Tản mạn...

Triệu Gia Phong
(BlackDragon)

New Member
Yesterday...

Yesterday ư, có thể là ngày hôm qua theo đúng nghĩa đen cũng có thể là quá khứ hay ký ức, hay cũng có thể chỉ là một đoạn thời gian nào đó. Điều đó thật không rõ ràng. Có ngày hôm qua tức là ta đang đứng trong ngày hôm nay. Dù hối tiếc hay ân hận gì thì cũng không thể vặn thời gian quay ngược, mà chỉ có thể lấy đó làm cái gương để soi cho ngày hôm nay hay chỉ đơn giản chỉ như là 1 giấc mộng, một kỉ niệm trăn trở mà thôi.

Tôi đã nghĩ rất nhiều trước khi viết bài này, đối với tôi tâm sự ko phải lúc nào cũng dễ dàng viết ra dưới tiếng mẹ đẻ, đơn giản vì tôi sợ là hết ngày hôm nay, bài viết này sẽ trở thành ngày hôm qua và biết đâu lại khiến mình phải dằn vặt. Nhưng có lẽ là không nên nuôi dưỡng 1 cái hòn than đang âm ỉ cháy hay 1 vết thương đang rỉ máu bên trong, vì cái hòn than ấy không thể bùng lên ngọn lửa hay như vết thương sẽ càng khiến ta thêm đau đớn! Đơn giản là vì cái hòn than ấy, nếu cứ lấp liếm nó đi mà cho rằng nó chỉ là một cục đất thì dù chỉ với 1 chút ít năng lượng, hòn than ấy cũng đủ gây cho ta bao nhức nhối. “Tâm không cảnh không”, câu ấy rất hay nhưng liệu có thật thế không. “Tử kị ám thị” rất mạnh có thể tự gây thương tích cho mình hay tạo một hình bóng ko có thật nào đó. Đó chính là tâm không lặng thì cảnh cũng chẳng dừng. “Nếu ta không nghĩ ta sẽ qua được ta sẽ ko qua được” 1 câu mà ai chắc cũng tâm đắc. Thế nhưng nếu muốn đi qua một bức tường mà lại coi nó không có ở đấy thì chắc hẳn là chẳng phải ta sẽ qua được mà cơ thể sẽ bị tổn thương. Điều đó chỉ muốn nói rằng chúng ta là người, là 1 sinh vật, chúng ta có cảm giác và những sợi dây đàn cảm giác tuyệt vời mà tạo hoá đã ban cho chúng ta cho ta 1 cảm giác, con người biết yêu biện giận biết thương cảm ... Lãnh đạm với sự việc, lấy cái tâm mà che mờ cái cảnh thì cũng giống như lấy tay chẹn lại dây đàn không cho ngân. Tiếng đàn có thể đứt, âm thanh có thể dừng nhưng lòng người lại chẳng vẫn đau lắm sao, ngón tay kia chặn dây đàn lại chẳng không chảy máu vì xót xa sao.

Tôi không hiểu về trà đạo và cũng chẳng có ý định để học nó, thế nhưng khi uống trà thì phải lãnh đạm sao, phải thờ ơ cho lòng thanh tịnh sao. Tôi chẳng thể như các bậc cao nhân ẩn dật trên núi lấy tâm làm tự tại, sống xa rời cuộc sống và nếu có thể tôi cũng sẽ chẳng làm như vậy. Tôi hiểu rằng con người được tạo hoá ban cho mấy dây đàn kia ko phải để nó tĩnh lặng hay bịt nó lại mà là để nó ngân lên nó bộc lộ hết được những nét trầm nét thanh trong cuộc sống. Tôi đã sợ cái cảm giác lãnh đạm đó lắm rồi, cái cảm giác lấy tâm khống chế tại. Chẳng khác gì lấy vải bọc những viên than hồng lại, dù có bao nhiêu lần vải thì đến lúc nào đó nó cũng sẽ thủng ra. Cái quan niệm sống này tôi cũng đã từng áp dụng và than ôi, cái vết thương không được chữa trị ấy, cái vết thương chỉ được đắp lên bởi mật ngọt và những lớp vỏ mỏng manh ấy, lại gây cho tôi nhiều đớn đau. Cười đùa, vui vẻ, sống cho thoải mái cũng chỉ là lớp vỏ để che dấu cái tâm thật yếu đuối để rồi lúc nào đấy khi ngồi một mình mới thấy mình yếu đuối biết bao, lại đau đớn mà thừa nhận rằng “ngày hôm qua “... Sự thật luôn là sự thật, tôi sẽ không trốn tránh nó tôi sẽ không phủ nhận nó bằng tư duy của tôi, nếu thế tôi sẽ trở thành duy tâm mất ! Bài viết này tôi đã phải đắn đo rất lâu để viết bởi vì tôi vẫn chưa dùng hoàn toàn con người mình để phô bầy lên những trang giấy trắng, nhưng cái gì cũng cần phải từ từ. Thổi mạnh lên cái bếp than chưa hẳn là sẽ nó lụi tàn ngay mà nó vẫn sẽ còn âm ỉ nhưng chắc hẳn nó sẽ nguội lạnh nhanh hơn, chắc cũng chẳng giống cái cách mà nhân loại khoan dầu để đốt nóng mọi thứ lên đâu nhỉ !

Cuộc sống này vẫn thế, đang tiếp diễn từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Ta chẳng thể nào nắm bắt được từng khoảnh khắc của cuộc sống. Đôi khi chợt giật mình nhìn lại thì nó đã là "ngày hôm qua" mất rồi. Nhưng quá khứ là những điều có thật. Những gì đã trải qua đều đã từng là những gì đang trải qua. Người ta thường nghĩ đến hiện tại, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến những điều mình đang làm và sẽ cần phải làm. Nhưng liệu có bao giờ, ta một lần nhìn lại quá khứ, nhìn lại những gì đã diễn ra ? Đừng vội cho rằng, quá khứ thì chỉ là quá khứ, nó ra sao thì cứ để nó như vậy, đào bới lên làm gì. Liệu bạn đã bao giờ phải day dứt, trăn trở vì cái "ngày hôm qua" ấy chưa? Tôi tin là có. Tôi cũng rất muốn quên đi cái ngày hôm qua ấy, nhưng mà nhân loại vẫn hát “yesterday” đó thôi. Có một số điều ngày hôm qua khiến ta trăn trở, hối tiếc nhưng cũng có những điều khiến ta trăn trở nhưng không hối tiếc, bởi vì ta đã sống hết mình, đã không hổ thẹn : “mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà”!

Yesterday,
All my troubles seemed so far away,
Now it looks as though they're here to stay,
Oh, I believe in yesterday.
 
đọc một hồi chẳng hiểu mục đích là gì nữa ... chắc tại dài quá nên mình bị chóng mặt [-o<

có một số ý kiến chủ quan thế này:

1. Một cục than âm ỉ cháy trong lòng hay một vết thương rỉ máu đúng là sẽ làm mình tổn thương khi cứ để đấy nhưng có một điều anh ( ko biết có đúng là phải gọi thế này ko :D ) chưa nói được. Đấy là cục than sẽ càng lúc càng nóng và vết thương sẽ càng lúc càng sâu, càng đau.

Đùa bên lề :D : cục than có âm ỉ cũng sẽ cháy hết nên có lẽ ko nên dùng ví dụ này :D

2. Lãnh đạm với thế gian này đôi khi ko phải là cách giải quyết tồi tệ đâu. Cái này còn tùy người. Nhưng lãnh đạm ko nhất thiết là chạy trốn hay giấu kín tâm sự. Có thể đó là cách chấp nhận cuộc sống thôi :)

3. Cười nói là cách để con người ta chế ngự nỗi đau. Chẳng ai trách được một người vì cười khi trong lòng đang muốn khóc. Cảm giác này em rất rõ :)) giải thích cũng khó nên cứ biết là có bạn thì cười, ko có bạn thì làm việc khác. Người ta chỉ đau khổ, chán ngán khi có thời gian chết thôi.

4. Một vết thương ko phải muốn nó lành mà nó lành được. Có nhiều cách: tự chữa trị ... sẹo ko to lắm... thời gian chữa trị : sẹo vãi to ... có một người quant tâm đến vết thương: sẹo nhỏ ... và người gây ra vết thương chữa : sẹo rất bé nhưng lần sau thì vết thương sẽ to hơn dù là dùng chung 1 hung khí :D :)) <---- that's the way it is with me

5. Nguời ta ko cần thiết phải nắm bắt toàn bộ các khoảnh khắc của thời gian ---> what for ? Người ta chỉ cần một vài khoảnh khắc quan trọng và biết dũng cảm và tự tin mà nắm lấy nó thôi. Tốt nhất là muốn làm gì hãy làm ngay nếu có thể vì qua đấy sẽ nắm được các khoảnh khắc của thời gian đấy. understand ?

6. Nhìn lại ngày hôm qua để học tập, ko phải để dằn vặt và ân hận. Cái nhìn này tốt nhất nên thoáng và cởi mở một chút để nhập tâm được nhiều điều. Nhìn ngày hôm qua mà chìm trong ân hận với dằn vặt thì ko giải quyết được gì cũng ko làm được gì cho hiện tại cũng chẳng xây dựng được gì cho tương lai.


chẹp, tóm lại là người post bài trên kia có lẽ đang confused ...
oài, mình qua cái thời gian này rồi :))
 
Tri kỉ .

Có đôi khi ta lạc trong một bản nhạc, u uất, lạnh lẽo .Có những nốt cao vút của đàn Violin, ngân nga, da diết .Có những nốt trầm lặng lẽ của Contrabass, Cello, mộc mạc mà chân thật .Tất cả thỏa sức độc diễn những giai điệu ngọt ngào nhưng u buồn, miên man...

Cuộc đời cũng như một dàn nhạc giao hưởng vậy .Tất cả đang sống , đang chơi những nốt nhạc riêng của mình. Mỗi người một vẻ, một âm sắc, một giai điệu nhưng lại hòa làm một, tạo nên cái cuộc sống này...

Cuộc sống cứ thế vẫn trôi đi, đơn điệu, tẻ nhạt, nhàm chán .Đôi khi cố gắng tự tìm cho mình một "điểm nhấn",một cái gì đó mới mẻ, nhưng rồi lại bất chợt nhận ra mình vẫn chỉ là một nốt trầm, cô độc...



***

Có một người, cứ đi một mình. Anh ta đang đi tìm một cái gì đó thật mơ hồ mà chính anh ta cũng chẳng thể lý giải nổi. Anh ta đi tìm một khoảng trống cho riêng mình, tìm một sự đồng cảm,tìm một người có thể thực sự hiểu anh ta.Nhưng phải chăng, những điều người ta đặt hết niềm tin đôi khi lại không hiện hữu ?

Có những khi thất vọng, anh ta lại tìm một chốn cho riêng mình, nơi anh ta có thể tự do lạc trong dòng tâm tưởng, thả mình vào những suy nghĩ điên rồ, lạ lẫm...Anh ta muốn hét lên thật to,muốn thét,muốn gào, muốn giải tỏa tất cả những ức chế trong lòng mình. Nhưng tại sao, anh ta vẫn cố nén lại, để rồi lại thấy trong lòng mình sâu hoắm vết khoét của sự sụp đổ...

Anh ta vẫn thường lang thang, không mục đích, nhìn cuộc sống trôi theo dòng chảy tự nhiên của nó, náo nhiệt, xô bồ .Còn anh ta, vẫn cứ lặng im với những tâm trạng mà chính anh ta cũng không thể định hình nổi. Anh ta vẫn cứ đi, thây kệ những dòng hồi ức bất định cứ xối xả cuộn về, rồi đến một lúc nào đó, bản thân cũng không ý thức được là đã gửi chúng ở những nơi nào....Những lúc này, trong anh ta lại dâng lên một sự cô đơn khó tả. Anh ta lại nhớ đến câu nói của một nhà thơ nào đó :"xuân vì ấm mà cần tình, thu vì lạnh mà cần đôi ..." quả thực đúng. Dường như vì lạnh mà cần hơn một người bên cạnh, vì cô đơn mà cần hơn một tâm hồn đồng điệu. Nhưng thử hỏi trong cõi trời đất này có mấy ai hiểu anh ta ?

Cứ như thế, anh ta đi tìm, tìm mãi, tìm ở tất cả mọi nơi, từ tất cả mọi người. Cho dù niềm hy vọng của anh ta đã cạn dần, nhưng anh ta vẫn cố tìm, vẫn tin vào cái ước mơ nhỏ nhoi mà mình ấp ủ suốt 18 năm. Anh ta như lạc trong một ma trận, và người xung quanh mình là những dãy số đơn điệu, tìm mãi, tìm mãi, hi vọng mãi, thất vọng và rồi lại hi vọng.

Có khi nào, anh ta đã gặp được người mình tìm kiếm, nhưng lại ngộ nhận và sợ hãi, e dè, không đủ sáng suốt để nhận ra người đấy ? Liệu như thế, có quá đáng tiếc không ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên