Ngô Tố Giao
(togiao)
Administrator
Bài thơ này lâu rồi, chắc cũng nhiều người biết, nhưng cứ post lên đây cho CLB Văn thơ thêm nhộn nhịp. Lâu ngày đọc lại bài thơ về tình yêu học trò này thấy sweet phết!
Tình yêu học trò
Nguyễn Trọng Tạo
Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa sữa
Người ta bảo con trai dễ quên
Nhưng có lẽ nào anh lại quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy!
Tiếng ve kêu râm ran trong nắng hè nồng cháy
Đường đến trường thơm hương hoa hòang lan.
Mái tóc học trò cắt ngắn ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ
Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em...
Tuổi học trò hay mơ ước, hay quên
Hay nghĩ đến những chân trời xa lạ
Lớp học bên hồ, mây bay ngoài cửa sổ
Bồng bềnh như những giấc mơ.
Mười bảy tuổi tập tọang làm thơ
Nghĩ về thơ như một giáo điều tín ngưỡng
Nhìn cuộc đời qua kính màu lí tưởng
Chỉ một màu hy vọng rất xanh
Sao bấy giơ em lại cứ nhìn anh
Để đến bây giờ anh phải nhớ!
Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời chỉ có màu xanh?...
Anh trở về...
Anh lại đi trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa tàn rơi, rơi đầy vạt áo
Anh trở lại nào ai phải bảo
Kỷ niệm ràng buộc như xiềng xích lòng anh.
Anh đi tìm trong tiếng gió mênh mông
Một giọng nói ngọt ngào kì lạ
Tiếng của chim ca, ngọt ngào trong lá
Như cuộc đời im lặng vô biên.
Anh đi trên đường khẽ gọi tên em
Âm thanh vang không có gì vọng lại
Kỉ niệm trôi đi rồi là mãi mãi,
Như cánh chim trời...em ở nơi đâu?
Anh một mình trong đêm tối thẳm sâu
Tay lạnh cóng thèm một bàn tay ấm
Tim trỗng rỗng thèm cái nhìn trìu mến.
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên.
Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi đã qua rồi không nhớ nữa
Bút mực sách đèn mới là một nửa
Một nửa cuộc đời anh đã trót quên!
Nếu hôm nay hòang lan đừng thơm nữa
Nếu vai áo anh đừng rụng đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa
Thì anh cũng sẽ quên đi...
Câu chuyện xưa trở thành cổ tích
Quá xa rồi, kể lại chẳng ai nghe.
Anh trở về trong mặc cảm xót xa
Những ảo tưởng thay bằng lời cay đắng
Năm tháng qua đi thành người thầy đáng kính
Dạy anh thành người không biết ứơc mơ.
Và cuộc đời không chỉ là thơ
Khi trở về trên lối cũ anh đi
Anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc.
Còn đau khổ vì sao chẳng biết
Mối tình đầu thơ bé dễ say
Ngày xưa anh đã có trong tay
Giờ đánh mất để bây giờ ân hận
Em có về trên lối xưa để lại
Nhặt những trái buồn anh đã cho em
Bằng nỗi nhớ trên nền năm tháng?
Xung quanh anh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười sao anh chẳng dễ quên?
Nhưng có lẽ nào anh lại có thể quên
Khi kỉ niệm nhắc về em tất cả.
Đã bao lần cây mùa thu thay lá
Đã bao lần anh nhận nhầm màu áo
Giật mình cứ ngỡ là em...
Nhưng rồi cái đó cũng phải quen
Cả nỗi nhớ và nỗi buồn cũng thế
Anh xa lắm mà em còn rất trẻ
Im lặng vô tình đồng lõa với thời gian.
Không biết rằng em đã sang ngang
Xa xôi thế! Hết một thời thiếu nữ...
Anh lại về đây như mỗi buổi hẹn hò
Dù bóng em không còn trên lối cũ
Anh mới nói một lời từ giã
Thay lời tỏ tình anh muốn nói ngày xưa
Em đi rồi... Anh vẫn cứ làm thơ
Vẫn nghĩ về em giữa rất nhiều màu áo.
Nhưng bây giờ anh cũng định quên đi
Quên con đường hoa sữa ngày xưa
Mái tóc ngang vai... cái nhìn sâu thẳm...
Phút ngập ngừng giữa sân trường đầy nắng
Những buổi tan trường... nắng tím hoàng hôn
Thôi chào nhé một tình yêu nhỏ dại
Và vĩnh biệt một thời không trở lại
Anh đứng một mình trên góc phố miên man...
Tình yêu học trò
Nguyễn Trọng Tạo
Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa sữa
Người ta bảo con trai dễ quên
Nhưng có lẽ nào anh lại quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy!
Tiếng ve kêu râm ran trong nắng hè nồng cháy
Đường đến trường thơm hương hoa hòang lan.
Mái tóc học trò cắt ngắn ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ
Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em...
Tuổi học trò hay mơ ước, hay quên
Hay nghĩ đến những chân trời xa lạ
Lớp học bên hồ, mây bay ngoài cửa sổ
Bồng bềnh như những giấc mơ.
Mười bảy tuổi tập tọang làm thơ
Nghĩ về thơ như một giáo điều tín ngưỡng
Nhìn cuộc đời qua kính màu lí tưởng
Chỉ một màu hy vọng rất xanh
Sao bấy giơ em lại cứ nhìn anh
Để đến bây giờ anh phải nhớ!
Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời chỉ có màu xanh?...
Anh trở về...
Anh lại đi trên phố vắng ngày xưa
Hoa sữa tàn rơi, rơi đầy vạt áo
Anh trở lại nào ai phải bảo
Kỷ niệm ràng buộc như xiềng xích lòng anh.
Anh đi tìm trong tiếng gió mênh mông
Một giọng nói ngọt ngào kì lạ
Tiếng của chim ca, ngọt ngào trong lá
Như cuộc đời im lặng vô biên.
Anh đi trên đường khẽ gọi tên em
Âm thanh vang không có gì vọng lại
Kỉ niệm trôi đi rồi là mãi mãi,
Như cánh chim trời...em ở nơi đâu?
Anh một mình trong đêm tối thẳm sâu
Tay lạnh cóng thèm một bàn tay ấm
Tim trỗng rỗng thèm cái nhìn trìu mến.
Người yêu nhau đầy ghế đá công viên.
Anh lang thang như một kẻ ưu phiền
Hai mươi tuổi đã qua rồi không nhớ nữa
Bút mực sách đèn mới là một nửa
Một nửa cuộc đời anh đã trót quên!
Nếu hôm nay hòang lan đừng thơm nữa
Nếu vai áo anh đừng rụng đầy hoa sữa
Nếu con đường đừng dẫn đến trường xưa
Thì anh cũng sẽ quên đi...
Câu chuyện xưa trở thành cổ tích
Quá xa rồi, kể lại chẳng ai nghe.
Anh trở về trong mặc cảm xót xa
Những ảo tưởng thay bằng lời cay đắng
Năm tháng qua đi thành người thầy đáng kính
Dạy anh thành người không biết ứơc mơ.
Và cuộc đời không chỉ là thơ
Khi trở về trên lối cũ anh đi
Anh mới hiểu thế nào là hạnh phúc.
Còn đau khổ vì sao chẳng biết
Mối tình đầu thơ bé dễ say
Ngày xưa anh đã có trong tay
Giờ đánh mất để bây giờ ân hận
Em có về trên lối xưa để lại
Nhặt những trái buồn anh đã cho em
Bằng nỗi nhớ trên nền năm tháng?
Xung quanh anh có rất nhiều bè bạn
Chúng nó cười sao anh chẳng dễ quên?
Nhưng có lẽ nào anh lại có thể quên
Khi kỉ niệm nhắc về em tất cả.
Đã bao lần cây mùa thu thay lá
Đã bao lần anh nhận nhầm màu áo
Giật mình cứ ngỡ là em...
Nhưng rồi cái đó cũng phải quen
Cả nỗi nhớ và nỗi buồn cũng thế
Anh xa lắm mà em còn rất trẻ
Im lặng vô tình đồng lõa với thời gian.
Không biết rằng em đã sang ngang
Xa xôi thế! Hết một thời thiếu nữ...
Anh lại về đây như mỗi buổi hẹn hò
Dù bóng em không còn trên lối cũ
Anh mới nói một lời từ giã
Thay lời tỏ tình anh muốn nói ngày xưa
Em đi rồi... Anh vẫn cứ làm thơ
Vẫn nghĩ về em giữa rất nhiều màu áo.
Nhưng bây giờ anh cũng định quên đi
Quên con đường hoa sữa ngày xưa
Mái tóc ngang vai... cái nhìn sâu thẳm...
Phút ngập ngừng giữa sân trường đầy nắng
Những buổi tan trường... nắng tím hoàng hôn
Thôi chào nhé một tình yêu nhỏ dại
Và vĩnh biệt một thời không trở lại
Anh đứng một mình trên góc phố miên man...