Tản mạn

Hoàng Quỳnh Trang
(hoangquynhtrang)

New Member
Rồi một sớm trời trong như nước mắt
Nắng chợt hồng lụa ấm ở trên tay
Con chuẩn bị hành trang lên phố xá
Mẹ thở dài nhanh quá, đã thu sang...



Hoa học trò-1997
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lâu lắm mới có một ngày đẹp trời như thế này. Hè đã qua thật rồi. Và thu sang. Mưa tầm tã. Nhưng hôm nay đi từ trường Ngoại Thương về, tôi lại thấy trời mát, và không có nắng. Không khí dễ chịu đến lạ kỳ. Tôi lại nhớ đến những ngày mùa xuân cuối năm học trước. Lúc đó đang mùa thi, bài vở ngập đầu nhưng vẫn nhận ra không khí mùa xuân đầy ắp trên các con phố. Tôi và Hà Anh đạp xe song song trên đường Nguyễn Thái Học về nhà, hít thở cái khí trời trong vắt, mới mẻ mà vòng xe như muốn quay nhanh hơn.Lúc đó chợt nhớ không biết có thể đạp xe như thế được bao nhiêu ngày nữa. Môt tháng, hai tháng, đã là sinh viên rồi. Ừ, bây giờ cả hai đứa đã là sinh viên rồi.

Hôm nay trời cũng mát như thế, nhưng là mùa thu. Về nhà được một lúc, trời lại mưa tầm tã. Lại nhớ năm ngoái giờ này chỉ còn một tháng nữa là được mặc áo len. Những chiếc áo len cũ mình yêu thích, và cả những chiếc áo len mới còn thơm mùi len đan. Tôi mở cửa ban công. Một làn gió tràn vào. Lạnh. Gió mùa đông bắc. Giống như chớm đông. Lại nghĩ đến lúc trời trở rét, muốn gọi điện cho "ai đó" chỉ để nói : "Hôm nay trời bắt đầu rét đấy. Ấy mặc áo ấm vào ấy nhé." Lại muốn kêu ca chuyện cả mình và Hà Anh đều bị mất cái áo gió duy nhất. Chà, mình lẩn thẩn quá. Mọi chuyện đã qua rồi mà. Với lại, còn lâu mới đến mùa đông. Từ giờ đến lúc đấy còn lâu lắm, chắc phải còn vài đợt nắng nữa.
Gọi cho Hà Anh. Nó ríu rít khoe lớp mới. Mình lại thấy hồi hộp. Và buồn nữa. Không biết lớp mới của mình như thế nào. Có thể sẽ có rất nhiều buồn vui, hy vọng và thất vọng. Và nhớ lớp cũ, trường cũ,...nhớ...
 
Không phải bao giờ cũng có thể noi sra những điều mình suy nghĩ, không phải lúc nào cũng có thể bộc lộ những gì mình cảm thấy. Có những cảm xúc phải giấu giếm, phải che đậy, phải kìm nén, phải biến tấu thành những tình cảm khác, để cho mọi người khi nhìn vào mình không phát hiện ra.
Tôi đã từng ghét những người như thế, cho rằng việc họ không cười khi họ vui và không khóc khi học buồn là một thứ gì đó gần giống như giả dối, nhưng phải có những lúc như thế trong cuốc sống, phải có những giây phút như thế, để cho mọi chuyện được qua đi, vì lợi ích của người khác, vì sự yên bình của những người mình yêu mến, vì tự trọng và lòng vị tha, vì bản tính không ưa gay gắt, vì tình thương và tình yêu...Tất cả những điều đó, tất cả những điều đó đã là niềm an ủi lớn lao cho bản thân tôi, khi không đứng dậy giành lấy hạnh phúc của mình, không lớn tiếng nói lên những điều mình muốn nói, không trách móc và không ai oán, không toan tính và luôn tha thứ tất cả, và mong cho mọi người khác được hạnh phúc giống như tôi đã từng hạnh phúc.
Tôi đã tha thứ, và thấy lòng mình được yên bình hơn...
 
:-O :-? :) ;) >:D<
Tao vào đây viết chỉ để cho mày biết là có tao đang đọc bài của mày nè , mày ko alone đâu , thế thôi :)
 
Tao thấy viết 1 dạng kiểu nhật ký online thế này cũng hay, vào đây chủ yếu là bạn bè thân thôi, bọn mày nhìn thấy tên người viết thì vào chứ tao cũng ko chủ đích viết để mọi người bàn luận hay tư vấn.
Lúc nào có chuyện gì buồn vui lại lên đây viết.

Quên, hôm nay là một ngày rất vui.
 
Back
Bên trên