Thơ cho mình

Nguyễn Vũ Hoàng
(Nguyễn Vũ Hoàng)

New Member
Có những bài thơ chỉ để viết cho mình... :)

Vô duyên

Ngày thật dài
Đêm thật dài
Nỗi buồn thật dài
như những bông hoa
thở dài trong lọ.

Cả ngày dài
trong căn phòng trống rỗng,
bên chiếc TV xù xì, quen thuộc
Mắt - nhập nhằng,
những đường nét nhập nhằng, vô cảm
Kí ức - chập chờn,
chập chờn bên những nhúm âm thanh
bật rồi lại tắt
bật rồi lại tắt
tình cờ đến vô can...

Đêm dài đằng đẵng
như chiếc đồng hồ kiên trì
đập những mảng đều không mỏi,
đập những khoảng đều nghiệt ngã thâu canh
như bức tranh kia lặng yên
chẳng hoài đổi thay màu sắc
nghẹn ngào thức,
thức!
vô công...

Và cả chiếc lọ nằm kia
cũng dài theo năm tháng
nhốt sức sống trào dâng hừng hực
chói chặt tuổi thanh xuân
bóp nghẹt những nụ hoa
giam cầm vô vàn hạt nước
long lanh
trong khoé mắt
trong con tim tràn đầy nhựa sống
trong những nụ cười nở rộ
trong sương khói mơn man...
trong cả những bông hoa đang thở dài lặng lẽ!

một ngày dài
một đêm dài
nỗi buồn vẫn dài
vô vọng,
quạnh quẽ... đến vô duyên!
 
Bài này trói chặt con người ta vào nỗi thao thức của bản thân. Canh thâu dài vô tận. Trong đêm trường ta thức nỗi riêng ta. Những chi tiết đưa ra quen thuộc nhưng bố trí một cách hoang dã, theo ý nghĩ của tâm trạng. Những dòng thơ ngắn ngủi biến thành xúc cảm khó chịu. Cảm giác gò bó, bế tắc. Em không thích bài thơ này, mặc dù có vẻ em cảm thấy có mình trong đó. Vì nó làm cho em cảm giác về một bài thơ cũ.

Chuông hồn

Lạnh lẽo quạnh vắng giữa bãi sông
Nặng những sát khí giữa hư không
Bỗng thời chuông nguyện, trăng vừa ló
Bị khuất sau mây, tới rạng đông

Chết trong im lặng, một vầng trăng
Nửa cuộc đời vui, chẳng vĩnh hằng
Ở đây, chín suối, ôi buồn lắm
Thử hỏi trên này, có giá băng?

Hay là vui thú vẫn như ai
Dù cho người âm nước mắt dài
Trả thù, quay lại, hồn báo mộng
Kìa lỗi lầm xưa, sai vẫn sai

Một tiếng chuông ngân, quạnh cõi lòng
Vi va vi vút tiếng đông phong
Nghĩa địa người âm đầy oan khí
Để không yên ổn giấc đang nồng

Tỉnh dậy ngay đi kẻ giả dối
Ta vẫn ở đây, trời vẫn tối
Chuông nguyện hồn ta giữa hồn ngươi
Đêm lạnh, trời khuya, sương vẫn rơi

Đi theo với ta, qua con kênh
Ngồi lên con thuyền, sóng lênh đênh
Đi theo làn nước về âm phủ
Phải chăng ngươi muốn được bồng bềnh?

Ta phải báo thù, phải báo thù
Kẻ phụ bạc kia, mắt ta mù
Và tai ta điếc, ta câm nín
Nhưng xung quanh ta, gió vẫn ru

Gió ru ngươi vào cái chết êm
Để cho ngươi chết dưới bậc thềm
Để cho ngươi sống mà không sống
Cho ngươi thấy được sức mạnh đêm

Chuông hồn đang reo, hồn đã về
Kìa sao nước mắt vẫn ê trề
Báo thù được rồi hồn vẫn khóc
Bởi kẻ đã chết vẫn u mê

Chưa ngộ ra sao, kẻ tội đồ?
Chúng ta quanh quẩn chốn quạnh cô
Để cho ngươi sống mà tỉnh ngộ
Ngờ đâu ngươi lại giả ngây ngô

Được thôi, hỡi oai linh rừng núi
Sức mạnh non sông, từ sương khói
Hãy quay về đây, ta báo thù
Tội ác của ngươi, phài đền bù

Bài thơ này viết từ lâu lắm rồi, và gần như không thích nghĩ lại về nó.
 
Hồi đó, anh gặp phải một vài chuyện buồn. Nói chung là chán ghét cái cuộc sống ngớ ngẩn này, có nhiều cái không theo ý mình. Tự dưng muốn trừng phạt những ai đã gây ra cho mình những điều khó chịu đó. Đem sự giận dữ gửi vào thơ. Cộng với không gian cổ kính đã có sẵn trong thơ anh, từ sự nóng bỏng của tâm trạng, nó chuyển thành máu sắc lạnh lẽo như vậy đấy. Anh vẫn không tin là hồi đấy, xa lắm rồi, anh lại viết ra những vần thơ này, giữa ngày trời nóng oi ả. Bây giờ, khi mình nhìn lại, thấy thời mà mình cảm nhận rằng cả thế giới là bóng đêm, nó mới kinh khủng làm sao. Mỗi lần cho rằng bản thân bị bỏ rơi, ai cũng ghét bỏ, sau đó, nhìn lại, mới thấy mình thật ngu ngốc. Tuy vậy, cảm giác này nó cứ quay đi quay lại, nên đôi khi, anh vẫn đọc lại bài thơ này. Nhận thấy bài thơ của anh Hoàng có đôi ba chi tiết cũng kiểu "chờ đợi trong nội tâm dài dằng dặc" như thế, nên anh post bài thơ này lên.
 
Sắp lạnh rồi, lạnh chút thôi :)

Lạnh

Lạnh về để biết cô đơn
Bơ vơ nép phố, dập dờn bóng mai

Lạnh sang để thấy tàn phai
Hay tay vuột mất bờ vai rã rời

Lạnh qua để tiếc xuân thời
Loanh quanh mải kiếm lời mời hư vô

Lạnh đi để mãi hồ đồ
Phiêu diêu lạc lẫm cõi bờ nhân duyên

Lạnh ơi, lạnh đến triền miên
Chẳng sao vơi nỗi muộn phiền đơm hoa

Lạnh tràn trời đất bao la
Mặc ta khao khát mái nhà yêu thương


----------

Cảm

Thắp đêm cho phớt bớt sầu
Khép ngày để hé chiều
Sâu tâm hồn
Thêm thời gian
Rõ trẻ non
Góp bi ai cảm
Thấu lòng hoan ca
Trời bao la áp gần ta
Em đang trước mắt thành xa
Xa dần
Bỗng dưng cô độc giữa trần
Nở toang tâm thức tầng tầng
Thương
Yêu​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ...

Say

ta gửi vào cuộc sống...
một nụ hôn rất hồng....
cuộc sống bỗng ngập ngừng...
rồi chuyển màu héo úa...

ta kéo vào hạnh phúc...
những ngất ngây mặn nồng...
hạnh phúc vẫn làm dưng...
bỏ mình ta cô quạnh...

ta giật mình muốn khóc...
những ưu tư vô thường...
nước mắt chẳng thấy đâu...
chỉ một màu đỏ lạnh...

ném mình như manh lá...
vứt mình như cọng rơm...
vỡ mình như đá nhọn...
yên giấc say xưa nằm...

ta gửi vào ai đấy...
những khoảnh khắc vô hồn...
những tiếng hát lặng câm...
và sầu đau ân ái...

trả lại cho ta nhé...
Sự sống............
Hạnh phúc................
........................Em​
 
Cái hư không

tự nhiên ngực sao nghẹn thế
vẫn đang ngan ngát cơ mà
bỗng dưng trời lên lộng gió
sau ngày nắng gắt bâng khuâng

chỉ biết lòng thấy lặng câm
chẳng thể làm sao vơi được
tị ganh nụ hôn ấm nồng
đua đòi vòng tay sa ngã

chỉ ta và ta xa lạ
bơ vơ ảo mộng khôn cùng
lạc theo một con thuyền trắng
cánh buồm khuất cõi mênh mông

cái muốn được cái cho không
cái cho không cái không cần
cái không cần ra cái mất
cái mất thành cái hư không

tự nhiên ngực sao nghẹn thế
hiểu ra là cái hư không​
 
Đọc thơ anh Hoàng càng lúc càng thấy sợ :-s
Mà em không hiểu lắm ạ :-s
Thấy nó cứ rối rắm thế nào ý :-s
Tâm trạng có vẻ phức tạp quá hả anh?
 
Một con người có thể có nhiều tâm trạng khác nhau mà em. Có những lúc rất êm đềm lãng mạn, nhưng nhiều lúc lại xé lòng khắc khoải. Nhất là khi người ta đã từng trải, thì lời thơ cũng trở nên sâu sắc hơn. Khó hiểu, hoặc rối rắm, hoặc đa nghĩa cũng là điều dễ hiểu.

Anh thấy anh Hoàng làm thơ rất già dặn. Cách sử dụng câu từ, nối âm và cả cách ngắt câu nữa.

Mà anh Hoàng còn nhiều cái hay lắm, các em gái cứ thế mà khám phá :p
 
Đọc thơ anh Hoàng càng lúc càng thấy sợ :-s
Mà em không hiểu lắm ạ :-s
Thấy nó cứ rối rắm thế nào ý :-s
Tâm trạng có vẻ phức tạp quá hả anh?

:) em cứ nghĩ nó phức tạp thì là nó phức tạp...
Còn nghĩ nó đơn giản thì là giản đơn

Thơ là mình chép lại tâm trạng của mình lúc đó, sẽ có lúc em sẽ thấy tự nhiên nghẹn đắng ở ngực, rồi đi tìm hiểu nguyên nhân tại sao mình cảm thấy như thế, tìm được rất nhiều giả thiết để mình bị như vậy, và cuối cùng thấy vỡ òa, vì nó chẳng là gì cả...

Có có không không, ẩn ẩn hiện hiện đều là do tâm trạng của mình mà thôi...

Nhưng em đừng có sợ nhé :D, nó không đáng sợ đâu :)
 
Một con người có thể có nhiều tâm trạng khác nhau mà em. Có những lúc rất êm đềm lãng mạn, nhưng nhiều lúc lại xé lòng khắc khoải. Nhất là khi người ta đã từng trải, thì lời thơ cũng trở nên sâu sắc hơn. Khó hiểu, hoặc rối rắm, hoặc đa nghĩa cũng là điều dễ hiểu.

Anh thấy anh Hoàng làm thơ rất già dặn. Cách sử dụng câu từ, nối âm và cả cách ngắt câu nữa.

Mà anh Hoàng còn nhiều cái hay lắm, các em gái cứ thế mà khám phá :p

Long thử xem cái đoạn này nếu viết chung một dòng và không có dấu thì nó thành cái gì nhé :)

cái muốn được cái cho không
cái cho không cái không cần
cái không cần ra cái mất
cái mất thành cái hư không


--> ...cái muốn được cái cho không cái cho không cái không cần cái không cần ra cái mất cái mất thành cái hư không...


Nếu mà vẽ cái dòng đấy nối thành một đường tròn nữa thì nó hợp ý của anh nhất :), hai cái dấu ... sẽ là mối nối của nhau như một cái tràng hạt mà các hòa thượng hay đeo hoặc cầm đếm khi tụng kinh :)
 
Linh vũ


Có những kẻ sinh ra để sống một mình
Hồn nhiên như lá cỏ
Họ là những cơn gió
Phiêu du trong chính ký ức của mình
Tự do cồn cào thân xác
Cô độc ngơ ngác nhân gian

Tôi có là một cơn gió lang thang
Hiển linh trong ngày lạnh lẽo
Hay là tôi một tẹo
Trong ngây ngất hương mùa
Tôi là tôi như xưa
Bé con và sâu thẳm
Khóc toang trời, tung đất
Trọn giọt sương mát lành
Tôi là tôi bé xinh
Trong vòng tay của mẹ
Và là tôi lặng lẽ
Yêu những nét em qua
Tôi là tôi rất xa
Và cũng gần như thể
Như cơn mưa khe khẽ
Vừa chập chững bên đời

Là ngọn gió đơn côi
Trong đất trời quạnh quẽ​
 
Đám cưới

Ba trăm lẻ một đoá hoa hồng thập tự...
Mười chín hàng ghế bạch dương...
Tám mươi mốt ngọn nến lung linh...
Mười bốn thiên sứ vờn quanh lặng lẽ...
Bốn phương thánh đường nghi ngại...
Mình ta quạnh quẽ...
Một ánh mắt xanh...

...

Mọi người đã đến thật nhanh
Không gian ồn ã
Tiếng thở, tiếng cười, tiếng rầm rì ào ạt...
Tiếng bụi vỡ trong hương hoa
Tiếng không khí rơi nhanh
Con tim rung nhịp đập
Ta lặng yên trong không gian ồn ã
Người ta ồn ã trong thế giới lặng yên
...

Và kia là Giám mục trang nghiêm
Và kia là Cha già ngoan đạo
Gia đình, bạn bè khắp nơi
Và em, Cô dâu trong trắng
Xiêm áo trinh nguyên ...

- Con có hứa là sẽ sống hạnh phúc và chung thủy với Cô ấy tới khi cái chết chia lìa không?

Nhẫn cưới trao tay...
Ta sửng sốt

... Em có phải là cô gái sau chiếc voan che mặt kia không!?

...
Ta là Gió
Em là Mây

Gió cuốn Mây bay

Qua miền Nắng cạn

...

"Gió khát... Mây tan...
trên miền Nắng gắt..."
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thơ ta làm đó ánh phong sương
Nhìn cảnh, nhìn đường lòng vấn vương
Sau trước em gái gục quan tài
Thương thân em nhỏ lòng da diết
Mất ba rồi - gà trống nuôi con,
Gà trống đi xa, gà con trơ trọi
Thương sao thương, 16 tuổi mồ côi
Cảnh đời nhiều, ta không biết hết
Vài câu từ, kể hết được sao?

Thơ với thẩn mi có giúp gì cho co bé?
Thẩn với thơ, con bé mất cuộc đời
" con đi đâu, con về đâu
cuộc đời của mẹ là câu trả lời"
Bây giờ mẹ mất, cha xa
Bỏ em cô bé biết đi đâu
Về đâu năm tháng còn đăng đẳng
Thở dài ngăn lệ đứng lên em!....
 
Ngày cuối năm

Em nhắc ta: "Ngày cuối năm rồi đấy!"
Ngày màu đông nắng bỗng lạc thơm hồng
Ta lặng mình nghe đêm rơi khẽ
Dưới hiên nhà gió đã ngả nghiêng đong

Ngày cuối năm, viết nốt cũng sẽ xong
Trang thư cuối, những vần thơ kết cuối
Những thở than, những nỗi niềm dang dở
Thôi khép vào xin kí ức xa mau

Ngày cuối năm, hát trọn nốt một câu
Thôi chào nhé, năm đang qua se sẽ
Khúc nhạc đượm trên môi rớt nhẹ
Hứng xác mùa xanh, trút ánh bình minh

Ngày cuối năm, những phút lung linh
Ta gửi hết vào trong em rất lẹ
Ngày cuối năm, người cuối năm nhắc khẽ
Hãy khép trang ngày bằng những chấm môi hôn
 
- Em có muốn là một con ốc sên bị lột sạch mặt nạ và vỏ của mình không?

Ngày ngày, bạn tham gia vào guồng quay của xã hội một cách vô thức và tự nguyện. Sáng, dậy sớm đi làm, ngoài đường là một khối hỗn độn người chuyển động, bụi bặm, khói xe, ô nhiễm tiếng ồn của còi xe, tiếng phanh gấp, tiếng ống bô xả khói, tiếng nhạc văng vẳng phát ra từ các quán ăn bên đường... Một đống bùng nhùng cuộn tròn vào nhau, khiến bạn có cảm giác mệt mỏi ngay trên đường đến nơi làm...

Khi bắt tay vào công việc, tùy từng vị trí làm việc, bạn ít nhiều phải tham gia gượng ép vào những cuộc đối thoại, giao tiếp không mong muốn. Nhìn trắng bảo đen, nhìn xấu bảo đẹp, nhìn cong bảo thẳng... và cái sự nhìn của bạn có lẽ cũng vô ý trở thành lệch lạc bản năng, thành phản xạ có điều kiện.

Vậy có khoảng thời gian nào bạn để dành cho riêng mình hay không? Để nhìn nhận lại con người thực sự của bạn như thế nào. Khi tham gia vào một khóa học trang điểm cho mình những khuôn mặt mới, có lẽ bạn cũng giật mình vì không nhớ nổi khuôn mặt thật sự của mình như thế nào nữa!

Vậy bạn định nghĩa như thế nào là tình thương giữa người và người, thế nào là cảm thấy hạnh phúc, thế nào là sự chân thành? ... Thật khó phải không, và tôi cũng không trả lời thật xác đáng những câu hỏi đó cho mình được!

Thật khó để vươn tới những điều tuyệt đối, mà mình cũng không thật sự biết là nó có tồn tại hay không. Hãy bắt đầu từ những mục đích có thể đạt được trước mắt đã! Hãy bắt đầu từ câu hỏi khờ khạo này với một người bạn thấy yêu mến:

- Em có muốn là một con ốc sên bị lột sạch mặt nạ và vỏ của mình không?


Người nhìn người qua mặt nạ của mình
Người nhìn mặt nạ
Người nhìn mặt nạ
Mặt nạ nhìn mặt nạ
Mặt nạ nhìn người đều thấy giống như nhau
Nhìn kỹ xem
Mặt nạ
Mặt người
đều không là mặt nạ

Người và mặt nạ sống trong vỏ ốc sên
Mặc nắng mưa, mặc hòn tên, mũi đạn...
Người bắt tay người qua cụng đầu lớp vỏ
Người ôm người qua cụng vỏ trái tim
Người trượt người những vệt đi đầy nhớt
Người là những con ốc sên đeo mặt nạ
Thế gian là một mảnh sân rêu nho nhỏ, ngột đầy vỏ ốc sên

Người ơi, người người có biêt hay không
Tự do là một con ốc sên trần không vỏ
Chân thật là vứt đi mặt nạ
Hạnh phúc là những chạm nhớt êm êm

Nhưng hạnh phúc vẫn là ước mơ xa
Vì cô độc là ta
Một con ốc sên
Không vỏ che, mặt nạ
Trượt ngã hoài từng vũng nhớt
Trên con đường giông tố, mưa sa

- Con đường kiếm tìm hạnh phúc
 
Back
Bên trên