THƠ CHẾ CHUYỆN CHẾ

Một người đàn ông bị đưa ra tòa vì tội bắn bị thương một người bạn
Quan tòa: Vì sao anh bắn anh ta?
-Vì tôi tưởng anh ta là con gấu.
- Thế khi nào thì anh nhận ra là anh đã bắn nhầm người ?
-Khi con gấu bắt đầu bắn lại tôi.
^^
 
Bước tới phòng thi mới hoảng hồn.
Bạn bè chiến hữu chẳng thấy đâu.
Lom khom dưới cuối một vài đứa
Lác đác bên kia giám thị tuần.
Đề văn nghĩ mãi đau đầu wá
Đề tóan giải mãi vẫn ko ra
Giờ đây chỉ biết ngồi cắn bút
Một mảnh đề thi ta với ta
 
cái truyện cười ở trên thì đọc cả tỉ lần rồi, còn bài thơ dưới này cũng được, có phải bạn sáng tác ko vậy
 
Bài dưới này tao đọc cả tỷ lần rồi. Ko phải bạn này sáng tác đâu.:))
 
....mấy bài này toàn cover lại chẳng có ai tự sáng tác à :-/ .. HAO mình ít thi sỹ wa' ....:(
 
Không đi không biết Sài Gòn

Đi rồi mới biết không còn một xu

Ngẫm ra mới thấy mình ngu

Cái miệng xài ít, cái... xài nhiều
^^
 
Cô giáo bước vào lớp, cả lớp đứng dậy đồng thanh:

- Cô giáo giá lâm, vấn an cô giáo!

Cô nghiêm mặt:

- Các em xem phim chưởng quá nhiều nên đến ngôn ngữ cũng bị nhiễm nặng rồi, cần phải sửa ngay.

Thấy cả lớp cúi đầu biết lỗi, cô mới nhẹ nhàng nói:

- Thôi, các em... bình thân!

- !!!
 
Không đi không biết Sài Gòn

Đi rồi mới biết không còn một xu

Ngẫm ra mới thấy mình ngu

Cái miệng xài ít, cái... xài nhiều

Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi về mới biết chả hơn Đồ nhà .
 
Trần Thị Hà Khanh đã viết:
Cô giáo bước vào lớp, cả lớp đứng dậy đồng thanh:

- Cô giáo giá lâm, vấn an cô giáo!

Cô nghiêm mặt:

- Các em xem phim chưởng quá nhiều nên đến ngôn ngữ cũng bị nhiễm nặng rồi, cần phải sửa ngay.

Thấy cả lớp cúi đầu biết lỗi, cô mới nhẹ nhàng nói:

- Thôi, các em... bình thân!

- !!!

nhạt gần chết,nhà ai bán muối cho em xin tí:| :| :| :|
 
Lê Việt Bách đã viết:
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi về mới biết chả hơn Đồ nhà .

Ko đi ko biết Tam Đao (Đảo)
Đi thì ko biết chỗ nào mà ngu (ngủ)
Một giường nó nhét 2 cụ
thôi thì cố nhịn đến chu (chủ) nhật về
:))
 
Back
Bên trên