Tôi là Diego

Nguyễn Thành Lam
(thanhlam)

Thành viên danh dự
Tôi là Diego - Phần 1
Maradona thời niên thiếu
Từ nhỏ tôi đã mê chơi bóng. Tôi bắt đầu với chân hậu vệ. Tôi rất thích vị trí này và cho đến tận bây giờ, chân hậu vệ thòng vẫn hấp dẫn tôi. ở vị trí hậu vệ thòng, anh có thể nhìn bao quát toàn sân phía trước, anh có bóng và quyết định: Ping! Đá lên phía trước, Oang! Cả đội dạt sang biên theo bóng, anh là ông chủ của đội bóng. Nhưng vào thời đó, chả ai biết "libero" là thế nào, người ta chỉ cần chạy theo trái bóng, giữ bóng và đá! Đối với tôi, chỉ có chơi bóng ... mới đem lại sự thoải mái, thanh thản. Và cảm giác ấy luôn đi theo tôi, lúc nào cũng thế, cho đến tận bây giờ: hãy ném cho tôi trái bóng, tôi vui chơi, tôi phản đối, tôi luôn mong giành chiến thắng, tôi muốn chơi thật hay. Hãy đưa quả bóng cho tôi và để yên cho tôi trình diễn những gì tôi biết! Hồi còn ở làng Fiorito quê tôi, chúng tôi chơi bóng kể cả dưới trời nắng chang chang. Mẹ tôi lúc nào cũng căn dặn: "Pelu (Thằng rậm tóc - tiếng gọi thân mật dành cho Maradona - ND), nếu con đi đá bóng thì để đến chiều, sau 5 giờ". Và câu trả lời thường là: "Vâng, vâng, mẹ cứ yên tâm!" Thế rồi chưa đến 2 giờ tôi đã biến ra khỏi nhà, với thằng nhóc da đen, với thằng em họ hay bất cứ đứa bạn nào, và chúng tôi đá bóng suốt cả chiều dưới trời nắng gắt, mệt lử, có khi tới 7 giờ tối sà vào đâu đó kiếm ca nước uống, rồi lại chơi tiếp, có khi cả buổi tối! Bây giờ, ở đâu đó, tôi thường nghe nói: sân bóng ấy thiếu ánh sáng, và nghĩ bụng: bọn này còn chơi bóng trong màn đêm, chà chà lũ chúng đúng là những công tử bột! Chẳng biết có phải chúng tôi là đám trẻ con đường phố, hay gọi là đám trẻ chăn bò đây! Chỉ biết là nếu bố mẹ, anh chị muốn đi tìm chúng tôi rất dễ: ở đâu có trái bóng là chúng tôi ở đó! Thứ 7, Chủ nhật, chúng tôi đá bóng suốt cả ngày; các ngày trong tuần phải đến trường thì cứ sau 5 giờ chiều lại đi đá bóng.
Mỗi lần mẹ tôi sai đi đâu, thì tôi phải kiếm một vật gì đó, một trái cam, một cuộn giấy hoặc một nắm giẻ cuộn tròn làm bóng, vừa nhảy chân sáo vừa dùng một chân tâng bóng; nếu phải mang cái gì đó, tôi sẽ cầm tay trái, còn tay phải tung bóng. Từ nhà đến trường và thường về nhà cũng vậy. Nhiều người đi qua và nhìn tôi một cách ngạc nhiên, còn người làng, những người quen biết thì coi đó là chuyện bình thường. Kỷ niệm tuổi thơ thật đẹp, mặc dù làng quê Fiorito của tôi rất nghèo và cực nhọc, nhiều nhà bữa no, bữa đói... Nhà tôi 8 anh chị em cùng với bố mẹ ở trong căn nhà mà mỗi khi trời mưa, trong nhà cũng ướt như ngoài sân. Còn những ngày nắng thì mọi người phải thay nhau ra tận cuối phố xách nước về đề nấu ăn, tắm giặt... Đám trẻ chúng tôi chẳng có nhiều thứ để vui chơi, giải trí, lắm khi cả bọn đi đá bóng về sà vào quán bánh pizza mà chỉ có thể gom tiền mua được một chiếc và vừa đi mỗi đứa vừa cắn một miếng...

Tôi thường nói rằng tôi trở thành cầu thủ chuyên nghiệp từ khi còn nhỏ. Tôi thường chơi cho đội bóng nào đến gọi trước, nhiều khi người nhà không cho phép thế là tôi khóc như mưa như gió, rồi bao giờ trước khi trận đấu bắt đầu, mẹ tôi cũng để tôi đi. Bố tôi thường khó thuyết phục hơn, tôi hiểu bố tôi mong muốn tôi chú tâm vào việc học hành, bởi vì ông đã vất vả một sương hai nắng lo cho chúng tôi ăn học nên người. Người ta kể rằng ông cũng là người đá bóng giỏi, có cú sút cực mạnh, nhưng cuộc mưu sinh và nhiều lần di chuyển đã không cho ông có cơ hội trở thành cầu thủ. Bố rất thương tôi, lúc kiếm được tiền ông thường mua cho tôi đôi giày mới, nhưng chẳng được bao lâu tôi đã làm rách vì đá bóng, nên đôi khi ông cũng nện cho tôi những trận đòn nên thân. Phải nói rằng, bố không bao giờ để tôi bị đói nên lúc tuổi còn nhỏ, tuy không to béo nhưng tôi có đôi chân mạnh mẽ, dẻo dai hơn là đám bạn nhà không đủ ăn. Chúng chỉ chạy một lúc là bở hơi tai.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi sinh ra để đá bóng, rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như tôi đã trải qua. Lẽ tất nhiên tôi có những mơ ước, như có lần tôi nói trên truyền hình, khi đã được nhiều người biết đến, rằng tôi mơ ước được thi đấu tại một World Cup và trở thành vô địch cùng đội tuyển Argentina. Nhưng đó chính là ước mơ của bất cứ chàng trai nào của đất nước này. Điều riêng biệt của cá nhân tôi chính là mình có thể ứng phó trước mọi tình thế, và luôn chiến thắng. Chúng tôi đâu có biết đến thảm cỏ bằng sợi tổng hợp, chúng tôi chơi trên nền đất cứng, khi quần nhau tranh bóng thì đất bụi mù mịt như sau này tôi từng chơi trên sân Wembley đầy sương mù. Lần đầu tiên Goyo Carrizo, thằng bạn cùng trang lứa rủ tôi và một đứa nữa tên là Montanita làm một cuộc "xuất ngoại" ra... tận quần đảo Manvinas để chơi cho các câu lạc bộ thiếu niên từ Argentinos Juniors đến Cebollitas sau một hồi lận đận vì các nhà tuyển trạch đều không tin tôi đã 9 tuổi, họ nghĩ tôi là một chú lùn pich-mê...

Thần tượng của tôi hồi đó người mà tôi khâm phục nhất là Bochini, cầu thủ của Independiente những năm đầu thập kỷ 60, người luôn có những pha đi bóng siêu hạng, những cú lừa ngoạn mục làm cho các hậu vệ đối phương hụt hơi đổ ngã kềnh càng, và cú sút thần sầu... Đến năm 16 tuổi, Independiente muốn đưa tôi về nhưng tôi lại thích chơi cho Boca, thế rồi cơ hội đã qua đi. Hồi đó tôi có một quyển sổ ghi các trận thắng, sau này Claudia còn giữ được... Cùng với các đội của mình lúc ấy, tôi đã thắng 136 trận, và nếu người ta tính đến tất cả những bàn thắng tôi đã ghi được từ hồi đó, có thể là tôi còn ghi được nhiều bàn thắng hơn Pele! Tôi chơi bóng trong mọi tình huống, có lần ngay cả khi bị thương phải khâu 7 mũi ở bàn tay và phải đeo băng. Lần ấy tôi bị ngã và một ống thủy tinh vỡ đâm toạc cả bàn tay ngay trước một trận đấu quan trọng. Trước trận đấu tôi cố thu thu giấu giấu bàn tay quấn băng to đùng, nhưng ông bầu Don Francis cũng dễ dàng nhận ra, và dứt khoát không cho tôi vào sân. Tôi cắn răng để ghìm nước mắt, còn mọi người thì xin hộ, cuối cùng Don Francis mủi lòng cho tôi ra sân, nhưng ra hiệu chỉ cho đá ít phút thôi. Đang tiu nghỉu tôi như bừng tỉnh chạy vào sân và đá... cho đến hết trận đấu. Đội chúng tôi thắng 7-1 , riêng tôi ghi được 5 bàn! Tôi mang áo số 10 từ ngày đó. Thời chúng tôi không có những chuyện bê bối như kiểu đưa cầu thủ lớn tuổi vào đá trong các giải trẻ, giải thiếu niên ở các nước như hiện nay. Trái lại, tôi thường được đưa vào đá ở lứa tuổi cao hơn khi cần giải quyết bế tắc. Khi tôi 12 tuổi, có lần phải ngồi nhìn các anh lớn 15- 16 tuổi thi đấu, còn 30 phút kết thúc cuộc đấu mà tỉ số vẫn là 0-0, bấy giờ ông bầu của đội cho tôi vào sân, tôi ghi liền 2 bàn và đem thắng lợi về cho đội nhà. Tan cuộc đấu, huấn luyện viên đội bạn lại gần và nói với Don Francis: "Cậu bé kia đá hay thế sao ông để nó ngồi dự bị ? Ông không thấy nó là một thần đồng bóng đá à ?". Một bận khác, chúng tôi đá với Boca, đội tôi đang thua 0-3, ông bầu bấy giờ xướng tên tôi là Montanya và tung vào trận. Tôi đưa được bóng vào lưới đối phương sau vài ba phút chạy trên sân, cả đội ào lên và chúng tôi gỡ hòa. Các bạn sướng quá bèn hô lên tên cúng cơm của tôi: "Diego! Diego!" Thế là ông bầu Boca quát lên với Don Francis: "A! ông bạn gọi Maradona là Montanya hả? Mẹo hay đấy, à mà ông gặp may, cái thằng lỏi con đó thật tuyệt vời, lần này cho qua, lần khác còn giở ngón đó ra thì không xong với tôi đâu!".

Năm 1971 lần đầu tiên tôi được đi đá ở nước ngoài, một giải đấu ở Uruguay, nhưng lại không được ra trận vì giấy tờ không hợp lệ! Buồn đứt ruột! Cũng năm ấy tên tôi lần đầu xuất hiện trên báo. ấy là ngày 28/9/1971, tờ Clarin đăng trong khung in đậm, chữ to tin: "Mới phát hiện một chú bé vàng có dáng dấp và tư chất của một ngôi sao, tên là... Caradona!". Thật không thể tưởng tượng nổi, M đã thành ra C trong lần ra mắt đầu tiên! Bù lại, TV đã mời tôi tham gia chương trình Xiếc thứ 7 với tiết mục biểu diễn tâng bóng bằng chân, bằng đầu, một chương trình rất được hâm mộ thời đó ở khắp nước Argentina! Nhưng bóng đá luôn có vinh quang và cay đắng. Đội Cebollitas của chúng tôi đã thua trận chung kết Cúp quốc gia hạng thiếu niên ở Cordoba trước đội Pinto. Lần ấy tôi đã khóc và thiểu não tới mức người con trai của ông HLV đội Pinto động lòng chạy tới vỗ về, an ủi tôi: "Thôi, người anh em, đừng tiếc nữa, rồi anh sẽ trở thành siêu sao thế giới đấy!"...

Thể thao Văn hoá - TTVH
 
Tôi là Diego - Phần 2
Quay trở lại với Napoli. Chúng tôi đã về thứ ba và đối với Napoli, đấy là một vinh quang. Mọi người còn nhớ đến tấm biểu ngữ ở Verona trong trận ra mắt của tôi ở giải VĐQG Italia? Tấm biểu ngữ "Chào mừng các bạn đến Italia" dành cho người Napoli. Rồi thời điểm phục thù cũng đã đến... Đấy là ngày 23/2/1986. Khán giả ở tất cả các khán đài lòng chảo của họ đều gào lên: "Lavatevi, Lavatevi"(Hãy tắm rửa đi, tắm rửa đi). Verona dẫn trước chúng tôi 2 bàn... Nhưng, pin, pan... một hậu vệ của họ mắc sai lầm và tôi ghi bàn. 4 phút trước khi trận đấu kết thúc, pum, chúng tôi được hưởng quả phạt đền và tôi sút phạt: 2-2. Chúng tôi ăn mừng như là chúng tôi đã đoạt được Cup các đội vô địch quốc gia (C1) vậy. Các cổ động viên của Napoli, lẽ ra sẽ xuống sân ôm hôn chúng tôi, họ lại kiêu hãnh đi ngang qua nơi mà các cổ động viên Verona trước đó vẫn gào to nhất cái câu "Lavatevi, lavatevi". Napoli là như vậy.
Mùa bóng 1986-1987 là kết quả đỉnh cao của những gì mà chúng tôi đã chuẩn bị. Trước hết, tôi trở thành nhà vô địch thế giới với đội tuyển Argentina tại Mexico 86. Ngoài ra, chúng tôi không thiếu gì cả... Thực ra chúng tôi cũng đã thua ở ngay vòng một Cup UEFA trước Toulouse nhưng điều đó cũng đúng thôi vì chúng tôi không thể chơi tốt trên tất cả các mặt trận. Trong trận lượt về, tôi đã đá hỏng một quả phạt đền và chúng tôi thua trong loạt sút luân lưu... Nhưng dù sao chúng tôi cũng đã bắt đầu bước vào đấu trường lớn. Tôi đã yêu cầu ông Ferlaino mua về cho tôi Andrea Camavale vì tôi đã nhận ra mình chưa bao giờ nhầm khi đưa ra những đề nghị như vậy. Ông Ferlaino hỏi tôi điều gì còn thiếu để có thể đoạt chức vô địch Serie A và tôi trả lời: "Một chút may mắn, thưa ông Chủ tịch, chỉ cần thêm một chút may mắn". Những đội khác, những đội bóng lớn đã chột dạ. Họ có Platini và một loạt các ngôi sao khác nhưng họ cũng đã bắt đầu lo sợ một nỗi lo sợ kinh khủng! Họ trương lên các biểu ngữ mang tính phân biệt chủng tộc phân biệt giai cấp chỉ vì họ đã quá sợ. Họ không thể hiểu được rằng những kẻ nghèo khó ở miền Nam lại đang đe dọa lấy đi một phần của chiếc bánh mà họ đã quen cuỗm đi tất cả. Hơn nữa, đấy lại là phần to nhất!

... Việc giành được Scudetto đầu tiên của Napoli trong vòng 60 năm đối với tôi là một chiến thắng không gì có thể so sánh được. Nó hoàn toàn khác so với các chiến thắng khác, thậm chí so với cả danh hiệu VĐTG mà tôi giành được cùng đội tuyển Argentina tại Mexico 86. Bởi vì chiến thắng của Napoli là chiến thắng của chính chúng tôi, các cầu thủ, một thứ thành quả của những người lao động. Tôi vẫn muốn tất cả mọi người chứng kiến cái cảnh chúng tôi ăn mừng chiến thắng. Chúng tôi đã ăn mừng hơn tất cả các đội bóng chiến thắng khác. Hơn rất nhiều. Đấy là Scudetto của cả thành phố. Người dân ở đấy đã học cách không cần gì phải sợ hãi nữa và rằng không phải kẻ chiến thắng là kẻ có nhiều tiền hơn mà là những người tranh đấu cật lực hơn, lao khổ hơn... Đối với người dân Napoli, tôi là thuyền trưởng, là ngọn cờ của con tàu chiến thắng đó. Người ta có thể động chạm tới bất kỳ ai nhưng tới tôi thì không... Lý do rất đơn giản là khi chúng tôi bắt đầu tăng cường sức mạnh của đội thì kết quả cũng bắt đầu xuất hiện: Khi Inter Milan đến, chúng tôi lại đánh bại họ. Chúng tôi chiến thắng tất cả tất cả các đội khách. Trong trận gặp Juventus trên sân của họ ở thành phố Torino ngày 9/11/1986 đã xảy ra một chuyện thật khó tin: Chúng tôi bị dẫn 1 bàn nhưng rồi chúng tôi gỡ hoà. Cả sân vận động như nổ tung và mọi người ăn mừng... Chúng tôi không hiểu gì cả vì khi Juventus ghi bàn thắng, khán giả chỉ reo lên một lần rồi thôi. Sau đó chúng tôi ghi tiếp bàn thứ hai, khán giả lại reo hò như vậy và họ lại reo hò còn lớn hơn khi chúng tôi ghi bàn thứ ba. Tất nhiên trên sân lúc đó đầy ắp những người lao động và tất cả họ đều là người miền Nam. Sau khi kết thúc trận đấu họ hô vang: "Napoli! Napoli! Napoli!". Thật ấn tượng.

Sau khi đoạt chức VĐQG, tôi được biết qua các nhà báo Italia, những người rất si mê với các con số thống kê, rằng trong lịch sử chỉ có hai CLB đã từng giành Scudetto và Cúp quốc gia trong cùng một năm. Cả hai đội đều thuộc về miền Bắc: Torino và Juventus. Vì vậy trước khi bước vào trận chung kết Cup quốc gia, tôi nói với cánh nhà báo: "Tất nhiên thật là đẹp nếu chúng tôi đoạt Cúp quốc gia. Có vẻ khó vì hình như các ứng cử viên vô địch luôn là các đội của miền Bắc. Tuy nhiên chúng tôi, những người miền Nam, sẽ không bỏ lỡ các cơ hội. Kể cả trong bóng đá kể cả trong cuộc... đời". Tôi đã lên tiếng thách thức và cuối cùng chúng tôi cũng làm được điều đó. Hơn thế nữa chúng tôi đã giành chiến thắng trước một trong những đám cổ động viên phân biệt chủng tộc và giai cấp nhất ở Italia - các cổ động viên của Atalanta Bergamo... Tất cả thật tuyệt vời.

Nhưng Napoli lại có vấn đề. Đấy là các nhà lãnh đạo CLB không hề muốn tiêu tiền. Sau khi đoạt Scudetto, chúng tôi được tham dự Cúp C1 và suýt nữa chúng tôi đã loại được Real Madrid. ở trận lượt đi, chúng tôi phải chơi trong sân Bernabeu không có khán giả. Còn ở trận lượt về trên sân nhà, dân chúng như phát điên. Có cảm giác như tất cả mọi người Napoli trên thế giới đều muốn đổ về sân San Paolo. Chúng tôi đã thu về được 4 triệu USD tiền bán vé. Và với nạn đầu cơ vé, theo đúng phong cách Napoli, số tiền thực sự có thể lên tới 7 hoặc 8 triệu. Tuy nhiên, CLB không sử dụng số tiền đó nên chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội trở thành một CLB lớn, lớn hơn rất nhiều. Thậm chí họ còn không cho thay cỏ trên sân tập của đội ở Soccavo. Đây là một sân tập giống sân tập của một đội hạng Hai ở Argentina hơn là của một đội hàng đầu của châu âu. Vữa của các bức tường ở phòng thay quần áo rơi lả tả, giống như nhà tôi trước kia ở Villa Fiorito. Chính vì vậy mà tôi nói rằng Salvatore Carmando, nhân viên xoa bóp của đội, xứng đáng được đánh giá là đã đóng góp tới 50% vào những danh hiệu mà chúng tôi đã giành được.

Hợp đồng của tôi kéo dài đến năm 1989, nhưng Guillermo cho rằng tốt hơn là phải ký lại hợp đồng. CLB Napoli khi tôi mới đến hoàn toàn không giống một Napoli sau khi đã giành được một vị trí thứ ba và một Scudetto. Các cuộc thương lượng được bắt đầu ở Real Madrid, trước trận đấu với Real Madrid trong sân bị đóng cửa mà chúng tôi đã thất bại. Tức là vào tháng 9/1987. Sau khi chúng tôi bị loại, ông Ferlaino bắt đầu chơi trò bàn lui. Nhưng ông ta không tính đến một chuyện là ông Silvio Berlusconi, Chủ tịch CLB AC Milan, muốn kéo tôi về với CLB của ông ấy. Các cuộc mặc cả bắt đầu diễn ra nhưng quả thật trong thâm tâm tôi hiểu rất rõ rằng tôi không thể khoác áo một CLB nào khác ở Italla ngoài Napoli. Vì nếu vậy người ta sẽ giết tôi và cả người mua tôi về. Tôi đã nói rõ điều đó với Berlusconi khi tôi gặp ông và ông ta đã gây cho tôi ấn tượng về một người đàn ông lịch thiệp, một người luôn khao khát chiến thắng. Đầu tháng 11/1987, trong khi chúng tôi đang tập trung ở khách sạn Brun của Milan để chuẩn bị thi đấu với CLB Como, thì ông Berlusconi xuất hiện trong một chiếc xe Mercedes Benz đầy ấn tượng để gặp Coppola. Berlusconi đã đưa Coppola đến trang trại của ông ấy ở Milano 5, một trang trại như người ta vẫn nhìn thấy trong phim ảnh. Ông ấy nói với Coppola rằng ông ấy muốn có tôi bằng mọi giá sau khi tôi kết thúc hợp đồng với Napoli và rằng ông ấy đã chi tới gần 50 triệu US D mà vẫn chưa gặt hái được danh hiệu vô địch đáng kể nào. Thậm chí ông ấy cũng không cần hỏi tôi thu nhập bao nhiêu ở Napoli và cho biết ông sẵn sàng trả cho tôi gấp đôi số tiền đó, một căn hộ trong khu phố Piazza San Babila đắt giá nhất ở Milan và một chiếc ô tô mà tôi có quyền lựa chọn. Tất nhiên sẽ không phải là một chiếc Fiat 600 mà là một chiếc Lamborghini, một chiếc Ferrari hoặc một chiếc Roll Royce. Ông ấy đề nghị ký với tôi một hợp đồng 5 năm và vị trí trong Fininvest, tập đoàn viễn thông của riêng ông. Không hiểu từ đâu mà người bạn của tôi, nhà báo Gianni Mina, biết được cuộc gặp này. Và tháng 12 năm đó, anh ấy đã cho đăng tin trên tờ báo Special... Một buổi sáng thứ Ba, tất cả thành phố Napoli đều biết được tin AC Milan muốn mua tôi với bất cứ giá nào. Ngay tối thứ Ba hôm đó, ông Ferlaino đã chấp nhận tất cả mọi điều kiện do chúng tôi đưa ra và chúng tôi ký một hợp đồng mới với Napoli, trong đó thu nhập của tôi đã tăng lên gấp 3 lần so với con số mà chúng tôi dự kiến ban đầu. Theo hợp đồng mới, tôi được nhận 5 triệu USD mỗi năm cho đến 1993, không kể khoản thu nhập khoảng 2 triệu USD/năm từ quảng cáo và bán đồ lưu niệm của CLB. Tất cả như một món quà và thậm chí còn hơn thế khi ông Chủ tịch Ferlaino một hôm xuất hiện trước nhà tôi để trao cho tôi chìa khóa của một chiếc Ferrari F40 màu đen, chiếc xe duy nhất loại này trên thế giới lúc bấy giờ.

Tôi không hiểu điều gì sẽ xảy ra trong sự nghiệp của mình nếu như tôi chấp nhận chuyển sang AC Milan. Tôi không hiểu nó sẽ khác như thế nào, xấu hơn hay tốt hơn. Tuy nhiên, lúc đó tôi đã quá thân quen với người Napoli và biết rất rõ rằng có người Napoli sẵn sàng hy sinh cả cuộc đời vì tôi. Thật không may cho kẻ nào dám chạm đến Maradona ở Italia! Tất cả mọi người Napoli trên thế giới sẽ đến hỏi tội anh ta, cho dù anh ta có trốn ở Torino, ở Milan, Verona hay bất kỳ nơi nào. Trong thời gian đó, hãng International Management Group đã tiến hành một cuộc thăm dò dư luận với câu hỏi: "Ai là người được biết đến nhiều nhất trên thế giới. Kết quả là tôi đã về nhất. Lúc đó, hãng này đề nghị được mua quyền khai thác hình ảnh của tôi. Họ đề nghị với tôi 100 triệu USD... 100 triệu USD không hơn không kém! Tuy nhiên có một chi tiết: Họ yêu cầu tôi phải có quốc tịch kép Argentina và... Mỹ! Vấn đề này, vấn đề liên quan tới quốc tịch thì quả là vô giá. Không ai có thể trả tiền để tôi không còn là người Argentina nữa, không một ai! Tôi đã khước từ lời đề nghị. Đấy là quyết định của riêng tôi, điều mà tôi vẫn làm trong suốt cuộc đời. Coppola có thể hướng dẫn tôi nhưng tôi mới là người đưa ra quyết định và tôi giữ cung cách làm việc này trong tất cả mọi chuyện. Trong lời đề nghị trên còn có điều khoản quy định chúng tôi có quyền tham gia vào một số hoạt động kinh doanh mà có thể nâng thu nhập lên quá con số 100 triệu USD. Thậm chí ông Henry Kissinger cũng tham gia vào chuyện này. Nhưng dù sao tôi cũng từ chối. Làm người Argentina là một điều vô giá. Lúc đó tôi đã nói với họ rằng tôi không thiếu tiền. Trong thời gian đó tôi tham gia một chương trình trên đài truyền hình RAI và nhận được 250.000 USD mỗi tháng. Ngoài ra, tôi còn ký hợp đồng trị giá 5 triệu USD với hãng Hitachi của Nhật Bản để quảng cáo trang phục thể thao mang tên tôi và một hợp đồng khác cũng với họ để quảng cáo cho một loại cà phê hòa tan hoặc một cái gì đại loại như vậy. Để quay một đoạn phim quảng cáo, họ đề nghị đưa tôi sang Colorado ở Mỹ. Tôi hỏi họ lý do thì họ nói rằng cần phải có khung cảnh thích hợp. Tôi bảo họ: "Chúng ta hãy quay ở Argentina, tôi muốn làm điều đó ở đất nước tôi". Và tôi đã đưa người Nhật đến La Rioja, đến Talampaya. "Chúng ta cần có người mẫu", họ bảo tôi và tôi trả lời: "Đã có và họ là anh em tôi, chàng Thổ và Lalo". Các anh có biết ai đã cho chúng tôi mượn chiếc trực thăng để đi lại hàng ngày từ La Rioja đến Talampaya không ?... Ông Thống đốc của Rioja, Carlos Saul Menem... Kết quả là chúng tôi có được băng ghi hình thật đẹp và ngoạn mục. Người ta đã bán hàng tấn cà phê hòa tan ở Nhật Bản. Ngoài ra chúng tôi cũng có một số cảnh uống bia ngay trên miệng của núi lửa Vesubio để quảng cáo cho bia Ashahi, cũng của Nhật Bản. Thời đó, tôi có thể yêu cầu những chiếc xe mà trên thực tế chưa có nhưng rồi người ta cũng làm cách nào đó để mang chúng lại cho tôi. Có lần người ta đã chuyển cho tôi một chiếc Mercedes Benz Cabriolet nhưng nó không đến được Italia. Tôi nói chuyện này với Coppola và anh ấy đã gọi đến hãng Mercedes. Rồi một ngày Coppola gọi tôi từ dưới sân, tôi nhìn xuống: một chiếc Mercedes cùng với đám người vừa mang nó tới, chiếc xe đầu tiên kiểu này ở Italia. Tôi bước xuống và nhìn thấy tất cả đều tuyệt đẹp. Tôi yêu cầu đưa chìa khoá và bước lên xe. Tôi thử vô-lăng, các loại đồng hồ... và tất cả đều tuyệt vời. Tôi nhìn xuống dưới và chỉ thấy bàn đạp phanh. Tôi kêu lên với họ: "Hộp số tự động!?". Coppola bỗng tái mặt: "Đúng, tự động và là đời mới nhất". Tôi xuống xe, trao lại chìa khoá cho họ, nói lời cảm ơn và bỏ lên nhà. Tôi không thích xe có hộp số tự động!

Thể thao Văn hoá - TTVH
 
Tôi là Diego - Phần 3
Sau Mexico 86, cuối cùng tôi cũng đi nghỉ Hè tại Polinesia như đã hứa với Claudia. Tôi tưởng mọi chuyện đều tốt đẹp. Nhưng tôi đã nhầm, tôi đã nhầm to. Sự thực là lần đó tôi có lúc phát khùng... Không phải là chuyện với Claudia bởi vì bãi biển tuyệt vời và chúng tôi đi bơi thật thú vị... Nhưng đó là chuyện tôi đánh lộn với mấy người Hà Lan tò mò, thọc mạch. Và vẫn còn một chuyện khác nữa cứ ám ảnh tôi dai dẳng từ trận chung kết Cup thế giới ở sân vận động Azteca tại thủ đô Mexico. Đó là chuyện cái băng khẩu hiệu có ghi mấy chữ "Xin lỗi nhé, này ông Bilardo, cám ơn!". Sao lại xin lỗi? Sao lại cám ơn? Thật là quả bóng tròn, lăn đâu cũng được. Thực sự thì người ta muốn gì? Tôi cũng không biết nữa, nhưng rõ ràng là đội tuyển Argentina vẫn bị kích động, vẫn bị nói xấu, dù rằng chúng tôi đã là những nhà vô địch không thể tranh cãi được.
Tại câu lạc bộ Napoli mọi chuyện đều tốt đẹp. Chúng tôi đạt mục tiêu giành giải quốc gia Scudetto lần thứ hai và đoạt luôn cả Cup Italia nữa. Chủ đề vẫn là đội tuyển quốc gia Argentina. Sau vòng loại Olympic chúng tôi vẫn cứ luẩn quẩn với chuyện thưởng phạt. Chung quy vẫn là việc ông Rios Seoane, Chủ tịch của câu lạc bộ Deportivo Espanol, có thực hiện lời hứa hay không? Thưởng ít hay thưởng nhiều? Đúng là chuyện vớ vẩn. Khi đó tôi cố lấy bình tĩnh và gửi mấy bức điện lời lẽ khá mạnh từ Italia. Người ta đã thiết kế một số trận giao hữu làm như để trả tiền cho chúng tôi, nhưng chả ai thông báo cho tôi mà cũng chẳng tham khảo gì...Khi đó tôi muốn chơi tất cả các trận trong đội hình đội tuyển, nhưng cũng muốn người ta tôn trọng cương vị đội trưởng của tôi và tôn trọng các cầu thủ đã từng thắng trận tại Mundial. Đó là những chi tiết, nhưng tôi cho nó là quan trọng. Ví dụ như việc trước đó 6 tháng ông Bilardo hỏi tôi có thích tham gia Copa America 87 tổ chức tại Argentina hay không, tôi trả lời là có và đã hứa là sẽ chơi mặc dù biết là giải đấu này diễn ra vào cuối mùa bóng nên sẽ rất mệt mỏi. Ngược lại, có vẻ như ông Grondona (chủ tịch AFA) cho rằng cứ vô địch Mundial 86 là mọi chuyện đã được giải quyết nên chẳng cần hỏi ý kiến chúng tôi. Tôi xin nói rằng tôi hoàn toàn trung thực. Khi đồng đội cần ở tôi một câu trả lời, tôi đáp ứng ngay, kể cả vào thời điểm mà người ta vu cáo chúng tôi là những kẻ chỉ nghĩ đến tiền mà thôi. Chúng tôi chỉ muốn khẳng định quyền lợi của chúng tôi. Trong khi một số nhà mô phạm đạo đức giả ở Argentina lại nói: Sao lại thế được? Đối với một đất nước như thế mà các người lại muốn kiếm tiền dễ dàng vậy sao? Không đúng, hoàn toàn không phải thế. Tôi đã chơi tại Mexico mà không nghĩ đến tiền bạc. Theo tôi đã có sự thỏa thuận nhưng thỏa thuận đó không được tôn trọng. Khi đó tình hình rất căng thẳng, Bichini tuyên bố anh ta không cảm thấy mình là vô địch thế giới, nhưng vẫn hăng hái đi nhận tiền, mặc dù là ít ỏi. Tôi đã nói những chuyện này với ông Grondona tại cuộc gặp gỡ vào tháng 3/1987 tại Roma. Mặc dù cả hai đều nóng tính, nhưng cuối cùng rồi cũng hiểu nhau. Ngoài ra ông ấy còn trả lời tôi tất cả những gì tôi cần biết. Tối hôm đó đội tuyển đá trận giao hữu với câu lạc bộ Roma và bị thua. Cuộc vật lộn lại bắt đầu, lại phải xây dựng từ đầu.

Đến giữa năm và vào cuối mùa bóng tại châu Âu, tôi mệt mỏi quá sức. Tôi kiệt sức và tự cảm thấy là người thắng trận; nhưng về mặt bóng đá, tôi không cảm thấy hạnh phúc. Tôi không phủ nhận điều đó. Tôi nghĩ ngay đến những người đã công kích tôi và tự hỏi giờ đây họ sẽ ăn nói ra sao? Nhưng tôi đau đớn trước các nhà báo và mọi người vì đội tuyển phải làm lại từ đầu. Cái gì đã xảy ra? Chẳng có gì cả. Chúng tôi đá một trận với đội tuyển Italia vào ngày 10/6/1987, một năm sau Mundial và thua với tỉ số 1-3. Thế là những lời chỉ trích và sự ngờ vực lại dấy lên. Tôi vẫn nhớ như in tại đó tôi gặp Pele, nhưng không có gì tranh cãi cả, mỗi người với bổn phận của mình. Tôi đã tuyên bố rằng không bao giờ muốn vượt qua ông ấy. Chúng tôi chụp ảnh chung, bắt tay nhau cùng với cả Altobelli, đội trưởng đội Italia. Điều thú vị nhất qua trận giao hữu đó là việc tôi làm quen với Claudio Paul Caniggia. Trước đó em tôi là Turco, từng luyện tập cùng với Caniggia, đã kể với tôi rất tốt về anh. Nhưng ông Bilardo chỉ cho anh ấy vào sân thay Siviski khi trận đấu còn 5 phút nữa là kết thúc. Đối với tôi, Cani là một người bạn tri kỷ.

Sau Mundial và kỳ nghỉ Hè tại Polinesia, đội tuyển Argentina có đá một trận giao hữu với Paraguay trước khi Copa America khai mạc. Tôi đều không chơi và mong muốn được hợp tác bằng việc mua vé vào cửa xem. Nhưng điều tôi không thể tưởng tượng được là chỉ có 10 ngàn khán giả đi xem trận đấu của đội tuyển vô địch thế giới. Mệt đến chết, chúng tôi vẫn muốn đá tại Copa America. Tôi muốn giành được cái gì đó cho đất nước tôi ngay tại quê hương mình và để mọi người chấp nhận mãi mãi. Nhưng mọi việc xảy ra không như tôi mong muốn. Tại Copa America, tôi không đủ sức khỏe để chơi. Bác sĩ Madero nói tôi cần nghỉ tuyệt đối hai tuần thì mới lại sức. Nhưng việc đấu với Peru đến sát quá rồi. Tôi vẫn vào đá và hai đội hòa 1-1. Trong trận đó, cầu thủ Reyna không bám sát tôi trên cả sân, nhưng đôi khi vài cầu thủ đối phương vẫn vây tôi và cho tôi ăn đòn đủ. Sau trận đấu, tôi bị chấn thương quá nhiều, hơn nữa lại bị cảm cúm, trời thì quá rét tại Ezeira, nơi chúng tôi tập trung. Trong trận gặp Ecuador, tôi không luyện tập nhưng vẫn vào chơi và chúng tôi đã thắng 3- 1. Ông Bilardo đã quyết định đưa Caniggia vào sân trong hiệp 2. Tôi ghi 2 bàn, Caniggia ghi 1 bàn và chúng tôi đã hạ gục đội Ecuador. Caniggia thật là tuyệt vời còn ông Bilardo thì dường như có định kiến với anh ấy!

Khán giả yêu cầu huấn luyện viên đưa Cani vào sân thậm chí treo cờ biểu ngữ nói rằng Bilardo đừng có làm cái việc như Menotti đã từng làm với tôi. Điều may mắn là đội tuyển được vào tứ kết, còn điều không may là bệnh cúm đã làm tôi viêm phế quản và bị sốt, chẳng còn thiết gì nữa. Với sức khỏe như vậy tôi đã ra sân trước đội Urugoay và yên tâm vì đã có Cani bên cạnh. Nhưng Francescoli và đồng đội đã thắng chúng tôi với tỷ số 1-0. Chúng tôi vào tranh giải ba. Nhưng tôi không bao giờ thích đá trận tranh giải ba cả. Để làm gì cơ chứ? Chúng tôi đá chỉ vì tôn trọng khán giả, nhưng hồn chúng tôi bay biến đi đâu cả. Colombia thắng Argentina 2- 1 tại sân Monumental một cách lạ lùng mà không ai có thể quên được: sương mù dày đặc làm tôi không nhìn được bàn thắng của Cani nữa. Tôi không biết, hình như làn sương đó hòa tan hình ảnh của đội tuyển Argentina tại Copa America. Một cảm giác thất bại lại đến, cho dù chúng tôi chơi không đến nỗi quá tồi tệ.

Thể thao Văn hoá - TTVH
 
Tôi là Diego - Phần 4
"Non ce la faccio piu" tôi đã nói như vậy, rằng tôi sẽ không làm điều đó nữa, tôi không thể làm nữa, đủ rồi! Tôi có những lý do để không quay lại. Đó là những lý do rõ ràng, đến mức Grondona cúng lên tiếng rằng nếu chúng tôi không thỏa thuận được thì ông ta sẽ nhờ đến FIFA để giải quyết vấn đề này và tôi không phải nghi ngờ gì là phán quyết đó sẽ có lợi cho tôi. Những lý do đó được ghi trong bản fax mà chúng tôi gửi sang CLB Napoli, tới Liên đoàn Bóng đá Italia, tới AFA và tới cả FIFA đúng một ngày trước khi tôi hết hạn treo giò, ngày 29/6/1992. Chúng tôi giải thích tại sao tôi không nên quay lại Napoli. Vì thực tế là nguy cơ rất lớn. Do họ không đồng ý nên bắt đầu một cuộc chiến tranh thư từ và fax. Có lúc tôi tưởng chúng tôi sẽ bị những tờ giấy lấp đầy mất. Còn tôi, tôi đã làm điều duy nhất có thể làm: Tôi trình diện trước bà thẩm phán Amelia Berraz tại Tòa án Buenos Aires. Bà là người theo vụ kiện của tôi ở phố Franklin và cuối cùng tôi đã được phép ra khỏi Argentina: Tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng hành lý. Đội hình đã sẵn sàng: tôi giữ chân cầu thủ tự do Juan Marcos Franchi làm người đại diện; Javier Valdecantos làm HLV thể lực; Luis Pintos làm bác sĩ; Ruben Navedo là bác sĩ tâm lý; Calos Handlartz: bác sĩ tâm lý trị liệu; Luis Moreno Ocampo, Antonio Gia Lavedra, Hugo Wortman Joffre và Daniel Bolotnicoff là các luật sư.
Franchi bay đến Sevilla, sau khi Bilardo gặp chủ tịch CLB này, ông Luis Cuervas. Cùng lúc đó Bolotnicoff sang Marseille, nơi trước đó ông đã đến để gặp Bernard Tapie qua một trong những phụ tá của ông này là Jean Pierre Bernes. Thật là một cuộc vận động lớn quanh tôi, tất cả là tìm một CLB lý tưởng, một CLB mà tôi có thể quay lại chơi bóng. Trong khi Marcos và Daniel đàm phán thì tôi nghĩ: Điều mà tôi thích nhất tại Sevilla là "lão điên" Bilardo đang ở đó, là không có sự đòi hỏi phải tham gia Olympic và thành phố này lại rất nhộn nhịp. Nhưng sự ngần ngại không dám quyết định của các vị này làm tôi có cảm giác là họ coi tôi rất quan trọng nên tôi không tưởng tượng nổi điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không nhận được câu trả lời nào và chúng tôi lại phải trở lại chống đỡ sự xuống hạng.

Điều thu hút tôi nhiều nhất từ CLB Olympic Marseille chính là Marseille, một thành phố tôi đã mơ ước và đã trong tầm tay, nhưng cái lão Ferlaino đã cướp mất của tôi. Lão đã cướp của tôi cơ hội được chơi cho Cúp vô địch châu Âu, đồng thời là cơ hội được bình yên trong một giải vô địch quốc gia như giải của Pháp. Nhưng tôi cũng ngại không khí của thành phố này, nó phảng phất hình ảnh của Naples, hơn nữa, tôi lại phải học một ngôn ngữ mới, một sự thích nghi mới. Tôi đã có thời gian để nghĩ về tất cả điều đó mặc dù tôi cũng rất bận bịu. Tại sân 25 tháng Năm, gần sân vận động mà tôi từng bắt đầu luyện tập trở lại, chúng tôi đã chơi một trận khác để làm từ thiện. Tôi cảm thấy sức khỏe tốt và cảm thấy mình là một cầu thủ. Trận này chúng tôi thắng 7-0. Tôi tổ chức một cuộc họp báo và tuyên bố: "Tôi đang trong 12 ngày làm việc cật lực đầu tiên. Tôi đã thi đấu tốt trong hiệp một, nhưng hiệp hai tôi thấy hơi mệt. Chúng tôi đang đi đúng hướng, tôi không bỏ một buổi tập nào vì tôi biết nó sẽ giúp tôi khi có chuyện lớn, đó là được thi đấu chính thức. Tôi sẵn sàng trở lại thi đấu để trả ơn biết bao người đã yêu mến tôi trong một năm rưỡi qua ở Argentina.

Tôi biết là một số nhà lãnh đạo đang tham gia dàn xếp, trong đó có ông Grondona. Thậm chí cả Pele cũng muốn tôi trở lại thi đấu. Tôi thật sự ngạc nhiên, không thể tin nổi! Những cuộc dàn xếp đầu tiên là với Sevilla và với Olympic Marseille. Còn với Boca? Chuyện ấy sẽ để sau, tôi không muốn CLB này phá sản vì lúc đó nó đang cần nhiều tiền. Nhất định sau đó tôi sẽ thi đấu cho Boca cho đến khi chúng tôi giành chức vô định. Đừng ai nghi ngờ gì. Tôi sẽ chết như một cầu thủ với bộ quần áo của đội Boca. Với đội tuyển quốc gia cũng vậy, khi nào tôi sung sức tôi muốn chiếm một chỗ trong đội hình này. Tôi rất muốn như vậy, nhưng trong thời điểm đó chỉ là một mong muốn. Nhưng tôi không quên chơi bóng. Và có lẽ băng đội trưởng vẫn thích hợp với tôi chứ?

Tôi cảm thấy giải pháp đang tới gần. Vì thế tôi trở lại Buenos Aires, nơi cuộc sống của tôi rất giản đơn: tập ở Palermo với HLV Valdecantos và Carlitos Fren, tôi đã giảm được 7 kg; buổi tối tôi xem ti vi chút đỉnh và xem bóng đá, và chương trình tango của Antonio Gasalla. Đúng là tôi đã hát bài Giấc mơ của cậu bé trên chương trình "Sự thật của cô gái thành Milan". Một vài người đã ngạc nhiên khi thấy Maradona hát tango, nhưng phần đông đều biết rằng tôi cũng sinh ra cho tango. Tôi rất thích hát và nghe hát tango. Tôi rất mê giọng tango của Julio Sosa, giống như mê các ca sỹ nhạc rock. Có thể đó lại là một mâu thuẫn nữa của tôi. Bài Giấc mơ của cậu bé là một trong những bài tôi ưa thích, không hiểu sao? Có thể nó có nhiều điều giống tôi. Hơn nữa, mỗi khi hát bài này tôi đều thay những tên nhân vật và đưa tôi vào bài hát. "Tiếng gõ cửa một ngôi nhà bình dị/ Giọng người đưa thư cất lên rành rọt/ Cậu bé hồi hộp chạy ra/ Vô tình giẫm cả vào chú chó trắng đáng yêu/ Mẹ ơi! Mẹ ơi!/ Cậu hét lên chạy vào/ Người mẹ ngạc nhiên đánh rơi chiếc bát/ Và cậu bé vừa cười vừa khóc:/ "Mẹ ơi, CLB triệu tập con hôm nay/ Mẹ yêu của con ơi/ Con sẽ kiếm được tiền/ Con sẽ là một Maradona / Một Kempes, một Boye/ Chúng nó bảo/ từ miền Tây Argentina/ rằng con đá hay hơn/hơn cả Bernabe vĩ đại./ Mẹ sẽ thấy mới đẹp làm sao/ khi ở trên sân bãi /người ta hoan hô những bàn thắng của con / Con sẽ là một người chiến thắng/ Con sẽ chơi ở hạng Năm/ Sau đó sẽ lên hạng Nhất/ Con biết mình sẽ hiến dâng tất cả". Và tiếp tục với giấc mơ của cậu bé, giấc mơ mà tôi đã thực hiện được...

Còn nhạc rock, đóng là một sự nhập tâm: với các ca sĩ Andres Calamaro, với Charly Garcia, với Fito Paez, với những chàng trai nhóm Những con chấy hoặc nhóm Tấn công 77, hay với ban nhạc Los Redonditos de Ricota. Họ đem lại niềm vui cho mọi người mà không cần phải trả tiền. Họ sáng tác nhiều bài về tôi, rất nhiều. Tôi cảm thấy điều này như một sự tưởng niệm, mặc dù sự tưởng niệm, như những tượng đài, người ta chỉ làm cho những người đã chết. Còn tôi thì đang sốn!

Calamaro có một bài về tôi, nhan đề Maradona. Lời bài hát mới đặc sắc làm sao: "Diego Armando / Chúng tôi đang chờ anh trở lại/ Chúng tôi bao giờ cũng sẽ yêu mến anh/ Vì những niềm vui mà anh đã dành cho nhân dân/ và vì cả nghệ thuật của anh. Thế mới hay chứ!

Còn một bài của ban nhạc Những còn chấy thì có câu: "Maradooó, Maradooó!. Ban nhạc Pháp Bàn tay đen cũng có nhiều bài về tôi. Không chỉ những ca sĩ nhạc rock, mà ngay cả Julio Lacarra, một nhạc sĩ Uruguay, cũng viết một bài cho tôi: " Tôi muốn lại thấy anh / Trên sân cỏ xanh/ Nơi không ai quấy rầy/anh bỏ ngoài tai tất cả..." . Nhưng người bao quát được cả tâm hồn tôi trong lời và nhạc là một ca sỹ bình dân, một ca sĩ mà tôi sẽ khóc mãi một khi tôi còn sống, vì chỉ một thời gian ngắn ở bên nhau mà tôi đã cảm thấy rất, rất gần gũi anh: tất nhiên, tôi đang nói về Rodrigo. Đây đó có người khinh miệt anh, nhưng họ không biết anh là một con người có trái tim vĩ đại , vĩ đại đến mức người ta phải giết anh. Chẳng hiểu sao Rodrigo lại là một sự nguy hiểm cho một số kẻ ở đâu đó. Anh đã dành cho tôi bài hát Diego, bài hát hay nhất mà người ta đã và sẽ viết về tôi. Tôi nghe hát mà khóc... Tôi thuộc lòng bài hát này: "Anh sinh ra trong một ngôi làng / đó là ý nguyện của Chúa / nguyện được sống/ một cuộc đời bình dị/ biết chống lại tai ương/ với hoài bão được tiến mỗi bước của cuộc đời/ anh trưởng thành trong một lò luyện / một chân trái bất diệt / với ước nguyện tiến tới / Từ nhỏ anh đã mong ước/ được đấu trong giải Mundial ...".

Đúng là tôi đang cố gắng trở lại sân cỏ xanh: CLB Napoli muốn chấp nhận đàm phán chấm dứt hợp đồng tại một nơi trung lập, với một trọng tài; hai điều này sẽ dẫn tới FIFA. Từ xa nhưng tôi đã hiểu rất rõ chính sách của Ferlaino: ông ta không muốn mang tiếng là người đã để tôi đi khỏi Napoli. Ông ta đang cố làm mọi chuyện để có thể nói với các nhà báo và với người của ông ta: "Họ đã giật anh ta khỏi tay tôi". Rõ ràng là ông ta đang làm như vậy. Vì thế trong bản fax đầu tiên ông ta đã mạnh mẽ đáp lại chúng tôi. Nhưng sau đó làm như thể đang bị FIFA gây sức ép để tiến hành đàm phán. Ngoài ra, trong lúc đàm phán, họ đã "đấm" tôi một quả đau: họ phạt tôi 168.000 USD và giảm 40% lương theo hợp đồng của tôi. Rõ ràng là họ muốn gây chiến. Họ sẽ gặp chiến tranh và họ sẽ bị bất ngờ... Trong những ngày đó, Havelange còn nhắc lại không biết đến lần thứ mấy, rằng ông ta yêu quý tôi như một người con, như người cháu. Rằng ông ta yêu quý tôi. Đúng là!... Còn chuyện với Marseille thì sụp đổ nhanh chóng, chủ yếu là do những gì mà Bolotnicoff và Franchi đã trải qua. Đó là một bầu không khí nặng nề đối với Marcos. Lúc đó chúng tôi nảy ra chiến lược mới: hẹn gặp các lãnh đạo của Napoli để đàm phán, nhưng là tại Barcelona, nơi đang diễn ra giải Olympic, là một địa điểm trung lập và lại có người của FIFA gần đó. Chúng tôi bày tỏ với các lãnh đạo FIFA ý muốn đàm phán và chúng tôi đặt một thời hạn cho Napoli. Họ trả lời đồng ý, nhưng hình như họ vẫn muốn phá đám: Họ nói là sẵn sàng đón chúng tôi để họp, nhưng mà tại trụ sở của Napoli! Ngoài ra, hình như họ còn ra điều kiện là thời gian làm việc là ngoài những ngày nghỉ lễ và Chủ nhật. Họ hình như còn muốn tiếp chúng tôi ở nơi mà đội Napoli đang chuẩn bị cho mùa bóng mới. Thật là lũ chó đẻ! Nhưng giọng điệu của bức điện đó đã có lợi cho chúng tôi, vì FIFA buộc phải tổ chức một cuộc gặp tại Zurich , trụ sở chính của FIFA. Điện thoại của tôi như muốn nổ ra: Bilardo gọi tôi vì sốt ruột thấy sự việc không tiến triển; Marcos gọi tôi để khuyên tôi cứ bình tĩnh; Benard Tapie cũng gọi để cầu xin tôi chấp nhận sự mời chào của ông ta; Grondona gọi tôi để nói tôi cứ tin tưởng, rằng mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp.

Chính Grondona cũng bay đến Barcelona và tại đó ông đã gặp Marcos. Họ xem trận chung kết Olympic Barcelona, TBN thắng Ba Lan. Sau đó mỗi người đi một hướng. Vừa tới Thụy Sĩ, một ngày trước cuộc họp tốt đẹp đó. Franchi gọi điện cho tôi và suýt nữa ông ta làm tôi chết vì đau tim: "Diego, tôi sẽ nói với họ rằng cậu sẽ quay lại Napoli". Tôi phát điên lên, tôi không thể tưởng tượng nổi, tôi không hiểu gì cả. Lúc đó Marcos mới nói: "Khoan đã khoan đã nào, để tôi giải thích cho cậu..."! Tôi chẳng hiểu cái cóc khô gì! Chúng tôi đã đến được đây là để tôi rời khỏi Napoli, thế mà bây giờ họ đang ăn thịt tôi. Khi tôi ngừng lại, Marcos mới giải thích: "Chúng tôi sẽ nói với họ là cậu quay lại, nhưng ... với một số điều kiện". A, tôi bắt đầu hiểu ra, nhưng nếu CLB Napoli chấp nhận thì sao? "Được rồi, đó là một nguy cơ, nhưng cậu cứ bình tĩnh, họ sẽ nói là không", Marcos nói như vậy và đôi chân tôi cứ run lên. Cuộc họp được tiến hành và tin tức làm chấn động thế giới. Tôi nhớ lại là người Italia ăn mừng. Tờ La Gazzetta Dello Sport in trên trang nhất: "Diego đồng ý về Napoli. Ferlaino đã thắng". Claudia thì khóc, bố mẹ tôi cũng vậy. Tôi tiếp tục chiến thuật mà Marcos đã chọn. Tôi tuyên bố ý tưởng của tôi là không trở lại Napoli và muốn giải quyết chuyện này với sự giúp đỡ của FLFA. Nhưng trước sự thiếu sẵn sàng của CLB này, trước việc họ đặt ra hàng loạt trở ngại cho tôi, trước việc FIFA không giải quyết nổi, chúng tôi đã đặt ra một loạt điều kiện để quay lại đó. Các bên đều không còn nhiều thời gian và điều duy nhất mà tôi muốn là lại được tham gia thi đấu. Đã 36 ngày nay tôi luyện tập, tôi cần một đội bóng, tôi cần có sự chỉ huy của một HLV. Tốt hơn hết là Napoli chấp nhận những điều kiện của chúng tôi. Nhưng tôi không biết đã thuyết phục được Ferlaino đến mức nào. Ông ta hãy tuyên bố trước công chúng và hãy chấp nhận những điều kiện mà chúng tôi đặt ra". Nhưng tôi vẫn lo sợ trong lúc chờ câu trả lời của Napoli: nếu họ chấp nhận thì sao...

Và cuối cùng đã có câu trả lời hôm 14/7: CLB trả lời rằng họ đã chấp nhận tất cả các điều kiện của chúng tôi về mặt con người, còn những điều kiện về kinh tế thì không. Do cuộc họp có mục tiêu là Napoli phải trả lời có hay không nên người ta coi câu trả lời của Napoli là không chấp nhận. Đó là bước đầu tiên dẫn đến sự tự do của tôi. Giờ chỉ còn chờ Sevilla lên tiếng chính thức xin chuyển nhượng tôi. Trước đó họ không làm điều này vì sợ, đúng, vì sợ. Họ sợ UEFA không thích một CLB thứ ba, nhất là một CLB nhỏ của TBN, dính vào cuộc xung đột giữa tôi với Napoli. Nhưng giờ đây không còn lý do gì để sợ cả: chỉ cần mua tôi là xong. Và điều gì đã xảy ra? Đó là Sevilla chần chừ một thời gian. Thế là cả Franchi lẫn Bolotnicoff đều sốt ruột. Còn các nhà lãnh đạo CLB xứ Andaluz kia lại bình chân như vại. Tôi bắt đầu hiểu một điều gì đó: điều mà ngay từ đầu tôi đã cảm thấy, đó là họ sợ hãi, rằng tôi đối với họ là hơi lớn. Ngoài ra, Napoli cũng làm mọi chuyện có thể làm để chiếm lại tôi: Họ bắt đầu nói rằng đang dành cho tôi một biệt thự ở đảo Capri, nhìn ra núi Tirreno, và cả một chiếc trực thăng để đưa tôi hàng ngày tới Naples. Tất nhiên là cả một chiếc tàu nữa. Ngoài ra, họ chính thức phản đối trước FIFA rằng họ không trả lời là không đối với những điều kiện của tôi. Còn giới hâm mộ, đó lại là một chuyện nữa: Họ luôn ở về phía tôi. Họ đã từng khóa chân với nhau hoặc đã tuyệt thực để tôi phải đến, và bây giờ họ lại nỗ lực lần nữa. Họ nói: "Chúng tôi không có nhà, cũng không có trường học, không có xe chở khách, cũng không có dịch vụ vệ sinh... Nhưng chúng tôi có Maradona". Thật đáng thương cho họ, nhưng họ không có lỗi.

Bắt đầu một cuộc chiến khó chịu mới mà ngay cả lời nói của Blatter cũng không làm dịu được. Hôm đó là ngày thứ Tư, 9/9, không biết từ một nơi nào đó trên thế giới, cái ông người Thụy Sĩ này nói rằng giải pháp tốt nhất cho vấn đề này là Napoli nhượng tôi, rằng Sevilla mua tôi, rằng nên chấm dứt gây sự với nhau. Ngay lập tức tôi ra tối hậu thư: nếu vào thứ Bảy ngày 12 không chấm dứt vụ này thì tôi sẽ từ giã sân cỏ... Tôi lấy các con gái tôi ra mà thề như vậy". Có lẽ Franchi đã giật mình, vì ngày 11/9 hắn ta chuẩn bị để hôm sau lên đường. Tất cả sẽ đến TBN. Chúng tôi sẽ đến tìm họ! Thực tế là Marcos không che giấu điều gì cả: "Nếu sự việc còn kéo dài qua cuối tuần này thì chúng ta sẽ gặp rắc rối với Diego", hắn nói như vậy. Và hắn cũng có lý, vì lão này mới bắt đầu hiểu tôi mà thôi. Với tất cả những rắc rối đó, kể cả việc xin phép bà thẩm phán để tôi được ra khỏi Argentina, tôi mới chợt nhận ra rằng đây là sự trở lại châu Âu của tôi, sau khi rời Italia, một sự trở lại đau đớn và chẳng đẹp chút nào. Hôm thứ Bảy, đến trưa tôi mới dậy, hầu như không ăn uống gì. Tôi chào từ biệt các con gái tôi rất lâu rồi ra sân bay. Tại đó tôi gây ra vụ rắc rối đầu tiên: tôi nói với các nhà báo rằng trận đấu đầu tiên tôi sẽ dành cho Soni Pepe và cho Bambito Veira và Carlos Monzon, vì hai người này đang bị phạt tù, một người vì tội hãm hiếp, người kia vì tội giết người. Tôi hạ cánh xuống châu Âu một lần nữa, đúng hơn là tới TBN, lúc 7 giờ sáng ngày Chủ nhật 13/9. Từ Barajas người ta đưa Claudia, tôi và Marcos trên máy bay riêng tới Sevilla. Tại đó, lần đầu tiên tôi bắt tay Lui Cuervas, Chủ tịch CLB Sevilla. Tôi những muốn nói với ông ta: "Tại sao ông không nhanh nhanh lên một chút hả "ông rùa" ?", nhưng tôi cảm thấy như vậy là quá nặng lời đối với lần gặp đầu tiên. Sau đó, tôi đã cảm nhận được những gì tôi thấy trên sân cỏ ở SVĐ Sanchez Pizjuan, nơi Sevilla đang thi đấu trên sân nhà với Deportivo La Coruna. Tôi đã bắt đầu cảm thấy trận thua của Sevilla như của chính mình. Tôi cũng cảm thấy như đang ở nhà: có cả "Mũi to" ở đó, bồn chồn trong khu cầu thủ dự bị; có Cholito Simeone, nay đã lớn hơn, đang dấn lên giữa sân. Tôi cũng nhớ lại trận đầu tiên của tôi trong đội hình Napoli chống lại Verona: Chúng tôi đã chơi rất hay và thắng hai bàn. Không hiểu sao lúc đó tôi cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp. Tôi nghe nói là Havelange và Blatter đã bảo vệ tôi vì biết tôi đã thi hành kỷ luật và tôi cũng biết là phải cảm ơn Sevilla, như trước đây phải cảm ơn Napoli, vì thực tế là không có nhiều CLB muốn có tôi: Tôi đến ở một phòng suite của khách sạn Andalusi Park, một khách sạn đặc biệt, theo kiểu Arập và nằm ở ngoại ô thành phố, trên đường đi Huelva. Tôi bắt đầu luyện tập và chờ đợi. Có điều là tất cả những gì đang tốt đẹp cũng có thể xấu đi trong một tuần. Vì Napoli không chịu nhượng bộ, còn Sevilla không vội vàng, và vì lúc nào họ cũng hẹn một cuộc họp quyết định vào ngày mai. Đúng là hôm 18/9 tôi đã không quay về Buenos Aires chính là vì khi tôi ngủ dậy thì thấy một tờ giấy dưới cánh cửa ra vào: người quản lý khách sạn đã đem cho tôi một bản fax mà các con tôi gửi từ Buenos Aires đến. Bức điện viết: "Bố ơi, đừng trở về. Chờ chúng con, chúng con sẽ đến đó". Tờ giấy này... tờ giấy này còn quan trọng hơn cả hợp đồng, thế thì tại sao tôi lại quay về nhỉ? Tôi ra ngoài chạy, một lần nữa lại với sự trợ giúp của HLV Valdecantos, ở sân gôn Las Minas, gần khách sạn. Thỉnh thoảng tôi lại mặc chiếc áo phông của Michael Jordan, đội Dream Team, và tôi nói: "Chụp cho tôi một kiểu ảnh với chiếc áo này, để Jordan nhìn thấy". Và như thế Jordan sẽ hỏi: "Đây là thằng nào thế nhỉ? Hì hì...".

Một lần nữa có một phóng viên truyền hình Italia theo tôi, tôi tận dụng cơ hội vừa chạy vừa nói về phía máy quay: "Họ bắt tôi phải làm thế này đây, họ buộc tôi phải bỏ bóng đá! Thật khổ cho tôi, vì tôi muốn được chạy, các anh thấy đấy. Hãy cho Ferlaino xem những hình này, hãy để ông ta thấy tôi là một người còn sống ... Tôi chưa chết đâu". Thế là tôi đã trải qua một cuộc "chờ đợi ngọt ngào", mặc dù chẳng có chút gì ngọt ngào. Đợi mãi, cho đến ngày 22/9, lúc khoảng gần 3 giờ chiều, khi tôi đang ăn tráng miệng cùng gia đình tại nhà hàng của khách sạn. Bỗng ngẩng lên nhìn, tôi thấy Franchi đang đi tới. Hình như lúc đó ông ta có bộ mặt tươi cười và rạng rỡ thì phải... ông dừng bên cạnh tôi và nói với tôi từ phía trên, vì tôi vẫn ngồi. - Cậu bé, cậu đã được tự do - Tôi không tin ông, ông đang chơi xỏ tôi đấy à... - Tôi nói nghiêm túc đấy, cậu đã được tự do, cậu đã thực sự được tự do rồi. Franchi nói xong thì sụp xuống một chiếc ghế và gục đầu xuống bàn mà khóc. Nước mắt tôi cũng chảy ra, tôi nhìn mọi người xung quanh: Claudia, bố mẹ tôi, bố mẹ vợ tôi, tất cả đều khóc. Tôi túm lấy con gái tôi Gianinna, ôm chặt cháu vào ngực và nói: "Bố đã được tự do rồi, tự do rồi, bố sung sướng quá. Cuối cùng con sẽ được thấy bố trên sân cỏ, với một quả bóng".

Sáu ngày sau, ngày 28/9, tôi thực sự trở lại là một cầu thủ bóng đá. Tôi đã làm nên một buổi dạ hội bóng đá với đội Bayern Munich của Lothar Matthaeus, bạn tôi. Cuối cùng tôi đã được nhảy vào sân Sanchez Pizjuan với chiếc áo số 10. Tôi nghe một bài hát rất có ý nghĩa đối với tôi - Căn bệnh của tôi, một sáng tác của Fabi Cantilo: "Em bị khuất phục rồi, vì thế giới tạo ra em như thế/ Em không thể thay đổi được/ em là một thứ thuốc không đơn/ còn tình yêu của anh là căn bệnh của em". Lời bài hát như thế. Nó làm tôi cảm động, cảm động thật sự. Chúng tôi thắng 3-1, nhưng điều đó không ai quan tâm cả, tôi nghĩ vậy... ít nhất thì cũng không quan trọng đối với tôi: Tôi thích đá với cầu thủ người Croatia Davor Suker, chờ Simeone nghe Bilardo, sút một quả tự do gần như từ chỗ phạt góc để Monchu ghi bàn. Một lần nữa, tôi lại thích thú được chơi bóng. Tôi đã mừng vui không kể xiết với chính Matthaeus. Anh đã đến khách sạn để ăn mừng cùng chúng tôi. Có Matthaeus tôi cảm thấy bóng đá thật là hạnh phúc vì tôi đã trở lại với nó. Vấn đề lúc đó là ở chỗ khi nào thì tôi tham gia thi đấu thật sự. Tôi nhìn chương trình thi đấu và thấy: Chủ nhật ngày 4/10 có trận với Athletic Bilbao trên sân San Mames. Đó phải là trận ra mắt của tôi, lịch sử đã đánh dấu rồi! Không có một đối thủ nào có ý nghĩa hơn đối với tôi, không một đối thủ nào cả, trong quá khứ cũng như hiện tại. Nhưng khi tôi vừa giải quyết xong mọi việc với Sevilla thì HLV người Đức Jupp Heynckes của đội Athletic lại nghĩ ra một chuyện, rằng trong hợp đồng với Sevilla tôi đã yêu cầu họ ghi là tôi sẽ không đá trên sân Nou Camp, sân của CLB Barcelona, cũng như trên sân San Mames của đội Athletic. Tại sao lại không nhỉ? Trái lại, tôi thích chơi ở đó hơn bất kỳ nơi nào! Vì thế, tôi cũng muốn đá trận phục thù với tay người Đức kia.

Thể thao Văn hoá - TTVH
 
Back
Bên trên