Trần Chí Trung
(Tranchitrung)
Thành viên danh dự
Đã bao giờ chúng ta tự đặt câu hỏi: những gì xung quanh đây là thuộc về mình ?
Một bộ quần áo mà ta đang mặc, một tờ tiền mà ta đang nắm trong tay ? Rồi quần áo cũng cũ đi và ta cũng sẽ lớn, đồng tiền nào có thể ở mãi trong túi mà không tiêu ?
Một căn phòng- một thế giới riêng trong nhà ? Một quyển nhật ký ngày ngày với những tâm sự buồn vui ? Nhưng suốt cuộc đời làm sao có thể ở mãi một nơi, rồi cũng phải có những lúc đi xa. Quyển nhật ký ta viết lúc 5 tuổi, đến khi 18tuổi đọc lại không phải ai cũng cười mình hay sao ?
Một góc phố thân quen, một kỉ niệm êm đẹp mà tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa ta ? Nhưng góc phố nào mà không có người đến người về, kỉ niệm nào không mờ đi trong kí ức ?
Một tình bạn sắt son, hay một cái nhìn xao xuyến, tưởng chừng như niềm hạnh phúc lớn lao ấy sẽ cùng ta đi hết những ngã rẽ cuộc đời. Mà bỗng nhiên thấy thật xa, những bạn bè, những con người mà ta nhớ thương trở thành cố nhân, trở thành những con người trong ta trong quá khứ.
Vinh quang mà ta đạt được, những lời mà thiên hạ ngợi khen, tâng bốc. Tự hào, vinh hạnh lắm nhưng có khi nào đấy ngày mai tất cả như sụp đổ, tay trắng lại trở về với tay trắng, sẽ chẳng còn ai ngợi khen, chẳng còn ai tán tụng.
Đời người 70 năm, rồi cũng sẽ đến lúc về với đất. Mà biết đâu ngày mai ta chẳng kịp tạm biệt mọi người ? Nào mấy ai từng nhìn người thân mình hôm nay còn là một ánh mắt, ngày mai đã đi cùng khói hương ?
Người ta vẫn nói trí thức là vĩnh cửu. Ngay khi trí tuệ sáng suốt đến đâu thì cũng có những lúc khủng hoảng, có những lần lú lẫn. Nếu xao nhãng, dửng dưng, thời gian không hề dùng tới thì tri thức nào còn ở lại được ?
Ngay đến trái tim còn có thể thuộc về người khác, trí óc còn có thể bị người khác sử dụng, bàn tay còn có thể bị người khác dắt đi. Những bằng xương, bằng thịt ấy liệu có phải thuộc về mình ?
Những điều thuộc về mình vốn chỉ trong từng lúc, thậm chí từng phút, từng giây. Thời gian cứ trôi qua một ngày tức là đã có một ngày của sự thay đổi. Trần Chí Trung của 24 giờ trước không còn là Trần Chí Trung của 24 giờ sau nữa. Vạn vật đều khác, tình cảm con người ta đều khác cũng là những điều mà không thể khác.
Thời gian trôi đi và sẽ không có gì là không thể, không có gì là không đổi thay những chủ sở hữu của nó.
Có mấy ai biết quí trọng những phút giây lúc này ?
Có mấy ai gìn giữ nâng niu những mối tình khi còn ở trong tay ?
Có mấy ai biết dừng lại, thảnh thơi trước vinh quang và danh lợi phù hoa ?
Để rồi khi đã xa là ta lại thấy nhớ, khi mất đi rồi mới nuối tiếc ngày qua, lúc thất bại khổ đau mới nhận ra giá trị của hiện thực. Khi chứng kiến một người mất đi, mới than khóc, mới khổ đau thì có ích gì ? Lúc sống sao không tốt với nhau, để đến khi người không còn mới thấy thương, thấy tiếc ?
Con người sống với con người, phải chăng cần những cái nhìn đúng đắn hơn về những gì ta đang nghĩ, ta đang làm, ta đang cống hiến bằng cả trái tim hay thậm chí ta đang thủ đoạn để giành giật lấy những điều không thuộc về mình ?
Một bộ quần áo mà ta đang mặc, một tờ tiền mà ta đang nắm trong tay ? Rồi quần áo cũng cũ đi và ta cũng sẽ lớn, đồng tiền nào có thể ở mãi trong túi mà không tiêu ?
Một căn phòng- một thế giới riêng trong nhà ? Một quyển nhật ký ngày ngày với những tâm sự buồn vui ? Nhưng suốt cuộc đời làm sao có thể ở mãi một nơi, rồi cũng phải có những lúc đi xa. Quyển nhật ký ta viết lúc 5 tuổi, đến khi 18tuổi đọc lại không phải ai cũng cười mình hay sao ?
Một góc phố thân quen, một kỉ niệm êm đẹp mà tưởng chừng sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa ta ? Nhưng góc phố nào mà không có người đến người về, kỉ niệm nào không mờ đi trong kí ức ?
Một tình bạn sắt son, hay một cái nhìn xao xuyến, tưởng chừng như niềm hạnh phúc lớn lao ấy sẽ cùng ta đi hết những ngã rẽ cuộc đời. Mà bỗng nhiên thấy thật xa, những bạn bè, những con người mà ta nhớ thương trở thành cố nhân, trở thành những con người trong ta trong quá khứ.
Vinh quang mà ta đạt được, những lời mà thiên hạ ngợi khen, tâng bốc. Tự hào, vinh hạnh lắm nhưng có khi nào đấy ngày mai tất cả như sụp đổ, tay trắng lại trở về với tay trắng, sẽ chẳng còn ai ngợi khen, chẳng còn ai tán tụng.
Đời người 70 năm, rồi cũng sẽ đến lúc về với đất. Mà biết đâu ngày mai ta chẳng kịp tạm biệt mọi người ? Nào mấy ai từng nhìn người thân mình hôm nay còn là một ánh mắt, ngày mai đã đi cùng khói hương ?
Người ta vẫn nói trí thức là vĩnh cửu. Ngay khi trí tuệ sáng suốt đến đâu thì cũng có những lúc khủng hoảng, có những lần lú lẫn. Nếu xao nhãng, dửng dưng, thời gian không hề dùng tới thì tri thức nào còn ở lại được ?
Ngay đến trái tim còn có thể thuộc về người khác, trí óc còn có thể bị người khác sử dụng, bàn tay còn có thể bị người khác dắt đi. Những bằng xương, bằng thịt ấy liệu có phải thuộc về mình ?
Những điều thuộc về mình vốn chỉ trong từng lúc, thậm chí từng phút, từng giây. Thời gian cứ trôi qua một ngày tức là đã có một ngày của sự thay đổi. Trần Chí Trung của 24 giờ trước không còn là Trần Chí Trung của 24 giờ sau nữa. Vạn vật đều khác, tình cảm con người ta đều khác cũng là những điều mà không thể khác.
Thời gian trôi đi và sẽ không có gì là không thể, không có gì là không đổi thay những chủ sở hữu của nó.
Có mấy ai biết quí trọng những phút giây lúc này ?
Có mấy ai gìn giữ nâng niu những mối tình khi còn ở trong tay ?
Có mấy ai biết dừng lại, thảnh thơi trước vinh quang và danh lợi phù hoa ?
Để rồi khi đã xa là ta lại thấy nhớ, khi mất đi rồi mới nuối tiếc ngày qua, lúc thất bại khổ đau mới nhận ra giá trị của hiện thực. Khi chứng kiến một người mất đi, mới than khóc, mới khổ đau thì có ích gì ? Lúc sống sao không tốt với nhau, để đến khi người không còn mới thấy thương, thấy tiếc ?
Con người sống với con người, phải chăng cần những cái nhìn đúng đắn hơn về những gì ta đang nghĩ, ta đang làm, ta đang cống hiến bằng cả trái tim hay thậm chí ta đang thủ đoạn để giành giật lấy những điều không thuộc về mình ?