Nguyễn Mỹ Hạnh
(NMHanh)
New Member
Đọc cái người ta tâm sự trong 24h.com.vn, thấy hay hay nên vào đây post
Nắng quái
Người nhiếp ảnh cứ mãi thơ thẩn trên chiếc cầu bắc qua một nhánh sông nhỏ. Anh đi ngược, rồi lại đi xuôi, chỉ có điều ánh mắt của anh luôn hướng về phía tây. Anh đang đợi những tấm ảnh hoàng hôn trên sông tuyệt đẹp.
“Chào anh, anh là nghệ sĩ nhiếp ảnh hả?”, giọng một cô gái cất lên làm người đang thơ thẩn kia hơi giật mình. “Không, tôi chỉ muốn chụp lại những tia nắng cuối cùng trong ngày thôi”, anh đáp lại cô gái. “Vậy hôm nào rảnh anh chụp kỷ niệm cho em mấy tấm nha”, cô gái vừa cười hồn nhiên vừa nói.
Cái chất giọng của cô bé đang độ tuổi sinh viên vừa vui, vừa hồn nhiên cũng làm cho Nam bớt thơ thẩn một chút. Anh khẽ gật đầu “Ừ”. Rồi lại tiếp tục nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống. “Trời đẹp quá”, lại giọng ban nãy của cô gái bất chợt vang lên, hóa ra cô vẫn đứng sau lưng và cùng nhìn về phía hoàng hôn như Nam.
Đúng, trời tự nhiên đổi sắc đỏ, những áng mây như được sơn phết lên một lớp sơn màu hồng đỏ, người dân ở đây quen gọi là nắng quái. Nam nhanh nhẹn thao tác chiếc máy ảnh cũ kỹ của mình. Xoạch, xoạch, chiếc máy vang lên những tiếng kêu khô khốc. Không biết lần này có đạt không, Nam tự hỏi. Đã bao lần Nam đi chụp khối lửa khổng lồ kia khi chiều về, nhưng chưa lần nào Nam cảm thấy ưng ý. Và có lẽ cũng chẳng bao giờ ưng ý được.
Đúng vậy, vì ngày xưa khi đi chụp ảnh thiên nhiên, cảnh quan như thế này, bên cạnh Nam luôn có có một người - một người con gái, hay nói khác hơn đó là người yêu Nam tha thiết. Nhưng cũng đã lâu rồi Nam và người ấy không còn gặp nhau. Người ấy đã ra đi vĩnh viễn, không còn trên cõi đời này nữa vì bị một căn bệnh quái ác sau buổi chiều cuối cùng đi chụp hoàng hôn cũng có những áng nắng quái như thế này. Còn Nam từ đó đến giờ vẫn mê chụp hoàng hôn là vậy, nhưng chưa bao giờ đạt được điều gì gọi là đầy đủ trong tâm hồn của người thích cầm máy ảnh.
Số phận đã không mỉm cười với Nam trong chuyện tình duyên ấy. Nam tâm sự với cô gái trẻ vừa mới quen và cũng chưa biết tên. Nói bâng quơ cho một người khác nghe thì chẳng có gì phải quan tâm đến tên họ cả, chỉ là nhắc lại chuyện không may trong tình duyên thì chẳng có gì là đáng kể cả.
“Rồi từ đó đến nay anh thường đi chụp ảnh hoàng hôn một mình à?”, “Ừ, lâu dần cũng thành quen, nhưng không phải chiều nào cũng đi, trời mưa thì làm gì có mặt trời mà chụp”, Nam vừa nói vừa cười. “Vậy nếu anh muốn, em xin làm phụ tá cho anh nhé”, cô bé vừa nói vừa cười tinh nghịch. Câu nói nửa đùa nửa thật cũng phần nào làm cho Nam cảm thấy vui vui.
Cô bé ơi, cô bé có biết rằng tôi là một người rất chung tình hay không. Chuyện dù qua đã lâu, nhưng không phải là dễ quên như vậy. Tất nhiên tôi không sống cô độc cả đời, nhưng để quên không phải là ngày một ngày hai.
Nếu tôi và cô bé là bạn đồng hành trên con đường nhiếp ảnh thì chắc chắn không phải là những cảnh hoàng hôn. Nếu em hiểu được điều đó, thì những điều khác có thể sẽ đến...
Nắng quái
Người nhiếp ảnh cứ mãi thơ thẩn trên chiếc cầu bắc qua một nhánh sông nhỏ. Anh đi ngược, rồi lại đi xuôi, chỉ có điều ánh mắt của anh luôn hướng về phía tây. Anh đang đợi những tấm ảnh hoàng hôn trên sông tuyệt đẹp.
“Chào anh, anh là nghệ sĩ nhiếp ảnh hả?”, giọng một cô gái cất lên làm người đang thơ thẩn kia hơi giật mình. “Không, tôi chỉ muốn chụp lại những tia nắng cuối cùng trong ngày thôi”, anh đáp lại cô gái. “Vậy hôm nào rảnh anh chụp kỷ niệm cho em mấy tấm nha”, cô gái vừa cười hồn nhiên vừa nói.
Cái chất giọng của cô bé đang độ tuổi sinh viên vừa vui, vừa hồn nhiên cũng làm cho Nam bớt thơ thẩn một chút. Anh khẽ gật đầu “Ừ”. Rồi lại tiếp tục nhìn về phía mặt trời đang dần lặn xuống. “Trời đẹp quá”, lại giọng ban nãy của cô gái bất chợt vang lên, hóa ra cô vẫn đứng sau lưng và cùng nhìn về phía hoàng hôn như Nam.
Đúng, trời tự nhiên đổi sắc đỏ, những áng mây như được sơn phết lên một lớp sơn màu hồng đỏ, người dân ở đây quen gọi là nắng quái. Nam nhanh nhẹn thao tác chiếc máy ảnh cũ kỹ của mình. Xoạch, xoạch, chiếc máy vang lên những tiếng kêu khô khốc. Không biết lần này có đạt không, Nam tự hỏi. Đã bao lần Nam đi chụp khối lửa khổng lồ kia khi chiều về, nhưng chưa lần nào Nam cảm thấy ưng ý. Và có lẽ cũng chẳng bao giờ ưng ý được.
Đúng vậy, vì ngày xưa khi đi chụp ảnh thiên nhiên, cảnh quan như thế này, bên cạnh Nam luôn có có một người - một người con gái, hay nói khác hơn đó là người yêu Nam tha thiết. Nhưng cũng đã lâu rồi Nam và người ấy không còn gặp nhau. Người ấy đã ra đi vĩnh viễn, không còn trên cõi đời này nữa vì bị một căn bệnh quái ác sau buổi chiều cuối cùng đi chụp hoàng hôn cũng có những áng nắng quái như thế này. Còn Nam từ đó đến giờ vẫn mê chụp hoàng hôn là vậy, nhưng chưa bao giờ đạt được điều gì gọi là đầy đủ trong tâm hồn của người thích cầm máy ảnh.
Số phận đã không mỉm cười với Nam trong chuyện tình duyên ấy. Nam tâm sự với cô gái trẻ vừa mới quen và cũng chưa biết tên. Nói bâng quơ cho một người khác nghe thì chẳng có gì phải quan tâm đến tên họ cả, chỉ là nhắc lại chuyện không may trong tình duyên thì chẳng có gì là đáng kể cả.
“Rồi từ đó đến nay anh thường đi chụp ảnh hoàng hôn một mình à?”, “Ừ, lâu dần cũng thành quen, nhưng không phải chiều nào cũng đi, trời mưa thì làm gì có mặt trời mà chụp”, Nam vừa nói vừa cười. “Vậy nếu anh muốn, em xin làm phụ tá cho anh nhé”, cô bé vừa nói vừa cười tinh nghịch. Câu nói nửa đùa nửa thật cũng phần nào làm cho Nam cảm thấy vui vui.
Cô bé ơi, cô bé có biết rằng tôi là một người rất chung tình hay không. Chuyện dù qua đã lâu, nhưng không phải là dễ quên như vậy. Tất nhiên tôi không sống cô độc cả đời, nhưng để quên không phải là ngày một ngày hai.
Nếu tôi và cô bé là bạn đồng hành trên con đường nhiếp ảnh thì chắc chắn không phải là những cảnh hoàng hôn. Nếu em hiểu được điều đó, thì những điều khác có thể sẽ đến...