Đinh Trần Phương
(Dinh_Tran_Phuong)
New Member
Tùy bút đêm
Vậy là đã hai năm rồi kể từ lúc tôi bắt đầu đến với thơ ca. Đó là một sáng đầu tháng ba, tôi thức dậy và ánh mặt trời đã chui hết vào trong phòng từ bao giờ. Bỗng nhiên tôi nghĩ là mình sẽ tặng cho mẹ một món quà! Giống như những tia nắng của ngày mới kia vậy. Điều này cũng không bình thường lắm vì từ xưa đến nay, thật không biết tôi đã tặng quà mẹ được mấy lần trong đời. Cũng có thể do sống xa nhà mà tôi đã thay đổi, có thể lắm. Còn vì sao món quà lại là một bài thơ, tôi chẳng thể nào giải thích được, cho đến tận bây giờ. Chỉ biết mọi chuyện đã bắt đầu từ đây. Đó là bài thơ thứ ba mà tôi đã từng làm.
Hai bài thơ đầu có phần bất đắc dĩ! Hồi còn học cấp ba, thầy giáo dạy văn có cho cả lớp, mỗi người làm hai bài thơ để nộp. “Ý tưởng thật kỳ quặc!” – tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi cũng làm được hai bài để nộp như các bạn.
Trong giờ học văn
em nằm nghe giảng
nằm tí ngủ luôn
một giấc mơ đẹp
Bài còn lại thì giờ đã quên mất rồi, chỉ nhớ là được 7 điểm. Tôi tự hỏi liệu có phải vì mình đã ngủ trong giờ của thầy?
---
Món quà mùng 8 tháng 3:
Hạnh phúc
Ta hỏi “Sao thời gian trôi nhanh?”
Ồ!
Chú muỗi nhỏ đang đốt ta
Ta biết…
Phút giây này
Ta biết…
Thời gian là biển cả
Ta là chú rùa nhỏ bé
Hạnh phúc giữa biển mát mênh mông...
Mỗi khi nhớ về bài thơ này, tôi lại thấy thật buồn cười. Trong một buổi vui chơi cùng các bạn, tôi đã mạnh dạn đọc nó. Nói là mạnh dạn thôi chứ tôi đọc lí nha lí nhí, đến giờ tôi vẫn tự biết là mình không hề biết đọc thơ.
Có lẽ phần vì không nghe được rõ thật, nhưng phần nhiều vì các bạn muốn trêu đùa mà câu chuyện lại trở thành một con muỗi đốt một con ruồi, và rồi con ruồi bé nhỏ thì hạnh phúc trong biển “mứt” mênh mông !
Thực sự thì bảo hạnh phúc là như vậy cũng không sai.
---
Vào thời điểm ngồi viết những dòng này, tôi đã không còn làm thơ nữa. Thơ và tôi, như hai người bạn xa cách…chờ ngày gặp lại. Ngày đó, tôi sẽ tiếp tục những dòng này như một cuốn nhật ký thơ. Còn giờ đây, những gì tôi viết chỉ là hồi ức mà thôi. Nói hồi ức nghe có vẻ xa xôi quá. Trí nhớ của tôi không tốt cho lắm, e là rồi một ngày sẽ chẳng còn nhớ gì hết, về những cảm xúc thật khó tả mà mỗi bài thơ mang lại cho tôi. Nên tốt hơn là bắt đầu lúc này. Mỗi khi làm được một bài thơ, tôi lại cảm thấy như giải được một bài toán khó, còn hơn thế. Cảm xúc ấy thật kỳ diệu, mong rằng bài thơ cuối cùng cũng sẽ đến như vậy, mới mẻ như tiếng gà gáy sáng khi tôi còn nhỏ.
Mưa
Sớm mai hoa khoe sắc
sớm mai chim tung tăng
cầu tốt lành…
những chú giun đêm qua!
---
Tôi còn nhớ hồi nhỏ hay cho tay vào mồm mút, kết quả là môi vều lên. Mọi người gọi cái mồm của tôi là cái “thuyền úp ngược”, hay “hoa loa kèn”, còn tôi là “xã xệ” – vì tôi béo ú, chắc một phần cũng do mút tay ! Chẳng thể tưởng tượng được là giờ lại gầy thế này. Đúng là ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao.
Không nhớ hồi đó thế nào, chứ giờ thỉnh thoảng khi ngủ tôi vẫn chảy nước miếng, nghe hơi mất vệ sinh, nhưng hẳn là tôi phải có những giấc mơ đẹp.
Bồng bềnh mây ngủ
làm rớt hạt mưa
mưa khẽ gọi lá
đánh thức mùa xuân…
---
Chơi đuổi bắt
Mi, kẻ không bao giờ lên tiếng
Ta, kẻ vào cuộc chơi này
Mi ẩn mình trong núi
Ta biết.
Mi ẩn mình trong hoa
Ta biết.
Mi ẩn mình trong ta
Ta biết.
Ta chỉ biết...
Ta chưa tóm được mi
Mi là độc nhất
Mi là tất cả
Ta đến từ mi
Ta trở về mi
Mi sẽ là ta
Mi chưa tóm được ta
...
---
Mỗi khi ôn lại những kỷ niệm, cảm xúc trong tôi luôn lẫn lộn giữa buồn và vui – cái buồn man mác, cái vui cũng man mác. Chẳng thể nói rõ là trạng thái nào. Đó phải là sự trộn lẫn hài hòa mà ta không giải thích được, chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi.
… Anh hơn tôi một tuổi. Hồi còn nhỏ, hai đứa lúc nào cũng bên nhau, chơi cùng nhau mọi trò. Chúng tôi cũng hay bị nhốt cùng nhau trong nhà mỗi khi bố mẹ đi công chuyện. Những lúc đấy thấy thời gian chẳng khác gì một con sên hoặc một con rùa vô cùng chậm chạp. Tuy có lúc hai đứa đánh nhau nhưng bao giờ cũng làm lành nhanh chóng.
Anh tập đàn từ nhỏ, nhưng do gia đình bắt buộc chứ không phải do anh thích. Thế là tôi luôn nói dối hộ là anh đã tập ba, bốn tiếng đồng hồ trong khi thực tế thì anh chỉ ngồi vào đàn khoảng tiếng rưỡi. Thời gian còn lại hai đứa cùng chơi một trò gì đó.
Kỷ niệm vui nhất là khi anh ăn trộm tiền của người lớn, rồi chia cho tôi. Tôi thấy tiền thì thích lắm, cầm ngay, chỉ nghĩ đến những hộp sữa chua, những cái quẩy ngọt hay kẹo và kem… Thật may là khi đã ăn được rất nhiều thứ rồi thì mới bị phát hiện. Bố cho ăn đòn, nhưng chuyện nhỏ thôi, tôi ăn đòn quen rồi. Bố tôi đánh rất đau nhưng luôn chỉ đánh vào mông, khi đã cho tôi nằm xuống tử tế. Bố bảo đánh vào mông chỉ đau thôi chứ không nguy hiểm. Tôi tin thế nên chỉ hơi sợ, dần dần thì quen. Hôm nào bố không cáu lắm thì sẽ được ăn đòn bằng cán chổi. Còn phải hôm tội to, sẽ bị đánh bằng dây điện… nghe sợ không !
Viết đến đây tôi thấy nhớ những trận đòn hồi nhỏ quá. Bây giờ lớn rồi, sẽ chẳng bao giờ còn như vậy cho dù có làm điều gì sai đi chăng nữa. Hai chúng tôi thường trêu bố là bây giờ bọn con lớn rồi nên bố không dám đánh nữa vì sợ bọn con bật lại ^^
Ôi, ai cũng có thật là nhiều kỷ niệm để mà nhớ. Tôi tự hỏi không biết có phải những kỷ niệm đã chờ ta sẵn ở phía trước hay không.
Với bạn bè, tôi cũng đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc khó quên. Nhưng tôi thích nhất là nhớ lại hồi ba đứa (Đạt, Thành và tôi) thường đạp xe tới bệnh viện Bạch Mai mỗi buổi chiều tối sau khi tan học để thăm bạn Phương. Bạn bị bệnh ung thư. Hồi đó không thật rõ về căn bệnh này, tôi cũng không biết Phương bị ung thư gì, chỉ biết là ung thư rất nguy hiểm.
Giờ, Phương mất đã khoảng sáu năm …thời gian cũng làm lành những vết thương cho bạn bè và gia đình của Phương. Còn kỷ niệm tôi vẫn luôn giữ là lần ba đứa vào thăm Phương, đùa nghịch đuổi nhau chạy khắp phòng. Các chị y tá càu nhàu vì chúng tôi làm mất trật tự, nhưng tôi thấy Phương cười. Sẽ chẳng bao giờ quên ánh mắt và nụ cười đó của bạn. Nó buồn nhưng đẹp lắm.
Sẽ mãi là bạn bè thân thiết nhé !
Có một tối, khi từ viện về, ba đứa chúng tôi tạt vào một quán ốc luộc bên đường gần cổng trường đại học Bách Khoa. Tôi đã ăn rất nhiều bữa ốc luộc cùng các bạn, bữa nào cũng rất vui, nhưng không biết sao chẳng bao giờ tôi quên về bữa ốc đó, về cái không khí của nó, về bác bán hàng, về mọi thứ… thật đặc biệt !
Kỷ niệm
Hoa ơi
Cho ta gửi
Giọt nước mắt
Lẫn cùng hạt sương sớm
Chim ơi
Giữ giùm ta nụ cười
Trong tiếng hót của chim
Ta sẽ kể với gió
Những câu chuyện nhỏ
Khi gió gặp chim
Khi gió gặp hoa...
Mang hộ ta...
Về những người phương xa...
---
Còn nhớ hai năm trước, có dịp đến thành phố Annecy – một thành phố nhỏ nhưng rất đẹp phía Nam nước Pháp, tôi đã ở đó ba tháng hè trong kỳ thực tập cuối đại học.
Ngày làm việc thường bắt đầu lúc 9 giờ 30’ và mọi người ra về tầm 6, 7 giờ tối. Tôi duy trì được thời gian biểu như vậy trong khoảng một tháng. Thời gian sau đó, thức dậy là tới thẳng nhà ăn để ăn trưa, làm việc đến đêm, thường là 11, 12 giờ rồi về nhà ăn tối !
Con đường đêm về nhà thật đẹp, những ngọn núi tối sẫm như ngay sát, trời đầy sao, trên đầu, xung quanh, và dưới chân là vô số những ánh đèn li ti từ thành phố. Vừa đi vừa ngắm nhìn những ngôi sao kia, tôi thấy hiện tại, quá khứ và tương lai đang quện vào nhau cùng bước chân tôi đi. Ở đây, những chiếc lá rơi đầy trên đất, đặc biệt là vào ban đêm, trông giống hệt như những con sâu khiến tôi chẳng nỡ dẫm lên.
Con đường
Tôi và bạn,
trên con đường này
Rồi ngày kia
tôi không ở bên bạn nữa
…Đừng buồn nhé…
sẽ có người đi cùng bạn thay tôi
…Tôi sẽ quên
đã từng đi trên con đường như thế
…Và tình cờ…
bạn sẽ là bạn tôi
---
Núi và sao
Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi
…rồi tôi biết:
Núi nhỏ hơn sao
Sao to hơn núi
…rồi tôi biết:
Núi không nhỏ hơn sao
Sao không to hơn núi
Núi không to hơn sao
Sao không nhỏ hơn núi
Núi là núi
Sao là sao
…rồi tôi biết:
Núi là núi và không phải núi
Sao là sao và không phải sao
Núi là núi và núi là sao
Sao là sao và sao là núi
...
Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi
...
---
Một chiều đi chơi hồ Annecy, ngồi nhìn những hạt nắng lấp lánh trên một con kênh nhỏ, chẳng viết được gì hơn ngoài hai dòng ngắn ngắn này:
Những thiên thần nhỏ
tắm giữa dòng nước xanh
Tự nhiên tôi lại nhớ đến lời một bài hát của Trịnh Công Sơn: "…Gọi tên cho nắng chết trên sông dài..."
Từ bao giờ?
núi lặng im…
ngắm hồ xanh
---
Một chiều chủ nhật đi dạo. Đường từ nhà ra hồ cũng khá xa, nhưng cảnh đẹp quá làm tôi chẳng chút mệt mỏi, cũng chẳng còn khái niệm về thời gian.Trên thảm cỏ ven hồ, những đôi tình nhân hôn nhau, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa, ông cụ, bà cụ chống gậy đi dạo hay ngồi nghỉ trên băng ghế, dưới những tán lá to rộng của hàng cây mà tôi cũng không rõ tên.
Nụ cười
Lưng cụ khom khom
Miệng cụ lấp lánh
Nụ cười hiền hậu
Đẹp làm sao!
Má đỏ hây hây
Bé cười ngộ nghĩnh
Răng bé đâu rồi?
Ôi
Những nụ cười…
Bí mật và lãng quên…
---
Tình yêu
Tình yêu…
Là dòng suối mát
Là sữa mẹ cho con
Là vần thơ cháu tặng bà
Là nụ cười bạn
Ấp ủ trong tim tôi
Là bông hồng tôi trao em
Là bài ca tôi hát
Cho đất trời bao la
Tôi muốn yêu mỗi người
Tôi muốn yêu mỗi vật
Bằng cả trái tim tôi
Tình yêu...
Là biển cả
Đừng giữ lấy,
Hãy cho đi, hãy cho đi...
Hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi người quanh ta
hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi loài quanh ta
---
Vậy là đã hai năm rồi kể từ lúc tôi bắt đầu đến với thơ ca. Đó là một sáng đầu tháng ba, tôi thức dậy và ánh mặt trời đã chui hết vào trong phòng từ bao giờ. Bỗng nhiên tôi nghĩ là mình sẽ tặng cho mẹ một món quà! Giống như những tia nắng của ngày mới kia vậy. Điều này cũng không bình thường lắm vì từ xưa đến nay, thật không biết tôi đã tặng quà mẹ được mấy lần trong đời. Cũng có thể do sống xa nhà mà tôi đã thay đổi, có thể lắm. Còn vì sao món quà lại là một bài thơ, tôi chẳng thể nào giải thích được, cho đến tận bây giờ. Chỉ biết mọi chuyện đã bắt đầu từ đây. Đó là bài thơ thứ ba mà tôi đã từng làm.
Hai bài thơ đầu có phần bất đắc dĩ! Hồi còn học cấp ba, thầy giáo dạy văn có cho cả lớp, mỗi người làm hai bài thơ để nộp. “Ý tưởng thật kỳ quặc!” – tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi cũng làm được hai bài để nộp như các bạn.
Trong giờ học văn
em nằm nghe giảng
nằm tí ngủ luôn
một giấc mơ đẹp
Bài còn lại thì giờ đã quên mất rồi, chỉ nhớ là được 7 điểm. Tôi tự hỏi liệu có phải vì mình đã ngủ trong giờ của thầy?
---
Món quà mùng 8 tháng 3:
Hạnh phúc
Ta hỏi “Sao thời gian trôi nhanh?”
Ồ!
Chú muỗi nhỏ đang đốt ta
Ta biết…
Phút giây này
Ta biết…
Thời gian là biển cả
Ta là chú rùa nhỏ bé
Hạnh phúc giữa biển mát mênh mông...
Mỗi khi nhớ về bài thơ này, tôi lại thấy thật buồn cười. Trong một buổi vui chơi cùng các bạn, tôi đã mạnh dạn đọc nó. Nói là mạnh dạn thôi chứ tôi đọc lí nha lí nhí, đến giờ tôi vẫn tự biết là mình không hề biết đọc thơ.
Có lẽ phần vì không nghe được rõ thật, nhưng phần nhiều vì các bạn muốn trêu đùa mà câu chuyện lại trở thành một con muỗi đốt một con ruồi, và rồi con ruồi bé nhỏ thì hạnh phúc trong biển “mứt” mênh mông !
Thực sự thì bảo hạnh phúc là như vậy cũng không sai.
---
Vào thời điểm ngồi viết những dòng này, tôi đã không còn làm thơ nữa. Thơ và tôi, như hai người bạn xa cách…chờ ngày gặp lại. Ngày đó, tôi sẽ tiếp tục những dòng này như một cuốn nhật ký thơ. Còn giờ đây, những gì tôi viết chỉ là hồi ức mà thôi. Nói hồi ức nghe có vẻ xa xôi quá. Trí nhớ của tôi không tốt cho lắm, e là rồi một ngày sẽ chẳng còn nhớ gì hết, về những cảm xúc thật khó tả mà mỗi bài thơ mang lại cho tôi. Nên tốt hơn là bắt đầu lúc này. Mỗi khi làm được một bài thơ, tôi lại cảm thấy như giải được một bài toán khó, còn hơn thế. Cảm xúc ấy thật kỳ diệu, mong rằng bài thơ cuối cùng cũng sẽ đến như vậy, mới mẻ như tiếng gà gáy sáng khi tôi còn nhỏ.
Mưa
Sớm mai hoa khoe sắc
sớm mai chim tung tăng
cầu tốt lành…
những chú giun đêm qua!
---
Tôi còn nhớ hồi nhỏ hay cho tay vào mồm mút, kết quả là môi vều lên. Mọi người gọi cái mồm của tôi là cái “thuyền úp ngược”, hay “hoa loa kèn”, còn tôi là “xã xệ” – vì tôi béo ú, chắc một phần cũng do mút tay ! Chẳng thể tưởng tượng được là giờ lại gầy thế này. Đúng là ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao.
Không nhớ hồi đó thế nào, chứ giờ thỉnh thoảng khi ngủ tôi vẫn chảy nước miếng, nghe hơi mất vệ sinh, nhưng hẳn là tôi phải có những giấc mơ đẹp.
Bồng bềnh mây ngủ
làm rớt hạt mưa
mưa khẽ gọi lá
đánh thức mùa xuân…
---
Chơi đuổi bắt
Mi, kẻ không bao giờ lên tiếng
Ta, kẻ vào cuộc chơi này
Mi ẩn mình trong núi
Ta biết.
Mi ẩn mình trong hoa
Ta biết.
Mi ẩn mình trong ta
Ta biết.
Ta chỉ biết...
Ta chưa tóm được mi
Mi là độc nhất
Mi là tất cả
Ta đến từ mi
Ta trở về mi
Mi sẽ là ta
Mi chưa tóm được ta
...
---
Mỗi khi ôn lại những kỷ niệm, cảm xúc trong tôi luôn lẫn lộn giữa buồn và vui – cái buồn man mác, cái vui cũng man mác. Chẳng thể nói rõ là trạng thái nào. Đó phải là sự trộn lẫn hài hòa mà ta không giải thích được, chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi.
… Anh hơn tôi một tuổi. Hồi còn nhỏ, hai đứa lúc nào cũng bên nhau, chơi cùng nhau mọi trò. Chúng tôi cũng hay bị nhốt cùng nhau trong nhà mỗi khi bố mẹ đi công chuyện. Những lúc đấy thấy thời gian chẳng khác gì một con sên hoặc một con rùa vô cùng chậm chạp. Tuy có lúc hai đứa đánh nhau nhưng bao giờ cũng làm lành nhanh chóng.
Anh tập đàn từ nhỏ, nhưng do gia đình bắt buộc chứ không phải do anh thích. Thế là tôi luôn nói dối hộ là anh đã tập ba, bốn tiếng đồng hồ trong khi thực tế thì anh chỉ ngồi vào đàn khoảng tiếng rưỡi. Thời gian còn lại hai đứa cùng chơi một trò gì đó.
Kỷ niệm vui nhất là khi anh ăn trộm tiền của người lớn, rồi chia cho tôi. Tôi thấy tiền thì thích lắm, cầm ngay, chỉ nghĩ đến những hộp sữa chua, những cái quẩy ngọt hay kẹo và kem… Thật may là khi đã ăn được rất nhiều thứ rồi thì mới bị phát hiện. Bố cho ăn đòn, nhưng chuyện nhỏ thôi, tôi ăn đòn quen rồi. Bố tôi đánh rất đau nhưng luôn chỉ đánh vào mông, khi đã cho tôi nằm xuống tử tế. Bố bảo đánh vào mông chỉ đau thôi chứ không nguy hiểm. Tôi tin thế nên chỉ hơi sợ, dần dần thì quen. Hôm nào bố không cáu lắm thì sẽ được ăn đòn bằng cán chổi. Còn phải hôm tội to, sẽ bị đánh bằng dây điện… nghe sợ không !
Viết đến đây tôi thấy nhớ những trận đòn hồi nhỏ quá. Bây giờ lớn rồi, sẽ chẳng bao giờ còn như vậy cho dù có làm điều gì sai đi chăng nữa. Hai chúng tôi thường trêu bố là bây giờ bọn con lớn rồi nên bố không dám đánh nữa vì sợ bọn con bật lại ^^
Ôi, ai cũng có thật là nhiều kỷ niệm để mà nhớ. Tôi tự hỏi không biết có phải những kỷ niệm đã chờ ta sẵn ở phía trước hay không.
Với bạn bè, tôi cũng đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc khó quên. Nhưng tôi thích nhất là nhớ lại hồi ba đứa (Đạt, Thành và tôi) thường đạp xe tới bệnh viện Bạch Mai mỗi buổi chiều tối sau khi tan học để thăm bạn Phương. Bạn bị bệnh ung thư. Hồi đó không thật rõ về căn bệnh này, tôi cũng không biết Phương bị ung thư gì, chỉ biết là ung thư rất nguy hiểm.
Giờ, Phương mất đã khoảng sáu năm …thời gian cũng làm lành những vết thương cho bạn bè và gia đình của Phương. Còn kỷ niệm tôi vẫn luôn giữ là lần ba đứa vào thăm Phương, đùa nghịch đuổi nhau chạy khắp phòng. Các chị y tá càu nhàu vì chúng tôi làm mất trật tự, nhưng tôi thấy Phương cười. Sẽ chẳng bao giờ quên ánh mắt và nụ cười đó của bạn. Nó buồn nhưng đẹp lắm.
Sẽ mãi là bạn bè thân thiết nhé !
Có một tối, khi từ viện về, ba đứa chúng tôi tạt vào một quán ốc luộc bên đường gần cổng trường đại học Bách Khoa. Tôi đã ăn rất nhiều bữa ốc luộc cùng các bạn, bữa nào cũng rất vui, nhưng không biết sao chẳng bao giờ tôi quên về bữa ốc đó, về cái không khí của nó, về bác bán hàng, về mọi thứ… thật đặc biệt !
Kỷ niệm
Hoa ơi
Cho ta gửi
Giọt nước mắt
Lẫn cùng hạt sương sớm
Chim ơi
Giữ giùm ta nụ cười
Trong tiếng hót của chim
Ta sẽ kể với gió
Những câu chuyện nhỏ
Khi gió gặp chim
Khi gió gặp hoa...
Mang hộ ta...
Về những người phương xa...
---
Còn nhớ hai năm trước, có dịp đến thành phố Annecy – một thành phố nhỏ nhưng rất đẹp phía Nam nước Pháp, tôi đã ở đó ba tháng hè trong kỳ thực tập cuối đại học.
Ngày làm việc thường bắt đầu lúc 9 giờ 30’ và mọi người ra về tầm 6, 7 giờ tối. Tôi duy trì được thời gian biểu như vậy trong khoảng một tháng. Thời gian sau đó, thức dậy là tới thẳng nhà ăn để ăn trưa, làm việc đến đêm, thường là 11, 12 giờ rồi về nhà ăn tối !
Con đường đêm về nhà thật đẹp, những ngọn núi tối sẫm như ngay sát, trời đầy sao, trên đầu, xung quanh, và dưới chân là vô số những ánh đèn li ti từ thành phố. Vừa đi vừa ngắm nhìn những ngôi sao kia, tôi thấy hiện tại, quá khứ và tương lai đang quện vào nhau cùng bước chân tôi đi. Ở đây, những chiếc lá rơi đầy trên đất, đặc biệt là vào ban đêm, trông giống hệt như những con sâu khiến tôi chẳng nỡ dẫm lên.
Con đường
Tôi và bạn,
trên con đường này
Rồi ngày kia
tôi không ở bên bạn nữa
…Đừng buồn nhé…
sẽ có người đi cùng bạn thay tôi
…Tôi sẽ quên
đã từng đi trên con đường như thế
…Và tình cờ…
bạn sẽ là bạn tôi
---
Núi và sao
Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi
…rồi tôi biết:
Núi nhỏ hơn sao
Sao to hơn núi
…rồi tôi biết:
Núi không nhỏ hơn sao
Sao không to hơn núi
Núi không to hơn sao
Sao không nhỏ hơn núi
Núi là núi
Sao là sao
…rồi tôi biết:
Núi là núi và không phải núi
Sao là sao và không phải sao
Núi là núi và núi là sao
Sao là sao và sao là núi
...
Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi
...
---
Một chiều đi chơi hồ Annecy, ngồi nhìn những hạt nắng lấp lánh trên một con kênh nhỏ, chẳng viết được gì hơn ngoài hai dòng ngắn ngắn này:
Những thiên thần nhỏ
tắm giữa dòng nước xanh
Tự nhiên tôi lại nhớ đến lời một bài hát của Trịnh Công Sơn: "…Gọi tên cho nắng chết trên sông dài..."
Từ bao giờ?
núi lặng im…
ngắm hồ xanh
---
Một chiều chủ nhật đi dạo. Đường từ nhà ra hồ cũng khá xa, nhưng cảnh đẹp quá làm tôi chẳng chút mệt mỏi, cũng chẳng còn khái niệm về thời gian.Trên thảm cỏ ven hồ, những đôi tình nhân hôn nhau, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa, ông cụ, bà cụ chống gậy đi dạo hay ngồi nghỉ trên băng ghế, dưới những tán lá to rộng của hàng cây mà tôi cũng không rõ tên.
Nụ cười
Lưng cụ khom khom
Miệng cụ lấp lánh
Nụ cười hiền hậu
Đẹp làm sao!
Má đỏ hây hây
Bé cười ngộ nghĩnh
Răng bé đâu rồi?
Ôi
Những nụ cười…
Bí mật và lãng quên…
---
Tình yêu
Tình yêu…
Là dòng suối mát
Là sữa mẹ cho con
Là vần thơ cháu tặng bà
Là nụ cười bạn
Ấp ủ trong tim tôi
Là bông hồng tôi trao em
Là bài ca tôi hát
Cho đất trời bao la
Tôi muốn yêu mỗi người
Tôi muốn yêu mỗi vật
Bằng cả trái tim tôi
Tình yêu...
Là biển cả
Đừng giữ lấy,
Hãy cho đi, hãy cho đi...
Hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi người quanh ta
hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi loài quanh ta
---
Chỉnh sửa lần cuối: