Nguyễn Hoàng Linh
(Hoang Linh Nguyen)
Điều hành viên
Có một lão ăn mày
Xòe tay dưới tượng Thánh
Để xin một vài xu
Bọn trẻ con ranh mãnh
Đặt tay lão mảnh sành
Để mắt mù lệ ứa
Em yêu, em cũng thế
Em đùa cợt tình anh
Cho tim mù úa lệ...
(thơ Lermantov, không biết ai dịch)
***
Tôi biết một ngày không xa nữa, gần thôi
Dưới dòng nước đau buồn gần cạn đó
Chẳng phải lỗi của tôi, lỗi người nào cả
Tôi sẽ đến nằm như những chiếc lá kia.
Và đốm lửa ngọt ngào ánh sáng sẽ nhạt đi
Và trái tim sẽ biến thành cát bụi
Phiến đá xanh bạn bè mang đến đặt
Với những dòng thơ trang trọng yêu đời.
Những nỗi buồn cái chết chẳng buồn tôi
Tôi sắp đặt cho mình từ trước
Một con người yêu đất đai Tổ quốc
Như đã say yêu quán rượu cuộc đời.
(thơ Esenin, 1925; bản dịch của Đoàn Minh Tuấn)
***
Hoa nói cùng tôi - thôi từ biệt!
Ngả thấp mái đầu hoa xinh xinh,
Rằng vĩnh viễn tôi sẽ không còn thấy
Gương mặt nàng và mảnh đất quê hương.
Thì có sao, hỡi những người yêu quí!
Tôi đã thấy nàng và thấy đất lành,
Giờ tiếp nhận cơn giật đau hấp hối
Đường cái suốt vẻ mới mẻ yêu thương.
Và bởi vì thế là tôi thành đạt
Cả cuộc đời, đi suốt với nụ cười, -
Tôi thường nói mỗi một giây, một phút
Là mọi cái ở đời lại lặp lại ở đời.
Sẽ có gì đâu - một người khác tới,
Chẳng khổ đau nỗi khổ kẻ đã qua,
Người mới tới sẽ viết bài ca mới
Hay hơn bài ca tôi để lại thiết tha.
Và em yêu thương với người yêu thương khác
Sẽ lắng nghe trong thanh vắng bài ca,
Rất có thể, nhớ tới tôi một chút,
Như về một bông hoa chẳng còn thấy bao giờ.
(thơ Esenin, 1925; bản dịch của Thúy Toàn)
***
Anh ở lại, thôi chào anh ở lại
Trong lòng tôi anh còn mãi thân yêu
Cuộc ly biệt đã từ lâu định liệu
Hứa hẹn ngày gặp gỡ, chẳng đợi nhiều.
Anh ở lại, miễn cầm tay, an ủi,
Mày đừng chau và dạ cũng đừng buồn, -
Trên đời này chết phải đâu là mới -
Nhưng dĩ nhiên, sống chẳng mới gì hơn!
(bản dịch của Thúy Toàn; tương truyền Esenin đã dùng máu viết bài thơ này gửi người bạn thân, nhà thơ nổi tiếng Kliuyev, trước khi thắt cổ tự vẫn cuối tháng 12-1925)
Xòe tay dưới tượng Thánh
Để xin một vài xu
Bọn trẻ con ranh mãnh
Đặt tay lão mảnh sành
Để mắt mù lệ ứa
Em yêu, em cũng thế
Em đùa cợt tình anh
Cho tim mù úa lệ...
(thơ Lermantov, không biết ai dịch)
***
Tôi biết một ngày không xa nữa, gần thôi
Dưới dòng nước đau buồn gần cạn đó
Chẳng phải lỗi của tôi, lỗi người nào cả
Tôi sẽ đến nằm như những chiếc lá kia.
Và đốm lửa ngọt ngào ánh sáng sẽ nhạt đi
Và trái tim sẽ biến thành cát bụi
Phiến đá xanh bạn bè mang đến đặt
Với những dòng thơ trang trọng yêu đời.
Những nỗi buồn cái chết chẳng buồn tôi
Tôi sắp đặt cho mình từ trước
Một con người yêu đất đai Tổ quốc
Như đã say yêu quán rượu cuộc đời.
(thơ Esenin, 1925; bản dịch của Đoàn Minh Tuấn)
***
Hoa nói cùng tôi - thôi từ biệt!
Ngả thấp mái đầu hoa xinh xinh,
Rằng vĩnh viễn tôi sẽ không còn thấy
Gương mặt nàng và mảnh đất quê hương.
Thì có sao, hỡi những người yêu quí!
Tôi đã thấy nàng và thấy đất lành,
Giờ tiếp nhận cơn giật đau hấp hối
Đường cái suốt vẻ mới mẻ yêu thương.
Và bởi vì thế là tôi thành đạt
Cả cuộc đời, đi suốt với nụ cười, -
Tôi thường nói mỗi một giây, một phút
Là mọi cái ở đời lại lặp lại ở đời.
Sẽ có gì đâu - một người khác tới,
Chẳng khổ đau nỗi khổ kẻ đã qua,
Người mới tới sẽ viết bài ca mới
Hay hơn bài ca tôi để lại thiết tha.
Và em yêu thương với người yêu thương khác
Sẽ lắng nghe trong thanh vắng bài ca,
Rất có thể, nhớ tới tôi một chút,
Như về một bông hoa chẳng còn thấy bao giờ.
(thơ Esenin, 1925; bản dịch của Thúy Toàn)
***
Anh ở lại, thôi chào anh ở lại
Trong lòng tôi anh còn mãi thân yêu
Cuộc ly biệt đã từ lâu định liệu
Hứa hẹn ngày gặp gỡ, chẳng đợi nhiều.
Anh ở lại, miễn cầm tay, an ủi,
Mày đừng chau và dạ cũng đừng buồn, -
Trên đời này chết phải đâu là mới -
Nhưng dĩ nhiên, sống chẳng mới gì hơn!
(bản dịch của Thúy Toàn; tương truyền Esenin đã dùng máu viết bài thơ này gửi người bạn thân, nhà thơ nổi tiếng Kliuyev, trước khi thắt cổ tự vẫn cuối tháng 12-1925)