Teenstory - Muộn...

Lê Trường Sơn
(Leo508)

New Member
Teen story:

Muộn!...
[For you!]​

Quẳng thanh cọ sang bên, quơ vội chiếc khăn quẹt sơ cái mặt, nó khóac áo rồi phóng xuống bãi xe. Giờ này, những cơn gió đêm đã bắt đầu buốt, mưa lất phất, lành lạnh! Mặc, nó chỉ chăm chăm nhìn đường, thỉnh thỏang lại khẽ liếc xuống chiếc đồng hồ trên cánh tay còn loang lổ màu. Trời Sài Gòn là thế, mưa mưa nắng nắng, đỏng đảnh... như em! 5 phút, chỉ 5 phút nữa thôi, nó lắc đầu rồi siết nhẹ tay lái. Sân ga về đêm vẫn chộn rộn người và hơi nóng. Người về, kẻ đi, người đón ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Dõi mắt nhìn quanh rồi chợt hộc tốc phóng ra tận đường tàu để rồi như chìm vào 1 khỏang không vô tận. "Chuyến S1 đã rời ga được 10 phút rồi cháu ạ!". Trống rỗng, nó đón nhận câu trả lời của người sóat vé già như 1 kẻ mộng du rồi thả mình xuống băng ghế lạnh, mặc cho những điệu nhạc vẫn phát ra từ chiếc phone trên cổ. Những giai điệu buồn! Thế là không kịp rồi ư? Không kịp dẫu chỉ là 1 ánh mắt, 1 cái ôm nhẹ hay 1 câu chúc bâng quơ nào đấy. Tự nhiên nó thấy ghét mọi thứ, ghét những con đường tấp nập ken kín người, ghét chuyến S1 đúng giờ đến lạnh lùng, ghét bản thân nó và ghét cả em. Thà rằng em hãy đi và nó đừng biết. Thà rằng em hãy quên để nó đừng nhớ. "Mai em đi, anh ở lại mạnh khỏe" - một tin nhắn vỏn vẹn nhưng buốt lòng.

o O o

Quẳng vội đống bài tập, đá cái ghế bắn sang bên, nó phóng như điên ra đường. Khỉ thật, lại muộn! 5h là khai mạc lễ hội trường, sao nó có thể quên bẵng đi được cơ chứ! Lúc nào cũng vậy, thời gian không thích nó, mặc dù nó chẳng bao giờ muốn thế. Đã cố gắng không biết bao nhiêu lần, để rồi cứ như 1 định mệnh khốn kiếp, nó vẫn muộn. Muộn từ 15 phút hẹn bạn bè, nửa tiếng xem phim... đến cả 1 năm học. Nó phải gọi những đứa bé hơn bằng bạn, bằng mày tao chi tớ. Mà đâu chỉ vậy, muộn thì luôn đi kèm với rắc rối… nó ngao ngán lắc đầu khi bãi xe không còn 1 chỗ trống. Loay hoay mãi mới tạm ổn, nó định quay lưng.
- Làm ơn đỡ hộ tớ 1 tay
Một con bé với lỉnh kỉnh túi xách to nhỏ vừa chống xe vừa gọi giật nó. Quẳng lại đằng sau 1 cái nhìn thiếu thiện cảm, nó dợm chân bước lên thềm. "Đã đến muộn thì chớ, lại còn đi xe cho đẹp vào, quần áo mode thế! Đúng là lũ tiểu thư đỏng đảnh!"
- Con trai bây giờ là thế à? Giúp đỡ người khác có vẻ thật khó khăn thì phải?
Đến nước này thì nó chẳng thể giả ngây với cái âm thanh tệ hại này được nữa. Và trong khi nó còn loay hoay với chiếc xe to tướng nặng ịch thì con bé đã mất hút vào khoa Thời trang. Lại toi thêm 15 phút, nó chán nản đủng đỉnh hướng về phía hội trường. Gần 1 tiếng đã trôi qua, hội trường giờ đây như 1 cái thùng lớn ken đầy người. Có tiếng la, tiếng hét, tiếng nồi niêu ầm ĩ... nhưng không có chỗ cho kẻ chậm chân. Có chăng, chỉ còn mấy cái quạt trần là chưa ai đụng đến. Mà biết đâu được, nếu chúng thấp xuống 1 tẹo, hẳn cũng đã có đứa chí chóe tranh nhau rồi.

"Đành để bọn lớp cắt tiết vậy!". Đeo phone lên tai, nó quăng người xuống băng ghế đá chờ đợi phút hành hình sắp đến. Ở đâu cũng thế, nó có thể nghe nhạc khắp mọi nơi. Âm nhạc là bạn nó và nó yêu nhạc hơn bất cứ điều gì. Bởi mỗi khi nghe nhạc, nó như chìm vào 1 thế giới khác, 1 thế giới của riêng nó với sự thanh thản, bình yên không phải lo lắng, suy nghĩ nhiều.
"Êh" - một cái đập vai làm nó giật bắn. Trước mặt nó lại là "Tiểu thư" ban nãy. Chẳng buồn gỡ tai nghe, nó lắc đầu ngao ngán hỏi trong tiếng bass dồn dập: "Chuyện gì?". Không để đối phương kịp phản ứng, con bé thò tay giật phắt cái tai nghe xuống gằn giọng:
- Hãy lịch sự khi nói chuyện với người khác!
Và trong khi nó còn đang ú ớ như vừa trông thấy E.T thì vẻ mặt thép nguội của Tiểu thư đã biến mất, thay vào đó là 1 nụ cười duyên đến chết người:
- Tớ chỉ muốn cám ơn. Lúc nãy nếu không có ấy, tớ cũng chẳng biết phải xoay xở thế nào.
Một lần nữa, khi nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mặt con bé đã đanh lại: "Mà ấy cũng bỏ cái kiểu cười nhếch mép khi nhìn con gái đi, chẳng hay ho gì đâu. Nếu không muộn và phải chịu trách nhiệm buổi diễn cho khoa, tớ cũng ứ thèm!". Chúa ơi, chỉ trong vòng 20 giây ngắn ngủi, nó đã bị nốc ao đến 2 lần bởi 1 con nhãi không hề quen biết. Đến nỗi khi lũ bạn trời đánh vỗ vai, nó còn ú ớ "Cái gì".
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em là thế! Em bước vào cuộc đời nó bằng cái cách riêng của em! Phá bỏ những luật lệ, những buổi chiều lang thang khắp nơi không mục đích. Phá bỏ thói quen nghe nhạc bất kể trời đất... và phá bỏ cả ánh mắt lạnh lùng nó vẫn nhìn con gái khi xưa. Em học cùng trường và bằng tuổi, nhưng trên 1 lớp. Và theo thứ bậc, nó phải gọi em là "Chị". Em thích lắm mỗi khi nó chiều em điều gì, em lại đưa tay xoa đầu và bảo "Em ngoan của chị". Một cô Tiểu thư đáng ghét nhưng cũng không thể không yêu!

Thế rồi em và nó cũng yêu nhau. Nó yêu em vì lẽ gì, chính nó cũng chẳng biết. Vì xinh? Không phải? Vì tính cách? Cũng không hẳn. Nó yêu tất cả những gì thuộc về em, cái tốt cũng như cái xấu. Nó yêu cá tính, sự mạnh mẽ của em bao nhiêu, thì cũng yêu cái trẻ con, bất cần và ngang ngạnh của em bấy nhiêu. Những đêm lang thang của nó giờ đây đã ít dần, thay vào đó là những buổi ở nhà bên gia đình. Em đã dạy nó cách yêu thương hết mình, cách mở lòng hơn với mọi người, đã đánh thức những tình cảm tưởng chừng ngủ quên trong nó khi gia đình tan vỡ. Và nếu có đi đâu thì nó cũng chẳng còn lầm lũi 1 mình. Cái thú nghe nhạc khi lang thang cũng đã mất. Bởi cứ nghe đi, em sẽ dỗi và không ôm nó ít nhất là 1 tuần cho xem. Nó và em có quá nhiều điểm giống nhau để không thể dứt câu chuyện, nhưng cũng có qua nhiều sự khác biệt để có thể tranh luận suốt cả ngày. Tình yêu, chưa bao giờ nó được hưởng 1 cách trọn vẹn như bây giờ, ít ra là theo cảm nhận của nó. "Nếu đau thương quá nhiều, thì hạnh phúc chỉ quanh quẩn đâu đây" - có ai đó đã hát như vậy!

Thế nhưng, dường như tình yêu sinh ra là để con người có thể nếm thử mọi cảm xúc. Từ đau khổ, thất vọng, chán nản đến hạnh phúc tột cùng. Những lần cãi nhau, những lần tranh luận đến nổ đom đóm mắt. Em và nó có thể cãi nhau bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, cãi nhau không cần thông báo. Từ những chuyện vụn vặt như cách lưu giữ kỷ vật, cách dùng điện thọai đến cách xử sự trong cuộc sống... Phải chăng đó là điều tất yếu khi 2 con người cá tính cùng kết hợp? Bởi cái tôi của nó, của em luôn ẩn hiện trong từng lời nói, từng hành động. Nó đứng chắn giữa sợi dây tình cảm vốn đã mong manh và luôn chực chờ đẩy 2 đứa ra xa mỗi khi có cơ hội. Hẳn cả em và nó đều đâu muốn nhưng chẳng thể dừng lại. Không biết từ bao giờ, nó và em ngày càng xa nhau chẳng bởi 1 lý do gì cụ thể, dẫu vẫn gặp hàng ngày. Những câu chuyện đã trở nên nhạt nhòa, những vòng tay đã gượng gạo và nụ hôn dường như chỉ còn là thói quen! Em đang dần rời xa, nó hốt hỏang khi nhận ra điều đó. Nó muốn níu, muốn giữ nhưng dường như càng cố gắng bao nhiêu thì em lại càng xa nó nhanh bấy nhiêu!

o O o

Vẫn tựa đầu vào vai nó, em nói, lời nhẹ như gió thoảng: "Em cần thời gian" - cuối cùng giây phút ấy cũng đến. Không 1 lời, nó lặng im chấp nhận. Bởi nó biết, chuyện phải đến đã đến. Một khỏang lặng, có lẽ là cần thiết để em và nó có thể tĩnh tâm nhìn lại những gì đã qua! Không có em, cuộc sống vẫn vậy! Nó vẫn là nó, vẫn sống tốt như những gì đã học được từ em. Thế nhưng mỗi khi 1 mình, nó lại nhớ, nhớ em đến cháy bỏng, da diết. Nó nhớ những lời yêu thương, muốn nhìn thấy em, gặp em đến phát điên lên được... nhưng lại thờ ơ lướt qua khi tình cờ chạm mặt. Gặp em trên mạng, nó làm ngơ, thấy em ngoài phố, nó nhìn chỗ khác. Tin nhắn của em, nó không xóa cái nào nhưng chẳng bao giờ đọc lại. Bởi đâu đó sâu thẳm trong trái tim, nó còn yêu em. Và nó biết em cũng vậy! Phải chăng, cả em và nó đều chưa sẵn sàng để đối mặt với những gì đang xảy ra, với chính những tình cảm thật trong lòng.

Ngày em tốt nghiệp, nó lặng lẽ dõi theo. Âm thầm nhìn em bảo vệ luận văn, giật mình đánh thót mỗi khi em ấp úng, nó lo cho em còn hơn chính bản thân mình. Để rồi khi mọi người ùa đến bên em với những hoa, những cái ôm mừng rỡ thì nó lại lặng lẽ bước ra. Đặt nhẹ đóa Tulip, lòai hoa mà em thích nhất lên yên với 1 cánh thiệp nhỏ, bên ngòai đề dòng chữ: "Bông hoa này là cuộc sống của tôi. Làm ơn đừng đùa nếu bạn định có ý đó". Còn bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Mừng cho em! Nó là vậy, luôn làm những chuyện chẳng giống ai. Nhưng nó biết em yêu nó vì điều ấy. Trên đường về, khẽ vòng tay qua eo nó như thuở nào: "Gia đình muốn em ra Hà Nội vì ngòai ấy sẽ tốt hơn cho em. Em yêu Hà Nội nhưng em sẽ ở lại. Bởi trong này…!".

o O o

Nó miên man như chìm trong những ký ức mơ hồ. Mới đó mà sắp 1 năm rồi ư, tròn 10 tháng nó không có em. Câu nói ngày nào, em còn bỏ lửng và nó cũng đã đâu kịp nghe. Thế mà, em lại đi! Trước đây, chưa bao giờ nó nghĩ đến ngày này. Dẫu không gặp nhưng nó biết em vẫn ở đâu đây, vẫn cảm thấy em trên từng con đường, từng góc phố cũ. Còn giờ đây, em như thật sự bước khỏi cuộc đời nó, em cách nó tận 2000 cây số. Nó nhớ em! Em đi vì lẽ gì, nó không hiểu? Vì thật lòng muốn thế, hay chỉ như nó, cố trốn tránh một điều gì đó không tên. Mưa! Lại mưa! Mà mưa thì ở đâu mình cũng ướt cả, có tránh được đâu. Em vẫn thường ví nó và em như 2 đường thẳng song song, mãi mãi chẳng bao giờ gặp. Thế nhưng trong quy luật của hội họa, chúng vẫn tụ về 1 điểm ở chân trời kia mà. Lẽ nào nó và em cứ mãi lảng tránh nhau như vậy. Nó sẽ ra Hà Nội, nó quyết định thế. Vì lẽ gì, nó cũng chẳng buồn nghĩ. Nó đi, chỉ đơn giản, nó muốn đối diện với chính mình, dẫu chỉ 1 lần. Và cũng bởi nó nhớ em! Nó sẽ không muộn, phải thế không? Thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết, nó thanh thản bước về quầy vé!

[Tp HCM ngày...]​
 
Back
Bên trên