Trần Thanh Hưng
(Theliar)
New Member
Tẩu trong chữ Tẩu hỏa nhập ma: Kết quả 2 tuần luyện chưởng
Lời dẫn: Trong thiên hạ có kẻ nào mà không biết Bốc ưng, chỉ sợ những kẻ đó chưa sinh ra hoặc là chết cả rồi. Thế nhưng thiên hạ mấy người biết được hắn chính là một trong 3 đại lão bản của Đổ Cục, lại là người đứng thứ ba. Cái Đổ Cục to lớn nhường ấy, uy mãnh như vậy tưởng không gì có thể đụng đến đang phải đối đầu với một thách thức, phải gọi là một nhóm thách thức: Thất sát thủ. Cực kỳ thần bý, cực kỳ gọn gàng, nhất kích đoạt mệnh, đó là phong cách của bọn chúng. Chúng thích hoa, thích như người ta thích gái đẹp. Hồ sơ trong Đổ Cục về bọn chúng là thế này:
7 bông hoa:
Hoa quỳnh
Một đứa trẻ nửa đêm thức dậy, nhìn thấy một đoá hoa quỳnh nở lặng lẽ trong cái màn đen dày đặc và tiếng gió vi vu ngút ngàn. Rồi có cái gì đó không gì cưỡng nỗi, hang đêm đứa bé đó lại lén lút chạy ra vườn, chờ hoa nở. Một ngày, khi tất cả ánh tà dương đều đã bay đi mất, đứa bé lại ngồi đó, như mọi khi. Nhưng hoa không nở!! Tại sao? Tại sao?
Hoa mai
Ngồi trong tuyết. Hàng giờ liền. Gío vẫn thổi. Cái gã thợ săn đó, dường như có sức sống của thú rừng, không bao giờ từ bỏ. Tuyết vẫn thổi, phả vào mặt hắn, khuôn măt đã phủ đầy tuyết trắng vẫn không che được cái đôi mắt đó, đôi mắt như muốn nhìn vào tận đáy thời gian. Rồi bỗng nhiên trong mắt hắn xuất hiện một thoáng vàng, một bông hoa màu vàng. Đẹp! Đẹp đến ngẩn ngơ! Một vẻ đẹp quá kiêu kỳ! Một vẻ đẹp lạnh giá! Cái vẻ đẹp tưởng chừng chỉ có thể chiêm ngưỡng tại Sài Gòn, cái hòn ngọc viễn Đông dù đã là dĩ vãng vẫn còn vương vấn vẻ kiêu sa. Lạnh! Nhưng mà hắn vẫn muốn ngắm mãi cái vẻ đẹp coi thường tất những lạnh lẽo đo’. Rồi không cưỡng được sự tò mò, hắn muốn đến gần bông hoa, rụt rè như thiếu nữ. Rồi hắn lại sợ, sợ tất cả chỉ là ảo giác, và chạy ra thật xa! Trông thật lố lăng.
Hoa sen
Hoa đẹp, ai cũng công nhận là hoa đẹp. Bất quá hắn vẫn chưa tin, liệu có đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Hắn chẳng có cách nào kiểm nghiệm được, đành để thời gian trả lời giùm.
Hoa ngọc anh
Đến bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy hoa. Nhưng hắn tin, tin như hắn tin vào thanh đao của hắn, cái gì có ắt có, cái gì sẽ đến ắt đến. Một ngày nào đó hoa sẽ nở, chắc chắn thế. Có chăng là một chút sợ hãi: Liệu bông hoa đó nở có đẹp như truyền thuyết?
Hoa lan
Hắn chẳng phải là người khó tính gì? Ít ra cũng có hơn một người nghĩ hắn là kẻ phóng khoáng, toàn những kẻ đáng tin. Nhưng hắn vẫn không chịu được cái cái cách mà người ta ngợi ca lan hoa. Hoa lan vốn là của núi rừng. Tất cả những hoa lan mọc ở thành phố với hắn không hiểu sao không gợi được cái cảm giác quỷ mỵ, hoang tàn của rừng núi. Cái vẻ đẹp hoang dã trong lành đó không một bàn tay tài hoa nào tái tạo nổi. Hãy để lan về với núi rừng.
Hoa vô danh
Bông hoa đó không có vẻ đẹp kiêu kỳ như hoa mai, không có sự dịu dàng êm ả màn đêm như hoa quỳnh cũng không có cái ranh giới mong manh như hoa sen, lại cũng chẳng quỷ mỵ hoang dã như lan hoa. Nhưng hắn thích nó hắn yêu nó. Như những lúc hắn muốn trở lại là hắn hắn nằm trên bãi cỏ quên hết những lo âu, có một loài hoa mọc ở đó, ngắm nhìn hắn, cười với hắn: Hoa vô danh. Gọi là vô danh bởi dĩ vốn là vô danh. Ty đáng lẽ cũng nên gọi là vô danh: chẳng ai biết là ai , bí ẩn, khó tìm nhưng võ công cưc cao giết người trong nháy mắt chẳng phải là cung cách của những VÔ DANH hay sao? Có một cô gái họ Trịnh, rất thú vị, trực giác cực nhạy cảm, phán đoán cực nhanh đã nói với hắn đại khái con người thật hèn nhát khi không đi tìm lý do của ty. Vốn là vô danh liều có lý do không? Hắn cũng chẳng biết nói sao với cô ấy; có những thứ kiến thức cần phải trả giá thật cao mới linh hội được. Không Minh biết là bất khả mà vẫn đi theo gã Lưu Bị ít tài, trên đời vốn cũng nhiều chuyện như thế. Hắn chỉ muốn quay về với bông hoa vô danh, không giải thích, không phải giả vờ, hắn có thể ngắm bông hoa vô danh cà ngày liền không chán.
Lại vẫn chỉ sáu bông hoa, vần thiếu một. CÁI THIẾU đó chình là kẻ cuối cùng trong thất sát thủ. CÁI THIẾU có thể giết người, lại có thể ghết thật nhanh như người ta uống một ngụm nước vậy. Nhưng trên đời liệu có biết bao nhiêu CÁI THIẾU?
(Trích Liêu Ưng Đổ Cục, Phần này chưa xuất bản)
Lời dẫn: Trong thiên hạ có kẻ nào mà không biết Bốc ưng, chỉ sợ những kẻ đó chưa sinh ra hoặc là chết cả rồi. Thế nhưng thiên hạ mấy người biết được hắn chính là một trong 3 đại lão bản của Đổ Cục, lại là người đứng thứ ba. Cái Đổ Cục to lớn nhường ấy, uy mãnh như vậy tưởng không gì có thể đụng đến đang phải đối đầu với một thách thức, phải gọi là một nhóm thách thức: Thất sát thủ. Cực kỳ thần bý, cực kỳ gọn gàng, nhất kích đoạt mệnh, đó là phong cách của bọn chúng. Chúng thích hoa, thích như người ta thích gái đẹp. Hồ sơ trong Đổ Cục về bọn chúng là thế này:
7 bông hoa:
Hoa quỳnh
Một đứa trẻ nửa đêm thức dậy, nhìn thấy một đoá hoa quỳnh nở lặng lẽ trong cái màn đen dày đặc và tiếng gió vi vu ngút ngàn. Rồi có cái gì đó không gì cưỡng nỗi, hang đêm đứa bé đó lại lén lút chạy ra vườn, chờ hoa nở. Một ngày, khi tất cả ánh tà dương đều đã bay đi mất, đứa bé lại ngồi đó, như mọi khi. Nhưng hoa không nở!! Tại sao? Tại sao?
Hoa mai
Ngồi trong tuyết. Hàng giờ liền. Gío vẫn thổi. Cái gã thợ săn đó, dường như có sức sống của thú rừng, không bao giờ từ bỏ. Tuyết vẫn thổi, phả vào mặt hắn, khuôn măt đã phủ đầy tuyết trắng vẫn không che được cái đôi mắt đó, đôi mắt như muốn nhìn vào tận đáy thời gian. Rồi bỗng nhiên trong mắt hắn xuất hiện một thoáng vàng, một bông hoa màu vàng. Đẹp! Đẹp đến ngẩn ngơ! Một vẻ đẹp quá kiêu kỳ! Một vẻ đẹp lạnh giá! Cái vẻ đẹp tưởng chừng chỉ có thể chiêm ngưỡng tại Sài Gòn, cái hòn ngọc viễn Đông dù đã là dĩ vãng vẫn còn vương vấn vẻ kiêu sa. Lạnh! Nhưng mà hắn vẫn muốn ngắm mãi cái vẻ đẹp coi thường tất những lạnh lẽo đo’. Rồi không cưỡng được sự tò mò, hắn muốn đến gần bông hoa, rụt rè như thiếu nữ. Rồi hắn lại sợ, sợ tất cả chỉ là ảo giác, và chạy ra thật xa! Trông thật lố lăng.
Hoa sen
Hoa đẹp, ai cũng công nhận là hoa đẹp. Bất quá hắn vẫn chưa tin, liệu có đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Hắn chẳng có cách nào kiểm nghiệm được, đành để thời gian trả lời giùm.
Hoa ngọc anh
Đến bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy hoa. Nhưng hắn tin, tin như hắn tin vào thanh đao của hắn, cái gì có ắt có, cái gì sẽ đến ắt đến. Một ngày nào đó hoa sẽ nở, chắc chắn thế. Có chăng là một chút sợ hãi: Liệu bông hoa đó nở có đẹp như truyền thuyết?
Hoa lan
Hắn chẳng phải là người khó tính gì? Ít ra cũng có hơn một người nghĩ hắn là kẻ phóng khoáng, toàn những kẻ đáng tin. Nhưng hắn vẫn không chịu được cái cái cách mà người ta ngợi ca lan hoa. Hoa lan vốn là của núi rừng. Tất cả những hoa lan mọc ở thành phố với hắn không hiểu sao không gợi được cái cảm giác quỷ mỵ, hoang tàn của rừng núi. Cái vẻ đẹp hoang dã trong lành đó không một bàn tay tài hoa nào tái tạo nổi. Hãy để lan về với núi rừng.
Hoa vô danh
Bông hoa đó không có vẻ đẹp kiêu kỳ như hoa mai, không có sự dịu dàng êm ả màn đêm như hoa quỳnh cũng không có cái ranh giới mong manh như hoa sen, lại cũng chẳng quỷ mỵ hoang dã như lan hoa. Nhưng hắn thích nó hắn yêu nó. Như những lúc hắn muốn trở lại là hắn hắn nằm trên bãi cỏ quên hết những lo âu, có một loài hoa mọc ở đó, ngắm nhìn hắn, cười với hắn: Hoa vô danh. Gọi là vô danh bởi dĩ vốn là vô danh. Ty đáng lẽ cũng nên gọi là vô danh: chẳng ai biết là ai , bí ẩn, khó tìm nhưng võ công cưc cao giết người trong nháy mắt chẳng phải là cung cách của những VÔ DANH hay sao? Có một cô gái họ Trịnh, rất thú vị, trực giác cực nhạy cảm, phán đoán cực nhanh đã nói với hắn đại khái con người thật hèn nhát khi không đi tìm lý do của ty. Vốn là vô danh liều có lý do không? Hắn cũng chẳng biết nói sao với cô ấy; có những thứ kiến thức cần phải trả giá thật cao mới linh hội được. Không Minh biết là bất khả mà vẫn đi theo gã Lưu Bị ít tài, trên đời vốn cũng nhiều chuyện như thế. Hắn chỉ muốn quay về với bông hoa vô danh, không giải thích, không phải giả vờ, hắn có thể ngắm bông hoa vô danh cà ngày liền không chán.
Lại vẫn chỉ sáu bông hoa, vần thiếu một. CÁI THIẾU đó chình là kẻ cuối cùng trong thất sát thủ. CÁI THIẾU có thể giết người, lại có thể ghết thật nhanh như người ta uống một ngụm nước vậy. Nhưng trên đời liệu có biết bao nhiêu CÁI THIẾU?
(Trích Liêu Ưng Đổ Cục, Phần này chưa xuất bản)