Tùy bút đêm

Đinh Trần Phương
(Dinh_Tran_Phuong)

New Member
Tùy bút đêm




Vậy là đã hai năm rồi kể từ lúc tôi bắt đầu đến với thơ ca. Đó là một sáng đầu tháng ba, tôi thức dậy và ánh mặt trời đã chui hết vào trong phòng từ bao giờ. Bỗng nhiên tôi nghĩ là mình sẽ tặng cho mẹ một món quà! Giống như những tia nắng của ngày mới kia vậy. Điều này cũng không bình thường lắm vì từ xưa đến nay, thật không biết tôi đã tặng quà mẹ được mấy lần trong đời. Cũng có thể do sống xa nhà mà tôi đã thay đổi, có thể lắm. Còn vì sao món quà lại là một bài thơ, tôi chẳng thể nào giải thích được, cho đến tận bây giờ. Chỉ biết mọi chuyện đã bắt đầu từ đây. Đó là bài thơ thứ ba mà tôi đã từng làm.

Hai bài thơ đầu có phần bất đắc dĩ! Hồi còn học cấp ba, thầy giáo dạy văn có cho cả lớp, mỗi người làm hai bài thơ để nộp. “Ý tưởng thật kỳ quặc!” – tôi nghĩ. Nhưng rồi tôi cũng làm được hai bài để nộp như các bạn.

Trong giờ học văn
em nằm nghe giảng
nằm tí ngủ luôn
một giấc mơ đẹp

Bài còn lại thì giờ đã quên mất rồi, chỉ nhớ là được 7 điểm. Tôi tự hỏi liệu có phải vì mình đã ngủ trong giờ của thầy?

---



Món quà mùng 8 tháng 3:

Hạnh phúc

Ta hỏi “Sao thời gian trôi nhanh?”
Ồ!
Chú muỗi nhỏ đang đốt ta
Ta biết…
Phút giây này
Ta biết…
Thời gian là biển cả
Ta là chú rùa nhỏ bé
Hạnh phúc giữa biển mát mênh mông...

Mỗi khi nhớ về bài thơ này, tôi lại thấy thật buồn cười. Trong một buổi vui chơi cùng các bạn, tôi đã mạnh dạn đọc nó. Nói là mạnh dạn thôi chứ tôi đọc lí nha lí nhí, đến giờ tôi vẫn tự biết là mình không hề biết đọc thơ.
Có lẽ phần vì không nghe được rõ thật, nhưng phần nhiều vì các bạn muốn trêu đùa mà câu chuyện lại trở thành một con muỗi đốt một con ruồi, và rồi con ruồi bé nhỏ thì hạnh phúc trong biển “mứt” mênh mông !

Thực sự thì bảo hạnh phúc là như vậy cũng không sai.

---


Vào thời điểm ngồi viết những dòng này, tôi đã không còn làm thơ nữa. Thơ và tôi, như hai người bạn xa cách…chờ ngày gặp lại. Ngày đó, tôi sẽ tiếp tục những dòng này như một cuốn nhật ký thơ. Còn giờ đây, những gì tôi viết chỉ là hồi ức mà thôi. Nói hồi ức nghe có vẻ xa xôi quá. Trí nhớ của tôi không tốt cho lắm, e là rồi một ngày sẽ chẳng còn nhớ gì hết, về những cảm xúc thật khó tả mà mỗi bài thơ mang lại cho tôi. Nên tốt hơn là bắt đầu lúc này. Mỗi khi làm được một bài thơ, tôi lại cảm thấy như giải được một bài toán khó, còn hơn thế. Cảm xúc ấy thật kỳ diệu, mong rằng bài thơ cuối cùng cũng sẽ đến như vậy, mới mẻ như tiếng gà gáy sáng khi tôi còn nhỏ.

Mưa

Sớm mai hoa khoe sắc
sớm mai chim tung tăng
cầu tốt lành…
những chú giun đêm qua!

---


Tôi còn nhớ hồi nhỏ hay cho tay vào mồm mút, kết quả là môi vều lên. Mọi người gọi cái mồm của tôi là cái “thuyền úp ngược”, hay “hoa loa kèn”, còn tôi là “xã xệ” – vì tôi béo ú, chắc một phần cũng do mút tay ! Chẳng thể tưởng tượng được là giờ lại gầy thế này. Đúng là ai mà biết được ngày mai sẽ ra sao.

Không nhớ hồi đó thế nào, chứ giờ thỉnh thoảng khi ngủ tôi vẫn chảy nước miếng, nghe hơi mất vệ sinh, nhưng hẳn là tôi phải có những giấc mơ đẹp.

Bồng bềnh mây ngủ
làm rớt hạt mưa
mưa khẽ gọi lá
đánh thức mùa xuân…

---


Chơi đuổi bắt

Mi, kẻ không bao giờ lên tiếng
Ta, kẻ vào cuộc chơi này
Mi ẩn mình trong núi
Ta biết.
Mi ẩn mình trong hoa
Ta biết.
Mi ẩn mình trong ta
Ta biết.
Ta chỉ biết...
Ta chưa tóm được mi

Mi là độc nhất
Mi là tất cả
Ta đến từ mi
Ta trở về mi

Mi sẽ là ta
Mi chưa tóm được ta
...


---



Mỗi khi ôn lại những kỷ niệm, cảm xúc trong tôi luôn lẫn lộn giữa buồn và vui – cái buồn man mác, cái vui cũng man mác. Chẳng thể nói rõ là trạng thái nào. Đó phải là sự trộn lẫn hài hòa mà ta không giải thích được, chỉ có thể cảm nhận nó mà thôi.

… Anh hơn tôi một tuổi. Hồi còn nhỏ, hai đứa lúc nào cũng bên nhau, chơi cùng nhau mọi trò. Chúng tôi cũng hay bị nhốt cùng nhau trong nhà mỗi khi bố mẹ đi công chuyện. Những lúc đấy thấy thời gian chẳng khác gì một con sên hoặc một con rùa vô cùng chậm chạp. Tuy có lúc hai đứa đánh nhau nhưng bao giờ cũng làm lành nhanh chóng.
Anh tập đàn từ nhỏ, nhưng do gia đình bắt buộc chứ không phải do anh thích. Thế là tôi luôn nói dối hộ là anh đã tập ba, bốn tiếng đồng hồ trong khi thực tế thì anh chỉ ngồi vào đàn khoảng tiếng rưỡi. Thời gian còn lại hai đứa cùng chơi một trò gì đó.

Kỷ niệm vui nhất là khi anh ăn trộm tiền của người lớn, rồi chia cho tôi. Tôi thấy tiền thì thích lắm, cầm ngay, chỉ nghĩ đến những hộp sữa chua, những cái quẩy ngọt hay kẹo và kem… Thật may là khi đã ăn được rất nhiều thứ rồi thì mới bị phát hiện. Bố cho ăn đòn, nhưng chuyện nhỏ thôi, tôi ăn đòn quen rồi. Bố tôi đánh rất đau nhưng luôn chỉ đánh vào mông, khi đã cho tôi nằm xuống tử tế. Bố bảo đánh vào mông chỉ đau thôi chứ không nguy hiểm. Tôi tin thế nên chỉ hơi sợ, dần dần thì quen. Hôm nào bố không cáu lắm thì sẽ được ăn đòn bằng cán chổi. Còn phải hôm tội to, sẽ bị đánh bằng dây điện… nghe sợ không !

Viết đến đây tôi thấy nhớ những trận đòn hồi nhỏ quá. Bây giờ lớn rồi, sẽ chẳng bao giờ còn như vậy cho dù có làm điều gì sai đi chăng nữa. Hai chúng tôi thường trêu bố là bây giờ bọn con lớn rồi nên bố không dám đánh nữa vì sợ bọn con bật lại ^^

Ôi, ai cũng có thật là nhiều kỷ niệm để mà nhớ. Tôi tự hỏi không biết có phải những kỷ niệm đã chờ ta sẵn ở phía trước hay không.

Với bạn bè, tôi cũng đã trải qua rất nhiều khoảnh khắc khó quên. Nhưng tôi thích nhất là nhớ lại hồi ba đứa (Đạt, Thành và tôi) thường đạp xe tới bệnh viện Bạch Mai mỗi buổi chiều tối sau khi tan học để thăm bạn Phương. Bạn bị bệnh ung thư. Hồi đó không thật rõ về căn bệnh này, tôi cũng không biết Phương bị ung thư gì, chỉ biết là ung thư rất nguy hiểm.
Giờ, Phương mất đã khoảng sáu năm …thời gian cũng làm lành những vết thương cho bạn bè và gia đình của Phương. Còn kỷ niệm tôi vẫn luôn giữ là lần ba đứa vào thăm Phương, đùa nghịch đuổi nhau chạy khắp phòng. Các chị y tá càu nhàu vì chúng tôi làm mất trật tự, nhưng tôi thấy Phương cười. Sẽ chẳng bao giờ quên ánh mắt và nụ cười đó của bạn. Nó buồn nhưng đẹp lắm.

Sẽ mãi là bạn bè thân thiết nhé !

Có một tối, khi từ viện về, ba đứa chúng tôi tạt vào một quán ốc luộc bên đường gần cổng trường đại học Bách Khoa. Tôi đã ăn rất nhiều bữa ốc luộc cùng các bạn, bữa nào cũng rất vui, nhưng không biết sao chẳng bao giờ tôi quên về bữa ốc đó, về cái không khí của nó, về bác bán hàng, về mọi thứ… thật đặc biệt !

Kỷ niệm

Hoa ơi
Cho ta gửi
Giọt nước mắt
Lẫn cùng hạt sương sớm

Chim ơi
Giữ giùm ta nụ cười
Trong tiếng hót của chim

Ta sẽ kể với gió
Những câu chuyện nhỏ
Khi gió gặp chim
Khi gió gặp hoa...
Mang hộ ta...
Về những người phương xa...

---

Còn nhớ hai năm trước, có dịp đến thành phố Annecy – một thành phố nhỏ nhưng rất đẹp phía Nam nước Pháp, tôi đã ở đó ba tháng hè trong kỳ thực tập cuối đại học.

Ngày làm việc thường bắt đầu lúc 9 giờ 30’ và mọi người ra về tầm 6, 7 giờ tối. Tôi duy trì được thời gian biểu như vậy trong khoảng một tháng. Thời gian sau đó, thức dậy là tới thẳng nhà ăn để ăn trưa, làm việc đến đêm, thường là 11, 12 giờ rồi về nhà ăn tối !
Con đường đêm về nhà thật đẹp, những ngọn núi tối sẫm như ngay sát, trời đầy sao, trên đầu, xung quanh, và dưới chân là vô số những ánh đèn li ti từ thành phố. Vừa đi vừa ngắm nhìn những ngôi sao kia, tôi thấy hiện tại, quá khứ và tương lai đang quện vào nhau cùng bước chân tôi đi. Ở đây, những chiếc lá rơi đầy trên đất, đặc biệt là vào ban đêm, trông giống hệt như những con sâu khiến tôi chẳng nỡ dẫm lên.

Con đường

Tôi và bạn,
trên con đường này
Rồi ngày kia
tôi không ở bên bạn nữa
…Đừng buồn nhé…
sẽ có người đi cùng bạn thay tôi
…Tôi sẽ quên
đã từng đi trên con đường như thế
…Và tình cờ…
bạn sẽ là bạn tôi

---


Núi và sao

Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi

…rồi tôi biết:
Núi nhỏ hơn sao
Sao to hơn núi

…rồi tôi biết:
Núi không nhỏ hơn sao
Sao không to hơn núi
Núi không to hơn sao
Sao không nhỏ hơn núi
Núi là núi
Sao là sao

…rồi tôi biết:
Núi là núi và không phải núi
Sao là sao và không phải sao
Núi là núi và núi là sao
Sao là sao và sao là núi

...

Nhỏ tôi tưởng :
Núi to hơn sao
Sao nhỏ hơn núi
...

---


Một chiều đi chơi hồ Annecy, ngồi nhìn những hạt nắng lấp lánh trên một con kênh nhỏ, chẳng viết được gì hơn ngoài hai dòng ngắn ngắn này:

Những thiên thần nhỏ
tắm giữa dòng nước xanh

Tự nhiên tôi lại nhớ đến lời một bài hát của Trịnh Công Sơn: "…Gọi tên cho nắng chết trên sông dài..."

Từ bao giờ?
núi lặng im…
ngắm hồ xanh

---


Một chiều chủ nhật đi dạo. Đường từ nhà ra hồ cũng khá xa, nhưng cảnh đẹp quá làm tôi chẳng chút mệt mỏi, cũng chẳng còn khái niệm về thời gian.Trên thảm cỏ ven hồ, những đôi tình nhân hôn nhau, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa, ông cụ, bà cụ chống gậy đi dạo hay ngồi nghỉ trên băng ghế, dưới những tán lá to rộng của hàng cây mà tôi cũng không rõ tên.


Nụ cười

Lưng cụ khom khom
Miệng cụ lấp lánh
Nụ cười hiền hậu
Đẹp làm sao!

Má đỏ hây hây
Bé cười ngộ nghĩnh
Răng bé đâu rồi?

Ôi
Những nụ cười…
Bí mật và lãng quên…

---
Tình yêu

Tình yêu…
Là dòng suối mát
Là sữa mẹ cho con
Là vần thơ cháu tặng bà
Là nụ cười bạn
Ấp ủ trong tim tôi
Là bông hồng tôi trao em
Là bài ca tôi hát
Cho đất trời bao la
Tôi muốn yêu mỗi người
Tôi muốn yêu mỗi vật
Bằng cả trái tim tôi
Tình yêu...
Là biển cả
Đừng giữ lấy,
Hãy cho đi, hãy cho đi...

Hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi người quanh ta
hãy mở rộng tấm lòng em nhé
với hết thảy mọi loài quanh ta


---
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trên đường từ chỗ ăn về chỗ làm, thấy một con ong đang nằm dưới đất gần chết, nó như bị say, cứ lăn đi lăn lại không tự đứng lên được. Chắc rằng một là nó bị say nắng hai là bị say mật! Tưởng chỉ có mỗi nó như thế, nhưng những lần khác cũng bắt gặp những con như vậy, tôi cũng không thực sự biết là khi chết con ong nào cũng vậy hay không nữa?
Lúc đấy không biết làm gì hơn là cho nó vào chỗ có bóng râm, chắc sẽ dễ chịu hơn cho nó...

Tự chuyện của một con ong

Ta kiêu hãnh
Bay nhanh hơn gió
Hút mật ngọt muôn hoa
Cả khoảng trời
Là của ta
...
Đây là đâu ?
Ta chưa bao giờ biết tới
Ta nằm đây
Quằn quoại chết...

---


Điều giản dị

Khi buồn
Ta cần một bờ vai để dựa
Khi đói và khát
Ta cần một miếng cơm, ngụm nước
Khi bệnh
Ta cần sự chăm sóc
Khi không còn tuổi trẻ
Ta cần người thân xung quanh.

Và có bao giờ ta tự hỏi
Bao nhiêu người quanh ta?
Đang buồn
Đang đói và khát
Đang bệnh
Đang cần có người thân

Có bao giờ ta trả lời ?
Có bao giờ ta trả lời ?
Có bao giờ ta trả lời ?

---


Bài thơ cho những người tôi yêu

Bài thơ...
Dành tặng những người thân yêu
Bài thơ chẳng lời nào cho đủ
Chẳng cần lời nào, cũng là thơ
Mong bài thơ sẽ đến với tất cả mọi người
Mong ai cũng tìm thấy cho mình
Bài thơ – cho những người thân yêu

---


Giấc mơ

Tôi gặp em...trong giấc mơ
Từ bao giờ, tôi chẳng biết
Tôi chỉ biết tôi đang mơ

Tôi hóa cá nhỏ
Em, biển mát
Tôi bơi trong tự bao giờ

Tôi hóa cụm mây hồng
Em, trời xanh bát ngát
Nhẹ thổi, tôi trôi say sưa

Tôi hóa ngọn cỏ non
Em, giọt mưa xuân nồng tinh nghịch
Đọng trên lá cỏ tôi

Tôi hóa vì sao xa xôi
Ôi !
Nhỏ bé trong vũ trụ bao la

Và tôi lại là tôi
Em ngây thơ trong trắng
Ngon giấc nơi tim nhỏ
Mong cho em một giấc mơ đẹp
Với tôi, tôi biết…chỉ là mơ !

---


Nếu

Nếu có thể
tôi sẽ là trăng
để mỗi tối được ngắm em qua cửa sổ

Nếu có thể
tôi sẽ là bài thơ hay nhất
để một lần tình cờ em đọc
em khóc ướt thơ tôi

Nếu có thể
tôi sẽ là nắng gắt
để em…
đến nghỉ nơi bóng mát…
cũng là tôi

…và nếu có thể
xin mãi là tôi
để tôi…
được yêu em.

---


Bình minh

Ánh sao đêm cuối cùng
Tia nắng đầu tiên
Tiếng hót đầu tiên
Ngày mới…
Bỏ lại mình tôi
Còn ở ngày hôm qua…
Nghĩ về em.

---


Nụ hôn đầu tiên

Tôi cùng em
Về phía mặt trời hồng
Nơi chỉ có
Chim đang bay, và hoa đang nở

và rồi …

Tôi sẽ mãi hôn em như vậy
Trong hạnh phúc của riêng tôi
Cho đến ngày…
Tôi trao em nụ hôn đầu tiên
Trước mặt trời hồng, chim và hoa…


---

Tôi

Tôi là tôi hôm qua ?
Tôi là tôi bây giờ ?
Tôi là tôi ngày mai ?
Bây giờ chẳng còn là bây giờ
Hay tôi là tất cả ?
Tôi là tôi hôm qua, tôi bây giờ, và tôi ngày mai ?

Nếu tôi là tất cả...
Tôi cũng là cát bụi
Tôi cũng là cành hoa
Tôi cũng là chú ong
Hút mật của hoa tôi
Tôi sẽ là tất cả...
Chẳng có gì là tôi !

Tôi tìm thấy bài thơ này trên bìa sau của một cuốn sách toán, nét chữ nguệch ngoạc. Giờ chỉ còn nhớ mang máng là đã làm nó khi mới ngủ dậy.

---
Chuyện về mây

Mây trắng sương
Mây hồng nắng
Mây tím chiều
Mây khóc
Mây tan đi
Chưa một lần...
Tắm màu xanh của trời bao la.

Tôi đã đánh mất chiều hôm đó cái áo yêu thích. Áo màu đỏ, cổ trắng, dài tay. Trên lưng áo in hình chiếc mũ của trường và ba thanh kiếm, trước ngực có chữ "Escrime".

---


Tôi rất thích chơi đàn lúc về đêm, khi bà con hàng xóm đều đã đi vào giấc ngủ. Không thấy mọi người than phiền về điều đó, nên tôi vẫn tiếp tục năm này qua năm khác.
Trong số những bản nhạc có thể chơi, tôi thích nhất bản Cavatina. Một giai điệu đượm buồn, cái buồn của gió, cái buồn hòa quện cùng sự thanh thản!

Trăng buồn

Đêm lặng, mây trôi
ta gửi trăng khúc nhạc buồn
hay là trăng...
mượn lòng ta
để những giọt trăng rơi !

Sự yên tĩnh của đêm là giấc ngủ, còn giai điệu du dương mà bạn nghe, hẳn sẽ là một giấc mơ !

---


Bên đường, hoa kia nở
đâu cần ai ngắm
Xa xa, sau cụm mây
một vì sao lung linh
Con đường này...
mọi bàn chân đi qua

---


Nỗi buồn của biển

Nỗi buồn nào hơn nỗi buồn của biển ?
Biển đau
Sóng đập bờ đá
Mưa hoang dại
Buồn cũng chẳng thể đầy hơn

Nhưng...

Sớm mai bao giờ cũng sẽ tới
Một hạt nắng ấm nhỏ
Lòng biển mát mênh mông

---

Hai người bạn

Đi cùng hoàng hôn
hai người bạn
họ hát
mắt dưng dưng
“thay đổi...ở từng bước chân !”

Vì sao đầu tiên lấp lánh
rồi từ bao giờ
trời đầy sao, và trăng
đi cùng họ
nghe họ hát
“thay đổi...ở từng bước chân !”

---


Chúng tôi, năm sinh viên sống trong một căn hộ chung cư trên tầng 10. Có một bạn gái, tuy bằng tuổi tôi nhưng trẻ con hết cỡ. Lớn vậy vẫn chơi trò thổi bong bóng. Nhưng lần đó thì cả nhà cùng chơi, cũng vui!

Bong bóng

Bong bóng bay
bong bóng bay
có nắng xanh
có gió hồng
có trời mát
có ai…

---


Trưa hè

Tia nắng nhỏ
thức giấc, cánh phượng đỏ
tia nắng nhỏ
tung tăng, tiếng ve hát
tia nắng nhỏ
lay lay, mặt trời mát!

---


Vô thường

Xuân về, hoa nở
con dế hát
Đông đến, cỏ tàn
con dế khóc

---


Một lần, những người bạn từ các nước đến Paris để tổ chức một buổi giao lưu ghi-ta. Chúng tôi đã đi chơi lâu đài Verssaille. Hôm đó trời xầm xì, nhưng cũng vì thế mà vào tham quan vườn của cung điện không mất tiền. Đến chiều ra về thì ôi thôi:

Bất chợt cơn mưa
tiếng hát của đất
chiếc lá rung rung
người người vội vã…

Chúng tôi may chạy nhanh nên chỉ hơi ướt mặc dù mưa rất to. Ngồi trên tàu về Paris, nhìn những vệt mưa chạy trên kính cửa sổ toa tàu, tôi thích thú với bài thơ mới làm được.

---

Nếu có hai căn phòng để lại nhiều kỷ niệm nhất về thời gian sống tại Paris đối với tôi thì đó sẽ là phòng khách và phòng bếp. Tôi thường ngủ ở phòng khách để có thể nghe nhạc đêm, và thỉnh thoảng, trăng đi ngang qua, ánh trăng tràn ngập phòng thật tuyệt diệu. Còn ở phòng bếp, bữa ăn bao giờ cũng vui vẻ và ngon lành, lại thêm thú vui vừa rửa bát vừa nghe nhạc của tôi nữa. Hôm nào bạn qua chơi thì sẽ có người rửa cùng. Vẫn bị than phiền là rửa bát cực chậm, nhưng vì đó là thú vui nên tôi không thích nó trôi qua nhanh. Thêm nữa, tôi tự hào vì rửa bát rất sạch và tiết kiệm nước.

Ô cửa nhỏ
Đông dừng chân
khói ấm – bữa cơm chiều

---


Một hè về Việt Nam chơi, tôi cùng bố qua nhà bác Hải để chào bác. Bác là người đã giúp tôi đến với cây đàn ghi-ta, cũng thật tình cờ, như khi thơ ca đến với tôi. Bác là người chất phác nhất mà tôi biết, con người bác thật như đôi tay lúc nào cũng dính dầu mỡ xe máy của bác vậy. Nhưng bác được mọi người biết đến nhiều hơn như một nhạc sĩ. Bác có rất nhiều bạn bè, và tất cả mỗi khi xe hỏng hóc lại đều tìm đến bác. Lần đó đến chơi nhà bác, khi nhìn sang căn nhà xiêu vẹo đối diện trước cửa, bài thơ này ra đời:

Mái ngói đỏ
rêu phong xanh
lặng in – bóng lá mát
nắng xôn xao

Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại em Hằng sau nhiều năm. Tôi biết em từ khi còn bé tí. Khi đó em mười sáu. Em lớn hơn trước nhiều quá làm tôi chẳng thể ngờ. Giờ thì tôi thích em mất rồi, tuy chưa đi đến đâu và hai đứa ở hai nơi thật xa nhau, nhưng tôi vẫn tự chúc cho tôi hạnh phúc, và cả cho em nữa.

Bác Hải thì đã mất năm ngoái. Cầu hạnh phúc cho bác. Mong là cháu cũng sẽ luôn sống chân thật như bác đã sống…

---
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Không thể nhớ được vì sao tôi lại có mặt ở Việt Nam vào dịp cuối năm, vì thường thì tôi chỉ về hè. Nhưng hôm đó thì là ngày 8 tháng 12, chẳng thể nào khác được. Tôi đến dự sinh nhật Trang, một bạn thân, cũng đã từng là người yêu của tôi trước đó. Tôi đến muộn nên chẳng ngồi được bao lâu. Khi các bạn ra về, tôi cũng phải về thôi vì tôi chợt nhận ra người ngồi cạnh hẳn phải là người yêu của Trang. Trông tôi lủi thủi đi về mà thật thương. Cũng chẳng muốn về nhà lúc đó mà chỉ muốn tha thẩn một mình, và như thế tôi đã ngồi bên hồ Thủ Lệ thân quen, đếm những cái đèn trên cầu ở giữa hồ, vẫn đủ mười cái. Tôi tự hỏi không biết đến một ngày, khi tôi bảy mươi tuổi chẳng hạn, liệu có còn đủ mười cây đèn như bây giờ không? Các hàng quán vỉa hè cạnh đó đã bắt đầu dọn dẹp bàn ghế, chỉ có nước hồ là sẽ hát cùng gió cả đêm. Tôi biết là mình vẫn còn yêu Trang mất rồi, nhưng là những người bạn thân thiết cũng tốt, chỉ có điều… khi mà Trang đã có người yêu, và sau này có chồng, sẽ thật khó để có thể đi chơi cùng nhau, dù chỉ như những người bạn, tôi nghĩ như vậy. Suy nghĩ đến đây thì tôi về vì bố gọi điện.

Nặng hạt nước mắt
lặng tan lòng hồ
để một mai tìm lại
mưa rơi ướt bờ mi

Đêm đấy tôi chẳng ngủ được gì cả, nằm nhớ về những kỷ niệm, tôi mỉm cười, hơi thiêm thiếp đi trong giọng hát rất ấm cùng tiếng đệm đàn ghi-ta của một bác già trên chuyến tàu đêm, mệt nhoài vì đi chơi cả ngày hôm ấy…

---


Cũng trong dịp cuối năm đó, chúng tôi đã có một bữa ăn đón Noel thật là vui. Đó là đêm Noel đầu tiên mà mẹ tôi được nhận quà – mẹ nói thế. Tôi mua cho hai đứa nhỏ em tôi mỗi đứa một cái cặp đi học, và cho mẹ một cái khăn quàng cổ. Nghĩ lại giờ vẫn thấy vui quá. Có trùng hợp không đây, đêm nay tôi không ngủ và ngồi viết những dòng này, giờ thì đã 9 giờ sáng của ngày mới rồi. Chắc tí nữa sẽ ngủ một mạch, đừng quên dậy đi mua quà cho con bé con là được (một trong hai đứa mà tôi đã tặng cặp sách Noel hồi đó) vì hôm nay đã là Noel rồi, và vì trẻ con rất thích quà.


Mẹ

Mẹ ơi, mẹ có khỏe?
Đông về, mẹ có nhớ
Quàng khăn ấm mẹ ơi?
Ước gì con có thể
Ho giùm mẹ đêm nay
Cho giấc mơ dịu ngọt
Mẹ ngủ giữa ngàn hoa
Mẹ ơi...
Con hạnh phúc
Vì mẹ là mẹ con.

Giờ thì mẹ đã đi xa vì căn bệnh ung thư mất rồi. Mọi chuyện của ngày hôm qua vẫn còn sống động quá cứ như những dòng con đang viết. Con lúc nào cũng hạnh phúc mẹ ạ, và mẹ cũng vậy nhé ^^

---

Bài thơ này được viết dành cho Đạt, thằng bạn thân nhất của tôi. Nó hài hước và đáng yêu lắm, nhưng hồi đó nó chẳng thể vui vẻ được vì còn buồn chuyện tình cảm. Giờ thì ổn rồi. Mong là tao với mày cùng sớm có được người yêu nhỉ. Lúc đó sẽ cho người yêu ra ze để còn đi chơi điện tử haha.

Bài thơ cho những người đang buồn

Khi tôi buồn
hãy thả cho nỗi buồn ngập lòng tôi
tôi hãy khóc
nhìn mặt trời
ngày ngày rớt vào nước long lanh
giữa dòng đời bất tận
lại một lần...làm đứa trẻ ngây ngô.

À, đó là về cái hồ Tây ở Hà Nội, vì thật ra ngoài hồ đó, tôi cũng chưa được nhìn mặt trời chiều ở bất cứ hồ nào khác.

---
Trên tàu điện ngầm, thật chật chội và trông ai cũng mệt mỏi vì công việc. Chẳng có ai tươi cười cả. Nhưng cũng không sao, tôi tự cười với những ý nghĩ tốt lành trong đầu.

Bàn tay này là anh
bàn tay này là em
khi hai ta quyện hòa
thênh thang, anh và em

Nghĩ đến lúc được chạm vào tay của em, sẽ sung sướng lắm đây. Giờ thì chỉ có hai bàn tay của tôi mà thôi, nhưng cứ nghĩ đến điều đó là tôi lại không nén được cười. Sau này, một lần tôi cũng đã chạm được vào bàn tay em. Lần đó hai đứa đi ăn hủ tiếu khô ở đầu phố Trần Hưng Đạo. Chẳng hiểu thế nào mà tôi lại khoe là bàn tay tôi to hay ngón tay tôi dài gì gì đó, thế là em so sánh ngay bàn tay của em với bàn tay của tôi, tất nhiên là bàn tay tôi to hơn hẳn. Và thế là ước nguyện đã được thực hiện. Mỗi tội ngắn quá làm lúc nào nghĩ lại cũng tiếc tiếc, giá mà lâu hơn tẹo nữa, hoặc giá về sau lại được chạm vào tay của em…

Những đôi tình nhân, sau nhiều năm không biết có còn muốn cầm tay nhau?
Tôi bỗng nghĩ về những bước chân mà Basho đã đi trên con đường thơ của ông. Mỗi bước đi qua đều là bước đầu tiên và cũng là bước cuối cùng. Mỗi bước đều mới mẻ, đồng thời cũng không trở lại bao giờ.

---

Đêm

Đêm hoang vu
đêm lặng lẽ
một cánh bướm nghiêng –
phím nhạc rơi
đêm rạng ngời
và đêm ngân nga...

---


Sơn ca hát
một ngày nắng
và sơn ca hát
một ngày mưa

Vì đã có bài thơ “Con dế”, nên là có bài thơ “Chim sơn ca”, chứ thực tình thì tôi cũng chưa bao giờ được nghe chim sơn ca hót.

---


Trường đại học của tôi nằm ở ngoại ô Paris, muốn lên phải leo một con dốc bậc thang khá cao. Ai lên thăm tôi lần đầu cũng đều than mệt vì cái dốc đó. Tôi thì lại rất thích nó! Nó tinh nghịch như đứa trẻ. Lần nào lên dốc tôi cũng tự nhủ là sẽ đi chậm thôi, thế mà lần nào cũng được một lúc là lại phăm phăm phăm phăm, thật buồn cười. Nó cũng như một người bạn lớn tuổi, như “ông già vui vẻ nhìn lũ trẻ nô đùa” – khi đi xuống, lúc nào cũng thư thái và dễ chịu, có lẽ vì người ta luôn so sánh với lúc đi lên. Đôi khi thấy tàu từ đằng xa tới, thì cũng phải chạy vội một tí để bắt kịp tàu.

Một lần, tôi và Trang ngồi nghỉ mệt giữa con dốc, và từ đó nó càng trở nên thân thiết hơn.

Trăng sớm

Trời tháng Giêng
giữa rặng cây
lấp ló
ba màu trăng

---



Ai đi tìm ánh trăng
Giữa một đêm trăng sáng ?
Ai đi tìm ngọn gió
Giữa chiều mát vi vu ?
Ai đi tìm mùi hương
Giữa đồng nội hương hoa ?
Ai đi tìm giai điệu
Bản tình ca ngân nga ?
Sao phải tìm ?
Về nhà thôi !
Nhà của ta
Tình yêu của ta.

---


Chân trời

Một lần,
Hải Âu đang bay
Nó bỗng thấy
Chân trời phía xa xa
Nó muốn bay đến đó
Và nó bay, bay mãi
Nó gặp những gió bão
Nó gặp những ngọn sóng
Chân trời kia sao xa quá !

Một lần,
Hải Âu đang bay
Nó bỗng thấy
Một màu xanh ở khắp cả
Xanh của biển
Xanh của trời
Toàn thân nó cũng màu xanh
Nó cười
Nụ cười quen thuộc, có phần lạ lẫm
Nó cười như một đứa trẻ
Và Hải Âu tiếp tục bay...
---


Thỉnh thoảng rỗi rãi, tôi lại lên chùa Trúc Lâm chơi, ở đó rất thích. Chùa tuy đẹp và rộng nhưng lại chỉ có ít sư, chắc chỉ có ba vị. Sư trụ trì ít nói lắm nhưng rất tốt, luôn cho tôi cầm sách về đọc. Ở đó còn có một bác già hay lại chăm nom giúp đỡ cho chùa, lần nào đến cũng được bác giữ lại ăn cơm. Nếu tôi không nhầm thì tôi thích thơ từ đó, những vần thơ đầu tiên của Basho, Issa, và Buson… đối với tôi, là những vần thơ thần thánh. Nếu như có kiếp trước, chắc hẳn tôi đã từng ở xứ Phù Tang, tôi nghĩ vẫy.

Dẫu ngày dài ra
mà vân tước hát
vẫn còn hát ca

Nagaki hi wo
saezuri taranu
hibari kana


Basho


Trong thế giới này
bước đi trên mái địa ngục
ta nhìn hoa bay.

Yo no naka wa
jigoku no ue no
hanami kana.


Issa


Không than vãn
cành thủy tiên ấy
đầy bụi năm tàn

Suisen ni
tamaru shiwasu no
hokori kana


Buson

Đường lên chùa nếu có thay đổi chắc cũng còn lâu lắm. Đi phía dưới cây cầu lớn một đoạn, nếu là cuối Đông đầu Xuân sẽ bắt gặp những cánh mai rơi khắp nơi. Rẽ trái, thêm đoạn nữa là đã thấy chùa rồi !

Nắng vàng rực thắm
mỏng manh trắng
cánh mai bay
đường nhỏ
tuyết muộn
đợi ai...

Khi làm bài thơ này, tôi nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi lắm đối với tôi vào ngày mai. Lúc đó tôi đã có ý muốn đi tu. Nhưng rồi không thành. Cũng tốt thôi ! Hãy cứ để mọi thứ tự nhiên như nó là. Và nếu có kiếp sau, mong là tôi sẽ trở thành một vị sư tốt.

---

Mùa thu vàng

Rơi trên khung cửa
rơi trong mắt biếc
một thoáng bâng khuâng
đóa phượng phai…
rơi trên mái đầu
rơi về đất…

---


Thời gian

Thời gian
Là mặt trời bắt đầu một ngày mới
Và đêm tới gió lại cùng trăng lên
Thổi ước mơ trôi về tiếc nuối
Niệm cuối mỗi cuộc đời
Là tiếng chim hót
Thức dậy mỗi sớm mai
Không quá khứ
Không vị lai
Trong nước cá bơi
Thời gian ai không có?
Và ai có được thời gian?

---


Bài thơ này tôi viết khi nhớ tới chị Hà, chị ở cùng nhà với tôi. Như đã nói, chị này tính rất ngây thơ trẻ con. Tuy nhiên hơi có phần gian ác! Mặc dù bằng tuổi, thậm chí còn sinh sau tôi mấy tháng, nhưng do học trên một khóa nên đã lừa tôi gọi bằng chị. Bây giờ thì quen mồm mất rồi, dù có muốn cũng chẳng sửa được. Chị Hà rất thích ngắt hoa trên cành về cắm trong nhà. Hồi trước tôi nghĩ, yêu hoa thì tốt, nhưng dù sao cũng không nên ngắt hoa.
Đã can ngăn mấy lần nhưng vẫn không chừa, lại còn đòi tôi ngắt hoa hộ, tất nhiên là tôi không làm rồi. Giờ thì tôi đã dễ tính hơn. Bạn hãy cứ ngắt hoa nếu bạn thích và nếu bạn biết trân trọng nó, tôi nghĩ vậy. Nếu còn có ai nhờ tôi hái hoa sau này, tôi cũng chẳng biết là mình có hái không!

Xuân về
gió tung bay
mái đầu thiếu nữ
một bông hoa cài

Viết đến đây lại làm tôi nhớ đến bài hát của trẻ con:

Mùng tám tháng ba
Em ra thăm vườn
Gặp một bông hoa
Xinh tươi tặng cô giáo
Nào bông nào đẹp
Nào bông nào xinh
Em đến thăm cô
Tung cánh hoa ra chào

Lại còn bài này nữa chứ: đại loại là “đừng ngắt, đừng ngắt, bông hoa này là của chung”.
Cuộc sống cũng vậy, nếu cứ phải đấu tranh dằn vặt giữa phải trái, đúng sai thì thật mệt. Tôi thì tôi thích hòa bình!

---


Đi xem tử vi, thấy bảo tôi sống đến tận 81 tuổi, thật mừng cho tôi, hy vọng về già không quá nhiều bệnh tật. Lúc này thì tôi mới thọ 24 tuổi, nhưng tôi chắc đã sống quá nửa cuộc đời mất rồi. Nửa đầu chỉ từ khi sinh ra cho đến khoảng 15, 16 tuổi gì đó thôi. Lúc nhỏ sao thấy thời gian lề mề thế không biết, còn càng lớn thời gian lại càng nhanh mới chết!

Thả bộ trên đường Phan Đình Phùng, con phố duy nhất có ba hàng cây (có bao giờ tôi nhầm?), hôm đó thực sự tôi đã trông thấy ánh sao chiều xuyên qua những kẽ lá. Điều đó làm tôi rất vui!

Mùa xuân cuối

Tám mươi xuân trên đầu
Ta vẫn mải mê chơi
Trò chơi con trẻ
Tìm nốt một vì sao
Giữa muôn vàn kẽ lá
Tìm nốt mùa xuân cuối
Giữa muôn vàn mùa xuân

Tôi lại nhớ đến một bài thơ của Basho mất rồi, tôi sẽ chép lại cho bạn đọc:

Năm mới
ngắm những bông hoa đầu tiên này
tôi sẽ sống thêm bảy nhăm xuân

Thật buồn là Basho chỉ sống đến tuổi năm mươi.

---


Vẫn trên con đường ba hàng cây, hoàng hôn đã dần xuống, và trăng bắt đầu ló ra. Mới là đầu hè, lại còn về chiều tối nên cái nóng chẳng hề khó chịu, những làn gió mát vẫn thổi vi vu, đuổi nhau qua những tán lá.

Này trăng
trước ngươi, ta nhỏ bé
khi thơ ta không thành chữ
ngươi thâu tóm vạn tiếng ve

Và vì tôi đã không viết được cái muốn viết nên tâm trạng có phần bứt rứt. Thật may là sau này tôi lại làm được bài thơ dưới đây:

Chiều xuống ngẩn ngơ
trăng e thẹn
chỉ còn tiếng ve ran

Thiết nghĩ, trăng thật may mắn! Cá nhân tôi chưa từng đọc, và tôi cũng chắc là chẳng tồn tại một bài thơ tử tế nào mà lại đi nói xấu trăng cả. Với tôi trăng giống như một thiếu nữ, một người tình. Không biết có phải vì thế mà thơ tôi khá nhiều viết về trăng?

---


Một tiếng ve mỏi
chết giữa trưa hè
vậy nhé!
hẹn mùa sau…

---
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cuối xuân năm ngoái, tạm gác lại việc học hành, tôi về Việt Nam để chăm sóc mẹ, vì mẹ tôi bệnh. Đấy cũng là lúc tôi muốn đi tu nhưng rồi không thành như đã kể. Tất cả những bài thơ tôi làm sau bài “Cánh mai bay”, đều là vào lúc này, khi tôi ở bên cạnh gia đình.

Thời gian này để lại cho tôi thật nhiều kỷ niệm đẹp, chắc rằng sau này cũng không bao giờ quên dù trí nhớ của tôi có tồi đến mấy hoặc giả như tôi mắc bệnh quên của người già. Mà dễ lắm, ông ngoại tôi đã mắc bệnh quên rồi, bà nội tôi cũng đôi khi. Tôi trí nhớ lại kém, thì chắc về già sẽ không nhớ được nhiều đâu. Nếu như vậy thì tôi cũng sẽ hóm hỉnh như ông ngoại tôi bây giờ.

Đây chân ta bước
mà kia
bóng – lá vẫn tìm nhau

Lá vàng trên đường Tràng Thi những ngày hè, những ngày tôi đi qua… chắc tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên!

---


Ngoài em Hà Phương, đến giờ vẫn chưa một lần gặp mặt, và tôi (tất nhiên rồi), thì bà nội tôi là người yêu thơ tôi nhất. Tôi vẫn rất thích đọc thơ cho bà nghe, vì tôi thích đọc thơ cho người khác nghe, mà như một lời khuyên: chỉ nên nói chuyện thơ với người yêu thơ, vậy là tôi hay đọc cho bà. Bà cũng hay hát cho tôi nghe, thơ thì chỉ một vài đoạn của Xuân Diệu, chắc bà quên nhiều rồi, à và có một bài của bà làm, không biết là khi nào nữa:

Nắng vàng in lướt, ngàn hoa hé
Thoáng muôn cành, cây rung, lá vấn vương

Khác hẳn với tôi, bà tôi đọc thơ hay lắm, thật ra bà đọc gì cũng hay, vì trước kia bà từng là phát thanh viên của đài tiếng nói Việt Nam. Nghĩ mà thấy tội nghiệp, không biết đến năm 40 tuổi thì khả năng đọc thơ của tôi có tiến triển gì không đây!

Nếu ai đến thăm bà tôi, hãy cho bà mượn truyện, bà sẽ quý lắm lắm. Đầu giường, chân giường, thành giường bà lúc nào cũng để một đống truyện đủ thể loại, có truyện của bà được tặng, có truyện được cho mượn. Bà thích nhất vẫn là truyện chưởng và truyện trinh thám. Mà tôi công nhận là bà đọc nhanh thật, quyển nào tôi cho muợn là y rằng hôm sau đã có thể ngồi bàn luận truyện nào hay truyện nào dở với tôi được rồi. Trong các bài thơ tôi làm, bà tôi thích nhất bài này. Tôi cũng đồng ý đấy là một trong những bài thơ hay nhất mà tôi từng làm.

Mẹ nằm viện

Lất phất mưa
đi đưa cơm cho mẹ
con đường nhỏ
tình cờ người bạn nhỏ
nón lá nghiêng, nhè nhẹ
gánh hàng rong

---


Qua trái rồi qua phải
lên cao rồi xuống thấp
sáng dậy chơi cầu lông
còn gì vui thích hơn!

---


Trưa nay ham chơi
quên ăn quên giờ giấc
chiều ôm bụng
đói meo ngồi làm thơ

Đó là tôi đi chơi điện tử ở quán bác Lễ phố Đình Ngang. Ôi, nhớ lại cả một thời học sinh từ cấp một đến hai năm đầu đại học, tôi đã gắn với mấy cái quán điện tử đấy. Nếu có gì để tiếc, để muốn sống lại một lần nữa thì chính là tôi muốn sống lại những lúc chơi điện tử cùng bọn bạn. Vui chẳng bút nào tả nổi.
Tôi và mấy thằng bạn thân đều yêu hòa bình nên chỉ chơi trò đá bóng, nhưng vì ai cũng yêu tiền nữa nên lại thêm cái món ăn tiền! Cũng tốt, vì tôi chơi khá giỏi, trong sự nghiệp chơi bời, số trận thắng chắc phải gấp năm, sáu lần số trận thua.
Tôi rất thích được ngồi chơi điện tử, chính xác là chơi trò đá bóng ăn tiền vào buổi sáng, khoảng 7 giờ gì đó ở quán bác Lễ phố Đình Ngang, nếu ngoài trời mà mưa nữa thì không còn gì tuyệt bằng. Và thường thì tôi thắng nên rất vui. Tuy nhiên cũng đôi khi đen đủi, ví như một ngày bỏ học, vì tôi rất dễ bị dụ khị, mà chẳng may hôm đó lại thua cháy túi nữa thì thật không còn gì buồn bằng!

Nhắc đến chuyện chơi điện tử, bên Pháp này thì tôi cũng chơi nhưng ít hơn nhiều so với hồi ở nhà, vả lại cũng không có ai chơi ăn tiền hết. Bên này thì tôi lại chơi trò đặt mìn. Trò này chơi càng đông càng vui, tối đa chơi được mười người cùng lúc, cũng vui lắm, bạn chỉ việc cầm bom đi thịt tất cả các bạn khác, nếu sống sót là thắng. Khoái nhất là chơi với Quang béo – một bạn thân. Nó thì toàn lấy con màu trắng, còn tôi thì luôn con màu đỏ. Dưới đây là một bài thơ sai sự thật của Quang:

Kìa con đỏ
chạy loăng quăng
trắng bình thản
dải dây bom
đỏ gặp trắng
mất điện


Vì bài thơ sai sự thật nên tôi đành hạ bút:

Mười năm
mười bốn
mười hai
mười một...
đỏ cười chống nạnh
trắng cười duỗi thẳng chân!

Thì ra nãy giờ tôi nhầm, mai mới là Noel, còn thực ra hôm qua mới là ngày 22 – ngày Đông Chí – ngày có đêm dài nhất (tôi cũng vừa mới được biết!)

---



Từng bước, từng bước một
vào viện trông mẹ
để bố về ăn cơm
từng bước, từng bước một…

---


Một trong những đường tôi đi nhiều nhất hồi hè vừa rồi là đoạn đầu đường Hàng Bông cắt Điện Biên. Đó cũng là con đường mà tôi đã làm bài thơ “Mẹ nằm viện”.

Mỏi cổ
ngửng đầu
ồ, từ bao giờ
sao đã ở trên kia!

Không biết khi bạn mỏi cổ thì thế nào, chứ tôi mỗi lần cổ mỏi là lại nhìn lên trời. Hẳn là thành thói quen mất rồi!
Trên con đường nhỏ yêu quý này, tôi còn định làm một bài thơ khác nữa kia. Hãy nghe bài thơ này của Ryokan:

Đường xuân reo tiếng chuông
Gậy khất sĩ vào làng
Bên vườn liễu xanh biếc
Mặt hồ bèo êm trôi
Bát thơm cơm ngàn nhà
Lòng chối bỏ phù hoa
Chân vào làng hành khất
Niệm niệm hướng cổ Phật


Ryokan thật may mắn vì có một chiếc gậy gắn chuông (tôi nghĩ thế!), đi đâu cũng kêu vui tai. Tôi cũng thích làm một bài thơ như thế, nhưng đâu có chuông đâu! Nhưng dù sao thì tôi cũng hay để lọ thuốc đau bụng trong túi quần, vì tôi hay ăn linh tinh ngoài đường, bụng lại không lấy gì làm tốt cả. Và lọ thuốc khi tôi đi cũng kêu vui tai như tiếng chuông vậy. Tuy nhiên, có ai trên đời lại đi cho lọ thuốc đau bụng vào trong thơ không nhỉ. Hy vọng là có!
Sau này Ryokan chết vì bệnh tiêu chảy. Có khi nào trong đầu ông muốn sở hữu một lọ thuốc đau bụng như tôi?
Có ba người mà tôi rất ngưỡng mộ, đó là Ryokan Taigu của vùng Echigo (1758-1831), Matsuo Basho vùng Ueno (1644-1694) và Kobayashi Issa (1763-1827). Cả ba đều là những thi sĩ đất Phù Tang.

---


Niềm vui nhỏ

Thật là vui!
khi trên đường bắt gặp
xe máy đi
quên chưa gạt chân chống
chẳng chần chờ
tôi sẽ nhắc
“chân chống kìa bạn ơi!”

Chị Hà và thằng Quang chê bài này ngố, riêng tôi thì thấy nó rất hay, vì tôi thích những bài thơ thật thà, ngộ nghĩnh, chắc cũng vì do tôi đã viết được trúng cái muốn viết nên thấy nó hay ?

---


Nhìn bông hoa này
và chú bướm kia
chợt nhận ra
hoa đang cười với ta
bướm cũng cười với ta!

“Bông hoa này” là bông hoa tôi tự hình dung ra thôi. Cũng chẳng phải tôi muốn bịa đặt gì. Số là tôi đang ngồi trong một quán internet thì có con bướm bay vào đậu trên tường. Ngay khi nó bay đi thì nó xòe cánh ra, thật may là tôi không bỏ lỡ, và tôi thấy đúng là nó đang cười với ai nhìn nó.
Rất tự nhiên như có mặt trời ban ngày thì phải có mặt trăng ban đêm, tôi nghĩ đã có bướm thì ắt có hoa. Và hình ảnh mông lung của một bông hoa bách hợp hé nở trong nắng nhảy vào tâm trí tôi. Bạn sẽ hỏi vì sao không phải một bông hoa nào khác ? Là vì qua thơ, tôi thích hoa phù dung và thủy tiên. Phù dung thì mới nhìn thấy trong tranh, còn thủy tiên thì tôi đã từng đi mua cùng ông trẻ một dịp Tết. Nhưng cả hai bông hoa này đều gợi vẻ buồn buồn cho tôi. Không thể là phù dung hay thủy tiên ! Và thế là tôi nghĩ đến hoa bách hợp – hoa mà em Hằng yêu thích. Tôi thì chưa một lần được nhìn thấy hoa bách hợp, từ trong thơ đến trong tranh cũng không !

À, nhắc tới bướm, đã lâu lắm rồi, khi tôi còn thích một người bạn thân, và ngày hôm đó bạn ấy cũng thích tôi, đã có một con bướm đậu trên tay áo tôi khi tôi đi mua hoa. Bác bán hàng bảo hẳn là đã có mối tình đầu rồi đây. Đúng vậy thật, nhưng mối tình đó chỉ vỏn vẹn có mấy ngày. Sau cùng, chúng tôi quyết định sẽ là những người bạn thân thiết mãi mãi (cho tới tận mấy kiếp nữa nếu có thể). Và tôi cũng không chắc lắm đấy là mối tình đầu của tôi hay không, vì trước đó tôi cũng đã thích mấy bạn. Nhưng nếu định nghĩa mối tình đầu là cái hôn đầu tiên thì đấy đúng là tình đầu tôi rồi ! Tình yêu học trò thật đẹp và chẳng bao giờ buồn !

---


Những ngày mẹ nằm viện, nhà tôi không nấu cơm mà ai tự lo thân người nấy cho tiện. Trước đây bao giờ cũng là mẹ nấu cơm, bố không làm gì, tôi và anh thay nhau rửa bát. Thỉnh thoảng lại cãi cọ xem hôm nay là tới lượt ai. Thật trẻ con và vui làm sao !

Thời gian này thì bố thường phải đi ăn cơm ngoài phố, anh và chị dâu về nhà mẹ chị dâu ăn, còn tôi thì về nhà ông bà nội. Ở đó có cô, cũng là mẹ nuôi của tôi, luôn đáp ứng mọi nhu cầu ăn uống sách truyện cho tôi. Bữa cơm tối bao giờ cũng có ông trẻ, bà nội, mẹ nuôi và em Mi. Tôi ăn luôn bằng bốn người kia cộng lại. Mẹ nuôi rất hiền, chẳng bao giờ mắng tôi đến nửa lời, tôi có thể vừa ăn vừa nghe nhạc thoải mái, ăn xong cũng không phải rửa bát như ở nhà.

Bữa tối

Bông lúa nào
rơi vào đây
cho ta bát cơm đầy
cảm ơn nhé, lúa ơi!

Này, bạn của ta
hãy đến đây
ăn cùng ta

Chẳng hiểu sao ăn nhiều thế, mà tôi lúc nào trông cũng như chết đói. Không biết đồ ăn vào người tôi chạy đi đâu ? Biết đâu lời mời của tôi trước mỗi bữa cơm lại linh nghiệm, thế thì thật tốt biết mấy !
Cảm giác no bụng và thong thả vào viện những tối mùa hè mát thật dễ chịu.

Hãy tưởng tượng một nông phu trở về nhà sau một ngày làm việc dài và cực nhọc ngoài cánh đồng, ngả mình vào chiếc ghế yêu thích của anh ta, trước đống lửa ấm áp. Anh ta đã làm việc cả ngày và anh ta biết anh ta đã đạt được cái anh ta muốn, chẳng còn điều gì để bận tâm nữa, chẳng còn gì mà chưa được hoàn thành; và giờ đây, anh ta có thể vứt bỏ hoàn toàn mọi lo nghĩ, suy tính; thoải mái, đơn giản là chính mình.

---


Tung ta tung tăng
cả chân cả tay
bé cười bé chạy
mặt trời rạng rỡ!

---


Một, hai, ba, bốn
năm, sáu, bảy,…
gió khẽ qua
những lỗ nhỏ
trên lá bằng lăng

Đường Tràng Thi, lá bằng lăng dưới lá bàng, cả hai đều thủng lỗ chỗ vì sâu. Tuy vậy, chả bắt gặp một con sâu nào !

---

Bàn tay

Ngón trỏ cạnh ngón giữa
thêm ngón út
cùng chỉ lên,
ngón cái gặp ngón nhẫn
vòng tròn nhỏ xinh xinh
bàn tay này
bàn tay Phật!

Bài thơ này tôi cũng thích vì nó hồn nhiên giống bài “Chân chống xe máy”. Nhưng thực tình mà nói, tôi thích hầu hết tất cả các bài thơ tôi làm, một số bài không thích lắm thì tôi đã gạch đi rồi!
Nếu bài thơ nào cũng có tình cảm như con người, thì hẳn đối với một số, tôi đã là kẻ xấu! Cầu tốt lành cho những bài thơ tôi đã gạch đi, mong là sẽ làm được những bài nào đó khác thay thế những bài đã bị ghạch.

---


Nếu may mắn
ai hỏi ta một bài thơ
hẳn là thơ sẽ chẳng ra đâu
giờ chỉ có nụ cười này thôi ^^

Bài này thật sự mà nói thì không thể gọi là thơ được. Chỉ là tôi muốn bộc bạch lòng mình. Tôi thật sự ngưỡng mộ Basho khi một lần tình cờ đi ngang qua đồng cỏ, người chăn ngựa có yêu cầu “Xin ngài, một lời đẹp đẽ”. Và thế là Basho ngâm:

Ngựa ngoảnh đầu
phía bờ cỏ
cúc cu kêu

No wo yoko ni
uma hikimuke yo
hototogisu


---


Sau một trận dịch bệnh đậu mùa hoành hành khắp vùng, sư Ryokan đã viết bài thơ dưới đây để tưởng niệm những người bạn nhỏ vắn số đã bị tử thần cướp đi :

Khi chồi xuân
Nẩy khắp đầu cây ngọn cỏ
Hoa sẽ nở
Nhưng những chiếc lá nhỏ
Sẫm úa mùa trước
Sẽ chẳng trở lại bao giờ.


Những con sóng
bỏ lại bờ cát trắng
bọt phù du
từng thế hệ đi qua
chẳng bao giờ trở lại…

---
Miền đồi xa lạ
một chút nắng
bầu trời đêm
vài dấu chân
vài hơi thở…
miền đồi xa xôi

Đó là những lời viết về vùng đồi Palaiseau yêu dấu, mà một thời tôi đã sống không lo nghĩ. Có khi nào tôi sẽ sống lại những ngày đó một lần nữa. Những trận bóng đá đến 3 giờ sáng, những cánh gà luộc, cánh gà nướng, những đêm điện tử đến khi có tiếng chim hót líu lô, ngắm mặt trời mọc, kéo nhau đi ăn sáng rồi về đi ngủ đến chiều dậy đi ăn chiều. Có còn gặp lại những con giun đất tội nghiệp, gặp lại những bậc thang dốc chót vót…? Vẫn biết, dù có sống lại tất cả những ngày đó thì nó cũng sẽ lại trôi qua mà thôi. Đến một ngày, ngay cả người bạn cuối cùng – ký ức của ta – cũng sẽ để cho ta ra đi một mình !

---


Cánh diều trắng
sợi chỉ đỏ
biết rằng…
chiều nay lộng gió!

---


Đã từng…
một chiều mát
một đồi cỏ
Giờ…
nằm thu lu
khúc từng khúc
Đâu đây…
những hạt sương
vô hình rơi

Với riêng tôi, những điều không trọn vẹn, những tiếc nuối, sự cô đơn, hay nỗi buồn cũng đều thật đẹp. Như “nụ hoa đêm qua chưa kịp nở, sáng nay đã rụng mất rồi!”, đó là cái đẹp của Vô thường.

---
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Chơi với trẻ con thật vui. Thùy Linh – mười tuổi, em bé mà tôi sẽ mua quà Noel cho vào ngày mai, thường chơi tú với tôi. Luật chơi rất đơn giản : Hai người chơi, mỗi người lấy một nửa số bài, lần lượt đặt ngửa một quân bài xuống và tới phiên người kia. Nếu quân bài là lá Át, thì người kia phải đặt xuống bốn lá liên tiếp, nếu là K thì đặt ba lá, nếu Q thì hai lá, và cứ khi nào có hai quân trùng nhau hoặc xuất hiện một lá J thì ai đập tay nhanh hơn sẽ ăn hết chỗ bài dưới đất. Cứ chơi như thế cho đến khi một bên bị ăn hết bài là thua. Tôi lớn hơn nên tất nhiên phản xạ phải nhanh hơn, và kết quả là lần nào tôi cũng thắng. Khà khà ! Nhưng đừng trách tôi, trò này là do em í dậy tôi chơi mà. Có thể đến khi già lụ khụ, chắc tôi sẽ thua cũng nên. Ai biết được !

Vẽ

Ở đây có giấy trắng
Ở đây có bút màu
Cùng vẽ nhé ?

Vẽ những hàng cây
Thân thẳng nâu
Còn lá ư,
Tất nhiên tròn và xanh
Vẽ những ngôi nhà cao
Tầng tầng mái ngói

Em nhỏ,
Vẽ một con chó
Tôi lớn rồi,
Vẽ một ông sư
Ông sư cười với chó
Chó vẫy đuôi
Sủa ông sư
Em vẽ một con mèo
Tôi vẽ một con mèo
Vẽ thêm một trái tim
Đàn mèo con
Kêu meo meo

Ở đây có giấy trắng
Ở đây có bút màu
Trong tay em hồn nhiên
Có tuổi thơ tôi…

---


Trên đường đi từ nhà đến nhà Đạt, để làm gì nhỉ? Trời bỗng đổ mưa to, thế là tôi dừng lại. Đấy là đoạn đường Ngọc Khánh gần trường Ams. Tôi đành trú mưa dưới một cây bằng lăng không được to cho lắm.

Xuyên qua những tán lá
mưa dừng lại
trên bờ vai.


Ngã vỡ đầu
ô tô chẹt qua
xe máy chẹt qua
mà sao vẫn vui đùa
những hạt mưa mùa hạ.


Kỳ lạ thay!
trong vô vàn giọt mưa
chẳng giọt nào
trùng lên nhau…

Cũng may là tôi đã không biết trong cốp xe có áo mưa, không thì đã không có ba bài thơ trên.

---

Một tối mùa hè, đi chơi cùng em như hai người bạn, cũng hơi giống hai người yêu nhau. Mọi thứ thật nhẹ nhàng và hạnh phúc y như làn gió mát bay tự do. Có khi nào hai làn gió yêu nhau, bay cùng nhau? Sẽ chẳng có ai nhìn thấy mà biết!

Tôi đưa em đến ao sen ở ven hồ Tây chơi, chỉ tiếc là lúc đó không còn bông sen nào, mà trời cũng tối mất rồi, nếu có sen đi nữa thì cũng chẳng thể nhìn rõ. Thật may là lá sen cũng thơm, thế là đủ!
Chỗ đó đẹp lắm, nếu bạn muốn đến chơi vào mùa sen thì hãy đến vào một buổi chiều tầm cuối tháng sáu đầu tháng bảy. Trên con đường nhỏ, trẻ con thả diều, một bên là sen thơm ngát, một bên là hồ Tây mênh mông.

Trăng ghen

Đêm trong không gợn mây
Trời ngàn sao lấp lánh
Gió đưa hương lá sen
Mặt hồ hát
Ếch kêu ộp oạp
Mà trăng ơi, trăng đâu rồi?
Trăng ơi, trăng hãy biết
Ta yêu em
Và ta cũng yêu trăng

Thật lạ, tôi cũng chẳng giải thích được, chắc là trăng phải khuất ở đâu đó, nhưng nơi này trời quang và tầm nhìn rộng lắm ! Hay trăng ghen thật cũng nên ? Hoặc giả trăng hóa thành em ngồi cạnh ta ?

Rồi tôi đưa em đi ăn vì cả hai cùng đói meo. Món hủ tiếu khô phố Trần Hưng Đạo. Chắc bạn còn nhớ, lần đó tôi đã chạm vào bàn tay em.

---


Cùng những ngọn cỏ hạ
châu chấu
chờ sương đêm

---


Cây bàng trước cửa, ngày nào còn nhỏ tí, bây giờ đã lớn quá rồi. Chưa bao giờ bị quả bàng rơi vào đầu nhưng chắc sẽ thú vị lắm. Tôi nghĩ đến Newton bị táo rơi vào đầu, hẳn là ông đã ăn quả táo đó ! Tôi cũng nghĩ đến những trái bàng màu vàng, những búp đa đỏ và những đóa hoa đại trắng thơm ngát đầu Trần Phú cắt Điện Biên, lúc nào cũng nằm chờ một bàn tay trẻ con trên đường đi học nhặt lên.

Bạn ơi
nhanh lên, nhanh lên
hãy đến xem
những quả bàng mùa này
từng chùm đu đưa trong gió…
chốc lát sẽ chẳng còn
nhanh nhanh lên
bạn ơi!

Khi tôi trở lại Pháp vào cuối hè, thì bàng đã rụng lả tả, lốp bốp. Vừa buồn cười vừa đáng thương cho cái âm thanh rơi đó.

---


Nặng hơn một chút
những chiếc lá trên cành
khi mùa thu tới

---


Hai cây kẹo

Trong túi anh
có hai cây kẹo mút
kẹo nho
một cho em
một cho anh
nhưng nếu em muốn
hãy ăn chung
hai chúng mình
miệng cùng tím!

Chưa bao giờ ăn kẹo nho cùng em, nhưng kẹo dâu thì đã ăn rồi. Ngọt quá! Với lại là ai ăn kẹo của người đấy thôi. Tiền thì là của tôi. Mồm đỏ lừ cũng hay lắm. Nếu có dịp nhất định sẽ ăn tiếp.

---


Đêm chơ vơ
chở đầy ánh sáng
đom đóm dạo chơi


Basho viết:

Dưới nắng ngày
một côn trùng, không gì hơn
đom đóm bay


---


Vừa đèo em đi dạo một vòng đường Thanh Niên, tôi vừa nghĩ về bài thơ này, lúc đó trời lất phất có hạt mưa.

Xòe bàn tay nhỏ
đón những hạt mưa…
và làn gió thoảng
mang tới nụ cười
bay trên tay em

Đó là lần cuối tôi đi chơi cùng em. Ngày hôm sau em trở lại Trung Quốc để vào năm học mới. Sau đó khoảng hai tuần, tôi trở lại Pháp.
Tôi ra đi mà không biết đó là lần cuối cùng còn được nói chuyện với mẹ…

---


Ngày mai đi câu cá

Nước bình thản
gió đìu hiu
cần trúc buông
rơi xót xa

---


Đêm đã khuya. Cạnh giường mẹ, tôi nằm trên một chiếc ghế băng dài. Những ý nghĩ bắt đầu trộn lẫn lộn vào nhau như một nồi súp. Khi đó, một điều chắc chắn tôi biết là tôi sẽ ngủ đúng lúc này đây.

Đôi khi, giấc ngủ không đến dễ dàng như vậy, tôi nghe thấy những âm vô thanh nhưng chói tai vô cùng. Cố thoát ra khỏi âm thanh đó nhưng thật khó, cứ như là bóng đè vậy. Đó đúng là cảm giác nửa tỉnh nửa mê! Những lúc mê mê tỉnh tỉnh với âm thanh đáng sợ kia, tôi luôn hình dung ra cảnh mình giữa trời mây đen sấm sét đùng đùng, đứng chịu trận xem có ngọn sét nào đánh trúng mình không. Thật may chỉ là mơ!

Nhưng đêm đó trên chiếc ghế băng, giấc ngủ đến một cách thân thiện với nồi súp quen thuộc. Bài thơ “Đi câu cá” là lúc tôi còn tỉnh táo, khi còn đang bỏ rau rưa mắm muối vào nồi súp, còn bài này tôi làm sáng hôm sau khi tỉnh dậy.

Đêm giữa rừng thơ


Thẳng chân và thẳng tay
nhịp nhàng thở
chẳng biết
từ bao giờ
lạc dấu những vần thơ

Tôi đã ba lần mơ thấy thơ. Giá mà bạn cũng mơ thấy thơ như tôi, vì quả thực giải thích thật khó biết mấy. Tôi chỉ có thể nói, thật tuyệt diệu.

Hai trong ba lần mơ như vậy thì tôi không thể nhớ lại nổi. Chỉ nhớ là thơ rất ngắn và rất hay. Trong mơ tôi nghĩ là mình đã gặp được bài thơ thần thánh, nhưng do tôi nghĩ đấy là thơ của người khác nên không “ghi” lại. Đến lúc tỉnh dậy, cảm giác vừa để tuột mất một bài thơ cực hay làm tôi tiếc ngẩn người! Tin chắc chỉ với bài thơ đấy thôi thì tôi cũng trở thành một nhà thơ vĩ đại! Thật tiếc quá! Trăm lần tiếc!

Đến lần thứ ba, tôi mơ thấy Basho giảng về thơ cho tôi, về cách nhìn xuyên thấu, vượt qua biên giới của ngôn từ. Lần đấy trong mơ, tôi đã thấy mình khóc vì quá xúc động.
Không biết có phải vì đã có hai lần hụt hay không mà lần đó tôi đã nhớ được nội dung của bài thơ. Giấc mơ đó của tôi hay lắm. Tôi sẽ kể cho bạn nghe, nhưng tôi cần phải tìm ra ngôn từ thích hợp đã. Giờ thì tôi nhớ lại nhiều rồi.

Đó là hai giấc mơ. Tôi không biết giấc mơ nào trước giấc mơ nào hay có khi chúng đồng thời xảy ra. Dù sao thì trong mơ thời gian đâu có giống như cái đồng hồ chạy trên tường.

Một giấc mơ là về chuyến đi thăm của tôi tới một ngôi chùa ở Nhật Bản, điều này hẳn do tôi vẫn luôn ao ước được sang Nhật chơi, và thăm viếng những nơi tôi mới biết qua sách vở. Trụ trì của chùa đó là một vị Phật, tôi chắc chắn thế. Chùa là một tháp cao, trước cổng vào có đặt một bia đá có hình của một phụ nữ, tôi cũng chẳng biết là hoàng hậu hay là vợ của vị Phật trụ trì nữa. Chỉ nhớ là ai bước vào cổng chùa cũng phải cúi chào cái bia đá đó.
Sáng nào vị Phật cũng dậy tập thể dục cùng đệ tử, chạy vòng quanh cái tháp, và rồi tập kiếm – điều này hẳn do tôi cũng thích tập kiếm. Tuy nhiên, có một điều tôi không lấy gì làm tự hào là trong giấc mơ, tôi lại bắt gặp hình ảnh khỏa thân của người phụ nữ kia. Dù sao giấc mơ cũng rất tốt đẹp, toàn những điều tôi mong muốn… Tôi bắt đầu đi loanh quanh chùa để tìm mua đồ lưu niệm – đó sẽ là kỷ niệm khi tôi trở về.
Và rồi hôm đó tôi lại tiếp tục đi thăm một ngôi chùa gần đấy. Trên đường đi tôi gặp hai bố con nọ, mà do loáng thoáng nghe câu chuyện của họ, tôi đoán họ là người gốc Việt. Họ nói chuyện về ca sĩ Trần Thu Hà sang Mỹ. Họ phát âm không chính xác tên của Thu Hà mà lơ lớ âm Nhật Bản, thế là tôi cao hứng sửa cho họ. Chúng tôi nói chuyện với nhau. Người bố nói không tốt về Thu Hà (hẳn là tôi đã nhầm lẫn sang trường hợp của Bằng Kiều trong giấc mơ). Và bạn có hình dung ra được tôi nói gì không ? Tôi đáp:

“Phật pháp vô biên!”

Nghĩ lại giờ tôi vẫn không khỏi buồn cười. Chắc đấy là câu tôi muốn nói để phổ độ chúng sinh ?!

Sau đó thì ba chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ. Người bố bảo muốn đến chùa Quạ Đen thì phải nhanh nhanh lên không trời sẽ tối. Mà ông ta cũng không chắc là hôm nay chùa đó có mở cửa cho khách tham quan vào không nữa do đó là một ngày chủ nhật. Giờ tôi thấy giấc mơ đó hiện rõ như thể của đêm hôm qua ! Tôi cũng nhớ ra rồi, đó phải là giấc mơ thứ hai, vì cuối cùng tôi cũng tỉnh giấc và không đến được chùa Quạ Đen. Tuy nhiên tên ngôi chùa tôi biết là do trên đường đến đó, tôi bắt gặp những con quạ đen xà xuống ăn những quả bàng được xếp cẩn thận trên những chiếc lá bàng cũng màu đen nằm phơi dưới sân, hình con quạ. Giấc mơ mới tuyệt làm sao. Lúc đứng nhìn những quả bàng đen hình con quạ đó tôi đã toan làm một bài thơ, nhưng rồi lại thôi. Không biết vì sao nữa. Con người của tôi trong giấc mơ thật kỳ cục.

Giấc mơ còn lại, như tôi đã kể, là về Basho và bài thơ mà Basho đọc cho tôi. Nội dung là về một cái đầm và một con cò. Chỉ có thế!
Tôi đã thấy bài thơ đó mới hay biết bao, hay y như khi tôi gặp hai bài thơ trong hai giấc mơ mà tôi đã quên. Chỉ khác là lần này tôi không quên.

Tỉnh giấc, tôi mới thấy trong mơ người ta dễ tính hơn ở ngoài đời rất nhiều, hoặc cũng có thể phương tiện để làm thơ trong mơ tinh xảo hơn ngoài đời do tính mộng ảo của nó. Bài thơ đó chỉ biết là về một con cò và một cái đầm cũ. Chẳng hề có nghệ thuật láy, ẩn dụ, reo vần…thậm chí còn không cần cả đến ngôn từ. Thế thì thử hỏi, tài nào tôi có thế viết lại được bài thơ ấy ?
Điều tôi có thể làm là chỉ cho bạn thấy, nếu bạn thực sự thích thơ ca, hãy mơ đi ! Chắc một ngày những vần thơ sẽ đến với bạn. Và bạn sẽ nhận ra điều tôi nói là thực.
Nhưng cũng phải nói là thật hiếm để gặp được thơ như vậy. Tôi chả chắc từ giờ cho đến lúc cuối đời có còn cơ hội mơ lại một lần như thế hay không. Dù sao tôi cũng đã may mắn. Với tôi thế cũng đủ rồi.

---

Vẫn là những đêm trông mẹ trong bệnh viện. Lúc ngủ lúc thức. Bố, anh và các bác cũng thay nhau ngủ đêm trong đó. Nhưng do từ nhỏ tôi đã có biệt tài ngủ ngày, nên trông đêm đối với tôi dễ dàng hơn. Ban ngày tôi lại ngủ ngon lành, trong khi việc ngủ ngày đối với người lớn chẳng dễ chút nào. Mọi người cũng còn phải đi làm.
Lúc đó tôi đã thấy được tính quý báu của từng giờ phút bên mẹ. Nhưng giờ tôi lại càng cảm thấy điều ấy hơn bao giờ. Nếu như có điều gì tôi có thể làm để đánh đổi cho những giây phút ấy ? Tôi biết là mình có thế, cái mà tôi cần làm thật khó biết bao, nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để đạt được điều đó, cho dù từ trước đến giờ tôi chỉ biết mùi thất bại. Tin chắc rằng rồi ngày đó sẽ đến. Cầu hạnh phúc cho mẹ, mẹ nhé !

Bể nước trong bệnh viện K


Ôi cái vòi nước rỉ
đêm tóc tách
những giọt nước đáng trách
những giọt nước đáng thương!
mong một ngày
về với biển…

---

Nồi súp thân quen của tôi! Giờ thì nó vẫn ở đó, vẫn thân thiết, nhưng tôi thì đã quên bỏ những vần thơ vào mất rồi. Chắc hẳn do tôi đang bận những việc khác? Thế nào đi chăng nữa thì thơ cũng đã trở thành một người bạn không thể thiếu đối với tôi.

Những vần thơ của tôi
hàng nối hàng
trên trang giấy trắng
len lỏi vào tâm bạn
ngổn ngang và ngổn ngang

---


Dẫu biết
đời có hợp tan
vẫn muốn gửi thêm
một tấm lòng

Vẻ đẹp chẳng cái gì khác có được. Vẻ đẹp của Vô thường!

---


Lá cứ rơi
và mưa cứ rơi!
nắng sẽ rơi…
vỗ về từng chiếc lá
vỗ về từng giọt mưa

Tôi rất thích những vần thơ này của Ikkyu, chúng mới đẹp và mộc mạc làm sao:

Từ lối đi của Dục
đến con đường Vô dục
một thoáng nghỉ ngơi
mưa có rơi thì rơi
và gió lên mặc gió.


Uroji yori
muroji e kaeru
hito yasumi
ame furaba fure
kaze fukaba fuke.


Ikkyu

---
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Con đường quên lãng
chỉ còn rêu xanh
mãi đi qua
mãi trở lại

cho mùa
nở đầy hoa!


Mùa Xuân với cành mai


Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão từng đầu thượng lai
Mạc vị Xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

Xuân đi trăm hoa rụng
Xuân đến trăm hoa cười
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi
Chớ bảo Xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một cành mai


Mãn Giác

---


Trong giấc mộng này
những đoạn đời lướt qua
chỉ còn lại…
đêm nay
chơi vơi mảnh trăng khuyết
chẳng thành tiếng!

Tôi lại nhớ đến những vần thơ của Ryokan:

Đôi khi tôi ngồi lặng
Lắng nghe tiếng lá rơi
Dẫu biết đời tăng nhân
Thoát ly cảnh tục trần
Cớ sao lệ tuôn rơi?

Trên thế gian giá như có được
Một kẻ tri âm
Cùng ta trò chuyện đêm thâu
Dưới túp lều nhỏ này

Ryokan

Ánh trăng kia u huyền. Hẳn trăng có vô số kẻ tri âm, nhưng rồi tất cả đều sẽ ra đi bỏ lại trăng đứng đó. Cô độc! Ai biết trăng trẻ trung hay trăng già lão? Ai cũng yêu trăng, còn trăng đời đời kiếp kiếp vẫn buồn đấy thôi.

---


Thư cho em

Em biết không
khi anh còn mải nghĩ một điều –
trên trần nhà
qua ô kính cửa sổ
những bóng đèn nhỏ
đã sang tới ngọn cây
ngoài kia!

Bài thơ này tôi làm khi đang ngồi chờ ở một đại lý vé máy bay.

Ánh sáng là một trong những thứ kỳ diệu nhất mà tất cả chúng ta đều được hưởng. Ánh sáng là sự tự do, cho dù là ánh sáng từ một ngọn nến hay từ một bóng đèn đi chăng nữa.

À để tôi nói về những gì tôi cảm nhận cho bạn nhé. Khi nhìn lên trời xanh để làm nền, lúc nào tôi cũng thấy có vô vàn hạt ánh sáng nhỏ li ti bay rất lung tung và đẹp mắt. Hồi trước thì tôi cho rằng đó là các hạt bay trong không khí. Giờ thì tôi chắc nó liên quan đến các tế bào trong mắt. Dù sao thì nhìn những hạt ánh sáng đấy bay lung tung thật thú vị. Giống hệt những hạt ánh sáng ở đầu gậy của bà tiên trong các truyện cổ tích, chỉ có điều là nhiều hơn rất nhiều.

Một điều thú vị khác về ánh sáng là thỉnh thoảng lại có một hạt ánh sáng, rõ và to hơn những hạt ánh sáng kia (những hạt chỉ nhìn thấy dễ khi nhìn lên trời làm nền!). Hạt ánh sáng này đến rất bất ngờ chẳng bao giờ báo trước, có thể lúc đang ăn, có thể lúc đang học, hay đang chơi bài… Nó bay rất từ từ như thể biết chắc là chẳng ai bắt được nó cả. Và rồi chỉ một, hai tíc tắc, nó cũng biến mất đột ngột. Thật kỳ diệu, tôi chẳng biết giải thích như thế nào. Nó khiến tôi tò mò như hiện tượng déjà-vu, trải qua cảm giác như thể mình đã sống thời điểm đó trong quá khứ rồi. Cuộc sống lúc nào cũng đầy bí mật và nhiệm màu.

---


Như mọi lần, tôi ngồi ăn trưa một mình trong căng-tin cho sinh viên. Tôi thích ngồi một mình hơn là ngồi với bạn bè những lúc đó. Không phải vì tôi không quý mến các bạn, mà chỉ vì tôi ăn rất chậm, giống như khi tôi rửa bát. Và để cho tất cả cùng chờ thì thật bất tiện, tôi ăn sẽ không thấy ngon. Hơn nữa tôi thích ngồi một mình vì những vần thơ có thể đến bất cứ khi nào. Chỉ cần đừng vội vàng là được. Món khoái khẩu của tôi ở căng-tin đó là bánh pizza pho-mát. Ngồi nhấm nháp từng miếng, nhìn bồ câu bay qua bay lại, lá cũng bay bay, còn gì tuyệt vời hơn?

Gió thổi
lá bay
hàng cây vẫy chào
lá bay, bay mãi

---


Đêm Trung thu
chúng ta hát
chúng ta say
thời gian có trôi thì trôi
mãi mãi…
vẫn là trăng mười sáu

Thực tế thì tôi không uống được bia rượu, phần vì nó đắng quá đối với tôi, phần vì tôi bị gan nữa. Cũng tốt, như thế sẽ không ai ép được tôi cả.
Có một lần ít ỏi tôi đã uống rượu trước khi lên đường đi du học cùng mấy đứa bạn thân. Lần đó uống say bí tỉ, mấy thằng bạn vàng còn bấm điện thoại gọi cho bạn mà tôi thích hồi đó, và tôi thì có biết gì đâu, trong bụng có gì thì mồm nói thế. Thế là từ đó tôi có dám hó hé gì với bạn ý nữa đâu, vì tôi vốn nhát!
Lần uống rượu đó xong còn vào thăm Đạt – thằng bạn thân nhất bị gãy chân nằm trong bệnh viện. Vào đến nơi là tôi nằm lăn quay giữa sàn nhà. Ông bà bố mẹ nó trố hết cả mắt ra vì tôi vốn là một tấm gương ngoan ngoãn lễ phép cho các bạn học tập ^^°. May là vì tôi quá ngoan (hìhì) nên sau lần đấy mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi trong mắt mọi người!
Lần uống rượu đó đúng là nhớ đời vì tôi bị dị ứng mẩn hết người hơn một tuần. Sau này tôi mới biết viêm gan thì không được uống bia rượu!

Còn về đêm Trung thu, các bạn hát và uống, tôi thì chỉ hát, tất cả đều đến khản cả cổ rồi đi ngủ. Hôm sau bị các bạn hàng xóm phàn nàn là nếu còn tái phạm sẽ bị trừng phạt. Sợ quá!

---


Như trẻ nhỏ
trước hiên nhà
trăng chơi ú òa cùng ta

Tôi chưa bảo với bạn nhỉ, trăng cũng giống trẻ con lắm, chỉ cần bạn ham chơi là được rồi!

---


Những hạt nắng ban mai
rơi xuống đây
chạm lên nhành trinh nữ

Bài thơ này tôi cũng làm một lần đang ngồi ăn trong căng-tin. Lúc đó nắng chiếu lên mặt tôi, và bất chợt tôi nghĩ đến loài hoa trinh nữ. Nó cũng làm tôi nhớ đến bài thơ trong cuốn “Truyện một người mù” của Tanizaki Junichiro:

Dưới mái hiên nhà
Dây bầu ta đó
Tha hồ ra hoa
Đu mình trong gió…


---


Mẩu bánh mì trên tay
Từng miếng, từng miếng nhỏ
Cúng chư Phật mười phương
Phật hóa se sẻ
Phật hóa bồ câu
Có Phật tròn núc níc
Có Phật thì gãy chân
Tất cả đều bay đến
Tíu tít chạy, tíu tít ăn

Nhìn lũ chim vui
Lòng nhớ bạn
Nước mắt lăn
Buồn chẳng thể gọi thành tên…

Vườn hoa nhỏ Marche des Patriaches – cạnh căng-tin, nơi bồ câu và chim sẻ vẫn tụ tập chờ có người cho ăn.

---


Ngay phía sau nhà chúng tôi là khu chợ Tang Frères của người châu Á. Nhớ hồi mới về trường, còn ở ký túc xá, một lần tôi đến khu chợ này và khuân về một trăm gói mì ăn liền để ăn qua ngày. Hồi đó đang mùa đông, phòng tôi lúc đấy không có tủ lạnh, nên đồ đi chợ phải để hết ra ngoài cửa sổ thì mới không bị hỏng. Một trăm gói mì cuối cùng cũng chỉ đủ ăn cho khoảng một hai tuần, bạn bè qua xin đến phân nửa.

Hôm nay đi chợ
gặp người áo rách
gửi lại chút quà
cúi chào ra về
lòng vui phơi phới
rau quả rỏ đầy tay

---


Cảm hứng đến từ một bức tranh vẽ Basho trên đường hành hương:

Chênh vênh sườn núi
đường chiều khuất
ngoảnh đầu nhìn…
cây táo dại ngẩn ngơ !

---


Lặng im
sỏi đá hát
ru nước chảy qua

---


Sò hấp kem và tôm hấp bia là hai món yêu thích của năm chúng tôi, trên thực tế là của hầu hết tất cả. Chắc đây cũng là một trong những lý do chủ yếu khiến các bạn rất thích qua nhà tôi chơi mỗi cuối tuần (giờ thì cả trong tuần nữa rồi).


Ryokan viết:

Vì cái ăn của chúng ta
lũ sò và cá
vô tư
hiến thân
thành vật thực.


Issa thì có cái nhìn khác:

Trăng soi
một bầy ốc nhỏ
khóc than đáy nồi.

Yuzuki ya
nabe no naka nite
naku tanishi



Biển dạt dào
dấu mình trong vỏ
ôi con sò nhỏ
dấu cả tiếng khóc

Nghĩ về loài sò, tôi bỗng thấy tạo hóa cũng thật biết đùa. Chẳng thể tưởng tượng sẽ như thế nào khi toàn bộ cơ thể của ta lại nằm trong chính cái mồm của mình!

---


Thời gian
ngưng nhẹ
qua bờ môi nóng
cũng nặng quá
trên cái lưng còng !

---


Lang thang…
lang thang…
mang hộ ta
một chút buồn
gió mùa thu

---


Gió mùa đông
òa khóc
tuyết trắng bay

---


Đêm cuối năm
những mùa xuân nhỏ
e ấp trong chồi non
còn tôi…

---


Trăng treo nhành cây
trăng trên mái nhà
trăng đêm nay sáng quá
cùng ta mọi nẻo đường

---


Liệu có còn
được gặp mẹ
trong những giấc mơ!

---



7 giờ sáng
25 tháng 12, 2005
Paris
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ôi chà chị ĐInh TRần Phương, ấn tượng ghê. Hì, em cũng hay bị dị ứng như chị đấy. Nhưng chưa thử uống rượu bao giờ. Chắc sẽ không uống đâu. Sợ bị dị ứng mà. Những bài thơ của chị ngộ nhỉ, cũng độc đáo và ý tưởng lắm.

----------

Ôi chà chị ĐInh TRần Phương, ấn tượng ghê. Hì, em cũng hay bị dị ứng như chị đấy. Nhưng chưa thử uống rượu bao giờ. Chắc sẽ không uống đâu. Sợ bị dị ứng mà. Những bài thơ của chị ngộ nhỉ, cũng độc đáo và ý tưởng lắm. Chúc chị năm mới vui vẻ nhé.
lantuvien_ttt
 
hohoh buồn cười quá
chị là con trai mà acac :p
không nhịn được cười, vỡ bụng mất
nhưng mà cám ơn em nhé
năm mới vui vẻ khặc khặc :D:p:))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Dã man. Người đâu mà cười man rợ!!! Tại em không để ý thôi ông anh ạ. Với lại ai bảo anh có cái tên " con gái" đến thế cơ chứ. Với lại đọc thơ thấy hơi hơi nữ tính. THôi, xí xóa nhé. Hì, chúc năm mới vui vẻ.....
 
Đinh Trần Phương mà tên con gái ạ? :)) :))

happy new year!!
 
chúc mừng năm mới bà con nhé
chờ đến tết chúc tiếp:p

(đúng là tên hơi con gái !!! nhưng mà họ thì con trai lòi:p)
 
Dinh Tran Phuong đã viết:
chúc mừng năm mới bà con nhé
chờ đến tết chúc tiếp:p

(đúng là tên hơi con gái !!! nhưng mà họ thì con trai lòi:p)
À để em đóng góp vài bài thơ vào topic này coi như tạ lỗi ông anh vì đã gọi nhầm nhé. Hi hi

các bạn đọc đoản khúc của mình nhé
''''thạch thảo nở hoa tím ngát trên nấm mộ Andecxen.một vùng trời ủ men nhuộm hồng ráng đỏ .có 1 nàng tiên cá bé nhỏ ,đi lang thanh kiếm hạnh phúc giữa cuộc đời .giọt nước mắt cạn vơi không chở nổi cả 1 thời nhung nhớ.Andecxen đã gom giọt nước giữa bốn bề biển cả ,tạo nên một linh hồn.với trái tim được bao bọc bởi những yêu thương và trong trẻo đến vô ngần ,vậy mà chàng hoàng tử lại dại khờ vô tình đánh vỡ...
câu chuyện xưa đọc lên sao vẫn đầy trăn trở.triền đê cổ tích là nơi chở cánh diều mơ ước vút bay .và tiếng hát khơi xa hãy còn vang trong lòng ốc biển ,nhắc nhớ đến 1 người.có những thiên đường thần thoại không đưa ta trở về được bến bờ tiền sử.nào ai đánh thức Seakspear để cứu chàng romeo và nàng juliet .có những chuyện tình định mệnh khép lại không cần lời phán xét .phải chăng người kể chuyện cổ tích đã lãng quên 1 linh hồn...Nàng tiên cá cuối cùng cũng không ở bên hoàng tử mà bay lên trời làm người con gái không trung .ông già Andecxen không thể xuôi tay nhìn thuỷ nữ tan ra thành bọt biển .ông đem tặng nàng 1 linh hồn bất diết giữa bao la.số phận an bài đưa thuỷ nữ là người đi chia sẻ những buồn vui , lấy thời gian 300 năm làm chất keo nối những mảnh tim đã vỡ. liệu tháng năm có xoa dịu được nỗi đau của cuộc đời lầm lỡ .có phải Andexen đang chắp vá một linh hồn.có phải hoàng tử sẽ nhận ra tình yêu đích thực ,và đi tìm nàng tiên cá bên bờ biển vào mỗi lúc hoàng hôn?có phải người thuỷ nữ vẫn đang bôn ba khắp chốn để tìm hạnh phúc lớn lao của cuộc đời...dẫu biết ước mơ không thể nào với tới , vì sao xa xăm không thể sà đậu xuống bàn tay , ta vẫn thầm mơ về 1 tương lai rực cháy ...
trên nấm mồ Andecxen nhành thạch thảo vẫn tím buồn trang truyện cổ .có 1 người con gái khẽ ngắt những bông hoa đồng nội , bay về vùng trời xanh biếc những vì sao...

Không đề
"Anh là đứa con bị cuộc đời bỏ quên
sống trong bức tường được xây bằng những ước mơ và hy vọng
anh lạc bước giữa yêu thương ,ca tụng
chốn phù hoa với giả dối vô cùng

rồi một ngày giấc mơ đà tan biến
anh giật mình chống chếnh giữa mông mênh
chợt nhận ra trò chơi độc ác của cuộc đời
chợt nhận ra mình là con bài thí mạng

những ước mơ ngỡ thật gần mà đã vụt xa
những yêu thương đâu ngờ trăm lời dối trá
tất cả chỉ là ảo ảnh của không gian siêu thực
chỉ là hạnh phúc đắng cay trong chớp nháy mơ hồ

anh ngạo đời bằng lối sống ngông nghênh
lấy điều lập dị làm cái tôi bản sắc
anh chẳng hay đó chỉ là vỏ bọc
che tâm hồn đang mục ruỗng đớn đau

anh tô cuộc đời bằng nét trắng đen sợ hãi
không sợ ảo ảnh vuột mất khi luôn cận kề thực tại
anh là ai giữa không gian hoang dại
lãng quên mình là đứa con chuộc lại bởi cuộc đời"

Dấu tích

"tương lai nói gì với em khi quá khư dần xa
và hiện tại sao mong manh quá đỗi
em chẳng hiểu sao giữa cuộc đời rất vội
lại có thể bỏ quên một ánh mắt ngóng chờ

em cố đi tìm câu trả lời bằng cách cúi đầu vào quá khứ
đưa cánh tay ôm trọn cả cõi lòng
nhưng dẫu vậy cuộc đời vẫn là dấu hỏi
bị bỏ quên trong xưa cũ dấu giày

em trở về cùng với nỗi tơ vương
thương năm tháng rồi sẽ là hoài niệm
thương ánh mắt rồi sẽ chìm xa khuất
một cái tên cũng mang máng nhạt nhoà

em cố níu vào bóng tháp thời gian
đâu hay tất cả chỉ còn toàn phế tích
em cố tình lắc đầu xua đi hiện tại
đâu hay thời gian đang chạy trốn từng ngày

và cuộc đời không chỉ là sự trả vay
cho nhiều thế mà nhận về chỉ ít
có một người không biết mình mắc nợ
nợ một người đã xa cách bao năm.''''

Đây là mấy bài Lan tử viên làm đấy. Hay không ông anh ?
 
Lan Tử Viên là ai thế? chắc là người Tàu nhỉ? mà tên thế thì bó tay biết là trai hay gái? nếu em biết về cuộc đời của bác í thì kể một chút đi, tại thấy thơ hay nhưng có vẻ chán nản sao i!
 
Dinh Tran Phuong đã viết:
Lan Tử Viên là ai thế? chắc là người Tàu nhỉ? mà tên thế thì bó tay biết là trai hay gái? nếu em biết về cuộc đời của bác í thì kể một chút đi, tại thấy thơ hay nhưng có vẻ chán nản sao i!
Giời ạ, lan tử viên là đứa em này chứ ai đâu. Hi hi, muốn bít thêm thì ông anh vào đây nhé:namdinhonline.net(box văn học ấy)
Ý quên, Lan tử viên là tên ghép giữa Chế lan viên và Hàn mặc tử(oải quá!!!). Hàng Việt Nam chính cống chứ chẳng Tây Tàu gì sất cả.
 
vậy à, xin lỗi nhé:p
hiểu nhầm chút xíu :p
(dù sao thì cái tên này đúng là tên Tàu)
 
anh thích nhất bài này :p


ĐÊM THU


’Thu nhung huyền đáp nhẹ đôi vai
Mưa bẽn lẽn ru màn đêm tịch mịch
Gió lướt thướt đu người qua mắt lá
Cỏ gật gù nằm gắng đợi sương rơi.

Trong hơi lạnh dạ buồn giăng kín lối
Nốt nhạc trầm buông lơi câu tiễn biệt
Đôi mắt biếc ẩn sau hơi bàng bạc
Thả mơ hồ giọt nước mắt vu vơ.

Ngọn đèn tàn hắt lên màu leo lét
Soi trên mình trang giấy trắng ngủ yên
Hương tuổi thơ mùa thu về vội vã
Tôi gói hồn trong chiễc lá tinh khôi.’’


hay lắm!!!

nhưng mà có chút thắc mắc nho nhỏ:

"Mưa bẽn lẽn ru màn đêm tịch mịch"
"Cỏ gật gù nằm gắng đợi sương rơi"

cả hai câu đều hay, nhưng mà sao có mưa rồi mà còn cần sương ?
dù sao thì cũng thích bài này :p

á nhầm, đây là anh phương, dùng nhầm login của bạn :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ặc ặc, sợ quá, thơ hay vãi ạ!!!
nhưng mà hình như là hơi già dặn quá so với tuổi của em thì fải

anh thích cái bài này nữa:

Bên cửa sổ

“ Có một người con gái hay đứng lặng thầm bên cửa sổ
Ngắm những vì sao xa xôi
Cô vươn cánh tay bé nhỏ
Hái sao trời.

Có một người thiếu nữ thường đứng lặng yên bên cửa sổ
Ánh mắt hướng đến các vì sao
Trên môi cô nở đóa hoa tình
Đợi người yêu đến hái.

Có một người thiếu phụ vẫn đứng lặng thinh bên cửa sổ
Mắt dõi nhìn bầu trời đêm
Cô kiếm tìm mải miết
Ánh sao xa mơ ước lạc cuối trời.”

(mà anh post thơ em ko xin fép thế này thì có sao ko í nhỉ ? hình như là ko sao thì fải tại em có làm gì được anh đâu :p)
 
Dinh Tran Phuong đã viết:
ặc ặc, sợ quá, thơ hay vãi ạ!!!
nhưng mà hình như là hơi già dặn quá so với tuổi của em thì fải

anh thích cái bài này nữa:

Bên cửa sổ

“ Có một người con gái hay đứng lặng thầm bên cửa sổ
Ngắm những vì sao xa xôi
Cô vươn cánh tay bé nhỏ
Hái sao trời.

Có một người thiếu nữ thường đứng lặng yên bên cửa sổ
Ánh mắt hướng đến các vì sao
Trên môi cô nở đóa hoa tình
Đợi người yêu đến hái.

Có một người thiếu phụ vẫn đứng lặng thinh bên cửa sổ
Mắt dõi nhìn bầu trời đêm
Cô kiếm tìm mải miết
Ánh sao xa mơ ước lạc cuối trời.”

(mà anh post thơ em ko xin fép thế này thì có sao ko í nhỉ ? hình như là ko sao thì fải tại em có làm gì được anh đâu :p)
HÌ, ông anh nói đúng. NHóc lan tử viên chả làm gì được ông anh cả. Cái bài thơ này cũng có 1 người nói với em là rất thích. Ông anh là người thứ hai đấy. Hi hi. Lâu lâu ghé qua đây. Chả thấy ông anh làm thêm bài nào nhỉ? Mà tên như con gái, đặt cái đầu đề cho topic cũng đặc con gái luôn. Khối kẻ nhầm. Hi hi.
 
Hà Huy Thái đã viết:
anh thích nhất bài này :p


ĐÊM THU


’Thu nhung huyền đáp nhẹ đôi vai
Mưa bẽn lẽn ru màn đêm tịch mịch
Gió lướt thướt đu người qua mắt lá
Cỏ gật gù nằm gắng đợi sương rơi.

Trong hơi lạnh dạ buồn giăng kín lối
Nốt nhạc trầm buông lơi câu tiễn biệt
Đôi mắt biếc ẩn sau hơi bàng bạc
Thả mơ hồ giọt nước mắt vu vơ.

Ngọn đèn tàn hắt lên màu leo lét
Soi trên mình trang giấy trắng ngủ yên
Hương tuổi thơ mùa thu về vội vã
Tôi gói hồn trong chiễc lá tinh khôi.’’


hay lắm!!!

nhưng mà có chút thắc mắc nho nhỏ:

"Mưa bẽn lẽn ru màn đêm tịch mịch"
"Cỏ gật gù nằm gắng đợi sương rơi"

cả hai câu đều hay, nhưng mà sao có mưa rồi mà còn cần sương ?
dù sao thì cũng thích bài này :p

á nhầm, đây là anh phương, dùng nhầm login của bạn :D
À cái vụ sương với mưa ấy à. Thì là hết mưa, chỉ còn sương thôi. Ông anh đúng là ngố. Có thế cũng thắc mắc!
 
bây giơ không làm nữa rồi :(, chi đi đọc thơ bà con thôi :p
mà cái tên topic hay đấy chứ, có con gái con trai gì đâu
hay để anh sửa lại tên topic là "tôi là con trai nhé" :p
 
Back
Bên trên