Lê Minh Phương
(vodichbongroA3)
New Member
Đã bao lâu nay em muốn viết được một cái gì đó để hoài niệm lại một thời làm thơ của các thi nhân lớp A3, nhưng đâu phải cứ muốn viết lại là được đâu. Nhiều lúc nhìn vào đống thi tàn của các nhà thơ mà lòng em lại ngao ngán, bùng nhùng quá, ghê ghê quá, thậm chí mấy trang bản thảo ố vàng cả rồi ,đã có mùi thum thủm của thời gian rồi ,nhưng em hiểu nếu em không viết sẽ không có ai viết, nếu không ai biết thì quả thực là tiếc cho một thời kì thi ca rực rỡ, các bài thơ sẽ chìm sâu vào quên lãng, từ bỏ màu thời gian mà trở về với cát bụi.
Sao ngày tháng bây giờ trôi đi nhanh quá. 1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm...rồi 10 năm, 20 năm. Tất cả sẽ chỉ là cái chớp mắt mà khi ta ngồi tĩnh lặng chiêm nghiệm lại, chỉ muốn được nhắm mắt thật lâu. Cuộc sống bây giờ như một cái chong chóng, sáng- tối- sáng- tối, đôi lúc chỉ muốn ngồi yên lặng một mình cũng không được, có cái gì đó thôi thúc con người ta phải đứng lên, đứng lên để làm gì - không quan trọng, miễn là đứng lên.
Em vẫn ngồi yên, cố gắng ngồi yên , viết một chút gì đó thôi cũng được, mà sao khó quá. Nhớ hồi lớp 7 mình làm tập làm văn tả con lợn, ngồi một buổi trưa mà tả được tất cả các thành phần của chuồng lợn. Hay hồi đó khác, bây giờ khác.
Thôi chết em lại lan man chuyện ngày xưa rồi. Để em bắt đầu giới thiệu cho mọi người những nhân vật tiêu biểu của thi đàn lớp ta nhé.
Nhà thơ đầu tiên em muốn nhắc tới là anh Lâm, lá cờ đầu của dòng thơ thuần Pháp. Anh gối đầu giường tập thơ vè của La phông ten, anh coi Maverlaine là một hiện tượng, để rồi anh lấy cách suy nghĩ của đại thi hào Thuram để tạc vào thơ anh:
Anh ngồi đó, ngồi yên trên hòn đá,
hòn đá lăn rồi anh vẫn ngồi lặng im.
Anh sẽ ngồi im, hay hòn đá nằm im?
Vì nằm im chưa hẳn đã ngồi im.
Đôi lúc thơ anh có một cái gì giằng xé giữa thực và tại, ai đọc nhiều thơ anh mà tinh ý sẽ phát hiện ra một điều lý thú là khi đọc ngược từ dưới lên, mọi giằng xé sẽ được giải thích rất rõ ràng. Là người ngồi cạnh anh trong quãng thời gian anh bị thi đàn lớp ta cô lập, em mới hiểu được tầm suy của anh, một nhà thơ tài hoa mà cô độc:
Đưa tay lên hứng giọt mưa trời
Em ra đi không một lời giã biệt.
Nước mắt rơi hay mưa vào khóe mắt
Chỉ mình em biết nước mắt hay là mưa?
Cũng trong thời gian này, phần lớn thi nhân lớp ta rơi vào trạng thái " hoàn mê", có nghĩa là như nhà thơ Nguyễn Mỹ đã nói, khi ta không hiểu cái gì, không lí giải nổi cái gì, ta truyền tải vào thơ, ắt sẽ có người xem, họ sẽ hiểu và giải thích lại cho ta. Điển hình cho dòng thơ này là anh Chiến Milo, Tiến "triết", Việt "chay". Cho nên khi đọc thơ anh Chiến, tốt nhất là lựa mấy câu thơ cuối cùng để đọc, cũng đáng để suy ngẫm lắm:
Anh đội nón mê ngồi xích lô
tay ôm đầu tự hỏi về đâu
mới ra đi sao đã quên câu thề?
Vì sao , xin đừng hỏi vì sao?
Sẽ mãi là dòng thơ ấy nếu một ngày mai không xuất hiện Hưng. Anh loẹt quẹt đôi dép tông đường hoàng bước vào chốn bồng lai, vo viên mấy câu thơ thành hình củ khoai tây rồi ấn vào mồm người đọc. Người đọc buồn nôn , ọe ra, anh lại rặn tiếp ra mấy câu, ấn tiếp cho kì hay thì thôi. Hồn thơ anh như một viên sỏi ném tõm vào ao thơ của lớp mình, để rồi loang ra, nương theo ngọn gió thời gian tỏa đi mãi cùng tháng ngày.
Có thằng nó mới gọi điện cho em ra bờ kè nhậu, thông cảm khi khác em viết tiếp nhé.
Sao ngày tháng bây giờ trôi đi nhanh quá. 1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm...rồi 10 năm, 20 năm. Tất cả sẽ chỉ là cái chớp mắt mà khi ta ngồi tĩnh lặng chiêm nghiệm lại, chỉ muốn được nhắm mắt thật lâu. Cuộc sống bây giờ như một cái chong chóng, sáng- tối- sáng- tối, đôi lúc chỉ muốn ngồi yên lặng một mình cũng không được, có cái gì đó thôi thúc con người ta phải đứng lên, đứng lên để làm gì - không quan trọng, miễn là đứng lên.
Em vẫn ngồi yên, cố gắng ngồi yên , viết một chút gì đó thôi cũng được, mà sao khó quá. Nhớ hồi lớp 7 mình làm tập làm văn tả con lợn, ngồi một buổi trưa mà tả được tất cả các thành phần của chuồng lợn. Hay hồi đó khác, bây giờ khác.
Thôi chết em lại lan man chuyện ngày xưa rồi. Để em bắt đầu giới thiệu cho mọi người những nhân vật tiêu biểu của thi đàn lớp ta nhé.
Nhà thơ đầu tiên em muốn nhắc tới là anh Lâm, lá cờ đầu của dòng thơ thuần Pháp. Anh gối đầu giường tập thơ vè của La phông ten, anh coi Maverlaine là một hiện tượng, để rồi anh lấy cách suy nghĩ của đại thi hào Thuram để tạc vào thơ anh:
Anh ngồi đó, ngồi yên trên hòn đá,
hòn đá lăn rồi anh vẫn ngồi lặng im.
Anh sẽ ngồi im, hay hòn đá nằm im?
Vì nằm im chưa hẳn đã ngồi im.
Đôi lúc thơ anh có một cái gì giằng xé giữa thực và tại, ai đọc nhiều thơ anh mà tinh ý sẽ phát hiện ra một điều lý thú là khi đọc ngược từ dưới lên, mọi giằng xé sẽ được giải thích rất rõ ràng. Là người ngồi cạnh anh trong quãng thời gian anh bị thi đàn lớp ta cô lập, em mới hiểu được tầm suy của anh, một nhà thơ tài hoa mà cô độc:
Đưa tay lên hứng giọt mưa trời
Em ra đi không một lời giã biệt.
Nước mắt rơi hay mưa vào khóe mắt
Chỉ mình em biết nước mắt hay là mưa?
Cũng trong thời gian này, phần lớn thi nhân lớp ta rơi vào trạng thái " hoàn mê", có nghĩa là như nhà thơ Nguyễn Mỹ đã nói, khi ta không hiểu cái gì, không lí giải nổi cái gì, ta truyền tải vào thơ, ắt sẽ có người xem, họ sẽ hiểu và giải thích lại cho ta. Điển hình cho dòng thơ này là anh Chiến Milo, Tiến "triết", Việt "chay". Cho nên khi đọc thơ anh Chiến, tốt nhất là lựa mấy câu thơ cuối cùng để đọc, cũng đáng để suy ngẫm lắm:
Anh đội nón mê ngồi xích lô
tay ôm đầu tự hỏi về đâu
mới ra đi sao đã quên câu thề?
Vì sao , xin đừng hỏi vì sao?
Sẽ mãi là dòng thơ ấy nếu một ngày mai không xuất hiện Hưng. Anh loẹt quẹt đôi dép tông đường hoàng bước vào chốn bồng lai, vo viên mấy câu thơ thành hình củ khoai tây rồi ấn vào mồm người đọc. Người đọc buồn nôn , ọe ra, anh lại rặn tiếp ra mấy câu, ấn tiếp cho kì hay thì thôi. Hồn thơ anh như một viên sỏi ném tõm vào ao thơ của lớp mình, để rồi loang ra, nương theo ngọn gió thời gian tỏa đi mãi cùng tháng ngày.
Có thằng nó mới gọi điện cho em ra bờ kè nhậu, thông cảm khi khác em viết tiếp nhé.