Nguyễn Hải Dương
(Alucard Egnever)
New Member
Bi kịch?
Nguyễn Thạc Bách
Đại bàng mù, đại bàng mù
Dù đôi cánh trĩu nặng dưới những bóng đen
Vẫn muốn vỗ cánh lướt trên trời cao lộng gió
Vẫn muốn tung hoành khắp bốn bể mênh mông
Một lần thôi, được thoả sức vẫy vùng
Một lần thôi, dù phải chết…
Quặn thắt ánh mắt buồn nhìn con,
Hàng lệ dài lăn trên gò má mẹ
Sao có thể lướt trên tầng cao kia
Khi đôi cánh bị giam cầm trong đêm đen lạnh giá?
Sao có thể lao vào khoảng không kia
Khi bóng tối đã bao trùm số phận?
Không mẹ ạ, hãy để con đi
Cuộc đời con sẽ chỉ là vô nghĩa
Khi tấm thân này bị giam cầm trong không gian chật chội
Trong lúc bản năng đang thét gọi ngoài kia
Tiếng gọi ấy mới dai dẳng da diết !
Tiếng gọi ấy bức bối, ám ảnh từng giấc ngủ.
Không mẹ ạ, con sẽ đi
Tắm trong ánh dương hồng rạng rỡ
Trái tim buốt giá cần được sưởi ấm bởi tự do
Làn gió mỏng nhẹ ru từng kẽ lá
Những tia nắng nhỏ nhảy múa trên vai
Tồn tại hay không tồn tại…
Hôm đó là một ngày gió lộng,
Hôm đó, Mặt trời chợt rực cháy giữa mùa đông
Ánh sáng dát vàng ngập tràn trảng rừng trống
Nằm lại nơi ấy, xác loài chim hùng dũng ngang tàng
Với đôi cánh đẹp tuyệt vời giang rộng
Cặp mắt hiên ngang nhìn bầu trời.
Cuộc đời đó là trớ trêu của tạo hoá?
Cuộc đời đó là một chuỗi những khổ đau?
Bao mơ ước chất chồng trong tuyệt vọng?
Lá vàng buồn rơi theo dòng lệ đắng
“ Nhưng mẹ ạ,
Ngay cả bi kịch cũng có những phút huy hoàng…”
10/2005
Nguyễn Thạc Bách
Đại bàng mù, đại bàng mù
Dù đôi cánh trĩu nặng dưới những bóng đen
Vẫn muốn vỗ cánh lướt trên trời cao lộng gió
Vẫn muốn tung hoành khắp bốn bể mênh mông
Một lần thôi, được thoả sức vẫy vùng
Một lần thôi, dù phải chết…
Quặn thắt ánh mắt buồn nhìn con,
Hàng lệ dài lăn trên gò má mẹ
Sao có thể lướt trên tầng cao kia
Khi đôi cánh bị giam cầm trong đêm đen lạnh giá?
Sao có thể lao vào khoảng không kia
Khi bóng tối đã bao trùm số phận?
Không mẹ ạ, hãy để con đi
Cuộc đời con sẽ chỉ là vô nghĩa
Khi tấm thân này bị giam cầm trong không gian chật chội
Trong lúc bản năng đang thét gọi ngoài kia
Tiếng gọi ấy mới dai dẳng da diết !
Tiếng gọi ấy bức bối, ám ảnh từng giấc ngủ.
Không mẹ ạ, con sẽ đi
Tắm trong ánh dương hồng rạng rỡ
Trái tim buốt giá cần được sưởi ấm bởi tự do
Làn gió mỏng nhẹ ru từng kẽ lá
Những tia nắng nhỏ nhảy múa trên vai
Tồn tại hay không tồn tại…
Hôm đó là một ngày gió lộng,
Hôm đó, Mặt trời chợt rực cháy giữa mùa đông
Ánh sáng dát vàng ngập tràn trảng rừng trống
Nằm lại nơi ấy, xác loài chim hùng dũng ngang tàng
Với đôi cánh đẹp tuyệt vời giang rộng
Cặp mắt hiên ngang nhìn bầu trời.
Cuộc đời đó là trớ trêu của tạo hoá?
Cuộc đời đó là một chuỗi những khổ đau?
Bao mơ ước chất chồng trong tuyệt vọng?
Lá vàng buồn rơi theo dòng lệ đắng
“ Nhưng mẹ ạ,
Ngay cả bi kịch cũng có những phút huy hoàng…”
10/2005