càng hay ạ hihi. Cám ơn chị trước nha :*
 
Có những truyện nào như thế này nữa mọi người post tiếp lên, em đọc ké với:D Hay lắm:) !
 
:D thanks em Linh nhiều nhé. Bài đấy lâu lắm rồi hì hì chị cũng chẳng nhớ là đã lấy ở chỗ nào ra nữa 8-|
Nhân đây em hỏi chị cũng xin cung cấp mấy thông tin về tác giả :D
Hắn-tác giả của những mẩu chuyện trên sinh năm 82 hehe là nhân vật khá nổi tiếng hehe. Giờ đang học ĐHBK HN, vừa đàn hay hát giỏi( suốt ngày tranh hát bài Hà Nội niềm tin yêu hi vọng với chị X( )yên thích tất cả các loại nhạc đặc biệt là nhạc cổ điển ;) , lại thông thạo vi tính (dân chuyên Tin trường mình mà ;) ) thêm nữa lại giỏi tám+ tán hehe :-? :oops: :D Va một ưu điểm nữa là vì được nhiều chị em yêu quý cho nên người này rất thông thạo về các quán ăn ngon ở HN :x (cái này chị thích nhất ;) ) hehe Tuy vậy thì nó làm việc như trâu 22/24h la ngồi máy tính ----> ko tốt cho em nào muốn làm người yêu hắn vì dường như hắn còn yêu máy tính hơn cả bản thân mình. Thích bơi lội, tám chuyện trên net :love3: :D hehe còn gì nữa nhỉ ah quên tính tình cũng vui vè hòa đồng hehe co thể đối với người lạ nó có vẻ nhút nhát e dè ít nói nhưng ehhehe quen lâu rồi thì ôi thôi thôi [-o< ... :D :-&
Anyway hì hì hình như quảng cáo cho nó hơi nhiều (Sh nhớ trả tiền công đấy nhé) :D nếu em muốn biết thêm thông tin về tác giả mà ngại ko dam hỏi nơi public thì feel free mail cho chị :D :beerchug:
 
Phù...đọc xong cười nhăn răng :D rồi lăn ra đất chết luôn chứ còn gì nữa :D

Đọc mãi đọc hoài đọc dài cả cổ mòn cả con mắt hê hê thông tin nhiều quá mà cái phần em đang cần check thì không thấy đâu, đó là: Tên, khóa học (của tác giả ) và ngày viết mấy truyện này, chị ạ:D

Em thì không ngại ngoài public :D ,nhưng lạc đề rùi, cám ơn chị đã nhiệt tình cung cấp thông tin ạ, lưu ý một lần nữa, em hỏi vì việc công mà :), mời chị ghé thăm trang chủ: http://www.hn-ams.org , có thể một ngày gần đây bài của bạn chị sẽ được đưa lên trang chủ ;) Thanks! :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cảm ơn em đã có nhã ý định đưa bạn chị lên trang chủ hehe kể ra thì nó cũng có thể coi là một trong những gương mặt của ams được :) Thể nhưng chúng ta vẫn có câu " Vuốt mặt phải nể ...trứng cá :D" chính vậy nên chị phải hỏi lại tác giả đã xem hắn có muốn lưu danh ngàn đời trên ams này không :)) À còn chuyện nhỏ này nữa :) trang chủ ngày nào mà log in log out chị đều dạo qua dạo lại đến mấy lần ;) chính thế em ko cần mời đâu em...khách sáo quá ;) chị cũng chẳng dám nhận ;) :) Anyway nếu có tin tức gì thì chị sẽ cho em biết :)
 
Rắc rối nhỉ, em có khách sáo đâu, quảng cáo tý thôi mừ :D À, quên, em chỉ định đưa bài viết về series Thời Thơ Ấu(nếu được duyệt) lên phần Nghĩ Và Viết (trongAmser chọn lọc) nên phải hỏi nguồn và tác giả ạ, chưa dám làm phiền đến phần gương mặt hịhị. Chuyện chỉ đơn giản vầy thui :D Có gì thì PM cho nhau chị nhỉ, kẻo lạc đề topic bà con lại kêu :)
 
Hay qua

Sao cac anh cac chi co nhieu ky niem thoi tho au hay the,em thi chi nho la hoi nho o khu tap the vui lam,nhieu tro hay lam,nhung ma choi tro nao minh cung bi ha^m` tai be con nhat ma,nhat la cai tro xong phi thi thoi roi,bi lam tu dau buoi den cuoi buoi,moi nem lon va tron tim thi con duoc.Roi den hoi me mua cho bo ca ngua,ru ca khu vao choi,chang hieu sao chung no toan nhe minh ma da,the la minh tuc,khoc duoi chung no di,hehe
 
Thơ ấu của em thì được nuôi bằng một đống búp bê vì xung quanh nhà em hàng xóm toàn các cơ quan không có trẻ con để mình chơi cùng gì cả...
Nhưng chơi búp bê được một lúc là chán ngay nên con nào cũng được em "khám nghiêm tử thi" cho đầu tóc, chân tay mỗi thứ một nơi. Lớn thêm một tí thì đổi nghề chơi súng....
Cho đến lúc đi học thì chơi mấy trò xông phi với nhảy dây gì đó thì cũng giông hệt anh Nam bị hầm từ đầu buổi đến cuối buổi. Nhưng không phải vì vóc dáng nhỏ bé mà là vì sức hút của trái đất đặt lên em lớn hơn các bạn nên hơi khó nhảy nhót... Sau đó thì chúng nó không dám cho chơi cùng vì bảo động đật kinh quá!!! hic hic... thế là một tuổi thơ thật buồn tẻ .... nhưng được cái không phải học bài như bây giờ.... nghĩ đến đây thì lại NGÀY XƯA ƠI!!!
 
Back
Bên trên