Tản mạn về tình yêu

Đỗ Việt
(doviet)

Thành viên danh dự
[youtube]AcpabvMdbUo[/youtube]

Sẽ rất đau đớn khi bạn yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng còn đau đớn hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào.

Tình yêu là khi bạn lấy đi tất cả mọi đam mê, cuồng nhiệt, lãng mạn mà cuối cùng bạn vẫn biết rằng mình vẫn luôn nhớ về người đó.

Sẽ rất buồn khi bạn gặp một ai đó mà bạn cho rằng vô cùng có ý nghĩa đối với bạn, chỉ để cuối cùng bạn nhận ra rằng tình cảm đó sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và bạn là người phải ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Người bạn tốt nhất là người mà bạn có thể ngồi cùng ở bất cứ đâu, cùng đung đưa mà không nói một lời, để khi bước đi, bạn lại cảm thấy như đã nói hết mọi điều.

Có một sự thật là bạn sẽ không biết bạn có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác là bạn cũng sẽ không biết bạn đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó.

Trao cho ai đó cả con tim mình không bao giờ là một sự đảm bảo rằng họ cũng yêu bạn, đừng chờ đợi điều ngược lại. Hãy để tình yêu lớn dần trong tim họ, nhưng nếu điều đó không xảy ra thì hãy hài lòng vì ít ra nó cũng đã lớn lên trong bạn.

Ðừng bao giờ nói tạm biệt khi bạn vẫn còn muốn thử. Ðừng bỏ cuộc khi bạn cảm thấy vẫn còn có thể đạt được. Ðừng nói bạn không yêu ai đó nữa khi bạn không thể rời xa họ. Tình yêu sẽ đến với những người luôn hy vọng dù họ đã từng thất vong. Ðừng chạy theo vẻ bề ngoài hào nhoáng, nó có thể phai nhạt theo thời gian. Ðừng chạy theo tiền bạc, một ngày kia nó cũng sẽ mất đi. Hãy chạy theo người nào đó có thể làm bạn luôn mỉm cười bởi vì chỉ có nụ cười là tồn tại mãi.Hy vọng rằng bạn sẽ tìm ra người đó.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy là những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời. Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn.

* * *

Lúc quen ấy mình đã đến bên nhau
Cùng say đắm hoan ca tình yêu
Hoàng hôn buông xa xôi mỗi đêm về
Nhìn nhau mãi...
Những đêm vắng thao thức trắng cơn mơ
Lòng thương nhớ suy tư về nhau
Tình yêu đến trong thoáng
Như phút giây mau trôi qua
Làm sao biết...
Khi em quay lưng cất bước đi xa
Anh nghe sao cơn đau nhói buốt giá trái tim này
Chuyện tình nào ai có biết đâu rằng
Ngàn cơn sóng đưa thuyền trôi xa...
Vẫn mong người dù xa cách lòng
Tình thoáng qua đi, tình trôi theo gió mây
Tình là cánh chim bay
Tình sóng gió say
Cho những tiếng yêu thương còn lại đây phôi pha
Cố quên người dù đau xót lòng
Ngày và tháng qua đi thời gian sẽ quên
Thuyền tình sóng xô nghiêng tựa bóng cánh chim
Còn trên bến vắng nơi đây, mình anh trông theo
Hình bóng em mờ xa...

(Sưu tầm)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Hôm nay đọc được cái này trong blog của mr.Thái Phác Hàn Thuỷ Hương (trích dẫn từ 1 bài báo khoa học nào đó):

"Tại một giai đoạn nào đó trong đời, hầu hết chúng ta sẽ phải đối mặt với một cơn khủng hoảng tâm thần điển hình. Tên của nó là Tình yêu."

:)


 
Một chút lẩn thẩn từ "cũ rích" ^^

Yêu là cảm giác chưa bao giờ thấy rằng mình đang được yêu thương và yêu thương trọn vẹn...

Giống như một chén trà, vơi một ngụm là thiếu, thêm một có đôi khi lại quá đầy. Không rõ người ta làm thế nào để rót được một lần mà được một tách trà vừa đủ, không quá vơi, chẳng quá đầy, cái đó âu vẫn nghỉ rằng chỉ là việc đơn giản bình thường nhưng khi ngồi nhấp trà cùng ba ngày đầu năm, mới thấy chẳng phải như mình vẫn nghĩ.
Vốn mọi chuyện tưởng rất giản đơn mà có lúc bỗng trở nên khó khăn chẳng ngờ

Chẳng bao giờ thấy rằng mình được yêu thương trọn vẹn...
"Vì hoài nghi vốn là lẽ thường tình" _Tohru_

Và vì một chữ Yêu mà người ta như chẳng bao giờ làm cho tim mình được bình yên, cứ bám theo những âu lo nghi hoặc mà đôi khi lại tự làm tổn thương mình và tổn thương cả người đó.

Thế mà buồn cười thật, sao con người ta chẳng bao giờ cảm thấy được yêu một cách trọn vẹn bởi ai đó. Dù chẳng bao giờ hiểu Yêu thương trọn vẹn là gì và như thế nào mới là yêu thực sự, chỉ biết là khi lạc bước vào cái mê cung kỳ dị đó, ta chỉ luôn có cảm giác bất ổn, như chỉ cần quá tay là làm hỏng một tách trà ngon vậy ^^

Yêu là loại cảm giác thật kỳ quái.
Thế mà người ta cứ nói rằng, Yêu là cảm giác hạnh phúc nhất trên đời.

Trong thế giới của những huyền truyện, bao giờ cũng thấy cái câu kết "hạnh phúc mãi mãi" làm bừng nở cầu vồng cho những phần kết, làm mơ màng ánh mắt trẻ nhỏ về những câu chuyện thần tiên chẳng bao giờ tàn lụi trong ký ức. Chỉ có trẻ nhỏ thì mới biết mơ một giấc mơ thực sự mà thôi, vì thế mới cứ vẽ ra những giấc mơ về tình yêu thật tròn đầy và đẹp đẽ...để mơ, và chỉ để mà mơ thôi.

Cứ luôn yêu và hy vọng được đáp nối thương yêu sao cho thật trọn vẹn, mà càng yêu lại càng chẳng thấy có bao giờ là đủ cả.
Liệu có cái gì là vẹn toàn, để tình yêu của loài người có cơ hội đạt tới sự trọn vẹn, đầy tràn...Mà sao, cứ lúc vơi, lúc đầy để lòng người càng có thêm cớ mà nghi ngại, âu lo nhỉ?

Thế mà con người ta sao cứ yêu tới mức chẳng thể dừng lại được nữa. Càng yêu, càng cảm thấy mình như lạc lối.

Tại sao vẫn có người cứ yêu, yêu tới đánh mất cả bản thân rồi chợt nhận ra rằng mình vẫn chỉ đang.yêu.với.cảm.giác.nửa.vời...mà thôi, vẫn chỉ là cảm giác nửa vời, không mở đầu và cũng sẽ chẳng bao giờ có kết thúc.


Yêu không hẳn là vì muốn hạnh phúc.
Yêu,
không hẳn vì muốn đạt tới sự trọn vẹn, sự hoàn hảo tròn đầy.
Vì ở đời này, có cái gì là tuyệt đối đâu nào
Yêu.
Chỉ đơn giản là cảm giác:

"Yêu thương một ai đó là một trạng thái nương tựa lạ lùng, là cần đến ai đó cho sự sống của mình, là làm cho mình dũng cảm và tốt hơn lên, là thấy mình dũng cảm, bình yên - thiêng liêng và giản dị biết bao. -" (PV)
 
yêu là cái j đó không thể hiểu nổi
khi có nó ta coi là đuơng nhiên
khi mất nó rồi mới điên cuồng níu giữ

thật kì lạ
khi mà lúc tôi yêu một người nhất lại là lúc mọi chuyện đi đến hồi kết
khi mà lúc tôi hạnh phúc nhất lại là khi người ta đối xử tốt vs tôi bằng chút thuơng cảm còn xót lại

yêu không cần người kia phải hiểu nữa
yêu không cần người kia phải đến với mình nữa
yêu chỉ để hướng đến một điều tốt đẹp nhất
yêu để sống
chứ không sống vì yêu nữa
 
Tình yêu lãng mạn thật đấy :"> Mình già rồi :(
 
yêu hả?
Cảm tác ngày mưa rơi

Nhớ một chiều Hà Nội gió cuối thu mà lòng chợt ấm~
---------------------------------------------------

Đã dặn lòng rằng đừng yêu, đừng nhớ

Đừng có tin những lời ngọt đầu môi

Và em thề , em hứa sẽ không yêu

Vì em sợ lại đau thêm nhiều nữa

*******


Rồi đột nhiên một ngày nắng chợt gọi

Em gặp anh giữa dòng đời giá lạnh

Mặt trời hồng không còn bỏng rẫy

Và lòng em bỗng gặp được mưa xuân

*******


Em e ngại, vì lửa lòng bỏng rát

Vẫn còn ghi khắc nỗi đớn đau

Vẫn còn đây lời hứa chưa hề phai

Không yêu nữa kẻo rồi lạc lối

*******


Nhưng anh mang gió mùa xuân đến

Không còn băng giá cuốn bên thân

Lửa trong lòng cũng thôi gây đau đớn

Trái tim này tưởng sắp lại liền da

*******


Rồi anh đi, đột ngột như khi đến

Chưa hề biết lòng em vương tơ sợi

Vương trong lòng hạt giống của thương yêu

Anh đi rồi, qua như cơn gió thoảng

Nhưng kịp làm dịu mát hồn em

Để lửa lòng thôi gầm gào rát máu

Để lửa lòng sưởi ấm bao hi vọng

Ngọn lửa thiêu giờ cháy sáng yêu thương

Lượm lặt được ở blog của Lửa thiêu ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên