Trần Minh Tú
(Tu Xuong)
Thành viên danh dự
Có lẽ nếu đọc cáo Title trên thì mọi người cảm thấy chủ đề quá quen thuộc rồi.
Song, cái quen thuộc ấy vẫn chỉ loanh quanh luẩn quẩn về những chuyện tình cảm, những cảm xúc mơ màng khó phân biệt của tuổi mới lớn, những dòng suy nghĩ, những đối thoại nội tâm đầu đời.
Ở đây em muốn đặt ra một vấn đề khác. Một sự so sánh, liên hệ khác hơn...
Những bài học đạo đức hồi cấp I thường dạy rằng, một người bạn tốt không thể bao che, đồng tình với những lỗi sai của bạn mình, dù là nhỏ nhất. Bởi lẽ bao che cho bạn, đồng tình với cái xấu của bạn là làm hại bạn. Thời gian qua đi, cùng với sự lớn lên của một lớp người, sự thay đổi của cuộc sống và quan niệm, những bài học đạo đức ấy dường như rơi vào quên lãng....
Lớp người ấy bắt đầu có những tình cảm mới - đấy là thứ mà có thể tạm gọi là tình yêu. Người ta thích nhau, yêu nhau, nhớ nhau, giận nhau, ghen tuông, rồi chia tay, tuyệt vọng... rồi làm lại từ đầu. Biết bao cảm xúc, với
vô kể cung bậc, sắc thái khác nhau mà người ta có thể thấy ở những dòng cảm xúc trong rất nhiều bài viết, câu thơ. Người ta yêu nhau, yêu từ những cái nhỏ nhất, những cái mơ hồ nhất đến cả những điều lớn nhất, hiển nhiên nhất về nhau. Yêu từ vẻ đẹp của họ, cho đến cả những thói quen, hay tật xấu của họ. Và dường như tính cách của họ đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tính cách của người mà họ yêu. Đôi khi họ không nhận ra, hay nhận ra nhưng không dám đối đầu với những mặt xấu của người yêu - đơn giản đấy là cảm xúc lo sợ, và níu giữ của người đang yêu.
Vậy thì, phải chăng cách đối xử với những mặt chưa tốt là một điểm khác nhau trong vai trò của tình yêu và tình bạn đối với việc hình thành một nhân cách?
PS: Hầu hết mọi sự tranh luận đều bắt nguồn từ sự khác nhau về khái niệm, hoặc cách tư duy. Có lẽ những vấn đề như thế này nên xem xét làm rõ những khái niệm, quan điểm và cách suy nghĩ của những luồng khác nhau đề giải quyết chăng?
Song, cái quen thuộc ấy vẫn chỉ loanh quanh luẩn quẩn về những chuyện tình cảm, những cảm xúc mơ màng khó phân biệt của tuổi mới lớn, những dòng suy nghĩ, những đối thoại nội tâm đầu đời.
Ở đây em muốn đặt ra một vấn đề khác. Một sự so sánh, liên hệ khác hơn...
Những bài học đạo đức hồi cấp I thường dạy rằng, một người bạn tốt không thể bao che, đồng tình với những lỗi sai của bạn mình, dù là nhỏ nhất. Bởi lẽ bao che cho bạn, đồng tình với cái xấu của bạn là làm hại bạn. Thời gian qua đi, cùng với sự lớn lên của một lớp người, sự thay đổi của cuộc sống và quan niệm, những bài học đạo đức ấy dường như rơi vào quên lãng....
Lớp người ấy bắt đầu có những tình cảm mới - đấy là thứ mà có thể tạm gọi là tình yêu. Người ta thích nhau, yêu nhau, nhớ nhau, giận nhau, ghen tuông, rồi chia tay, tuyệt vọng... rồi làm lại từ đầu. Biết bao cảm xúc, với
vô kể cung bậc, sắc thái khác nhau mà người ta có thể thấy ở những dòng cảm xúc trong rất nhiều bài viết, câu thơ. Người ta yêu nhau, yêu từ những cái nhỏ nhất, những cái mơ hồ nhất đến cả những điều lớn nhất, hiển nhiên nhất về nhau. Yêu từ vẻ đẹp của họ, cho đến cả những thói quen, hay tật xấu của họ. Và dường như tính cách của họ đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từ tính cách của người mà họ yêu. Đôi khi họ không nhận ra, hay nhận ra nhưng không dám đối đầu với những mặt xấu của người yêu - đơn giản đấy là cảm xúc lo sợ, và níu giữ của người đang yêu.
Vậy thì, phải chăng cách đối xử với những mặt chưa tốt là một điểm khác nhau trong vai trò của tình yêu và tình bạn đối với việc hình thành một nhân cách?
PS: Hầu hết mọi sự tranh luận đều bắt nguồn từ sự khác nhau về khái niệm, hoặc cách tư duy. Có lẽ những vấn đề như thế này nên xem xét làm rõ những khái niệm, quan điểm và cách suy nghĩ của những luồng khác nhau đề giải quyết chăng?