Đào Huy Kiên
(spider kien)
Thành viên<br><a href="http://www.hn-ams.org/forum
Tình bạn
. -spiderkien-
. -spiderkien-
Khi chiếc kim giờ đang lê đến gần con số mười hai, chiếc điện thoại của Hưng bỗng reo lên khiến hắn bực mình lầm bầm: “Đứa nào giờ này còn gọi đây”. Một thoáng ngạc nhiên khi thấy dòng chữ trên màn hình hiển thị người gọi, hắn nhấc máy:
- Tuấn à, gì đấy?
Tuấn ngập ngừng:
- Mày đang ở nhà à?
- Ừ.
- Bây giờ tao qua nhà mày ngủ được không?
- Ok, qua đi.
Cuộc điện thoại kết thúc ở đấy nhưng dư âm của nó vẫn còn trong lòng Hưng. Những câu hỏi, những băn khoăn chất đống trong đầu hắn. Điều kì lạ không phải việc Tuấn đến ngủ cùng hắn bởi chuyện đó đã diễn ra cả trăm lần rồi mà ở chỗ cả nửa năm nay Tuấn không đến đây ngủ. Trước đây Tuấn và Hưng chơi thân với nhau nhưng kể từ khi Tuấn có người yêu thì mối quan hệ của hai đứa không còn được như trước. Dù không nói ra nhưng Hưng luôn thầm trách Tuấn, hắn những muốn chửi thẳng vào mặt thằng bạn “Chỉ vì một đứa con gái mà mày xa rời anh em”. “Anh em” ở đây là hội bi-a sáu thằng, mất Tuấn chỉ còn năm. Hắn cảm thấy khó chịu mỗi khi bên bàn bi-a bọn nó hỏi:
- Thằng Tuấn đâu rồi?
Những lúc như thế hắn đáp tỉnh bơ:
- Không biết.
- Đi với gái à?
- Chắc thế.
- Mày là bạn thân phải khuyên bảo nó đi, có người yêu mà bỏ rơi anh em là không được.
- Chịu, có nói nó cũng chẳng nghe đâu.
Vừa nói, Hưng vừa chọc một cú sẻ bi chính xác. Tiếng bi rơi lộc cộc xuống lỗ che đi tiếng thở dài của hắn…
Hưng mở cửa cho bạn, Tuấn bước vào mồm đầy mùi rượu.
- Mày vừa đi uống về đấy à?- Hưng hỏi
- Tao với Thu chia tay rồi- Tuấn nói một cách vô cảm- Tao muốn uống đến khi quên hết mọi thứ nhưng càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng đau. Tao chẳng muốn sống nữa mày ạ.
Hưng mắng thằng bạn xa xả:
- Mẹ thằng dở hơi, thôi con này thì có con khác, đàn ông đàn ang gì mà yếu đuối như con đàn bà. Chết mẹ luôn đi chứ sống làm gì cho nhục.
- Mày không hiểu đâu. Cả đời tao có lẽ chẳng yêu được ai nữa. Không có Thu thì đời tao còn ý nghĩa gì nữa.
Nghe thế Hưng định chửi cho Tuấn một trận nhưng nhìn cái vẻ thảm hại của thằng bạn hắn đành kìm lại. Tuấn nói đúng, hắn chẳng hiểu gì cả. Hắn không hiểu tại sao bạn hắn lại muốn chết chỉ vì một đứa con gái, mà điều còn khó hiểu hơn là con bé đấy chả có gì đáng để Tuấn phải khổ sở như thế. Trong mắt hắn, Thu chỉ là một đứa con gái tầm thường, chả có gì nổi bật, không xinh cũng chẳng giầu, được mỗi cái ngoan và học giỏi, mà hai cái ưu điểm hiếm hoi ấy cũng là điểm trừ trong mắt hắn vì những đứa con gái như thế thường chả có gì thú vị. Vậy mà cái đứa con gái ấy lại làm cho Tuấn ra nông nỗi này, trông thật là thảm hại, gương mặt phờ phạc, đôi mắt mệt mỏi như thể có một thứ gì đó nặng cả trăm cân đang đè lên chúng, và sâu trong đôi mắt là những nỗi buồn đã chất thành một đống ngổn ngang.
- Thôi mày vào rửa mặt đi- Hưng bảo.
- Ừ.
- Tao có cái đĩa Bourne mới chưa xem, mày xem không?
Tuấn ậm ừ rồi vào nhà vệ sinh nôn ọe một lúc. Hưng thấy thế cũng nảy lên một nỗi thương cảm với thằng bạn, bao nhiêu nỗi giận hờn chất chứa bấy lâu bỗng dưng tan biến. Hắn nghĩ không nên trách mắng Tuấn nữa mà từ từ khuyên nhủ, tránh để cho nó nghĩ đến chuyện kia. Sau khi nôn xong, trông Tuấn đã khá hơn. Hưng bèn bật đĩa lên.
- Đảm bảo mày xem xong hết buồn luôn. Bourne thì khỏi chê rồi.
Tuấn không nói gì chỉ thở dài thườn thượt. Thấy thế Hưng hơi khó chịu nhưng cũng bỏ qua và hi vọng bộ phim sẽ làm kẻ thất tình kia quên đi nỗi buồn. Quả đúng như hắn mong đợi, bộ phim hấp dẫn ngay từ đầu. Jason Bourne tiếp tục lần mò tìm câu trả lời cho bí ẩn về quá khứ của mình. Anh tìm gặp một người phóng viên người nắm giữ những đầu mối quan trọng. Người phóng viên bị theo dõi sát sao bởi một tổ chức hùng hậu nhưng bằng khả năng siêu hạng của mình Bourne đã giúp cho anh ta liên tục vượt ra khỏi tầm kiểm soát của những kẻ theo dõi. Những cảnh phim hành động dồn dập, những pha đấu trí căng thẳng đến nghẹt thở khiến bất kì ai cũng phải dán mắt vào màn hình. Hưng đang hào hứng thì bỗng dưng Tuấn lại thở dài đánh thượt. Mắt Tuấn ngân ngấn nước, chẳng khác nào một cái hồ thủy điện đang cần mở van xả lũ. Đến lúc này thì Hưng nản hẳn. Ai đời xem phim hành động gay cấn hồi hộp lại rơm rớm nước mắt, mất hết cả hứng, đến xem mấy cái phim Hàn Quốc ung thư tai nạn lung tung mà như thế với hắn còn không chấp nhận được nữa là. Hắn tắt phụt cái tivi.
- Thôi dẹp. Không xem nữa. Đi ngủ.
Tuấn lại thở dài. Kẻ thất tình với khuôn mặt sầu não im lặng một lúc rồi chợt nói:
- Bọn tao vẫn còn yêu nhau lắm…
- …
- …Nhưng mà vẫn phải chia tay thôi. Đằng nào cũng thế, rồi cũng chẳng đi đến đâu. Tao sợ về sau không dứt được, càng khổ hơn.
- Được đến đâu thì đến chứ, sao lại phải chia tay?- Hưng tỏ vẻ thông cảm.
- Mày không hiểu đâu, bọn tao đã tính đến chuyện tương lai rồi, đã tính khi nào thì làm đám cưới, đã tính lấy nhau rồi thì ở đâu, thậm chí bọn tao còn tính sẽ sơn nhà màu gì rồi. Thế rồi đùng một cái…
- Làm sao?
- Bố mẹ Thu không muốn Thu đi với tao nữa. Dù không phản đối ra mặt nhưng tao đã cảm thấy họ không ưng tao rồi. Trước đấy thì ngược lại, bố mẹ Thu cư xử với tao rất tốt, thậm chí còn coi tao như người trong mà. Vậy mà không hiểu sao…Chắc là họ đã biết quá khứ của tao…Thế rồi mọi thứ cứ xấu dần đi… Rồi mệt mỏi… rồi cãi nhau về những chuyện chả ra đâu vào đâu…Cuối cùng là thế này đây.
(to be continued)