Nguyễn Minh Diệu
(Zeonguyen)
New Member
Tôi cần những âm thanh điện tử chát chúa và những lời đọc rap như súng liên thanh để khỏa lấp, đập vỡ và xé vụn những nỗi tức giận, sự căm phận và cảm giác khó chịu với tất cả mọi thứ xung quanh.
Tôi cần Savatage với những âm thanh ai oán, những tiếng piano nức nở để nhận ra những nỗi đau của chính mình, để có đủ can đảm để chấp nhận chúng và để “believe” một bầu trời tươi sáng hơn sau những mây mù xám xịt.
Tôi cần symphonic rock để cảm nhận được sự hào hùng, cảm nhận được những hoài bão lớn lao để thấy rằng cuộc đời không phải chỉ sách vở và cũng không hoàn toàn chỉ có phim, truyện, games và những trò chơi vô bổ. Việc tôi có mặt ở tren dời này có lẽ còn mang một ý ngĩa lớn lao hơn cả sự tồn tai giản đơn của bản thân.
Tôi cần Manowar, Metallica, Cinderella, Lake of tears, Aerosmith… để có thể nhìn tháy những con người, những số phận, những mảnh đời, những tâm trạng mà ngày ngày vì những khoảng cách về địa lý, về ngôn ngữ, và cả sự xa cách giữa chính con người với nhau đã ngăn không cho tôi nhìn thấy.
Có người nói tôi không hề có lập trường. Điều này không phải là không đúng. Tôi nghe rock, pop, jazz, rap… nghe cả clasical, neo-clasical, wold music, instrumental, tranditional… Nếu coi một loại nhạc như một người bạn thì tôi có thể chắc chắn rock là người bạn thân nhất của mình. Tôi sẽ không nói tôi cần rock như cần không khí, thức ăn, nước uống. Một ngày không có rock, tôi vẫn có thể sống được và sống tốt. Nhưng, như mọi người bạn thân, rock tác động dến tôi, đam lại cho tôi nhiều đau buồn nhưng cũng nhiều vui suớng, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc đến tột đỉnh hay cũng làm cho ý nghĩ điên cuồng và trẻ con trỗi dậy. Dù làm gì thì rock cũng đã thay đổi tôi và thay đổi rất nhiều. Nói thẳng ra, tôi không thể là tôi hôm nay nếu tôi không có rock và không nghe rock.
Tôi cần rock, rất cần và càng ngày càng cần nó. Nhưng trên thế giới này, khó có gì có thể trở nên vĩnh cửu. Bạn bè là một ví dụ, chúng ta gặp gỡ nhau, yêu mến nhau có lúc tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau nhưng rồi đa phần chúng ta chán nhau, chia tay nhau và đi theo những nga rẽ hoàn toàn khác nhau của cuộc đời. Cũng như thế, có thể một ngày nào đó, rock sẽ bỏ tôi mà đi hoặc tôi không còn yêu thích nó nữa. cả hai đều giống nhau. Tôi không sợ hãi ngày đó cũng không mong chờ nó. Chỉ mong, khi ngày đó đến, tôi sẽ vẫn còn giữ được những cảm xúc tươi nguyên của ngày hôm nay. Cho dù dó là đau khổ, buồn thương hay hạnh phúc, sung sướng thì đó cũng sẽ là một phần của bản thân mà rock đã giúp tôi khàm phá ra.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng tôi sẽ mãi mãi yêu rock dù có còn thích nó hay không.
Lại nhắc lại, trên TG này chẳng có gì là chắc chắn, chỉ biết mai mình sẽ bắt đầu một ngày bằng bản hùng ca của Rhasody và đi vào giấc ngủ trong tiếng nấc nghẹn ngào của A little bit too far..
Tôi cần rock…( ít ra là cho ngày hôm nay)
Tôi cần Savatage với những âm thanh ai oán, những tiếng piano nức nở để nhận ra những nỗi đau của chính mình, để có đủ can đảm để chấp nhận chúng và để “believe” một bầu trời tươi sáng hơn sau những mây mù xám xịt.
Tôi cần symphonic rock để cảm nhận được sự hào hùng, cảm nhận được những hoài bão lớn lao để thấy rằng cuộc đời không phải chỉ sách vở và cũng không hoàn toàn chỉ có phim, truyện, games và những trò chơi vô bổ. Việc tôi có mặt ở tren dời này có lẽ còn mang một ý ngĩa lớn lao hơn cả sự tồn tai giản đơn của bản thân.
Tôi cần Manowar, Metallica, Cinderella, Lake of tears, Aerosmith… để có thể nhìn tháy những con người, những số phận, những mảnh đời, những tâm trạng mà ngày ngày vì những khoảng cách về địa lý, về ngôn ngữ, và cả sự xa cách giữa chính con người với nhau đã ngăn không cho tôi nhìn thấy.
Có người nói tôi không hề có lập trường. Điều này không phải là không đúng. Tôi nghe rock, pop, jazz, rap… nghe cả clasical, neo-clasical, wold music, instrumental, tranditional… Nếu coi một loại nhạc như một người bạn thì tôi có thể chắc chắn rock là người bạn thân nhất của mình. Tôi sẽ không nói tôi cần rock như cần không khí, thức ăn, nước uống. Một ngày không có rock, tôi vẫn có thể sống được và sống tốt. Nhưng, như mọi người bạn thân, rock tác động dến tôi, đam lại cho tôi nhiều đau buồn nhưng cũng nhiều vui suớng, khiến tôi cảm thấy hạnh phúc đến tột đỉnh hay cũng làm cho ý nghĩ điên cuồng và trẻ con trỗi dậy. Dù làm gì thì rock cũng đã thay đổi tôi và thay đổi rất nhiều. Nói thẳng ra, tôi không thể là tôi hôm nay nếu tôi không có rock và không nghe rock.
Tôi cần rock, rất cần và càng ngày càng cần nó. Nhưng trên thế giới này, khó có gì có thể trở nên vĩnh cửu. Bạn bè là một ví dụ, chúng ta gặp gỡ nhau, yêu mến nhau có lúc tưởng chừng như không thể sống thiếu nhau nhưng rồi đa phần chúng ta chán nhau, chia tay nhau và đi theo những nga rẽ hoàn toàn khác nhau của cuộc đời. Cũng như thế, có thể một ngày nào đó, rock sẽ bỏ tôi mà đi hoặc tôi không còn yêu thích nó nữa. cả hai đều giống nhau. Tôi không sợ hãi ngày đó cũng không mong chờ nó. Chỉ mong, khi ngày đó đến, tôi sẽ vẫn còn giữ được những cảm xúc tươi nguyên của ngày hôm nay. Cho dù dó là đau khổ, buồn thương hay hạnh phúc, sung sướng thì đó cũng sẽ là một phần của bản thân mà rock đã giúp tôi khàm phá ra.
Nghe thì có vẻ vô lý nhưng tôi sẽ mãi mãi yêu rock dù có còn thích nó hay không.
Lại nhắc lại, trên TG này chẳng có gì là chắc chắn, chỉ biết mai mình sẽ bắt đầu một ngày bằng bản hùng ca của Rhasody và đi vào giấc ngủ trong tiếng nấc nghẹn ngào của A little bit too far..
Tôi cần rock…( ít ra là cho ngày hôm nay)