Le Thuy Trang
(lethuytrang)
Thành viên (sai email)
Thơ Lương Ý Nương
Tương Tư Hoài... Dài Tương Tư!
Hoa hoa lá lá rụng tơi bời
Lòng nhớ người sao chẳng thấy người
Ruột muốn đứt thêm, thêm đứt ruột
Châu rơi thành ngấn lại châu rơi
Ta có một tấc lòng
Không có ai mà hỏi
Muốn nhờ gió đuổi mây
Ðể được cùng trăng nói
Ôm đàn lên lầu cao
Lầu cao trăng giãi khắp
Tương tư khúc chẳng thành
Lệ nhỏ, dây đàn đứt
Người bảo sông Tương sâu
Tương tư sâu gấp bội
Sông sâu đáy vẫn tới
Tương tư không tới bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau không gặp mặt
Cùng uống nước sông Tương (1)
Tương tư hoài... dài tương tư
Tương tư dài, dài khôn xiết
Sớm biết nỗi đau lòng
Xưa đừng cùng nhau biết!
Vũ Ngọc Khánh dịch
(Tình Sử)
Tương Tư Hoài... Dài Tương Tư!
Hoa hoa lá lá rụng tơi bời
Lòng nhớ người sao chẳng thấy người
Ruột muốn đứt thêm, thêm đứt ruột
Châu rơi thành ngấn lại châu rơi
Ta có một tấc lòng
Không có ai mà hỏi
Muốn nhờ gió đuổi mây
Ðể được cùng trăng nói
Ôm đàn lên lầu cao
Lầu cao trăng giãi khắp
Tương tư khúc chẳng thành
Lệ nhỏ, dây đàn đứt
Người bảo sông Tương sâu
Tương tư sâu gấp bội
Sông sâu đáy vẫn tới
Tương tư không tới bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau không gặp mặt
Cùng uống nước sông Tương (1)
Tương tư hoài... dài tương tư
Tương tư dài, dài khôn xiết
Sớm biết nỗi đau lòng
Xưa đừng cùng nhau biết!
Vũ Ngọc Khánh dịch
(Tình Sử)
Chỉnh sửa lần cuối: